[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2021 Vol 4

Ali chemist

Xe hơi
Biển số
OF-8118
Ngày cấp bằng
15/8/07
Số km
175
Động cơ
537,992 Mã lực
Mấy hôm chán xem mấy ông copy paste quá em lạc vào một thớt tương tự của các bạn Tây ở bên reddit. Có nhiều chuyện rất hay và tình cờ nhiều chuyện trùng với trải nghiệm của em là lái ô tô vào sương mù khi đi ra thì thấy hàng tiếng đã trôi qua. Nhiều chuyện họ còn có trải nghiệm như lái xe trên đường gặp những trạm xăng kỳ lạ, ngôi nhà kỳ lạ, thậm chí cả thị trấn mà lần sau quay lại tìm không thấy đâu.
Bác cho em xin cái link vào inbox được không cho nó đổi gió chứ gặp ông cóp pết các thể loại giáo lý mà lăn chuột mỏi tay quá :)
 

Pikapika3

Xe buýt
Biển số
OF-786116
Ngày cấp bằng
31/7/21
Số km
815
Động cơ
40,077 Mã lực
Tuổi
35

groupon

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-129566
Ngày cấp bằng
5/2/12
Số km
1,049
Động cơ
386,305 Mã lực
Ông Cụ mà Kụ Mợ đang nhắc đến thì dù các chú, các cháu có làm gì không theo di nguyện của Ông Cụ đi nữa thì Ông Cụ về bản chất tâm linh cũng đã là 1 vị Thánh của Dân tộc rồi, tiếp theo dòng hào kiệt của các Vị Tiền nhân an bang định quốc dựng nước giữ nước trải bao đời
Rước Ông Cụ vào thớt này là thớt được các Mõ chứng giám hóa vàng phút mốt đấy ạ
Khụ
:D :D :D
Thôi được rồi, đảo chiều

Trấn bằng Pháp;
Việc trấn bằng pháp được áp dụng khá rộng rãi cho các bệnh viện, siêu thị, quán ăn, nhà hàng, cửa hàng kinh doanh và nhà riêng
Việc trấn pháp chỉ có một mục đích: tách biệt hoàn toàn hoạt động của người dương và người âm
Trấn bằng pháp tựu chung đều thờ quan thần linh, cúng mặn, mục tiêu là ngăn không cho người âm vào hoạt động trong khu vực của người dương,được xếp vào mấy loại như sau:

1. Bằng ánh sáng chói mắt,
2. Bằng kiếm pháp cứa vào chân
3. Bằng hình thức kim châm vào mắt, gây đau
4. Bằng hình thức bỏng rát chân
5. Bằng hình thức gây rung, đau đầu
...... còn nhiều

Trước kia thì việc trấn pháp một lần và sử dụng vĩnh viễn, tuy nhiên hiện nay, nó thường được sử dụng theo hợp đồng có thời hạn, phù hợp với nhu cầu sử dụng của bên kinh doanh là thuê nhà có thời hạn.

Các bệnh viện lớn cũng được trấn để ngăn không cho người âm vào gây ảnh hưởng quá trình điều trị, các siêu thị nhà hàng thì trấn để ngăn không cho họ vào làm hỏng thức ăn, đồ uống.

Một vài ví dụ: hệ thống Vinmart trước kia được trấn bằng kiếp pháp, mỗi lần cửa hàng trả mặt bằng, gia chủ phải mời thầy đến làm một lễ giải trấn đó đi. Hoặc ví dụ, bệnh viện Xanh pôn trấn bằng hình thức bỏng rát chân theo chu vi khuôn viên.

Việc trấn pháp có tác dụng trong một phạm vi cố định, nó có thể bảo vệ người dương rất nhiều, nhưng nếu đi khỏi khu vực đó thì không còn tác dụng. Ngoài ra, hình như việc trấn pháp và thờ phật thì không thể song hành với nhau. Vì mấy lý do một bên cúng mặn và một bên cúng chay, một bên dùng hình thức giáo hóa từ bi, còn một bên là sử dụng sức mạnh để thực thi

Đó là điều nhiều người sẽ phải suy nghĩ trước khi chọn 1 trong 2 con đường (chỉ trong trường hợp tại nhà riêng, còn các khu công cộng thì phổ biến vẫn là trấn pháp)
Đó cũng là lý do, động lức để em khai thác viết về việc bảo vệ phần tâm thức của mỗi người, để có thể hiểu sâu, so sánh và ra quyết định.

Nhưng các bác phải hết sức kiên nhẫn.
 
Chỉnh sửa cuối:

DurexXL

Xe cút kít
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
16,308
Động cơ
1,144,464 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
https://www.reddit.com/r/AskReddit/comments/95bsre
Em định dịch mấy chuyện lên đây nhưng nghĩ lại không phải trải nghiệm của mình nên thôi.
Rất mong Cụ Pika dịch các chuyện này lên Thớt đấy Cụ ơi

Đây là Cụ chuyển tải các trải nghiệm từ 1 văn hóa, tâm linh, thực tiễn Phương Tây, thực sự sẽ làm nội dung của chúng ta phong phú hơn, đa dạng hơn và cùng mở mang kiến thức hơn

Kính Cụ 1 ly cối vodka 2 lần nấu của Ba Lan, 72 độ
 
Biển số
OF-520223
Ngày cấp bằng
7/7/17
Số km
1,228
Động cơ
186,328 Mã lực
Tuổi
48
Sao em lướt một loạt mà chưa thấy có chuyện gì hay, cụ chủ topic có thể liệt kê lên trang đầu cho các cụ các mợ nhà mình dễ theo dõi không ạ?
Động cơ và mã lực của mợ yếu thế mà mợ không chịu cày còm, các câu chuyện trong thớt này sẽ dần dần được các cụ-mợ chia sẻ và chỉ có cày còm thì đọc các câu chuyện đó mới thú vị, cảm giác có cụ bị táo khi chờ cụ ấy biên chuyện còn phê pha nữa. mợ cố lên.
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
13,913
Động cơ
354,225 Mã lực
Tuổi
50
DurexXL nếu nick em tèo là tại cụ hết.
Cụ làng em, không phải Cụ làng cụ ạ. Oan quá.
 

DiamondLee

Xe hơi
Biển số
OF-113616
Ngày cấp bằng
20/9/11
Số km
133
Động cơ
389,579 Mã lực
Bác cho em xin cái link vào inbox được không cho nó đổi gió chứ gặp ông cóp pết các thể loại giáo lý mà lăn chuột mỏi tay quá :)
Cái này cụ tìm đội theo trường phái Canon Dolores thì cụ tha hồ mà đọc. Em thấy mấy truyện này trong trường phái là Thôi miên hồi quy thì rất nhiều. Nếu thích cụ có thể tìm được người hướng dẫn để cụ thử trải nghiệm luôn. Đọc nó na ná như Muôn kiếp nhân sinh của bác Nguyên phong ý.

Ngoài ra, 1 bộ sách của thầy Lobsang Rampa cũng là 1 nguồn tài liệu tham khảo cho cụ đổi gió.
 

DiamondLee

Xe hơi
Biển số
OF-113616
Ngày cấp bằng
20/9/11
Số km
133
Động cơ
389,579 Mã lực
Em cóp pi và pết thử 1 đoạn trong truyện VŨ TRỤ XOẮN Quyển 1 để các cụ đọc cho vui. Quyển này rất dài nên nhiều khi em cũng ngại đọc quá:

Tác giả: Dolores Cannon
Người dịch: Young Nguyễn, Priya

CHƯƠNG 4 NHỮNG BẢN GHI ÂM JANICE BỊ LÃNG QUÊN

Khi tôi đang viết cuốn The Custodians, tôi khá tập trung vào nghiên cứu UFO và các vụ việc bắt cóc. Nó giải thích cách tôi bắt đầu (như các nhà nghiên cứu khác đã làm) với các trường hợp đơn giản là nhìn thấy, đáp xuống và bắt cóc. Công việc của tôi bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp. Phần cuối của cuốn sách liên quan đến nghiên cứu của tôi với một phụ nữ trẻ sống ở Little Rock, Arkansas vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990. Cô ấy đã cung cấp rất nhiều thông tin có giá trị cho phép tôi khám phá ra rằng người ngoài hành tinh không chỉ đến từ các hành tinh và thiên hà khác, mà từ các chiều không gian khác. Một số khái niệm họ đưa ra giúp tôi mở rộng tâm trí, bởi vì chúng chưa từng được ghi nhận từ những trường hợp khác trước đó.
Một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra khi tôi làm việc với Janice. Sau khi chúng tôi đi vào buổi thôi miên và cô ấy ở trạng thái thư giãn cao nhất (trạng thái mộng du), tính cách của cô ấy sẽ biến mất, và các thực thể khác sẽ nói chuyện với cô ấy. Đây thường là những sinh mệnh trên tàu vũ trụ mà cô ấy được đưa đến. Hiện tượng kỳ lạ này cũng xảy ra với các đối tượng khác mà tôi làm việc cùng, như thể tôi đã thiết lập một số đường kết nối trực tiếp đến những sinh mệnh này. Janice cung cấp các thông tin rất khổng lồ đến nỗi nó đã chiếm phần lớn trong cuốn sách “The Custodian”. Những sinh mệnh này sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào từ tôi và cung cấp thông tin về nhiều đối tượng.

Mối quan tâm của tôi là “Người Giám Hộ” đang phát triển thành một cuốn sách khổng lồ và tôi biết một số thông tin sẽ phải bị lược bớt đi. Tôi thấy rằng trong các phần của các buổi thôi miên, Janice đang di chuyển khỏi những người ngoài hành tinh và tàu vũ trụ, và khám phá vùng đất mới với các khái niệm siêu hình phức tạp hơn. Chúng tôi không còn giao tiếp với những sinh mệnh điều hành tàu vũ trụ và thực hiện các trải nghiệm trong dự án ở Trái đất. Chúng tôi đã kết nối với những sinh mệnh cao cấp hơn, dù quen thuộc với những người không gian nhưng chúng tôi chưa từng biết trước đó. Sau đó, tôi đã quyết định xóa những phần này ra khỏi cuốn sách, vì vậy nó sẽ vẫn đúng với khái niệm ban đầu của nó và tôi tập trung vào nghiên cứu những người ngoài hành tinh.

