[TT Hữu ích] Cuộc sống ở Mỹ của một người lao động gốc Việt qua ảnh.

NGC

Xe tăng
Biển số
OF-465948
Ngày cấp bằng
28/10/16
Số km
1,701
Động cơ
225,057 Mã lực
Mấy con vịt trông thật vô tư. Mà thật sự bọn chim chóc, vịt ngan bên này chẳng biết sợ con người.
Ra biển làm picnic tụi hải âu còn nhào vô cướp mồi chứ ở đó mà nó sợ he he
 

Gia Bảo Anh

Xe buýt
Biển số
OF-492295
Ngày cấp bằng
27/2/17
Số km
562
Động cơ
187,249 Mã lực
Tuổi
55
e kê dép chuyện hay Cụ ơi :)
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,755
Động cơ
331,904 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Một trong những dòng kênh, hệ thống thoát nước chính của thành phố, đảm bảo dù mưa lớn đến đâu, thành phố cũng không thể bị ngập nước.

2024-01-21_11-33-09.jpg
 

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,755
Động cơ
331,904 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Ra biển làm picnic tụi hải âu còn nhào vô cướp mồi chứ ở đó mà nó sợ he he
Con hải âu này đang đứng rình thức ăn của em trên bãi biển Huntington Beach.

 
  • Vodka
Reactions: NGC

Gia Bảo Anh

Xe buýt
Biển số
OF-492295
Ngày cấp bằng
27/2/17
Số km
562
Động cơ
187,249 Mã lực
Tuổi
55
Không định còm trong thớt của cụ vì em tôn trọng chia sẻ của cụ, tuy nhiên đến post này thì em hoàn toàn có thể hiểu và chia sẻ với cụ. Em đã trải qua cảm giác như cụ, và cảm nhận rất rõ điều cụ kể, quá khứ nó ùa về khi đọc những điều cụ viết.

Ở Mỹ thời gian trôi qua rất nhanh, đúng nghĩa là time-fly, và luôn quay cuồng trong vòng xoay công việc, và cả áp lực bị lay off nữa

Em sang Mỹ từ năm 2003 ban đầu là diện B1 - business travel (multiple entries) - một hình thức đi làm việc chui cho một hãng về softwares làm contractor cho một hãng rất lớn ở US ( Nortel Network - hãng này nó cung cấp dịch vụ về telecom cho chính phủ Mỹ, khối doanh nghiệp...), cũng phải mất hơn 1 năm em mới được convert sang làm full-time employee cho hãng với mức lương ks chỉ gần 60K, lúc này em đã có H1B, và em sống ở Sata Clara - CA 95051, thủ phủ của Silicon valley

Những ngày đầu qua Mỹ, cuộc sống nó tẻ nhạt vô cùng ngoài việc 8g phải đón xe bus ( shutle) đến hãng và phải đi bộ thêm 3 km từ ngoài chỗ đậu bãi xe ( bus stop) vào đến cái phòng lab của mình trong hãng, tối thì cũng hơn 6g mới bắt đầu về nhà, bắt đầu lục đồ để sẵn, quảng vào cái microwave và defrost nó rồi ăn. Mất mấy tháng đầu mới lân la làm quen được với mấy anh chị người Việt ở San Jose và bắt đầu thân thiết với họ.

Thật sự thời gian đầu khá là stress vì tiếng của mình chưa tốt, phải meeting với nhiều team qua conference, và phải ghi meeting minutes, cái việc này ban đầu nó thật sự là ác mộng , nhưng dần nó quen và vượt qua được nó. Tuy không giống nhiều người ra đi trước 75, hay dạng HO, ODP sau này, em sang Mỹ với diện skill work và có visa H1B nên cũng có khá nhiều anh, chị cũng là người Việt làm cùng hãng luôn có một thái độ không thân thiện và thoải mái, vì rất nhiều người trong số họ có gia đình chết mất xác trên biển, bị rape khi ở trại ,,, và họ phải trả cái giá rất đắt cho con đường đi đến thiên đường của rmình, muốn đưa được người thân sang, chỉ có cách nhờ người hay bỏ tiền ra thuê người vè VN làm kết hôn giả, còn em? chỉ bước lên máy bay, ngủ một giấc và đến Mỹ, checkin vào mà chưa từng một lần bị secondary check, vào Mỹ một cách hợp pháp, mọi cái nó quá dễ dàng nên có lẽ họ không thấy có sự công bằng khi người khác không phải trả một cái giá tương tự so với mất mát, thương đau mà họ phải gánh chịu, khi cả hai đều đến đươc thiên đường như nhau. Em hiểu điều đó, thời đó vẫn còn một khoảng cách khá lớn trong việc hoà nhập và hiểu biết giữa cộng đồng người Việt mình ở Cali, với chính quyền VN, hay với người từ chính quyền CS sang, chủ đề này nó cũng nhạy cảm thời đó, mọi cái nó không hề dễ dàng như bây giờ, khi cả hai bên đều có thể qua và về lại thoải mái, và được khuyến khích góp phần gia tăng lượng kiều hối hàng năm.

