Hầy...em cũng muốn thử 

Cho em nghe thử giọng mợ ấy xem zư lào

Cho em nghe thử giọng mợ ấy xem zư lào
Chỉ cần mợ ấy lói 1 câu: Cúc kụ Ku, anh ở đâuHầy...em cũng muốn thử![]()
Hihi, em đã inbox rồi Mợ ạ!Vâng, tẹo thư thả mợ ib em nha! Bàn tay em bé, bờ vai em gầy, (lại là gấy thẳng chứ ko phải cú có gai), nên để lắng nghe chia sẻ tâm sự cùng mợ - người phụ nữ có nội tâm phong phú cùng giọng nói siêu ấm áp dễ thương - thì em tin là em làm được mợ ạ![]()

Mình dừng ở chữ Ku thôi là ế lều ngay cụChỉ cần mợ ấy lói 1 câu: Cúc kụ Ku, anh ở đâu![]()

Người khác bảo đúng sai thế nào k quan trọng, quan trọng là mợ đã nhận ra và thoát khỏi sai lầm là đáng mừng rồi, chúc mừng mợ.NGÀY ĐỊNH MỆNH...
Hà Nội, một ngày nắng vàng rực rỡ, mình và chồng hẹn nhau lên tòa để ký kết giấy tờ, xử lý nốt những thứ còn dang dở. Để có được ngày đó, đơn xin LH của mình đưa cho đồng chí ấy được sửa đi sửa lại 3 lần trong vòng 3 tháng. Ừ, thôi thì tất cả vì con nên mọi điều khoản thương lượng đưa ra chỉ mang tính tương đối.
Mình, khi bước chân ra khỏi cuộc sống hôn nhân đó, tự nói với lòng mình, bằng mọi giá sẽ cố nuôi con, dù có đi ăn mày, có đi làm đ... sẽ ko bao giờ quay trở lại. Bởi xét cho cùng, kết hôn là để hạnh phúc, để sống trong tình yêu còn khi mục tiêu ko phù hợp nữa thì nên giải thoát. Nắm được điểm yếu đó, chồng mình gây khó dễ, cuối cùng để đạt được LH đồng thuận thì mình sẽ nuôi con tới hết cấp 1, còn anh ấy sẽ bắt đầu nuôi từ cấp 2. Để tránh việc đưa con tới tòa xin ý kiến, mình đồng ý hết, thậm chí nhờ tới dịch vụ, sẵn sàng bỏ tiền ra để tránh cho con chứng kiến những thứ ko nên xem.
Ấy thế mà khi tới tòa, sau khi ký kết mọi giấy tờ, trong lúc chờ anh ấy đi nộp án phí, cán bộ ở đó hỏi mình, sống sao mà để người ta đề phòng thế? Mình ngơ ngác, em ko hiểu gì ạ? À, anh ý ghi âm hội thoạiMình ngạc nhiên rồi cười, vẫn bài cũ thôi chị ạ! Chiêu này áp dụng với tập 1, giờ vẫn dùng lại với em. Vậy, đó là bản chất rồi! Họ vốn dĩ ko hề tin ai, luôn nghi kỵ!
Mấy chị cán bộ còn bảo, nghe giọng em thấy có cảm tình sao vợt dc quả chồng có 102 thế? Bỏ khẩu trang ra c xem mặt nào. Mình vừa kéo khẩu trang xuống, chị TP cười phá nói ngay, thôi, đúng là ..... cắm bãi ấy rồi.....Tầm 10 năm trước mày chốt đơn này sau kéo dài được tới vậy thì nói ngu cũng ko oan. Vâng, em dại nên em phải trả giá, cái giá quá đắt! Mà suy cho cùng là duyên nợ, trả hết rồi thì thôi chị à! Riêng khoản vợ chồng, ko cứ khôn là hạnh phúc đâu ạ!
Chờ 15p, rồi 20p.... chẳng thấy đ/c kia quay lại, mọi người sốt ruột giục mình, gọi cho ông ý đi, kẻo ông ý lại chuồn mất! Hóa ra hệ thống bị lỗi nên kéo dài thời gian, mình vẫn cảm ơn và bảo, anh chịu khó chút nhé!
