- Biển số
- OF-130800
- Ngày cấp bằng
- 14/2/12
- Số km
- 27,522
- Động cơ
- 1,653,793 Mã lực
- Nơi ở
- Đó đây, langthang
Chửa đến đoạn ma đầu đen ... nhỉ
Nhớ nhung cái gì, định theo phe nghệ sỹ trong Nam à ?Hi thế ạ lão, ak mà lão biết " Ngu Hèn" là nick nào trên nảy không? Nick Ngu Hèn bị xoá rồi, em nhớ lão ý quá.
Hi, em chào mợ. Dạ không mợ ạ. Em dân chuyên đổ bê tông thôi. Mà nói vụ ý, em ghét cay ghét đắng ba cái thằng HL, TT, TG. Nghe tiếng em đã chuyển kênh, tắt TV chứ đừng nói xem hay ủng hộ.Nhớ nhung cái gì, định theo phe nghệ sỹ trong Nam à ?
Tiếp theo thế nào CụTheo phản xạ tự nhiên, hai tay em bám chặt hai bên eo ông chú, cảm giác ông ý cũng đang căng thẳng, cơ bụng căng cứng. " chú đi được không, để cháu đi cho" " không, mày k biết đường, đi kiểu gì, cứ ngồi im". Em nhìn quanh, một bên là bờ sông, bên còn lại là ruộng lúa, con đường đổ bê tông thắp tắp vắng lặng như tờ " cá gì vậy chú? Cháu có thấy gì đâu" " uh, chắc tao nhầm" "cháu nghe rõ tiếng ùm ùm như có đá lăn xuống sông, nhầm kiểu gì chú?" " ak..." ông chú ậm ừ không nói gì, em cũng mang máng hiểu nên thôi k hỏi. Hai chú cháu lặng im không ai nói thêm lời nào cho đến khi ra đến hồ nuôi cá.
Để em biên nốt chuyện em đi ăn cưới rồi e kể ạ.Tiếp theo thế nào Cụ
Vừa bước qua cái cửa ngách, em giật bắn mình, ngay cạnh cái cầu thang ( hình như cầu thang lên tầng 2 ngôi nhà thì phải) em thấy một bóng người ngồi thu lu ngay chiếu nghỉ, định thần nhìn kỹ thì không thấy gì nữa, nhưng lúc ý tóc mai, tóc gáy và lông tay e dựng tua tủa. Ông P đang ngồi ở căn phòng phía sau, không hiểu sao trời lạnh thế mà ông ý lại cởi trần, hai tay chống vào hai bên hông, mắt nhìn trừng trừng vào cái bàn trước mặt. Em rón rén đi vào, chưa biết xử sự như thế nào, dưới sàn nhà, cái đĩa vỡ tung toé( chắc ông ý vừa đập). " ngồi đây chú, d..i.. t cụ nhà nó, nhà này có ma" Ông P nói đến đó rồi dừng, đúng nhổm dậy, cúi xuống gầm bàn lấy lên cái chai rượu, loại chai 0,65 lít thuỷ tinh, mở nút tu ừng ực một hơi xong đưa cho em bảo " uống một ngụm đi chú, đâu có đó, nhà này hỏng rồi, nuôi âm binh, nuôi âm binh, giờ nó vật cho". Em vừa sợ vừa ngại, như một phản xạ tự nhiên đưa tay cầm chai rượu, ngửa cổ làm một hớp. Ông P ngồi xích qua một bên lấy chỗ cho em ngồi lên cái giường ông ý đang ngồi. Vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì thì ngoài cổng có tiếng đập cửa ầm ầm tiếp theo là tiếng gọi thảng thốt " cụ K ơi, chú P ơi" . " mấy giờ rồi? " ô P hỏi em " dạ, hơn 3h" " mẹ, sao gọi gì sớm