Có phong cách riêng* và những điều ta hằng mơ
(*Tác giả: Đặng Trầm)
-
"Em có cần phải mặc đẹp thế không?!" là câu cảm thán mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn được nghe, từ một người đàn ông bất kỳ. Trên đường, ở nhà hay ở bất kỳ nơi nào có dấu chân của họ từng đi qua.
Đó là khi em đứng chờ xe bus cạnh hai người. Nghe cuộc đối thoại của họ, và rồi kín đáo đưa mắt nhìn set đồ của người phụ nữ trạc gần 40: Một chiếc quần suông có chiếc khoá kéo phía sau, thiết kế có chiếc nơ xoắn phía trước; một chiếc áo giữ nhiệt mỏng bên trong cùng với chiếc áo giả da kiểu dáng croptop. Tất cả đều màu đen, không có gì quá nổi bật, ít nhất là giữa khung cảnh nhộn nhip của Hà Nội. Nhưng, điều đặc biệt nhất, là chiếc khăn cô ấy thắt ngang cổ, có ba màu trắng, đen và xanh dương. Nó làm cho cả set đồ rất hài hoà, nhẹ nhàng và cũng không kém phần lịch sự. Khi đó là chớm Đông.
Trở về nhà, em tìm vài từ khoá cho quần suông. Rồi ngụp lặn trong một mê cung các đầu sách được giới thiệu bởi những người xa lạ. Cũng như người vậy, mọi sự gặp gỡ đều là do duyên. Từ việc mong muốn cải thiện việc mặc vốn chỉ gò bó trong sự đơn điệu, màu sắc kết hợp lung tung, em đã dừng mắt ở "Có phong cách riêng" của một tác giả nữ. Cô ấy - vốn dĩ là một BTV trong ngành Thời trang 8 năm, đúc kết kha khá kinh nghiệm từ việc quan sát; biên tập và ấp ủ ý định truyền tải những quan điểm mặc đã lỗi thời, cũng như mong muốn thổi một cái nhìn khác vào tâm thức những người Phụ Nữ. Những người có xuất phát điểm không quá cao, an phận và hay copy những mẫu trên mạng rồi dán cho mình. Dù đôi khi, nó thực sự không phù hợp!
Em - một bản thể của chủ nghĩa ăn mặc đơn giản, nhàm chán và kinh tế không thuộc hàng thượng lưu khi nghĩ đến việc mua những món đồ đắt tiền và thật sự xa xỉ. Nhưng khao khát điểm cho mình một vài "màu sắc" của sự thanh lịch khi khoác lên người chiếc áo, màu quần, để cảm thấy yên tâm hơn, khi xuất hiện ở một sự kiện nhỏ, đã nghiền ngẫm từng câu chữ, từng hình ảnh. Mặc dù, có những mẫu đồ được set sẵn trong sách, cũng khó để bận lên người - nhất là ở độ tuổi lưng chừng giữa trẻ và già. Song, cái hay nhất của cuốn sách này, là mở từng trang ra, như thấy mình đang trò chuyện cùng một người bạn, một người chị. Với những câu từ mộc mạc, gần gũi và đặc biệt hơn, là những món đồ được gợi ý, vô cùng dễ kiếm ở bất kỳ một cửa hàng thời trang nào. Không quá đắt, không úi xùi nhưng rất hợp thời.
Ví dụ như một chiếc áo phông trắng, kẻ sọc đỏ ngang kết hợp cùng chiếc quần bò cùng đôi giày thể thao thì đã quá quen. Nhưng khi thay đổi sang một đôi giày đế bệt khoét hình chữ V, thêm một chiếc mắt kính, thì lại "nâng tầm" thời thượng cho chủ nhân lên gấp nhiều lần. Hoặc khi mặc áo măng tô, cô ấy khuyến nghị nên thắt thêm một chiếc khăn quàng cổ (dù bản nhỏ hay to); hãy thắt đai chiếc áo blazer để trông ngọt ngào; áo sơ mi lụa kết hợp cùng chiếc quần suông là một set không thể thanh lịch hơn, và đừng quên đi giày cao gót. Còn với những người yêu thích những chiếc áo len như em, thì lựa chọn cổ chữ V để làm nổi bật lên vẻ quyến rũ (dù em còn chạy mướt mải mới "chạm" đến từ này, hiuhiu), và đặc biệt là màu nude; hoặc những chiếc áo len cổ tròn, em hay thêm một chiếc sơ mi có cổ bên trong để không làm mất đi vẻ "nghiêm túc" khi đến nơi làm việc. Hay khi mặc một chiếc váy lụa cùng với chiếc áo blazer, lại tạo cho chúng ta vẻ khiêu gợi vô cùng kín đáo, không phô trương ầm ĩ, nhưng cũng khó ai có thể rời mắt... Và rất rất nhiều gợi ý!