Tới khi vào phòng hoàn tất nốt thủ tục, chị TP bảo, tôi ko đồng ý cho việc tự ý ghi âm, nếu như vậy sẽ dừng việc xử ngày hôm nay lại. Đ/c ấy phản đòn liền, được thôi, tôi thế nào cũng được vì vợ tôi mới là người chủ động muốn LH chứ ko phải tôi. Tôi đã quá tạo điều kiện cho cô ấy, đáng lẽ cô ấy là nguyên đơn nhưng vì nể lắm nên để tên tôi ở vị trí đó, tôi mới ko ý kiến. bla... bla....
Mình như chết lặng, ko nói được lời nào. May anh LS và chị cán bộ còn lại xoa dịu nên anh ta ngồi lại và ký nốt. Mình chỉ bảo, em và anh đủ chín chắn để biết như nào tốt nhất cho con. Còn với em, những gì e nói ra, viết ra, em khắc tự chịu trách nhiệm. Ly hôn ko phải kết thúc mà qtrọng là cách chúng ta đối xử và hợp tác nuôi dạy con thế nào! Gần 3 năm qua, anh nhìn lại và tự ngẫm! Đừng nhân danh vì con chỉ để thỏa mãn cái tôi hiếu thắng của mình!
Rời khỏi tòa, mình dừng xe lại ngắm nhìn xung quanh một chút. Trong lòng ko vui cũng chẳng buồn. Ko khởi chút tuyệt vọng hay hy vọng nào cả. Đúng kiểu cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ko còn gánh nặng đè nén suốt mấy năm qua nữa!
Hít thở một hơi sâu, mình hòa vào dòng người xe cộ nườm nượp trở về nhà, nơi có ba mẹ, có con trai chờ mình!
Vâng mợ. Chuyện cũ khép lại rồi. Kể về niềm vui, kể về những trải nghiệm mới, những dự định tương lai để mình bước tiếp trong tâm thế lạc quan đầy hy vọng ạHihi, em đã inbox rồi Mợ ạ!
Trong hồi ức quá khứ của cuộc đời mình ko chỉ có buồn đâu, phải có niềm vui nữa chứ, đặc biệt thú vui của mấy cô bạn thân khi gossip về 1 thuở thanh xuân yêu đương của mình. Rảnh rang em sẽ biên lại đôi dòng để có thêm chút gia vị mới mẻ nhé![]()

Vâng, đúng - sai ko quan trọng. Quan trọng là mình sống phải thực sự hạnh phúc và đáng sống!Người khác bảo đúng sai thế nào k quan trọng, quan trọng là mợ đã nhận ra và thoát khỏi sai lầm là đáng mừng rồi, chúc mừng mợ.

Lại chả Duyên. Đời người ta siêu lắm thì max cũng chỉ 3 tập. Thường 2 tập đã khoai hơn lên ZờiNGÀY TRỞ VỀ
Hà Nội, ngày 30 tháng 6 của mấy năm về trước....
Mình và con trai nắm tay nhau về ngoại trong cơn mưa lất phất của mùa hạ. Xe taxi dừng đầu ngõ, đón 2 mẹ con mình là ông ngoại và em trai! Đi cùng còn có cô bạn thân mang vác nhiều thứ đồ cồng kềnh. Cũng may hồi đó bạn ấy chưa đi nhiệm kỳ ở BK!
Sau hơn 4 năm ở nước ngoài xa cách thì đây là lần thứ 2 mẹ con mình về ngoại. Nhìn dáng bố hao gầy liêu xiêu đẩy xe kéo ra chở đồ cho mình mà mình chỉ muốn òa khóc nhưng vì con, vì ánh mắt tò mò của rất nhiều hàng xóm thân quen, mình đành nuốt vào trong, cười gượng xã giao. Những lúc buồn bã, thất bại, bi quan nhất thì cũng chỉ có bố mẹ và gia đình ở bên. Lại nhớ hồi mình sinh em bé ở nhà nội, bố qua thăm mang đồ ăn cho mình, nhìn thấy 2 mẹ con mình ở phòng riêng, bố ngoảnh mặt đi vội vì thấy con gầy, đẻ xong mà xanh, thấy xót xa quá!
