[Funland] Hoa kỳ công bố chính sách Thuế đối ứng với Việt Nam và các nước khác

khanhtb

Xe điện
Biển số
OF-92294
Ngày cấp bằng
20/4/11
Số km
2,645
Động cơ
450,994 Mã lực
e vừa đọc báo phân tích lí do Thuỵ sĩ bị thuế 39%, thì ra ko chỉ mạnh về đồng hồ mà dược phẩm cũng xuất sang Mỹ hàng chục tỷ đô mỗi năm
 

Dream 100

Tầu Hỏa
Người OF
Biển số
OF-742387
Ngày cấp bằng
9/9/20
Số km
41,358
Động cơ
5,259,349 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
e vừa đọc báo phân tích lí do Thuỵ sĩ bị thuế 39%, thì ra ko chỉ mạnh về đồng hồ mà dược phẩm cũng xuất sang Mỹ hàng chục tỷ đô mỗi năm
Top 5 tập đoàn dược phẩm lớn nhất thế giới thì có 2 của Thuỵ Sỹ: Roche và Novartis
Ngoài dược phẩm thì Thuỵ Sỹ còn xuất khẩu vàng - dự trữ và đầu cơ
 

huyen141292

Xe điện
Biển số
OF-746730
Ngày cấp bằng
18/10/20
Số km
2,287
Động cơ
126,980 Mã lực
Tuổi
32
A Chum và phe cánh nói với người dân mĩ rằng thuế nhập khẩu ban đầu tăng giá sau đó giảm dần. Đó là dựa vào chị Hồng nhà chúng ta. Mỗi năm vnd mất giá 3% so với đô la, sau 7 năm hấp thụ hết thuế. Nếu chị Hồng thi hành chính sách nhanh chậm nhanh thì cần 5 năm. Kết hợp với các biện pháp khác thì đến năm bầu cử 2028 là người dân mĩ hỏi nhau " thuế ở đâu vậy ".

So sánh với các đồng tiền ASEAN khác thì chỉ mỗi Philippines đua được với VND. Còn Thái Lan, Indonesia, Campuchia... thua hết. Thậm chí Ấn độ, Bangladesh đều hít khói. Về các biện pháp khác triệt tiêu tác động thuế nhập khẩu em chém ở còm sau.

Túm váy lại: khi nâng hạng thì dòng tiền P-note sẽ chăm sóc khá kĩ các mã khu công nghiệp như KBC, SZC, SIP, VGC, IDC, LHG, TIP
 

holland

Xe điện
Biển số
OF-715554
Ngày cấp bằng
10/2/20
Số km
2,796
Động cơ
108,610 Mã lực
A Chum và phe cánh nói với người dân mĩ rằng thuế nhập khẩu ban đầu tăng giá sau đó giảm dần. Đó là dựa vào chị Hồng nhà chúng ta. Mỗi năm vnd mất giá 3% so với đô la, sau 7 năm hấp thụ hết thuế. Nếu chị Hồng thi hành chính sách nhanh chậm nhanh thì cần 5 năm. Kết hợp với các biện pháp khác thì đến năm bầu cử 2028 là người dân mĩ hỏi nhau " thuế ở đâu vậy ".

So sánh với các đồng tiền ASEAN khác thì chỉ mỗi Philippines đua được với VND. Còn Thái Lan, Indonesia, Campuchia... thua hết. Thậm chí Ấn độ, Bangladesh đều hít khói. Về các biện pháp khác triệt tiêu tác động thuế nhập khẩu em chém ở còm sau.

Túm váy lại: khi nâng hạng thì dòng tiền P-note sẽ chăm sóc khá kĩ các mã khu công nghiệp như KBC, SZC, SIP, VGC, IDC, LHG, TIP
Ý cụ nói là các mã KCN sẽ giảm ạ?
 

