[TT Hữu ích] Cuộc sống ở Mỹ của một người lao động gốc Việt qua ảnh.

UWBothell

Xe buýt
Biển số
OF-402266
Ngày cấp bằng
22/1/16
Số km
565
Động cơ
258,576 Mã lực
Tuổi
48
Ở chỗ em, cá đuối câu được tại các bến đậu du thuyền ở Newport Beach, Huntington Beach....
Cá đuối ngon ở mức trung bình, chắc thịt, ít tanh. Dân Việt mình thì kho, nấu lẩu, nướng muối ớt...còn dân Mỹ, Mễ thì nướng barbecue.
Chỗ em thì thường gặp cá mập con
IMG_6170.jpeg
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,677
Động cơ
327,381 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Chỉnh sửa cuối:

Mợ toét 2710

Xe lừa
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-163316
Ngày cấp bằng
25/10/12
Số km
36,600
Động cơ
363,611 Mã lực
Nơi ở
Alo e 24/7 nhé các cụ 0946.538.556
Website
www.gach3ddep.net
Mợ đi Bắc Âu nhiều kiểu này lắm, nhất là các vùng quê. Họ để đồ ngay trước nhà để bán là các nông sản do họ làm ra như trứng, sữa, gà, khoai, củi. Ai mua gì cứ lấy, sau đó để tiền vào hộp cho họ. Chẳng có camera hay ai trông đâu. Vì dân họ rất thật thà và tin nhau. Cũng có trường hợp người xấu đến mua, xong lấy hết cả hàng lẫn tiền. Thủ phạm chính là người nước ngoài.
Ngay em đi Trung Quốc thôi, mà lên xe buýt họ cũng không có người thu tiền như ở mình. Mọi người lên xe tự bỏ tiền vào hộp hoặc là quẹt thẻ. Còn ở Việt Nam mình thì vẫn phải mất thêm một nhân sự để thu tiền trên xe buýt. Có vẻ tính thật thà, trung thực của dân mình còn thấp hay sao ấy.
 

Nhimtiu

Xe lăn
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
14,988
Động cơ
570,879 Mã lực
Những cái tủ bán hàng đó tồn tại dựa trên honor system ( ý thức tự giác).
Thứ nhất là sức mạnh cộng đồng, ở những khu dân cư yên bình, hàng xóm quen mặt nhau từng nếp nhăn, ai mà lấm lét làm bậy là ngày mai cả xóm biết ngay. Trẻ con ở đây còn được dạy từ nhỏ kiểu “đồ không phải của con thì để yên đó nghen”, nên hầu như không ai bén mảng ý định lấy đồ chùa. Nói gọn lại: người ta sợ mất mặt với hàng xóm hơn sợ cảnh sát.
Thứ hai là rủi ro thấp. Một cái tủ bánh mì trị giá vài chục tới vài trăm đô, 99% khách thì trung thực, 1% lỡ có “quên trả” cũng vẫn rẻ hơn thuê người đứng canh cả ngày. Chủ tủ vẫn lời như thường. Những dạng bán hàng tự giác như thế này em cũng từng thấy ở Nhật mấy mươi năm trước. Họ để trái cây, bánh mứt trên bàn ở lề đường đi, không cần người đứng bán. Người mua sẽ tự giác bỏ tiền vào lon.
Còn mấy chỗ như Sam’s Club nhìn thì tưởng họ tin khách hàng đến tận răng với vụ tự quét mã, nhưng thực tế thì họ theo dõi còn kỹ hơn vợ theo dõi chồng. Camera AI bây giờ thông minh lắm, thấy mợ nhấc món gì lên, nó sẽ xem mợ có quét không, mợ mà không quét là hệ thống biết liền. Giỏ hàng và kệ hàng cũng có cảm biến, kệ biết món nào bị nhấc, giỏ biết trọng lượng tăng, thuật toán biết ngay mợ đã quét hay chưa. Nói chung là khó có cửa ăn gian.
Túm cái váy lại là mợ đang ở trong khu vực yên bình, an ninh, ít tội phạm, không phải ở các khu đô thị lớn, nơi thường có trộm cắp xảy ra.
So sánh mấy quả mua hàng bên Mỹ thì ở Việt Nam k có cửa rồi. Bên kia mua xong đâu 01 tháng k thích đc mang trả lại một số mặt hàng thì lâu lém Việt Nam mới đạt tới mức này. Còn nhìn quả mọi người giật đồ cúng cô hồn trong Nam mí hãi hùng cụ ạ. Em k mê nổi cái văn hoá này. :((
 

