[Funland] [Dáng và Da] Những câu chuyện bên lề chưa kể

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
"Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét" nhỉ cụ Asura?!:D

---

Bất lực với cảnh đẹp/nỗi đau hay điều gì đó quá, người ta thường tìm đến "Đường thi" hay một dạng nào đó trong thơ ca ấy cụ. Chứ không hẳn là "yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ" đâu...

Mà nỗi đau có nhiều trạng thái: đau thấu tim gan; đau nát lòng nát ruột; đau đến mức cười lớn...thì mượn một vài ý trong một vài câu thơ hay trích đoạn nào đó, để họ được an trú vào đó mà "tìm" thấy mình hay đi đến tận cùng của đau đớn. Để sau những giây phút "rửa mặt" bằng những ca từ/sự linh mẫn/hoài cảm hay là chỉ để thổn thức nốt dòng "dư lệ", mà bon chen với áo cơm, mà thôi.
...
Cũng như cụ: lúc đắm mình trong những giai điệu, khi hoan ca, lúc bay bổng mượt mà, lúc lại trầm lắng, ưu tư. Có lẽ, là lúc những sâu kín không thể giãi bày bằng vài lời "bạch thoại", mà còn là những nỉ non, da diết về một vấn đề nào đó - khi "thanh âm cũng bất lực như lời"...

Nhưng, yêu thích thi ca hay nhạc/hoạ, cũng không hẳn là người ta chỉ có u sầu, não nuột. “Reading is like breathing in, writing is like breathing out”. Như dạo trong một khu vườn, gai nhọn, hoa thơm gì cũng đều chạm tay vào thử xem "vị" của chúng ra sao. Vậy đó.
...
Ý kiến cá nhân em về chủ đề này có khác biệt với mợ !!

Em thích nghệ thuật (cả 7 món luôn) nhưng tự nhận thấy sức lực của mình có hạn, chỉ có thể tập trung 1-2 món thôi nên em bỏ dở thi ca - văn học. Triết học cả Đông lẫn Tây đều chú trọng sự cân bằng nên em không có ý định "đi đến tận cùng nỗi đau/ niềm vui..." mà cứ theo nguyên tắc ĐỦ (trong câu chuyện Chicken Soup Ba chúc con đủ).

"Ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh nắng ban mai. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn 'sống'. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời 'chào' để có thể vượt qua được câu nói 'tạm biệt'".

Chúng ta thưởng thức nghệ thuật để làm gì !? Đầu tiên để thoả mãn cái tôi, cái tai/ đôi mắt, các giác quan của mình, để trú ẩn trong đó (như mợ nói) hay để thoả mãn tính tò mò thiên sinh của loài người. Đời người vốn ngắn ngủi mà mơ ước lại vô hạn. Cho nên, cách "kéo dài" cuộc đời tốt nhất là "cộng tác". Không dừng lại ở việc thoả mãn cái tôi, ở việc tìm thấy một phần bản thân trong tác phẩm, ta tiến tới tiếp nhận những trải nghiệm thú vị, năng lượng tích cực từ người nghệ sỹ qua những tác phẩm họ tâm đắc, và nếu may mắn, chúng ta sẽ nâng cấp được cái tôi, cái tai/ đôi mắt..các giác quan của mình !

Em cho rằng cần phải kết tội Edgar Allan Poe về quan niệm nghệ thuật Cái Đẹp thuần khiết “Cái Đẹp ở bất cứ kiểu loại nào, khi đạt tới cực độ thì bao giờ cũng làm người ta phải nhỏ lệ, do đó giọng thơ phải buồn. Vì thế, u buồn chính là giọng điệu phù hợp nhất của thi ca” nên “Nỗi buồn là địa hạt chính đáng nhất của thơ ca”. Triết lý sáng tác kì lạ của ông tuy ban đầu bị lên án nhưng đến nay đã trở thành những công thức sáng tác mẫu mực không chỉ cho văn học/ nghê thuật Mỹ mà còn cả văn học/ nghệ thuật thế giới, trong đó có Việt Nam từ đầu thế kỷ 20. Và nó "vị nhân sinh" nhiều hơn nên dần thắng thế trong nghệ thuật đại chúng.

Những tác giả/ nghệ sỹ thuộc trường phái kinh điển (classical) sẽ miễn nhiễm với virus Allan Poe bởi nghệ thuật của họ đã vượt qua hàng rào nhận thức để tiến sâu vào vùng tiềm thức của con người. Dù có là nỗi buồn thì cũng không "thấu tim gan" mà là "sởn gai ốc". Đường thi - Tống từ lại là đại biểu chói sáng nhất của nghệ thuật kinh điển phương Đông.

Nếu nói "tình ái da diết đến thảm sầu" không có gì qua được Nhạn Khâu Từ của Nguyên Hiếu Vấn. "Hỏi thế gian, tình là chi mà lứa đôi thề nguyền sinh tử..?!"

Bài “Chiêu hồn” cất lên đâu còn kịp,
Khúc “Sơn quỷ” cũng ảm đạm trong gió mưa.


....nhưng đến đoạn kết thì sao?

Thiên sầu vạn cổ,
Vi lưu đãi tao nhân - Để lại đãi tao nhân mặc khách
Cuồng ca thống ẩm - Khi cần cảm hứng để cuồng ca, thống ẩm
Lai phỏng nhạn khâu xứ - thì đến thăm mộ nhạn


Cuối cùng là "mồi nhậu" cho những tâm hồn lãng mạn từ cổ chí kim và chắc là đến "vạn cổ" tiếp theo !! Họ có buồn không ?! Có chứ... nhưng nỗi buồn chỉ là một trong ngũ thái cùng với giận, mừng, lo, sợ - cũng như ngũ vị chua, cay, mặn. ngọt, đắng mà thôi.

Ai bảo mùa thu cứ phải buồn, phải lê thê sướt mướt ? Thi Phật - Vương Duy với kiệt tác Sơn cư thu minh vẫn chấn động kim cổ

Không sơn tân vũ hậu,
Thiên khí vãn lai thu.
Minh nguyệt tùng gian chiếu,
Thanh tuyền thạch thượng lưu.
Trúc huyên quy hoán nữ,
Liên động há ngư chu.
Tuỳ ý xuân phương yết,
Vương tôn tự khả lưu.

Núi trơ mưa dứt hạt,
Khí trời đã sang thu
Trăng sáng khóm tùng chiếu,
Suối trong mặt đá trôi.
Trúc (lao) xao tiếng gái (tắm) giặt,
Sen động dưới thuyền câu.
Tuỳ ý cỏ (thơm) xuân (đã) lụi,
Vương tôn tự chọn lưu (lại - nấn ná hoài).


Việt Nam ta cũng đâu có thiếu. "Nghi án" T.T.Kh của mợ nổi tiếng một phần vì lối hành thơ theo thất ngôn tứ tuyệt kinh điển. Nó dễ đụng chạm tới tận đáy tâm hồn, chạm cả vào linh hồn dễ dàng hơn nhiều lối Lục bát diễn bạch thoại kia. Thính giả nghe Thu hát cho người liên tưởng tới cô nàng Thu cafe Quảng Nam thì chỉ thấy buồn, tiếc nuối. Nhưng nếu coi Thu là mùa thu thì lại bâng khâng với nỗi sầu vạn cổ rồi.

Hay NS Phạm Duy với Hẹn hò cùng chung tư tưởng với Nguyên Hiếu Vấn. Chuyện tình đau thương của Ngưu Lang - Chức Nữ không phải để "đau tột cùng" mà là để "phong phú cho kho tàng nghệ thuật của các đời sau"...

Một người bèn ra ven sông buông theo nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu trong khi mưa ngâu bỗng ngừng ngang đầu
Cuộc tình thương đau êm êm trôi theo nước xuôi về đâu
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau

 
Chỉnh sửa cuối:

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Ý kiến cá nhân em về chủ đề này có khác biệt với mợ !!

