[Funland] [Dáng và Da] Những câu chuyện bên lề chưa kể

pinsu90

Xe điện
Biển số
OF-597402
Ngày cấp bằng
3/11/18
Số km
3,290
Động cơ
163,821 Mã lực
Nếu Su thấy mệt quá, mượn vai chị đi. Chị luôn ở đây, luôn đợi những chia sẻ của Su nhé! Chị hi vọng, những gì trong suốt thời gian qua, sẽ giúp Su trưởng thành, đi qua những ngày chông chênh, để là một phụ nữ hiện đại, biết mình cần gì...

Miền Bắc mấy dạo này mưa nắng thất thường, nên chị cũng không dùng nước hoa. Nói cho cùng, một cơ thể sạch sẽ, gọn gàng về trang phục, cử chỉ tao nhã...cũng đã khiến cho bản thân tự tin, người đối diện quý mến hơn rồi. Nước hoa, chỉ như một nốt bổng, thêm thắt cho phần thi vị của mỗi người; hoàn toàn không thể khoả lấp sự trống rỗng hay mệt mỏi của họ - vào những ngày không đầu không cuối. Mà khi đó, lại phải an trú vào bên trong mình đó Su. Xoa dịu mình bằng những bản nhạc, bằng sự lắng nghe từ trong sâu thẳm mình. Nên Su đừng ngại phải đi qua những ngày như thế. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!

Chủ đề này, không phải để tô vẽ cho cuộc sống một màu hồng vốn dành cho những người thích mơ mộng. Chủ đề này, để chúng mình đi qua những "ngày mưa", để yêu thêm những "ngày nắng", Su nhớ nha! Mợ Mưa! cũng đừng ngại bộc bạch cùng em và mọi người, vì chúng ta đều là phụ nữ. Mà phụ nữ, vốn dĩ làm gì có chuyện họ làm sai, mợ nhỉ? :D
Hì, cảm ơn chị đã luôn động viên và nâng niu. Dạo này thời tiết quá trời ẩm ương làm mình cũng dễ sụt sùi quá đi ah
Chị giữ sức khỏe nhen, lâu lâu lại viết nhg dòng văn để e đọc với nha ^^
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Cụ Xe bo 4 banh vẫn luôn nhẹ nhàng, bền bỉ đi cùng em và mọi người suốt từ những chặng đầu. Em cảm nhận, một người đàn ông tỉ mỉ, quan sát những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống như cụ Xe, có lẽ, có rất nhiều "khoảng lặng".

Thật không biết nói gì để "Cảm ơn", vì đã luôn đồng hành, giữ chừng mực và gửi gắm nhiều hình ảnh rất "đời", rất mộc mạc về đây. Em xin được copy và gửi một câu truyện về tình yêu mà em đã đọc cách đây khá lâu - để cụ Xe và mọi người đọc.

Vẫn biết, các tác giả - khi viết ra câu chuyện/hay truyện để thoả việc được viết cho bản thân; và đôi khi, là để vu vơ nhằm phục vụ một bộ phận độc giả. Không lợi nhuận. Không mục đích drama. Nhưng, câu truyện bên dưới đây, theo đánh giá của bản thân em - khá hay và gần gũi với cuộc sống.
Cốt truyện khá quen thuộc, nhân vật đâu đó như chúng ta ở một giai đoạn thanh xuân của rất nhiều năm trước...

Ở Funland này, thì chúng ta đọc, để giải trí là chính. Vì mai là cuối tuần rùi, cớ gì mà không hoan hỉ...:D

-----------------***------------------
Ký ức cầu vồng

Khi gặp Ngọc, anh đã 31 tuổi, vẫn độc thân.
Còn cô đã 30, qua 1 lần ly hôn và 1 đứa con gái nhỏ.
Họ gặp nhau trong 1 hội thảo dành cho Ceo các công ty nhỏ và vừa, cô đẹp và thanh lịch, ăn mặc chỉn chu sang trọng, cười nói rạng rỡ.
Anh thì giản dị, mặc dù sự nghiệp cũng đã ổn định rồi.
Nhiều người thích cô lắm, chẳng ngờ cô và anh lại yêu nhau
Sao chưa lấy vợ? Cô hỏi khi nằm gác cằm lên vai anh, ở trên giường.

Chuyện dài lắm, ngày năm 3 đại học, anh thích 1 cô bé năm nhất tên Mây. Cô ấy có mái tóc dài và bầu má hây hây đỏ. Anh thì ở Thái Nguyên, cô thì tận Hà Tĩnh. Yêu tưởng chết đi sống lại, rung động tâm can, nắm tay nhau 1 cái rồi cứ thế đi hết những năm tháng giảng đường.
Cô bé hồn nhiên ngây thơ, anh trầm tĩnh ít nói, cặp đôi hoàn hảo. Bạn bè nói nhanh nhanh cho bọn tao đi ăn cưới. Anh bảo chỉ cần ra trường có việc là cưới cô.
Anh tốt nghiệp trước, đi làm cho một công ty về sữa, lương 5 triệu, có tiết kiệm thế nào cũng chỉ phụ cô được 1 triệu tiền ăn.
Nhưng mà tình yêu, đẹp lắm, cũng chưa thể lấy nhau.
Rồi cô cũng tốt nghiệp, bố mẹ gọi về làm ở quê, sẵn nong sẵn né, ông bà chạy mất đôi trăm triệu để dọn đường.

Mây bảo, em phải về thôi, anh theo em về Hà Tĩnh.
Anh sao có thể, bố mẹ ở Thái Nguyên làm ruộng, 2 đứa em còn đang đi học, vì phụ cô mỗi tháng 1 triệu mà mấy năm qua anh không giúp được gì cho gia đình. Hà Nội về Thái Nguyên chỉ hơn 1 tiếng, ít ra mỗi tháng anh còn phóng con xe way cổ lỗ về thăm bố mẹ.
Hà Tĩnh xa quá, mảnh đất anh chưa từng đặt chân, biết làm gì để sống, để có tiền nuôi cô, nuôi cả nhà?

Ngày cô lên xe khách về quê, anh đau đớn như vỡ từng mảnh. 4 năm yêu nhau biết bao nhiêu kỷ niệm.
Cái thùng tôn đựng quần áo anh vác cho cô, vừa đặt xuống đúng lúc cô nhào vào ôm anh, bắp chân cứa vào góc thùng, cô ngồi thụp xuống khóc. Máu rịn ra trên vết xước dài, cứa vào lòng anh, cứa vào sự bất lực không có câu trả lời cho tương lai.
Chờ anh nhé, chỉ mấy năm anh có tiền, anh lo được cho em thì chúng mình cưới. Anh muốn lo cho em cả đời này.

Cô dĩ nhiên không chờ được, áp lực gia đình, tuổi tác đã lớn so với ở quê, cô đi lấy chồng.
Báo tin cho anh, Mây khóc nấc, anh cũng âm thầm rơi lệ, cuộc đời này chỉ cần đơn giản gặp người mình yêu rồi cưới, cứ thế yên yên ổn ổn sống đến cuối đời, sao họ không thể?
Biết bao nhiêu mối tình thanh mai trúc mã cứ ra đi như thế, chỉ vì khoảng cách địa lý vô tình...
Sau này, anh có yêu thêm 1 vài cô nữa, nhưng tình yêu không tới, cứ nhạt nhạt, chẳng thể nào tìm được cảm giác rung động thâm tình như ban đầu. Rồi cũng thôi!

Đến giờ nghĩ lại vết xước ấy anh vẫn đau - anh bảo với Ngọc như thế!
Chắc chắn nó sẽ thành sẹo.
Thật lãng mạn - cô cười - một vết sẹo trên chân và 1 vết sẹo trong tâm hồn, giờ anh vẫn yêu cô Mây ấy hả?
Không hẳn, nhưng cô ấy là cả tuổi thanh xuân của anh, là động lực để anh căm ghét sự nghèo đói, nói gì nói nhờ cô ấy anh mới cố gắng đến ngày hôm nay.

Tuổi trẻ của anh, hối hận nhất là khi chưa có gì mà gặp người mình muốn chăm sóc cả đời!

Anh và Ngọc hợp nhau, về cơ bản cách giải quyết công việc, các mối quan hệ, suy nghĩ tương đồng. Ngoài yêu đương, còn như hai người bạn. Anh có thể bàn bạc với cô mọi thứ, ở nhiều phương diện cô còn sắc sảo và quyết đoán hơn anh.
Anh về ở với cô, nhưng vẫn mua thêm 1 căn hộ cách tầng trong cùng khu chung cư cao cấp để 1 đứa em út ở, thỉnh thoảng bố mẹ lên thăm, anh vẫn chưa sẵn sàng cho họ biết mối quan hệ này dù nó đã được hơn 2 năm.... cũng vì bố mẹ anh cổ hủ, Ngọc thì đã 1 lần đổ vỡ, lại có con riêng...

Trường đại học của anh hội khoá toàn trường, Ngọc cười bảo á à lại gặp em Mây. Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ, Mây bay bao năm tưởng tình đã xa... nhưng em Mây ơi ngàn năm thương nhớ.... la la lá cái gì em quên mất rồi.
Anh cười - vớ vẩn - giờ người ta có chồng con, gặp cũng chỉ hỏi thăm 1-2 câu.
Cô cười khanh khách trèo lên lòng anh, vấn vít đôi tay lùa vào tóc, bảo người yêu em phải đẹp trai lồng lộn lên cho các em gái thèm, nhưng cấm được léng phéng nghe chưa...

33 tuổi, anh tưởng là đã đủ bản lĩnh cứng cáp để bình tĩnh, ai dè vẫn không cưỡng được lòng mình kín đáo nhìn quanh để tìm bóng người cũ. Kỷ niệm đẹp quá, tình yêu 4 năm không ngày nào không gặp. Mây trong lòng anh như cả 1 quãng thanh xuân không thể xoá nhoà.
Hai người gặp nhau giữa sân trường, vẫn là Mây mà anh nhớ, vẫn là cô bé nhỏ nhắn giản dị má đỏ hây hây. Vẫn là ánh mắt cứ cúi gằm xuống lâu lâu ngước lên nhìn rồi lại cụp xuống. Bàn tay vặn vào nhau, đôi giày đã cũ...
Lòng anh nhói 1 cái. Nếu ở bên anh, nếu anh chăm sóc, chắc hẳn giờ này cô ấy đã đẹp hơn, sành điệu hơn, tự tin hơn. Giờ anh có thể cho cô tất cả... thì muộn mất rồi.
Cái chữ muộn.... nó nặng trĩu.