X_axe

Xe điện
Biển số
OF-868186
Ngày cấp bằng
18/9/24
Số km
3,839
Động cơ
36,338 Mã lực
Omg nhà mất mạng :P hôm nay mới xem Canada 35%, đấy các cụ cứ chê VN 20%. Mình thấy 20% chênh các nước trong khu vực 1% là quá ổn rồi không phải lăn tăn gì. Tuần sau Vnindex lại lên? :)

 

.Bo My

Xe lăn
Biển số
OF-795404
Ngày cấp bằng
1/11/21
Số km
12,991
Động cơ
335,762 Mã lực
Trung tâm tài chính không có dễ làm đâu, đòi hỏi phải có sức mạnh thể chế. Có cái này và cái biệt thự golf mà mức thuế ngang với mức các nước không có thì bất công quá . MAGA chứng tỏ uy tín đi chứ. >:)
 

hoangdinhman

Xe tải
Biển số
OF-89020
Ngày cấp bằng
19/3/11
Số km
312
Động cơ
478,372 Mã lực
Việc Mỹ áp thuế nhập khẩu 20% đối với hàng hóa xuất khẩu từ Việt Nam sẽ tác động trực tiếp đến giá cả hàng hóa xuất khẩu vào thị trường Mỹ, và các nhà xuất khẩu tại Việt Nam đứng trước bài toán cân nhắc điều chỉnh giá bán để duy trì sức cạnh tranh. Tuy nhiên, việc có giảm giá bán hay không phụ thuộc vào nhiều yếu tố cụ thể, bao gồm:
1. Cấu trúc giá thành và biên lợi nhuận của nhà xuất khẩu: nếu nhà xuất khẩu có biên lợi nhuận cao, họ có thể chấp nhận giảm giá bán để bù đắp phần thuế và giữ mức giá bán lẻ ổn định tại Mỹ. Ngược lại, nếu biên lợi nhuận thấp, việc giảm giá bán sẽ khiến họ lỗ hoặc không có lãi, nên có thể không giảm giá, hoặc chuyển phần thuế sang người tiêu dùng Mỹ.
2. Tính cạnh tranh của sản phẩm tại thị trường Mỹ: nếu sản phẩm bị áp thuế thuộc ngành hàng có tính cạnh tranh cao, nhà xuất khẩu buộc phải giảm giá để tránh mất thị phần vào tay đối thủ. Ngược lại, nếu là sản phẩm độc quyền, ít cạnh tranh hoặc có giá trị đặc thù (ví dụ: linh kiện công nghệ cao, dược phẩm độc quyền…), nhà xuất khẩu có thể giữ nguyên giá bán, vì người mua khó tìm nguồn thay thế.
3. Tỷ giá hối đoái: nếu đồng nội tệ của nước xuất khẩu mất giá so với USD, điều này giúp hạ giá trị hàng hóa tính bằng USD, từ đó bù đắp được phần thuế bị áp. Trường hợp này thường thấy ở các nước đang phát triển, đặc biệt khi đồng tiền bị mất giá mạnh.
4. Chiến lược thị trường và đàm phán hợp đồng: trong ngắn hạn, nhiều nhà xuất khẩu đã ký hợp đồng cố định, do đó khó điều chỉnh ngay giá. Về dài hạn, họ có thể điều chỉnh chiến lược giá để duy trì mối quan hệ với nhà nhập khẩu Mỹ hoặc chuyển hướng thị trường khác.
5. Khả năng chia sẻ chi phí thuế: nhiều trường hợp, các nhà nhập khẩu Mỹ sẽ đàm phán để chia sẻ thuế suất với nhà xuất khẩu, nghĩa là nhà xuất khẩu giảm một phần giá bán, còn phần còn lại người nhập khẩu gánh.
Như vậy, kông phải tất cả các nhà xuất khẩu sẽ giảm giá bán khi Mỹ áp mức thuế nhập khẩu mới. Việc giảm hay giữ nguyên phụ thuộc vào:
- Cấu trúc chi phí và biên lợi nhuận
- Tính cạnh tranh trên thị trường Mỹ
- Biến động tỷ giá
- Mối quan hệ cung cầu và năng lực đàm phán
Ví dụ thử phân tích tác động của việc giảm giá xuất khẩu cho hàng may mặc từ Việt Nam khi Mỹ áp thuế nhập khẩu 20%, trong bối cảnh: giá xuất khẩu ban đầu 100 USD (FOB); chi phí sản xuất: 85 USD; mức thuế nhập khẩu Mỹ 20%.
- Nếu không giảm giá: giá bán tại Mỹ tăng từ 100 USD lên 120 USD, nhà xuất khẩu vẫn có lãi 15 USD, nhưng nguy cơ mất khách rất cao vì giá tăng đột biến.
- Giảm 10% giá: giá tại Mỹ còn 108 USD, nhà xuất khẩu vẫn có lãi 5 USD, mức chấp nhận được, giúp duy trì sức cạnh tranh.
- Giảm 15% giá: nhà xuất khẩu không còn lãi nhưng giữ giá tại Mỹ ở mức 102 USD - nhà xuất khẩu có thể chấp nhận để duy trì đơn hàng và công suất nhà máy. Ở trường hợp này, họ có thể tạm thời để duy trì hoạt động không có lãi, tìm cách chuyển hướng sang thị trường mới.
- Giảm 20% giá: nhà xuất khẩu lỗ 5 USD/sản phẩm, thường chỉ chấp nhận nếu là đơn hàng chiến lược hoặc kỳ vọng giữ thị phần dài hạn.
Giảm giá bán nó lại ốp cho quả bán phá giá như mật ong thì toi
Nói chung thì những nước nhỏ thì nó đè ra hiếp lúc nào thì biết lúc ấy
 