Em thích nghệ thuật (cả 7 món luôn) nhưng tự nhận thấy sức lực của mình có hạn, chỉ có thể tập trung 1-2 món thôi nên em bỏ dở thi ca - văn học. Triết học cả Đông lẫn Tây đều chú trọng sự cân bằng nên em không có ý định "đi đến tận cùng nỗi đau/ niềm vui..." mà cứ theo nguyên tắc ĐỦ (trong câu chuyện Chicken Soup Ba chúc con đủ).

"Ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh nắng ban mai. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn 'sống'. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời 'chào' để có thể vượt qua được câu nói 'tạm biệt'".

Chúng ta thưởng thức nghệ thuật để làm gì !? Đầu tiên để thoả mãn cái tôi, cái tai/ đôi mắt, các giác quan của mình, để trú ẩn trong đó (như mợ nói) hay để thoả mãn tính tò mò thiên sinh của loài người. Đời người vốn ngắn ngủi mà mơ ước lại vô hạn. Cho nên, cách "kéo dài" cuộc đời tốt nhất là "cộng tác". Không dừng lại ở việc thoả mãn cái tôi, ở việc tìm thấy một phần bản thân trong tác phẩm, ta tiến tới tiếp nhận những trải nghiệm thú vị, năng lượng tích cực từ người nghệ sỹ qua những tác phẩm họ tâm đắc, và nếu may mắn, chúng ta sẽ nâng cấp được cái tôi, cái tai/ đôi mắt..các giác quan của mình !

Em cho rằng cần phải kết tội Edgar Allan Poe về quan niệm nghệ thuật Cái Đẹp thuần khiết “Cái Đẹp ở bất cứ kiểu loại nào, khi đạt tới cực độ thì bao giờ cũng làm người ta phải nhỏ lệ, do đó giọng thơ phải buồn. Vì thế, u buồn chính là giọng điệu phù hợp nhất của thi ca” nên “Nỗi buồn là địa hạt chính đáng nhất của thơ ca”. Triết lý sáng tác kì lạ của ông tuy ban đầu bị lên án nhưng đến nay đã trở thành những công thức sáng tác mẫu mực không chỉ cho văn học/ nghê thuật Mỹ mà còn cả văn học/ nghệ thuật thế giới, trong đó có Việt Nam từ đầu thế kỷ 20. Và nó "vị nhân sinh" nhiều hơn nên dần thắng thế trong nghệ thuật đại chúng.

Những tác giả/ nghệ sỹ thuộc trường phái kinh điển (classical) sẽ miễn nhiễm với virus Allan Poe bởi nghệ thuật của họ đã vượt qua hàng rào nhận thức để tiến sâu vào vùng tiềm thức của con người. Dù có là nỗi buồn thì cũng không "thấu tim gan" mà là "sởn gai ốc". Đường thi - Tống từ lại là đại biểu chói sáng nhất của nghệ thuật kinh điển phương Đông.

Nếu nói "tình ái da diết đến thảm sầu" không có gì qua được Nhạn Khâu Từ của Nguyên Hiếu Vấn. "Hỏi thế gian, tình là chi mà lứa đôi thề nguyền sinh tử..?!"

Bài “Chiêu hồn” cất lên đâu còn kịp,
Khúc “Sơn quỷ” cũng ảm đạm trong gió mưa.


....nhưng đến đoạn kết thì sao?

Thiên sầu vạn cổ,
Vi lưu đãi tao nhân - Để lại đãi tao nhân mặc khách
Cuồng ca thống ẩm - Khi cần cảm hứng để cuồng ca, thống ẩm
Lai phỏng nhạn khâu xứ - thì đến thăm mộ nhạn


Cuối cùng là "mồi nhậu" cho những tâm hồn lãng mạn từ cổ chí kim và chắc là đến "vạn cổ" tiếp theo !! Họ có buồn không ?! Có chứ... nhưng nỗi buồn chỉ là một trong ngũ thái cùng với giận, mừng, lo, sợ - cũng như ngũ vị chua, cay, mặn. ngọt, đắng mà thôi.

Ai bảo mùa thu cứ phải buồn, phải lê thê sướt mướt ? Thi Phật - Vương Duy với kiệt tác Sơn cư thu minh vẫn chấn động kim cổ

Không sơn tân vũ hậu,
Thiên khí vãn lai thu.
Minh nguyệt tùng gian chiếu,
Thanh tuyền thạch thượng lưu.
Trúc huyên quy hoán nữ,
Liên động há ngư chu.
Tuỳ ý xuân phương yết,
Vương tôn tự khả lưu.

Núi trơ mưa dứt hạt,
Khí trời đã sang thu
Trăng sáng khóm tùng chiếu,
Suối trong mặt đá trôi.
Trúc (lao) xao tiếng gái (tắm) giặt,
Sen động dưới thuyền câu.
Tuỳ ý cỏ (thơm) xuân (đã) lụi,
Vương tôn tự chọn lưu (lại - nấn ná hoài).


Việt Nam ta cũng đâu có thiếu. "Nghi án" T.T.Kh của mợ nổi tiếng một phần vì lối hành thơ theo thất ngôn tứ tuyệt kinh điển. Nó dễ đụng chạm tới tận đáy tâm hồn, chạm cả vào linh hồn dễ dàng hơn nhiều lối Lục bát diễn bạch thoại kia. Thính giả nghe Thu hát cho người liên tưởng tới cô nàng Thu cafe Quảng Nam thì chỉ thấy buồn, tiếc nuối. Nhưng nếu coi Thu là mùa thu thì lại bâng khâng với nỗi sầu vạn cổ rồi.

Hay NS Phạm Duy với Hẹn hò cùng chung tư tưởng với Nguyên Hiếu Vấn. Chuyện tình đau thương của Ngưu Lang - Chức Nữ không phải để "đau tột cùng" mà là để "phong phú cho kho tàng nghệ thuật của các đời sau"...

Một người bèn ra ven sông buông theo nước cuồn cuộn mau
Một người chìm sâu trong khi mưa ngâu bỗng ngừng ngang đầu
Cuộc tình thương đau êm êm trôi theo nước xuôi về đâu
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau

Biết như thế nào là ĐỦ?
Hay là:
..."Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi
Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả"...

---

Quan điểm của cụ và của em có khác nhau, góc nhìn cũng khác, nhưng tựu trung lại: thích/có cảm hứng với nghệ thuật, là để cho cuộc sống "màu sắc" hơn. Khi mình yêu điều gì đó, mình sẽ tìm hiểu cặn kẽ và trong rất nhiều trường hợp, tự những điều ấy chảy trong mình, như ăn cơm, uống nước vậy. Chứ không hẳn là mang một sứ mệnh gì lớn lao cả...Chỉ để cho vui thôi, chứ không nặng lòng về mặt cấu trúc Niêm/Luật.

Văn học hay nghệ thuật nói chung, "vị nhân sinh" sẽ đi vào lòng người hơn là "vị nghệ thuật" - em nghĩ thế. Vì ở thời điểm bất kỳ, ai đó cũng sẽ tìm thấy "mình" trong một ý/câu/giai điệu/...nào đó. Đôi khi chỉ là ngồi uống trà cùng bạn bè, trời lạnh thì nhớ đến cụ Nguyễn Khuyến. Hay Thu như hiện tại thì hát vu vơ "Thu hát cho người". Một phần cuộc sống đã có những điều bình dị như thế. Có những ngày nghe những bản nhạc thấy nhẹ nhõm, yên bình. Nhưng có những lúc, lòng lại chỉ muốn được tĩnh lặng. Tuổi già như em, gặp trở ngại khi tiếp nhận các triết lý đấy, thế nên cụ viết những từ ngữ mang tính chuyên môn là em chịu chết. Xém chút là em chảy nước mắt vì mắt mờ, kính cận.

