- Biển số
- OF-528268
- Ngày cấp bằng
- 23/8/17
- Số km
- 1,601
- Động cơ
- 232,595 Mã lực
- Tuổi
- 48
Chúc mừng mợ chủ thớt với hai tiếng “TỰ DO” đáng giá nửa cuộc đời.
Mợ viết zài thế em nghĩ cũng tâm huyết và nhiều cái thật. Ngặt nỗi nghe vẫn thấy chả logic sao sao đó. Lếu kụ ck mà có bồ thì có thể xảy ra zư trên. Ới kụ ck có nick otofun dzô thanh minh xem ra nàm thaoCHUYỆN ĐÃ CŨ, MỌI THỨ ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ VÀ EM VẪN Ở ĐÂY BÌNH LẶNG NGẮM NHÌN MỌI THỨ TRÔI ĐI!
Sau tất cả, bài học rút ra là nên thẳng thắn đối diện với sự thật và học cách yêu chính mình
Tàn nhẫn nhất chính là thời gian mà dịu dàng nhất cũng vẫn là nó. Khi đã hết duyên thì đối mặt và buông bỏ là lựa chọn tốt nhất để chúng ta tái sinh và làm lại từ đầu, sống cuộc đời mà ta khao khát dẫu muộn còn hơn không. Em đang ấp ủ một "dự án" chữa lành bằng giọng nói, khi nào cần sẽ nhờ các Cụ, Mợ giúp đỡ
Cảm ơn Các Cụ, Mợ vì đã ở bên, đồng hành cùng em ở những thời khắc khó khăn nhất! Đúng là vẫn còn duyên với OF này. Sau rất rất lâu trở lại, vẫn còn nhiều ib hỏi thăm, dõi theo. Vậy nên, em lại mạnh dạn mở lòng, viết tiếp tâm sự cho những ai quan tâm nhé! Em ko cổ súy ly hôn nhưng nếu đó là điều lbất khả kháng thì hãy hoan hỉ đón nhận và làm lại cuộc đời!
**********
Đây là một câu chuyện buồn và không hay ho nên em xin dùng nick âm binh để trải lòng. Nếu Cụ/ Mợ nào thấy quen xin hãy cứ vô tình lướt qua, không cần phải ib động viên hay hỏi thăm gì ạ! Có những thứ kìm nén giữ lại tới mức vượt ngưỡng nên em viết ra cho nhẹ lòng bởi em tin các Cụ/Mợ trong này quá đủ trải nghiệm về cuộc đời rồi sẽ đồng cảm. Cảm ơn vì đã lắng nghe tâm sự của 1 đứa ngu ngốc như em!
***********
Em quyết định chia tay không phải vì chồng tệ nạn lô đề, cờ bạc, gái trai, lại càng không phải do người thứ 3 xuất hiện mà vì quá nhiều mâu thuẫn nảy sinh trong cuộc sống chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt về tính cách, quan điểm sống, tình cảm, trách nhiệm với những người xung quanh. Ngẫm lại, là do em ngu ngốc, đường thẳng ko đi lại chui vào bụi rậm nên giờ làm khổ kéo theo rất nhiều người. Điều em hối hận và day dứt nhất là ko thể cho con 1 gia đình trọn vẹn. Những lúc nhìn cảnh các gia đình khác quây quần, có mẹ có cha còn con em chỉ hoặc bên bố, hoặc bên mẹ mà em nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra bên ngoài mọi thứ bình thường nhưng lúc nào tâm cũng dằn vặt, cảm thấy có lỗi với con, thấy mình là gánh nặng cho bố mẹ mình. Mỗi lần con ở nhà nội về, con ngây ngô hỏi, "Sao vợ chồng lại không ở cùng nhau?" rồi "Mẹ ơi, sao mẹ không thử quay về nhà ông bà nội đi?"; "Sao bạn B được cả bố mẹ đưa đi học mà con chỉ có mỗi mẹ đưa đón thôi?" mà em như chết lặng, cũng chỉ cố điềm tĩnh trấn an bản thân và giải thích chung chung cho con hiểu.