thế, thịt lợn thì cũng phải 4 chứ?" "Cụ P ơi, chú P ơi" tiếng gọi thảng thốt gấp gáp lại vang lên. Ô P nhổm dậy vớ cái áo mặc lên người đi ra, e cũng đi theo, tay vẫn cầm chai rượu. " ơi, đứa nào thế, đ...gọi gì sớm thế" ô P oang oang nói vọng ra. Ngoài phòng khách, ô g cụ vẫn ngồi im không phản ứng gì, em và ô P mở của đi ra. " Đ.. đứa nào đấy, mới 3h gọi đ gì sớm?" " Chú P ak, chú ra ngay, ông C chết rồi" " C nào, sao chết?" Ô P hỏi " ô C lác chết rồi chú" " Đ... mày đừng vớ vẩn, lúc tối tao và ô C vừa ăn cơm ở đám cưới, chết sao nhanh thế?" " vâng, chết thật rồi, chú ra ngay nhé" sau câu ý là tiếng rồ ga xe máy, thằng thanh niên báo tin phóng vút đi. Em và ô P đứng tần ngần mấy giây "mày ra đi, nó báo tin đúng rồi đấy" tiếng ông cụ vọng từ trong nhà ra. " như cái đ.." ông P làu bàu rồi đi thăng xuống sân, chìa khoá xe máy vẫn cắm ở ổ khoá, ô P nổ máy rồ ga phóng ra cổng " cho em đi với" em hấp tấp gọi " đi đâu, chú ở nhà, chú biết ai đâu mà đi" " uh nhỉ, mình là khách ăn cưới mà" e chợt nhận ra, tay cầm chai rượu quay vào nhà. Ô P mở cổng rú ga phóng đi, trong nhà chỉ còn lại em và ông cụ. " Muộn rồi, anh nằm nghỉ chút đi, sáng mai tôi gọi đứa cháu nó đưa anh qua bên đám cưới" ông cụ nói xong đứng dậy đi vào phòng. Em cũng k biết phải nói sao, chả nhẽ lại đi theo ông cụ.Ông P đóng cửa cái rầm rồi phi hùng hục qua cái cửa ngách, tiếng ông cụ vọng ra " cái gì thế" ( vì k biết cách nối tiếp phần đã kể, dù mợ Hoàng Trang đã copy qua đây, nên e đành lọ mọ gõ lại). Em nửa muốn phi theo ông P nửa không, nên cuối cùng đứng ngẩn tò te ở giữa nhà " Ông ra mà coi,nó ám vào hết cái nhà này rồi, đ... bảo bán đất đi mà cứ đất ông với cha..." mấy câu sau e nghe không rõ ông P nói gì. " haizzzz " sau tiếng thở dài não nề thì ông cụ lò dò đi ra, chắc cụ đang tính đi ngủ thì nghe tiếng em và ô P nên mỏ ra. " có chuyện gì thế anh?" Ông cụ hỏi em " cháu không biết, nhưng ông ơi, hình như cây gạo có ma hay sao ý" " anh ngồi xuống đi" ông cụ vừa nói vừa chỉ cái gậy vào ghế. Em như một cái máy, ngồi xuống ghế. Ông cụ cũng ngồi xuống cái ghế đối diện. " Nói ra không phải, anh bỏ quá cho, chứ hôm nay ngoài chuyện a vừa kể, sẽ còn chuyện khác anh cứ chờ xem" " Choang, đ i t cụ nhà nó chứ" sau tiếng choang của vật gì vỡ là tiếng ô P oang oang chửi, em và ông cụ giật nảy mình. " anh xuống xem giúp tôi xem thằng P nó như thế nào" " vâng, ông cứ ngồi đấy, để cháu xem" vừa trả lời ông cụ em vừa chân thấp chân cao đi qua cái cửa ngách lúc nãy ông P vừa đi vào.