Mr.Chem

Xe điện
Biển số
OF-54895
Ngày cấp bằng
13/1/10
Số km
3,863
Động cơ
497,209 Mã lực
Em lại thấy bàn tán về cái 20%, chỉ thấy Mẽo công bố mà phía Việt thì im ru, chỉ trích dẫn thông báo từ Mỹ.
Nghe ngóng thì cái 11% hơi hoang đường nhưng có vẻ xứ tre chưa dừng lại mà vẫn đang tiếp tục làm việc để có số nhỏ hơn 20%. Hi vọng có kết quả đẹp và ổn định để chú tâm làm ăn.
 

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
5,382
Động cơ
769,066 Mã lực
Bộ chưởng tài chén Mỹ bảo chưa từng thấy thỏa thuận 20% Mỹ Việt
😁
 

maitrang1972

Xe điện
Biển số
OF-189866
Ngày cấp bằng
15/4/13
Số km
3,755
Động cơ
393,687 Mã lực
Bộ chưởng tài chén Mỹ bảo chưa từng thấy thỏa thuận 20% Mỹ Việt
😁
Nói tóm lại, hỡi ngài 100 hùng mạnh chủ của quả đồi Capitol đẹp đẽ, con của thần chém gió ngự trên đỉnh Olimpic vinh quang :P , tỉ lệ thuế của VN sẽ là bao nhiêu =)) .
 
Chỉnh sửa cuối:

X_axe

Xe điện
Biển số
OF-868186
Ngày cấp bằng
18/9/24
Số km
3,839
Động cơ
36,338 Mã lực
Bản dịch của bạn Dương Chí cho bài báo trên Asia Times

Cái giá cuộc đầu hàng vĩ đại của châu Âu trước Trump


Hãy quên đi trật tự toàn cầu ba bên – trong phép tính quyền lực mới, Mỹ ép buộc, Trung Quốc kiềm chế còn châu Âu thì tuân phục
Sebastian Contin Trillo-Figueroa | ASIA TIMES 🇭🇰 | 31 tháng Bảy 2025


Sabastian Contin là nghiên cứu viên tại Viện Toàn cầu châu Á, Đại học Hồng Kông, nhà phân tích địa chính trị
Cuộc “tái thực dân hóa thuộc địa hóa” vĩ đại nhất trong lịch sử đã diễn ra chỉ cần một cái bắt tay. Tại Hội nghị thượng đỉnh Scotland (27/7), các nhà lãnh đạo châu Âu xếp hàng lần lượt ký bỏ chủ quyền kinh tế của lục địa trong khi máy ảnh nhấp nháy và tất cả đều tươi cười.


Sự mỉa mai sẽ thật choáng ngợp nếu nó không bi thảm đến thế: những người thừa kế của các đế quốc từng dùng chỉ cần một cây bút chia cắt châu Á và châu Phi giờ lại bị chia cắt bởi một tổng thống Mỹ chỉ với một tài khoản Truth Social.