Em kết hôn năm 29 tuổi còn chồng em hơn em 12 tuổi, cái tuổi ko còn bồng bột và nông nổi, đặc biệt chồng em đã từng 1 tập, (ly hôn khá lâu mới gặp em). Xét về mọi thứ thì em ko xuấtt sắc nhưng ko đến nỗi tệ; ngoại hình ko xinh nhưng chắc chắn ko xấu, tốt nghiệp ĐH và thạc sỹ chính quy, công tác tại CQ cấp Bộ, gia cảnh ổn định, có nền nếp, dù gốc ở quê nhưng gd đều ở đây. Chồng em quê gốc ko phải ở đây nhưng bố mẹ vốn là cán bộ làm ở HN sau được phân nhà trên phố nên ít nhiều có tư tưởng xem nhẹ dân nhà quê. Sau khi chúng em kết hôn thì có bé trai và sống chung với bố mẹ chồng. Tâm lý cưới xong chẳng ai thích sống chung với bố mẹ chồng nhiều tuổi vì sự khác biệt về thế hệ sẽ kéo theo nhiều điều ko thoải mái nhưng ok, em chiều được hết, em cân hết. Em ko phải người hiền lành hay chợ búa nhưng biết điều, biết kiềm chế, suốt mấy năm sống cùng chưa từng nói to tiếng hay cãi nhau xích mích gì với bố mẹ hoặc chị, em chồng vì em nghĩ cuộc đời có nhân quả, mình cư xử với họ như nào thì sau sẽ ứng với mình và mẹ ruột của mình nên dĩ hòa vi quý. Trong mọi mối quan hệ, em tự nhủ mình cứ sống tốt hết mình để sau có như nào thì ko bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm.
Sau cưới 1 thời gian, em nhận ra mình quá sai lầm khi sống cùng bố mẹ chồng để tiếp tục dung dưỡng cho cái nếp nhà trọng nam khinh nữ bởi bố chồng em rất gia trưởng, nóng tính, độc đoán, độc miệng, luôn nói ra những lời cay nghiệt dù đôi khi tâm ko ác. Nhưng bù lại, ông rất chăm chỉ, chịu khó nấu ăn. Còn chồng em thì LƯỜI, cái này cả nhà chồng em thừa nhận. Thậm chí lý do ly hôn của chị vợ cũ cũng chỉ gói gọn trong 1 từ "LƯỜI". Lười nhưng ưa sạch sẽ, ko muốn làm mà luôn thích đưa tay 5 ngón chỉ đạo bắt người khác phải làm theo ý mình, nếu người khác ko làm thì khẩu nghiệp ngay rồi nói những lời lẽ rất khó nghe.
Khi bé nhà em hơn 1 tuổi thì cả nhà sang nước ngoài sinh sống 4 năm. Trong suốt 4 năm đó, em mới thấm cái giá của việc làm Osin cho chính chồng mình, thấm cái ngu của việc lấy phải chồng lười, thấm luôn cái nhục của việc chọn sai chàng rể cho bố mẹ em. Như đã kể ở trên thì chồng em luôn tự hào là zai phố, nhà cửa thoáng mát, người thủ đô ko phải dân tỉnh lẻ, nhà trong ngõ như bố mẹ em. Và anh ta cũng cho luôn mình cái quyền được xem thường người khác, cụ thể coi thường ngay nhà vợ. Có thằng con rể nào đi suốt 4 năm ko hề gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ không ạ? Có thằng anh rể nào mean tới mức vợ mua cho em trai 2 bánh xà bông còn truy vấn còn bảo, VN thiếu gì? Trong khi đó, em sang được vài tháng bắt tay vào kinh doanh, trv rất có lộc đều hỗ trợ cho chị chồng và em chồng, mua quà cho nhà chồng ko thiếu 1 ai. Nhưng cái ngu nhất của em là quá tin chồng, để tiền chồng giữ và gửi về cho mẹ chồng nhờ gửi sổ tiết kiệm! Còn từ khi kết hôn, em ko hề biết pass thẻ ATM hay dt hoặc Laptop của chồng. Anh ta ko thoải mái và luôn giữ thái độ đề phòng cảnh giác dù biết rõ tính cách của em. Thế nên ko có chuyện em nắm được quỹ đen, quỹ đỏ hoặc tình hình tài chính của anh ta là bao nhiêu. Em chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc đời của mình mình còn ko tiếc thì dăm ba đồng bạc căn ke làm gì cho nó ầm ĩ cửa nhà. Nhưng sau, em phải trả giá khá đắt vì sự ngu ngốc này!