Thế bác có thấy đến giờ lời nói đó ứng không ạ?Câu chuyện của em cách đây gần 20 năm: em có ngồi đối diện với một bác chừng hơn tuổi papa em trên một chuyến tàu (em đi một mình). Suốt chuyến đi bác ấy không hỏi gì, em không nói gì, cho đến khi tàu dừng tại bến và bác ấy đứng lên xuống tàu trước, khi đó đột nhiên bác chỉ vào em và nói "số cháu sau này sướng đấy" rồi bác ấy đi. Bao lâu rồi nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, nhưng câu chuyện đó thì em cứ nhớ mãi, đúng là lời khen thường dễ nhớ.
Đâyyyyyyy, đâyyyyyy nà Trang ơi.
Sông trà lý thì quê lão ở thái Thụy phải k?Dịp này covid, mà đúng ra là em chịu ảnh hưởng covid cả 2 năm nay rồi, chán, dửng dưng. Hôm rồi, rảnh, xách xe về quê chơi cho đỡ chán (Quê em " chị 2 - 5 tấn" ạ). Ở quê em có ông chú lấy dì, năm nay cũng suýt 60, con cái phương trưởng nhưng vẫn hay chơi hay làm, vẫn thầu 3,5 ha ao hồ nuôi cá. Hôm em về, sau chầu nhậu tưng bừng buổi trưa, ông chú thỏ thẻ " tối nay mày với chú đi trông ao cá nhé. Đang tưng tửng, em nâng chén gào toáng lên " ok chú". Tối 19h, cơm nước xong thì trời đổ mưa to, ông chú nháy mắt " sao, zai phố có đi trông ao cá đêm không" . Nghe cái giọng xách mé e đã cay " dcm, đi thì đi" ( ấy là e nghĩ trong bụng thế chứ k dám chửi ra mồm) " " ok chú, chú cháu mình đi". Bà dì bảo " thôi, thẳng ... trưa nay uống rượu nhiều, k cho nó đi". Ông chú lèm bèm " thế dễ tôi k uống nhiều chắc, nó trẻ khoẻ, uống thế ăn thua gì". Sau vài ba câu lời qua tiếng lại, chú cháu em lên đường. Lúc đi thì trời tạnh mưa, sau cơn mưa, trời trăng sao vằng vặc ( cụ mợ nào ở quê mới cảm nhận rõ cái cảm giác này). Ngồi sau con SH mode của ông chú, em lim dim tận hưởng cảm giác trong lành mát mẻ trên con đường dẫn ra hồ cá ông chú thầu. Nhà ông chú em sát bờ sông, một nhánh sông nhỏ của sông Trà Lý, hai chú cháu vừa đi vừa nói chuyện, bất chợt ông chú phanh rúi rụi, em đang mơ màng với trăng sao, giật bắn mình " sao thế chú" " ak, không có gì, cậu cứ ngồi im" ông chú vừa nói dứt lời thì " xoà, ùm ùm" hai tiếng ùm rõ to như có ai vừa lăn tảng đá xuống sông " cái gì thế chú" em giật mình hỏi ông chú " không có gì, cá vật đẻ thôi, cứ im im đừng để ý" ông chú trả lời.
Dạ không ạ. Quê em là "qua bến Triều Dương con lại tìm về cơ". Cụ cũng quê TB ạ?Sông trà lý thì quê lão ở thái Thụy phải k?
À thế là Quỳnh phụ hay Hưng hà?e quê gốc tiền hải đấyDạ không ạ. Quê em là "qua bến Triều Dương con lại tìm về cơ". Cụ cũng quê TB ạ?
