Hồi còn bé cấp 1,2, chơi trốn tìm em trốn vào khe tường giữa 2 nhà, mà kẹt cả người ko tiến ko lùi dc, ngực bị ép ko hét to để gọi dc ai, lúc ấy chỉ độ vài phút đã thấy hoảng loạn lắm rồi. Nghĩ đến cháu bé, hơn 30 tiếng trong không gian tối hơn, chật hơn, nguy hiểm hơn, sâu hơn, thì ảnh hưởng đến tâm lý rất lớn sau này. Có 1 cái e nghĩ đến cũng thấy nhói người là liệu: rơi 35 mét vậy có đang gặp chấn thương ko, tai hại nhất là rơi xuống vật nhọn, thì mọi thứ quá tệ và khổ với bé. Mong nền rơi xuống an toàn, em ko chấn thương để còn thể trạng tốt đợi dc giải cứu
Quá nhiều comment đưa giải pháp, e hoàn toàn 0 kiến thứcvề xây dựng nhưng có cái này e vẫn phải nêu suy nghĩ: đưa camera đàm thoại 2 chiều, nối dây mạng Lan dài thật dài vào thả xuống cho mẹ con nói chuyện, mẹ trấn an con, hỏi thăm con có chấn thương ko, con làm sao mà gào dc 35 mét mà mọi người cứ ở trên miệng hố hô xuống làm gì. chưa kể nó ko khác cái thùng phi, ai ngồi trong mà bên ngoài hô, gõ, đục, khoan thì khéo đinh tai nhức óc, liên lạc dc với bé ngay từ đầu là cần thiết, để nắm tình trạng bé cũng như biết dc hoạt động bên trên có phù hợp hay ảnh hưởng gì bé ko.