Khi sắp tới hết thời gian làm việc thì 2 mẹ con em về nước trước, chồng em đưa cho em 2 phong bì dán niêm phong, trong có tiền là tiền chung của 2 vk ck dặn cầm về gửi mẹ để ở két. Ok, em cầm về nhờ mẹ chồng bỏ két cũng ko buồn bóc ra kiểm xem bao nhiêu. 2 tháng đó em và con sống bên nội, cuối tuần về ngoại chơi, cũng khá êm đềm dù cs mới trở lại VN khá bỡ ngỡ; em bắt đầu đi làm ở CQ cũ và con em chuẩn bị vào lớp 1. 2 tháng sau chồng em trở về, lúc này là chuỗi ngày mệt mỏi và stress vì em bị áp lực cv ở CQ và bí bách chính trong quan hệ vợ chồng. Suốt tháng 5 và tháng 6 là đỉnh điểm nóng nực, ngày em đi 20km xe máy đi làm, sáng 6:30 lao ra khỏi nhà, có những hôm nhiều việc tận 8-9h mới mò về tận nhà. Có hôm có việc đột xuất nhờ chồng đón thì chồng em càm ràm nào là nắng nóng, nào là tắc đường.... Còn bình thường, tan tầm về chờ đợi mình là 1 ông chồng nằm khểnh ở nhà nghỉ ngơi, lo mỗi việc đón con (con học cách nhà 50m) cơm thì ông bà cắm hộ, rau ông bà cũng rửa luôn, có mỗi việc luộc lên cũng chờ vợ về nấu. Suốt cả chuỗi ngày như thế khiến em oải vô cùng, cho tới 1 ngày CQ em liên hoan chia tay cho anh TP về tỉnh nhận công tác thì 9:15 em về tới nhà thì bố chồng mắng em thậm tệ. Lúc này em vẫn nhẫn nhịn, cố gắng vì con, ko cãi câu nào. Em bảo, cuối tuần con sẽ thưa chuyện với bố mẹ. Lúc này, em đã quyết tâm rời bỏ. Sáng hôm sau, bố chồng em nghĩ lại chắc biết tối qua lỡ lời nên lên xoa dịu, em vẫn cười ko nói gì. Và chủ nhật, sau khi dọn đồ đạc xong, em mời chồng em lên gặp ông bà nội để nói lời chào cũng như lý do chia tay.
Lúc mang đồ xuống xe taxi, chồng em ko hề dọn giúp hay mang vác gì mà còn bảo, bố mẹ em chắc phải tổ chức mâm cỗ ăn mừng vì khi lấy chồng có mỗi cái xe máy, giờ thì thùng lớn thùng bé. Còn ông bố chồng gọi ngoái xuống, H ơi, nhớ để lại chùm chìa khóa)
Sau đó 1 tuần thì bà mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xã giao vài câu đại ý, " Dù ntn thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương con, con vẫn là con của bố mẹ. Trong quá trình ở, mẹ có gì ko phải thì mong con bỏ qua, tha thứ cho mẹ!". Em chỉ cười nói, "Con cảm ơn vì mẹ gọi điện! Nhưng câu này của mẹ, con xin phép ko nhận được đâu!".
Về ngoại, em ra đi tay trắng nuôi con mà thực ra từ khi về nước thì mình em đã lo cho con rồi. Lúc đó do suy nghĩ nhiều quá nên dẫn tới đau dạ dày và kéo theo 1 chuỗi bệnh khác, em nt hỏi chồng xin chia số tiền chung mà cả 2 có khi ở nước ngoài để em chữa bệnh thì chồng em bảo, em vay tạm tiền bà ngoại hay em trai em ý, tiền chung thì cuối năm mới đến kỳ hạn rút. Vâng, thế là em xoay xở cho chính cuộc đời của mình và nuôi con, phủ nhận luôn sự có mặt của anh ta. Hàng tuần anh ta vẫn sang đón đưa bé về nội, vẫn thái độ hất hàm, xấc xược ko chào mẹ em khi gặp bà, vẫn xỏ xiên xóc máy việc em chăm sóc bé rồi dạy dỗ trường lớp ra sao. Tuyệt nhiên, cả nhà nội cũng ngoảnh đi, cũng phủi, ko 1 đồng quà tấm bánh hộp sữa càng ko có chuyện hỗ trợ nuôi bé nhưng luôn xui đứa trẻ về nói với mẹ " vợ chồng phải ở cùng nhau")
Hơn nửa năm sau ngày em rời khỏi nhà nội, chồng em đưa em số tiền theo thỏa thuận lúc em rời đi và quên luôn lãi suất ngất ngưởng lúc đó (vì tiền gửi lúc trước và sau Covid, có lúc kỳ hạn dài mà cao lên tới 9% thì phải) và luôn miệng bảo, của em ko được nhiều thế đâu, đây là anh cho thêm em. Khi em hỏi, anh ko hỗ trợ nuôi con từ ngày ấy tới giờ à thì anh ta bảo, nếu em cảm thấy ko nuôi được thì để con anh nuôi.