Nhớ nhung cái gì, định theo phe nghệ sỹ trong Nam à ?
o nhớ nhung, có lẽ nào nhớ bông nhỉ 
vụ này em mới được sơ qua về khúc cuối, còn khúc đầu & giữa em chưa được tỏ tường. để em hỏi lại cho ngọn ngành rồi sẽ biên chi tiết nhé.Cụ LÃO CANH NÔNG kể chuyện Tướng quân đi ạ
ông cụ nói xong đi thẳng vào cái cửa ngách, em tần ngần nhìn theo, cảm giác chợt ớn lạnh khi nghĩ đến cái bóng thu lu vừa lúc nãy. Không biết là do mình quáng gà hay là thật. Thôi, cứ lên giường trùm kín chăn cho lành, giờ cũng chả có lựa chọn nào hơn. Vẫn để điện sáng choang, em trèo lên giường, trùm chăn kín, bên ngoài thỉnh thoảng từng cơn gió thổi ù ủ khiến khu vườn lại xào xạc. Dù trùm chăn kín nhưng cảm giác vẫn như có ai đó đang nhìn, lật chăn ra, điện sáng choang, phòng vắng lặng, k có gì cả. Miệng nhẩm lẩm mấy câu chú, rồi e thiếp đi lúc nào không biết. Đang ngủ rất ngon, em chợt bừng tỉnh, hình như có ai đó vừa kéo tung chăn của em ra, cảm giác lạnh toát cả người. Nằm im không dám thở mạnh, em nghe ngóng. Đúng là chăn đã bị kéo ra hết thật, điện vẫn sáng. Ngó nghiêng không thấy gỉ, chắc mình khó thở nên tung chăn ra, em yên tâm kéo chăn trùm kín rồi nhắm mắt. Lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ "Dạy, ai cho mày ngủ ở đây" em mơ màng nghe có ai đó nói rất rõ, nhưng lúc ý cũng k hẳn là mình tinh tảo nên cứ mơ mơ màng màng. " bộp" dậy ngay" em cảm giác có người quật mạnh vào đầu gối. Cố gắng mở mắt ( chắc phản xạ tự nhiên trong lúc ngủ say, em thấy bên cạnh giường là một bà cụ, mặc bộ quần áo the ( kiểu áo lụa các cụ ngày xưa hay mặc) nhưng không nhìn rõ mặt, bà cụ tay cầm cái gậy tre giơ lên vụt em cái nữa vào đầu gối đau điéng. Em vùng dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Ngó quanh định thần một lúc mới biết mình đang ngủ ở nhà ô P, mình đi ăn cưới, căn phòng điện vẫn sáng, im lặng như tờ. Chắc mình mệt quá ngủ mơ thôi, em tự nhủ rồi tính đặt lưng ngủ tiếp. Quái lạ, cái chân phải cảm giác nặng như cùm, tê cứng. Em sờ thử bóp bóp và cố nhấc chân lên,nó đau điếng và gần như không thể nhấc chân lên được. Thôi bỏ mẹ rồi, sao lai thế nhi, em véo mấy cái vào đùi, đau điếng. Vậy là mình k mơ, cố gắng nhấc chân lên nhưng chịu không tài nào nhấc lên được. Xoa bóp, cấu véo một lúc vẫn không thuyên giảm. Lúc ý cảm giác vừa lo, vừa sợ. Không biết lúc nãy mình mơ bị bà cụ vụt vào đầu gối là như thế nào. Em móc điện thoại xem giờ 4h15. Cố gắng tỳ tay vào giường, em mò đứng dậy, chân phải đau và không thể nhấc lên được, câu véo vẫn đau, có cảm giác bình thường. Không hiểu mình bị sao. Lò cò nhảy ba bước ra ghế, e ngồi phịch xuống, vừa đau vừa lo vừa sợ. Trời mùa đông mà mổ hôi túa ra ướt hết lưng. Cố gắng lấy tay xoa bóp chỗ đầu gối nhưng cảm giác vẫn không hề thay đổi. Cảm giác ớn lạnh sau lưng. Em quay ngoắt lại, sau lưng em, trên giường rõ ràng hình ảnh bà cụ già đang ngồi, bà cụ mặc bộ quần áo the màu gụ. " Ô K ơi, ông ơi" em gào toáng lên, tính vùng đứng dạy chạy vào trong nhà ông cụ nằm nghỉ mà chân đau không thể đứng lên được " Ô K ơi" em lại gọi, lần này bớt