Tôi đã tích lũy thông tin qua các buổi hồi quy được thực hiện trong nhiều năm, nó vượt qua ranh giới vào một nơi huyền bí mà tôi chưa từng biết. Để giữ đúng nội dung trọng tâm của những cuốn sách tôi đang viết lúc đó, tôi đã không chia sẻ những khái niệm này. Tôi cũng biết rằng tôi không thể bỏ qua thông tin đó chỉ vì tôi không hiểu nó. Tôi lưu trữ nó vào một chỗ khác, và tôi biết rằng một lúc nào đó trong tương lai nó sẽ có giá trị khi kiến thức của tôi tăng lên. Tôi không biết liệu độc giả có thể hiểu được điều này hay không và khi nào, vì vậy tôi quyết định viết một cuốn sách mã hóa thông tin này một cách nghiêm túc và hy vọng sẽ có những người thích mở rộng tâm trí của họ. Nó chắc chắn đã mở rộng tâm trí và sắp xếp lại suy nghĩ của tôi. Mỗi khi tôi tự mãn nghĩ rằng mình có tất cả thông tin, và đã hình thành cách hiểu về cách thức hoạt động của vũ trụ, "họ" sẽ khéo léo cung cấp thông tin chuyên sâu các khái niệm và tôi bắt đầu suy nghĩ khám phá theo hướng khác. "Họ" đã luôn làm điều đó một cách nhẹ nhàng, cho tôi từng chút một để tôi không sợ hãi và có thể tiêu hóa miếng mồi ngon khó nhai tiếp theo. Tôi có thể từ chối, nói rằng tôi không muốn niềm tin của mình bị thử thách, rằng tôi là một miếng mồi ngon. Tôi có thể từ chối, nói rằng tôi không muốn niềm tin của mình bị thử thách, rằng tôi cảm thấy thoải mái với lý thuyết của riêng mình và không muốn dòng suy nghĩ của mình bị đảo lộn, nhưng tôi quá tò mò về điều đó. Tôi muốn biết có gì trong ngã rẽ tiếp theo trong hành trình thú vị. Ngay cả khi tôi không hiểu nó, có lẽ sẽ có những người ngoài kia sẽ hiểu. Vì vậy, khám phá của tôi nhắm vào những người thích tâm trí của họ uốn cong như bánh quy. Sách của tôi được xây dựng để làm cho mọi người suy nghĩ.

Các buổi thôi miên với Janice diễn ra vào những năm cuối 1980 và những năm đầu 1990, trong khi tôi đã tham gia rất nhiều vào việc viết bộ sách về nhà tiên tri Nostradamus. Năm 1986, tôi được yêu cầu trở thành một nhà nghiên cứu người ngoài hành tinh ở Arkansas và đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với chủ đề hấp dẫn này. Tất cả điều này đã được nói trong The Custodians. Tôi sẽ đi từ nhà của tôi ở vùng núi Tây Bắc Arkansas đến Little Rock để làm việc với hai người phụ nữ đã được chứng minh là những đối tượng xuất sắc và đang cung cấp thông tin tuyệt vời. Vì đó là bốn giờ lái xe, tôi đã cố gắng có càng nhiều buổi thôi miên càng tốt khi tôi ở đó.
Tôi sẽ ở nhà bạn tôi Patsy, tôi có một phòng ngủ riêng trên lầu phù hợp với các buổi thôi miên. Janice đến đó và tôi đã cố gắng có vài buổi với Janice trong một ngày. Một trong những chuyến đi này, chúng tôi có một ngày với 3 buổi thôi miên kéo dài đến tận đêm khuya khiến cả hai chúng tôi cảm thấy quá sức. Sau đó, chúng tôi đã xem xét việc chúng tôi làm được bao nhiêu phiên để không bị cảm giác quá tải cho cả hai chúng tôi.

Trong chuyến đi năm 1990, chúng tôi dự định tìm hiểu một lần mất tích khác mà Janice đã trải nghiệm một tháng trước đó. Cô được mời đến một bữa tối thứ bảy với nhiều người bạn tại một ngôi nhà bên ngoài Little Rock. Cô gọi cho bạn mình trước khi ra khỏi nhà để chắc chắn rằng cô không quên bất kỳ món đồ nào vào phút cuối, và sau đó cô di chuyển lên đường cao tốc. Khi cô ấy đến, bạn của cô ấy đã khá khó chịu với cô ấy. Bữa tiệc đã kết thúc và khách đang rời đi. Bạn của cô nói: "Ít nhất bạn có thể đã gọi và nói với tôi rằng bạn sẽ đến muộn!" Janice không biết cô bạn đang nói về cái gì, cho đến khi cô ấy phát hiện ra bốn giờ đã trôi qua kể từ khi cô rời khỏi nhà.

Điều này rất giống với trường hợp ăn trưa tại văn phòng được viết trong The Custodians, cô không biết đã bị cướp mất vài giờ đồng hồ. Nó khiến cô gặp vài vấn đề với cuộc sống xã hội. Đến mức Janice muốn tránh các hoạt động xã hội để không bị rơi vào tình huống khó xử khi phải giải thích những điều kỳ lạ này với bạn bè. Điều đó trở nên khó khăn hơn vì cô ấy không có bất kỳ lời giải thích nào cho đến khi chúng tôi bắt đầu làm việc vào năm 1989 và phát hiện ra rằng cô ấy đã bị bắt cóc (cả xe hơi và mọi thứ) từ xa lộ. Sau vụ việc, cô được trả lại trên đường cao tốc, bối rối, nhưng cô không biết rằng cuộc đời cô đã bị đánh cắp một khoảng thời gian dài.

Trong lúc làm việc, chúng tôi đã phát hiện ra rằng Janice đã làm việc với người ngoài hành tinh suốt cả cuộc đời cô, và cô không hề biết đến tâm trí tỉnh táo của mình. Kinh nghiệm của cô đã tiến bộ từ các thực nghiệm mô phỏng đến việc tham gia các lớp học chuyên môn trên tàu "mẹ" tuyệt vời và to lớn, nơi cô có thể nghiên cứu bất kỳ chủ đề nào trong vũ trụ. Tất nhiên, tất cả những lời dạy này không dành cho tâm trí tỉnh táo của cô. Nó được giữ trong tiềm thức của cô cho đến thời điểm thích hợp nó được sử dụng. Một phần trong cô cũng biết có những điều quan trọng sẽ xảy ra với cô ở một cấp độ khác, nhưng điều đó không giúp ích gì cho sự nhầm lẫn mà nó mang lại cho cuộc sống bình thường của cô.

Tôi bắt đầu buổi thôi miên bằng cách dùng các từ khóa đưa cô ấy vào trạng thái thư giãn cao nhất ngay lập tức. Sau đó tôi đã hồi quy cô ấy đến ngày sự kiện mất tích xảy ra.

Cô hồi tưởng chi tiết chuẩn bị rời khỏi nhà, nhưng cô có chút e ngại, vì cô cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra. "Tôi có thể cảm thấy sự có mặt của bạn bè. Họ đã ở đây nhiều ngày. Tôi có linh cảm là ... Tôi biết tôi sẽ làm một số công việc, và tôi chỉ không muốn có mặt tại bữa tối, bởi vì những người khác sẽ ở đó. Và tôi không muốn bị phát hiện. Đó là một chuyện riêng tư, không bị thổi phồng bởi một nhóm người không hiểu. Vì vậy tôi không muốn đi, vì tôi biết tôi sẽ có một trải nghiệm. Nó sẽ đến, nhưng tôi không biết khi nào. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi nên ở nhà và để nó xảy ra khi tôi ở một mình. "
Những cảm giác này hẳn đã ở mức độ tiềm thức, bởi vì Janice có ý thức thường chỉ cảm thấy những cảm giác khó chịu trước một sự kiện, mà không biết chúng đến từ đâu hoặc ý nghĩa của chúng. Sự kết nối luôn không rõ ràng, chủ yếu là vì nó đã xảy ra ở một cấp độ khác không thể tiếp cận được với tâm trí tỉnh táo của cô. Chỉ sau đó, nó mới được liên kết với các tập thời gian bị mất.

Cô rời khỏi nhà, nhưng nỗi sợ hãi vẫn tiếp tục. "Tôi bắt đầu cảm thấy những cảm giác kỳ lạ. Và tôi đã học được lái xe khi chuyện đó xảy ra. Tôi không phải lo lắng về việc bị hỏng hay bất cứ điều gì. Ban đầu, thỉnh thoảng tôi sợ rằng tôi sẽ không có thể lái xe. Chuyện có vẻ đáng sợ khi không thể biết.” Cô đã không lái xe một đoạn rất xa trên xa lộ khi cô thì thầm, "Ồ! Họ đây rồi!" Biểu cảm khuôn mặt của cô ấy cho thấy có gì đó đang xảy ra.

J: (Hoảng sợ) Khổng lồ! Con tàu khổng lồ! Nó ở trước mặt tôi, nhưng nó ở trên đầu tôi. Tôi đang tìm kiếm và tôi nghĩ, "Lối thoát ra nào?" Tôi chỉ ở trên đường cao tốc trong một hoặc hai phút, và nó ở đó.
D: Cô có thấy những chiếc xe khác xung quanh không?

J: Tôi biết có những chiếc xe khác, nhưng cứ như xe tôi là chiếc duy nhất. Nó giống như tôi đang ở trong một “hành lang”, tôi không có từ ngữ nào tốt hơn. Nó giống như tôi đang ở trong "không gian" của riêng mình, nhưng nó tách biệt với “không gian” của những chiếc xe khác.
Hiện tượng bị tách khỏi thế giới bên ngoài khi những sự kiện này xảy ra đã được khám phá trong cuốn Người Giám Hộ, nơi dường như không ai nhìn thấy gì. Tôi đã học được rằng nó là một kinh nghiệm cá nhân và vô hình với bất kỳ ai không liên quan.
J: Tôi đã thấy những con tàu lớn, nhưng cái này là vô cùng to lớn. Phù! (Cô ấy chắc chắn rất hoảng sợ.) Nó có một màu xám như bầu trời vào một ngày nhiều mây. Có nhiều nhóm hoặc hàng cửa sổ nhỏ khác nhau, bởi vì đó có một vài tầng. Nó thật lớn!
D: Chuyện gì xảy ra sau đó?

J: Tôi chỉ bị bỏng. (Tôi không hiểu.) Swhooosh! Chỉ cần búng ngón tay một cái, và nó kêu "blip". Phù! Nó xảy ra ngay lập tức. Nó nhanh như một ý nghĩ. Một phút trước tôi ở trên xa lộ, và rồi tôi không còn ở đó nữa nữa. Tôi ở trên này.
D: Xe của cô vẫn ở đó chứ?

J: Ồ có.
D: Cô hãy kể tôi nghe những gì cô thấy
J: Giống như bà có cả thành phố riêng ở đó. Nó quá lớn. Và chúng tôi rời khỏi xe ngay tại đó, và tôi đi với họ. Bà biết họ đang đợi bà và họ sẽ đưa bà đến nơi bà phải đến. Nơi này là rất lớn, bà sẽ bị lạc. Bà thậm chí không thể tìm thấy đường. Nó rất lớn.

Cô được những người hộ tống hướng dẫn bước vào một vật lạ. "Ta đang nghiêng. Nó trông giống như một chỗ ngồi. Không có dây. Tôi đang tìm dây."

Cô ấy bảo rằng bắt đầu thấy chóng mặt, vì vậy tôi đã hướng dẫn để giảm bớt bất kỳ cảm giác vật lý nào xảy ra. Trong vài giây, cô mô tả cảm giác di chuyển rất nhanh, và theo nghĩa đen phải tiếp tục cố gắng giữ hơi thở. Điều này đã được nhấn mạnh bởi các câu cảm thán. Cô không thể mô tả sự xuất hiện của khu vực mà cô đang phóng qua vì nó trở thành một vệt mờ màu sắc, và chỉ còn chú ý đến những cảm giác.
J: Ôi trời ơi! Ôi! Nó thực sự rất nhanh. Thực sự, thực sự, thực sự rất nhanh. Cơ thể tôi cảm thấy kỳ lạ. (Một tiếng cười gần như mất kiểm soát.) Ồ, nó râm ran khắp nơi.