Tới giờ, ngẫm lại, vợ chồng là duyên nợ các Cụ ạ! Nợ nhiều quá, trả xong nhanh rồi cũng đứt thôi, đường ai nấy đi cho thanh thản. Quá khứ là thứ ko thay đổi được rồi nhưng cái khiến mình suy nghĩ nhiều nhất là tương lai của đứa trẻ. Nếu con sống chứng kiến bố mẹ cãi nhau, mắng chửi nhau rồi sẽ bị tổn thương thì chẳng thà giải thoát cho nhau. Em bị ám ảnh câu hỏi "Ngày mai, bố mẹ có cãi nhau không?". Trước sợ nhất là tới bến xe và bệnh viện nhưng giờ mới biết nơi sợ hãi nhất là Tòa án! Hy vọng, ko nhiều Cụ Mợ phải dừng chân ở nơi ám ảnh này như em! Những ai còn được sống là chính mình, còn ko cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình thì hãy trân quý giá trị gia đình.
"After all, tomorrow is another day"![]()
súp lươn Lý Hùng trên cổng thành rất ngonNhớ lót 25
Món lươn này e ko ham lắm ạsúp lươn Lý Hùng trên cổng thành rất ngon
năm nào a cũng đi cửa lò xong tranh thủ chạy lên đó ăn
nhưng chi dc mỗi món đó, các món khác thì tệ
thôi xong rồi thì chiều nay bạch thủ con lô 52 đi mợ
chắc chắn là xênh rồi
Ra cả cặp ra D luôn kìaNhớ lót 25
Mai mợ lại phánNhớ lót 25

Em chia sẻ với mợ ạ. Cũng nhanh quá, mới đó đã hơn 1 năm rồi mà em vẫn nhớ bao điều phũ phàng băng lạnh của đồng chí ck ấy qua những tình huống cụ thể mà mợ kể xuyên suốt cả thớt. Thật xót xa! Thật lòng em thấy thôi thì đến bước đường này thì muộn còn hơn ko. Cái đánh mất ko chỉ là bao năm thanh xuân của người phụ nữ mà còn cả niềm tin sự hy vọng đều tan biến. Từ nay tự do rồi, coi nhau như người từng quen thôi, ko còn ảnh hưởng cuôcj sống của nhau nữa, bản thân mình sẽ gắng sức gượng dậy để xây dựng lại từ đầu. Mong mợ giữ gìn sức khoẻ cùng bản lĩnh lý trí. Bởi chỉ cần có sức khoẻ, có tài chính, lại thêm bố mẹ gia đình mình ở phía sau nâng đỡ tinh thần, thì những ngày phía trước vẫn còn nắng đẹp để mình mỉm cười mợ nhé. Chúc mợ thật nhiều may mắnNGÀY ĐỊNH MỆNH...
Hà Nội, một ngày nắng vàng rực rỡ, mình và chồng hẹn nhau lên tòa để ký kết giấy tờ, xử lý nốt những thứ còn dang dở. Để có được ngày đó, đơn xin LH của mình đưa cho đồng chí ấy được sửa đi sửa lại 3 lần trong vòng 3 tháng. Ừ, thôi thì tất cả vì con nên mọi điều khoản thương lượng đưa ra chỉ mang tính tương đối.
Mình, khi bước chân ra khỏi cuộc sống hôn nhân đó, tự nói với lòng mình, bằng mọi giá sẽ cố nuôi con, dù có đi ăn mày, có đi làm đ... sẽ ko bao giờ quay trở lại. Bởi xét cho cùng, kết hôn là để hạnh phúc, để sống trong tình yêu còn khi mục tiêu ko phù hợp nữa thì nên giải thoát. Nắm được điểm yếu đó, chồng mình gây khó dễ, cuối cùng để đạt được LH đồng thuận thì mình sẽ nuôi con tới hết cấp 1, còn anh ấy sẽ bắt đầu nuôi từ cấp 2. Để tránh việc đưa con tới tòa xin ý kiến, mình đồng ý hết, thậm chí nhờ tới dịch vụ, sẵn sàng bỏ tiền ra để tránh cho con chứng kiến những thứ ko nên xem.