Thành tựu thật sự của Donald Trump nằm ở chỗ ông đã “hợp pháp hóa” luật rừng trong quan hệ quốc tế. Và điều phi lý nhất là: châu Âu lại hết sức cam tâm tình nguyện phối hợp vào tiến trình tự nô dịch mình.


Hội nghị thượng đỉnh Scotland là một bước ngoặt – đánh dấu thời khắc Liên minh châu Âu gỡ bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ “cường quốc toàn cầu” và chính thức chấp nhận vai trò mới của mình: chiếc máy rút tiền độc quyền của Mỹ.


Khi các quan chức ở Brussels hân hoan vì đã đạt được thỏa hiệp với Washington – bao gồm chấp nhận mức thuế 15% đối với hàng xuất khẩu châu Âu, trong khi hoàn toàn miễn thuế cho hàng hóa nhập khẩu từ Mỹ – họ hoàn toàn phớt lờ bản chất đầu hàng của sự việc.


Người dân châu Âu đừng tin vào lời các nhà lãnh đạo của các bạn: đây tuyệt nhiên không phải là một cuộc đàm phán, mà là cảnh châu Âu dưới họng súng bị cướp bóc, rồi lại vỗ tay tán thưởng “kỹ năng thương lượng” của kẻ cướp.


Thực tế là, khi pháo hoa lễ nhậm chức nhiệm kỳ hai của Trump vừa tàn, một trật tự thế giới mới đã hiện ra trong sự khốc liệt rõ ràng.


Trong phép tính quyền lực mới này, Mỹ ép buộc, Trung Quốc kiềm chế, châu Âu phục tùng.


Thế giới ba cực mà giới tinh hoa châu Âu từng nhiều năm bàn luận thông qua “tự chủ chiến lược” đã sụp đổ, nhường chỗ cho trật tự đa cực chắc chắn, với Brussels bị giáng xuống vai trò nhà tài trợ cho một cuộc cạnh tranh mà họ không thể điều phối.


CƠ CHẾ CỦA SỰ KHUẤT PHỤC
Sự trở lại cầm quyền của Trump đã biến quan hệ xuyên Đại Tây Dương từ hình thức đối tác thành một hệ thống tống tiền có tổ chức.
Gói thuế quan gọi là “Ngày Giải phóng” ban hành tháng 4/2025 (thuế suất cơ bản 10%, thuế “đối đẳng” lên tới 50%) về bản chất tuyệt nhiên không phải nhằm điều chỉnh mất cân bằng thương mại hay chống lại “hành vi thương mại không công bằng”, mà là nâng tống tiền lên thành chiến lược quốc gia. Cuối cùng, chính sách này trở thành thước đo bản lĩnh của các nước: ai dám phản kháng, ai phải cúi đầu.


Thông điệp của Trump cực kỳ rõ ràng: hoặc là nộp tiền, hoặc là đối mặt với sụp đổ kinh tế. Trung Quốc từ chối trả tiền chuộc, còn châu Âu lại dâng nộp lễ vật – và màn kịch tự dối mình ấy được diễn thành ba hồi: trước hết, công bố áp thuế đáp trả như thủ tục thường lệ, những kẻ xu nịnh liền vỗ tay hoan hô màn phô trương ấy để giữ thể diện, vốn chẳng có ý định gây tổn hại thực sự cho Mỹ.


Kế tiếp là những nhượng bộ không thể tránh khỏi, được tô vẽ bằng những mỹ từ như “duy trì đối thoại” hay “bảo vệ quan hệ”. Sau cùng, sự hèn nhát chính trị của các lãnh đạo châu Âu bộc lộ toàn diện, và việc hoàn toàn đầu hàng lại được đánh bóng thành “thỏa thuận tốt nhất có thể giành được vào lúc này”.


Thỏa thuận Scotland chính là đỉnh điểm cho sự bất lực của Ursula von der Leyen trong việc điều hành, đàm phán và lãnh đạo: 750 tỷ USD mua năng lượng Mỹ, 600 tỷ USD đầu tư bổ sung và chấp nhận mức thuế trừng phạt mà không đổi lấy bất kỳ điều gì. Những điều khoản như thế, nếu xảy ra vài thế kỷ trước, hẳn đã đủ để châm ngòi chiến tranh.


