CRUSH Ở SÔNG ĐÀ - TÔI CÓ CĂN TU.
Sau khi tạm biệt Dung và rời sông Đà đã rất lâu rồi, khoảng hơn 10 năm sau đấy, tôi tình cờ gập một anh thầy bói.
Hôm đó, tôi được một nàng, nhờ đưa đến gập một ông thầy bói đại cao siêu, đại cao thủ. Ông này đang có mặt ở Triệu Việt Vương để xem cho một VIP, và cô nàng X là người nhà của ông VIP nọ, nên muốn được xem bói ké. Do thời gian quá gấp, nên tôi được chọn làm tài xế.
Khi đến nơi, tôi nhìn thấy một người chắc chắn ít tuổi hơn tôi, chẳng phải đàn ông, cũng không phải đàn bà, đang ngồi xổm trên ghế sa lông, trước mặt là ngài VIP mà tôi nhìn quen mặt trên vô tuyến, VIP thì hai tay đang vặn xoắn vào nhau, vẻ mặt đầy thành kính, đang lắng nghe nhời phán bảo của tay đồng cô bóng cậu nọ.
Thấy hai chúng tôi, ông VIP nọ giới thiệu:
-Đây là cháu gái tôi, xin thầy hữu duyên, cho cháu tôi vài lời châu ngọc.
Đoạn, ông VIP nọ đi ra, còn trơ khấc lại tôi và cô bạn đồng hành.
Cô bạn tôi liền quỳ sụp xuống, xuýt xoa bẩm báo gì đó.
Còn tôi, thấy câu chuyện không không hợp với mình, bèn rút ra tờ báo ND quen thuộc, đọc chương mục ưa thích của tôi.
Thốt nhiên, tôi thấy cô bạn lắc vai tôi:
-Anh ơi, hôm nay duyên quá, em vừa nhờ được thầy xem cho anh. Anh ngồi sang đây, có gì cứ bẩm với thầy.
Tôi ngồi vào chỗ cô bạn chỏ, đối diện với tay đồng bóng kia.
Chúng tôi nhìn nhao.
Không biết tay kia có cảm nghĩ gì. Còn cá nhân tôi, nhìn nhân vật trước mặt, như đang quan sát mẻ bê tông đang trộn trên công trường.
Chợt. Giọng cô bạn cất lên, du dương như thánh ca trong nhà thờ:
-Thưa thầy, nhờ thầy xem hộ cho bạn của con, vận hạn thế nào.
Nể cô bạn gái, tôi cũng đáp lễ một câu cho phải phép:
-Xin anh cho biết, tôi có được may mắn gì không.
Tay thầy bói không xem tay, chẳng xem chân, cũng không hỏi ngày sinh của tôi để bấm quẻ, mà chỉ chăm chú nhìn người tôi từ đầu đến chân, như dân tình xăm soi nhẫn vàng Bảo Tín trước khi xuống tiền.
Sau chừng 10 phút, tay đồng bóng thở hắt ra:
-Ông này có chó gì phải xem. Quý nhân phù trợ nó lù lù trên mặt và khắp cả người.
Đoạn, tay thầy bói bầu cô bạn tôi:
-Chào ông chú hộ thầy. Thầy về đây. Còn ông này, thích gì thì cứ thế mà làm. Ông có bà cô thương bỏ mẹ ra, sợ đ….éo gì ai. Thôi, tôi về đây.
Ôi dồi.
Người quân nhân cách mạng là tôi, tin chó gì bói toán.
Nay, đã về hiêu, tổng kết lại sự đời, tự thấy tay đồng bóng nọ, nói cũng có phần đúng.
Trở lại năm 1980 ở sông Đà.
Người ta thì đến với đơn vị ở đường hầm, ở đập bờ trái, ở đập bờ phải, ở bến vượt phà Thia, thì tôi lại được phân về làm chánh OTK của Làng chuyên gia.
Năm 1980 đó, lương cấp bậc của tôi là 65 đ/tháng, cộng với phụ cấp các kiểu con đà điểu, mỗi tháng tôi nhận đâu đó khoảng 80 đồng. Nhưng sức mua 80 đồng của tôi, mua được sản vật phải gấp 5 hoặc 10 lần số tiền ấy.
