- Biển số
- OF-130512
- Ngày cấp bằng
- 12/2/12
- Số km
- 851
- Động cơ
- 887,581 Mã lực
Em chưa xem phim vào đây để đọc xem có nên đi xem hay không. Các cụ cho em hỏi là có tiêu diệt được bọn xâm lược nào không ạ?
Mua ở lotte rẻ hơn CGV cụ ạ, mà còn tùy phòng chiếu nữaDiện tích thành cổ là 250000 m2 cụ ơi, còn lượng bom cho cả thị xã là 120000 tấn.
Mà cụ mua 300K tiền vé vào xem là mấy vé? Tôi mua vé ở Mipec Tây Sơn có 50K
Em nghĩ là cụ đã hỏi như vậy thì cụ không nên đi ạ. Sẽ mất thời gian của cụ.Em chưa xem phim vào đây để đọc xem có nên đi xem hay không. Các cụ cho em hỏi là có tiêu diệt được bọn xâm lược nào không ạ?
Thôi thì nói bẻ cong cho nó giảm nhẹ chứ thực ra em nghĩ có lẽ ý tưởng chủ đạo của đạo diễn là sử dụng thủ pháp tương phản để làm nổi bật cái gian khổ, hy sinh của phía QĐVN. Nhưng nhạy cảm và nhãn quan chính trị non kém quá nên thành bẻ sử và đảo sử tới mức tệ hại.Đấy không phải sáng tạo, mà đấy là bẻ cong lịch sử.
Em cho là sạn phim, cũng ko ít sạn nhưng hiếm những người có cảm nhận và đánh giá sâu sắc về ý nghĩa như cụHƯ CẤU LỊCH SỬ
Các cụ mợ có nhớ lúc hai anh cán bộ họp với nhau, một anh bảo phải ‘TỬ THỦ’ Thành Cổ không ah? - Em hy vọng là em nghe nhầm.
Lúc nghe quả đấy em sững sờ. Từ hồi nào đến giờ hay nghe Thiệu với quân ngụy hô hào tử thủ - một cái từ rất kiểu miền nam/VNCH. Đột ngột trên phim từ này lại được phát ra từ một cán bộ QĐNDVN, mà là một người nói giọng phía Bắc. Nhân sinh quan nó rùng mình một cái.
Khi nói tới bộ phim này và để đáp lại các còm nhặt sạn trong thớt này thì phim này được coi là phim lịch sử, lịch sử kết hợp điện ảnh, lịch sử có hư cấu, phim truyện, phim truyện có tính chất lịch sử, lát cắt lịch sử…. Tóm lại là rất nhiều quan niệm khác nhau. Dĩ nhiên điều này cũng phản ánh phần nào đó nhận thức của người xem về phim này, cũng tả pí lù các kiểu. Ngoài chuyện phim ảnh, hư cấu, nghệ thuật, phóng tác…thì nhận thức về lịch sử là như thế nào?
Nếu chỉ xét riêng trong không gian “hư cấu” của phim Mưa đỏ: ông trưởng đoàn đàm phán (?) chả nói năng gì nhiều, sau bao âm mưu, trận đánh, xương máu và hy sinh thì cuối cùng ông đứng lên chốt đúng một câu ‘các bên đã có những lúc hiểu lầm nhau’! Hiểu lầm là hiểu lầm thế nào??? Các chiến sĩ chiến đấu thật, đổ máu xương, sinh mạng thật, tới cuối cùng lại chỉ là ‘lúc hiểu lầm’? Đằng sau ông trưởng đoàn đàm phán và đoàn đàm phán là một chính thể, tiếng nói của ông ta tại cuộc đàm phán là đại diện cho chính thể đó. Phải chăng qua câu nói của ông trưởng đoàn, chính thể trong phim đó cũng coi việc đổ xương máu của chiến sĩ là ‘những lúc hiểu lầm’? Dù chỉ xét trong câu chuyện ‘hư cấu’ của phim này thì việc như vậy có chấp nhận được không? Và thông điệp, nhãn quan chính trị của biên kịch, đạo diễn phim trong sự việc này, qua câu nói này là gì?
Rất không hay là cho dù hư cấu, sáng tạo, nghệ thuật thế nào thì phim này, câu truyện trong phim này đang lấy bối cảnh của lịch sử thật, của cuộc chiến đấu bảo vệ thị xã QT thật, của cuộc chiến tranh giành độc lập, đánh đuổi ngoại xâm, giải phóng và thống nhất đất nước thật, nên nó không thể tách rời khỏi lịch sử.