Thế nhưng, các đại diện đàm phán châu Âu lại tuyên bố “chiến thắng” trên sân golf, với lý lẽ rằng “Trump đáng lẽ có thể đưa ra những điều kiện khắc nghiệt hơn”. Nói tóm lại, logic ấy chẳng khác nào một nạn nhân bạo hành gia đình cảm thấy biết ơn vì lần này đối phương ra tay “chưa đến mức quá nặng”.


BÀI HỌC TỐI GIẢN CỦA TRUNG QUỐC
Khi chứng kiến cảnh châu Âu chịu nhục, Bắc Kinh giống như một ông chủ sòng bạc lạnh lùng quan sát kẻ đánh bạc liều lĩnh tiếp tục đặt cược vào ván bài chắc chắn sẽ thua. Cách Trung Quốc ứng phó với sức ép từ Mỹ thể hiện sự lão luyện mà các lãnh đạo châu Âu khó lòng hiểu nổi – đó chính là khả năng “nói không”.


Khi Trump leo thang đe dọa áp thuế, Trung Quốc đáp trả bằng sự chính xác khốc liệt. Việc hạn chế xuất khẩu đất hiếm ngay lập tức tạo ra khủng hoảng chuỗi cung ứng trong sản xuất phương Tây, nhưng vẫn tránh được sự leo thang có thể buộc Washington phải đối đầu toàn diện.


Thông điệp được cân chỉnh hoàn hảo: chúng tôi có thể gây tổn hại, nhưng chúng tôi không nhằm thế. Quyết định vẫn là của các bạn, ít nhất là lúc này.


Khuôn khổ thỏa thuận đất hiếm được đưa ra vào tháng 6 sau đó càng cho thấy sự tinh thông của Trung Quốc trong “chủ nghĩa tối giản chiến thuật”. Bắc Kinh đồng ý khôi phục xuất khẩu có hạn theo cơ chế cấp phép nghiêm ngặt – vừa duy trì đủ ổn định cho chuỗi cung ứng để tránh nền kinh tế phương Tây sụp đổ, vừa giữ lại sự bất định cần thiết để nắm đòn bẩy chiến lược. Trung Quốc cho Washington một lối thoát thể diện, nhưng thực chất không nhượng bộ bất kỳ lợi ích cốt lõi nào.


Trong cùng thời gian ấy, màn thể hiện của châu Âu lại hoàn toàn trái ngược. Các nhà máy Trung Quốc vẫn duy trì sản xuất trong điều kiện hạn chế, còn các doanh nghiệp sản xuất châu Âu thì kêu trời vì thiếu nguồn cung. Bà Ursula von der Leyen thậm chí còn phàn nàn: “Chúng ta đều đã thấy cái giá và hậu quả khi Trung Quốc lợi dụng hạn chế xuất khẩu để cưỡng ép! Kiểu thống trị, lệ thuộc và tống tiền này đến nay vẫn tiếp diễn.”


Thế nhưng ngay sau đó, Brussels vừa chỉ trích quan hệ Trung – Nga, vừa phải cầu xin Bắc Kinh cung cấp đất hiếm. Các quan chức châu Âu dường như hoàn toàn không nhận ra nghịch lý ở đây: anh không thể vừa phụ thuộc vào đối phương vừa lên mặt dạy dỗ họ.
Trớ trêu nhất là việc các lãnh đạo châu Âu coi Nga là chư hầu của Trung Quốc, trong khi bản thân Liên minh châu Âu đã trở thành chư hầu kép về quân sự và kinh tế của Mỹ, thậm chí còn mặc “đồng phục” chỉnh tề.


Chính sách “kiềm chế” châu Âu của Trung Quốc cũng được triển khai một cách bình tĩnh và mạnh mẽ. Bắc Kinh duy trì thị trường mở cửa và các kênh ngoại giao, nhưng không hề có nhượng bộ thực chất nào trước yêu cầu từ phía châu Âu. Lý do rất đơn giản: EU đã nhiều lần chứng minh rằng họ thà nuốt đắng chịu phạt, chứ không dám phản kháng.
__
SỰ YẾU ĐUỐI BỆNH LÝ CỦA CHÂU ÂU
Sự suy thoái của châu Âu bắt nguồn từ nhận thức hỗn loạn về bản chất quyền lực. Các lãnh đạo châu Âu ngây thơ tin rằng tư thế đạo đức có thể thay thế cho sức mạnh thực tế, và rằng khung khổ pháp lý có thể kiềm chế những chủ thể chỉ công nhận sức mạnh chứ không công nhận quy tắc.