Tôi tiếp tục đưa ra những chỉ thị hỗ trợ như giúp cô ấy hít thở sâu. Tôi đang cố gắng di chuyển cô ấy về phía trước khi cô ấy đến nơi nào đó và cảm giác này có thể lắng xuống. Sau vài giây, hơi thở của cô đã trở lại bình thường. Sau đó, nhận xét tiếp theo của cô ấy làm tôi ngạc nhiên.
J: (Thì thầm) Bà nói to quá. Bà nói to quá!

Điều này thật khó hiểu. Tôi đã không tăng âm lượng giọng nói của mình. Điều này không thể khác được bởi vì nó có thể phá vỡ trạng thái thư giãn nếu ta thay đổi âm độ.
J: Nó giống như một cái loa.
Cô đang thở dài và rên rỉ, rõ ràng vẫn đang hồi phục sau chuyến đi điên cuồng. Tôi đã hướng dẫn rằng cô ấy sẽ nhận ra giọng nói của tôi một cách bình thường.
J: Cảm ơn. Trong vài phút nó giống như một cái loa.
D: Cô thấy gì khi nó chậm lại?
J: Nó chưa chậm lại trong tâm trí tôi. Nhưng nó vẫn nhanh với thể chất của tôi. Nó vẫn còn nhanh.
D: Mọi thứ đang trở lại bình thường, bởi vì chúng tôi không muốn cô có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

J: Nó không hề khó chịu. Bà đừng hiểu lầm. Tôi tham gia bởi vì tôi muốn. Nó không khó chịu. Đó là một trải nghiệm. Bà không thể làm điều đó ở đây. Ôi trời ơi, nó quá nhanh! Bà thấy chưa, bà phải đi nhanh để vượt qua tốc độ ánh sáng.
D: Nhưng điều đó sẽ không gây khó chịu đến cơ thể vật chất này.
J: Vâng, cơ thể vật chất này đã được điều chỉnh. Mức độ chịu đựng của nó là .... Có một từ khác, ngoài từ điều chỉnh, nhưng tôi không biết nó là gì.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp. Sau đó, cơ thể cô ấy bỗng nóng lên và cô di chuyển xung quanh để hơi nóng thoát ra từ bên dưới lớp da. Tôi đã giúp cô ấy. Điều này đôi khi xảy ra và chỉ ra có một sự dao động của năng lượng. Đôi khi đối tượng có thể chuyển từ nóng sang lạnh và trở lại một lần nữa. Cô ấy đã trải qua vài giây khó chịu đan xen như thể cô ấy vẫn đang cảm thấy sự tăng tốc. Tôi vẫn đang cố gắng đưa cô ấy đi hết hành trình để chúng tôi tiếp tục câu chuyện. Sau vài giây gợi ý, cô ấy hít thở sâu, thư giãn và bắt đầu thực hiện các chuyển động tay rất nhẹ nhàng.
D: Tại sao cô lại tạo ra những chuyển động đó?

J: (Nhẹ nhàng) Đó là một lời chào

D: Cô đang chào ai vậy?

J: Một sinh mệnh.

Cô ấy tiếp tục với chuyển động tay này, như một cách tôn kính, và chỉ ra rằng người trước mặt cô ấy cũng đang chuyển động tương tự. Gần như không để ý đến tôi, cô ấy đang tập trung vào chuyển động của mình. Tôi phải làm cho cô ấy nói. Tôi yêu cầu mô tả về sinh mệnh.

J: Sinh mệnh là một vùng ánh sáng, nhưng nó là một cơ thể. Nó không giống với cơ thể vật lý. Ánh sáng rất sáng. Không có màu sắc. Bà sẽ nói rằng đó là ánh sáng rực rỡ nhất mà bà từng thấy.
D: Anh ấy đang nói chuyện với cô?
J: Vâng. Nó giống như hướng dẫn một số thứ. Giải thích và Hướng dẫn.
D: Cô có thể nhắc lại những gì anh ta nói?
J: Vâng, tôi không nghe thấy họ nói. (Tiếng thở dài của sự thất vọng.) Nó không thành lời. Nó giống như ta thấy bụi bay tới, hoặc cảm thấy nó đi vào mình. Ý tôi là, nó còn hơn cả bộ não của bà. Nó tốt hơn.
Tôi đã nhận được nhiều thư từ nhiều độc giả có trải nghiệm kỳ lạ khi nhận thông tin thông qua các ký hiệu như đi thẳng vào não của họ. Điều này đôi khi xảy ra sau hoặc trong khi nhìn thấy người ngoài hành tinh. Vào những thời điểm khác, nó xảy ra khi người đó đang nằm trên giường hoặc ghế sofa và các biểu tượng hình học xuất hiện đi vào não của họ thông qua một chùm ánh sáng chiếu qua cửa sổ. Tôi đã nhận được quá nhiều báo cáo trong số này để có thể bác bỏ chúng theo kiểu thông tin phi thực tế. Điều này cũng được ghi trong Người Giám Hộ (The Custodians) vì người ngoài hành tinh cho biết thông tin đang được truyền tải rất nhanh ở cấp độ tế bào. Họ cho biết thông tin sẽ xuất hiện trong tâm trí có ý thức vào một thời điểm trong tương lai khi nó cần đến và người nhận thậm chí sẽ không biết thông tin đến từ đâu.
D: Cô có biết những hướng dẫn liên quan đến nó không?
J: (Thở dài). Nó qua nhanh để có thể hiểu được.
D: Có lẽ đó là cách duy nhất để truyền đến một lượng lớn thông tin. Nó chỉ cần đi thẳng vào cơ thể và tâm trí của cô.
J: Nó ở mọi nơi. Tôi cảm thấy mình giống như một miếng bọt biển.
D: Cô cảm thấy thoải mái khi ở đó không?
J: Tôi cảm thấy hơi e ngại. Tôi yêu cầu được nhìn nó, và nó đã biến thành một người. Ánh sáng có thể là một người nếu nó muốn. Nó có thể là bất cứ thứ gì. Ồ! Nó đang đứng trước mặt tôi như một con người. (Hoảng sợ) Nó trông giống một con người, nhưng nó khác. Anh ấy có thể trông giống như một ngọn đèn mềm mại. Ta cảm thấy làn da mềm mại. Giống như một ánh sáng ... như một bóng đèn bị mờ.
D: Ý cô là khuôn mặt và cơ thể của anh ấy trông như được tạo ra từ ánh sáng? (Yeah) Phát sáng từ bên trong?
J: Vâng. Tôi đã hỏi: "Anh chỉ là ánh sáng thôi sao? Tất cả? Chỉ là ánh sáng?" Và ngay trước mắt tôi nó vừa hình thành. Tôi đã quá tải khi thấy chuyện xảy ra. Để nhận ra một ánh sáng có thể biến thành người.

D: Cô có thể hỏi anh ta là ai hay là gì không?

J: Tôi rất sợ nên tôi không hỏi. Như thể ta biết phải im lặng. (Cô ấy dường như đang lắng nghe.) Những điều đang xảy ra với ta. Mọi thứ đang xảy ra với ta, và nếu ta nói bất cứ điều gì thì nó sẽ là chuyện phiếm. Giống như ta chỉ không nói chuyện. Ta đang nói, nhưng không phải theo bất kỳ cách nào mà tôi biết. Tôi chỉ cho phép bất cứ điều gì cần thiết xảy ra, vì nó liên quan đến một thứ khác.
D: Được rồi, cô hãy tiến tới. Cô có thể đẩy nhanh trình tự đó. Đó là tất cả những gì đã xảy ra? Cô chỉ giữ lại sự có mặt của anh ấy và tiếp nhận thông tin?

J: Không. Chúng tôi đã đi đến một nơi khác.
D: Cô đã rời khỏi chiếc ghế chưa?
J: Tôi không ngồi trên ghế. Tôi không biết nó đi đâu. Chúng tôi đã đi ra khỏi hành tinh, hoặc bất cứ thứ gì. Chúng tôi không ở trên con tàu nữa.
Rõ ràng chiếc ghế đã đưa cô ấy ra khỏi con tàu để đến một địa điểm khác. (Một không gian khác?)

J: (Thở dài) Mọi nơi rất sáng. Nó gần như làm đau mắt ta, nó rất sáng. Nó rất yên tĩnh. Chúng tôi tiếp tục một chuyến tham quan thành phố. Cách chúng tôi di chuyển thật thú vị, bởi vì chúng tôi không đi bộ. Chỉ di chuyển. Không có dây. Tôi đang tìm kiếm dây. (Cười thầm) Rất êm. Không có va chạm. Chỉ di chuyển trong không khí.

D: Cô hãy kể cho tôi những gì mà cô thấy khi anh ấy đưa cô đi thăm quan

J: Tôi không biết. (Đôi khi cô ấy thất vọng khi cố gắng giải thích những gì cô ấy đang thấy. Cô ấy không có khái niệm gì về nó.) Nó nhẹ nhàng. Và ta di chuyển qua ánh sáng. Và sau đó nó thay đổi, bởi vì có những vùng ánh sáng. Và sau đó ta đi vào nó, và nó trở thành - không phải vì có những vùng ánh sáng. Và sau đó ta đi vào nó, và nó trở nên - không rắn - nhưng nó biến đổi từ một vùng thành một cái gì đó. Và sau đó ta đi đến một vùng khác, và nó khác.

D: Nó chuyển đổi thành gì?
J: (Cô hơi khó nói) Bà biết đấy, giống như bà đang lái xe trong một khu vực cách biệt, sau đó bà ở trong một nơi nào đó.
D: Ý cô là nó trông giống như những tòa nhà hay đồ vật?
J: Nó không phải là những tòa nhà, nhưng đó là nơi họ đang sống
D: Anh ấy có đang chỉ cho cô những nơi họ đang sống trong ánh sáng này?
J: Ánh sáng là tập hợp của .... Chúa ơi! Tôi không thể giải thích điều này.
D: Cô có thể mô tả một trong số họ với tôi?
J: Tôi không thể vì tôi không biết chúng trông như thế nào. Nó không giống như những gì mà tôi từng thấy trước đây
D: Tôi nghĩ về một ngôi nhà hoặc một tòa nhà trông giống như một container với những bức tường hoặc cái gì đó. (Cử động trên khuôn mặt cô ấy thể hiện sự không đồng tình) Không phải như vậy sao?
J: Không. Bà biết ngôi nhà trông giống như ánh sáng chiếu trực tiếp vào người. Và rồi bà biết ánh sáng …. Tôi không thể mô tả nó.
D: Cô có thể yêu cầu anh ấy giúp cô trả lời không? Tôi chắc rằng anh ấy có câu trả lời và có thể cô có vốn từ vựng mà anh ấy có thể giúp cô giải thích nó. (Tạm dừng lâu)
Đây là cách tôi thường làm trong tất cả các trường hợp tương tự. Khi tôi cần một lời giải thích mà đối tượng không thể cung cấp, một thực thể khác sẽ đến nếu tôi yêu cầu sự giúp đỡ của họ.
J: Đây không phải là lúc để hiểu.
D: Anh ấy có nói cho cô biết tại sao anh ấy cho cô thấy những điều này không?
J: Đây là bước đầu tiên.
D: Bước đầu tiên của cái gì?
J: Tôi không biết.
D: Anh ấy có nói với cô không?
J: Giờ không phải là lúc thích hợp.
D: Đó có phải là Trái đất không? (Không) Hành tinh khác?
J: Họ không gọi chúng là hành tinh
D: Họ gọi là gì?