Em không quên cái cảm giác rất là thù địch một lần em đến khu Phước Lộc Thọ ở Orange county , cả đám tướng tá mặc đồ từ trung tá tới thiếu tướng (chuẩn tướng VNCH) ngồi khu ngoài cửa chỗ bãi xe, họ ngồi cafe và hút thuốc và tám chuyện , có lẽ thấy em mặc đồ không giống người bản xứ ( em mang quần áo từ VN sang) và có lẽ nhìn nước da nên họ đoán là từ VN sang, hỏi em từ VN qua ? em trả lời theo phép lích sự, và thế rồi họ cà khịa đủ chuyện, toàn nói chuyện chính trị, rồi lôi cả chuyện thủ tướng Phan Văn Khải mới sang thăm Mỹ ( em nhớ hồi đó là năm 2005) rồi lăng mạ, chế giễu . EM chỉ tặc lưỡi và cho qua bụng nhủ thầm: Fucking loser! rồi bước tiếp

Tuy nhiên cái cảm giác cuối tuần, sáng ra pha ly cafe (instant), hút điều thuốc, ngồi sau sân nhà nghe mấy bản nhạc về Sài Gòn qua cái ipod mà thấy buồn tê tái, Nghe Ý Lan hát bài Khóc một dòng sông mà cảm giác nước mắt nó chảy ra khi nào không hay, nhất là khi ta bỏ lại người yêu phía sau để ra đi mà không cam kết sẽ quay về. Một sự mất mát dâng trào, chỉ muốn quảng hết và bay về SG ôm ghì lấy người yêu nhó bé, hôn lên những giọt nước mắt mà cô ấy đã khóc như mưa vào cái tuần cuối em chuẩn bị bay và né tránh không gặp mặt.

Những ngày cuối tuần em toàn lên chơi với anh chị bạn ở San Jose, đi cafe nghe Nguyên Khang hát, rồi tối vè nhà ( mướn phòng) ngủ. Cuộc sống ở Mỹ chỉ có mở mắt ra là nhét đồ ăn trưa vào túi và đón xe đi làm, tối về thì hâm lại đồ trong tủ lạnh, cái điệp khúc đấy nó cứ lặp đi lặp lại rất là nhàm chán. Công việc thì rất là stress vì mình phải nỗ lực gấp 2-3 lần để cạnh tranh với chính bọn Ấn Độ, đối phương cũng là H1B như mình, làm không tốt thì khả năng layoff là cao vì hãng không support H1B nữa.

....

Hơn 8 năm sống ở US và 1 năm ở Ottawa ( head của hãng) em cũng quen với nhiều cái, nhưng vẫn có những cái không quen được khi nó đã thuộc về bản chất con người. 8 năm là một khoảng thời gian đủ cho một người có thể có quốc tịch nếu cư trú dài hạn trên 5 năm và không có bad records, nhưng có lẽ số mình không có cơ hội mang passport màu xanh nên đành quay về VN và bắt đầu làm lại mọi thứ.

Dù sao nước Mỹ cũng là nơi các giấc mơ vĩ đại, những con người vĩ đại được sinh ra, tạo ra những thành tựu cho nhân loại, đa phần người mỹ rất tốt bụng và helpful, họ làm điều đấy một cách thật tâm, không đòi hỏi điều gì từ mình, một khi mình là người cần sự giúp đỡ, họ sẵn lòng cho đi nếu họ thấy đó là điều đúng đắn cần làm. Và em vẫn luôn giữ một phần ơn nghĩa với họ trong tim mình.

Ôi giấc mơ Mỹ thời tuổi trẻ không trọn vẹn của tôi. (Dù sao em cũng đã đến và tận tay sờ vào cái cổng trường MIT, một phần giấc mơ cũng thành hiện thực)
cảm ơn Cụ Leean đã chia sẻ thật lòng
 
  • Vodka
Reactions: Qtv

Red One1

Xe lăn
Biển số
OF-710007
Ngày cấp bằng
10/12/19
Số km
13,173
Động cơ
8,348,629 Mã lực
Thớt là mợ, hay cụ nhỉ?
 

hưvô

Xe lăn
Biển số
OF-451996
Ngày cấp bằng
9/9/16
Số km
12,838
Động cơ
912,891 Mã lực
Thớt là mợ, hay cụ nhỉ?
Nhiều bác hỏi câu này rồi, Chã cũng đã có nói như dưới, thôi bỏ qua vấn đề này đi bác.
Cứ coi như thớt này cả bác nam, bác nữ lái đi bác. Trong thớt này nhiều bác cũng đề cập hay thắc mắc chủ thớt là (cụ hay mợ) và bác chủ thớt hầu như lướt qua những bài đấy. Vậy thôi cứ để bác chủ thớt tự nhiên, còn mình cứ ngắm ảnh, đọc bài xem cuộc sống thực bên đấy nhỉ :)
 