Em có nên hỏi "cụ thích trường phái lãng mạn hay hiện thực trong nghệ thuật" không? Hỏi rồi, cụ trả lời đi pờ li,:D.

À em thích trường phái hiện thực: văn chương, thi ca, nhạc hoạ em quy đổi ra thóc gạo hết, hichic.
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,866
Động cơ
332,918 Mã lực
Biết như thế nào là ĐỦ?
Hay là:
..."Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi
Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả"...

---

Quan điểm của cụ và của em có khác nhau, góc nhìn cũng khác, nhưng tựu trung lại: thích/có cảm hứng với nghệ thuật, là để cho cuộc sống "màu sắc" hơn. Khi mình yêu điều gì đó, mình sẽ tìm hiểu cặn kẽ và trong rất nhiều trường hợp, tự những điều ấy chảy trong mình, như ăn cơm, uống nước vậy. Chứ không hẳn là mang một sứ mệnh gì lớn lao cả...Chỉ để cho vui thôi, chứ không nặng lòng về mặt cấu trúc Niêm/Luật.

Văn học hay nghệ thuật nói chung, "vị nhân sinh" sẽ đi vào lòng người hơn là "vị nghệ thuật" - em nghĩ thế. Vì ở thời điểm bất kỳ, ai đó cũng sẽ tìm thấy "mình" trong một ý/câu/giai điệu/...nào đó. Đôi khi chỉ là ngồi uống trà cùng bạn bè, trời lạnh thì nhớ đến cụ Nguyễn Khuyến. Hay Thu như hiện tại thì hát vu vơ "Thu hát cho người". Một phần cuộc sống đã có những điều bình dị như thế. Có những ngày nghe những bản nhạc thấy nhẹ nhõm, yên bình. Nhưng có những lúc, lòng lại chỉ muốn được tĩnh lặng. Tuổi già như em, gặp trở ngại khi tiếp nhận các triết lý đấy, thế nên cụ viết những từ ngữ mang tính chuyên môn là em chịu chết. Xém chút là em chảy nước mắt vì mắt mờ, kính cận.

Em có nên hỏi "cụ thích trường phái lãng mạn hay hiện thực trong nghệ thuật" không? Hỏi rồi, cụ trả lời đi pờ li,:D.

À em thích trường phái hiện thực: văn chương, thi ca, nhạc hoạ em quy đổi ra thóc gạo hết, hichic.
mình có bán nc hoa ko nhỉ? tôi cần 1 chai hương hoa hồng 100ml tặng nyc.
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
.... Chứ không hẳn là mang một sứ mệnh gì lớn lao cả...Chỉ để cho vui thôi, chứ không nặng lòng về mặt cấu trúc Niêm/Luật.
Niêm/Luật không thể tạo ra những tác phẩm hay, nó chỉ là điều kiện cần để một tác phẩm có thể thăng hoa, vượt qua rào cản ngôn ngữ thông thường. Nó cũng không phải là quy định bất biến, từ 4 câu - 4 chữ trong Kinh Thi đến ngũ ngôn, rồi thất ngôn của Đường Thi, biến hoá vô thường nhưng lại trong khuôn khổ của Tống Từ ... Nhưng, như mợ cảm nhận trong Thu hát cho người, nó cứ "sang sang".

Văn học hay nghệ thuật nói chung, "vị nhân sinh" sẽ đi vào lòng người hơn là "vị nghệ thuật" - em nghĩ thế. Vì ở thời điểm bất kỳ, ai đó cũng sẽ tìm thấy "mình" trong một ý/câu/giai điệu/...nào đó. Đôi khi chỉ là ngồi uống trà cùng bạn bè, trời lạnh thì nhớ đến cụ Nguyễn Khuyến. Hay Thu như hiện tại thì hát vu vơ "Thu hát cho người". Một phần cuộc sống đã có những điều bình dị như thế. Có những ngày nghe những bản nhạc thấy nhẹ nhõm, yên bình. Nhưng có những lúc, lòng lại chỉ muốn được tĩnh lặng. Tuổi già như em, gặp trở ngại khi tiếp nhận các triết lý đấy, thế nên cụ viết những từ ngữ mang tính chuyên môn là em chịu chết. Xém chút là em chảy nước mắt vì mắt mờ, kính cận.
Vị nhân sinh đương nhiên "đi vào lòng người" dễ và nhanh hơn vì nó đến vùng nhận thức thôi. Vị nghệ thuật sẽ vất vả hơn vì mục tiêu của nó là vùng tiềm thức sâu thẳm mà đến chính bản thân mỗi con người ít khi nhận ra, cho nên, nếu may mắn, ta có thể tìm thấy một "bản thân" khác. Còn cái nào là bản ngã ?? Ai mà biết được đấy :))

Kim cương không phải là đá quý hàng đầu thế giới con người nhưng nhờ có "công sức" làm PR của nhà De Beers mà nó trở thành biểu tượng của vĩnh cửu. Ở phương Đông, hoa linh lan không được đánh giá cao đến mức gần như vô danh nhưng vì những điều chỉ có thể cảm nhận bằng "nghệ thuật vị nghệ thuật" trong Thu hát cho người mà nó trở thành bất tử trong lòng người yêu âm nhạc nghệ thuật, đến mức nghe tên Linh Lam cũng giật mình.

Em có nên hỏi "cụ thích trường phái lãng mạn hay hiện thực trong nghệ thuật" không? Hỏi rồi, cụ trả lời đi pờ li,:D.

À em thích trường phái hiện thực: văn chương, thi ca, nhạc hoạ em quy đổi ra thóc gạo hết, hichic.
Với cá nhân em, không có sự phân biệt giữa lãng mạn và hiện thực. Nguyễn Đình Thi, Quang Dũng ... vẫn tả "thực" đó nhưng mỗi câu chữ vẫn vang vọng như tiếng chuông Thiên Mụ. Ai dám bảo các vị đó không lãng mạn !

Trang Chu hoá bướm hay Bướm hoá Trang Chu, ai mà biết được đấy !!

Hôm qua, em cầm ô không mở đi dưới mưa ... về bị cái mũi hành hạ =)). Vì cái mũi hành hạ kinh niên mỗi khi tiết hay đổi mà em nhớ cần có những lúc cầm ô không mở đi mưa - nhất là mưa Ngâu !! Đâu là hiện thực đâu là lãng mạn... Ai mà biết !!

 
Chỉnh sửa cuối:

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Niêm/Luật không thể tạo ra những tác phẩm hay, nó chỉ là điều kiện cần để một tác phẩm có thể thăng hoa, vượt qua rào cản ngôn ngữ thông thường. Nó cũng không phải là quy định bất biến, từ 4 câu - 4 chữ trong Kinh Thi đến ngũ ngôn, rồi thất ngôn của Đường Thi, biến hoá vô thường nhưng lại trong khuôn khổ của Tống Từ ... Nhưng, như mợ cảm nhận trong Thu hát cho người, nó cứ "sang sang".



Vị nhân sinh đương nhiên "đi vào lòng người" dễ và nhanh hơn vì nó đến vùng nhận thức thôi. Vị nghệ thuật sẽ vất vả hơn vì mục tiêu của nó là vùng tiềm thức sâu thẳm mà đến chính bản thân mỗi con người ít khi nhận ra, cho nên, nếu may mắn, ta có thể tìm thấy một "bản thân" khác. Còn cái nào là bản ngã ?? Ai mà biết được đấy :))

Kim cương không phải là đá quý hàng đầu thế giới con người nhưng nhờ có "công sức" làm PR của nhà De Beers mà nó trở thành biểu tượng của vĩnh cửu. Ở phương Đông, hoa linh lan không được đánh giá cao đến mức gần như vô danh nhưng vì những điều chỉ có thể cảm nhận bằng "nghệ thuật vị nghệ thuật" trong Thu hát cho người mà nó trở thành bất tử trong lòng người yêu âm nhạc nghệ thuật, đến mức nghe tên Linh Lam cũng giật mình.