Phản ứng của EU đối với cuộc chiến Nga – Ukraine chính là minh họa thực tế cho ảo tưởng này. Brussels vừa trừng phạt năng lượng Nga, vừa tiếp tục mua năng lượng từ Nga, vô tình tiếp máu cho cỗ máy chiến tranh của Moscow. Năm 2024, EU đã chi 23 tỷ euro (26,3 tỷ USD) để mua năng lượng từ Nga. Tính từ khi xung đột nổ ra, EU đã chuyển cho Nga một khoản tương đương chi phí 2.400 chiếc máy bay chiến đấu. Quan chức châu Âu một mặt cấm xuất khẩu công nghệ sang Nga, một mặt vẫn duy trì sự phụ thuộc vào chuỗi cung ứng Trung Quốc – thứ mà chính họ thừa nhận “cuối cùng phục vụ lợi ích cho Nga”.


Chính sách an ninh “đa nhân cách” này còn thể hiện ở chi tiêu quốc phòng: lãnh đạo EU đồng ý nâng ngân sách quốc phòng lên mức 5% GDP – một con số đủ khiến đa số quốc gia thành viên phá sản – nhưng không đưa ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào, chỉ để chiều lòng yêu cầu từ Mỹ.


Gánh nặng của Hiệp ước Versailles còn nhẹ hơn thế, vậy mà vẫn châm ngòi cho một cuộc thế chiến. Đây không phải là “chia sẻ trách nhiệm”, mà là kiểu “nộp cống” được khoác áo đoàn kết NATO.


“Hội nghị thượng sân golf tại Scotland” đã đóng dấu phá sản chiến lược của châu Âu. Các nhà đàm phán châu Âu vốn tưởng rằng chỉ cần thuận theo yêu cầu của Mỹ thì sẽ được nâng từ “kẻ theo đuôi” thành “đồng minh không thể thiếu”. Nhưng sự khúm núm của họ lại càng xác nhận vai trò thực sự: không phải đối tác để tham khảo, mà là cái ví béo bở chờ bị moi.


Những nhân vật như Ursula von der Leyen, Kaja Kallas, Maroš Šefčovič ban đầu phủ nhận thực tế mà mình đã ký, sau đó lại giả vờ ngạc nhiên trước kết quả, cứ như thể một guồng máy quan liêu đã tự hủy hoại sức mạnh của mình trong nhiều năm bỗng nhiên có thể phục hồi nhờ phép màu.


Khi “chiến thắng” của bạn lại hoàn toàn phù hợp với lợi ích của đối thủ, thì đó không phải là đàm phán, mà là đầu hàng. Những người này nên sớm rời chức, tốt nhất là trước khi họ bán nốt phần còn lại của chủ quyền châu Âu.
__
TRẬT TỰ THẾ GIỚI MỚI
Cấu trúc toàn cầu đang hình thành có ba tầng rõ rệt.


Tầng thứ nhất là “cưỡng bức – tống tiền” của Mỹ. Washington đã nhận ra rằng đe dọa đồng minh hiệu quả hơn thuyết phục đồng minh, ra tối hậu thư dễ đạt kết quả hơn đàm phán. Bằng cách này, Mỹ thu được những lợi ích cụ thể như hợp đồng vũ khí, đơn hàng năng lượng, quyền tiếp cận thị trường miễn thuế… mà không gặp trở ngại nào. Điều đó đánh dấu sự biến đổi của Mỹ từ “lãnh đạo liên minh” thành “kẻ săn mồi trong chính liên minh của mình”.Thỏa thuận ở Scotland chứng minh rằng sự đe dọa trắng trợn là đủ để buộc châu Âu khuất phục. Một khi có thể dùng “miễn trừ ngoại giao” để kinh doanh “tiền bảo kê”, thì cần gì phải nhọc công xây dựng quan hệ đối tác?


