Đại đội họp gấp, một mặt cho người tìm anh đi làm bên ngoài về, một mặt tìm phương án xử lý.
Nhìn bọn chó vừa dữ vừa ngại vừa thương thương, thấy đơn vị đang bí, em mạnh dạn xin phép để mình cho chó ăn uống và dỗ 12 chiến sĩ chó đang làm loạn kia, Lãnh đạo đại đội nghi ngại lắm những chẳng còn cách nào khác. Bố Ngợp âu lo nhìn em hỏi: mày làm được không con, cố gắng nhé nhưng phải cẩn thận.
Nhận nhiệm vụ, em xin phép được toàn quyền xử lý và yêu cầu ai không có nhiệm vụ, không đc qua chuồng chó nữa kẻo đông người bọn chó thêm cáu bẳn.
Việc đầu tiên em làm là phi vào nhà tổ cảnh khuyển, lấy đại 1 cái áo của ông cảnh khuyển mặc vào, sau đó xách 1 thùng nước tới nhà nuôi chó.
Misa là con chó đầu đàn, thấy em nó chồm lên cửa gầm gừ dữ dội, 11 con kia sủa theo ầm ĩ.
Em tiến thẳng tới, nhìn trừng trừng vào mắt con Misa và gọi nhỏ: Misa, Yên! Misa Yên!.
Đúng là chó được huấn luyện, nghe em gọi và ra khẩu lệnh, nó dịu lại nhưng vẫn chồm lên, em chỉ ngón chỏ xuống hô tiếp: Misa nằm.
Không phải chủ của nó tất nhiên nó không nằm và sủa to chứ không gầm gừ, đuôi nó vểnh lên lắc ngang chầm chậm mà không cụp xuống.
Có dấu hiệu ổn đấy, em lấy cái gáo múc nước đưa vào, Misa tru lên và hất đổ ca nước rồi lại gầm gừ.
Lại dỗ lại ra khẩu lệnh mấy lần thì Misa và lũ chó bắt đầu rụt rè liêm chút nước, nhưng khi em tới gần thì chúng lại gầm gừ, không hề thân thiện.
Bỏ mẹ, cái áo của mấy ông cảnh khuyển ngâm xà phòng kỹ quá, chẳng còn tí hơi nào của các ông ấy, mặc vào cũng như không.
Thôi nhé, cái gối của ông nào đây, bẩn ố thế này thì nhiều hơi lắm, cho mày ra chuồng chó luôn