Dừng chân ở cửa sắt quen thuộc ngày nào, chào đón 2 mẹ con mình là mẹ. Năm tháng trôi qua, khuôn mặt của bà có dấu vết của thời gian nhưng mình biết, so với bây giờ, nó chẳng là gì. Mỗi một nếp nhăn hiện hữu trên mặt bà đều bắt nguồn từ lo lắng và sầu não gắn liền với đổ vỡ của mình. Mấy năm vừa qua với mình dài như hàng thập kỷ. Mình biết, dù không nói ra nhưng bà cố giấu nhiều tiếng thở dài lấy việc chăm sóc cháu ngoại là niềm vui thú để vượt qua biến cố này!
Thanh xuân của mình tươi sáng rạng rỡ mang lại tự hào cho gia đình bao nhiêu thì giai đoạn này, nó kéo theo u ám và đau buồn bấy nhiêu. Những chuỗi ngày sau đó, mình vẫn cố gồng lên, tỏ ra như -chưa - có - chuyện - gì - xảy - ra ở CQ; ko hề biểu lộ chút buồn bã hay bất ổn về tâm trạng. Tan làm là phi về với con, đồng hành cùng con hòa nhập môi trường sau hơn 4 năm ở nước ngoài. Tới giờ, khi mình nghỉ làm được mấy năm, đồng nghiệp cũ hay bạn bè cũng vẫn ko hay biết. Thậm chí hàng xóm cuối tuần thấy chồng cũ qua đón con vẫn vô tư hỏi, con lớn rồi sao ko đẻ nữa ạ?
Tuy nhiên, đó chỉ là "ảo ảnh" bề ngoài còn sâu thẳm bên trong thì mình đối mặt với rất nhiều vấn đề về sức khỏe mà biểu hiện rõ nhất là dạ dày; 2 năm liên tiếp sau đó liên tục đi xử lý polyp dạ dày, mãi tới giờ thì tạm ổn. Cảnh báo lo ngại nhất sau khi nghỉ làm là mình thu mình lại, sống khép kín, bỏ bê bản thân, 1 triệu chứng của dạng trầm cảm nhẹ! Ko trang điểm, ko chăm sóc bản thân, ko áo quần điệu đà như trước nữa... Mình sống tối giản tới mức ko coi trọng người khác nghĩ gì về mình; áo quần mặc của bà ngoại, rất úi xùi tới mức con trai còn bảo, sao mẹ ko mặc váy ko sơn móng tay bling bling.... cho xinh yêu như công chúa vậy?
Tình trạng đó kéo dài cho tới khi mình bị Cúm A trong 2 tuần, cơ thể mệt rã rời. Lúc đó, 2 cô bạn thân biết mọi chuyện qua thăm, chúng nó nhìn mình mà xót xa. Rồi thì phân tích, kể lể.... 1 đứa nói trước, cậu phải khỏe mạnh, phải hp thì mới lo được cho con mình chứ? còn 1 đứa ngoa hơn thì bảo, tiếc đ' gì cái ngữ ý, sai thì sửa, XH ly hôn ầm ầm chứ có phải mỗi mình mày đâu mà sĩ với chả diện. Tin tao đi, mày chăm sóc bản thân tốt trở lại, cứ yêu trở lại (nếu gặp được Mr Right) thì đời lại đẹp ngay ý mà. Phí hoài tuổi xuân! Mới ngoài 3x mà mẹ cứ làm như U50 cmnr
Dăm ba câu vu vơ của 2 con bạn lại kéo vực mình trở lại. Mình học cách yêu lại chính mình và mở rộng nhiều mối quan hệ hơn nữa nhưng đa phần với phụ nữ. Còn với đàn ông, mình ko có cảm xúc. Làm bạn thì oki còn để yêu thì cả bầu trời nghi ngại và lo sợ bởi cảm xúc có lẽ chai sạn rồi. Thời điểm đó mình có thêm một vài người bạn tâm giao đồng hành, chia sẻ cùng mình nhưng may mắn thay mình ko nảy sinh luyến ai với bất kỳ ai. Mối quan hệ chỉ dừng ở mức bạn bè nên mình ko mất đi những người bạn tốt. Còn để tiến xa hơn, còn lẽ cần 1 chữ DUYÊN thực sự!