hoảng lên gọi nhỏ hơn. Căn nhà vẫn im phăng phắc, không thấy ông cụ động tĩnh gì. Vịn tay vào thành ghế e cố đứng dậy nhưng không tải nào đứng lên nổi. Ngoái lại sau lưng, bà cụ biến mất không còn ngồi trên giường như vừa lúc nãy e thấy. Ngồi phịc xuống ghế, em thở hổn hển. Từ cái cửa ngách ông cụ đột nhiên xuất hiện, im lặng không nói câu gỉ, em trợn mắt há hốc mồm, phía sau ông cụ, trong bóng tối mờ mờ của căn phòng có cái cẩu thang là bà cụ lúc vừa ngồi trên giường đang đứng nhìn em.Vừa bước qua cái cửa ngách, em giật bắn mình, ngay cạnh cái cầu thang ( hình như cầu thang lên tầng 2 ngôi nhà thì phải) em thấy một bóng người ngồi thu lu ngay chiếu nghỉ, định thần nhìn kỹ thì không thấy gì nữa, nhưng lúc ý tóc mai, tóc gáy và lông tay e dựng tua tủa. Ông P đang ngồi ở căn phòng phía sau, không hiểu sao trời lạnh thế mà ông ý lại cởi trần, hai tay chống vào hai bên hông, mắt nhìn trừng trừng vào cái bàn trước mặt. Em rón rén đi vào, chưa biết xử sự như thế nào, dưới sàn nhà, cái đĩa vỡ tung toé( chắc ông ý vừa đập). " ngồi đây chú, d..i.. t cụ nhà nó, nhà này có ma" Ông P nói đến đó rồi dừng, đúng nhổm dậy, cúi xuống gầm bàn lấy lên cái chai rượu, loại chai 0,65 lít thuỷ tinh, mở nút tu ừng ực một hơi xong đưa cho em bảo " uống một ngụm đi chú, đâu có đó, nhà này hỏng rồi, nuôi âm binh, nuôi âm binh, giờ nó vật cho". Em vừa sợ vừa ngại, như một phản xạ tự nhiên đưa tay cầm chai rượu, ngửa cổ làm một hớp. Ông P ngồi xích qua một bên lấy chỗ cho em ngồi lên cái giường ông ý đang ngồi. Vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì thì ngoài cổng có tiếng đập cửa ầm ầm tiếp theo là tiếng gọi thảng thốt " cụ K ơi, chú P ơi" . " mấy giờ rồi? " ô P hỏi em " dạ, hơn 3h" " mẹ, sao gọi gì sớm thế, thịt lợn thì cũng phải 4 chứ?" "Cụ P ơi, chú P ơi" tiếng gọi thảng thốt gấp gáp lại vang lên. Ô P nhổm dậy vớ cái áo mặc lên người đi ra, e cũng đi theo, tay vẫn cầm chai rượu. " ơi, đứa nào thế, đ...gọi gì sớm thế" ô P oang oang nói vọng ra. Ngoài phòng khách, ô g cụ vẫn ngồi im không phản ứng gì, em và ô P mở của đi ra. " Đ.. đứa nào đấy, mới 3h gọi đ gì sớm?" " Chú P ak, chú ra ngay, ông C chết rồi" " C nào, sao chết?" Ô P hỏi " ô C lác chết rồi chú" " Đ... mày đừng vớ vẩn, lúc tối tao và ô C vừa ăn cơm ở đám cưới, chết sao nhanh thế?" " vâng, chết thật rồi, chú ra ngay nhé" sau câu ý là tiếng rồ ga xe máy, thằng thanh niên báo tin phóng vút đi. Em và ô P đứng tần ngần mấy giây "mày ra đi, nó báo tin đúng rồi đấy" tiếng ông cụ vọng từ trong nhà ra. " như cái đ.." ông P làu bàu rồi đi thăng xuống sân, chìa khoá xe máy vẫn cắm ở ổ khoá, ô P nổ máy rồ ga phóng ra cổng " cho em đi với" em hấp tấp gọi " đi đâu, chú ở nhà, chú biết ai đâu mà đi" " uh nhỉ, mình là khách ăn cưới mà" e chợt nhận ra, tay cầm chai rượu quay vào nhà. Ô P mở cổng rú ga phóng đi, trong nhà chỉ còn lại em và ông cụ. " Muộn rồi, anh nằm nghỉ chút đi, sáng mai tôi gọi đứa cháu nó đưa anh qua bên đám cưới" ông cụ nói xong đứng dậy đi vào phòng. Em cũng k biết phải nói sao, chả nhẽ lại đi theo ông cụ.