Nhóm bạn chơi ngày cũ rủ nhau đi ăn, khéo léo rủ cả mấy em gái dưới khoá, cả em Mây. Họ ngồi đối diện nhau, Mây cứ cúi gằm, anh xót xa, chén rượu trong mồm đắng ngắt.
Bạn bè đẩy thuyền, bao nhiêu đôi ngày xưa bị chúng nó trêu bằng chết, á em Mây ly dị rồi nhé, có 1 con trai, mày thì độc thân... châu về hợp phố tậu trâu được cả nghé nữa nhé ha ha

Rượu vào phấn khích rủ nhau đi hát karaoke. Hai người ngượng ngùng bị đẩy lên hát song ca kinh điển "Lời của gió"
Đẹp đôi quá đi mất, bạn bè xì xào. Rượu chảy như suối. "Mây nó khổ lắm anh, bị chồng đánh chịu không nổi, làm văn thư ở huyện lương 3 triệu phải nuôi con"... tiếng được tiếng mất của cô em cùng lớp Mây lõng bõng trong tiếng nhạc ồn ào...

Đêm ấy anh đưa Mây về, rồi thế nào đó, rồi hai người quấn vào nhau, Mây khóc thổn thức, thổn thức, vùi vào anh.
Đêm ấy anh không về...
Anh nhắn với Ngọc - Anh say quá cả bọn về nhà thằng Chiến ngủ ôn kỷ niệm xưa.
Cô nhắn mặt cười - Vậy đi đi, mai về sớm với em. Nhớ anh lắm!
Đêm ấy, là rượu đã ngủ với Mây, anh chỉ còn loáng thoáng nhớ cô nằm im, hai má bừng đỏ.
Anh chỉ nhớ, anh ôm lấy bắp chân cô, hôn lên vết sẹo ấy rất lâu, rất lâu...

Sáng hôm sau chủ nhật Mây về Hà Tĩnh sớm, anh gọi taxi cho cô. Không quên trả thừa tiền cho người lái xe cẩn thận dặn đưa cô về đến tận nhà.
Anh loanh quanh trong căn phòng khách sạn 1 lúc lâu. Không rõ tâm trạng của chính mình. Suốt 4 năm yêu nhau chỉ cầm tay và đôi khi, liều mình môi chạm môi em 1 cái. Giờ chỉ 1 lần gặp lại, đã đi đến tận cùng...

1 tháng sau đó, bâng quơ tin nhắn đi lại, thi thoảng điện thoại chuyện trò. Mây vẫn ngây thơ như thế, chỉ biết vâng dạ khi anh dặn cô ăn uống, giữ gìn sức khoẻ.
Anh nhờ bạn gái thân cùng quê cùng lớp với Mây chuyển cho cô 50 triệu. Anh bảo gửi nhờ cô mua quà cho con trai, lo học hành cho con.
1 tháng rưỡi, Mây gọi điện giọng run run: Em có thai rồi!

Chiều hôm ấy, anh ngồi trên ghế salon trong căn hộ của mình hút thuốc triền miên. 33 năm anh lý trí đặt mục tiêu cho cuộc đời, thành công, lạnh lùng với những thương vụ, mạnh mẽ trước những biến cố... và giờ đây anh không hiểu nổi bản thân mình muốn gì!
Ngọc không thấy anh lên nhà ăn cơm, thằng em út bảo ảnh ngồi ở dưới, cô vội vàng xuống tìm anh.
Sao thế cưng? Mặt nghệt kìa hihi, nói em nghe...
Anh không thể cất lời, anh không thể nói rằng à uh anh đã ngủ với người yêu cũ và cô ấy có thai. Cổ họng anh nghẹn đắng, như có cục đá chẹn lại, lưỡi anh cứng đơ.
Công việc thôi em
Anh hâm, công việc thì có cái gì, chúng mình trải qua bao nhiêu khó khăn rồi, giờ có việc gì mà mình không giải quyết được, mất hết còn làm lại được mà anh!
Có em đây rồi.
Cô quấn tay lên cổ anh, dụi dụi đầu vào hõm vai, rồi kê cằm lên sát tai anh thì thầm: Nói em nghe đi...

Từ ngày quen nhau lần đầu tiên anh thấy cô khóc, người đàn bà kiêu hãnh thành đạt lúc nào cũng tự chủ và tươi tắn giờ đổ sụp xuống ghế, nấc nghẹn từng tiếng bẽ bàng.
Sao lại thế, sao lại như thế?
Anh không biết phải làm gì, không biết phải nói với cô ra sao.
Rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh - Giờ thì anh đã có thể chăm lo cho cô ấy cả đời như ước nguyện rồi, chúc mừng anh. Thật may chúng mình không có hôn thú, không có ràng buộc. Những khoản đầu tư chung đứng tên em, em sẽ làm giấy tờ cho anh, công việc có liên quan chúng ta sẽ từ từ tách riêng từng mục....
Anh thấy mình nhục nhã, tưởng rằng mạnh mẽ lắm, hoá ra cũng chỉ là 1 thằng hèn không cách nào quản trị nổi cuộc sống của chính bản thân. Rối như tơ vò, để hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác đau lòng khổ sở.

Ngọc lên cẩn thận sắp xếp từng món đồ, quần áo, đồ dùng cá nhân, tất giày... vào các vali cho thằng em út mang xuống cho anh. Ngoài đôi mắt đỏ hoe sót lại, cái cách cô điềm tĩnh ngồi soạn, cái cách cô dặn thằng em từng thứ... không giống như người vừa bị đâm 1 nhát vào tim.

1 tháng sau nữa, anh đón Mây xuống Hà Nội. Không thể để bụng cô mỗi lúc 1 to mà vẫn ở quê trong con mắt dị nghị của người đời. Ngày nào cô cũng khóc.
Đứa em út của anh ngồi thừ ra dưới ánh nắng xiên xiên buổi chiều hắt vào phòng khách choáng váng. Nó chỉ có 1 chị dâu, người mua thức ăn trái cây đầy tủ lạnh hàng tuần là chị. Người ép nó uống thuốc khi cảm sốt là chị. Người quát mắng nó khi không chịu đi làm cũng là chị. Người mua cho nó từng đôi tất cũng là chị...
Người phụ nữ khép nép quê mùa ngồi trước mặt nó xa lạ quá. Cô ấy đang liếc mắt nhìn khắp 1 vòng căn nhà, rụt rè hỏi nó rằng nhà vệ sinh ở đâu.

Anh đi đi về về lặng lẽ như cái bóng, vốn đã trầm tĩnh nay lại càng trầm hơn. Nhưng anh vẫn quan tâm Mây, đưa tiền cho cô, hướng dẫn cô các thứ trong nhà, dặn cô đừng nghĩ ngợi để con khoẻ.
Thằng em út nhất định hàng tối lên nhà Ngọc ăn cơm, nó nói lén với anh: Chị bảo em coi chị như chị gái, em cũng muốn lên cho chị đỡ buồn, anh với chị Mây cứ thoải mái chủ động ăn uống nhé!
Anh chả biết nói gì, định bụng cho qua đợt bận rộn này, sẽ tìm mua 1 căn nhà khác, cách xa ra, đỡ phiền tới Ngọc.

Nhưng anh nhớ cô!
Những cảm xúc anh nghĩ rằng rất bình thường, không thể so sánh với những rung động tâm can thuở đầu đời như với Mây hoá ra lại là thứ không cùng hệ quy chiếu để mà so sánh.
Cô cùng anh nắm tay đi du lịch khắp nơi, cô nói tiếng Anh tốt hơn, là người chủ động đặt vé, đặt phòng, lôi anh ra khỏi vẻ ngoài trầm tĩnh để khám phá thế giới như trẻ thơ.
Cô cùng anh đi giao tế, cô sang trọng lịch lãm, khéo léo quảng giao, giúp anh bao nhiêu thương vụ lấy được dễ dàng.
Cô gợi cảm trên giường, quấn quýt khêu gợi, cùng anh hổn hển đi lên những cảm xúc chưa bao giờ có. Lúc ấy, anh lại ngu ngốc chỉ coi đó là chuyện trên giường. Giờ anh mới biết, đó chính là tình yêu!

Lại vẫn là muộn mất rồi. Cả đời anh là những chữ muộn.
Hơn 10 năm lăn lộn cuộc sống, tưởng đã biết nhiều. Hoá ra những thứ không có được tưởng là quý giá, lại là chuyện chỉ có thể vĩnh viễn xếp yên quý giá ấy trong quá khứ mà thôi.

Mây không quen được với cuộc sống ở đây, vẫn cứ ngày nào cô cũng khóc. Cô khóc vì thằng em anh bực mình khi cô làm dây màu quần áo giặt không để riêng. Cô khóc khi nó lạnh nhạt nhìn cô không biết dùng lò nướng rồi quay người đóng cửa phòng. Cô khóc vì anh về muộn, 1 mình cô ở nhà biết làm gì. Cô khóc vì nhớ con trai nhỏ ở quê chưa đón ra được. Cô khóc vì nghén ăn vào lại nôn. Cô khóc vì tự cảm thấy sự gượng gạo của anh mỗi lúc lên giường nằm cạnh.
Anh bị áp lực trước sự áp lực của Mây, anh cũng không thể nào quen được với cái cách cô nằm im mắt nhắm nghiền khi anh làm chuyện ấy, anh nhớ sự mãnh liệt của Ngọc, nhớ ánh mắt dại đờ của cô khi bấu chặt lấy anh nấc lên từng hồi. Anh nhớ thân hình mảnh mai của cô lật anh lại để nhảy lên trên điên cuồng lấn chiếm.

Có lần đi làm về, anh vô thức bấm thang máy lên tầng nhà Ngọc. Bước tới sát cửa nhà cô rồi mới khựng lại, quay đi.
Thằng đàn ông như anh, tư cách gì làm phiền cô nữa.