Ấy thế mà khi tới tòa, sau khi ký kết mọi giấy tờ, trong lúc chờ anh ấy đi nộp án phí, cán bộ ở đó hỏi mình, sống sao mà để người ta đề phòng thế? Mình ngơ ngác, em ko hiểu gì ạ? À, anh ý ghi âm hội thoạiMình ngạc nhiên rồi cười, vẫn bài cũ thôi chị ạ! Chiêu này áp dụng với tập 1, giờ vẫn dùng lại với em. Vậy, đó là bản chất rồi! Họ vốn dĩ ko hề tin ai, luôn nghi kỵ!
Mấy chị cán bộ còn bảo, nghe giọng em thấy có cảm tình sao vợt dc quả chồng có 102 thế? Bỏ khẩu trang ra c xem mặt nào. Mình vừa kéo khẩu trang xuống, chị TP cười phá nói ngay, thôi, đúng là ..... cắm bãi ấy rồi.....Tầm 10 năm trước mày chốt đơn này sau kéo dài được tới vậy thì nói ngu cũng ko oan. Vâng, em dại nên em phải trả giá, cái giá quá đắt! Mà suy cho cùng là duyên nợ, trả hết rồi thì thôi chị à! Riêng khoản vợ chồng, ko cứ khôn là hạnh phúc đâu ạ!
Chờ 15p, rồi 20p.... chẳng thấy đ/c kia quay lại, mọi người sốt ruột giục mình, gọi cho ông ý đi, kẻo ông ý lại chuồn mất! Hóa ra hệ thống bị lỗi nên kéo dài thời gian, mình vẫn cảm ơn và bảo, anh chịu khó chút nhé!
Tới khi vào phòng hoàn tất nốt thủ tục, chị TP bảo, tôi ko đồng ý cho việc tự ý ghi âm, nếu như vậy sẽ dừng việc xử ngày hôm nay lại. Đ/c ấy phản đòn liền, được thôi, tôi thế nào cũng được vì vợ tôi mới là người chủ động muốn LH chứ ko phải tôi. Tôi đã quá tạo điều kiện cho cô ấy, đáng lẽ cô ấy là nguyên đơn nhưng vì nể lắm nên để tên tôi ở vị trí đó, tôi mới ko ý kiến. bla... bla....
Mình như chết lặng, ko nói được lời nào. May anh LS và chị cán bộ còn lại xoa dịu nên anh ta ngồi lại và ký nốt. Mình chỉ bảo, em và anh đủ chín chắn để biết như nào tốt nhất cho con. Còn với em, những gì e nói ra, viết ra, em khắc tự chịu trách nhiệm. Ly hôn ko phải kết thúc mà qtrọng là cách chúng ta đối xử và hợp tác nuôi dạy con thế nào! Gần 3 năm qua, anh nhìn lại và tự ngẫm! Đừng nhân danh vì con chỉ để thỏa mãn cái tôi hiếu thắng của mình!
Rời khỏi tòa, mình dừng xe lại ngắm nhìn xung quanh một chút. Trong lòng ko vui cũng chẳng buồn. Ko khởi chút tuyệt vọng hay hy vọng nào cả. Đúng kiểu cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ko còn gánh nặng đè nén suốt mấy năm qua nữa!
Hít thở một hơi sâu, mình hòa vào dòng người xe cộ nườm nượp trở về nhà, nơi có ba mẹ, có con trai chờ mình!
Đề 52 luôn cụ ơithôi xong rồi thì chiều nay bạch thủ con lô 52 đi mợ
chắc chắn là xênh rồi
Đóng lại, khóa kín, dán niêm phongNGÀY ĐỊNH MỆNH...
Hà Nội, một ngày nắng vàng rực rỡ, mình và chồng hẹn nhau lên tòa để ký kết giấy tờ, xử lý nốt những thứ còn dang dở. Để có được ngày đó, đơn xin LH của mình đưa cho đồng chí ấy được sửa đi sửa lại 3 lần trong vòng 3 tháng. Ừ, thôi thì tất cả vì con nên mọi điều khoản thương lượng đưa ra chỉ mang tính tương đối.