Fiat2007

Xe tăng
Biển số
OF-197253
Ngày cấp bằng
4/6/13
Số km
1,039
Động cơ
819,897 Mã lực
Ngay em đi Trung Quốc thôi, mà lên xe buýt họ cũng không có người thu tiền như ở mình. Mọi người lên xe tự bỏ tiền vào hộp hoặc là quẹt thẻ. Còn ở Việt Nam mình thì vẫn phải mất thêm một nhân sự để thu tiền trên xe buýt. Có vẻ tính thật thà, trung thực của dân mình còn thấp hay sao ấy.
Mức sống tăng lên thì chuẩn mực xã hội cũng dần được nâng lên thôi mợ ơi. Hy vọng trong tương lai gần, người Việt trong nước sẽ đạt đến những chuẩn mực như cccm mong muốn.
 

juneboy

Xe tăng
Biển số
OF-18169
Ngày cấp bằng
3/7/08
Số km
1,109
Động cơ
481,560 Mã lực
Gần ba mươi năm trước, em có dịp sang Nhật du học. Một cuối tuần, cậu bạn người Nhật rủ em về quê anh ấy chơi, một vùng nông thôn yên bình. Ở đó, em lần đầu thấy những quầy bán hàng tự giác: nông sản bày sẵn, giá ghi rõ, ai mua thì tự bỏ tiền vào hòm.
Lớn lên ở Sài Gòn thời bao cấp, nơi đôi khi để quên đôi dép trước cửa cũng không còn, em đứng nhìn mà ngạc nhiên hết sức. Lúc đó em mới nói với cậu bạn Nhật: “Biết đâu một ngày nào đó Việt Nam của tôi sẽ giàu có hơn Nhật của bạn. Nhưng cái sự mua bán chân thật thế này… e là khó có được.”
Ngay em đi Trung Quốc thôi, mà lên xe buýt họ cũng không có người thu tiền như ở mình. Mọi người lên xe tự bỏ tiền vào hộp hoặc là quẹt thẻ. Còn ở Việt Nam mình thì vẫn phải mất thêm một nhân sự để thu tiền trên xe buýt. Có vẻ tính thật thà, trung thực của dân mình còn thấp hay sao ấy.
Em nghĩ nó do môi trường sống và xã hội quyết định. Em cũng từng là người ko thật thà, bừa bãi, lộn xộn. Chỉ chăm chăm trục lợi cho cá nhân và nghĩ thế là giỏi. Nhưng khi vất vào một môi trường mà những thứ đó được đặt đúng vị trí là khôn lỏi thì mình phải tự thay đổi để thích nghi.
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,677
Động cơ
327,381 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Ai đã từng đặt chân đến New York hẳn khó thể quên được khu vực Times Square – nơi ánh đèn không bao giờ tắt và năng lượng như tràn ra từ mọi góc phố. Đó là một trong những chốn “náo nhiệt nhất của sự náo nhiệt”, nơi người ta dễ bị cuốn vào dòng người, dòng xe và dòng cảm xúc hỗn độn rất đặc trưng của thành phố này.

Em còn nhớ lần bước vào một quán bar sang trọng ngay khu đó, gọi một ly bia mà bị “chém” tận 6 đô – mà đó là giá của gần mười năm về trước. Cũng nhờ vậy mà em càng trân quý tiệm McDonald’s ở khu này. Rẻ, bình dân, không cầu kỳ. Ngồi ăn chiếc hamburger nóng hổi, nhâm nhi vài miếng khoai tây chiên yêu thích giữa cái đám đông đủ loại người – từ doanh nhân, khách du lịch cho đến những người lang thang – lại tạo ra một cảm giác thú vị khó tả, vừa đời thường, vừa hơi… phiêu một chút. Không gian bên trong thì tường và trần đều sơn đen, tối om, hơi rùng rợn nhưng đầy ấn tượng, như thể chỉ cần ngồi xuống là mình đã bước vào một câu chuyện đô thị khác.

1000012481.jpg



New York mang rất nhiều ký ức với em bởi những chuyến đi chơi ngẫu hứng. Nếu ai quen sống tĩnh lặng, thích không gian rộng rãi, ít người, thì có lẽ New York không phải lựa chọn phù hợp. Thành phố này dành cho tuổi trẻ hiếu động, ồn ào, luôn muốn học hỏi, muốn tranh đua, muốn thử thách bản thân trong một môi trường khốc liệt mà cũng rất quyến rũ.
New York – ồn ào, mệt nhưng đáng để nhớ.
 
Chỉnh sửa cuối:

BMW X11

Xe container
Biển số
OF-833968
Ngày cấp bằng
17/5/23
Số km
6,303
Động cơ
676,043 Mã lực
Tuổi
23
Ngay em đi Trung Quốc thôi, mà lên xe buýt họ cũng không có người thu tiền như ở mình. Mọi người lên xe tự bỏ tiền vào hộp hoặc là quẹt thẻ. Còn ở Việt Nam mình thì vẫn phải mất thêm một nhân sự để thu tiền trên xe buýt. Có vẻ tính thật thà, trung thực của dân mình còn thấp hay sao ấy.
Phạt nặng Toét ơi, nó tự nhiên trông giông giống thật thà và trung thực.
Bên kia, nó vẫn áp dụng việc tự trả tiền, nhưng có sự kiểm tra và phạt rất rất nặng.