Em út cũng nhìn ra tâm trạng anh trai, buổi tối ngồi xem bóng đá cùng nhau thấy anh đăm chiêu, cười đểu bảo: Anh cái gì cũng muốn nhỉ, tham thế.
Anh bất giác nổi khùng: Mày im mẹ mày mồm đi.
Mây đang lúi húi dọn bếp, giật mình văng cái thớt vào ngón chân, ngồi thụp xuống.
Anh vẫn chưa định thần, không biết não xử lý cái gì mà vẫn ngồi im trên ghế không chạy lại đỡ cô. Mây khóc oà lên.

Cuộc sống cứ thế trôi. Thằng em bảo chị Ngọc đầy anh tán, toàn đại gia. Chị ấy sắp có người yêu rồi, hôm qua đã rủ em đi ăn cùng mấy anh. Giới thiệu em là em họ.

Đêm ấy anh lái xe vô định, mở cửa xe để gió lạnh tát vào mặt. Mây gọi điện liên tục sợ anh làm sao. Anh bảo em ngủ đi, xong việc anh về.
Mây lí nhí: Anh đi với cái cô Ngọc ấy gì, em biết hết rồi, giờ anh tính thế nào với mẹ con em?
Anh gắt lên: Không có Ngọc nào hết, em thôi đi để cho anh được yên.
Mây lại khóc. Tiếng khóc to dần to dần rồi gào lên như trút ra nỗi niềm uẩn ức của cô chịu đựng bấy lâu nay.
Anh nghe loáng thoáng tiếng đập đồ đạc lẫn trong tiếng gào khóc ai oán của Mây ở đầu dây bên kia. Rồi dập máy.

Ngọc nhắn tin: Bình tĩnh lại, anh, mình lớn rồi làm gì cũng nghĩ kỹ, đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Em mong anh bằng lòng với những gì anh có và làm cho nó tốt hơn! Về đi, đừng làm thằng em và cô ấy lo lắng, cô ấy vừa chạy lên nhà em đập cửa. Đây là lần cuối em nhắn anh. Sau này mong đừng để ảnh hưởng cuộc sống của nhau!

Anh dừng xe bên đường, căm ghét chính mình, căm ghét sự hèn hạ và ngu dốt của bản thân, căm ghét cái quá khứ nghèo khổ đến mức ám ảnh mãi về việc không lo nổi cho một người phụ nữ; để rồi cái ám ảnh đấy nó làm cho anh cứ ôm mãi hình bóng của thanh xuân. Là cảm giác đã từng bất lực và muốn được thể hiện sự bù đắp. Là ngu nối tiếp ngu, là không thoát ra nổi để hiểu cái thực tại mới là phù hợp với bản thân mình.
Anh cứ ngồi như thế, khi ánh sáng đầu tiên của một ngày mới loé lên phía chân trời.
Lâu thật lâu, anh nhắn lại cho Ngọc: Anh xin lỗi em!
Cô không bao giờ nhắn lại nữa!

Anh đã từng có cô, đã từng có ngôi nhà ấm áp tràn đầy tiếng cười khanh khách của cô ấy.
Còn bây giờ, anh ngồi giữa đường, sợ hãi khi nghĩ về ngôi nhà của chính mình.
Ngôi nhà mà thời thanh xuân của anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có nó. Có tiền, có Mây, có thể chăm sóc lo lắng cho cô cả đời.... giờ chỉ là bế tắc, ác mộng...

Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời.

Cầu vồng chỉ lấp lánh khi ở trên cao, còn khi bạn trăm phương ngàn kế để lấy nó xuống, bạn mới vỡ lẽ ra rằng nó chỉ là hơi nước, tan biến, nhạt nhoà.

Nguồn: St
Bài học rút ra là ko nên yêu người nào tên Mây mà chỉ nên yêu người nào tên Ngọc ạ. Anyway, chả biết thật hay ko nhưng em là đàn ông em sẽ ko tiếc cô Mây vì chính cô ấy là người bỏ đi tình yêu của mình vì abcd, người ta chỉ nên tiếc khi người đó dám vì mình làm abcd chứ nhỉ? Ông này tư duy nói chung ko ổn,. Nếu cô Ngọc sắc sảo thì chắc phải nhận ra ấy chứ, suy ra cô Ngọc chưa chắc đã sắc sảo. Do vậy, truyện có vẻ ko thật.:)
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,745
Động cơ
984,937 Mã lực
Cụ Xe bo 4 banh vẫn luôn nhẹ nhàng, bền bỉ đi cùng em và mọi người suốt từ những chặng đầu. Em cảm nhận, một người đàn ông tỉ mỉ, quan sát những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống như cụ Xe, có lẽ, có rất nhiều "khoảng lặng".

Thật không biết nói gì để "Cảm ơn", vì đã luôn đồng hành, giữ chừng mực và gửi gắm nhiều hình ảnh rất "đời", rất mộc mạc về đây. Em xin được copy và gửi một câu truyện về tình yêu mà em đã đọc cách đây khá lâu - để cụ Xe và mọi người đọc.

Vẫn biết, các tác giả - khi viết ra câu chuyện/hay truyện để thoả việc được viết cho bản thân; và đôi khi, là để vu vơ nhằm phục vụ một bộ phận độc giả. Không lợi nhuận. Không mục đích drama. Nhưng, câu truyện bên dưới đây, theo đánh giá của bản thân em - khá hay và gần gũi với cuộc sống.
Cốt truyện khá quen thuộc, nhân vật đâu đó như chúng ta ở một giai đoạn thanh xuân của rất nhiều năm trước...

Ở Funland này, thì chúng ta đọc, để giải trí là chính. Vì mai là cuối tuần rùi, cớ gì mà không hoan hỉ...:D

-----------------***------------------
Ký ức cầu vồng

Khi gặp Ngọc, anh đã 31 tuổi, vẫn độc thân.
Còn cô đã 30, qua 1 lần ly hôn và 1 đứa con gái nhỏ.
Họ gặp nhau trong 1 hội thảo dành cho Ceo các công ty nhỏ và vừa, cô đẹp và thanh lịch, ăn mặc chỉn chu sang trọng, cười nói rạng rỡ.
Anh thì giản dị, mặc dù sự nghiệp cũng đã ổn định rồi.
Nhiều người thích cô lắm, chẳng ngờ cô và anh lại yêu nhau
Sao chưa lấy vợ? Cô hỏi khi nằm gác cằm lên vai anh, ở trên giường.

Chuyện dài lắm, ngày năm 3 đại học, anh thích 1 cô bé năm nhất tên Mây. Cô ấy có mái tóc dài và bầu má hây hây đỏ. Anh thì ở Thái Nguyên, cô thì tận Hà Tĩnh. Yêu tưởng chết đi sống lại, rung động tâm can, nắm tay nhau 1 cái rồi cứ thế đi hết những năm tháng giảng đường.
Cô bé hồn nhiên ngây thơ, anh trầm tĩnh ít nói, cặp đôi hoàn hảo. Bạn bè nói nhanh nhanh cho bọn tao đi ăn cưới. Anh bảo chỉ cần ra trường có việc là cưới cô.
Anh tốt nghiệp trước, đi làm cho một công ty về sữa, lương 5 triệu, có tiết kiệm thế nào cũng chỉ phụ cô được 1 triệu tiền ăn.
Nhưng mà tình yêu, đẹp lắm, cũng chưa thể lấy nhau.
Rồi cô cũng tốt nghiệp, bố mẹ gọi về làm ở quê, sẵn nong sẵn né, ông bà chạy mất đôi trăm triệu để dọn đường.

Mây bảo, em phải về thôi, anh theo em về Hà Tĩnh.
Anh sao có thể, bố mẹ ở Thái Nguyên làm ruộng, 2 đứa em còn đang đi học, vì phụ cô mỗi tháng 1 triệu mà mấy năm qua anh không giúp được gì cho gia đình. Hà Nội về Thái Nguyên chỉ hơn 1 tiếng, ít ra mỗi tháng anh còn phóng con xe way cổ lỗ về thăm bố mẹ.
Hà Tĩnh xa quá, mảnh đất anh chưa từng đặt chân, biết làm gì để sống, để có tiền nuôi cô, nuôi cả nhà?

Ngày cô lên xe khách về quê, anh đau đớn như vỡ từng mảnh. 4 năm yêu nhau biết bao nhiêu kỷ niệm.
Cái thùng tôn đựng quần áo anh vác cho cô, vừa đặt xuống đúng lúc cô nhào vào ôm anh, bắp chân cứa vào góc thùng, cô ngồi thụp xuống khóc. Máu rịn ra trên vết xước dài, cứa vào lòng anh, cứa vào sự bất lực không có câu trả lời cho tương lai.
Chờ anh nhé, chỉ mấy năm anh có tiền, anh lo được cho em thì chúng mình cưới. Anh muốn lo cho em cả đời này.

Cô dĩ nhiên không chờ được, áp lực gia đình, tuổi tác đã lớn so với ở quê, cô đi lấy chồng.
Báo tin cho anh, Mây khóc nấc, anh cũng âm thầm rơi lệ, cuộc đời này chỉ cần đơn giản gặp người mình yêu rồi cưới, cứ thế yên yên ổn ổn sống đến cuối đời, sao họ không thể?
Biết bao nhiêu mối tình thanh mai trúc mã cứ ra đi như thế, chỉ vì khoảng cách địa lý vô tình...
Sau này, anh có yêu thêm 1 vài cô nữa, nhưng tình yêu không tới, cứ nhạt nhạt, chẳng thể nào tìm được cảm giác rung động thâm tình như ban đầu. Rồi cũng thôi!

Đến giờ nghĩ lại vết xước ấy anh vẫn đau - anh bảo với Ngọc như thế!
Chắc chắn nó sẽ thành sẹo.
Thật lãng mạn - cô cười - một vết sẹo trên chân và 1 vết sẹo trong tâm hồn, giờ anh vẫn yêu cô Mây ấy hả?
Không hẳn, nhưng cô ấy là cả tuổi thanh xuân của anh, là động lực để anh căm ghét sự nghèo đói, nói gì nói nhờ cô ấy anh mới cố gắng đến ngày hôm nay.