Với cá nhân em, không có sự phân biệt giữa lãng mạn và hiện thực. Nguyễn Đình Thi, Quang Dũng ... vẫn tả "thực" đó nhưng mỗi câu chữ vẫn vang vọng như tiếng chuông Thiên Mụ. Ai dám bảo các vị đó không lãng mạn !

Trang Chu hoá bướm hay Bướm hoá Trang Chu, ai mà biết được đấy !!

Hôm qua, em cầm ô không mở đi dưới mưa ... về bị cái mũi hành hạ =)). Vì cái mũi hành hạ kinh niên mỗi khi tiết hay đổi mà em nhớ cần có những lúc cầm ô không mở đi mưa - nhất là mưa Ngâu !! Đâu là hiện thực đâu là lãng mạn... Ai mà biết !!

Câu hỏi của em, khác nào hỏi "Analog và Digital trong âm nhạc, cái nào hay hơn cái nào?"...

Một thứ "cổ điển", một thứ "hiện đại" (cứ tạm gọi là vậy). Và theo dòng lịch sử, thứ âm nhạc Cổ điển từ thời kỳ 1750 - 1820, vừa phong phú về thể loại, vừa chặt chẽ về hình thức. Rồi đến thời kỳ Lãng mạn: đa dạng và phức tạp về tâm lý/tư tường và diễn tấu cũng đòi hòi kỹ thuật cực kỳ khó. Để rồi sao? Rất nhiều nhà hát, nhạc cụ được sinh ra.
Chưa hết, thời kỳ Hiện đại và Đương đại sau này cũng phát triển không kém. Vì thế mà Analog và Digital cũng mở ra nhiều điều thú vị. Hai bên tranh cãi nhau kịch liệt, vì bên nào cũng muốn bảo vệ quan điểm và cho rằng quan điểm của mình mới là đúng.

Analog - công nghệ thu âm dựa trên sự kiên trì, bền bỉ của các Nghệ sĩ, để có bản thu âm được gọi là "perfect - hoàn hảo".
Trong khi Digital cho phép xoá những tạp âm (noise) không cần thiết và dĩ nhiên, bản thu âm đã trở nên "nghe được" và tiệm cận đến "sự hoàn hảo".
Thế nên, đem hai công nghệ này so sánh - cũng như câu hỏi của em - là không có đáp án chính xác.

Nếu như công nghệ (em đang nhắc tới trong đây, nói riêng) có thể đo bằng sự biến đổi dòng điện, hay sự thay đổi quỹ đạo chuyển động cơ học/độ phân giải/dung lượng/tần số...thì, cảm xúc của con người từ trạng thái "hiện thực" sang "lãng mạn", đôi khi nó chỉ là một ranh giới rất mong manh.
Mong manh y như cụ ngấm mưa là cảm cúm rồi đó, :D. Dễ thương như nam chính trong MV í nhỉ?!

Mùa Trăng đích thực đã tới rồi. Mời cụ nghe guitarist Tariq Hard chơi bản "Ánh trăng" của Debussy cùng em, cho một mùa Trăng thật sự "viên mãn"...
...rồi mơ như Trang Chu cũng không quá vội vàng...:D

"Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên"...

 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
Câu hỏi của em, khác nào hỏi "Analog và Digital trong âm nhạc, cái nào hay hơn cái nào?"...

Analog - công nghệ thu âm dựa trên sự kiên trì, bền bỉ của các Nghệ sĩ, để có bản thu âm được gọi là "perfect - hoàn hảo".
Trong khi Digital cho phép xoá những tạp âm (noise) không cần thiết và dĩ nhiên, bản thu âm đã trở nên "nghe được" và tiệm cận đến "sự hoàn hảo".
Thế nên, đem hai công nghệ này so sánh - cũng như câu hỏi của em - là không có đáp án chính xác.

Nếu như công nghệ (em đang nhắc tới trong đây, nói riêng) có thể đo bằng sự biến đổi dòng điện, hay sự thay đổi quỹ đạo chuyển động cơ học/độ phân giải/dung lượng/tần số...thì, cảm xúc của con người từ trạng thái "hiện thực" sang "lãng mạn", đôi khi nó chỉ là một ranh giới rất mong manh.
Cũng đúng mà vừa Sai !!

Nếu người ta coi âm nhạc là một thú chơi thì có sự phân biệt rõ ràng đấy, thậm chí còn là trọng tâm. Nếu người ta coi âm nhạc là nghệ thuật thì analog hay digital chỉ là một góc rất nhỏ trong thế giới rộng lớn thôi, không cần mất thời gian, hao tổn tâm trí cho nó, sử dụng hiệu quả là đủ.

Em là người không thích THÚ CHƠI, thậm trí là ghét ạ !
 
Chỉnh sửa cuối:

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
"Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên"...
Em không thích Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn không hẳn vì điệu sầu thảm "vị nhân sinh" của nó mà tại ngay câu mở đầu đã sai rồi

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Cẩm sắt
là cây đàn sắt có chạm trổ. Giống đàn Cầm, đàn Sắt làm bằng gỗ cây ngô đồng và là tiền thân của đàn tranh ngày nay.
Vô đoan: không có lý do.
Ngũ thập huyền: Theo truyền thuyết, khi Tố Nữ gảy đàn sắt tế trời theo lệnh Phục Hy, đàn có 50 dây. Nhưng vì tiếng đàn quá ai oán não nùng, Phục Hy cấm không cho sử dụng đàn này nữa. Sau đó, vì dân chúng vẫn không chịu tuân lệnh, Phục Hy mới cho phép dùng nửa số dây, từ đó đàn sắt chỉ có 25 dây (theo “Phong thiền thư”, Sử ký của Tư Mã Thiên; hoặc “Giao tự chí”, Hán Thư của Ban Cố đời Hậu Hán).

50 là con số Đại Diễn trong Dịch học, nó gồm đủ Thái Cực và Vạn Hữu, có thể tính toán mọi chuyện trong thiên hạ. Sau này, Phục Hy thấy rằng để nhân loại có thể tính toán chính xác mọi chuyện thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa nữa, chưa nói đến hậu quả khi tiết lộ Thiên Cơ, nên giấu một quẻ đi. Người đời dùng cỏ thi để lập quẻ Dịch cũng lấy đủ 50 cọng nhưng trước khi lập quẻ phải để riêng một thẻ sang bên cạnh - tượng trưng cho Thái Cực.

Như vậy, đàn Sắt không phải "vô đoan" mà có 50 dây, cũng không phải không có lý do chính đáng để Phục Hy cắt giảm về còn tối đa 26 dây.

Từ đầu đã sai nên triển khai càng hỏng, đặt Trang Chu đối với Thục Vọng đế quá lệch lạc ..v.v.v..
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Cũng đúng mà vừa Sai !!