Em đùa tý thôi, cụ kia lấy vợ nên bị cai of cụ ạ. Kiểu như cai sữa mẹ ý. Cụ thử hỏi cụ Thích Đu Đủ xem có biết cụ kia không ạ?Hi, em chào mợ. Dạ không mợ ạ. Em dân chuyên đổ bê tông thôi. Mà nói vụ ý, em ghét cay ghét đắng ba cái thằng HL, TT, TG. Nghe tiếng em đã chuyển kênh, tắt TV chứ đừng nói xem hay ủng hộ.
Riêng lão tránh vào đây phá thớt nhé.![]()
o nhớ nhung, có lẽ nào nhớ bông nhỉ
![]()
Đêm nay cụ rảnh thì làm nốt đi nhé. Hồi hộp quá!ông cụ nói xong đi thẳng vào cái cửa ngách, em tần ngần nhìn theo, cảm giác chợt ớn lạnh khi nghĩ đến cái bóng thu lu vừa lúc nãy. Không biết là do mình quáng gà hay là thật. Thôi, cứ lên giường trùm kín chăn cho lành, giờ cũng chả có lựa chọn nào hơn. Vẫn để điện sáng choang, em trèo lên giường, trùm chăn kín, bên ngoài thỉnh thoảng từng cơn gió thổi ù ủ khiến khu vườn lại xào xạc. Dù trùm chăn kín nhưng cảm giác vẫn như có ai đó đang nhìn, lật chăn ra, điện sáng choang, phòng vắng lặng, k có gì cả. Miệng nhẩm lẩm mấy câu chú, rồi e thiếp đi lúc nào không biết. Đang ngủ rất ngon, em chợt bừng tỉnh, hình như có ai đó vừa kéo tung chăn của em ra, cảm giác lạnh toát cả người. Nằm im không dám thở mạnh, em nghe ngóng. Đúng là chăn đã bị kéo ra hết thật, điện vẫn sáng. Ngó nghiêng không thấy gỉ, chắc mình khó thở nên tung chăn ra, em yên tâm kéo chăn trùm kín rồi nhắm mắt. Lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ "Dạy, ai cho mày ngủ ở đây" em mơ màng nghe có ai đó nói rất rõ, nhưng lúc ý cũng k hẳn là mình tinh tảo nên cứ mơ mơ màng màng. " bộp" dậy ngay" em cảm giác có người quật mạnh vào đầu gối. Cố gắng mở mắt ( chắc phản xạ tự nhiên trong lúc ngủ say, em thấy bên cạnh giường là một bà cụ, mặc bộ quần áo the ( kiểu áo lụa các cụ ngày xưa hay mặc) nhưng không nhìn rõ mặt, bà cụ tay cầm cái gậy tre giơ lên vụt em cái nữa vào đầu gối đau điéng. Em vùng dậy, mồ hôi vã ra như tắm.
Riêng lão tránh vào đây phá thớt nhé.
đúng giọng người nhà nàm wan nhề