Còn đây là một đoạn tắm cùng của nam và nữ chính, dĩ nhiên là đàng hoàng dưới sự chứng kiến của nhiều người phục vụ

. Đoạn này trước đoạn trích phía trên, nhân mạch lúa bón phân người trộn nước.
------------------------------------
Nàng mặc chiếc áo tắm bằng vải bông dày, thắt lỏng lẻo, và quấn một cái khăn tắm trên đầu để giữ tóc. Tối nào cũng vậy, khi anh để người hầu bắt đầu xoa bóp cho mình thì nàng tắm, khi thì một mình, khi thì tắm cùng Fujiko.
"Đây xong rồi đây", anh nói và định ra khỏi bồn.
"Ồ không, xin ông cứ tắm, tôi không muốn làm phiền ông."
"Thế thì tắm chung. Tuyệt lắm."
"Cảm ơn ông... Tôi hầu như không chờ được nữa, muốn ngâm người cho hết mồ hôi bụi bặm ngay." Nàng cởi áo rồi ngồi lên chiếc ghế con. Một người hầu bắt đầu xoa xà phòng, còn Suwo vẫn nhẫn nại đứng đợi bên cạnh bàn xoa bóp.
"Quả là cứ như được nghỉ học ấy", Mariko vui vẻ nói.
Lần đầu tiên Blackthorne trông thấy nàng trần truồng là vào cái hôm họ bơi ở biển, và anh đã bị xúc động mạnh. Giờ đây, sự khỏa thân của nàng, tự nó không ảnh hưởng gì đến anh về mặt thể xác. Sống gần gụi với nhau theo kiểu Nhật trong một căn nhà Nhật, tường bằng giấy, các phòng dùng cho nhiều mục đích, anh đã nhiều lần trông thấy Mariko trần truồng hoặc hở hang. Thậm chí còn trông thấy nàng tiểu tiện.
"Chuyện.đó bình thường chứ. Anjin-san? Thân thể con người là bình thường và những sự khác nhau giữa nam và nữ là bình thường, neh?"
"Vâng, nhưng mà...ờ.. có điều chúng ta được giáo dục khác nhau."
"Nhưng bây giờ ở đây, phong tục chúng tôi là phong tục của ông và bình thường là bình thường, neh."
Tiểu tiện, đại tiện giữa trời là bình thường, nếu như không có nhà xí hay bô, thùng, chỉ việc vén kimono sang một bên hoặc kéo lên, rồi ngồi xổm xuống hoặc đứng, mọi người khác kiên nhẫn đợi và không nhìn. Rất hiếm khi có bình phong hay cái gì che chắn cho riêng biệt ra. Tại sao lại cứ cần phải riêng biệt? Chẳng mấy nỗi một nông dân nào đó sẽ nhặt chỗ phân đó đem trộn với nước làm phân bón lúa. Phân người và nước giải là nguồn phân bón dồi dào, duy nhất trong vương quốc. Trâu, ngựa ít và không có nguồn động vật nào khác. Cho nên trong cả nước, một chút gì của con người đều được tích trữ lại đem bán cho nông dân.
Và sau khi đã thấy kẻ sang, người hèn đều vén hay kéo áo lên, đứng hay ngồi xổm, thì chẳng còn gì để mà cảm thấy bối rối ngượng ngùng nữa.