Nếu người ta coi âm nhạc là một thú chơi thì có sự phân biệt rõ ràng đấy, thậm chí còn là trọng tâm. Nếu người ta coi âm nhạc là nghệ thuật thì analog hay digital chỉ là một góc rất nhỏ trong thế giới rộng lớn thôi, không cần mất thời gian, hao tổn tâm trí cho nó, sử dụng hiệu quả là đủ.
Lại phải hỏi "thế nào là hiệu quả?"...
Nhưng không nên vặn vẹo như vậy, bởi vì nói đến nghệ thuật (nói chung), đã là phạm trù vô cùng rộng lớn. Rất hợp với em nhưng lại không hợp với cụ. Nên câu hỏi của em, hay là góc nhìn của cụ về "Thu hát cho người" (mệnh đề được triển khai từ ban đầu), khác nhau. Viết và hát cho người (cô Thu - tên nhân vật cụ thể), với tâm trạng của những thính giả khác (nhớ về "cố nhân", người cũ, người đương thời) đều không có gì sai. Em nói "ca từ sang sang", là vì bài hát này mượn điển tích cũ, đồng thời lồng ghép những hình ảnh thực sự nhuốm một màu buồn man mác, ưu tư.
Lại trở về quan điểm "...tình ái là chi...", hay "sự dở dang" như vốn trong thơ ca thường nói tới, để nhấn mạnh sự day dứt khôn nguôi về một điều gì đó chưa "tới": "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"...

Mổ xẻ ra phân tích thì còn phải xét đến hoàn cảnh sáng tác/ý tứ mỗi câu/rồi thu thập thêm dữ liệu để sao cho hoàn chỉnh một bài phân tích. Điều đó thực sự công phu khi bình về một tác phẩm. Hay phải mượn thêm các trích dẫn khác từ văn học để làm toát lên ý của người bình.
...

Em không yêu nghệ thuật theo như chuyên môn cụ phân tích. Vì cao siêu quá, nhiều chi tiết rối rắm khó để lưu lại. Em luôn đặt con người, hay nói đúng hơn là cảm xúc của con người làm chủ thể. Hỏi em thích loại hình nghệ thuật nào, thì em nói rằng: mỗi thứ một ít, để làm cho cuộc sống "sắc màu". Màu sắc là đủ cho tất cả những cảm xúc thông thường hiện hữu hàng ngày, của em.

Em không thích Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn không hẳn vì điệu sầu thảm "vị nhân sinh" của nó mà tại ngay câu mở đầu đã sai rồi

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Cẩm sắt
là cây đàn sắt có chạm trổ. Giống đàn Cầm, đàn Sắt làm bằng gỗ cây ngô đồng và là tiền thân của đàn tranh ngày nay.
Vô đoan: không có lý do.
Ngũ thập huyền: Theo truyền thuyết, khi Tố Nữ gảy đàn sắt tế trời theo lệnh Phục Hy, đàn có 50 dây. Nhưng vì tiếng đàn quá ai oán não nùng, Phục Hy cấm không cho sử dụng đàn này nữa. Sau đó, vì dân chúng vẫn không chịu tuân lệnh, Phục Hy mới cho phép dùng nửa số dây, từ đó đàn sắt chỉ có 25 dây (theo “Phong thiền thư”, Sử ký của Tư Mã Thiên; hoặc “Giao tự chí”, Hán Thư của Ban Cố đời Hậu Hán).

50 là con số Đại Diễn trong Dịch học, nó gồm đủ Thái Cực và Vạn Hữu, có thể tính toán mọi chuyện trong thiên hạ. Sau này, Phục Hy thấy rằng để nhân loại có thể tính toán chính xác mọi chuyện thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa nữa, chưa nói đến hậu quả khi tiết lộ Thiên Cơ, nên giấu một quẻ đi. Người đời dùng cỏ thi để lập quẻ Dịch cũng lấy đủ 50 cọng nhưng trước khi lập quẻ phải để riêng một thẻ sang bên cạnh - tượng trưng cho Thái Cực.

Như vậy, đàn Sắt không phải "vô đoan" mà có 50 dây, cũng không phải không có lý do chính đáng để Phục Hy cắt giảm về còn tối đa 26 dây.

Từ đầu đã sai nên triển khai càng hỏng, đặt Trang Chu đối với Thục Vọng đế quá lệch lạc ..v.v.v..
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
Lại phải hỏi "thế nào là hiệu quả?"...
Nhưng không nên vặn vẹo như vậy, bởi vì nói đến nghệ thuật (nói chung), đã là phạm trù vô cùng rộng lớn. Rất hợp với em nhưng lại không hợp với cụ. Nên câu hỏi của em, hay là góc nhìn của cụ về "Thu hát cho người" (mệnh đề được triển khai từ ban đầu), khác nhau. Viết và hát cho người (cô Thu - tên nhân vật cụ thể), với tâm trạng của những thính giả khác (nhớ về "cố nhân", người cũ, người đương thời) đều không có gì sai. Em nói "ca từ sang sang", là vì bài hát này mượn điển tích cũ, đồng thời lồng ghép những hình ảnh thực sự nhuốm một màu buồn man mác, ưu tư.
Lại trở về quan điểm "...tình ái là chi...", hay "sự dở dang" như vốn trong thơ ca thường nói tới, để nhấn mạnh sự day dứt khôn nguôi về một điều gì đó chưa "tới": "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"...

Mổ xẻ ra phân tích thì còn phải xét đến hoàn cảnh sáng tác/ý tứ mỗi câu/rồi thu thập thêm dữ liệu để sao cho hoàn chỉnh một bài phân tích. Điều đó thực sự công phu khi bình về một tác phẩm. Hay phải mượn thêm các trích dẫn khác từ văn học để làm toát lên ý của người bình.
...

Em không yêu nghệ thuật theo như chuyên môn cụ phân tích. Vì cao siêu quá, nhiều chi tiết rối rắm khó để lưu lại. Em luôn đặt con người, hay nói đúng hơn là cảm xúc của con người làm chủ thể. Hỏi em thích loại hình nghệ thuật nào, thì em nói rằng: mỗi thứ một ít, để làm cho cuộc sống "sắc màu". Màu sắc là đủ cho tất cả những cảm xúc thông thường hiện hữu hàng ngày, của em.
Em hiểu !! và phục lăn lóc những người "ho ra thơ, thở ra văn" như mợ.

Chỉ là thói quen (xấu) cố hữu của một fan cuồng nghệ thuật thôi, mợ đừng để ý
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Em hiểu !! và phục lăn lóc những người "ho ra thơ, thở ra văn" như mợ.

Chỉ là thói quen (xấu) cố hữu của một fan cuồng nghệ thuật thôi, mợ đừng để ý
Hình như trong lòng ai có "mưa" rơi lất phất...?!

Mình ở "đây", cùng nói về nghệ thuật cho vui, nên người kia bận lòng hay không bận lòng, không quan trọng bằng việc cảm xúc của mình khi chia sẻ về vấn đề mình hiểu và biết ấy cụ.
Em cũng thực sự lấy làm tiếc, vì không am hiểu âm nhạc được sâu và rộng như cụ để có thể phân tích nhiều hơn. Văn chương là "tiếng lòng" của các Nhà thơ/Nhà văn, thì âm nhạc là những "sợi tơ vàng" được rút ruột ra bởi các Nghệ sĩ. Ví von hình ảnh này có vẻ hơi "văn vở", nhưng có lúc em tự hỏi: "Nếu như không có âm nhạc, thì con người sẽ làm gì để đi qua những nỗi đau và hân hoan với những niềm vui tột đỉnh?".

Biết cụ rất có hiểu biết về âm nhạc, nên khi đặt tay gõ chữ, em cũng cân nhắc tới việc sử dụng từ ngữ sao cho dễ hiểu và để không bị "miss" với mạch cảm xúc của cụ. Trở ngại thật nhiều khi vốn từ eo hẹp của em không đủ để diễn tả những gì đã thẩm thấu cho cụ hiểu...Nên một vài ý bị quên đi/hoặc là bị lỡ nhịp do không có điểm chung trong cách diễn đạt.