Mà xét theo lịch sử thật, để đi đến hội nghị Paris và hiệp định hòa bình sau đó là nhiều năm chiến đấu và hy sinh của rất nhiều lớp cha anh. Lịch sử của riêng hội nghị Paris là lịch sử của cuộc đấu tranh cân não với các phe địch. Lịch sử thật là lịch sử mà nơi ông Lê Đức Thọ vỗ mặt Kissinger và bà Nguyễn Thị Bình khẳng định “Chúng tôi không đàm phán để van xin hòa bình. Chúng tôi đàm phán để khẳng định quyền làm chủ đất nước của mình”. Lịch sử là cuộc đấu tranh chính nghĩa của nhân dân ta. Sao lại hư cấu thành một thứ lịch sử mà đại diện cho đất nước và nhân dân thể hiện cái dáng vẻ ba phải xìu xìu ển ển cái gì cũng được qua cái câu ‘những lúc hiểu lầm’? Với các cụ đã còm kiểu ‘làm phim lịch sử khó đúng sự thật, phải hư cấu, phim thì như thế, như thế là được rồi, holywood còn đầy sạn…’ cho em hỏi có nước nào làm phim về sự hy sinh của các chiến sĩ của mình mà hư cấu lịch sử để biến vị thế của nước mình từ chính nghĩa thành dở dở ương ương dĩ hòa vi quý kiểu ‘hiểu lầm’ không ạ? Những người đã hy sinh tính mạng của mình, hay một phần thân thể, máu thịt của mình trong cuộc chiến đấy nghĩ gì khi sự hy sinh của họ được hậu thế hư cấu thành ‘những lúc hiểu lầm’?
Đấy không phải sáng tạo, mà đấy là bẻ cong lịch sử.
Lịch sử đấy được làm nên bởi xương máu, sinh mạng của bao nhiêu người chứ không phải được quyết định bởi doanh thu 500-700 tỷ của phim, bởi số người đến rạp, hay bởi cái kiểu ‘kéo người xem đến rạp như thế là được rồi’, hay bởi phong trào đi xem, hay bởi số đông yêu thích ủng hộ phim.
Điều đáng nghĩ tới hơn là khi người xem càng xúc động, càng khen ngợi, càng chấp nhận phim này vì sự hy sinh của các chiến sỹ, thì người ta cũng dễ tiếp nhận/chấp nhận một cách vô thức cái lịch sử hư cấu bị bẻ cong kia, mà đặc biệt là với lớp trẻ. Những thông điệp vô tình nhỏ nhỏ như vậy tạo ra những ám thị ngầm và đem đến sự chấp nhận vô thức những sai lệch lịch sử của phim. Khi lặp lại việc này nhiều lần, những chấp nhận vô thức sẽ dần biến chuyển theo xu hướng trở thành sự chấp nhận ý thức, thông tin ý thức và tạo nên sự lệch lạc trong nhãn quan chính trị và lịch sử.
Tự nhiên em lại tò mò muốn hỏi có bao nhiêu cụ mợ cho con đi xem xong về sẽ giải thích với lũ nhỏ rằng thực tế không có chuyện ‘hiểu lầm’ như thế trong hội nghị Paris?
Còn đây là nhận thức của một bạn học sinh về lịch sử.
![]()
(Hình copy của cụ Dream 100 từ một thớt khác. Nguồn gốc có lẽ là từ Đường Lên Đình Olympia của VTV)
Cái câu 'hiểu lầm' được đưa vào theo cái dòng chủ đề hòa giải. Mấy hình ảnh được coi là đắt giá và khen ngợi ở cuối phim được hư cấu cho cái chủ đề hòa giải này. Nhưng kiểu kể chuyện của phim lại biến cái hòa giải này mang một hàm ý khác cũng dở hơi không kém. Em sẽ viết sau.Thôi thì nói bẻ cong cho nó giảm nhẹ chứ thực ra em nghĩ có lẽ ý tưởng chủ đạo của đạo diễn là sử dụng thủ pháp tương phản để làm nổi bật cái gian khổ, hy sinh của phía QĐVN. Nhưng nhạy cảm và nhãn quan chính trị non kém quá nên thành bẻ sử và đảo sử tới mức tệ hại.
P/S: Bức hình minh họa của cụ và cụ Dream 100 rất "đắt" ạ!