J: Tôi không thể nói lúc này.
D: Nó có phải vật chất?

J: Ý bà là gì?

D: Tôi đang nghĩ Trái đất của chúng ta là vật chất, rắn. Cô có thể chạm vào nó. (Thở dài) Hoặc nó khác?

Giọng nói đã thay đổi. Nó trở nên tự nhiên hơn, khi Janice đang bối rối và không chắc chắn. Điều này nghe có vẻ có quả quyết. Có lẽ bây giờ tôi có thể nhận được câu trả lời. Đây là hình thức đã từng cung cấp câu trả lời trước đây. Tiềm thức của cô ấy? Hoặc có thể là tâm trí của sinh mệnh kia?

J: Đó là một thực tế khác và đó là một chiều không gian khác. Và nó không được coi là ... (Bối rối) dạng rắn.

D: Vì vậy, nó khác, nhưng dù sao nó cũng là thật. (Đúng vậy) Nhưng mọi người, những sinh mệnh sống ở đó, có cần có cơ thể không? (Không) Đó có phải là một cơ thể mà Janice đã thấy?

J: Đúng vậy. Đó là cơ thể mà cô ấy đã nhìn thấy, như một cơ thể được hiện rõ. Nó không phải hình dạng mà chúng tôi duy trì.

D: Nó có phải là cơ thể rắn giống như cô ấy, một cơ thể vật chất? (Không). Có phải vì anh không cần một cơ thể?

J: Đúng vậy

D: Tôi đang cố gắng để hiểu. Có phải nơi mà anh đang ở giống như một dạng tiến hóa cao hơn?
J: Nó là một dạng tiến hóa cao hơn nhiều.
D: Tôi đã được nói về một số không gian. Nơi con người sẽ đến khi họ rời khỏi cơ thể vật chất trên Trái đất. Đây có giống như thế không, hay nó khác?
J: Nó trông giống như thế

D: Nhưng nó tiến hóa hơn những gì tôi đã được kể?

J: Tôi không cần phải hiểu câu hỏi của bà.

D: Mọi người đã kể việc họ rời khỏi không gian vật lý của chúng tôi khi họ chết trong các buổi thôi miên tôi thực hiện với họ, và có thể nói rằng tinh thần hoặc bản chất của họ di chuyển đến các cấp độ khác nhau. Và đôi khi những cấp độ đó rất giống Trái đất, chỉ khác nhau về quang phổ. Sau đó, vài đối tượng thay đổi, họ chuyển đổi cao hơn, hay bất cứ điều gì muốn gọi là họ. (Cô ấy lắc đầu.) Không phải như vậy sao?

J: Một số chức năng có thể được gọi giống nhau, trong đó các thuộc tính liên quan sẽ tự trao đổi ở những cấp độ mà bà đã được biết. Tuy nhiên, tại thời điểm vô hạn của hiện hữu này, một người không cần nhà. Một người không cần cơ thể. Vì sự tồn tại ở nhiều mức độ khác nhau ... (Nói một cách nhẹ nhàng) thuật ngữ chỉ là …

D: Tôi biết rất khó để tìm từ phù hợp. Để xem nào. Rung động? Tần số?

J: (Chắc chắn.) Rung động! ... Điều đó chưa đúng, nhưng đó là một thứ mà bà có thể liên kết đến, chúng tôi sẽ dùng rung động. Tôi đang cố gắng nói cho bà hiểu những điều khó giải thích được vào thời điểm này. Và nó là quá trình đơn giản của tiến hóa rằng một người phải hiểu những gì tôi đang nói. Và tôi cũng có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của bà. Và điều này không thể được thực hiện thông qua những từ ngữ.

D: Ngôn ngữ là vô nghĩa. Tôi đã được kể điều này trước đây.

J: Tôi có thể làm điều này cho bà theo cách khác, nhưng nó sẽ không diễn ra vào thời điểm này

Trước đó, họ đã chỉ ra rằng họ có thể liên lạc trực tiếp thông qua tôi (như kiểu dẫn kênh), nhưng tôi thích phương pháp này hơn để tôi có thể là một người ghi chép khách quan. Hoặc anh ấy có thể đang đề cập đến cùng một phương pháp đưa các biểu tượng trực tiếp vào tâm trí tôi. Trong trường hợp đó, tôi sẽ bị hạn chế khả năng lấy chúng ra và truyền đạt lại ý nghĩa cho người khác. Tôi có thể hiểu nhưng không thể truyền tải kiến thức.

J: Ngôn ngữ rất hạn chế. Nhưng giao tiếp có nhiều hình thức khác nhau mà chúng ta đang sử dụng.

D: Cô ấy nói rằng cô ấy đang nhận rất nhiều thông tin, nó đi vào đầu cô ấy như bọt biển. Đó có phải là cách anh đang giao tiếp?

J: Đó là một cách thức. Đó là một cách thức đồng hóa thông tin rất nhanh chóng và đầy đủ.

D: Anh còn sử dụng cách thức nào khác không?

J: Tôi tin rằng cô ấy đã nói với bà về …những biểu tượng. Nhưng đó không phải là từ ngữ.

Anh ấy đang đề cập đến những biểu tượng mà cô ấy đã nhận được khi đang trong tâm trạng thiền thư giãn.

D: Nhưng theo giới hạn của chúng tôi, chúng tôi hiểu đó là từ ngữ. Chúng ta có thể giải thích những biểu tượng đó không?

J: Điều này sẽ được quyết định bởi một người khác không phải tôi

D: Anh có thể nói lý do anh đưa thông tin này cho cô ấy?

J: Thời điểm này tôi chưa được phép. Tôi muốn hiểu về bà nhiều hơn

D: Tôi hoàn toàn đồng ý.

J: Bà nên chuẩn bị sẵn sàng để nghe.

D: Vâng, bởi vì đôi khi anh nghe thấy nhiều điều mà anh chưa sẵn sàng, nó sẽ khiến anh khá lúng túng.

J: Chính xác

Giọng nói tiếp tục trầm hơn và có phần nam tính hơn giọng bình thường của Janice.

D: Anh đang đưa cho cô ấy thông tin hoặc bài học về mức độ tiềm thức?

J: Nó không liên quan gì đến tiềm thức, và mọi thứ liên quan đến tiềm thức. Khi tôi nói với bà về bản thân thì chúng ta đang nói về toàn bộ trạng thái của bản thể gồm tiềm thức, ý thức, và thể chất, phi vật chất.

D: Vậy nó phức tạp hơn nhiều, nhanh hơn nhiều, nhiều hơn những gì chúng ta có thể hiểu

J: Có lẽ vậy

D: Vâng, đây có phải là thông tin mà cô ấy sẽ cần biết sau này?

J: Chắc chắn rồi.

D: Nó sẽ hỗ trợ cho cô ấy trong cuộc sống ở Trái đất?
J: Chắc chắn rồi.

D: Và nó cũng sẽ giúp những người khác?

J: Chắc chắn rồi.

D: Chúng tôi có được phép chia sẻ thông tin này sau đó không?

J: Nó sẽ tiến hóa, và nó sẽ đi về phía trước. Nhưng nó sẽ xảy ra đúng lúc. Một trong số đó sẽ xuất hiện ở trạng thái tự nhiên. Một số trong số đó bà sẽ được phép truy cập. Vì vậy, câu trả lời cho câu hỏi của bà có lẽ sẽ là "có", nhưng không phải tại thời điểm này.

D: Được rồi. Tôi rất kiên nhẫn. Tôi định đưa thông tin dưới dạng văn bản để người khác có thể chia sẻ và giúp đỡ cho mọi người.
J: Điều đó sẽ được quyết định bởi nhiều yếu tố khác. Tôi không thể trả lời câu hỏi của bà là "có", vì điều đó sẽ được xác định bởi kết quả tương tác giữa các hành tinh và không gian khác nhau.

D: Tôi đang nghĩ nếu nó có ích cho con người Trái đất, chúng tôi có thể được phép tìm hiểu nó.

Giọng nói không chỉ nam tính mà giờ nghe trông già dặn và rất tinh tế. Việc trình bày các từ ngữ rất cẩn thận và chính xác. Thỉnh thoảng anh ấy có một khoảng dừng và lẩm bẩm để tìm kiếm từ thích hợp. Đó là lần duy nhất có sự chùn bước. Tôi cảm thấy như thể tôi đang ở trong sự hiện diện của một thực thể có trí tuệ thông minh.

J: Những người Trái đất sẽ luôn có nhưng họ không giúp được. Một số người sẽ bị tổn thương. Bà có thể nói là tổn thương vì họ sẽ không bao giờ sẵn sàng để biết hoặc đồng hóa bất kỳ thông tin nào. Và đó là lý do tại sao nó không thể được tạo ra ngoại trừ thông qua một số cá nhân hiếm hoi có khả năng đồng hóa và hòa nhập nó vào bản thể. Và những ... chúng tôi không tìm thấy nhiều trên hành tinh của bà. Do đó, bà bắt buộc phải hiểu việc bảo vệ bất kỳ thông tin nào bà sẽ có được nếu bà đạt đến điểm vô hạn này trong tương lai.

D: Anh có nghĩ rằng tôi sẽ đến thời điểm đó vào một thời điểm khác không?

J: Nó sẽ được xác định khi chúng ta đi. Tôi không có quyền trao đổi với bà nhiều điều vào thời điểm này trong lần gặp này. Tuy nhiên, tôi đang gặp khó khăn trong việc giao tiếp. Đó là vấn đề của tôi. Nó có thể được thực hiện theo cách khác, nhưng bà cần phải giữ nguyên như hiện tại. Vì vậy, để giao tiếp được với bà, ... Tôi hy vọng bà hiểu rằng tôi dường như đang khó khăn và trở ngại, khi rất khó để chậm lại mức độ rung động để hình thành ngôn ngữ từ. Và do đó, tôi rất khó tương tác với bà. Vì vậy, chúng ta sẽ tạo một sự thoải mái, bà và tôi nên gặp trong lần tiếp theo.

D: Vậy anh nghĩ rằng đây là cách duy nhất mà tôi giao tiếp được với anh thông qua một người khác.