Nhưng, phải chia sẻ thật, là: nếu cụ ở gần nơi em làm việc, em sẽ tự tay pha trà mời cụ. Nhân một ngày tháng Tám thật đẹp đẽ đã tới, và cũng vì tháng Chín xinh xắn đã ở bên cạnh em. Một tháng Chín với con số và cả tiết trời thật là đi vào lòng người, :P.
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
mình có bán nc hoa ko nhỉ? tôi cần 1 chai hương hoa hồng 100ml tặng nyc.
Em không ạ. Em cũng là người tìm hiểu về nước hoa thôi ạ. Cụ thử qua bên "Chợ giời" và hỏi các cụ/mợ bên ấy nhé!
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
...
Văn chương là "tiếng lòng" của các Nhà thơ/Nhà văn, thì âm nhạc là những "sợi tơ vàng" được rút ruột ra bởi các Nghệ sĩ. Ví von hình ảnh này có vẻ hơi "văn vở", nhưng có lúc em tự hỏi: "Nếu như không có âm nhạc, thì con người sẽ làm gì để đi qua những nỗi đau và hân hoan với những niềm vui tột đỉnh?".

....

Nhưng, phải chia sẻ thật, là: nếu cụ ở gần nơi em làm việc, em sẽ tự tay pha trà mời cụ. Nhân một ngày tháng Tám thật đẹp đẽ đã tới, và cũng vì tháng Chín xinh xắn đã ở bên cạnh em. Một tháng Chín với con số và cả tiết trời thật là đi vào lòng người, :P.
Niềm vui hay Nỗi đau em ko rõ lắm vì cá nhân em (và những người cùng quan điểm về nghệ thuật kinh điển) thì cuộc đời đâu chỉ có buồn và vui. Ngũ thái mà, buồn - vui - giận - lo - sợ, tự nó tạo ra một hệ thống "ngũ hành" cân bằng. Dù có là "Thiên sầu vạn cổ" cũng chỉ để "vi lưu đãi tao nhân" mà thôi :P

Văn chương tuy xoắn não nhưng có ưu điểm là "đi thẳng" từ tác giả đến người đọc, ko bị suy hao gì cả. Người đọc có thể thưởng thức tác phẩm nguyên bản ở mọi lúc, mọi nơi. Âm nhạc mệt mỏi hơn vì nó có khá nhiều nút thắt. Có thể trong văn chương cũng có nhưng em ko biết !

Trước tiên ở chính tác giả. Với đa số các tác gia nổi tiếng, nó là "sợi tơ" và họ kéo ra rất nhiều. Nhưng với một số tác gia, nó lại là giây phút xuất thần để lạc vào một thế giới hoàn toàn khác lạ. Vũ Đức Sao Biển đã rất nhiều lần quay lại đồi sim đó để viết thêm nhưng không thể nào trở lại trạng thái "lên đồng" khi viết Thu hát cho người nữa dù sau đó ông vẫn rất thành công với các tác phẩm "cổ điển" như Dạ cổ hoài lang (phục dựng)... Đến bản thân em cũng từng nghi ngờ đây có phải VDSB viết hay ko nữa vì âm nhạc sau này của ông ấy mang phong cách hoàn toàn khác hẳn. Cùng chung hoàn cảnh có Đêm Đông của Nguyễn Văn Thương, Dạ khúc của Nguyễn Mỹ Ca... Tuy nhiên, sau này em mới biết phần lời do Kim Minh chỉnh sửa (Đêm Đông) và Hoàng Mai Lưu viết (Dạ khúc) nên không thắc mắc nữa.

Tiếp theo đến người trình bày/tấu. Nhạc trưởng lừng danh Toscanini đã chỉ thẳng mặt ông bạn thân của mình - nhà soạn nhạc Ravel, cũng lừng danh ko kém - và nói :"Ông chẳng hiểu gì về âm nhạc của ông cả". Do đó, mối bận tâm đầu tiên và cơ bản nhất của người yêu nhạc không phải là digital hay analog mà là Ai hát/chơi/chỉ huy !!??

....

À ! Em thích cafe hơn trà :">
 
Chỉnh sửa cuối:

Binhyennoiay

Xe điện
Biển số
OF-818499
Ngày cấp bằng
2/9/22
Số km
3,493
Động cơ
228,050 Mã lực
Liên quan đến âm nhạc thì em bi bô được một chút thôi cụ ơi. Văn chương, thi ca em lớt phớt lắm, viết mấy dòng mà gõ GG nát bàn phím đấy. Mệt kinh và xoắn não nữa !!
Nay tiết thu đẹp nao lòng, em chắc cụ sẽ ko bị xoắn não khi chia sẻ những lớt phớt bi bô đáng giá của cụ đâu ạ :D
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Niềm vui hay Nỗi đau em ko rõ lắm vì cá nhân em (và những người cùng quan điểm về nghệ thuật kinh điển) thì cuộc đời đâu chỉ có buồn và vui. Ngũ thái mà, buồn - vui - giận - lo - sợ, tự nó tạo ra một hệ thống "ngũ hành" cân bằng. Dù có là "Thiên sầu vạn cổ" cũng chỉ để "vi lưu đãi tao nhân" mà thôi :P

Văn chương tuy xoắn não nhưng có ưu điểm là "đi thẳng" từ tác giả đến người đọc, ko bị suy hao gì cả. Người đọc có thể thưởng thức tác phẩm nguyên bản ở mọi lúc, mọi nơi. Âm nhạc mệt mỏi hơn vì nó có khá nhiều nút thắt. Có thể trong văn chương cũng có nhưng em ko biết !

Trước tiên ở chính tác giả. Với đa số các tác gia nổi tiếng, nó là "sợi tơ" và họ kéo ra rất nhiều. Nhưng với một số tác gia, nó lại là giây phút xuất thần để lạc vào một thế giới hoàn toàn khác lạ. Vũ Đức Sao Biển đã rất nhiều lần quay lại đồi sim đó để viết thêm nhưng không thể nào trở lại trạng thái "lên đồng" khi viết Thu hát cho người nữa dù sau đó ông vẫn rất thành công với các tác phẩm "cổ điển" như Dạ cổ hoài lang (phục dựng)... Đến bản thân em cũng từng nghi ngờ đây có phải VDSB viết hay ko nữa vì âm nhạc sau này của ông ấy mang phong cách hoàn toàn khác hẳn. Cùng chung hoàn cảnh có Đêm Đông của Nguyễn Văn Thương, Dạ khúc của Nguyễn Mỹ Ca... Tuy nhiên, sau này em mới biết phần lời do Kim Minh chỉnh sửa (Đêm Đông) và Hoàng Mai Lưu viết (Dạ khúc) nên không thắc mắc nữa.

Tiếp theo đến người trình bày/tấu. Nhạc trưởng lừng danh Toscanini đã chỉ thẳng mặt ông bạn thân của mình - nhà soạn nhạc Ravel, cũng lừng danh ko kém - và nói :"Ông chẳng hiểu gì về âm nhạc của ông cả". Do đó, mối bận tâm đầu tiên và cơ bản nhất của người yêu nhạc không phải là digital hay analog mà là Ai hát/chơi/chỉ huy !!??

....

À ! Em thích cafe hơn trà :">
Cảm xúc của cụ như thế nào khi đứng trước một cô gái đẹp? Em ví vẻ đẹp của dòng nhạc Cổ điển với một cô gái, theo cụ (vốn có sẵn sự tinh tường về âm nhạc), có thấy khiên cưỡng quá không?
---
Em nhắc đến Analog và Digital trên kia, là sự so sánh giữa hai công nghệ: một cổ - một kim.
Và "Thu hát cho người cũng vậy": mượn cũ để diễn đạt ý mới.
---
Mối bận tâm về Người chỉ huy/ai chơi/ai hát, là phần nổi chúng ta thấy, khi nó hiện hữu. Giống như việc tác giả Vũ Đức Sao Biển đến gốc sim và bất chợt xuất thần sáng tác lên "Thu hát cho người". Nhưng cái nỗi niềm của tác giả, khó ai có thể "đào" sâu hơn, nếu như tự ông không bộc bạch.
Và tự mỗi người, khi nghe bài hát này, đều theo đuổi ý niệm của riêng mình. Là nhớ nhung, hoài niệm hay là sự day dứt - chỉ mình ta biết. Tầng tầng lớp lớp ý nghĩa về mặt nghệ thuật, thì đây, đã có đủ.