Chưa xem phim này, đúng ông trưởng đoàn hòa đàm mà nói thế thì có vẻ không phải là phong cách của cụ "Sáu Búa", phải đốp kiểu "tôi không phải là tiến sỹ nhưng con tôi là tiến sỹ", "cầm lấy bút này để nhớ mà thực hiện cái mình đã ký" ... nó mới chuẩn đéc. Madam Bình đúng nghĩa là khiêu vũ giữa bầy sói, "người Mỹ đến Vn trở về an toàn thì tôi không chắc", "ở đâu bom đạn Mỹ thả, đó là đất chúng tôi", "sự tồn tại của nửa triệu quân Mỹ là chư hầu trên đất nước VN là điều vô lý, họ phải rút" .... Các cụ có thể không biết, dân miền Nam theo chính thể VNCH gọi madam Bình là "bà 1 ... vếu" (xin lỗi, nhưng em từng nghe 1 cựu lính VNCH nói vậy) vì tính cách cứng rắn, sắt đá của bà trong hòa đàm Paris. Như cọp 1 mắt, voi 1 ngà, độc, khôn và không thể khuất phục, cách gọi vừa hận, vừa cay và vừa sợ. Dĩ nhiên, trong văn học & điện ảnh nó phải làm mềm đi, nhưng đó là những điểm thể hiện tính khôn khéo và cương quyết trong đàm phán.HƯ CẤU LỊCH SỬ
Các cụ mợ có nhớ lúc hai anh cán bộ họp với nhau, một anh bảo phải ‘TỬ THỦ’ Thành Cổ không ah? - Em hy vọng là em nghe nhầm.
Lúc nghe quả đấy em sững sờ. Từ hồi nào đến giờ hay nghe Thiệu với quân ngụy hô hào tử thủ - một cái từ rất kiểu miền nam/VNCH. Đột ngột trên phim từ này lại được phát ra từ một cán bộ QĐNDVN, mà là một người nói giọng phía Bắc. Nhân sinh quan nó rùng mình một cái.
Khi nói tới bộ phim này và để đáp lại các còm nhặt sạn trong thớt này thì phim này được coi là phim lịch sử, lịch sử kết hợp điện ảnh, lịch sử có hư cấu, phim truyện, phim truyện có tính chất lịch sử, lát cắt lịch sử…. Tóm lại là rất nhiều quan niệm khác nhau. Dĩ nhiên điều này cũng phản ánh phần nào đó nhận thức của người xem về phim này, cũng tả pí lù các kiểu. Ngoài chuyện phim ảnh, hư cấu, nghệ thuật, phóng tác…thì nhận thức về lịch sử là như thế nào?
Nếu chỉ xét riêng trong không gian “hư cấu” của phim Mưa đỏ: ông trưởng đoàn đàm phán (?) chả nói năng gì nhiều, sau bao âm mưu, trận đánh, xương máu và hy sinh thì cuối cùng ông đứng lên chốt đúng một câu ‘các bên đã có những lúc hiểu lầm nhau’! Hiểu lầm là hiểu lầm thế nào??? Các chiến sĩ chiến đấu thật, đổ máu xương, sinh mạng thật, tới cuối cùng lại chỉ là ‘lúc hiểu lầm’? Đằng sau ông trưởng đoàn đàm phán và đoàn đàm phán là một chính thể, tiếng nói của ông ta tại cuộc đàm phán là đại diện cho chính thể đó. Phải chăng qua câu nói của ông trưởng đoàn, chính thể trong phim đó cũng coi việc đổ xương máu của chiến sĩ là ‘những lúc hiểu lầm’? Dù chỉ xét trong câu chuyện ‘hư cấu’ của phim này thì việc như vậy có chấp nhận được không? Và thông điệp, nhãn quan chính trị của biên kịch, đạo diễn phim trong sự việc này, qua câu nói này là gì?
Rất không hay là cho dù hư cấu, sáng tạo, nghệ thuật thế nào thì phim này, câu truyện trong phim này đang lấy bối cảnh của lịch sử thật, của cuộc chiến đấu bảo vệ thị xã QT thật, của cuộc chiến tranh giành độc lập, đánh đuổi ngoại xâm, giải phóng và thống nhất đất nước thật, nên nó không thể tách rời khỏi lịch sử.
Mà xét theo lịch sử thật, để đi đến hội nghị Paris và hiệp định hòa bình sau đó là nhiều năm chiến đấu và hy sinh của rất nhiều lớp cha anh. Lịch sử của riêng hội nghị Paris là lịch sử của cuộc đấu tranh cân não với các phe địch. Lịch sử thật là lịch sử mà nơi ông Lê Đức Thọ vỗ mặt Kissinger và bà Nguyễn Thị Bình khẳng định “Chúng tôi không đàm phán để van xin hòa bình. Chúng tôi đàm phán để khẳng định quyền làm chủ đất nước của mình”. Lịch sử là cuộc đấu tranh chính nghĩa của nhân dân ta. Sao lại hư cấu thành một thứ lịch sử mà đại diện cho đất nước và nhân dân thể hiện cái dáng vẻ ba phải xìu xìu ển ển cái gì cũng được qua cái câu ‘những lúc hiểu lầm’? Với các cụ đã còm kiểu ‘làm phim lịch sử khó đúng sự thật, phải hư cấu, phim thì như thế, như thế là được rồi, holywood còn đầy sạn…’ cho em hỏi có nước nào làm phim về sự hy sinh của các chiến sĩ của mình mà hư cấu lịch sử để biến vị thế của nước mình từ chính nghĩa thành dở dở ương ương dĩ hòa vi quý kiểu ‘hiểu lầm’ không ạ? Những người đã hy sinh tính mạng của mình, hay một phần thân thể, máu thịt của mình trong cuộc chiến đấy nghĩ gì khi sự hy sinh của họ được hậu thế hư cấu thành ‘những lúc hiểu lầm’?