Red One1

Xe lăn
Biển số
OF-710007
Ngày cấp bằng
10/12/19
Số km
13,173
Động cơ
8,348,629 Mã lực

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,755
Động cơ
331,904 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Sắp Tết, có người quen về Việt Nam, mua vài chai rượu biếu ông anh ở Sài Gòn. Có chai Johnnie Walker màu xanh có hình năm Thìn ( con rồng) .

 
Chỉnh sửa cuối:

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,755
Động cơ
331,904 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Người Việt bắt đầu đi mua hoa về chưng Tết...

20240123_132836.jpg



Hoa cúc

20240123_132839.jpg
20240123_132844.jpg



Hoa đào


20240123_132905.jpg




20240123_132913.jpg


Bánh Tết con Rồng.

20240123_132936.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

hưvô

Xe lăn
Biển số
OF-451996
Ngày cấp bằng
9/9/16
Số km
12,838
Động cơ
912,891 Mã lực

leua

Xe điện
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
2,755
Động cơ
331,904 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Hôm nay ngồi kể các cụ mợ nghe chuyện ngày mới qua Mỹ cho vui! Chuyện cũng hơi lâu rồi, nên những cụ, mợ mới qua sau này hoàn cảnh sẽ khác.
Hồi đó em qua Little Sài Gòn định cư, thì được một anh người quen giới thiệu vào làm trong tiệm liquor. Tiếng Anh của em còn dở ẹt, chỉ được giao cho nhiệm vụ xếp hàng hóa lên quầy và dọn dẹp kho, chứ chưa được đứng tính tiền cho khách. Em làm ca sáng, có anh Việt Nam cũng làm chung, ảnh ghé chỗ em ở, chở em đi làm, tới trưa thì đứa em họ của em ghé ngang chở về. Hồi đó ai cũng mới qua, ai cũng nghèo nên tốt với nhau lắm. Sau này em có bằng lái, mua được chiếc xe cũ thì tự lái đi học, đi làm.
Em đi làm bán thời gian, còn lại là đi học. Một ngày em làm 5 tiếng, hết giờ làm việc là lái xe thẳng lên trường học tới tối. Mỗi ngày chỉ ngủ 5, 6 tiếng. Học miễn phí lại được chính phủ cho trợ cấp sinh viên nên em cắm đầu học. Chú chủ tiệm nói, tụi bây qua Mỹ, không tiền bạc, không tiếng Anh, không nghề ngỗng gì thì chỉ có đi học mới thoát khỏi kiếp culi. Bên Mỹ này, bao nhiêu tuổi cũng đi học Đại học được, miễn là mình kiên trì, chịu khó, đừng bỏ cuộc.
Mới đầu thì đi học tiếng Anh ESL, sau đó thì học community college , sau đó thì chuyển lên University. Lúc đó em học dữ lắm, thay vì học 12 units là full time thì em lấy đến 14 units, có mùa đến 18 units, mùa hè cũng lấy lớp, ngay cả mùa đông, winter break cũng lấy lớp luôn. Em rất may mắn khi được chú chủ tiệm cho phép trong giờ làm việc được mở sách học bài, nếu như tiệm không có khách.
Lúc đầu tiếng Anh còn yếu thì lấy các lớp toán, hóa, lý v..v.. không cần tiếng Anh nhiều. Chuyện học đối với em thì khỏi bàn, vì em có nhiều việc làm dở lắm, nhưng việc học thì làm rất tốt. Nhớ lúc đi học lớp Hóa đầu tiên, thầy ra bài kiểm tra cả lớp làm không được, các bạn cùng lớp than phiền thầy ra đề khó, thầy chỉ vào em nói: khó tại sao bạn ấy làm được, nhìn bạn ấy đi, chưa bao giờ làm sai một câu nào (look at M., never made a mistake.), đây là câu nói làm động lực cho em suốt thời gian sau này, khi nào buồn em nhớ lại nhớ đến lời nói này của thầy và mỉm cười.
Cuối cùng thì em cũng tốt nghiệp được đại học và đi làm, đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Em thấy nhiều người mới qua Mỹ than khổ, em nghĩ ai mới qua cũng vậy thôi, em cũng vừa đi học vừa đi làm gần chết, nhưng em không hề nghĩ đó là khổ. Thật ra sướng khổ cũng chỉ mang tính tương đối, sướng so với ai mà khổ so với ai?




FB_IMG_1706177260886.jpg





Một tấm giấy khen học sinh tiên tiến hồi đó.

20240125_022502.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top