Hãy yêu bản thân mợ nhé. Vui vẻ lên, cuộc đời còn dài và còn nhiều điều thú vị!NGÀY TRỞ VỀ
Hà Nội, ngày 30 tháng 6 của mấy năm về trước....
Mình và con trai nắm tay nhau về ngoại trong cơn mưa lất phất của mùa hạ. Xe taxi dừng đầu ngõ, đón 2 mẹ con mình là ông ngoại và em trai! Đi cùng còn có cô bạn thân mang vác nhiều thứ đồ cồng kềnh. Cũng may hồi đó bạn ấy chưa đi nhiệm kỳ ở BK!
Sau hơn 4 năm ở nước ngoài xa cách thì đây là lần thứ 2 mẹ con mình về ngoại. Nhìn dáng bố hao gầy liêu xiêu đẩy xe kéo ra chở đồ cho mình mà mình chỉ muốn òa khóc nhưng vì con, vì ánh mắt tò mò của rất nhiều hàng xóm thân quen, mình đành nuốt vào trong, cười gượng xã giao. Những lúc buồn bã, thất bại, bi quan nhất thì cũng chỉ có bố mẹ và gia đình ở bên. Lại nhớ hồi mình sinh em bé ở nhà nội, bố qua thăm mang đồ ăn cho mình, nhìn thấy 2 mẹ con mình ở phòng riêng, bố ngoảnh mặt đi vội vì thấy con gầy, đẻ xong mà xanh, thấy xót xa quá!
Dừng chân ở cửa sắt quen thuộc ngày nào, chào đón 2 mẹ con mình là mẹ. Năm tháng trôi qua, khuôn mặt của bà có dấu vết của thời gian nhưng mình biết, so với bây giờ, nó chẳng là gì. Mỗi một nếp nhăn hiện hữu trên mặt bà đều bắt nguồn từ lo lắng và sầu não gắn liền với đổ vỡ của mình. Mấy năm vừa qua với mình dài như hàng thập kỷ. Mình biết, dù không nói ra nhưng bà cố giấu nhiều tiếng thở dài lấy việc chăm sóc cháu ngoại là niềm vui thú để vượt qua biến cố này!
Thanh xuân của mình tươi sáng rạng rỡ mang lại tự hào cho gia đình bao nhiêu thì giai đoạn này, nó kéo theo u ám và đau buồn bấy nhiêu. Những chuỗi ngày sau đó, mình vẫn cố gồng lên, tỏ ra như -chưa - có - chuyện - gì - xảy - ra ở CQ; ko hề biểu lộ chút buồn bã hay bất ổn về tâm trạng. Tan làm là phi về với con, đồng hành cùng con hòa nhập môi trường sau hơn 4 năm ở nước ngoài. Tới giờ, khi mình nghỉ làm được mấy năm, đồng nghiệp cũ hay bạn bè cũng vẫn ko hay biết. Thậm chí hàng xóm cuối tuần thấy chồng cũ qua đón con vẫn vô tư hỏi, con lớn rồi sao ko đẻ nữa ạ?