Đấy không phải sáng tạo, mà đấy là bẻ cong lịch sử.
Lịch sử đấy được làm nên bởi xương máu, sinh mạng của bao nhiêu người chứ không phải được quyết định bởi doanh thu 500-700 tỷ của phim, bởi số người đến rạp, hay bởi cái kiểu ‘kéo người xem đến rạp như thế là được rồi’, hay bởi phong trào đi xem, hay bởi số đông yêu thích ủng hộ phim.
Điều đáng nghĩ tới hơn là khi người xem càng xúc động, càng khen ngợi, càng chấp nhận phim này vì sự hy sinh của các chiến sỹ, thì người ta cũng dễ tiếp nhận/chấp nhận một cách vô thức cái lịch sử hư cấu bị bẻ cong kia, mà đặc biệt là với lớp trẻ. Những thông điệp vô tình nhỏ nhỏ như vậy tạo ra những ám thị ngầm và đem đến sự chấp nhận vô thức những sai lệch lịch sử của phim. Khi lặp lại việc này nhiều lần, những chấp nhận vô thức sẽ dần biến chuyển theo xu hướng trở thành sự chấp nhận ý thức, thông tin ý thức và tạo nên sự lệch lạc trong nhãn quan chính trị và lịch sử.
Tự nhiên em lại tò mò muốn hỏi có bao nhiêu cụ mợ cho con đi xem xong về sẽ giải thích với lũ nhỏ rằng thực tế không có chuyện ‘hiểu lầm’ như thế trong hội nghị Paris?
Còn đây là nhận thức của một bạn học sinh về lịch sử.
![]()
(Hình copy của cụ Dream 100 từ một thớt khác. Nguồn gốc có lẽ là từ Đường Lên Đình Olympia của VTV)
Nhận xét của bác rất tinh tế ạHƯ CẤU LỊCH SỬ
Các cụ mợ có nhớ lúc hai anh cán bộ họp với nhau, một anh bảo phải ‘TỬ THỦ’ Thành Cổ không ah? - Em hy vọng là em nghe nhầm.
Lúc nghe quả đấy em sững sờ. Từ hồi nào đến giờ hay nghe Thiệu với quân ngụy hô hào tử thủ - một cái từ rất kiểu miền nam/VNCH. Đột ngột trên phim từ này lại được phát ra từ một cán bộ QĐNDVN, mà là một người nói giọng phía Bắc. Nhân sinh quan nó rùng mình một cái.
Khi nói tới bộ phim này và để đáp lại các còm nhặt sạn trong thớt này thì phim này được coi là phim lịch sử, lịch sử kết hợp điện ảnh, lịch sử có hư cấu, phim truyện, phim truyện có tính chất lịch sử, lát cắt lịch sử…. Tóm lại là rất nhiều quan niệm khác nhau. Dĩ nhiên điều này cũng phản ánh phần nào đó nhận thức của người xem về phim này, cũng tả pí lù các kiểu. Ngoài chuyện phim ảnh, hư cấu, nghệ thuật, phóng tác…thì nhận thức về lịch sử là như thế nào?
Nếu chỉ xét riêng trong không gian “hư cấu” của phim Mưa đỏ: ông trưởng đoàn đàm phán (?) chả nói năng gì nhiều, sau bao âm mưu, trận đánh, xương máu và hy sinh thì cuối cùng ông đứng lên chốt đúng một câu ‘các bên đã có những lúc hiểu lầm nhau’! Hiểu lầm là hiểu lầm thế nào??? Các chiến sĩ chiến đấu thật, đổ máu xương, sinh mạng thật, tới cuối cùng lại chỉ là ‘lúc hiểu lầm’? Đằng sau ông trưởng đoàn đàm phán và đoàn đàm phán là một chính thể, tiếng nói của ông ta tại cuộc đàm phán là đại diện cho chính thể đó. Phải chăng qua câu nói của ông trưởng đoàn, chính thể trong phim đó cũng coi việc đổ xương máu của chiến sĩ là ‘những lúc hiểu lầm’? Dù chỉ xét trong câu chuyện ‘hư cấu’ của phim này thì việc như vậy có chấp nhận được không? Và thông điệp, nhãn quan chính trị của biên kịch, đạo diễn phim trong sự việc này, qua câu nói này là gì?