Tuổi trẻ của anh, hối hận nhất là khi chưa có gì mà gặp người mình muốn chăm sóc cả đời!

Anh và Ngọc hợp nhau, về cơ bản cách giải quyết công việc, các mối quan hệ, suy nghĩ tương đồng. Ngoài yêu đương, còn như hai người bạn. Anh có thể bàn bạc với cô mọi thứ, ở nhiều phương diện cô còn sắc sảo và quyết đoán hơn anh.
Anh về ở với cô, nhưng vẫn mua thêm 1 căn hộ cách tầng trong cùng khu chung cư cao cấp để 1 đứa em út ở, thỉnh thoảng bố mẹ lên thăm, anh vẫn chưa sẵn sàng cho họ biết mối quan hệ này dù nó đã được hơn 2 năm.... cũng vì bố mẹ anh cổ hủ, Ngọc thì đã 1 lần đổ vỡ, lại có con riêng...

Trường đại học của anh hội khoá toàn trường, Ngọc cười bảo á à lại gặp em Mây. Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ, Mây bay bao năm tưởng tình đã xa... nhưng em Mây ơi ngàn năm thương nhớ.... la la lá cái gì em quên mất rồi.
Anh cười - vớ vẩn - giờ người ta có chồng con, gặp cũng chỉ hỏi thăm 1-2 câu.
Cô cười khanh khách trèo lên lòng anh, vấn vít đôi tay lùa vào tóc, bảo người yêu em phải đẹp trai lồng lộn lên cho các em gái thèm, nhưng cấm được léng phéng nghe chưa...

33 tuổi, anh tưởng là đã đủ bản lĩnh cứng cáp để bình tĩnh, ai dè vẫn không cưỡng được lòng mình kín đáo nhìn quanh để tìm bóng người cũ. Kỷ niệm đẹp quá, tình yêu 4 năm không ngày nào không gặp. Mây trong lòng anh như cả 1 quãng thanh xuân không thể xoá nhoà.
Hai người gặp nhau giữa sân trường, vẫn là Mây mà anh nhớ, vẫn là cô bé nhỏ nhắn giản dị má đỏ hây hây. Vẫn là ánh mắt cứ cúi gằm xuống lâu lâu ngước lên nhìn rồi lại cụp xuống. Bàn tay vặn vào nhau, đôi giày đã cũ...
Lòng anh nhói 1 cái. Nếu ở bên anh, nếu anh chăm sóc, chắc hẳn giờ này cô ấy đã đẹp hơn, sành điệu hơn, tự tin hơn. Giờ anh có thể cho cô tất cả... thì muộn mất rồi.
Cái chữ muộn.... nó nặng trĩu.

Nhóm bạn chơi ngày cũ rủ nhau đi ăn, khéo léo rủ cả mấy em gái dưới khoá, cả em Mây. Họ ngồi đối diện nhau, Mây cứ cúi gằm, anh xót xa, chén rượu trong mồm đắng ngắt.
Bạn bè đẩy thuyền, bao nhiêu đôi ngày xưa bị chúng nó trêu bằng chết, á em Mây ly dị rồi nhé, có 1 con trai, mày thì độc thân... châu về hợp phố tậu trâu được cả nghé nữa nhé ha ha

Rượu vào phấn khích rủ nhau đi hát karaoke. Hai người ngượng ngùng bị đẩy lên hát song ca kinh điển "Lời của gió"
Đẹp đôi quá đi mất, bạn bè xì xào. Rượu chảy như suối. "Mây nó khổ lắm anh, bị chồng đánh chịu không nổi, làm văn thư ở huyện lương 3 triệu phải nuôi con"... tiếng được tiếng mất của cô em cùng lớp Mây lõng bõng trong tiếng nhạc ồn ào...

Đêm ấy anh đưa Mây về, rồi thế nào đó, rồi hai người quấn vào nhau, Mây khóc thổn thức, thổn thức, vùi vào anh.
Đêm ấy anh không về...
Anh nhắn với Ngọc - Anh say quá cả bọn về nhà thằng Chiến ngủ ôn kỷ niệm xưa.
Cô nhắn mặt cười - Vậy đi đi, mai về sớm với em. Nhớ anh lắm!
Đêm ấy, là rượu đã ngủ với Mây, anh chỉ còn loáng thoáng nhớ cô nằm im, hai má bừng đỏ.
Anh chỉ nhớ, anh ôm lấy bắp chân cô, hôn lên vết sẹo ấy rất lâu, rất lâu...

Sáng hôm sau chủ nhật Mây về Hà Tĩnh sớm, anh gọi taxi cho cô. Không quên trả thừa tiền cho người lái xe cẩn thận dặn đưa cô về đến tận nhà.
Anh loanh quanh trong căn phòng khách sạn 1 lúc lâu. Không rõ tâm trạng của chính mình. Suốt 4 năm yêu nhau chỉ cầm tay và đôi khi, liều mình môi chạm môi em 1 cái. Giờ chỉ 1 lần gặp lại, đã đi đến tận cùng...

1 tháng sau đó, bâng quơ tin nhắn đi lại, thi thoảng điện thoại chuyện trò. Mây vẫn ngây thơ như thế, chỉ biết vâng dạ khi anh dặn cô ăn uống, giữ gìn sức khoẻ.
Anh nhờ bạn gái thân cùng quê cùng lớp với Mây chuyển cho cô 50 triệu. Anh bảo gửi nhờ cô mua quà cho con trai, lo học hành cho con.
1 tháng rưỡi, Mây gọi điện giọng run run: Em có thai rồi!

Chiều hôm ấy, anh ngồi trên ghế salon trong căn hộ của mình hút thuốc triền miên. 33 năm anh lý trí đặt mục tiêu cho cuộc đời, thành công, lạnh lùng với những thương vụ, mạnh mẽ trước những biến cố... và giờ đây anh không hiểu nổi bản thân mình muốn gì!
Ngọc không thấy anh lên nhà ăn cơm, thằng em út bảo ảnh ngồi ở dưới, cô vội vàng xuống tìm anh.
Sao thế cưng? Mặt nghệt kìa hihi, nói em nghe...
Anh không thể cất lời, anh không thể nói rằng à uh anh đã ngủ với người yêu cũ và cô ấy có thai. Cổ họng anh nghẹn đắng, như có cục đá chẹn lại, lưỡi anh cứng đơ.
Công việc thôi em
Anh hâm, công việc thì có cái gì, chúng mình trải qua bao nhiêu khó khăn rồi, giờ có việc gì mà mình không giải quyết được, mất hết còn làm lại được mà anh!
Có em đây rồi.
Cô quấn tay lên cổ anh, dụi dụi đầu vào hõm vai, rồi kê cằm lên sát tai anh thì thầm: Nói em nghe đi...

Từ ngày quen nhau lần đầu tiên anh thấy cô khóc, người đàn bà kiêu hãnh thành đạt lúc nào cũng tự chủ và tươi tắn giờ đổ sụp xuống ghế, nấc nghẹn từng tiếng bẽ bàng.
Sao lại thế, sao lại như thế?
Anh không biết phải làm gì, không biết phải nói với cô ra sao.
Rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh - Giờ thì anh đã có thể chăm lo cho cô ấy cả đời như ước nguyện rồi, chúc mừng anh. Thật may chúng mình không có hôn thú, không có ràng buộc. Những khoản đầu tư chung đứng tên em, em sẽ làm giấy tờ cho anh, công việc có liên quan chúng ta sẽ từ từ tách riêng từng mục....
Anh thấy mình nhục nhã, tưởng rằng mạnh mẽ lắm, hoá ra cũng chỉ là 1 thằng hèn không cách nào quản trị nổi cuộc sống của chính bản thân. Rối như tơ vò, để hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác đau lòng khổ sở.

Ngọc lên cẩn thận sắp xếp từng món đồ, quần áo, đồ dùng cá nhân, tất giày... vào các vali cho thằng em út mang xuống cho anh. Ngoài đôi mắt đỏ hoe sót lại, cái cách cô điềm tĩnh ngồi soạn, cái cách cô dặn thằng em từng thứ... không giống như người vừa bị đâm 1 nhát vào tim.

1 tháng sau nữa, anh đón Mây xuống Hà Nội. Không thể để bụng cô mỗi lúc 1 to mà vẫn ở quê trong con mắt dị nghị của người đời. Ngày nào cô cũng khóc.
Đứa em út của anh ngồi thừ ra dưới ánh nắng xiên xiên buổi chiều hắt vào phòng khách choáng váng. Nó chỉ có 1 chị dâu, người mua thức ăn trái cây đầy tủ lạnh hàng tuần là chị. Người ép nó uống thuốc khi cảm sốt là chị. Người quát mắng nó khi không chịu đi làm cũng là chị. Người mua cho nó từng đôi tất cũng là chị...
Người phụ nữ khép nép quê mùa ngồi trước mặt nó xa lạ quá. Cô ấy đang liếc mắt nhìn khắp 1 vòng căn nhà, rụt rè hỏi nó rằng nhà vệ sinh ở đâu.

Anh đi đi về về lặng lẽ như cái bóng, vốn đã trầm tĩnh nay lại càng trầm hơn. Nhưng anh vẫn quan tâm Mây, đưa tiền cho cô, hướng dẫn cô các thứ trong nhà, dặn cô đừng nghĩ ngợi để con khoẻ.
Thằng em út nhất định hàng tối lên nhà Ngọc ăn cơm, nó nói lén với anh: Chị bảo em coi chị như chị gái, em cũng muốn lên cho chị đỡ buồn, anh với chị Mây cứ thoải mái chủ động ăn uống nhé!
Anh chả biết nói gì, định bụng cho qua đợt bận rộn này, sẽ tìm mua 1 căn nhà khác, cách xa ra, đỡ phiền tới Ngọc.