Tuy nhiên, đó chỉ là "ảo ảnh" bề ngoài còn sâu thẳm bên trong thì mình đối mặt với rất nhiều vấn đề về sức khỏe mà biểu hiện rõ nhất là dạ dày; 2 năm liên tiếp sau đó liên tục đi xử lý polyp dạ dày, mãi tới giờ thì tạm ổn. Cảnh báo lo ngại nhất sau khi nghỉ làm là mình thu mình lại, sống khép kín, bỏ bê bản thân, 1 triệu chứng của dạng trầm cảm nhẹ! Ko trang điểm, ko chăm sóc bản thân, ko áo quần điệu đà như trước nữa... Mình sống tối giản tới mức ko coi trọng người khác nghĩ gì về mình; áo quần mặc của bà ngoại, rất úi xùi tới mức con trai còn bảo, sao mẹ ko mặc váy ko sơn móng tay bling bling.... cho xinh yêu như công chúa vậy?
Tình trạng đó kéo dài cho tới khi mình bị Cúm A trong 2 tuần, cơ thể mệt rã rời. Lúc đó, 2 cô bạn thân biết mọi chuyện qua thăm, chúng nó nhìn mình mà xót xa. Rồi thì phân tích, kể lể.... 1 đứa nói trước, cậu phải khỏe mạnh, phải hp thì mới lo được cho con mình chứ? còn 1 đứa ngoa hơn thì bảo, tiếc đ' gì cái ngữ ý, sai thì sửa, XH ly hôn ầm ầm chứ có phải mỗi mình mày đâu mà sĩ với chả diện. Tin tao đi, mày chăm sóc bản thân tốt trở lại, cứ yêu trở lại (nếu gặp được Mr Right) thì đời lại đẹp ngay ý mà. Phí hoài tuổi xuân! Mới ngoài 3x mà mẹ cứ làm như U50 cmnr
Dăm ba câu vu vơ của 2 con bạn lại kéo vực mình trở lại. Mình học cách yêu lại chính mình và mở rộng nhiều mối quan hệ hơn nữa nhưng đa phần với phụ nữ. Còn với đàn ông, mình ko có cảm xúc. Làm bạn thì oki còn để yêu thì cả bầu trời nghi ngại và lo sợ bởi cảm xúc có lẽ chai sạn rồi. Thời điểm đó mình có thêm một vài người bạn tâm giao đồng hành, chia sẻ cùng mình nhưng may mắn thay mình ko nảy sinh luyến ai với bất kỳ ai. Mối quan hệ chỉ dừng ở mức bạn bè nên mình ko mất đi những người bạn tốt. Còn để tiến xa hơn, còn lẽ cần 1 chữ DUYÊN thực sự!

Vẫn là gia đình, điểm tựa tốt nhất trong những ngày bão giông, luôn ở đó yêu thương mình vô điều kiện, rộng mở đón mình dù cả thế giới quay lưng. Và 2 cô bạn của mợ cũng là niềm an ủi neo giữ, là nơi tâm sự giãi bày. Phụ nữ có phức tạp lắm đâu, cơ bản dễ chiều, nói được ra viết ra được là nhẹ lòng nhiều lắm. Còn chuyện bước tiếp, ấy là tương lai rồi, đúng là phải có nhân duyên thì mới gặp gỡ chia sẻ, đủ tình yêu thương thì mới cùng song hành bên nhau được mợ nhỉ.NGÀY TRỞ VỀ
Hà Nội, ngày 30 tháng 6 của mấy năm về trước....
Mình và con trai nắm tay nhau về ngoại trong cơn mưa lất phất của mùa hạ. Xe taxi dừng đầu ngõ, đón 2 mẹ con mình là ông ngoại và em trai! Đi cùng còn có cô bạn thân mang vác nhiều thứ đồ cồng kềnh. Cũng may hồi đó bạn ấy chưa đi nhiệm kỳ ở BK!
Sau hơn 4 năm ở nước ngoài xa cách thì đây là lần thứ 2 mẹ con mình về ngoại. Nhìn dáng bố hao gầy liêu xiêu đẩy xe kéo ra chở đồ cho mình mà mình chỉ muốn òa khóc nhưng vì con, vì ánh mắt tò mò của rất nhiều hàng xóm thân quen, mình đành nuốt vào trong, cười gượng xã giao. Những lúc buồn bã, thất bại, bi quan nhất thì cũng chỉ có bố mẹ và gia đình ở bên. Lại nhớ hồi mình sinh em bé ở nhà nội, bố qua thăm mang đồ ăn cho mình, nhìn thấy 2 mẹ con mình ở phòng riêng, bố ngoảnh mặt đi vội vì thấy con gầy, đẻ xong mà xanh, thấy xót xa quá!