Rất không hay là cho dù hư cấu, sáng tạo, nghệ thuật thế nào thì phim này, câu truyện trong phim này đang lấy bối cảnh của lịch sử thật, của cuộc chiến đấu bảo vệ thị xã QT thật, của cuộc chiến tranh giành độc lập, đánh đuổi ngoại xâm, giải phóng và thống nhất đất nước thật, nên nó không thể tách rời khỏi lịch sử.
Mà xét theo lịch sử thật, để đi đến hội nghị Paris và hiệp định hòa bình sau đó là nhiều năm chiến đấu và hy sinh của rất nhiều lớp cha anh. Lịch sử của riêng hội nghị Paris là lịch sử của cuộc đấu tranh cân não với các phe địch. Lịch sử thật là lịch sử mà nơi ông Lê Đức Thọ vỗ mặt Kissinger và bà Nguyễn Thị Bình khẳng định “Chúng tôi không đàm phán để van xin hòa bình. Chúng tôi đàm phán để khẳng định quyền làm chủ đất nước của mình”. Lịch sử là cuộc đấu tranh chính nghĩa của nhân dân ta. Sao lại hư cấu thành một thứ lịch sử mà đại diện cho đất nước và nhân dân thể hiện cái dáng vẻ ba phải xìu xìu ển ển cái gì cũng được qua cái câu ‘những lúc hiểu lầm’? Với các cụ đã còm kiểu ‘làm phim lịch sử khó đúng sự thật, phải hư cấu, phim thì như thế, như thế là được rồi, holywood còn đầy sạn…’ cho em hỏi có nước nào làm phim về sự hy sinh của các chiến sĩ của mình mà hư cấu lịch sử để biến vị thế của nước mình từ chính nghĩa thành dở dở ương ương dĩ hòa vi quý kiểu ‘hiểu lầm’ không ạ? Những người đã hy sinh tính mạng của mình, hay một phần thân thể, máu thịt của mình trong cuộc chiến đấy nghĩ gì khi sự hy sinh của họ được hậu thế hư cấu thành ‘những lúc hiểu lầm’?
Đấy không phải sáng tạo, mà đấy là bẻ cong lịch sử.
Lịch sử đấy được làm nên bởi xương máu, sinh mạng của bao nhiêu người chứ không phải được quyết định bởi doanh thu 500-700 tỷ của phim, bởi số người đến rạp, hay bởi cái kiểu ‘kéo người xem đến rạp như thế là được rồi’, hay bởi phong trào đi xem, hay bởi số đông yêu thích ủng hộ phim.
Điều đáng nghĩ tới hơn là khi người xem càng xúc động, càng khen ngợi, càng chấp nhận phim này vì sự hy sinh của các chiến sỹ, thì người ta cũng dễ tiếp nhận/chấp nhận một cách vô thức cái lịch sử hư cấu bị bẻ cong kia, mà đặc biệt là với lớp trẻ. Những thông điệp vô tình nhỏ nhỏ như vậy tạo ra những ám thị ngầm và đem đến sự chấp nhận vô thức những sai lệch lịch sử của phim. Khi lặp lại việc này nhiều lần, những chấp nhận vô thức sẽ dần biến chuyển theo xu hướng trở thành sự chấp nhận ý thức, thông tin ý thức và tạo nên sự lệch lạc trong nhãn quan chính trị và lịch sử.
Tự nhiên em lại tò mò muốn hỏi có bao nhiêu cụ mợ cho con đi xem xong về sẽ giải thích với lũ nhỏ rằng thực tế không có chuyện ‘hiểu lầm’ như thế trong hội nghị Paris?
Còn đây là nhận thức của một bạn học sinh về lịch sử.