Nhưng anh nhớ cô!
Những cảm xúc anh nghĩ rằng rất bình thường, không thể so sánh với những rung động tâm can thuở đầu đời như với Mây hoá ra lại là thứ không cùng hệ quy chiếu để mà so sánh.
Cô cùng anh nắm tay đi du lịch khắp nơi, cô nói tiếng Anh tốt hơn, là người chủ động đặt vé, đặt phòng, lôi anh ra khỏi vẻ ngoài trầm tĩnh để khám phá thế giới như trẻ thơ.
Cô cùng anh đi giao tế, cô sang trọng lịch lãm, khéo léo quảng giao, giúp anh bao nhiêu thương vụ lấy được dễ dàng.
Cô gợi cảm trên giường, quấn quýt khêu gợi, cùng anh hổn hển đi lên những cảm xúc chưa bao giờ có. Lúc ấy, anh lại ngu ngốc chỉ coi đó là chuyện trên giường. Giờ anh mới biết, đó chính là tình yêu!

Lại vẫn là muộn mất rồi. Cả đời anh là những chữ muộn.
Hơn 10 năm lăn lộn cuộc sống, tưởng đã biết nhiều. Hoá ra những thứ không có được tưởng là quý giá, lại là chuyện chỉ có thể vĩnh viễn xếp yên quý giá ấy trong quá khứ mà thôi.

Mây không quen được với cuộc sống ở đây, vẫn cứ ngày nào cô cũng khóc. Cô khóc vì thằng em anh bực mình khi cô làm dây màu quần áo giặt không để riêng. Cô khóc khi nó lạnh nhạt nhìn cô không biết dùng lò nướng rồi quay người đóng cửa phòng. Cô khóc vì anh về muộn, 1 mình cô ở nhà biết làm gì. Cô khóc vì nhớ con trai nhỏ ở quê chưa đón ra được. Cô khóc vì nghén ăn vào lại nôn. Cô khóc vì tự cảm thấy sự gượng gạo của anh mỗi lúc lên giường nằm cạnh.
Anh bị áp lực trước sự áp lực của Mây, anh cũng không thể nào quen được với cái cách cô nằm im mắt nhắm nghiền khi anh làm chuyện ấy, anh nhớ sự mãnh liệt của Ngọc, nhớ ánh mắt dại đờ của cô khi bấu chặt lấy anh nấc lên từng hồi. Anh nhớ thân hình mảnh mai của cô lật anh lại để nhảy lên trên điên cuồng lấn chiếm.

Có lần đi làm về, anh vô thức bấm thang máy lên tầng nhà Ngọc. Bước tới sát cửa nhà cô rồi mới khựng lại, quay đi.
Thằng đàn ông như anh, tư cách gì làm phiền cô nữa.

Em út cũng nhìn ra tâm trạng anh trai, buổi tối ngồi xem bóng đá cùng nhau thấy anh đăm chiêu, cười đểu bảo: Anh cái gì cũng muốn nhỉ, tham thế.
Anh bất giác nổi khùng: Mày im mẹ mày mồm đi.
Mây đang lúi húi dọn bếp, giật mình văng cái thớt vào ngón chân, ngồi thụp xuống.
Anh vẫn chưa định thần, không biết não xử lý cái gì mà vẫn ngồi im trên ghế không chạy lại đỡ cô. Mây khóc oà lên.

Cuộc sống cứ thế trôi. Thằng em bảo chị Ngọc đầy anh tán, toàn đại gia. Chị ấy sắp có người yêu rồi, hôm qua đã rủ em đi ăn cùng mấy anh. Giới thiệu em là em họ.

Đêm ấy anh lái xe vô định, mở cửa xe để gió lạnh tát vào mặt. Mây gọi điện liên tục sợ anh làm sao. Anh bảo em ngủ đi, xong việc anh về.
Mây lí nhí: Anh đi với cái cô Ngọc ấy gì, em biết hết rồi, giờ anh tính thế nào với mẹ con em?
Anh gắt lên: Không có Ngọc nào hết, em thôi đi để cho anh được yên.
Mây lại khóc. Tiếng khóc to dần to dần rồi gào lên như trút ra nỗi niềm uẩn ức của cô chịu đựng bấy lâu nay.
Anh nghe loáng thoáng tiếng đập đồ đạc lẫn trong tiếng gào khóc ai oán của Mây ở đầu dây bên kia. Rồi dập máy.

Ngọc nhắn tin: Bình tĩnh lại, anh, mình lớn rồi làm gì cũng nghĩ kỹ, đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Em mong anh bằng lòng với những gì anh có và làm cho nó tốt hơn! Về đi, đừng làm thằng em và cô ấy lo lắng, cô ấy vừa chạy lên nhà em đập cửa. Đây là lần cuối em nhắn anh. Sau này mong đừng để ảnh hưởng cuộc sống của nhau!

Anh dừng xe bên đường, căm ghét chính mình, căm ghét sự hèn hạ và ngu dốt của bản thân, căm ghét cái quá khứ nghèo khổ đến mức ám ảnh mãi về việc không lo nổi cho một người phụ nữ; để rồi cái ám ảnh đấy nó làm cho anh cứ ôm mãi hình bóng của thanh xuân. Là cảm giác đã từng bất lực và muốn được thể hiện sự bù đắp. Là ngu nối tiếp ngu, là không thoát ra nổi để hiểu cái thực tại mới là phù hợp với bản thân mình.
Anh cứ ngồi như thế, khi ánh sáng đầu tiên của một ngày mới loé lên phía chân trời.
Lâu thật lâu, anh nhắn lại cho Ngọc: Anh xin lỗi em!
Cô không bao giờ nhắn lại nữa!

Anh đã từng có cô, đã từng có ngôi nhà ấm áp tràn đầy tiếng cười khanh khách của cô ấy.
Còn bây giờ, anh ngồi giữa đường, sợ hãi khi nghĩ về ngôi nhà của chính mình.
Ngôi nhà mà thời thanh xuân của anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có nó. Có tiền, có Mây, có thể chăm sóc lo lắng cho cô cả đời.... giờ chỉ là bế tắc, ác mộng...

Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời.

Cầu vồng chỉ lấp lánh khi ở trên cao, còn khi bạn trăm phương ngàn kế để lấy nó xuống, bạn mới vỡ lẽ ra rằng nó chỉ là hơi nước, tan biến, nhạt nhoà.

Nguồn: St
Câu chuyện hay nhưng buồn quá mợ nhỉ? Có lẽ T.G đã gửi vào tác phẩm một ít tư liệu từ ngoài đời (do nghe hoặc chứng kiến) chứ ko chỉ đơn thuần là hư cấu.
Do chuẩn bị vào giờ làm việc nên mình chỉ có thể đọc lướt, đành note lại để chiều tối đọc lại sau.
Xin cảm ơn mợ đã chia sẻ. @};-
 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
6,441
Động cơ
370,067 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Bài học rút ra là ko nên yêu người nào tên Mây mà chỉ nên yêu người nào tên Ngọc ạ. Anyway, chả biết thật hay ko nhưng em là đàn ông em sẽ ko tiếc cô Mây vì chính cô ấy là người bỏ đi tình yêu của mình vì abcd, người ta chỉ nên tiếc khi người đó dám vì mình làm abcd chứ nhỉ? Ông này tư duy nói chung ko ổn,. Nếu cô Ngọc sắc sảo thì chắc phải nhận ra ấy chứ, suy ra cô Ngọc chưa chắc đã sắc sảo. Do vậy, truyện có vẻ ko thật.:)
Em đọc câu truyện này cũng thấy nhận vật nam chính ích kỷ và bản thân anh ta không biết đang cần gì cho cuộc sống gia đình của mình. Lúc trẻ thì vì không có tiền, dẫn tới mặc cảm với bản thân, rồi đánh mất mối tình đầu sâu đậm 4 năm, mà theo nam chính mô tả là mới chỉ dám nắm tay, lâu lâu liều lắm thì mới dám hôn nhẹ môi người yêu một cái. Cái tình yêu sâu đậm này em thấy hơi giống tình đồng chí ;;).

Sau này có được sự nghiệp, có bạn gái xinh đẹp, tài giỏi, nhưng nam chính lại không dám công khai với gia đình suốt mấy năm với lý do cô ấy là mẹ đơn thân, đã từng ly hôn. Trong khi thì vẫn sống với cô ấy như vợ chồng. Còn nữa, nam chính cũng không hề nghĩ đó chính là tình yêu, chỉ mãi tới khi ân ái với tình đầu, thấy người yêu trước kia mà mình từng hứa sẽ lấy làm vợ, nằm như khúc gỗ. Tới lúc đấy, anh ta mới nhận ra rằng, những giây phút mặn nồng, cuồng nhiệt bên người tình cùng nhà mới chính là tình yêu đích thực ;).

Cái kết của câu truyện tuy mở, nhưng với cách sống của anh chàng 33 tuổi nam chính, thì việc ai đọc cũng nhìn thấy tương lai không hề tươi đẹp. Chỉ tội cho những đứa trẻ trong câu truyện. Khi hai người trưởng thành lại có thể tùy ý quan hệ một cách thiếu trách nhiệm như vậy. Một em bé được sinh ra chỉ là do chút hơi men cùng với sự ngộ nhận của tình cảm. Một bé trai khác vì mẹ lỡ có em bé, mà phải ở một mình dưới quê với ông bà ngoại, trong khi đã thiếu thốn tình cảm của bố. Một bé gái khác thì lại phải chứng kiến sự phản bội của người mà có lẽ bé đã coi là dượng. Tất nhiên có thể mẹ bé sẽ không để bé biết việc này, nhưng một người mẹ đơn thân sẽ ít nhiều làm ảnh hưởng tới cảm xúc của con khi chính họ đang bị người cùng giường lừa dối.

Ưu điểm của nam chính chắc là đẹp trai và giỏi kiếm tiền :D
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Em đọc câu truyện này cũng thấy nhận vật nam chính ích kỷ và bản thân anh ta không biết đang cần gì cho cuộc sống gia đình của mình. Lúc trẻ thì vì không có tiền, dẫn tới mặc cảm với bản thân, rồi đánh mất mối tình đầu sâu đậm 4 năm, mà theo nam chính mô tả là mới chỉ dám nắm tay, lâu lâu liều lắm thì mới dám hôn nhẹ môi người yêu một cái. Cái tình yêu sâu đậm này em thấy hơi giống tình đồng chí ;;).