J: Ngay lúc này tôi có thể giao tiếp với bà theo một cách khác. Tôi có thể làm điều đó. Nhưng tôi sẽ không làm điều đó, vì nó sẽ chẳng có giá trị gì đối với bà nếu bà không nghe thấy những lời đó.

D: Đó là cách mà tôi sẽ giao tiếp?

J: Đó không phải là cách bà sẽ làm, nhưng đó là một cách duy nhất phù hợp với bà và mang lại hiệu quả cho bà.

D: Tôi nghĩ rằng điều đó đúng. Nó sẽ tốt hơn nếu tôi nhận được thông tin thông qua một người khác, một phương tiện khác, với công việc mà tôi làm. Tôi cảm thấy thoải mái hơn với phương pháp đó. Tôi hiểu ý anh là một số người sẽ không bao giờ hiểu được điều đó, và nó sẽ gây hại cho họ. Nhiều năm trước tôi đã được nói rằng một số thông tin giống như thuốc, và một số thông tin khác là chất độc. Điều đó có thể bị hiểu nhầm và thực hiện sai cách.
J: Chắn chắc rồi

D: Tôi được cho biết rằng một số thông tin này mà thế giới chưa sẵn sàng. Họ cũng nói rằng không phải tất cả các câu hỏi của tôi sẽ được trả lời, vì lý do đó. Tôi nghĩ anh có thể thấy rằng tôi hiểu và tôi không có ý định thúc giục

J: Đúng. Tôi xin lỗi vì hiện tại không thể cung cấp thêm

D: Điều quan trọng là Janice đang tiếp thu bất cứ điều gì cô ấy cần biết. Cô ấy sẽ sử dụng nó vào lúc khác, và cô ấy không cần biết nó một cách có ý thức.

J: Và cô ấy biết điều đó. Đó là cá nhân hiếm hoi trên hành tinh của bà có thể đủ tin tưởng để đi đến điểm vô cùng này. Một người rất an toàn đến thời điểm này và quay trở lại. Và an toàn là từ ngữ. Điều quan trọng là chúng ta phải hiểu được mức độ thông minh của sinh mệnh, bởi vì kiểu cá nhân này có thể giao tiếp ở nhiều cấp độ. Đó chỉ là một lý do mà sự tương tác này đang diễn ra tại thời điểm này. Thêm vào đó là một yếu tố khác liên quan, đó là người đó rất đáng tin cậy với việc cẩn thận bảo vệ công việc. Thế giới sẽ không có lợi khi được cho biết về điểm vô cực này, vì ngay từ đầu họ sẽ không bao giờ tin vào điều đó. Thứ hai, họ không bao giờ có thể hiểu được nó. Và thứ ba, họ sẽ đưa Janice vào một tổ chức.

D: Tôi không bao giờ muốn điều đó

J: Điều đó cũng không bao giờ xảy ra

D: Nhưng trong sự hiểu biết hạn hẹp của tôi, anh có đang ở mức độ mà chúng tôi coi là Thượng đế không? Cấp độ Người sáng tạo?

J: Đó là điểm cực vô cùng, đúng

D: Tôi đã đưa nhiều người lên các cấp độ khác nhau và họ nói về một số cấp độ cao hơn. Mặc dù không có điều gì chỉ bảo

J: Nó chỉ là hướng theo nghĩa chuyển động của sinh mệnh. Vì thực sự "cao hơn" chỉ là một điểm tham chiếu từ điểm họ đã đến.

D: Vâng, theo cách hiểu tuyến tính của chúng tôi
J: Chính xác

D: Vì vậy, đây sẽ là mức độ mà tất cả chúng ta hy vọng đạt được một ngày nào đó?

J: Có những cấp độ đã đi qua đây

D: Thật ư? Vậy thì đây không phải là điều cuối cùng

J: Tôi không thể trao đổi điều này vào lúc này. Ngoại trừ việc nói với bà rằng sự tương tác từ cấp độ này đòi hỏi sự thuần khiết của cơ thể, tâm trí và tinh thần. Sự thuần khiết. Những tương tác này không phổ biến trên hành tinh của bà. Mặc dù chúng có xảy ra, nó không được biết đến. Đối với hầu hết các cá nhân không thể mang theo kiến thức

D: Cô ấy nói rằng cô ấy không nghe những đoạn băng ghi âm mà tôi thực hiện trong những buổi thôi miên này. Có lẽ tốt hơn là cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra?

J: Cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra. Và đó là sự xác nhận của tôi với bà, rằng cô ấy có thể mang theo những gì cô ấy biết. Vì có thể mang nó là chìa khóa để đạt được các trạng thái hiện hữu khác nhau. Và điều rất quan trọng là cô ấy phải được phát triển theo từng giai đoạn – Bà phải hiểu một điều. Cá nhân này đã làm việc rất, rất chăm chỉ với nhiều sinh mệnh. Công việc của cô ấy với năng lượng người ngoài hành tinh chỉ là một khía cạnh của những gì cô ấy làm. Cô ấy không phải là thế giới có nhiều ô thông thường của bà, mặc dù cô ấy là một phần của thế giới có nhiều ô của bà. Về mặt chức năng, các thuộc tính của cô ấy hoàn toàn nằm ngoài lĩnh vực có thể hiểu được của khoa học thực tế. Những gì bạn phải hiểu là người này hoạt động ở cấp độ vật lý, và là một con người rất thể chất. Nhưng đồng thời hoạt động ở nhiều chiều và cấp độ khác phụ thuộc lẫn nhau.

D: Anh đã nói có những cấp độ khác ở trên mức này, nhưng anh gọi đây là cấp độ vô cực.

J: Đây là cấp độ vô cực

D: Đối với tôi, vô hạn có nghĩa là mãi mãi, giống như không có gì ngoài điều đó.

J: Có điểm vô cùng, và sau đó là điểm qua những điểm vô cùng

D: Có phải cô ấy thường xuyên đến nơi này không?

J: Đây không phải là vấn đề cô ấy phải đến. Đây là một tương tác cần thiết cho .... (Chần chừ, tìm kiếm các từ ngữ.)

D: Công việc của cô ấy hay sao?

J: Hừm. Nhiều lý do. Một trong những lý do, cô ấy thấy thoải mái khi đến đây.
D: Do đó, cô ấy trải nghiệm sự thoải mái khi đến đó? (Đúng) Mặc dù cô ấy phải tiếp nhận thông tin bội thực, và tốc độ? (Vâng) Đó vẫn là sự thoải mái.
J: Bà thấy đấy, để đạt đến điểm vô cùng, bà phải vượt qua tốc độ ánh sáng. Vượt qua ánh sáng. Vì vậy, vượt qua tốc độ ánh sáng nhanh hơn ánh sáng. Sau đó, ta hòa vào một hiện hữu khác.

D: Tôi nghĩ chúng ta đã làm việc này đủ lâu. Tôi đã bảo vệ điều này rất lâu. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho phép tôi nói chuyện với anh.

J: Bà sẽ không nói chuyện được với tôi trừ khi điều này đã được cho phép trước bởi tôi và người khác. Tôi cảm ơn bà đã đồng ý giao tiếp, có vài chỗ tôi gặp khó khăn trong sử dụng từ ngữ. Và tôi chỉ muốn cảm ơn bà vì sự kiên nhẫn của bà trong những lần như thế của tôi.

D: Không sao. Tôi ghi nhận sự nỗ lực anh đã nói chuyện với tôi. Và ta có thể trò chuyện tiếp vào một thời điểm khác trong tương lai, nếu anh đồng ý.

J: Tôi nghĩ những điều này đã trao đến chúng ta có một buổi nói chuyện sâu hơn. Nhưng nó sẽ không diễn ra tại thời điểm này.

D: Được thôi. Tôi là người kiên nhẫn. Tôi sẽ đợi đến thời gian đấy. Tôi sẽ nhận được nhiều thông tin trong thời gian chờ đợi.

Tôi đưa Janice về lại ý thức hoàn toàn. Như thường lệ, cô ấy mất một khoảng thời gian để có thể đứng dậy. Cô ấy vẫn luôn nói chuyện với tôi, nhưng cô ấy có vẻ thoải mái đến nỗi không đứng dậy và đi bộ trong vài phút. Mặc dù, sau đó cô ấy vẫn còn loạng choạng cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo. Đây là mẫu hình bình thường của cô và không có gì đáng lo ngại. Trong khi cô ấy đang lấy lại năng lượng bản thân, chúng tôi đã thảo luận về một số nội dung của buổi thôi miên. Cô ấy luôn không nhớ gì trong các buổi thôi miên.
 

Pikapika3

Xe buýt
Biển số
OF-786116
Ngày cấp bằng
31/7/21
Số km
815
Động cơ
40,077 Mã lực
Tuổi
35
Em thử xem nhé:
Khi tôi 10 tuổi và anh trai tôi 12 tuổi, gia đình chúng tôi đi dã ngoại xuyên qua khu nghĩa trang và khu rừng ở gần nhà chúng tôi. (Anh trai tôi và tôi thám hiểm khu rừng đó hàng ngày, thậm chí từng cắm trại ở đó. Chúng tôi biết rõ khu rừng đó như lòng bàn tay chúng tôi)

khi gia đình chúng tôi đến điểm thường xuyên cắm trại cạnh một con suối, tôi và anh trai muốn đi loanh quanh lên thượng nguồn con suối và chúng tôi đã đi. Chúng tôi trèo qua một ngọn đồi lớn mà chúng tôi chưa tưngf thấy trước đây. Ngọn đồi đầy những đồ đạc vứt vung vãi như thể hiện sự sở hữu của ai đó. Trông như là ai đó đã lộn ngược một ngôi nhà để giũ mọi thứ trong đó ra để lấy mỗi ngôi nhà mang đi.

Có hàng đống dấu sơn chữ X được đánh dấu lên các thân cây dường như ai đó định hạ chúng xuống. Chúng tôi nghiêng ngó xung quanh một lúc thì nghe thấy mẹ tôi hú gọi. Do đó chúng tôi quay lại và đi khoảng 10 mét từ chân đồi thì gặp bố mẹ tôi ở đó. Bọn tôi nghĩ toàn bộ chuyến thám hiểm khoảng 45 phút. Khi mẹ tôi thấy chúng tôi đã cho chúng tôi một trận nhớ đời. Thực sự chúng tôi đac biến mất khoảng 4 tiếng. Mẹ tôi không hề thấy chúng tôi trèo lên ngọn đồi nào bà thấy chúng tôi đi ở lối mòn cạnh suối và không hề leo lên ngọn đồi nào ở cách đấy 10 mét. Bố mẹ tôi và những anh em khác của tôi đã quần nát khu rừng suốt 4 tiếng và hú gọi tên chúng tôi mà không thấy tí bóng dáng.
Bọn tôi thanh minh và thậm chí cố chỉ cho mẹ tôi thấy ngọn đồi. Hiển nhiên là bà đã tức điên với chúng tôi. Do đó chúng tôi đã dẫn bà đi tới chỗ ngọn đồi và thấy nó biến mất. Không hề thấy ở đâu cả.

