Khu vực hồ Côn Minh (Kunming Lake) và núi Vạn Thọ (Longevity Hill) vốn đã là nơi cảnh quan tự nhiên đẹp, từ thời Kim và Nguyên đã được đào hồ, xây đập làm nơi cung cấp nước và nghỉ dưỡng. Thời Minh (1368–1644), nơi đây được sử dụng làm vườn thượng uyển phụ trợ cho Tử Cấm Thành.
Tuy nhiên Di Hòa Viên (tên gọi lúc đầu là Thanh Ý Viên) được phát triển rực rỡ thời nhà Thanh. Năm 1750, Hoàng đế Càn Long cho xây dựng Thanh Ý Viên (Garden of Clear Ripples) trên cơ sở hồ Côn Minh và núi Vạn Thọ. Ông xho mở rộng hồ, xây đập lớn gọi là Trường Đê Tây Dương (phỏng hồ Tây Hàng Châu), dựng hành lang dài, tháp, đình, cung điện, tái hiện cảnh sắc “sơn thủy Giang Nam” ngay tại Bắc Kinh. Thanh Ý Viên trở thành nơi nghỉ mát mùa hè của hoàng gia nhà Thanh, là biểu tượng vườn cảnh nghệ thuật bậc nhất.
Năm 1860, trong Chiến tranh Nha phiến lần thứ hai, liên quân Anh – Pháp tiến vào Bắc Kinh, thiêu hủy và phá hoại nặng nề Thanh Ý Viên. Năm 1886, Từ Hy Thái hậu dùng ngân khố hải quân để trùng tu, đổi tên thành Di Hòa Viên, mang ý nghĩa “khu vườn nuôi dưỡng sức khỏe và hài hòa”.
_DSF0740 by
Hieu Tran, on Flickr
_DSF0744 by
Hieu Tran, on Flickr
_DSF0745 by
Hieu Tran, on Flickr
_DSF0747 by
Hieu Tran, on Flickr