![]()
(Hình copy của cụ Dream 100 từ một thớt khác. Nguồn gốc có lẽ là từ Đường Lên Đình Olympia của VTV)
Có em xem xong giải thích cho một mớ con cháu về HĐ Paris đây - mua cả cuốn của Madam Bình để tặng và bản thân tìm đọc lại cuốn sách của tướng An, trong đó có 1 chương về trận Quảng Trị đây. Từ chỗ định cho lịch sử là môn tự chọn đến đoạn tụi trẻ con và gen Z nô nức đi xem thì đã là bước tiến rồi. Cụ nhắn giùm cái bạn học sử ở trên đọc 2 cuốn sách "chính chủ" và chính luận ở trên đi, tút sẽ chính xác hơn đó. Cơ mà em thât, nghe ngôn ngữ của tút này nghi nghi là, nên nhân tiện hôm nay em rảnh em trả lời chút cái cái tút cụ mang về đây (hay là của cụ? mà thôi không quan trọng) thế này nhé:HƯ CẤU LỊCH SỬ
Các cụ mợ có nhớ lúc hai anh cán bộ họp với nhau, một anh bảo phải ‘TỬ THỦ’ Thành Cổ không ah? - Em hy vọng là em nghe nhầm.
Lúc nghe quả đấy em sững sờ. Từ hồi nào đến giờ hay nghe Thiệu với quân ngụy hô hào tử thủ - một cái từ rất kiểu miền nam/VNCH. Đột ngột trên phim từ này lại được phát ra từ một cán bộ QĐNDVN, mà là một người nói giọng phía Bắc. Nhân sinh quan nó rùng mình một cái.
Khi nói tới bộ phim này và để đáp lại các còm nhặt sạn trong thớt này thì phim này được coi là phim lịch sử, lịch sử kết hợp điện ảnh, lịch sử có hư cấu, phim truyện, phim truyện có tính chất lịch sử, lát cắt lịch sử…. Tóm lại là rất nhiều quan niệm khác nhau. Dĩ nhiên điều này cũng phản ánh phần nào đó nhận thức của người xem về phim này, cũng tả pí lù các kiểu. Ngoài chuyện phim ảnh, hư cấu, nghệ thuật, phóng tác…thì nhận thức về lịch sử là như thế nào?
Nếu chỉ xét riêng trong không gian “hư cấu” của phim Mưa đỏ: ông trưởng đoàn đàm phán (?) chả nói năng gì nhiều, sau bao âm mưu, trận đánh, xương máu và hy sinh thì cuối cùng ông đứng lên chốt đúng một câu ‘các bên đã có những lúc hiểu lầm nhau’! Hiểu lầm là hiểu lầm thế nào??? Các chiến sĩ chiến đấu thật, đổ máu xương, sinh mạng thật, tới cuối cùng lại chỉ là ‘lúc hiểu lầm’? Đằng sau ông trưởng đoàn đàm phán và đoàn đàm phán là một chính thể, tiếng nói của ông ta tại cuộc đàm phán là đại diện cho chính thể đó. Phải chăng qua câu nói của ông trưởng đoàn, chính thể trong phim đó cũng coi việc đổ xương máu của chiến sĩ là ‘những lúc hiểu lầm’? Dù chỉ xét trong câu chuyện ‘hư cấu’ của phim này thì việc như vậy có chấp nhận được không? Và thông điệp, nhãn quan chính trị của biên kịch, đạo diễn phim trong sự việc này, qua câu nói này là gì?
Rất không hay là cho dù hư cấu, sáng tạo, nghệ thuật thế nào thì phim này, câu truyện trong phim này đang lấy bối cảnh của lịch sử thật, của cuộc chiến đấu bảo vệ thị xã QT thật, của cuộc chiến tranh giành độc lập, đánh đuổi ngoại xâm, giải phóng và thống nhất đất nước thật, nên nó không thể tách rời khỏi lịch sử.
Mà xét theo lịch sử thật, để đi đến hội nghị Paris và hiệp định hòa bình sau đó là nhiều năm chiến đấu và hy sinh của rất nhiều lớp cha anh. Lịch sử của riêng hội nghị Paris là lịch sử của cuộc đấu tranh cân não với các phe địch. Lịch sử thật là lịch sử mà nơi ông Lê Đức Thọ vỗ mặt Kissinger và bà Nguyễn Thị Bình khẳng định “Chúng tôi không đàm phán để van xin hòa bình. Chúng tôi đàm phán để khẳng định quyền làm chủ đất nước của mình”. Lịch sử là cuộc đấu tranh chính nghĩa của nhân dân ta. Sao lại hư cấu thành một thứ lịch sử mà đại diện cho đất nước và nhân dân thể hiện cái dáng vẻ ba phải xìu xìu ển ển cái gì cũng được qua cái câu ‘những lúc hiểu lầm’? Với các cụ đã còm kiểu ‘làm phim lịch sử khó đúng sự thật, phải hư cấu, phim thì như thế, như thế là được rồi, holywood còn đầy sạn…’ cho em hỏi có nước nào làm phim về sự hy sinh của các chiến sĩ của mình mà hư cấu lịch sử để biến vị thế của nước mình từ chính nghĩa thành dở dở ương ương dĩ hòa vi quý kiểu ‘hiểu lầm’ không ạ? Những người đã hy sinh tính mạng của mình, hay một phần thân thể, máu thịt của mình trong cuộc chiến đấy nghĩ gì khi sự hy sinh của họ được hậu thế hư cấu thành ‘những lúc hiểu lầm’?