Mình, khi bước chân ra khỏi cuộc sống hôn nhân đó, tự nói với lòng mình, bằng mọi giá sẽ cố nuôi con, dù có đi ăn mày, có đi làm đ... sẽ ko bao giờ quay trở lại. Bởi xét cho cùng, kết hôn là để hạnh phúc, để sống trong tình yêu còn khi mục tiêu ko phù hợp nữa thì nên giải thoát. Nắm được điểm yếu đó, chồng mình gây khó dễ, cuối cùng để đạt được LH đồng thuận thì mình sẽ nuôi con tới hết cấp 1, còn anh ấy sẽ bắt đầu nuôi từ cấp 2. Để tránh việc đưa con tới tòa xin ý kiến, mình đồng ý hết, thậm chí nhờ tới dịch vụ, sẵn sàng bỏ tiền ra để tránh cho con chứng kiến những thứ ko nên xem.
Ấy thế mà khi tới tòa, sau khi ký kết mọi giấy tờ, trong lúc chờ anh ấy đi nộp án phí, cán bộ ở đó hỏi mình, sống sao mà để người ta đề phòng thế? Mình ngơ ngác, em ko hiểu gì ạ? À, anh ý ghi âm hội thoạiMình ngạc nhiên rồi cười, vẫn bài cũ thôi chị ạ! Chiêu này áp dụng với tập 1, giờ vẫn dùng lại với em. Vậy, đó là bản chất rồi! Họ vốn dĩ ko hề tin ai, luôn nghi kỵ!
Mấy chị cán bộ còn bảo, nghe giọng em thấy có cảm tình sao vợt dc quả chồng có 102 thế? Bỏ khẩu trang ra c xem mặt nào. Mình vừa kéo khẩu trang xuống, chị TP cười phá nói ngay, thôi, đúng là ..... cắm bãi ấy rồi.....Tầm 10 năm trước mày chốt đơn này sau kéo dài được tới vậy thì nói ngu cũng ko oan. Vâng, em dại nên em phải trả giá, cái giá quá đắt! Mà suy cho cùng là duyên nợ, trả hết rồi thì thôi chị à! Riêng khoản vợ chồng, ko cứ khôn là hạnh phúc đâu ạ!
Chờ 15p, rồi 20p.... chẳng thấy đ/c kia quay lại, mọi người sốt ruột giục mình, gọi cho ông ý đi, kẻo ông ý lại chuồn mất! Hóa ra hệ thống bị lỗi nên kéo dài thời gian, mình vẫn cảm ơn và bảo, anh chịu khó chút nhé!
Tới khi vào phòng hoàn tất nốt thủ tục, chị TP bảo, tôi ko đồng ý cho việc tự ý ghi âm, nếu như vậy sẽ dừng việc xử ngày hôm nay lại. Đ/c ấy phản đòn liền, được thôi, tôi thế nào cũng được vì vợ tôi mới là người chủ động muốn LH chứ ko phải tôi. Tôi đã quá tạo điều kiện cho cô ấy, đáng lẽ cô ấy là nguyên đơn nhưng vì nể lắm nên để tên tôi ở vị trí đó, tôi mới ko ý kiến. bla... bla....
Mình như chết lặng, ko nói được lời nào. May anh LS và chị cán bộ còn lại xoa dịu nên anh ta ngồi lại và ký nốt. Mình chỉ bảo, em và anh đủ chín chắn để biết như nào tốt nhất cho con. Còn với em, những gì e nói ra, viết ra, em khắc tự chịu trách nhiệm. Ly hôn ko phải kết thúc mà qtrọng là cách chúng ta đối xử và hợp tác nuôi dạy con thế nào! Gần 3 năm qua, anh nhìn lại và tự ngẫm! Đừng nhân danh vì con chỉ để thỏa mãn cái tôi hiếu thắng của mình!
Rời khỏi tòa, mình dừng xe lại ngắm nhìn xung quanh một chút. Trong lòng ko vui cũng chẳng buồn. Ko khởi chút tuyệt vọng hay hy vọng nào cả. Đúng kiểu cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ko còn gánh nặng đè nén suốt mấy năm qua nữa!
Hít thở một hơi sâu, mình hòa vào dòng người xe cộ nườm nượp trở về nhà, nơi có ba mẹ, có con trai chờ mình!
Ui nhọ quá, giờ em mới vào thớt thì để nổ rồiĐề 52 luôn cụ ơi

Chúc mợ sớm có cuộc sống mới vui vẻ. Đọc chuyện của mợ em tự đưa tay vỗ mấy cái vào mặt hứa với mình rằng từ giờ phải ngoan và biết nghe lời vợ, dẫu nó có điên lên mắng chửi hay đuổi ra khỏi nhà thì cứ ôm chặt lấy chân nó vậyNGÀY ĐỊNH MỆNH...