Đọc xong cuốn sách này, cái đọng lại cuối cùng, không phải là những mẫu quần áo với những chi tiết cách điệu cầu kỳ được sáng tạo bởi những nhà mốt nổi tiếng. Những chiếc giá ngất ngưởng hàng triệu đô, mà không phải người phụ nữ nào cũng có thể "với" tay tới được. Dù giấc mơ làm một nữ hoàng, một công chúa trong thiên đường cổ tích chúng ta vẫn ao ước ngày còn nhỏ, và chưa khi nào ngừng khao khát. Thứ đúc kết đơn giản, dễ chịu nhất, là "sàn diễn thời trang đẹp và bắt mắt, chính là những món đồ được kết hợp hàng ngày trên đường phố". Từ những "kinh đô" này, chúng ta có thể chịu khó quan sát, biến tấu thêm, nhào nặn thật nhuần nhuyễn những màu sắc được chỉ điểm đặt tên trong bánh xe màu sắc. Để rồi bận lên người những set đồ thật sự phù hợp. Bởi, phù hợp không nhất thiết phải là những món đồ đắt tiền, mà là những thứ vừa vặn, tôn lên vóc dáng, cũng là giấu bớt cho chúng ta những khuyết điểm của cơ thể. Mà áo quần, đã làm quá tốt vai trò này!
Không thể không dành sự khen ngợi cho những quan sát tinh tế, tỉ mỉ của Đặng Trầm - một phụ nữ bắt đầu từ một cô gái quê đen nhẻm, và với niềm đam mê - không, phải nói là sự si mê của cô ấy với Thời Trang, mới đúc kết được ra những gợi ý chỉn chu, thanh lịch, xen lẫn cả sự phá cách trong "khuôn khổ" đến như vậy. Tuy năng lực thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau, nhưng với cô ấy, sự mộc mạc, khao khát mặc đẹp trở thành kim chỉ nam xuyên suốt. Để đi tìm, vỡ vạc và ghi chép ra những quy tắc mới. Bên cạnh việc yêu thích những minh tinh, như Audrey Hepburn - nàng thơ, nguồn sáng tác bất tận của hàng triệu triệu phụ nữ trên toàn thế giới, khi thủ vai trong "Bữa sáng ở Tiffany", nàng bận chiếc đầm đen, đeo vòng ngọc trai và găng tay quá khuỷu. Hay bà đầm Coco Chanel với đế chế thời trang Chanel và những phát ngôn trở thành kinh điển. Cùng nhiều người trong những bộ phim hài, lãng mạn, tình cảm....để tạo nên một Đặng Trầm, một personal stylist, một brand manager như hiện tại.
Điều mà cô ấy nhắn nhủ, là luôn giữ cho mình thần thái tự tin, mặc thoải mái không cần gắng gượng. Đó chính là thứ tinh thần cốt lõi của Phong Cách. Vậy thì cớ gì, chúng ta lại diêm dúa, cầu kỳ một cách không cần thiết, còn mua bán theo cảm hứng cũng như chi nhiều tiền cho thứ gọi là trend?!
Cảm ơn mợ
Mưa! cùng những người Phụ Nữ vẫn nán lại ở đây, đã tạo động lực cho em chia sẻ cuốn sách này. Với sự phù phiếm sẵn có, em nghĩ không có lý do gì mình từ chối khen ngợi một phụ nữ Việt, khi cô ấy đã "rút ruột" nói lên những băn khoăn của mọi người trong quá trình định hình phong cách cá nhân. Tuy không phải quá nổi tiếng như các cuốn sách về thời trang em đã đọc, nhưng ít nhất, trong một bộ phận nữ giới được tiếp cận, họ cũng đã tìm được "ánh sáng" cuối đường hầm. Khi ngụp lặn trong mớ áo, quần chật tủ, mà mỗi sáng hay đi đâu, vẫn cứ càm ràm:
- Em chẳng có gì để mặc cả...!
Em, một ngày cuối tháng 11/2021, khi đó đang ngồi chờ...xèng rơi xuống đầu,

.