Tầng thứ hai là “răn đe kiềm chế” do Trung Quốc nắm giữ. Bắc Kinh chủ yếu áp dụng sức ép có chọn lọc, tránh rơi vào đối đầu toàn diện, khiến các bên bị đẩy vào tình thế buộc phải chọn phe. Việc Trung Quốc hạn chế xuất khẩu đất hiếm đã giáng đòn nặng nề vào chuỗi cung ứng phương Tây, nhưng không gây ra chiến tranh. Trung Quốc khéo léo tạo ra đòn bẩy, song vẫn để lại đường lui.
Nghệ thuật quản trị này có thể gọi là “điểm huyệt chính xác” thay vì “ném bom rải thảm”: chỉ cần gây ra cảm giác đau vừa đủ, cũng đủ khiến đối thủ phải nghĩ lại trước khi ra tay lần nữa. Chiến lược ấy củng cố lập trường của Trung Quốc, tạo tiền lệ, cho thấy Bắc Kinh sẽ đối đầu với Mỹ trong các tranh chấp tương lai bằng một tư thế bình đẳng hơn.


Tầng thứ ba là sự “phụ thuộc phục tùng” của châu Âu với Mỹ, cùng với thái độ “cứng rắn trình diễn” đối với Trung Quốc. Brussels trả tiền cho tham vọng chiến lược của Washington nhưng chẳng thu lại gì, ngoài một tấm vé “tiếp tục tồn tại”; đồng thời, họ lại chỉ trích Bắc Kinh, trong khi trên thực tế đang sống nhờ chuỗi cung ứng từ Trung Quốc.


Các lãnh đạo châu Âu đã phát hiện rằng đầu hàng thì có lợi hơn phản kháng: vừa làm chư hầu của Washington, vừa đóng vai “ông thầy đạo đức” trước Bắc Kinh, vẫn dễ dàng hơn nhiều so với việc thực sự dấn thân cạnh tranh. Nhưng bi kịch của tư thế bị động ấy không chỉ làm tổn hại lợi ích kinh tế, mà còn đặt ra câu hỏi căn bản về chính tư cách tồn tại của EU với tư cách một cộng đồng chủ quyền.


Một thực thể chính trị từ chối bảo vệ lợi ích của mình, liệu có còn tư cách tuyên bố đại diện cho một điều gì vượt lên trên ý nghĩa địa lý đơn thuần? EU rốt cuộc là một liên minh chính trị, hay đang trượt dần thành hệ thống bơm tài nguyên phục vụ cho các cường quyền?


Giới quan chức châu Âu tự ru ngủ bằng ảo tưởng: ảo tưởng rằng một ngày nào đó sẽ nhận được sự biết ơn của Mỹ, ảo tưởng rằng đủ mức thuần phục trước Washington sẽ giúp họ lấy lại tiếng nói toàn cầu. Đây là tư duy điển hình của kẻ bị trị – lầm tưởng rằng cúi mình khúm núm sẽ đổi được sự tôn trọng. Nhưng lịch sử từ lâu đã đưa ra câu trả lời phủ định.


Câu hỏi căn bản mà châu Âu hiện nay phải đối diện hết sức rõ ràng: liệu có thể giành lại thế chủ động chiến lược trước khi bị biến thành kẻ phụ thuộc vĩnh viễn trong ván cờ lưỡng cực? Hàng loạt hội nghị thượng đỉnh giữa giới lãnh đạo châu Âu với Trung Quốc và Mỹ trong tuần qua đã đưa ra những gợi ý ban đầu, song hồi kết vẫn chưa được viết ra. ■

Đúng thôi, vì châu Âu không có con bài nào cả. Châu Âu không tự chủ năng lượng, không kiểm soát chuỗi cung ứng. Không có gì độc nhất vô nhị mà nước khác không làm được cả.

Sai lầm lớn nhất của Châu Âu là chuyển sang năng lượng "sạch" kết hợp chặn dầu khí Nga nên phụ thuộc năng lượng Mỹ.