Sau này có được sự nghiệp, có bạn gái xinh đẹp, tài giỏi, nhưng nam chính lại không dám công khai với gia đình suốt mấy năm với lý do cô ấy là mẹ đơn thân, đã từng ly hôn. Trong khi thì vẫn sống với cô ấy như vợ chồng. Còn nữa, nam chính cũng không hề nghĩ đó chính là tình yêu, chỉ mãi tới khi ân ái với tình đầu, thấy người yêu trước kia mà mình từng hứa sẽ lấy làm vợ, nằm như khúc gỗ. Tới lúc đấy, anh ta mới nhận ra rằng, những giây phút mặn nồng, cuồng nhiệt bên người tình cùng nhà mới chính là tình yêu đích thực ;).

Cái kết của câu truyện tuy mở, nhưng với cách sống của anh chàng 33 tuổi nam chính, thì việc ai đọc cũng nhìn thấy tương lai không hề tươi đẹp. Chỉ tội cho những đứa trẻ trong câu truyện. Khi hai người trưởng thành lại có thể tùy ý quan hệ một cách thiếu trách nhiệm như vậy. Một em bé được sinh ra chỉ là do chút hơi men cùng với sự ngộ nhận của tình cảm. Một bé trai khác vì mẹ lỡ có em bé, mà phải ở một mình dưới quê với ông bà ngoại, trong khi đã thiếu thốn tình cảm của bố. Một bé gái khác thì lại phải chứng kiến sự phản bội của người mà có lẽ bé đã coi là dượng. Tất nhiên có thể mẹ bé sẽ không để bé biết việc này, nhưng một người mẹ đơn thân sẽ ít nhiều làm ảnh hưởng tới cảm xúc của con khi chính họ đang bị người cùng giường lừa dối.

Ưu điểm của nam chính chắc là đẹp trai và giỏi kiếm tiền :D
Em ko thích nhất cô Mây ạ, Cô này chả có tý chính kiến gì cả, hơi tẹo là khóc. Thực ra khi yêu nhau đâu cần phải hỗ trợ này nọ mà anh này đã phải hỗ trợ cô ấy 1 tr nhỉ? và cô kia nhà cũng đâu có nghèo đâu mà cũng cầm tiền đó rồi lại bỏ anh ấy đi theo sắp xếp của gia đình làm lương 3 tr? Còn đoạn bỏ con dưới quê nữa, điểm này em lại càng ko thích cô ấy, hihih. Anh nam chính thì cũng có thể coi là một người đàn ông tốt vì sông có trách nhiệm với lỗi mình gây ra nhưng lại hơi bất công cho cô Ngọc và đó là cái giá anh ta phải trả. E nghĩ người giỏi kiếm tiền họ rất rõ ràng cụ ạ, họ biết mình muốn gì chứ ko loằng ngoằng như anh này, ko biết mình muốn gì và cần gì, chỉ mải mê theo đuổi những cái đã qua là quá khứ:).
P/s em hay đọc ngôn tình nên mấy nhân vật kiểu này em hiểu lắm:))
 

hoviba

Xe container
Biển số
OF-375201
Ngày cấp bằng
26/7/15
Số km
6,441
Động cơ
370,067 Mã lực
Nơi ở
CH Séc
Em ko thích nhất cô Mây ạ, Cô này chả có tý chính kiến gì cả, hơi tẹo là khóc. Thực ra khi yêu nhau đâu cần phải hỗ trợ này nọ mà anh này đã phải hỗ trợ cô ấy 1 tr nhỉ? và cô kia nhà cũng đâu có nghèo đâu mà cũng cầm tiền đó rồi lại bỏ anh ấy đi theo sắp xếp của gia đình làm lương 3 tr? Còn đoạn bỏ con dưới quê nữa, điểm này em lại càng ko thích cô ấy, hihih. Anh nam chính thì cũng có thể coi là một người đàn ông tốt vì sông có trách nhiệm với lỗi mình gây ra nhưng lại hơi bất công cho cô Ngọc và đó là cái giá anh ta phải trả. E nghĩ người giỏi kiếm tiền họ rất rõ ràng cụ ạ, họ biết mình muốn gì chứ ko loằng ngoằng như anh này, ko biết mình muốn gì và cần gì, chỉ mải mê theo đuổi những cái đã qua là quá khứ:).
P/s em hay đọc ngôn tình nên mấy nhân vật kiểu này em hiểu lắm:))
Em thì thấy cái chi tiết nam chính đi làm rồi hàng tháng lo cho bạn gái 1 triệu chi tiêu, trong khi lại chưa giúp đỡ được gì cho cha mẹ, chứng tỏ là anh ta hơi sỹ gái ;;).

Còn em cũng không coi việc cô Mây nhận số tiền này là đang lợi dụng nam chính. Bởi đó là nam chính tự nguyện và muốn thể hiện với người yêu. Hơn nữa nếu nhìn ở góc độ khác, có thể người đọc sẽ thông cảm cho cô Mây ở khía cạnh này, khi biết đâu cô ấy có được hỗ trợ từ anh người yêu, thì sẽ giảm được gánh nặng chi phí từ cha mẹ cô ấy.

Nếu theo thể loại ngôn tình, thì bố cục câu chuyện phải là sau khi nam chính gặp lại Mây, dù sao xuyến cõi lòng, nhưng anh ấy vẫn chiến thắng được dục vọng. Tuy được Mây dìu về phòng, pha nước chanh uống cho tỉnh rượu, nhưng nam chính vẫn chỉ nắm tay Mây mà rằng: em rất tốt, nhưng anh rất tiếc. Rồi mặc cho nước mắt của Mây đang dàn dụa, nhưng nam chính vẫn nhấc phone gọi taxi để về 8-}.

Tiếp theo thế nào thì em chưa nghỉ ra :">
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Em ngoi lên 1 chút :))
+) Đầu tiên là nhân vật Mây e thấy chả đc cái điểm gì.
Single mom, điều kiện khó khăn, chăm con 1 mình mà vẫn bỏ đi hội trường cách xa nhà hơn 300km =>> thích phù phiếm
K biết nấu nướng, giặt giũ cũng k biết luôn =>> k khéo léo, k chỉn chu.
Đi uống bia rồi còn vào nhà nghỉ với zai =>> sống buông thả. Là 1 bà mẹ, nếu muốn say thì chỉ nên uống với BẠN GÁI THÂN. Còn nếu uống với bạn khác giới thì chỉ 1-2 chén xã giao rồi lượn về.
Vào nhà nghỉ rồi lại k biết dùng biện pháp =>> vừa buông thả vừa ngu si lại k biết bảo vệ mình. Nhỡ rồi thì sáng dậy biết đường mua thuốc mà uống nhưng không. Hay k ngốc mà cố tình?
Nhận 50 củ của ny cũ =>> k có sĩ diện
Khóc suốt ngày lụt cả HN =>> haiz. Em nghĩ nên khóc 1/2 ngày thôi còn nửa ngày còn lại nên làm việc gì có ích ấy.

+) Thanh niên nam chính: 33 tuổi kiếm cả đống tiền nhưng TẦM THƯỜNG. Chung sống với thanh niên Ngọc vì cô ấy có điều kiện, giỏi đẹp nhưng lại single mom nên có chút tính toán. Kể ra nếu gặp mối khác k vướng bận gì thì chốt vội rồi :)). Đã thế dù đang chán ny cũ đang mang bầu nhưng thỉnh thoảng đêm vẫn xxx và đem ra so sánh với bạn gái Ngọc. Èo, bầu đã k tha rồi còn so đo :)).

+) Ngọc: chắc yêu vào nên ngốc. Mà ai chả thế. Nói chung là đầu óc bình thường nhất trong 3 đứa này :))

Em nghĩ ngoài đời thực k thiếu chuyện này. Chủ yếu nam chính nếu tốt sẽ rõ ràng với Ngọc ngay từ đầu, vượt qua cám dỗ với cô Mây đoạn sau thì đỡ mệt :).
Nói chung với em đây k phải là truyện ngôn tình. Ngôn tình thì tình yêu nó tha thiết đẹp đẽ hơn, các nhân vật có tính tự tôn cao hơn :)
Giống mà mợ, em đọc 1 Đống thể loại này. Cô Ngọc về sau sẽ gặp một soái ca đẹp zai lại học giỏi, đôi kia sẽ cãi nhau và chia tay. Anh kia sẽ lại bám cô Ngọc xin tha thứ, cô Mây sẽ quay lại trả thù anh kia và cô Ngọc... truyện này nam chính chưa xuất hiện nha mợ, khi nào xuất hiện thì mới tha thiết các kiểu:)
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Thôi chuyện trẻ con kệ chúng nó vậy ạ. Em đi săn quần jeans giảm giá đơi :)) . Chạy ăn từng bữa k thể chờ ngôn tình với soái ca xuất hiện đc mợ ạ :))
Mợ chỉ em săn với, từ hôm đó em chywa đi được. À mà báo cáo mợ, hôm em mua được 10 bông sen trắng quan âm cánh dày và nhiều lớp, sáng em mua nhưng chiều em phải đi ctac gấp 2 ngày mới về, em ko biết sao nhưng cũng ngâm sen ngập tới gần bông hoa và để ngoài hành lang, luc về thì em thấy cành ko thối nhưng hoa đen sì, tiếc đứt ruột, biết thế em cắm trong nhà cho mát nó sẽ ko hỏng. Haiz!
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Mợ thử gấp cánh hay ép nở chưa? Mấy tuần nay hồng leo và hồng thơm rất rẻ đó ạ, 50-60k/100b. Mỗi tội cũng nhanh tàn ạ.
Xấu lắm mợ, cánh hoa ngắn, cắm được 2 ngày là rũ ra. Em chắc lại hoa ly cho lâu vậy. Sen và em cứ vô duyên kiểu j ấy mặc dù em rất thích. À mà mợ uống lá sen bao h chưa? Ngon lắm! Chắc mấy hôm nữa em ra hồ Tây mua về phơi. Năm ngoai em mua 100 lá.
 