Hàng năm sau chúng tôi đã thám hiểm toàn khu rừng để tìm ngọn đồi khốn nạn ấy. Chúng tôi đã đi hết toàn bộ khu rừng. Và chúng tôi lập cả bản đồ. Đến ngày hôm nay thì ngọn đồi vẫn như chưa từng tồn tại. Chúng tôi không hêf thấy lại ngọn đồi, cũng chưa hề thấy lại những thứ kỳ cục như đồ gỗ, quần áo, đồ chơi được vung vãi khắp nơi.
Có thể chúng tôi đã đi lạc xa hơn chúng tôi nghĩ nhưng tôi thấy rất kỳ cục vì không bao giờ tìm thấy lại ngọn đồi đó.
 

HoaMaudon

Xe tăng
Biển số
OF-344992
Ngày cấp bằng
1/12/14
Số km
1,990
Động cơ
298,610 Mã lực
https://www.reddit.com/r/AskReddit/comments/95bsre
Em định dịch mấy chuyện lên đây nhưng nghĩ lại không phải trải nghiệm của mình nên thôi.
Cụ dịch đi ạ, dòng Tâm linh ở mạch topic này vẫn đang xoay quanh tín ngưỡng Á Đông ạ, Cụ có thể dịch kèm theo các phân tích, nhận định của Cụ trên góc độ tâm linh phương Tây nơi Cụ đang định cư được không ạ? Rất là quý ạ

Em thử xem nhé:
Khi tôi 10 tuổi và anh trai tôi 12 tuổi, gia đình chúng tôi đi dã ngoại xuyên qua khu nghĩa trang và khu rừng ở gần nhà chúng tôi. (Anh trai tôi và tôi thám hiểm khu rừng đó hàng ngày, thậm chí từng cắm trại ở đó. Chúng tôi biết rõ khu rừng đó như lòng bàn tay chúng tôi)

khi gia đình chúng tôi đến điểm thường xuyên cắm trại cạnh một con suối, tôi và anh trai muốn đi loanh quanh lên thượng nguồn con suối và chúng tôi đã đi. Chúng tôi trèo qua một ngọn đồi lớn mà chúng tôi chưa tưngf thấy trước đây. Ngọn đồi đầy những đồ đạc vứt vung vãi như thể hiện sự sở hữu của ai đó. Trông như là ai đó đã lộn ngược một ngôi nhà để giũ mọi thứ trong đó ra để lấy mỗi ngôi nhà mang đi.

Có hàng đống dấu sơn chữ X được đánh dấu lên các thân cây dường như ai đó định hạ chúng xuống. Chúng tôi nghiêng ngó xung quanh một lúc thì nghe thấy mẹ tôi hú gọi. Do đó chúng tôi quay lại và đi khoảng 10 mét từ chân đồi thì gặp bố mẹ tôi ở đó. Bọn tôi nghĩ toàn bộ chuyến thám hiểm khoảng 45 phút. Khi mẹ tôi thấy chúng tôi đã cho chúng tôi một trận nhớ đời. Thực sự chúng tôi đac biến mất khoảng 4 tiếng. Mẹ tôi không hề thấy chúng tôi trèo lên ngọn đồi nào bà thấy chúng tôi đi ở lối mòn cạnh suối và không hề leo lên ngọn đồi nào ở cách đấy 10 mét. Bố mẹ tôi và những anh em khác của tôi đã quần nát khu rừng suốt 4 tiếng và hú gọi tên chúng tôi mà không thấy tí bóng dáng.
Bọn tôi thanh minh và thậm chí cố chỉ cho mẹ tôi thấy ngọn đồi. Hiển nhiên là bà đã tức điên với chúng tôi. Do đó chúng tôi đã dẫn bà đi tới chỗ ngọn đồi và thấy nó biến mất. Không hề thấy ở đâu cả.

Hàng năm sau chúng tôi đã thám hiểm toàn khu rừng để tìm ngọn đồi khốn nạn ấy. Chúng tôi đã đi hết toàn bộ khu rừng. Và chúng tôi lập cả bản đồ. Đến ngày hôm nay thì ngọn đồi vẫn như chưa từng tồn tại. Chúng tôi không hêf thấy lại ngọn đồi, cũng chưa hề thấy lại những thứ kỳ cục như đồ gỗ, quần áo, đồ chơi được vung vãi khắp nơi.
Có thể chúng tôi đã đi lạc xa hơn chúng tôi nghĩ nhưng tôi thấy rất kỳ cục vì không bao giờ tìm thấy lại ngọn đồi đó.
Có phải là 1 dạng bước qua 1 không gian hoàn toàn khác tồn tại song song đúng không Cụ nhỉ?
Ma đập tường, Quỷ giấu đường ... theo tín ngưỡng Á Đông, hay là các truyền thuyết như Từ Thức gặp Tiên ạ?
 

đại dương xanh 08

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-791565
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
923
Động cơ
36,499 Mã lực
Thôi được rồi, đảo chiều

Trấn bằng Pháp;
Việc trấn bằng pháp được áp dụng khá rộng rãi cho các bệnh viện, siêu thị, quán ăn, nhà hàng, cửa hàng kinh doanh và nhà riêng
Việc trấn pháp chỉ có một mục đích: tách biệt hoàn toàn hoạt động của người dương và người âm
Trấn bằng pháp tựu chung đều thờ quan thần linh, cúng mặn, mục tiêu là ngăn không cho người âm vào hoạt động trong khu vực của người dương,được xếp vào mấy loại như sau:

1. Bằng ánh sáng chói mắt,
2. Bằng kiếm pháp cứa vào chân
3. Bằng hình thức kim châm vào mắt, gây đau
4. Bằng hình thức bỏng rát chân
5. Bằng hình thức gây rung, đau đầu
...... còn nhiều

Trước kia thì việc trấn pháp một lần và sử dụng vĩnh viễn, tuy nhiên hiện nay, nó thường được sử dụng theo hợp đồng có thời hạn, phù hợp với nhu cầu sử dụng của bên kinh doanh là thuê nhà có thời hạn.

Các bệnh viện lớn cũng được trấn để ngăn không cho người âm vào gây ảnh hưởng quá trình điều trị, các siêu thị nhà hàng thì trấn để ngăn không cho họ vào làm hỏng thức ăn, đồ uống.

Một vài ví dụ: hệ thống Vinmart trước kia được trấn bằng kiếp pháp, mỗi lần cửa hàng trả mặt bằng, gia chủ phải mời thầy đến làm một lễ giải trấn đó đi. Hoặc ví dụ, bệnh viện Xanh pôn trấn bằng hình thức bỏng rát chân theo chu vi khuôn viên.

Việc trấn pháp có tác dụng trong một phạm vi cố định, nó có thể bảo vệ người dương rất nhiều, nhưng nếu đi khỏi khu vực đó thì không còn tác dụng. Ngoài ra, hình như việc trấn pháp và thờ phật thì không thể song hành với nhau. Vì mấy lý do một bên cúng mặn và một bên cúng chay, một bên dùng hình thức giáo hóa từ bi, còn một bên là sử dụng sức mạnh để thực thi

Đó là điều nhiều người sẽ phải suy nghĩ trước khi chọn 1 trong 2 con đường (chỉ trong trường hợp tại nhà riêng, còn các khu công cộng thì phổ biến vẫn là trấn pháp)
Đó cũng là lý do, động lức để em khai thác viết về việc bảo vệ phần tâm thức của mỗi người, để có thể hiểu sâu, so sánh và ra quyết định.

Nhưng các bác phải hết sức kiên nhẫn.
Cụ đời hơn dồi ợ, em ưng.
 

Pikapika3

Xe buýt
Biển số
OF-786116
Ngày cấp bằng
31/7/21
Số km
815
Động cơ
40,077 Mã lực
Tuổi
35
tạm thời em chưa rõ nhưng khá thú vị là đông hay tây cũng có những trải nghiệm khá giống nhau. Từ từ để em dịch thêm những trải nghiệm khác của các bạn Tây.
Cụ dịch đi ạ, dòng Tâm linh ở mạch topic này vẫn đang xoay quanh tín ngưỡng Á Đông ạ, Cụ có thể dịch kèm theo các phân tích, nhận định của Cụ trên góc độ tâm linh phương Tây nơi Cụ đang định cư được không ạ? Rất là quý ạ



Có phải là 1 dạng bước qua 1 không gian hoàn toàn khác tồn tại song song đúng không Cụ nhỉ?
Ma đập tường, Quỷ giấu đường ... theo tín ngưỡng Á Đông, hay là các truyền thuyết như Từ Thức gặp Tiên ạ?
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
13,913
Động cơ
354,225 Mã lực
Tuổi
50
1635409649085.png

Nhân chuyện của cụ Pika, em ôn lại kỷ niệm đi nhầm đường (em đã kể ở đây rồi ạ, nay em chi tiết hơn).
Em đi làm về là đi theo mũi tên xanh, qua ngã 4 số 1 thì rẽ trái 1 tí là đến nhà. Dạo ấy nhà nước đang làm đường đoạn từ ngã 4 số 1 đến chỗ nhà em nên hơi khó đi. Em cũng mới làm nhà ở đấy và chuyển về chắc được vài tháng.
Hôm ấy chắc cũng tầm cuối thu đầu đông cách đây chục năm, trời cũng mưa nhỏ và hơi lạnh, tầm 17h trời sâm sẩm. Em ngại đi đoạn đường đang làm nên rẽ vào ngõ theo mũi tên đỏ (ngõ ô tô 7 chỗ, có đoạn to hơn). Lẽ ra chỉ hơn 10 phút từ lúc rẽ vào ngõ là về đến nhà, không hiểu sao em đi mãi không đến ngã 4 số 2 để về nhà, nhưng em cứ đi đều đều (xe máy), đường thì rất vắng. Càng đi càng thưa thớt nhà.
Tự nhiên em đi qua cái cổng ngũ quan đền hay chùa, cao sừng sững, màu xám (vị trí số 3). Em giật mình dừng lại, cảm giác hoang mang ghê các cụ ạ, thật sự khó tả. Em không định hình được mình đang ở chỗ nào. Em quay xe đi ngược lại. Đi một lúc thì em ra đến ngã 4 số 2. Em bần thần hết cả người vì nếu thế, trước đó em đi qua ngã 4 số 2 lúc nào không biết. Đường chỗ đó thì cực to cỡ 4 làn xe, có 2 trường học và cái chợ ngay đó, cực kỳ đông người và xe qua lại.
Sau này em ở đây lâu thì chưa lần nào đi qua cái cổng đền, chùa như trong trí nhớ của em hôm đó. Em không cố gắng quay lại để kiểm tra vì thú thật cảm giác hơi rợn, nhưng những lần có việc đi qua đền, chùa trong vùng, em đều để ý kỹ cái cổng, và chưa gặp lại. Ấn tượng là cái cổng rất to, rất cao làm em ngợp, và cảm giác lạnh lẽo. :((
Em về đến nhà là gần 18h, nghĩa là quãng đường em đi lòng vòng khá dài.
Theo cảm giác về hướng di chuyển thì cái đền, chùa ở vị trí số 3 so với nhà em, cái khu sau nhà em không rộng lắm, và ngay giáp khu đó là một khu em rất thông thạo nên nếu em đi quãng đường xa đúng bằng vận tốc x thời gian thì chắc chắn không có chỗ nào như thế. Nghĩa là em cứ loanh quanh ở một chỗ nào đó không xa nhà em, mà em lại không thấy lại được. Hic.
Đúng cảm giác rơi vào một không gian, thời gian khác các cụ ạ.