Đấy không phải sáng tạo, mà đấy là bẻ cong lịch sử.
Lịch sử đấy được làm nên bởi xương máu, sinh mạng của bao nhiêu người chứ không phải được quyết định bởi doanh thu 500-700 tỷ của phim, bởi số người đến rạp, hay bởi cái kiểu ‘kéo người xem đến rạp như thế là được rồi’, hay bởi phong trào đi xem, hay bởi số đông yêu thích ủng hộ phim.
Điều đáng nghĩ tới hơn là khi người xem càng xúc động, càng khen ngợi, càng chấp nhận phim này vì sự hy sinh của các chiến sỹ, thì người ta cũng dễ tiếp nhận/chấp nhận một cách vô thức cái lịch sử hư cấu bị bẻ cong kia, mà đặc biệt là với lớp trẻ. Những thông điệp vô tình nhỏ nhỏ như vậy tạo ra những ám thị ngầm và đem đến sự chấp nhận vô thức những sai lệch lịch sử của phim. Khi lặp lại việc này nhiều lần, những chấp nhận vô thức sẽ dần biến chuyển theo xu hướng trở thành sự chấp nhận ý thức, thông tin ý thức và tạo nên sự lệch lạc trong nhãn quan chính trị và lịch sử.
Tự nhiên em lại tò mò muốn hỏi có bao nhiêu cụ mợ cho con đi xem xong về sẽ giải thích với lũ nhỏ rằng thực tế không có chuyện ‘hiểu lầm’ như thế trong hội nghị Paris?
Còn đây là nhận thức của một bạn học sinh về lịch sử.
(Hình copy của cụ Dream 100 từ một thớt khác. Nguồn gốc có lẽ là từ Đường Lên Đình Olympia của VTV)
Nếu đã hỏi vậy thì chỉ nên hóng thôi cụ ạ, đi làm gì cho tốn công tốn tiền nhà cụEm chưa xem phim vào đây để đọc xem có nên đi xem hay không. Các cụ cho em hỏi là có tiêu diệt được bọn xâm lược nào không ạ?
Các cụ cho em hỏi chút.Năm 72 là cao điểm của đàm phán, mà thông thường thì đàm phán hay có kiểu giữ nguyên hiện trường.
Thực tế đến thời điểm đấy mình chưa làm chủ được thị xã, thành phố nào cả.
Chiến dịch năm 72 mình chiếm được Quảng Trị là thị xã đông dân đầu tiên, thậm chí các nhà quan sát quân sự còn nghĩ là mình sẽ chiếm được cả Huế cơ. Nhưng gần đến đích thì mình kiệt sức do hậu cần không kịp bước tiến của xung kích, vì vậy quay lại giữ Quảng Trị. Mình cố giữ còn họ cố đánh.
Chiến trường là cả thị xã Quảng Trị nhưng thành cổ là điểm mang yếu tố quảng cáo mạnh nhất.
Theo kế hoạch thì ngày 15/9 lực lượng trung đoàn bộ binh 18 sẽ vào thay thế nhưng đến muộn, lực lượng trong thành biết không thể cầm cự nổi nên đã tự rút khi chưa có lệnh. Rất may là cùng thời điểm đó bên Paris Mỹ đã chấp nhận các điều khoản (họ chưa biết là VNCH đã chiếm lại được Quảng Trị).
Hôm sau khi thông tin đã có sự thống nhất ở Paris, 2 bẻn quay lại cầm cự nhau, không đánh lớn nữa.
Nói chung các chiến sỹ VN rất anh dũng, nhưng phải thừa nhận là trận này mình mất Quảng Trị, nhưng giữ được 81 ngày đã là không tưởng rồi.
Sau hiệp định Paris, Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Việt Nam đã chọn Quảng trị làm thủ phủ. Có rất nhiều nước đã cử đại sứ.Năm 72 là cao điểm của đàm phán, mà thông thường thì đàm phán hay có kiểu giữ nguyên hiện trường.
Thực tế đến thời điểm đấy mình chưa làm chủ được thị xã, thành phố nào cả.
Chiến dịch năm 72 mình chiếm được Quảng Trị là thị xã đông dân đầu tiên, thậm chí các nhà quan sát quân sự còn nghĩ là mình sẽ chiếm được cả Huế cơ. Nhưng gần đến đích thì mình kiệt sức do hậu cần không kịp bước tiến của xung kích, vì vậy quay lại giữ Quảng Trị. Mình cố giữ còn họ cố đánh.
