Tiếp tục với bài toán dành cho ngành may mặc:
Để xem xét các nhà nhập khẩu của Mỹ có thể chuyển hướng sang nhập khẩu từ các nguồn khác hay không thì cần phải xem xét một số số liệu sau:
1. Tỷ trọng hàng may mặc của các nước sang thị trường Mỹ: Trung Quốc 21,2%; Việt Nam 18,3%; Bangladesh 13,1%; Campuchia 5,3%; Indonesia 4,8%; Ấn Độ 4,7%; Pakistan 2,6%; Sri Lanka 1,9%. Tỷ trọng này phản ánh phần nào năng lực và chi phí sản xuất hàng may mặc của các nước. Các nước có tỷ trọng càng cao thì càng có khả năng đảm bảo về sản lượng, tiến độ giao hàng, chi phí sản xuất thấp dẫn đến giá thành sản phẩm và giá bán FOB càng thấp, có sức cạnh tranh càng cao.
2. Mức thuế nhập khẩu mới dự kiến áp cho các nước: Trung Quốc 104% (thực tế tháng 5 năm 2025); Việt Nam 20%; Bangladesh 20%; Campuchia 19%; Ấn Độ 25%; Indonesia 19%; Pakistan 19%.
Như vậy, xét về lợi thế cạnh tranh so hai nước có năng lực lớn về sản xuất hàng may mặc là Trung Quốc và Bangladesh thì Việt Nam thuận lợi hơn. Các nước khác có hàng may mặc xuất khẩu nhiều nhất vào Mỹ còn lại thì hầu hết có mức thuế nhập khẩu mới cao hơn hoặc chỉ thấp hơn 1% so với Việt Nam, nhưng sản lượng thấp hơn nhiều so với Việt Nam.
Thái Lan, Philippines dù thuế 19% nhưng không có năng lực sản xuất trong ngành may mặc nên không cạnh tranh được với Việt Nam. Nếu họ có đầu tư mạnh vào ngành may mặc thì cũng không cạnh được về chi phí sản xuất và giá thành sản phẩm. Hầu hết các nước được áp mức chung 15-20% khác thì đều không có năng lực sản xuất trong ngành này.
Với lợi thế cạnh tranh này, khả năng các nhà xuất khẩu hàng may mặc của Việt Nam có thể đồng ý điều chỉnh giá xuất khẩu khi các nhà nhập khẩu Mỹ đề xuất để duy trì quan hệ và đơn hàng, nhưng sẽ ở mức dưới 5% (vì biên lợi nhuận ngành may thấp). Phần còn lại thì các nhà nhập khẩu của Mỹ sẽ phải trả và đưa vào giá bán lẻ tại Mỹ, cuối cùng người tiêu dùng Mỹ vẫn phải chịu tác động.
Để xem xét các nhà nhập khẩu của Mỹ có thể chuyển hướng sang nhập khẩu từ các nguồn khác hay không thì cần phải xem xét một số số liệu sau:
1. Tỷ trọng hàng may mặc của các nước sang thị trường Mỹ: Trung Quốc 21,2%; Việt Nam 18,3%; Bangladesh 13,1%; Campuchia 5,3%; Indonesia 4,8%; Ấn Độ 4,7%; Pakistan 2,6%; Sri Lanka 1,9%. Tỷ trọng này phản ánh phần nào năng lực và chi phí sản xuất hàng may mặc của các nước. Các nước có tỷ trọng càng cao thì càng có khả năng đảm bảo về sản lượng, tiến độ giao hàng, chi phí sản xuất thấp dẫn đến giá thành sản phẩm và giá bán FOB càng thấp, có sức cạnh tranh càng cao.
2. Mức thuế nhập khẩu mới dự kiến áp cho các nước: Trung Quốc 104% (thực tế tháng 5 năm 2025); Việt Nam 20%; Bangladesh 20%; Campuchia 19%; Ấn Độ 25%; Indonesia 19%; Pakistan 19%.
Như vậy, xét về lợi thế cạnh tranh so hai nước có năng lực lớn về sản xuất hàng may mặc là Trung Quốc và Bangladesh thì Việt Nam thuận lợi hơn. Các nước khác có hàng may mặc xuất khẩu nhiều nhất vào Mỹ còn lại thì hầu hết có mức thuế nhập khẩu mới cao hơn hoặc chỉ thấp hơn 1% so với Việt Nam, nhưng sản lượng thấp hơn nhiều so với Việt Nam.
Thái Lan, Philippines dù thuế 19% nhưng không có năng lực sản xuất trong ngành may mặc nên không cạnh tranh được với Việt Nam. Nếu họ có đầu tư mạnh vào ngành may mặc thì cũng không cạnh được về chi phí sản xuất và giá thành sản phẩm. Hầu hết các nước được áp mức chung 15-20% khác thì đều không có năng lực sản xuất trong ngành này.
Với lợi thế cạnh tranh này, khả năng các nhà xuất khẩu hàng may mặc của Việt Nam có thể đồng ý điều chỉnh giá xuất khẩu khi các nhà nhập khẩu Mỹ đề xuất để duy trì quan hệ và đơn hàng, nhưng sẽ ở mức dưới 5% (vì biên lợi nhuận ngành may thấp). Phần còn lại thì các nhà nhập khẩu của Mỹ sẽ phải trả và đưa vào giá bán lẻ tại Mỹ, cuối cùng người tiêu dùng Mỹ vẫn phải chịu tác động.

hôm nay mới xem Canada 35%, đấy các cụ cứ chê VN 20%. Mình thấy 20% chênh các nước trong khu vực 1% là quá ổn rồi không phải lăn tăn gì. Tuần sau Vnindex lại lên?

.