P/S: sao em up cái hình lên nó mờ mịt như MA làm vậy các cụ mợ?! :((
 
Chỉnh sửa cuối:

Pikapika3

Xe buýt
Biển số
OF-786116
Ngày cấp bằng
31/7/21
Số km
815
Động cơ
40,077 Mã lực
Tuổi
35
Thú vị đấy. Có chuyện khác giống bác kể về ngã rẽ. Em sẽ dịch lên.
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
13,913
Động cơ
354,225 Mã lực
Tuổi
50
Thú vị đấy. Có chuyện khác giống bác kể về ngã rẽ. Em sẽ dịch lên.
Vâng cụ. Cụ cho bọn em thưởng thức chuyện nhé ạ.
Em là người rất duy vật và luôn tìm cách lý giải theo cơ sở khoa học. Nên hôm đó em cũng bần thần mấy lần vì cảm giác lạ và phi logic: lúc ở trước cổng chùa, lúc quay lại ngã 4 số 2 (em phải dừng hẳn xe lại để định hình xung quanh, giờ tan tầm rất đông người và xe, nếu em mơ màng thì đi qua ngã tư tấp nập kiểu gì không biết) và lúc về nhà nhìn đồng hồ.
 
Chỉnh sửa cuối:

trauxanh

Xe cút kít
Biển số
OF-321342
Ngày cấp bằng
28/5/14
Số km
17,902
Động cơ
428,150 Mã lực
Vâng cụ. Cụ cho bọn em thưởng thức chuyện nhé ạ.
Em là người rất duy vật và luôn tìm cách lý giải theo cơ sở khoa học. Nên hôm đó em cũng bần thần mấy lần vì cảm giác lạ và phi logic: lúc ở trước cổng chùa, lúc quay lại ngã 4 số 2 (em phải dừng hẳn xe lại để định hình xung quanh, giờ tan tầm rất đông người và xe, nếu em mơ màng thì đi qua ngã tư tấp nập kiểu gì không biết) và lúc về nhà nhìn đồng hồ.
Trời mưa gió, làm vài ly rượu rồi cũng thấy thời gian còn dài, em tham gia chút…
(Cũng thưa với mợ là mình mượn cái cmt trên của mợ thôi, vì có vài ý trùng với đa phần mọi người tham gia chủ đề này, các ý mang tính “hạn chế lớn” đối với chủ đề rất khác thường này, nên là mình mượn cmt đó để góp vài dòng, chứ không nhằm phản bác, không nhằm khẳng định, chỉ là góp ý cho rộng đường).
Duy vật- khoa học…là cái quái gì vậy mà muốn dùng nó để xem xét vấn đề không duy vật và vượt tầm cái “khoa học” hiện nay?
Cũng nói luôn, mình học nhiều đại học đấy, trong đó 2 bằng chính thức thì đều xếp loại cao, nhiều anh em OF biết mình như vậy ở bên ngoài chứ mình không nói chơi, và nói như vậy để hiểu rằng mình không u mê khi tham gia comment trong thớt này.
Nói về cái khoa học chúng ta đang tôn vinh, cả nhiều thế hệ trước chúng ta cũng vậy, thì hiện được gọi là “khoa học cổ điển”, bắt đầu từ đầu thế kỷ 17 do 2 người đặt nền móng là Galileo và Newton, hoàn toàn là duy vật và thực nghiệm. Nó đủ tiên tiến trong 1 giai đoạn dài cho đến gần đây, tức là kéo dài được gần 500 năm rồi, cùng nhiều thành tựu rực rỡ.
Nó hoàn toàn dựa trên các thực nghiệm vật chất, rất đúng trong phạm vi của nó, các kết quả của nó được tạo ra từ các chứng thực vật chất (đo đếm tính toán khẳng định được), và chính vì thế nó ăn sâu vào tư duy bao nhiêu thế hệ (gần 500 năm), coi nó là vô đối về sự đúng đắn, căn cứ vào thế giới vật chất Hạt, tạo ra hệ tư duy khoa học và triết học “Não luận”.
Nhưng bản chất mọi nền tảng lý thuyết và thực tiễn nó đưa ra thì lại dựa trên 1 nền tảng hoàn toàn “phi vật chất”, đó là Hệ quy chiếu quán tính (mở rộng thành Thuyết bất biến). Tất cả những thành tựu duy vật đó hoá ra lại dựa trên Quán tính (với các đặc trưng đẳng hướng và đẳng tốc), Khi mất chỗ dựa “quán tính” này thì mọi khối lượng trọng lượng và hấp dẫn đều sụp đổ, tức là bị tán loạn chứ không còn là bất biến nữa.
Tâm linh là thứ phi vật chất, quy luật không nằm trong sự bất biến vật chất, thì làm sao mà dùng cái khoa học cổ điển duy vật đó nhìn nhận ra nó được?!
Thứ khoa học đó bất lực và sụp đổ khi xem xét đến các thứ phi vật chất nằm ngoài phạm vi của nó. Và nối tiếp phát triển, hiện nay Cơ học lượng tử đã đáp ứng tốt khi nhìn nhận các vấn đề rõ ràng là có nhưng khoa học cổ điển không thể giải thích.
Ngay sau thời kỳ 2 nhà khoa học trên tạo ra nền khoa học cổ điển đã nói, thì đã có các vị khả kính khác như Einstein, Bohr…đã thấy không ổn rồi (nhưng về mặt ứng dụng thực tế trong thời kỳ đó thì khoa học vật chất cổ điển đó hay quá, đúng quá…trong tầm cần thiết của xã hội, nên cho đeens cả gần đây các lý thuyết khác cũng chưa chiếm được nhiều sự ưa chuộng và ứng dụng). Và các nhà khoa học khác đưa ra các lý thuyết vượt xa cái mà chúng ta hiện vẫn tin.
Nó sinh là các thuyết tương đối rộng và hẹp, thế giới quan tiên tiến hơn (lý thuyết Trường, trước kia là lý thuyết Hạt), và về mặt tư duy liên quan đến chủ đề này thì là xuất hiện các trường phái Tâm luận (trước là Não luận như đã nói bên trên).
Cái Tâm luận này mới đáng/đủ/hợp…để bàn về Tâm linh nhé, chứ dùng khoa học duy vật để nghiên cứu cái “không duy vật” kiểu gì đây?!
Đừng có nhơn nhơn rằng ta khoa học nên ta sẽ biết được, thử hỏi cái “khoa học” của ta là cái khoa học nào? (Về các nhận xét mang tính triết học, thì cái khoa học cổ điển hiện ta vẫn theo đó, được gọi là “khoa học vật chất chất phác”, tức là vẫn “nông dân” lắm!). :D
Bàn về Tâm linh, mình cho rằng có ít nhất 2 thứ mang chữ “tâm” rất cần thiết, là Tâm thế và Tâm cơ. Tất nhiên không có không sao, không bàn không để hệ chẳng sao cả, nhưng muốn nghiên cứu nó thì cần có nhưng cái thích hợp mới tiến tới nhận diện nó và tìm hiểu nó chứ.
Về Tâm thế, phải xác định rằng nó là cái nằm ngoài kinh nghiệm và tri thức thông thường, vậy hình tướng và quy luật của nó chắc chắn khác thường (khoa học hiện đại đang dùng 1 từ về hiện trạng của những thứ phi vật chất đó là “tù mù lượng tử”).
Tâm thế là sự chuẩn bị mọi mặt về tinh thần và tư duy để bắt đầu xem xét nó. Vậy là nên mở cái tâm cái trí ra, đừng cố nhìn nhận nó bằng tri thức vật chất thông thường nữa!
Đầu tiên phải như vậy, chấp nhận 1 thứ vượt tầm tri thức phổ thông đi, thì mới là mở ra cánh cửa mà xem xét được, ít nhất là như vậy, còn mở cửa nhưng có nhìn thấy gì hay không lại là chuyện khác.
Về Tâm cơ, cái này quan trọng hơn đây!
Về mặt khả năng thần trí của con người ta, tạm chia 3 phần cơ bản: Ý thức- Tiềm thức- Siêu thức.
Với con người hiện đại, được nhồi nhét giáo dục từ thế hệ này đến thế hệ khác, học hành vỡ đầu bởi các môn vật chất, thì phần ngoài là phần Ý thức coi như lấn át toàn bộ, người ta thường chỉ dùng phần này để cảm nhận, suy tính, đánh giá mọi thứ trong cuộc sống xã hội. Đây là điều đáng tiếc, chúng ta đang mất dần đi các khả năng cơ bản của một cơ thể sống có tâm tính. Ví dụ, trẻ sơ sinh linh mẫn hơn người lớn nhiều; ví dụ, đâu sắp có thiên tai đột xuất thì cóc nhái chim thú rời hang tán loạn tẩu thoát từ cả tuần trước, nhưng chúng ta không hề biết gì cho đến khi tai hoạ xảy ra…Và cái phần Ý thức này lại không giúp gì (thậm chí phủ định) khi tiếp cận với các vấn đề Tâm linh.
Phần Tiềm thức lặn sâu hơn, khi cơ thể gặp tình trạng bất thường nào đó, phần này sẽ cho thấy các hình ảnh về người thân đã mất, ma quỷ đã được đọc được xem từ xa xưa…Đây là các dạng “ma quen”, do chính sự lưu nhớ ký ức bộc phát.
Phần Siêu thức nằm sâu nhất, có thể cả đời của nhiều người không hề có dịp nào được phần này tác động đến, phần này có thể cho người ta thấy được quá khứ tương lai, thấy các thứ ngoại lực (tha lực) vô hình, nhìn thấy ma quỷ bên ngoài (khác với ma quỷ từ trong Tiềm thức) và các hiện tượng “phi vật chất” thuộc thế giới tự nhiên.
Tâm cơ cao thấp, chính là sự đả thông được 3 phần này Ý thức- Tiềm thức- và Siêu thức. Người trần mắt thịt, hầu như có mỗi Ý thức là hoạt động mạnh mẽ, đặc biệt những người bám chặt vào khoa học cổ điển- khoa học duy vật chất phác.
Não người cho đến nay mới dùng có bao nhiêu % nhỉ, nếu không nhầm là dưới 10%, tức là trong tương lai còn phải dùng nhiều nữa mới dần hiểu được cái thế giới này!
Đừng bám chấp vào cái khoa học vật chất đang dần lạc hậu, đừng dùng tư duy khoa học vật chất chất phác để phân định cái thứ “không vật chất”!
Vậy các khả năng thống nhất 3 miền trong tâm trí con người có thể tăng lên được không?
Tăng được, miến là có Tâm thế và Tâm cơ phù hợp.
Cái này có thể bằng rèn luyện hoặc học tập.
Không nói lý thuyết xuông, có thể vài người ở đây đã từng biết là mình đọc ra 1 việc nào đó rất khó tưởng ở xa vời, và sau đó kiểm tra thấy đúng như vậy.
Mình không hề mê tín, không hề có khả năng ngoại cảm, nhưng tính toán ra được thôi. Các học thuật cổ cũng cho con người ta khả năng tiếp cận khác thường, bằng các phương pháp thích hợp của nó. (Không nói tài đâu nhé, khi hiểu sẽ thấy có cách, còn khả năng ứng dụng thì tuỳ người. Kiểu như cây kiếm, ai chả biết là nó dùng đâm chém được, nhưng dùng nó đạt mức độ nào thì lại khác nhau hoàn toàn, không phải ai cũng giỏi được).
Thế thì khi ta mở trường nhận thức ra, ta mới thấy, chứ mang khoa học ra bàn thì bàn cái gì với các đại lượng phi vật chất, không cân đong đo đếm được, đến và đi bất ngờ không quy luật? (À, mà nó có quy luật cả đấy, chỉ là không phải các quy luật khoa học chất phác mà thôi. Ví dụ đến 1 khu vực hay đến 1 nhà, thì ma quỷ đi theo đường nào, từ phương nào lại, đường di chuyển, quy luật của nó là gì…? Có vài cụ trên này cũng từng biết 1 vụ rồi đó, ma nó quấy cho thất điên bát đảo, trị 1 phát khỏi tiệt luôn, cả nhà lại sinh hoạt ăn ngủ bình thường. Thực ra chẳng có gì ghê gớm cả!) :D
Còn thêm nữa, khi nghiên cứu về những thứ “tâm linh” đó thì lòng ta có đủ lượng hải hà mà thông cảm cho nó không?
Về nguyên tắc, anh có thông cảm với nó thì anh mới có khả năng tiếp cận để hiểu nó, chứ anh kỳ thị ngay từ trong suy nghĩ thì rõ ràng nhân cách thần cách, không thông làm sao mà hiểu được.
Sự cảm thông đến từ tâm, cụ Nguyễn Du có làm bài “Văn tế thập loại chúng sinh”, thương cảm với đủ loại cô hồn ma quỷ, thì các vong hồn oan trái (tức là loại sẽ gây tác hại dữ dội) sẽ cũng rất biết sự cảm thông đó mà không hại đến cụ chứ. Trên thế gian này, ai hiểu ta đây! :D
Nên thấy rõ là không có âm sẽ chẳng có dương, không có tốt lấy đâu ra xấu, không có nghèo thì làm gì có giàu?!
Nơi đô thị dương khí mạnh mẽ, tất nhiên âm khí phải lánh đi. Đến rừng sâu núi thẳm lại ngược lại thôi. Thì cứ nhìn cái tượng Lưỡng nghi sẽ thấy 2 con cá âm dương, phần nào trắng nhiều thì đen ít, nhưng ngay cả phần trắng lớn nhất cũng vẫn có 1 chấm đen chính giữa…
Vậy cứ nhủ rằng ngay cùng thế giới vật chất thực tại ta đang sống, nhìn được đo được đếm được đây, là song hành cả 1 thế giới không thuộc phạm vi nhìn đo đếm được gì cả, tôn trọng nó đã, đừng sợ đừng kỳ thị nó.
Tâm trí ta chưa đủ mở ra để biết thôi, chứ không phải ta là duy nhất với sức mạnh vô địch!
Quá trình phát triển của loài người còn dài lắm, kể cả các lý thuyết tâm linh hiện nay đâu đã phải là chân lý. Thường hay nói đến Nhân quả, thực tế và bản chất đều cho thấy rất gượng ép khi coi 1 nhân đó sẽ ra 1 quả đó, mà sẽ thấy cả về lý luận và thực tiễn là cho ra các Quả khác nhau, không hề mang tính tất yếu như các định luật khoa học cố điển dựa trên hệ tham chiếu quán tính. Bây giờ thì thuyết Bất định đang dần thay thế thuyết Bất biến rồi!
Nhìn kỹ, có thể ta sẽ thấy Nhân quả chỉ là một tiến trình giai đoạn, với một khả năng tư duy và nhận thức cũng như tâm cơ nhất định, chứ về Vĩnh cửu thì nó sẽ không phải là chân lý. Hiểu được cái đó sẽ lý giải cho nhiều điều “kỳ lạ” khác, còn nếu đóng Đinh vào những cái đó, có thể chỉ thấy những cái xa lạ bất ngờ.