Dừng chân ở cửa sắt quen thuộc ngày nào, chào đón 2 mẹ con mình là mẹ. Năm tháng trôi qua, khuôn mặt của bà có dấu vết của thời gian nhưng mình biết, so với bây giờ, nó chẳng là gì. Mỗi một nếp nhăn hiện hữu trên mặt bà đều bắt nguồn từ lo lắng và sầu não gắn liền với đổ vỡ của mình. Mấy năm vừa qua với mình dài như hàng thập kỷ. Mình biết, dù không nói ra nhưng bà cố giấu nhiều tiếng thở dài lấy việc chăm sóc cháu ngoại là niềm vui thú để vượt qua biến cố này!
Thanh xuân của mình tươi sáng rạng rỡ mang lại tự hào cho gia đình bao nhiêu thì giai đoạn này, nó kéo theo u ám và đau buồn bấy nhiêu. Những chuỗi ngày sau đó, mình vẫn cố gồng lên, tỏ ra như -chưa - có - chuyện - gì - xảy - ra ở CQ; ko hề biểu lộ chút buồn bã hay bất ổn về tâm trạng. Tan làm là phi về với con, đồng hành cùng con hòa nhập môi trường sau hơn 4 năm ở nước ngoài. Tới giờ, khi mình nghỉ làm được mấy năm, đồng nghiệp cũ hay bạn bè cũng vẫn ko hay biết. Thậm chí hàng xóm cuối tuần thấy chồng cũ qua đón con vẫn vô tư hỏi, con lớn rồi sao ko đẻ nữa ạ?
Tuy nhiên, đó chỉ là "ảo ảnh" bề ngoài còn sâu thẳm bên trong thì mình đối mặt với rất nhiều vấn đề về sức khỏe mà biểu hiện rõ nhất là dạ dày; 2 năm liên tiếp sau đó liên tục đi xử lý polyp dạ dày, mãi tới giờ thì tạm ổn. Cảnh báo lo ngại nhất sau khi nghỉ làm là mình thu mình lại, sống khép kín, bỏ bê bản thân, 1 triệu chứng của dạng trầm cảm nhẹ! Ko trang điểm, ko chăm sóc bản thân, ko áo quần điệu đà như trước nữa... Mình sống tối giản tới mức ko coi trọng người khác nghĩ gì về mình; áo quần mặc của bà ngoại, rất úi xùi tới mức con trai còn bảo, sao mẹ ko mặc váy ko sơn móng tay bling bling.... cho xinh yêu như công chúa vậy?
Tình trạng đó kéo dài cho tới khi mình bị Cúm A trong 2 tuần, cơ thể mệt rã rời. Lúc đó, 2 cô bạn thân biết mọi chuyện qua thăm, chúng nó nhìn mình mà xót xa. Rồi thì phân tích, kể lể.... 1 đứa nói trước, cậu phải khỏe mạnh, phải hp thì mới lo được cho con mình chứ? còn 1 đứa ngoa hơn thì bảo, tiếc đ' gì cái ngữ ý, sai thì sửa, XH ly hôn ầm ầm chứ có phải mỗi mình mày đâu mà sĩ với chả diện. Tin tao đi, mày chăm sóc bản thân tốt trở lại, cứ yêu trở lại (nếu gặp được Mr Right) thì đời lại đẹp ngay ý mà. Phí hoài tuổi xuân! Mới ngoài 3x mà mẹ cứ làm như U50 cmnr
Dăm ba câu vu vơ của 2 con bạn lại kéo vực mình trở lại. Mình học cách yêu lại chính mình và mở rộng nhiều mối quan hệ hơn nữa nhưng đa phần với phụ nữ. Còn với đàn ông, mình ko có cảm xúc. Làm bạn thì oki còn để yêu thì cả bầu trời nghi ngại và lo sợ bởi cảm xúc có lẽ chai sạn rồi. Thời điểm đó mình có thêm một vài người bạn tâm giao đồng hành, chia sẻ cùng mình nhưng may mắn thay mình ko nảy sinh luyến ai với bất kỳ ai. Mối quan hệ chỉ dừng ở mức bạn bè nên mình ko mất đi những người bạn tốt. Còn để tiến xa hơn, còn lẽ cần 1 chữ DUYÊN thực sự!