Tất cả là do Dung.
Trong khi mọi người phải mua bo bo hay hạt mì ép, thì Dung, với chức danh là phiên dịch của Kỹ sư trưởng làng chuyên gia, có thể mua mọi thứ thần thoại ở trong Làng chuyên gia đó.
Cá hộp, thịt hộp, súc-cù-la, rượu ‘ba ngôi sao’ thì tôi đã kể nhiều .. dồi.
Mà thật ra, còn là hàng trăm thứ ‘hầm bà làng’ khác.
Từ những thứ vô bổ như ‘nước suối khoáng Gờ-ru-di-a’, ‘bầu quả muối đóng lọ’ (lưu ý là bầu quả đóng lọ, chứ không phải là ‘dưa chuột muối’ đóng lọ nhá. Bởi ‘bầu quả’ ít hàng hơn), đến những thứ xa xỉ hơn như táo Nga tươi đỏ thắm, hay mứt mận, mứt đào đóng lọ to tướng. Và vân vân.
Có 2 thứ mà tôi nhớ, vì nó liên quan đến những câu chuyện về sau, đó là ‘Mứt mận đóng lọ’ và ‘thuốc lá Nga’.
Tôi vốn có nhiều bạn bè, nên mỗi khi đến chơi với các bạn, tôi hay mang quà đến thăm.
Có một bạn, thích ăn ngọt, nên tôi thường mang tặng ‘Mứt mận đóng lọ’, vì nó không quá đắt và lại để được lâu.
Loại thực phẩm này, người ta dùng để phết lên bánh mì đã được làm nóng, có thể ăn kèm với bơ hoặc không.
Nhưng một lần tôi đến chơi, thì mới biết rằng bạn tôi không ăn như thế. Mà mỗi khi có khách quý đến chơi, bạn tôi mới múc vài thìa ‘mứt mận’ này, pha với nước nguội, để thành một ly nước giải khát xịn xò, như tụi trẻ ngày nay, mời nhao ly trà sữa Hàn quốc.
Thuốc lá thì tôi không hút bao giờ, nhưng cũng hay mua để tặng các ông bạn dùng cho bổ phổi.
Những ông ít hút, thì tôi hay cho thuốc lá đầu lọc.
Còn những ông hút như ăn vã chả giò, thì tôi thường tặng thuốc lá mà đầu ngậm vào mồm là 1 ống giấy, nom khá giống lõi cuộn chỉ khâu. Loại thuốc lá này, rẻ hơn loại thuốc đầu lọc kể trên.
Tôi nhớ đến loại thuốc lá này, vì câu chuyện công an bắt gián điệp Xô – Đức thời xưa, có kể chuyện 1 điệp viên người Nga, đóng vai sỹ quan Đức đã bị bại lộ.
Lý do rất đơn giản, là chỉ có người Nga, khi hút loại thuốc lá ‘mà đầu ngậm vào mồm là 1 ống giấy’, thì người Nga hay cắn cho ống giấy bẹp vào. Còn những người châu Âu khác thì không.
Đúng là khi tôi ở sông Đà, thì tôi như ở một thế giới khác.
Từ thực phẩm, hoa quả, thậm trí đến cả mùi trong không khí, cũng như là đang ở xứ sở Bạch dương. Vì nơi tôi làm việc, là ở ‘Làng Chuyên gia’.
Nếu như vận vào lời của tay thầy bói, thì quý nhân của tôi ở đấy, là Dung.
Nhưng ngẫm kỹ lại, thì có lẽ là do tôi có căn tu.
Bởi tôi không hề ham muốn một thứ gì cả.
Ví dụ như ở một nơi, hàng hoá hiếm hoi và ê hề như thế, nhưng tôi tuyệt nhiên không có ý định, ‘đánh hàng’ ra bên ngoài, để ăn ‘chênh lệch’ giá.
Tôi chỉ sống bằng lương mà được Đ..ảng và quân đội cung cấp.
Hình minh hoạ là 1 lọ mứt mận và loại thuốc lá ‘có đầu ngậm vào mồm’ là ống giấy.
Tôi không có ảnh của các đồ vật này hồi trước, mà lấy tạm trên mạng để minh hoạ thôi.