Anh Singapore thì đề nghị khách hàng đi metro phải quẹt thẻ, mới cho khách vào và ra.
Có lẽ vì khách bên đó thật thà và trung thực.
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,677
Động cơ
327,381 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Dù ít tiền nhưng các cụ, mợ có thể mua được nhà ở Mỹ, miễn là biết nơi để tìm.
Tiền ít thì tất nhiên không nên tìm nhà ở California, New York.... hãy đến những bang khác. Như bang Ohio chẳng hạn, giá nhà vẫn rất phải chăng. Thuế nhà hàng năm cũng không nhiều. Nhắc lại, người nước ngoài vẫn được mua nhà, đất ở Mỹ và quyền sở hữu là vĩnh viễn.

1000012531.jpg



1000012534.jpg




1000012537.jpg
 

QueViet

Xe điện
Biển số
OF-59533
Ngày cấp bằng
20/3/10
Số km
2,345
Động cơ
578,080 Mã lực
Dù ít tiền nhưng các cụ, mợ có thể mua được nhà ở Mỹ, miễn là biết nơi để tìm.
Tiền ít thì tất nhiên không nên tìm nhà ở California, New York.... hãy đến những bang khác. Như bang Ohio chẳng hạn, giá nhà vẫn rất phải chăng. Thuế nhà hàng năm cũng không nhiều. Nhắc lại, người nước ngoài vẫn được mua nhà, đất ở Mỹ và quyền sở hữu là vĩnh viễn.

1000012531.jpg



1000012534.jpg




1000012537.jpg
Tính ra chỉ trên dưới 3 tỉ VND là có cái nhà liền thổ 🙃🙃🙃
 

vingraux

Xe điện
Biển số
OF-118779
Ngày cấp bằng
31/10/11
Số km
3,605
Động cơ
967,360 Mã lực
Mấy trang trước các bác có bóng bàn về sở việc sở hữu súng, dùng súng để tự vệ ở Mỹ. Hôm qua em vừa xem phim tài liệu "The perfect neighbor" trên Netflix. Nội dung phim kể về một phụ nữ da trắng, Susan Lorincz nhiều tuổi, sống độc thân ở một khu dân cư (neighborhood) ngoại ô mà đa số dân cư là người da đen. Bà già da trắng Susan thường xuyên cảm thấy bị làm phiền bởi lũ trẻ da đen chơi ngoài đường. Susan cho rằng bọn trẻ không được chơi và làm ồn trên bãi cỏ của bà, trong khi bọn trẻ và cha mẹ chúng thì cho rằng bãi cỏ không phải là của riêng bà. Hàng tuần, bà gọi cảnh sát đến 2-3 lần. Cao trào xảy ra khi trong một lần "xô xát" thường lệ của bà già với bọn trẻ, bà gọi chúng bằng những từ ngữ xấu xa và mang tính phân biệt chủng tộc. Ajike Owens (mang tên này chắc mới từ châu Phi sang chứ không phải Mỹ đen xịn), mẹ của bọn trẻ, đứng ngoài đập cửa nhà Susan, quyết nói chuyện phải quấy cho ra nhẽ. Susan từ trong nhà dùng súng bắn ra xuyên qua cửa khiến cho Ajike chết.

Ra tòa, bồi thẩm đoàn quyết định rằng Susan có tội ngộ sát. Hành động dùng súng bắn là kết quả của sự giận dữ chứ không phải nỗi sợ bị đe dọa tính mạng. Tháng 11/2024, thẩm phán kết án Susan Lorincz 25 năm tù.

Phim kể chuyện thật chứ không phải diễn, sử dụng chủ yếu băng ghi hình thực tế từ camera của cảnh sát (body-cam), các cuộc gọi 911, footage từ hiện trường để kể câu chuyện.

Em có vài suy nghĩ tản mạn như này.

- Người Mỹ, nhất là Mỹ xịn, cứng nhắc thật, cứng nhắc đến mức nhàm chán. Nếu họ nghĩ rằng mình đúng thì nhất định họ không chịu thua, chịu nhún nhường. Thiếu gì cách hòa giải: mua cho bọn trẻ trâu ít đồ chơi, ít kẹo... tổ chức nướng thịt uống bia trong khu phố... Mà không chịu nổi nữa, sống ở một nơi mà hàng xóm toàn những kẻ mình khinh thường (phỏng đoán quan điểm của Susan Lorincz) thì dọn đi chỗ khác, nhất là khi ngôi nhà đó Susan thuê chứ không sở hữu. Sang khu khác, hoặc sang Việt Nam, Thái Lan mà ở, mà dưỡng già.

