Hầy...em cũng muốn thử 

Cho em nghe thử giọng mợ ấy xem zư lào

Cho em nghe thử giọng mợ ấy xem zư lào
Chỉ cần mợ ấy lói 1 câu: Cúc kụ Ku, anh ở đâuHầy...em cũng muốn thử![]()
Hihi, em đã inbox rồi Mợ ạ!Vâng, tẹo thư thả mợ ib em nha! Bàn tay em bé, bờ vai em gầy, (lại là gấy thẳng chứ ko phải cú có gai), nên để lắng nghe chia sẻ tâm sự cùng mợ - người phụ nữ có nội tâm phong phú cùng giọng nói siêu ấm áp dễ thương - thì em tin là em làm được mợ ạ![]()

Mình dừng ở chữ Ku thôi là ế lều ngay cụChỉ cần mợ ấy lói 1 câu: Cúc kụ Ku, anh ở đâu![]()

Người khác bảo đúng sai thế nào k quan trọng, quan trọng là mợ đã nhận ra và thoát khỏi sai lầm là đáng mừng rồi, chúc mừng mợ.NGÀY ĐỊNH MỆNH...
Hà Nội, một ngày nắng vàng rực rỡ, mình và chồng hẹn nhau lên tòa để ký kết giấy tờ, xử lý nốt những thứ còn dang dở. Để có được ngày đó, đơn xin LH của mình đưa cho đồng chí ấy được sửa đi sửa lại 3 lần trong vòng 3 tháng. Ừ, thôi thì tất cả vì con nên mọi điều khoản thương lượng đưa ra chỉ mang tính tương đối.
Mình, khi bước chân ra khỏi cuộc sống hôn nhân đó, tự nói với lòng mình, bằng mọi giá sẽ cố nuôi con, dù có đi ăn mày, có đi làm đ... sẽ ko bao giờ quay trở lại. Bởi xét cho cùng, kết hôn là để hạnh phúc, để sống trong tình yêu còn khi mục tiêu ko phù hợp nữa thì nên giải thoát. Nắm được điểm yếu đó, chồng mình gây khó dễ, cuối cùng để đạt được LH đồng thuận thì mình sẽ nuôi con tới hết cấp 1, còn anh ấy sẽ bắt đầu nuôi từ cấp 2. Để tránh việc đưa con tới tòa xin ý kiến, mình đồng ý hết, thậm chí nhờ tới dịch vụ, sẵn sàng bỏ tiền ra để tránh cho con chứng kiến những thứ ko nên xem.
Ấy thế mà khi tới tòa, sau khi ký kết mọi giấy tờ, trong lúc chờ anh ấy đi nộp án phí, cán bộ ở đó hỏi mình, sống sao mà để người ta đề phòng thế? Mình ngơ ngác, em ko hiểu gì ạ? À, anh ý ghi âm hội thoạiMình ngạc nhiên rồi cười, vẫn bài cũ thôi chị ạ! Chiêu này áp dụng với tập 1, giờ vẫn dùng lại với em. Vậy, đó là bản chất rồi! Họ vốn dĩ ko hề tin ai, luôn nghi kỵ!
Mấy chị cán bộ còn bảo, nghe giọng em thấy có cảm tình sao vợt dc quả chồng có 102 thế? Bỏ khẩu trang ra c xem mặt nào. Mình vừa kéo khẩu trang xuống, chị TP cười phá nói ngay, thôi, đúng là ..... cắm bãi ấy rồi.....Tầm 10 năm trước mày chốt đơn này sau kéo dài được tới vậy thì nói ngu cũng ko oan. Vâng, em dại nên em phải trả giá, cái giá quá đắt! Mà suy cho cùng là duyên nợ, trả hết rồi thì thôi chị à! Riêng khoản vợ chồng, ko cứ khôn là hạnh phúc đâu ạ!
Chờ 15p, rồi 20p.... chẳng thấy đ/c kia quay lại, mọi người sốt ruột giục mình, gọi cho ông ý đi, kẻo ông ý lại chuồn mất! Hóa ra hệ thống bị lỗi nên kéo dài thời gian, mình vẫn cảm ơn và bảo, anh chịu khó chút nhé!
Tới khi vào phòng hoàn tất nốt thủ tục, chị TP bảo, tôi ko đồng ý cho việc tự ý ghi âm, nếu như vậy sẽ dừng việc xử ngày hôm nay lại. Đ/c ấy phản đòn liền, được thôi, tôi thế nào cũng được vì vợ tôi mới là người chủ động muốn LH chứ ko phải tôi. Tôi đã quá tạo điều kiện cho cô ấy, đáng lẽ cô ấy là nguyên đơn nhưng vì nể lắm nên để tên tôi ở vị trí đó, tôi mới ko ý kiến. bla... bla....
Mình như chết lặng, ko nói được lời nào. May anh LS và chị cán bộ còn lại xoa dịu nên anh ta ngồi lại và ký nốt. Mình chỉ bảo, em và anh đủ chín chắn để biết như nào tốt nhất cho con. Còn với em, những gì e nói ra, viết ra, em khắc tự chịu trách nhiệm. Ly hôn ko phải kết thúc mà qtrọng là cách chúng ta đối xử và hợp tác nuôi dạy con thế nào! Gần 3 năm qua, anh nhìn lại và tự ngẫm! Đừng nhân danh vì con chỉ để thỏa mãn cái tôi hiếu thắng của mình!
Rời khỏi tòa, mình dừng xe lại ngắm nhìn xung quanh một chút. Trong lòng ko vui cũng chẳng buồn. Ko khởi chút tuyệt vọng hay hy vọng nào cả. Đúng kiểu cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ko còn gánh nặng đè nén suốt mấy năm qua nữa!
Hít thở một hơi sâu, mình hòa vào dòng người xe cộ nườm nượp trở về nhà, nơi có ba mẹ, có con trai chờ mình!
Vâng mợ. Chuyện cũ khép lại rồi. Kể về niềm vui, kể về những trải nghiệm mới, những dự định tương lai để mình bước tiếp trong tâm thế lạc quan đầy hy vọng ạHihi, em đã inbox rồi Mợ ạ!
Trong hồi ức quá khứ của cuộc đời mình ko chỉ có buồn đâu, phải có niềm vui nữa chứ, đặc biệt thú vui của mấy cô bạn thân khi gossip về 1 thuở thanh xuân yêu đương của mình. Rảnh rang em sẽ biên lại đôi dòng để có thêm chút gia vị mới mẻ nhé![]()

Vâng, đúng - sai ko quan trọng. Quan trọng là mình sống phải thực sự hạnh phúc và đáng sống!Người khác bảo đúng sai thế nào k quan trọng, quan trọng là mợ đã nhận ra và thoát khỏi sai lầm là đáng mừng rồi, chúc mừng mợ.