Một câu hỏi đặt ra là, liệu cách quản lý này có phổ biến trên thế giới? Câu trả lời là không. Pháp luật đất đai của các quốc gia phát triển như Mỹ, Anh, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore… sử dụng hệ thống quy hoạch không gian (zoning) để xác định chức năng sử dụng của từng khu vực. Nếu một lô đất nằm trong khu vực được quy hoạch làm đất ở hoặc đất thương mại, thì người dân tại đó mặc nhiên được quyền sử dụng đất theo đúng quy hoạch, không cần làm thủ tục chuyển mục đích, cũng không bị đánh thuế chuyển đổi.
Tại Mỹ, việc sử dụng đất được điều chỉnh thông qua hệ thống zoning do chính quyền địa phương ban hành. Người dân chỉ cần tuân thủ các quy định trong zoning là có thể xây dựng, kinh doanh, hoặc sử dụng đất phù hợp mà không phải xin chuyển đổi trên giấy chứng nhận quyền sở hữu. Tại Nhật Bản và Hàn Quốc, mô hình quản lý đất đai cũng được thiết kế theo nguyên tắc quy hoạch không gian, trong khi hệ thống thuế bất động sản (property tax) được sử dụng làm công cụ điều tiết chính. Không có quốc gia nào trong nhóm này đánh thuế riêng khi người dân thay đổi công năng sử dụng nếu điều đó phù hợp với quy hoạch đã được phê duyệt.
Ngay cả ở Trung Quốc, nơi có chế độ sở hữu đất đai mang nhiều điểm tương đồng với Việt Nam khi cùng xác định đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện, song cách thức quản lý và chuyển mục đích sử dụng đất vẫn khác biệt đáng kể. Trung Quốc không áp dụng thuế chuyển mục đích kiểu như Việt Nam. Ở đó, người dân không được tự ý chuyển mục đích sử dụng đất; khi cần chuyển, Nhà nước thu hồi đất và giao lại cho mục đích mới thông qua đấu giá hoặc thu phí từ doanh nghiệp chứ không thu từ người dân. Trong một số trường hợp, khi có nhu cầu xây dựng trên đất nông nghiệp, người sử dụng đất phải nộp thuế chiếm dụng đất nông nghiệp, nhưng bản chất không mang tính đánh thuế trên quyền khai thác tài sản đất như ở Việt Nam. Do đó, việc duy trì chính sách đánh thuế người dân khi chuyển mục đích sử dụng đất ở Việt Nam là không giống ai cả.