Các kụ ông cũng chuẩn bị tâm thế đón con gái về nếu vớ phải thèng zể phải đấm... Chỉ bố là yêu con gái và bảo bọc chốt chặn cuối. Cũng phải dạy cho con gái tự bảo vệ phần tài sản của con gái bên nhà chồng theo Pháp Luật. Kiểu như sự nghiệp của con gái đích thị bên nhà chồng. Nếu chồng đối xử tồi hoặc không hạnh phúc cũng bê phần của mình về nhà đẻVẫn là gia đình, điểm tựa tốt nhất trong những ngày bão giông, luôn ở đó yêu thương mình vô điều kiện, rộng mở đón mình dù cả thế giới quay lưng. Và 2 cô bạn của mợ cũng là niềm an ủi neo giữ, là nơi tâm sự giãi bày. Phụ nữ có phức tạp lắm đâu, cơ bản dễ chiều, nói được ra viết ra được là nhẹ lòng nhiều lắm. Còn chuyện bước tiếp, ấy là tương lai rồi, đúng là phải có nhân duyên thì mới gặp gỡ chia sẻ, đủ tình yêu thương thì mới cùng song hành bên nhau được mợ nhỉ.
Bây giờ em thấy nhiều quả ăn chắc, xác định rõ tài sản trước hôn nhân rồi cụ ạ. Điều đó là văn minh, việc cỏn con đó mà tự ái với cho là ko tin tưởng nhau thì thôi dẹp sớm. Tỷ lệ ly hôn bây giờ quá cao mà phụ nữ thường là chịu thiệt thòi, ck làm ra tài sản chính, vk góp công nhưng có biến là ck tẩu tán tài sản nhanh lắm.Các kụ ông cũng chuẩn bị tâm thế đón con gái về nếu vớ phải thèng zể phải đấm... Chỉ bố là yêu con gái và bảo bọc chốt chặn cuối. Cũng phải dạy cho con gái tự bảo vệ phần tài sản của con gái bên nhà chồng theo Pháp Luật. Kiểu như sự nghiệp của con gái đích thị bên nhà chồng. Nếu chồng đối xử tồi hoặc không hạnh phúc cũng bê phần của mình về nhà đẻ
Trong Otofun ối kụ kiếm được đôi chục tỷ tiền mặt giao cho vợ giữ. Lúc ly hôn cũng chả đòi nổi vợ. Nhiều kụ nói cứng ly hôn cho vợ con tất chỉ mang theo cái dé khô, thực ra là ctếch đòi đượcBây giờ em thấy nhiều quả ăn chắc, xác định rõ tài sản trước hôn nhân rồi cụ ạ. Điều đó là văn minh, việc cỏn con đó mà tự ái với cho là ko tin tưởng nhau thì thôi dẹp sớm. Tỷ lệ ly hôn bây giờ quá cao mà phụ nữ thường là chịu thiệt thòi, ck làm ra tài sản chính, vk góp công nhưng có biến là ck tẩu tán tài sản nhanh lắm.