- Hóa ra, không phải cứ vin vào luật tự vệ (trong câu chuyện là luật Stand Your Ground law của bang Florida) mà yên thân. Có tội hay không là do bồi thẩm đoàn, mà đoàn này thì cũng đủ mọi thành phần. Đội da đen thì tổ chức mít tinh biểu tình này nọ ầm ĩ, mà bà già Susan thì không có bạn, không có ai đấu tranh cho.

- Low tech, không nắm được công nghệ cũng là cái nhược điểm chết người. Giờ camera tầu đầy ra, ở VN em có thể mua một cái tốt đủ dùng trong 3 năm với giá $10, tự lắp trong 5 phút. Bà Susan này bao nhiêu lần kêu cảnh sát đến than phiền bọn trẻ trâu nó quấy tôi mà không trưng ra được bằng chứng, cảnh sát lắc đầu đi về; trong sự kiện cao trào gây chết người dính án cũng không trưng ra được bằng chứng nào. Lời kể của bà ta lại mâu thuẫn với lời kể của bọn hàng xóm da đen. Thế là đi tù 25 năm.
 

hd-vt

Xe lăn
Biển số
OF-384916
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
12,400
Động cơ
368,082 Mã lực
Tuổi
59
So sánh mấy quả mua hàng bên Mỹ thì ở Việt Nam k có cửa rồi. Bên kia mua xong đâu 01 tháng k thích đc mang trả lại một số mặt hàng thì lâu lém Việt Nam mới đạt tới mức này. Còn nhìn quả mọi người giật đồ cúng cô hồn trong Nam mí hãi hùng cụ ạ. Em k mê nổi cái văn hoá này. :((
Vh này ở khu người Hoa trỏng, rải cả tiền nữa. Em thì chưa tham gia :P , nghe nói thôi.
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,677
Động cơ
327,381 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Chỉnh sửa cuối:

ar3a

Xe container
Biển số
OF-64406
Ngày cấp bằng
19/5/10
Số km
5,343
Động cơ
574,186 Mã lực
Giá khá rẻ so với giá nhà đất ở nhiều tỉnh thành ở Vietnam cụ ạ.
So sánh thế khó lắm cụ ạ. Những nơi nhà rẻ thì thường cũng khó kiếm việc, hoặc công việc có thu nhập thấp, kiểu như về vùng sâu vùng xa của mình vậy. Phải lấy một đơn vị chuẩn, chẳng hạn như giá nhà bằng bao nhiêu lần mức lương hàng năm trung bình của cư dân tại khu vực đó thì mới nói là rẻ hay đắt được. Thêm nữa là ở VN thuế đất không đáng kể, bên Mỹ dù nhà rẻ nhưng nhiều khi thuế đất rất cao, cộng thêm tiền bảo hiểm nhà nữa, nên để duy trì một căn nhà ở Mỹ không rẻ đâu.
 

namnabonbon

Xe buýt
Biển số
OF-570576
Ngày cấp bằng
23/5/18
Số km
674
Động cơ
154,654 Mã lực
Tuổi
60
Thấy các cụ, mợ về Việt Nam thăm quê em cũng nôn nao.
Mấy tấm ảnh năm trước về Sài Gòn. Cái quán bình dân, ngon, rẻ, tươm tất.... lần nào về cũng ghé. Dĩa cá cơm chiên giòn ăn ngon hết sẩy con bà Bẩy.
Những món này có thể tìm thấy dễ dàng ở Cali, nhưng cái không tìm được là không khí của cái xóm bình dân, người xe qua lại ồn ào, hối hả.
Cái nhớ đến nao lòng.
Em rất thích đi xe máy....😀 thích cảm giác chen chúc....

1000003161.jpg


Tiệm Hủ Tiếu Hồng Phát đường Võ Văn Tần.
Tiệm được sửa sang trông đẹp đẽ hơn, nhưng có vẻ hủ tiếu không còn ngon như ngày xưa.


1000003222.jpg
Khẩu vị mình khác đi.
 

namnabonbon

Xe buýt
Biển số
OF-570576
Ngày cấp bằng
23/5/18
Số km
674
Động cơ
154,654 Mã lực
Tuổi
60
Hỏi cụ hơi tế nhị. Ở bển, cụ thích sống khu đông người da trắng hay đông người Việt ạ?
Em có ông anh ở ch.Âu, mua nhà ở chọn khu nhiều người da trắng bản xứ.
Phụ nữ cầm đầu BLM( là biết màu da rồi há) mua nhà ở khu da trắng sang trọng.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top