Lưu trữ các CD nhạc là một hình thức và thú chơi cực kỳ đắt đỏ. Ông kỹ sư người Mỹ sáng chế ra CD cũng là người mê âm nhạc Cổ điển. Công nghệ này thay thế việc đọc tin bằng đầu kim nhọn tì để lưu trữ các bản nhạc "bất hủ". Nếu đặt "Thu hát cho người" là một CD đắt hàng, thì có bài hát nào có thể sánh ngang cùng hay không? Câu trả lời thật không thể có giá trị tuyệt đối. Bởi vì, bài hát nào cũng mang vẻ đẹp riêng, ý nghĩa và có "số phận" khác nhau, khi cùng ở trên dòng sông "trữ tình" sâu lắng...

Tới đây, lại muốn nhắc đến "đề bài" em hỏi cụ ở những bình luận trước. Để chúng ta có thể hiểu cặn kẽ, gốc rễ một "Tình khúc" nào đó trong những ngày mùa Thu, thay vì nói về nắng/gió và các chủ thể đi "hóng" Thu như em,:D.

Âm nhạc đã làm tốt vai trò truyền tải thông điệp về cái đẹp; về số phận con người hay là cả những đau thương mất mát (như những ngày gần đây chúng ta thấy); những cảm xúc tự nhiên của con người ở các cung bậc khác nhau. Nhưng, âm nhạc sẽ "đẹp" hơn rất nhiều, nếu như ngoài việc "chọn mặt gửi vàng" tới một Nghệ sĩ nào đó nắm được hồn của cả tác phẩm, còn có một thứ gì đó lưu trữ, để những năm tháng sau này, đi tìm lại quá khứ, chúng ta sẽ "chạm" vào...

Vâng, đó là công nghệ Analog. Analog như một cô gái Cổ điển kiều diễm, sang trọng. Và em thích vẻ đẹp kiều diễm này...
And you?


 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
Bình thường, cuối tuần em không mạng mẽo gì vì nhà em ko lắp mạng nhưng hôm nay thấy mợ viết hăng quá nên ko dám ko tiếp chuyện. Đành phải mổ cò trên điện thoại !!

Mợ có nhiều đặc điểm của thi sỹ, văn sỹ..là hay thích lồng ghép nhiều vấn đề vào nhau làm những người mong manh như em dễ bị chóng mặt do xoắn não. Nên em sẽ tách riêng 2 chủ đề ra để tiếp chuyện là digital - analog và âm nhạc - thi ca. Nếu em thiếu chủ đề nào nữa thì mợ nhắc.

Trước hết là digital - analog, đứng trước một cô gái đẹp em sẽ thưởng lãm như một tác phẩm điêu khắc bởi người đẹp thì mặc gì cũng đẹp (ko mặc còn đẹp hơn !). Em không quan trọng lắm vấn đề công nghệ cổ hay kim vì mục tiêu cuối cùng của nó là phục vụ con người nên công nghệ mới chưa chắc đã tốt hơn công nghệ cũ. Lossy như AAC, MP3... chỉ kéo chất lượng âm nhạc đi xuống mà thôi. Nghệ thuật lại càng không có cũ - mới, chỉ có kinh điển (classical) và tạm thời/đương đại (contemporary) mà thôi. Một đã được độc dược đầu bảng thiên hạ - thời gian - kiểm chứng qua cả trăm kiếp người. Một chỉ vừa mới sinh ra, như một baby vậy, lúc nào cũng được nâng niu bởi ông bà, cha mẹ. Nó có đứng vững và tiếp tục được nâng niu hay không còn phải xem khi ông bà, cha mẹ nó ra đi đã. Tóm lại, qua 100 năm rồi hãy nói tiếp.

Digital hay Analog đều có ưu nhược điểm riêng. Hiện tại, nguồn lực của em còn hạn chế nên chưa quan tâm đến vấn đề này. Thế giới (nghệ thuật nói chung và âm nhạc nói riêng) còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm lắm. Em cần giải quyết vấn đề ca sỹ trình bày Thu hát cho người đúng chất bel-canto sang trọng, kiều diễm trước khi để ý đến việc lưu trữ bằng digital hay analog. Thiết bị phần cứng với em ko quan trọng bởi nó có nhiều sự thay thế, lựa chọn ... CD hay LP gì cũng được, miễn vượt qua các tiêu chí kiểm tra của em là xong. Còn đã ko vượt qua thì "yến oanh gì cũng về với đất" hết.
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Bình thường, cuối tuần em không mạng mẽo gì vì nhà em ko lắp mạng nhưng hôm nay thấy mợ viết hăng quá nên ko dám ko tiếp chuyện. Đành phải mổ cò trên điện thoại !!

Mợ có nhiều đặc điểm của thi sỹ, văn sỹ..là hay thích lồng ghép nhiều vấn đề vào nhau làm những người mong manh như em dễ bị chóng mặt do xoắn não. Nên em sẽ tách riêng 2 chủ đề ra để tiếp chuyện là digital - analog và âm nhạc - thi ca. Nếu em thiếu chủ đề nào nữa thì mợ nhắc.

Trước hết là digital - analog, đứng trước một cô gái đẹp em sẽ thưởng lãm như một tác phẩm điêu khắc bởi người đẹp thì mặc gì cũng đẹp (ko mặc còn đẹp hơn !). Em không quan trọng lắm vấn đề công nghệ cổ hay kim vì mục tiêu cuối cùng của nó là phục vụ con người nên công nghệ mới chưa chắc đã tốt hơn công nghệ cũ. Lossy như AAC, MP3... chỉ kéo chất lượng âm nhạc đi xuống mà thôi. Nghệ thuật lại càng không có cũ - mới, chỉ có kinh điển (classical) và tạm thời/đương đại (contemporary) mà thôi. Một đã được độc dược đầu bảng thiên hạ - thời gian - kiểm chứng qua cả trăm kiếp người. Một chỉ vừa mới sinh ra, như một baby vậy, lúc nào cũng được nâng niu bởi ông bà, cha mẹ. Nó có đứng vững và tiếp tục được nâng niu hay không còn phải xem khi ông bà, cha mẹ nó ra đi đã. Tóm lại, qua 100 năm rồi hãy nói tiếp.

Digital hay Analog đều có ưu nhược điểm riêng. Hiện tại, nguồn lực của em còn hạn chế nên chưa quan tâm đến vấn đề này. Thế giới (nghệ thuật nói chung và âm nhạc nói riêng) còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm lắm. Em cần giải quyết vấn đề ca sỹ trình bày Thu hát cho người đúng chất bel-canto sang trọng, kiều diễm trước khi để ý đến việc lưu trữ bằng digital hay analog. Thiết bị phần cứng với em ko quan trọng bởi nó có nhiều sự thay thế, lựa chọn ... CD hay LP gì cũng được, miễn vượt qua các tiêu chí kiểm tra của em là xong. Còn đã ko vượt qua thì "yến oanh gì cũng về với đất" hết.
Thế "người mong manh" nghỉ ngơi đi, hẹn Thu "chín" ta bàn tiếp.
Hoa mắt, chóng mặt là nguy hỉm lắm. Tuổi tác thật là có nhìu trở ngại mà,:P
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
Về chủ đề nghệ thuật, cơ bản cách tiếp cận của mợ khác em nên chắc tranh luận cả đời ko xong. Thực tế, từ khi virus Allan Poe sinh ra đến nay đã gần 200 năm rồi mà tranh luận vẫn chưa ngã ngũ.