Hà Nội, một ngày nắng vàng rực rỡ, mình và chồng hẹn nhau lên tòa để ký kết giấy tờ, xử lý nốt những thứ còn dang dở. Để có được ngày đó, đơn xin LH của mình đưa cho đồng chí ấy được sửa đi sửa lại 3 lần trong vòng 3 tháng. Ừ, thôi thì tất cả vì con nên mọi điều khoản thương lượng đưa ra chỉ mang tính tương đối.
Mình, khi bước chân ra khỏi cuộc sống hôn nhân đó, tự nói với lòng mình, bằng mọi giá sẽ cố nuôi con, dù có đi ăn mày, có đi làm đ... sẽ ko bao giờ quay trở lại. Bởi xét cho cùng, kết hôn là để hạnh phúc, để sống trong tình yêu còn khi mục tiêu ko phù hợp nữa thì nên giải thoát. Nắm được điểm yếu đó, chồng mình gây khó dễ, cuối cùng để đạt được LH đồng thuận thì mình sẽ nuôi con tới hết cấp 1, còn anh ấy sẽ bắt đầu nuôi từ cấp 2. Để tránh việc đưa con tới tòa xin ý kiến, mình đồng ý hết, thậm chí nhờ tới dịch vụ, sẵn sàng bỏ tiền ra để tránh cho con chứng kiến những thứ ko nên xem.
Ấy thế mà khi tới tòa, sau khi ký kết mọi giấy tờ, trong lúc chờ anh ấy đi nộp án phí, cán bộ ở đó hỏi mình, sống sao mà để người ta đề phòng thế? Mình ngơ ngác, em ko hiểu gì ạ? À, anh ý ghi âm hội thoạiMình ngạc nhiên rồi cười, vẫn bài cũ thôi chị ạ! Chiêu này áp dụng với tập 1, giờ vẫn dùng lại với em. Vậy, đó là bản chất rồi! Họ vốn dĩ ko hề tin ai, luôn nghi kỵ!
Mấy chị cán bộ còn bảo, nghe giọng em thấy có cảm tình sao vợt dc quả chồng có 102 thế? Bỏ khẩu trang ra c xem mặt nào. Mình vừa kéo khẩu trang xuống, chị TP cười phá nói ngay, thôi, đúng là ..... cắm bãi ấy rồi.....Tầm 10 năm trước mày chốt đơn này sau kéo dài được tới vậy thì nói ngu cũng ko oan. Vâng, em dại nên em phải trả giá, cái giá quá đắt! Mà suy cho cùng là duyên nợ, trả hết rồi thì thôi chị à! Riêng khoản vợ chồng, ko cứ khôn là hạnh phúc đâu ạ!
Chờ 15p, rồi 20p.... chẳng thấy đ/c kia quay lại, mọi người sốt ruột giục mình, gọi cho ông ý đi, kẻo ông ý lại chuồn mất! Hóa ra hệ thống bị lỗi nên kéo dài thời gian, mình vẫn cảm ơn và bảo, anh chịu khó chút nhé!
Tới khi vào phòng hoàn tất nốt thủ tục, chị TP bảo, tôi ko đồng ý cho việc tự ý ghi âm, nếu như vậy sẽ dừng việc xử ngày hôm nay lại. Đ/c ấy phản đòn liền, được thôi, tôi thế nào cũng được vì vợ tôi mới là người chủ động muốn LH chứ ko phải tôi. Tôi đã quá tạo điều kiện cho cô ấy, đáng lẽ cô ấy là nguyên đơn nhưng vì nể lắm nên để tên tôi ở vị trí đó, tôi mới ko ý kiến. bla... bla....
Mình như chết lặng, ko nói được lời nào. May anh LS và chị cán bộ còn lại xoa dịu nên anh ta ngồi lại và ký nốt. Mình chỉ bảo, em và anh đủ chín chắn để biết như nào tốt nhất cho con. Còn với em, những gì e nói ra, viết ra, em khắc tự chịu trách nhiệm. Ly hôn ko phải kết thúc mà qtrọng là cách chúng ta đối xử và hợp tác nuôi dạy con thế nào! Gần 3 năm qua, anh nhìn lại và tự ngẫm! Đừng nhân danh vì con chỉ để thỏa mãn cái tôi hiếu thắng của mình!