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,928
Động cơ
282,178 Mã lực
Mợ chỉ em săn với, từ hôm đó em chywa đi được. À mà báo cáo mợ, hôm em mua được 10 bông sen trắng quan âm cánh dày và nhiều lớp, sáng em mua nhưng chiều em phải đi ctac gấp 2 ngày mới về, em ko biết sao nhưng cũng ngâm sen ngập tới gần bông hoa và để ngoài hành lang, luc về thì em thấy cành ko thối nhưng hoa đen sì, tiếc đứt ruột, biết thế em cắm trong nhà cho mát nó sẽ ko hỏng. Haiz!
Thời tiết Hà Nội như này mợ để người ngoài hành lang 2 ngày có khi người còn thâm nữa là hoa sen :))
 

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,928
Động cơ
282,178 Mã lực
Mấy hôm nay trời xanh ngắt, chụp ảnh cứ lung hết cả linh mỗi tội lúc leo lên xe cứ bị nghe như mùi thịt nướng thơm thơm ý cả nhà ạ :))

87CEC689-CB40-4DB1-A736-2B2A1B0E5143.jpeg
 

juve99

Xe ba gác
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
22,793
Động cơ
314,248 Mã lực
Vẫn ko có yêu đương hẹn hò gì, toàn văn mới thơ, thơ của bác Ba ngơ 😩
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Thời tiết Hà Nội như này mợ để người ngoài hành lang 2 ngày có khi người còn thâm nữa là hoa sen :))
Vâng, em sợ để trong nhà trẻ con nó nghịch. Và lúc đó mát nên em chưa nghĩ tới. Lúc về Hn còn thấy mát mẻ vì thấy bảo đêm mưa. Năm nay em chưa được cắm sen lần nào.
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Chia sẻ câu truyện trên về đây, em nghĩ: Mỗi chúng ta, sẽ có góc nhìn và cảm nhận khác nhau...
Vì biết và gặp tác giả của câu truyện trên, biết tác giả là một người làm kinh doanh, nên những gì họ viết ra, đôi khi, chỉ là hư cấu; hoặc là những trải nghiệm của bản thân, xâu chuỗi lại. Vốn có năng khiếu về ngôn ngữ, lại kết hợp với sự rõ ràng trong kinh doanh, nên mượn chữ để vu vơ - sau những ngày bon chen, vật lộn ở thương trường, đầy mùi giành giật vì miếng cơm, manh áo.

Em nhớ, khi đọc câu truyện trên, vào một buổi tối mùa Đông, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, bên ngoài trời tĩnh mịch, rét rất ngọt, em đã rất ấn tượng với nhân vật nữ tên Ngọc. Nuối tiếc cho cả 3 người. Và chắc hẳn, ai cũng thích Ngọc. Thích từ cách yêu, cách xử lý vấn đề, cách cân bằng cảm xúc. Thẳng thắn. Trách nhiệm (về tài sản). Không trốn tránh và bản lĩnh. Và đương nhiên, ghét Mây: Yếu đuối. Buông thả. Không biết cách yêu và nhiều hơn nữa...
Tất yếu, nhân vật nam chính, lại là nguồn cơn để cả hai người phụ nữ đau khổ: Nhu nhược. Bản lĩnh kém...vv...

Em đồng cảm với cả 3 người. Vì ở mỗi hoàn cảnh, mỗi tính cách, họ có nỗi khổ riêng. Có tâm tư và những điều sâu kín. Cuộc sống mà, đâu có ai nói mình giỏi hơn ai, kém hơn ai hay "đạo đức cách mạng" hơn ai?!
Phải là họ, mới thấy có những thứ bên ngoài nhìn vào, tưởng chừng xử lý dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu mình là họ, chưa chắc mình đã lý trí và tỉnh táo để đưa ra quyết sách ổn thoả.

Chân dung của 3 người, khiến em đôi khi nghĩ đến những người bạn cấp III của mình. Họ cũng yêu nhau trong sáng. Thuần tuý nắm tay, đi qua những năm tháng học trò. Hội khoá, gặp lại. "Em đã là một phụ nữ với những nếp nhăn ở khoé mắt; Anh đang độ tuổi tràn đầy sinh lực và sức hấp dẫn, cả về địa vị lẫn tiền bạc". Một niềm sâu kín nào đó, là sự tiếc nuối; sự "với" không tới. Sự hoài niệm, "mãi mãi tuổi hai mươi"...
Có thể, họ sẽ mãi là tri kỷ, hoặc là người yêu cũ, là bạn bè trong sáng...song, những ký ức của thời thanh xuân, có những lúc cơm áo gạo tiền quá bức bối- sẽ nâng đỡ tinh thần họ; cho họ một niềm vui nho nhỏ, để mai lại cố gắng cày cuốc thật nhiều. Năm sau, năm sau nữa, những Hội khoá sau gặp lại, là sự tôn trọng dành cho nhau: Ở những cái nắm tay siết chặt; những cái ôm - đọng lại giọt nước mắt ở trên môi - mừng vui vì tất cả vẫn bình an!

Không nói đạo đức hay mổ xẻ thêm sự trần trụi của cuộc sống ở một chủ đề, vốn dĩ mang màu sắc hơi phù phiếm, em chỉ nghĩ rằng: Mọi câu truyện về tình yêu, mình thể theo người viết được chừng nào tới chừng đó. Viết là hình thức mượn chữ để giãi bày. Mà đôi khi, giãi bày của họ, không cần được công nhận, không mong được đánh giá. Giống như cuộc đời mỗi người, chẳng ai có thể định đoạt được thay ai...

Chúc các cụ/mợ ngày cuối tuần an lành!
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,745
Động cơ
984,937 Mã lực
Chia sẻ câu truyện trên về đây, em nghĩ: Mỗi chúng ta, sẽ có góc nhìn và cảm nhận khác nhau...
Vì biết và gặp tác giả của câu truyện trên, biết tác giả là một người làm kinh doanh, nên những gì họ viết ra, đôi khi, chỉ là hư cấu; hoặc là những trải nghiệm của bản thân, xâu chuỗi lại. Vốn có năng khiếu về ngôn ngữ, lại kết hợp với sự rõ ràng trong kinh doanh, nên mượn chữ để vu vơ - sau những ngày bon chen, vật lộn ở thương trường, đầy mùi giành giật vì miếng cơm, manh áo.

Em nhớ, khi đọc câu truyện trên, vào một buổi tối mùa Đông, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, bên ngoài trời tĩnh mịch, rét rất ngọt, em đã rất ấn tượng với nhân vật nữ tên Ngọc. Nuối tiếc cho cả 3 người. Và chắc hẳn, ai cũng thích Ngọc. Thích từ cách yêu, cách xử lý vấn đề, cách cân bằng cảm xúc. Thẳng thắn. Trách nhiệm (về tài sản). Không trốn tránh và bản lĩnh. Và đương nhiên, ghét Mây: Yếu đuối. Buông thả. Không biết cách yêu và nhiều hơn nữa...
Tất yếu, nhân vật nam chính, lại là nguồn cơn để cả hai người phụ nữ đau khổ: Nhu nhược. Bản lĩnh kém...vv...

Em đồng cảm với cả 3 người. Vì ở mỗi hoàn cảnh, mỗi tính cách, họ có nỗi khổ riêng. Có tâm tư và những điều sâu kín. Cuộc sống mà, đâu có ai nói mình giỏi hơn ai, kém hơn ai hay "đạo đức cách mạng" hơn ai?!
Phải là họ, mới thấy có những thứ bên ngoài nhìn vào, tưởng chừng xử lý dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu mình là họ, chưa chắc mình đã lý trí và tỉnh táo để đưa ra quyết sách ổn thoả.

Chân dung của 3 người, khiến em đôi khi nghĩ đến những người bạn cấp III của mình. Họ cũng yêu nhau trong sáng. Thuần tuý nắm tay, đi qua những năm tháng học trò. Hội khoá, gặp lại. "Em đã là một phụ nữ với những nếp nhăn ở khoé mắt; Anh đang độ tuổi tràn đầy sinh lực và sức hấp dẫn, cả về địa vị lẫn tiền bạc". Một niềm sâu kín nào đó, là sự tiếc nuối; sự "với" không tới. Sự hoài niệm, "mãi mãi tuổi hai mươi"...
Có thể, họ sẽ mãi là tri kỷ, hoặc là người yêu cũ, là bạn bè trong sáng...song, những ký ức của thời thanh xuân, có những lúc cơm áo gạo tiền quá bức bối- sẽ nâng đỡ tinh thần họ; cho họ một niềm vui nho nhỏ, để mai lại cố gắng cày cuốc thật nhiều. Năm sau, năm sau nữa, những Hội khoá sau gặp lại, là sự tôn trọng dành cho nhau: Ở những cái nắm tay siết chặt; những cái ôm - đọng lại giọt nước mắt ở trên môi - mừng vui vì tất cả vẫn bình an!

Không nói đạo đức hay mổ xẻ thêm sự trần trụi của cuộc sống ở một chủ đề, vốn dĩ mang màu sắc hơi phù phiếm, em chỉ nghĩ rằng: Mọi câu truyện về tình yêu, mình thể theo người viết được chừng nào tới chừng đó. Viết là hình thức mượn chữ để giãi bày. Mà đôi khi, giãi bày của họ, không cần được công nhận, không mong được đánh giá. Giống như cuộc đời mỗi người, chẳng ai có thể định đoạt được thay ai...