2 cô bạn đó gắn bó với e từ thời ĐH, sống cùng ktx, tới khi tốt nghiệp ở trọ cùng nhau rồi khi nhà em mua nhà lại đàn đúm cho tới khi từng đứa đi lấy chồng,e là đứa muộn nhất. Thế nên quãng thời gian đó, em ko hề cô đơn, thấy cđ phẳng lặng yên bình lắm. Ngày đi làm, tối về ngủ ngáy o o, sờ sang phải, quay sang trái lúc nào cũng có người bầu bạnVẫn là gia đình, điểm tựa tốt nhất trong những ngày bão giông, luôn ở đó yêu thương mình vô điều kiện, rộng mở đón mình dù cả thế giới quay lưng. Và 2 cô bạn của mợ cũng là niềm an ủi neo giữ, là nơi tâm sự giãi bày. Phụ nữ có phức tạp lắm đâu, cơ bản dễ chiều, nói được ra viết ra được là nhẹ lòng nhiều lắm. Còn chuyện bước tiếp, ấy là tương lai rồi, đúng là phải có nhân duyên thì mới gặp gỡ chia sẻ, đủ tình yêu thương thì mới cùng song hành bên nhau được mợ nhỉ.

Thế hệ của e dẫu cuối 8x vẫn còn bị ảnh hưởng thời 7x nên ít nhiều cam chịu. Cộng thêm tính cách mỗi người một khác. Chứ giờ được làm lại, em sẽ sống khác, lành làm gáo, vỡ làm môi ngay từ đầu. Đừng ai nhảy lên đầu lên cổ mình nữa!Các kụ ông cũng chuẩn bị tâm thế đón con gái về nếu vớ phải thèng zể phải đấm... Chỉ bố là yêu con gái và bảo bọc chốt chặn cuối. Cũng phải dạy cho con gái tự bảo vệ phần tài sản của con gái bên nhà chồng theo Pháp Luật. Kiểu như sự nghiệp của con gái đích thị bên nhà chồng. Nếu chồng đối xử tồi hoặc không hạnh phúc cũng bê phần của mình về nhà đẻ
Otofun cõi mạng ảo, em chưa có duyên off trực tiếp cụ nào nên em ko biết cụ ạ. Còn thực tế em chứng kiến thì xung quanh em gồm người thân gia đình nội ngoai, bạn DH bạn 3 cấp, hàng xóm quanh nhà, đồng nghiệp chỗ làm... thì tỷ lệ như em còm ấy chiếm cũng kha khá. Lấy vợ mới có con mới thì con cũ coi như ko tồn tại luôn.Trong Otofun ối kụ kiếm được đôi chục tỷ tiền mặt giao cho vợ giữ. Lúc ly hôn cũng chả đòi nổi vợ. Nhiều kụ nói cứng ly hôn cho vợ con tất chỉ mang theo cái dé khô, thực ra là ctếch đòi được![]()
Bạn thân ĐH mà chơi đc với nhau đến nay em nghĩ phải hơn chục năm rồi mợ nhỉ. Thế thì là thành nợ của nhau đấy2 cô bạn đó gắn bó với e từ thời ĐH, sống cùng ktx, tới khi tốt nghiệp ở trọ cùng nhau rồi khi nhà em mua nhà lại đàn đúm cho tới khi từng đứa đi lấy chồng,e là đứa muộn nhất. Thế nên quãng thời gian đó, em ko hề cô đơn, thấy cđ phẳng lặng yên bình lắm. Ngày đi làm, tối về ngủ ngáy o o, sờ sang phải, quay sang trái lúc nào cũng có người bầu bạn
Nhân ngày nông nhàn, trong lúc chờ đón con trai học thêm, vui vui em lại biên tus 1 thuở thanh xuân rực rỡ nhé, kkk
Vì là chuyện buồn vui gì trong cuộc sống cũng tâm tình, thủ thỉ. Có khi chẳng cần lời khuyên hay tư vấn gì đâu nhưng là để tâm sự cho nhẹ lòng. Hoặc đơn giản chỉ là đi cf đi ăn vặt để dòm thấy cái mặt mũi của nhau. Thật đáng trân quý biết bao mợ ạ 
Vâng, em vẫn yêu nhưng theo 1 cách khác. Ở ngưỡng này yêu ko còn là hưởng thụ là show lên để bàn dân thiên hạ trầm trồ nữa rồiHãy yêu bản thân mợ nhé. Vui vẻ lên, cuộc đời còn dài và còn nhiều điều thú vị!![]()