Châu Âu cũng thiếu một lãnh đạo như Merkel nên hết nhượng bộ Trump 5% chi tiêu quốc phòng đến dưới cơ vụ thuế. Châu Âu hiện nay không có 1 lãnh đạo đúng nghĩa.

Châu Âu mỗi người mỗi ý nên khó mạnh - trong khi Mỹ dưới thời Trump tập quyền rất cao, Anh Brexit rút ra khỏi EU và quay sang Mỹ, Mỹ đặc cách thuế suất thấp nhất là một lựa chọn chiến lược hợp lý


IMG_6620.jpeg
 
Chỉnh sửa cuối:

KoolKool

Xe tải
Biển số
OF-473977
Ngày cấp bằng
30/11/16
Số km
282
Động cơ
209,217 Mã lực
Đúng thôi, vì châu Âu không có con bài nào cả. Châu Âu không tự chủ năng lượng, không kiểm soát chuỗi cung ứng. Không có gì độc nhất vô nhị mà nước khác không làm được cả.
Châu âu còn phải lo đảm bảo cái hệ thống y tế, an sinh xã hội lý tưởng, dân đó sống sướng quá rồi cụ à.
 

Gionam72

Xe lăn
Biển số
OF-814644
Ngày cấp bằng
22/6/22
Số km
12,219
Động cơ
1,058,975 Mã lực
Tuổi
40
Đúng thôi, vì châu Âu không có con bài nào cả. Châu Âu không tự chủ năng lượng, không kiểm soát chuỗi cung ứng. Không có gì độc nhất vô nhị mà nước khác không làm được cả.

Sai lầm lớn nhất của Châu Âu là chuyển sang năng lượng "sạch" kết hợp chặn dầu khí Nga nên phụ thuộc năng lượng Mỹ.

Châu Âu cũng thiếu một lãnh đạo như Merkel nên hết nhượng bộ Trump 5% chi tiêu quốc phòng đến dưới cơ vụ thuế. Châu Âu hiện nay không có 1 lãnh đạo đúng nghĩa.

Châu Âu mỗi người mỗi ý nên khó mạnh - trong khi Mỹ dưới thời Trump tập quyền rất cao, Anh Brexit rút ra khỏi EU và quay sang Mỹ, Mỹ đặc cách thuế suất thấp nhất là một lựa chọn chiến lược hợp lý


IMG_6620.jpeg
Châu Âu nên để anh hề lãnh đạo. Vì anh ấy là người duy nhất dám đến tận Nhà Trắng để bật Trump.
 

.Bo My

Xe lăn
Biển số
OF-795404
Ngày cấp bằng
1/11/21
Số km
12,991
Động cơ
335,762 Mã lực
Châu âu còn phải lo đảm bảo cái hệ thống y tế, an sinh xã hội lý tưởng, dân đó sống sướng quá rồi cụ à.
EU bao gồm cả Đông Âu, Hy lạp.. sướng gì.

Trước đây thuế chung 10%, có thể thế giới không có gì thay đổi. Giờ đây lên 20% có vẻ đủ để thay đổi.
Ấn Độ với mức 25% một lần nữa chứng tỏ là bò béo cho Mỹ vặt. Tuy bình quân nghèo hơn VN nhưng to nên có thể mua nông sản Mỹ gấp 10 lần VN, nên Mỹ không thể bỏ qua.

Đây là lúc các nước định hình lại các liên kết kinh tế. Nếu anh là Ấn độ thì anh phải hành xử như là Ấn độ, không thể như 1 nước nhỏ cần Mỹ giúp đỡ.
 
Chỉnh sửa cuối:

maitrang1972

Xe điện
Biển số
OF-189866
Ngày cấp bằng
15/4/13
Số km
3,755
Động cơ
393,687 Mã lực
Châu Âu nên để anh hề lãnh đạo. Vì anh ấy là người duy nhất dám đến tận Nhà Trắng để bật Trump.
Nếu anh hề lãnh đạo, em đảm bảo Trump không bao giờ dám bắt nạt EU.

Bởi lúc ấy, bằng một cách vi diệu nào đó, anh ấy sẽ khiến Nga và Mỹ tẩn nhau , điều này làm Trump không thích, bởi có nguy cơ mất giải Nobel vì hòa bình . =))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top