Rời khỏi tòa, mình dừng xe lại ngắm nhìn xung quanh một chút. Trong lòng ko vui cũng chẳng buồn. Ko khởi chút tuyệt vọng hay hy vọng nào cả. Đúng kiểu cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Ko còn gánh nặng đè nén suốt mấy năm qua nữa!
Hít thở một hơi sâu, mình hòa vào dòng người xe cộ nườm nượp trở về nhà, nơi có ba mẹ, có con trai chờ mình!

Ô kụ gừng là trạng đề hửĐề 52 luôn cụ ơi
Cụ gừng phán chuẩn thế chứ lị. Cụ í ăn đủ rồiÔ kụ gừng là trạng đề hử
Hết duyên thì buông thôi Cụ ạ! Hoặc nghĩ sâu hơn, có lẽ em nặng vía nên biết đâu tới với ai cũng dang dở thì saoThôi mợ ạ, mừng là mình đã thoát rồi
Chúc mừng mợ
Đề 52 luôn cụ ơi
Ô kụ gừng là trạng đề hử
Cụ gừng phán chuẩn thế chứ lị. Cụ í ăn đủ rồi
Thật chứ mơ gì nữa

Vợ chồng là duyên phận, nếu đã đồng hành được cả chặng đường dài mà ko có mâu thuẫn quá lớn thì nên biết ơn, tôn trọng mẹ của các con mình mà bước tiếp Cụ ạ! Chắc gì bỏ vợ, lấy ng khác sẽ tốt hơn? Em vẫn thường nói vậy với mấy ông anh chơi cùng. Bất đắc dĩ lắm mới phải dẫn nhau ra toà thôi ạ!Chúc mợ sớm có cuộc sống mới vui vẻ. Đọc chuyện của mợ em tự đưa tay vỗ mấy cái vào mặt hứa với mình rằng từ giờ phải ngoan và biết nghe lời vợ, dẫu nó có điên lên mắng chửi hay đuổi ra khỏi nhà thì cứ ôm chặt lấy chân nó vậy![]()
Cảm ơn tình cảm nồng hậu và sự dõi theo của Mợ trong suốt thời gian qua! Lát em sẽ ib riêng cho Mợ nhé! Đúng như hẹn ướcEm chia sẻ với mợ ạ. Cũng nhanh quá, mới đó đã hơn 1 năm rồi mà em vẫn nhớ bao điều phũ phàng băng lạnh của đồng chí ck ấy qua những tình huống cụ thể mà mợ kể xuyên suốt cả thớt. Thật xót xa! Thật lòng em thấy thôi thì đến bước đường này thì muộn còn hơn ko. Cái đánh mất ko chỉ là bao năm thanh xuân của người phụ nữ mà còn cả niềm tin sự hy vọng đều tan biến. Từ nay tự do rồi, coi nhau như người từng quen thôi, ko còn ảnh hưởng cuôcj sống của nhau nữa, bản thân mình sẽ gắng sức gượng dậy để xây dựng lại từ đầu. Mong mợ giữ gìn sức khoẻ cùng bản lĩnh lý trí. Bởi chỉ cần có sức khoẻ, có tài chính, lại thêm bố mẹ gia đình mình ở phía sau nâng đỡ tinh thần, thì những ngày phía trước vẫn còn nắng đẹp để mình mỉm cười mợ nhé. Chúc mợ thật nhiều may mắn![]()
Vâng, tẹo thư thả mợ ib em nha! Bàn tay em bé, bờ vai em gầy, (lại là gấy thẳng chứ ko phải cú có gai), nên để lắng nghe chia sẻ tâm sự cùng mợ - người phụ nữ có nội tâm phong phú cùng giọng nói siêu ấm áp dễ thương - thì em tin là em làm được mợ ạCảm ơn tình cảm nồng hậu và sự dõi theo của Mợ trong suốt thời gian qua! Lát em sẽ ib riêng cho Mợ nhé! Đúng như hẹn ước![]()

Cho em nghe thử giọng mợ ấy xem zư làoVâng, tẹo thư thả mợ ib em nha! Bàn tay em bé, bờ vai em gầy, (lại là gấy thẳng chứ ko phải cú có gai), nên để lắng nghe chia sẻ tâm sự cùng mợ - người phụ nữ có nội tâm phong phú cùng giọng nói siêu ấm áp dễ thương - thì em tin là em làm được mợ ạ![]()