Chiến trường là cả thị xã Quảng Trị nhưng thành cổ là điểm mang yếu tố quảng cáo mạnh nhất.
Theo kế hoạch thì ngày 15/9 lực lượng trung đoàn bộ binh 18 sẽ vào thay thế nhưng đến muộn, lực lượng trong thành biết không thể cầm cự nổi nên đã tự rút khi chưa có lệnh. Rất may là cùng thời điểm đó bên Paris Mỹ đã chấp nhận các điều khoản (họ chưa biết là VNCH đã chiếm lại được Quảng Trị).
Hôm sau khi thông tin đã có sự thống nhất ở Paris, 2 bẻn quay lại cầm cự nhau, không đánh lớn nữa.
Nói chung các chiến sỹ VN rất anh dũng, nhưng phải thừa nhận là trận này mình mất Quảng Trị, nhưng giữ được 81 ngày đã là không tưởng rồi.
Cụ tìm hiểu trận Thành Cổ Quảng Trị trước rồi hãy em, kẻo lại khó hiểuEm chưa xem phim vào đây để đọc xem có nên đi xem hay không. Các cụ cho em hỏi là có tiêu diệt được bọn xâm lược nào không ạ?
Ngày 15/9 là ngày Mỹ chấp nhận với Việt Nam dân chủ cộng hòa là sẽ rút hoàn toàn quân đội ra khỏi VN, tôn trọng toàn vẹn lãnh thổ và tính tự quyết của nhân dân VN, ngừng bắn ngay lập tức và tại chỗ.Các cụ cho em hỏi chút.
Trận Quảng Trị 81 ngày đêm (đến 16/9 là quân ta rút) được coi là giúp ta có lợi thế trên bàn đàm phán Paris.
Tuy nhiên, theo diễn biến Hội nghị Paris từ 8/10 đến 31/10 thì ta và Mỹ mới đưa ra và thống nhất sơ bộ dự thảo. (Bối cảnh và diễn biến Hội nghị Paris)
Trong khi 16/9 ta rút, địch chiếm lại được Quảng Trị.
Vậy từ 16/9 đến tháng 10, Mỹ không biết gì về việc VNCH đã chiếm lại Quảng Trị sao?
"mất" Quảng Trị vậy là vừa đẹp rồi, giữ nữa thì chỉ huy và lãnh đạo có tội với bao chiến sĩ , dù biết trên chiến trường thì đưa ra quyết định đúng sai đôi khi mong manh.Năm 72 là cao điểm của đàm phán, mà thông thường thì đàm phán hay có kiểu giữ nguyên hiện trường.
Thực tế đến thời điểm đấy mình chưa làm chủ được thị xã, thành phố nào cả.
Chiến dịch năm 72 mình chiếm được Quảng Trị là thị xã đông dân đầu tiên, thậm chí các nhà quan sát quân sự còn nghĩ là mình sẽ chiếm được cả Huế cơ. Nhưng gần đến đích thì mình kiệt sức do hậu cần không kịp bước tiến của xung kích, vì vậy quay lại giữ Quảng Trị. Mình cố giữ còn họ cố đánh.
Chiến trường là cả thị xã Quảng Trị nhưng thành cổ là điểm mang yếu tố quảng cáo mạnh nhất.
Theo kế hoạch thì ngày 15/9 lực lượng trung đoàn bộ binh 18 sẽ vào thay thế nhưng đến muộn, lực lượng trong thành biết không thể cầm cự nổi nên đã tự rút khi chưa có lệnh. Rất may là cùng thời điểm đó bên Paris Mỹ đã chấp nhận các điều khoản (họ chưa biết là VNCH đã chiếm lại được Quảng Trị).
Hôm sau khi thông tin đã có sự thống nhất ở Paris, 2 bẻn quay lại cầm cự nhau, không đánh lớn nữa.
Nói chung các chiến sỹ VN rất anh dũng, nhưng phải thừa nhận là trận này mình mất Quảng Trị, nhưng giữ được 81 ngày đã là không tưởng rồi.
Cụ hỏi vậy thì đúng là không nên xem phimEm chưa xem phim vào đây để đọc xem có nên đi xem hay không. Các cụ cho em hỏi là có tiêu diệt được bọn xâm lược nào không ạ?
Giữ thêm 1 ngày nữa mới là đẹp nhất, lúc đó sẽ có luôn Quảng Trị."mất" Quảng Trị vậy là vừa đẹp rồi, giữ nữa thì chỉ huy và lãnh đạo có tội với bao chiến sĩ , dù biết trên chiến trường thì đưa ra quyết định đúng sai đôi khi mong manh.