Chúc các cụ/mợ ngày cuối tuần an lành!
Xin cảm ơn mợ về cmt này.@};-
Những lời của mợ chính là cảm nhận của mình về câu "chuyện 3 người" này, tiếc là mình ko đủ vốn từ để diễn đạt như mợ.
Ba con người trong truyện, mỗi người mang 1 tính cách khác nhau, và 2 nhân vật nữ trong truyện đc T.G khắc họa sự tương phản gần như tuyệt đối, từ ngoại hình đến tính cách, thậm chí cả cách xử lý tình huống, khiến cho người đọc chẳng cần xem đến cuối truyện cũng bộc lộ sự yêu/ghét đ/v từng nhân vật...
Tuy nhiên, ở đời, vốn dĩ "Nhân vô thập toàn", nhân vật Ngọc tưởng như hoàn hảo nhưng vẫn còn có 1 khiếm khuyết (đây là cảm nhận riêng của cá nhân mình thôi), là TÌNH YÊU của cô đã ko đủ lớn để bao dung cho Anh (đọc xong truyện, mình vẫn ko biết anh tên gì, nên cứ gọi = Anh :D).
Vì TÌNH YÊU của Anh dành cho Mây thật sự đã chết từ khi cô đi lấy chồng. Điều này ko có lỗi của ai vì đó là hoàn cảnh, cả hai trong thời điểm phải chọn lựa đã ko giải quyết đc nghịch cảnh ấy.
Khi gặp lại nhau, "Tình 1 đêm" chỉ là sự luyến tiếc về nhau, dẫn đến 1 nghịch cảnh khác, đó là giọt máu Anh đã vô tình gửi lại cho N.Y.C.
Anh đã thể hiện trách nhiệm, ko phụ rẫy Mây như ~ tên Sở Khanh đã từng làm, nhưng Anh lại đưa cả 2 người vào cuộc sống gượng gạo nếu quyết định gắn bó vs nhau đến hết cuộc đời...
Vì sao? Vì Mây hiện nay ko còn là cô Mây của 2-3 năm về trước nữa. Sự hòa hợp, gắn kết ko có như Ngọc! Nếu ko từng yêu & sống chung vs Ngọc, sẽ ko có đối tượng để so sánh. Đằng này...
Nếu yêu Anh hơn, Ngọc có thể cho Anh 1 cách giải quyết: Giúp đỡ về tài chính để Mây nuôi con đến khi khôn lớn...(Tất nhiên, phương án này sẽ ko có trong chọn lựa của các chị em PN, vì e ngại đứa con sẽ là cầu nối để "tình cũ" thường xuyên đến vs nhau 1 cách hợp lý, nhưng vs Ngọc, 1 người PN bản lĩnh thì đây là lối thoát khả dĩ giải quyết đc vấn đề cho cả 3 người...)
Mà thôi, nói nữa e rằng sẽ xơi gạch đá, nên xem như T.G cho 1 cái kết "mở", tùy người đọc xử sao thì xử! :))
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Thấy cụ Xù cm em lại quote 1 cái :D.
Các cụ có câu “con cá sổng là con cá to”. Nếu như quay về với Ngọc, nam chính chứng kiến cô Mây vất vả nuôi 2 đứa con rồi lại cũng thương cảm. Với người nhiều tâm tư như a ta rất có thể 1 đêm trái gió trở giời lại lặp lại chuyện cũ. Nên em thấy dừng ở đây là tốt cho cô Ngọc.
Cá nhân em k thích nhân vật nào kể cả cô Ngọc ạ :)
Đồng ý với mợ. Nhưng tại sao mợ ko thích cô Ngọc vậy?
Em chưa dùng lá sen bao giờ ạ. E vừa giải cứu 1 bó superlotus :)). Nói chung cũng tạm, k thơm như bách diệp nhưng hnay chỗ e mua họ k có. Ly đang mùa đẹp quá mợ nhỉ. Mùa gì toàn hoa thơm trái ngọt. Chẹp :)
Mợ biết nhiều hoa nhỉ! Em chả biết mấy hoa tên nước ngoài. Mà mợ, hoa mẫu đơn đẹp lắm, hôm nọ em mới nhìn thấy.
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
8,842
Động cơ
703,167 Mã lực
Em chỉ k thích cả 3 nv đó thôi mợ ạ, cảm xúc cá nhân k lí do :))
Thỉnh thoảng cứ đá Anh lish vậy cho tây tây chứ Việt lish thấy các chị gọi là sen super - siêu sen ạ. Vì sao tên thế thì e cũng k biết ạ :D
Mẫu đơn cũng rất nhiều dòng và đúng là đang mùa đẹp tuyệt vời ạ. Huhu. Tulip nữa. Nhưng e 1 lòng yêu hoa hồng thôi. Rẻ xinh thơm ạ :D
Mấy món kia mà rẻ như hoa hồng e cũng yêu :))
Em cũng thích hồng nhưng mùa tháng 3 ấy, bi h có hoa leo vàng là ok. Em thích hoa hồng thơm nhưng loại to ấy, cành cong cong tự nhiên, mùi dễ chịu. Em thuộc dạng xôi thịt, riêng hồng đó em phải cắm ít nhất 30 bông nếu nó quá đắt, còn rẻ thì em cắm 50 bông. Em mua mấy cái bại trên hàng mắm, cắm hợp lắm.
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,745
Động cơ
984,937 Mã lực
Thấy cụ Xù cm em lại quote 1 cái :D.
Các cụ có câu “con cá sổng là con cá to”. Nếu như quay về với Ngọc, nam chính chứng kiến cô Mây vất vả nuôi 2 đứa con rồi lại cũng thương cảm. Với người nhiều tâm tư như a ta rất có thể 1 đêm trái gió trở giời lại lặp lại chuyện cũ. Nên em thấy dừng ở đây là tốt cho cô Ngọc.
Cá nhân em k thích nhân vật nào kể cả cô Ngọc ạ :)
Sorry mợ, đọc dòng in đậm trong cmt của mợ mà mình ko nhịn đc cười.=)). Truyện có nhõn 3 nhân vật mà mợ ko thích cả 3 ! (À, may quá, còn ông em út :D)
Trở lại nội dung, việc thích hoặc ko thích nhân vật nào đó là bình thường, thậm chí vote người nào đó trái vs định hướng của T.G cũng là bình thường nốt.
Xét trên góc độ của người PN, mợ nhận định "Nên em thấy dừng ở đây là tốt cho cô Ngọc" là đúng. vì ở cmt của mình có nói: "Tất nhiên, phương án này sẽ ko có trong chọn lựa của các chị em PN, vì e ngại đứa con sẽ là cầu nối để "tình cũ" thường xuyên đến vs nhau 1 cách hợp lý,...." vì nếu tiếp tục duy trì, mối quan hệ này sẽ có nhiều lấn cấn...
Tuy nhiên, nếu để làm tròn bổn phận vs Mây, cuộc hôn nhân này sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc cả.
Thôi thì cứ xem như 1 cái kết mở, cuộc đời của mỗi nhân vật sẽ do người đọc quyết định vậy. :D
 

thichduthu2011

Máy Bay
Biển số
OF-126262
Ngày cấp bằng
1/1/12
Số km
49,417
Động cơ
804,123 Mã lực
Thấy cccm tích phân em cũng tò mò đọc hết bài nhưng em lại có suy nghĩ khác mới chết chứ :))

Bỏ qua những thứ râu ria thì theo cá nhân em bài viết rất đời, thể hiện nhất quán diễn biến tâm lý theo tính cách của từng nhân vật (hoàn toàn có khả năng là một câu chuyện có thật được thay đổi tên nhân vật và hư cấu thêm chút ít cho li kỳ, hấp dẫn :)) )

1- Nhân vật nam chính : về cơ bản là một người tử tế, có trách nhiệm và hơi ... cổ hủ. Sự tử tế, có trách nhiệm thể hiện rất rõ nét trong cách đối xử với nhân vật Mây và cả nhân vật Ngọc còn hơi cổ hủ ở chỗ yêu Mây mấy năm mà ... chẳng làm gì và chính vì điều này đã dẫn đến cái kết không hề có hậu (chống chỉ định suy ngược là có làm gì thì không cổ hũ vì chỉ xét trong trường hợp cụ thể này :)) )

2- Nhân vật Mây : cá tính nhạt nhòa, thụ động và rất hời hợt (đầy người nhạt nhòa, thụ động nhưng vẫn sống chết khi yêu và cũng có thể vớt vát được phần nào nhưng nhân vật Mây này yêu cũng hời hợt nên không xứng đáng với ty mà nhân vật nam giành cho :)) ) nói chung là nhân vật sinh ra để làm nền cho nhân vật nam chính :))

3- Nhân vật Ngọc : không được mô tả nhiều nên không rõ tính cách thật nhưng có thể thấy là 1 người mạnh mẽ, có cá tính và hiểu chuyện. Sẽ có người cho rằng Ngọc biết điều, cao thượng nhưng theo em thì chưa hẳn vì biết đâu Ngọc thấy nhân vật nam chính không xứng đáng, phù hợp với mình nên buông chứ không phải vì tội nghiệp Mây hoặc muốn cho nhân vật nam dễ xử? :))

Diễn biến câu chuyện thì như đã nói ở trên là nhất quán đảm bảo tính logic. Sự kiện nhân vật nam chính gặp Mây là bước ngoặc nhưng rất tự nhiên phù hợp với tâm lý, tính cách của từng nhân vật:

- Nhân vật nam chính vẫn tử tế vì cũng đã tự giải tỏa lo lắng của mình bằng việc nghĩ Mây đã có gđ và khi có hậu quả không chối bỏ trách nhiệm. Việc Mây đã li hôn là nằm ngoài dự tính còn việc 2 người lao vào nhau gần như là tất yếu vì nhiều lý do : nhân vật nam trong tiềm thức chưa quên được mối tình cũ vì nuối tiếc, Mây hoàn toàn tự do và có tâm lý bù đắp thêm nữa cả 2 vẫn là ẩn số của nhau nên rất ... kích thích (phải chi đừng hơi cổ hủ thì đã chả có yếu tố này :)) ). Trong 1 giây phút sai lầm thì với con người chuyện gì cũng có thể xảy ra và chỉ tránh được nếu 1 trong 2 ... sợ (Mây chả có gì để sợ còn nhân vật nam chính nỗi sợ Ngọc nhẹ hều và dễ tự bào chữa : 1 lần này thôi và chỉ có ... giường chiếu biết :)) )

- Nhân vật Mây : vẫn nhạt nhòa, thụ động, hời hợt như vốn dĩ nên chả có gì đáng để chê trách hay khen ngợi :))

- Nhân vật Ngọc : vẫn chưa yêu hết lòng nên đã tự tay thả hổ về rừng trong khi hơn ai hết biết rất rõ nguy cơ (ngụy biện là do tin tưởng tuyệt đối chỉ có trong tiểu thuyết chứ đời thật thì đừng hòng; lý giải hợp lý hơn là Ngọc biết thân biết phận của mình nên không dám làm mạnh nhưng bị loại bỏ vì khi yêu và ghen thì chả ai còn đủ tỉnh táo để nhớ bố cháu là ai :)) )

Tóm tắt trong câu chuyện này đau nhất là nhân vật nam chính nhưng cũng đáng đời vì tự làm thì phải tự chịu :))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top