Nói về thời Nguyễn thì vấn đề nằm ở chỗ khác các cụ ạ. Bản chất của nó là suy nghĩ chật hẹp không vượt được cái khuôn Nho giáo thủ cựu, tực là Nho giáo ở mức độ đơn giản và nhỏ hẹp nhất.
Chính sách tự bế quan tỏa cảng của nhà Nguyên bắt đầu từ Minh Mạng. Phải biết rằng thời Minh Mạng là đỉnh cao của triều Nguyễn và đối với Minh Mạng thì mở cửa hay đóng cửa đất nước đều không có nguy cơ gì đến sự thống trị của ông ta cả. Tuy nhiên Minh Mạng đã làm trái căn dặn của Nguyễn Ánh, chọn con đường đóng cửa đất nước, cấm đoán thương nghiệp, hậu quả là đất nước suy dần và đến thời Tự Đức thì kiệt quệ.
Một trong các lý do Minh Mạng chọn đóng cửa là sự phát triển quá nhanh của đạo Thiên Chúa ở VN. Các cụ biết là đạo Thiên Chúa cũng không phải tốt lành gì.
Cùng thời đại đó (sau vài chục năm) thì vua Chulalongkorn của Thái lan và Minh Trị Nhật bản chọn mở cửa với Phương Tây, và đã thành công lớn.
Nhắc lại để các cụ biết rằng sự đóng cửa cấm đoán thời Nguyễn bản chất không phải vì quyền lợi triều đình hay chính sách ngu dân, mà vì Minh Mạng tin rằng đó là phù hợp. Nó cũng là 1 thực tế mà tôi đã viết vài lần trong OF là giai cấp phong kiến VN nói chung đều rất bảo thủ về kinh tế, chỉ trọng nông nghiệp, lạnh lùng công nghiệp và khinh rẻ thương nghiệp.
Chính Gia Long khuyến khích Minh Mạng đóng cửa từ chối Phương Tây, vì Gia Long kẹt với các quan hệ với Phương Tây từ hiệp ước Versailles 1787, chính mình không thể từ chối được. Cái này là Pháp nói không phải chỉ mình nói.
Mặc dù Pháp không hiệu lực hiệp ước này do những biến động tại chính nước Pháp, nhưng thực tế cha Cả Bá Đa Lộc Pierre Pigneau de Béhaine đã thay Pháp thực hiện bằng lính đánh thuê & nguồn lực huy động nên mãi về sau vẫn gây ra sự nhùng nhằng trong quan hệ (giữa thực tế de facto [làm thật] với chính thức de jure [hiêp định không có hiệu lực chính thức]).
Nói phủi mồm có khi Gia Long giao Côn Đảo và Đà Nẵng cho Pháp thuê đi, phát triển giao thương thì có khi VN đã có 1-2 Hồng Kong và khỏi mất độc lập, can qua?

với tư duy Nho giáo thủ cựu của cả Gia Long & Minh Mạng, họ không hiểu rằng trên thế giới này không có nước nào bế quan toả cảng mà khá được
Ngược lại, vua Minh Trị lại mở cửa cảng Yokohama cho nước ngoài vào năm 1859, góp phần quan trọng canh tân đất nước
À mà thôi, lịch sử không có nếu

cái gì đã xảy ra rồi đều là 1 phần của thực tế lịch sử