Trong âm nhạc, nếu coi tác phẩm là "ruột gan" của tác giả bộc bạch ra, chúng ta dễ bị rơi vào thiên kiến khi đánh giá tác phẩm. Mozart, Bach, Beethoven... đều không phải nhưng con người "tốt đẹp" gì nhưng âm nhạc của họ là một thế giới khác. Ngay cả Mahler (mợ đưa trên) hẹp hòi ngăn cấm vợ phát triển sự nghiệp âm nhạc riêng mà sau này rất nhiều nhà phê bình dựa vào đó để chỉ trích âm nhạc của ông. Nhưng ko ai dám nói âm nhạc Mahler hẹp hòi cả vì nó quá rộng lớn. Nhạc trưởng Charles Munch (1891 - 1968) bộc bạch :

Âm nhạc là một nghệ thuật thể hiện sự không thể diễn tả được. Nó vượt xa những gì các từ có thể có nghĩa hoặc trí thông minh có thể xác định được. Lãnh địa của nó là vùng đất bất khả xâm phạm và rất khó nhận thức (vì nó hướng vào vùng tiềm thức sâu thẳm). Quyền được sử dụng loại ngôn ngữ này của con người đối với tôi là món quà quý giá nhất đã được ban tặng. Và chúng ta không có quyền lạm dụng nó.... Do đó, tôi coi công việc của mình là chức trách của một thầy Tư tế (thông dịch viên của chúa Trời và con người) mà không phải một nghề. Đó (Tư tế) không phải là một từ quá mạnh.

Nhà soạn nhạc là những người may mắn, có khả năng đặc biệt để "xuất thần" đi đến "ngôi nhà của chúa Trời" (hay một thế giới khác trong Vũ trụ đa nguyên) đã nghe/thấy được những điều đặc biệt và ghi chép lại dưới dạng tác phẩm. Bởi vậy, cũng ko hề oan uổng khi nhạc trưởng - thông dịch viên vĩ đại của thế giới classical như Toscanini nói thẳng với Ravel :" Ông chẳng hiểu gì về âm nhạc của mình cả..!" Và em cũng ko ngạc nhiên khi Vũ Đức Sao Biển không bao giờ có thể có tác phẩm nào như Thu hát cho người nữa. Đó cũng là tiêu chí phân biệt thiên tài với người tài khi thiên tài có thể ra vào "ngôi nhà của chúa Trời" rất nhiều lần.


Văn học, với tư cách là anh cả của đám nghệ thuật, đã đi trước và xa hơn âm nhạc rất nhiều. Khi Allan Poe đọc Tuyên ngôn "Nỗi buồn" bên kia bờ Đại Tây Dương, ở Tân Thế giới, tại Cựu Thế giới, ở kinh đô Ánh sáng, Baudelaire đã có những lời sấm truyền với Thuyết giao ứng (“correspondance”)

.. Bởi thơ và qua thơ, bởi nhạc và qua nhạc mà tâm hồn thoảng thấy những ánh hào quang ẩn sau cõi chết. Người thi sĩ bằng trực giác mẫn cảm nắm bắt giây phút hội ngộ thiêng liêng giữa thực tại và siêu hình, giữa nội tâm và ngoại giới để đạt tới thăng hoa trong tác phẩm nghệ thuật...

Các môn đệ trung thành của Thuyết giao ứng ở Phương Đông như Xuân Diệu hầu như chỉ sử dụng Niêm/Luật kinh điển (classical) của Đường thi - Tống từ chứ không/ít thấy Lục bát bao giờ (mợ check lại, em ko rành thơ văn nên ko chắc lắm !!)

Lại quay về nỗi nhớ,

Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư...

Nhà văn Sơn Nam trong một cuộc nhậu đã "mắng" Vũ Đức Sao Biển vì tội "xạo". Cây sim trên ngọn đồi Quảng Nam thấp lè tè, đến nằm (ôm nhau) còn khó chứ đừng nói đến đứng/ngồi đợi gái. Cá nhân em ko đồng tình với Sơn Nam bởi khi đó VDSB đã "xuất thần" đến thế giới khác rồi - một thế giới ở đó cây sim to cao hơn nhiều !!! Sau này, giống như Lưu-Nguyễn rời khỏi Thiên Thai, Vũ Đức Sao Biển có trở lại đồi sim ấy cũng ko thể bước vào "Đào Nguyên" được nữa.

Hay khi Quang Dũng tấu lên "... Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?...". Người trần mắt thịt như em lập tức liên tưởng đến câu tiếp theo là "đôi mắt đẫm lệ". Nhưng Quang Dũng lúc đó ko phải người trần mà đã "xuất thần" đi tới thế giới khác. Nhất sa nhất thế giới, nhất điệp nhất Như Lai (Càn khôn) ... Thế giới Quang Dũng tới có thể chính là trong Đôi mắt ấy để có thể chứng kiến ...

Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt em kia có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai


Với các tác gia theo chủ nghĩa kinh điển, thơ coi nhạc vừa là đối tượng mô tả vừa là phương tiện diễn tả. Thi ca cũng đã dùng đến âm nhạc của ngôn ngữ làm phương tiện để diễn tả ngôn ngữ của âm nhạc. Do đó, Thu hát cho người là nhạc mà thành thơ (nếu chỉ lấy phần lời), hay Đôi bờ của Quang Dũng là thơ mà thành nhạc (khi Phạm Đình Chương phổ). Tìm kiếm ý nghĩa đích thực của các tác phẩm này, xin đừng lạc vào những giá trị quen thuộc như tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương đất nước, hay tình yêu đôi lứa, v.v... Mà tất thảy đều đã hoà tan vào một "niềm thơ" duy nhất, thành mối tương giao kỳ diệu giữa hồn người, hồn nhạc và hồn tạo vật. Không cần "bộc bạch" gì ở đây cả !!
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
Thế "người mong manh" nghỉ ngơi đi, hẹn Thu "chín" ta bàn tiếp.
Hoa mắt, chóng mặt là nguy hỉm lắm. Tuổi tác thật là có nhìu trở ngại mà,:P
Yeah. Nên phải sống thật gấp... ko tốn thời gian và tâm huyết vốn đang cạn dần cho hồi ức với hồi ký
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Yeah. Nên phải sống thật gấp... ko tốn thời gian và tâm huyết vốn đang cạn dần cho hồi ức với hồi ký
...Vì cách tiếp cận vấn đề khác nhau, nên em và cụ như hai đường thẳng song song...
Thế nên em sẽ không phân tích tiếp mạch cảm xúc của cụ ở phần bình luận #6636 nữa. Nghệ thuật nói chung là do mỗi người cảm nhận...
Mình cũng không nên quàng "Hồi ký/Hồi ức" của các cựu binh vào việc này: Họ là những Người Lính - và, em có tình cảm "đặc biệt" với họ.
_☕_
 

Asura

Xe tăng
Biển số
OF-356606
Ngày cấp bằng
5/3/15
Số km
1,374
Động cơ
302,860 Mã lực
...Vì cách tiếp cận vấn đề khác nhau, nên em và cụ như hai đường thẳng song song...
Thế nên em sẽ không phân tích tiếp mạch cảm xúc của cụ ở phần bình luận #6636 nữa. Nghệ thuật nói chung là do mỗi người cảm nhận...
Mình cũng không nên quàng "Hồi ký/Hồi ức" của các cựu binh vào việc này: Họ là những Người Lính - và, em có tình cảm "đặc biệt" với họ.
_☕_
Keke. Hình như em đã nói từ lúc mới vào, quan điểm của em sẽ rất nhiều người VN ko nghe đc. Mợ lại cứ lôi em thêm !
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top