Ồ, rượu vào hình như gõ hơi dài, em cũng không soát lại được, đúng sai gì chỉ mang 1 ý là góp thêm góc nhìn chứ chưa phải chân lý gì cả, hạt cát so với trời đất thôi, các cụ mợ thông cảm! :D

(P/s: Em phải sửa 1 chữ rồi, khi nhắc đến cụ Nguyễn Du mà nó nhảy chữ “cụ”).
 
Chỉnh sửa cuối:

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
3,154
Động cơ
346,565 Mã lực
nhiều khi các bác hỏi một câu mà em phải tìm hiểu gần cả tuần mới trả lời được.

Ví dụ lần trước bác hỏi: tại sao LVD không có công đức.
Em tìm hiểu xong mới vỡ lẽ ra là khi bố thí tài (tài sản vật chất) thì cũng có thể tạo ra cả công đức và phúc đức. Tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất đó là khi bố thí tài (1 trong 3 loại bố thí) thì trong phật pháp giải thích cụm từ là :"không được dính mắt" tức là không được biết đến, không mong báo đáp thì đó sẽ là công đức. Còn nếu nghĩ đến, quan tâm đến lập tức sinh ngã mạn, vừa nổi tâm ngã mạn là sinh sân hận ngay, công đức khi đó lập tức chuyển thành phước đức. Và để ví dụ minh họa thì trong phật pháp có câu: một mồi lửa sân hận đốt cháy rừng công đức, nên ngay khi LVD hỏi câu hỏi đó, toàn bộ công đức chuyển thành phước đức.

LVD có công cực lớn trong việc phát triển phật giáo Đại thừa ở TQ, tuy nhiên nó cũng là vào thời kỳ sơ khai ban đầu nên những điều đó hãy còn rất mới mẻ.

Sau này Đạt ma tìm người truyền giáo pháp Đại thừa được thì phật giáo TQ phát triển về chiều sâu hơn, những điều đó đã trở nên dễ hiểu hơn.

Còn câu hỏi thứ 2 bác hỏi vì sao người ta hay cúng tiến cho chùa (vẫn là bố thí tài):
Còm trước em đã trích rồi nhưng chưa làm rõ ý:
Sở dĩ như vậy là vì muốn sanh công đức qua con đường bố thí tài (hoăc 2 con đường còn lại) thì phải hội tụ 3 điều kiện: người bố thí, nhân bố thí (vật thí) và người được bố thí (điền)
Người bố thí tài kiểm soát được 2 yếu tố đầu, còn yếu tố thứ 3 thì để đảm bảo 2 yêu cầu: không dính mắt và "điền" (hiểu nôm na là mảnh ruộng gieo nhân bố thí ) thì không nơi nào tốt hơn chùa vì đó là nguồn gây dựng công đức rộng khắp tiếp theo.

Cái này giải thích rõ ở đây bác nhé

Còn lại, nếu em chưa trả lời ngay thì đơn giản nhiều khi các bác hỏi một câu mà có khi em làm việc cật lực còn chưa thể nào tìm hiểu rõ, ngoài ra, sau khi tìm hiểu rõ, còn phải nghĩ cách trình bày thế nào cho ngắn gọn dễ hiểu. Cho dù người hỏi không quan tâm, nhưng nó là vấn đề hay, nếu trình bày tuần tự, đủ một lượng kiến thức đủ để hấp thụ cái kết luận cuối cùng đó thì cũng có thể có người đọc hữu duyên sẽ thích thú.
Em thì chả nghĩ sâu xa gì, chỉ thấy thế này, việc bố thì tiền vào chùa như cụ giải thích thì có thể đúng với thời xưa, còn bây giờ thì khác. Chùa bây giờ mấy chùa còn đuwocj thuần khiết như xưa đâu, giờ phần lớn chùa có nhiều và rất nhiều tiền và sư thì sống như…vậy việc bố thí tài vào chùa có còn ý nghĩa ?. Em giờ đi chùa chỉ đặt chút gọi là giọt dầu, còn nếu có thì em làm những việ cụ thể hơn như làm từ thiện cho người bất hạnh…chả biết đúng hay không, nhưng mình thấy thế là đúng thì cứ làm như thế.
 

DurexXL

Xe cút kít
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
16,308
Động cơ
1,144,464 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
View attachment 6620979
Nhân chuyện của cụ Pika, em ôn lại kỷ niệm đi nhầm đường (em đã kể ở đây rồi ạ, nay em chi tiết hơn).
Em đi làm về là đi theo mũi tên xanh, qua ngã 4 số 1 thì rẽ trái 1 tí là đến nhà. Dạo ấy nhà nước đang làm đường đoạn từ ngã 4 số 1 đến chỗ nhà em nên hơi khó đi. Em cũng mới làm nhà ở đấy và chuyển về chắc được vài tháng.
Hôm ấy chắc cũng tầm cuối thu đầu đông cách đây chục năm, trời cũng mưa nhỏ và hơi lạnh, tầm 17h trời sâm sẩm. Em ngại đi đoạn đường đang làm nên rẽ vào ngõ theo mũi tên đỏ (ngõ ô tô 7 chỗ, có đoạn to hơn). Lẽ ra chỉ hơn 10 phút từ lúc rẽ vào ngõ là về đến nhà, không hiểu sao em đi mãi không đến ngã 4 số 2 để về nhà, nhưng em cứ đi đều đều (xe máy), đường thì rất vắng. Càng đi càng thưa thớt nhà.
Tự nhiên em đi qua cái cổng ngũ quan đền hay chùa, cao sừng sững, màu xám (vị trí số 3). Em giật mình dừng lại, cảm giác hoang mang ghê các cụ ạ, thật sự khó tả. Em không định hình được mình đang ở chỗ nào. Em quay xe đi ngược lại. Đi một lúc thì em ra đến ngã 4 số 2. Em bần thần hết cả người vì nếu thế, trước đó em đi qua ngã 4 số 2 lúc nào không biết. Đường chỗ đó thì cực to cỡ 4 làn xe, có 2 trường học và cái chợ ngay đó, cực kỳ đông người và xe qua lại.
Sau này em ở đây lâu thì chưa lần nào đi qua cái cổng đền, chùa như trong trí nhớ của em hôm đó. Em không cố gắng quay lại để kiểm tra vì thú thật cảm giác hơi rợn, nhưng những lần có việc đi qua đền, chùa trong vùng, em đều để ý kỹ cái cổng, và chưa gặp lại. Ấn tượng là cái cổng rất to, rất cao làm em ngợp, và cảm giác lạnh lẽo. :((
Em về đến nhà là gần 18h, nghĩa là quãng đường em đi lòng vòng khá dài.
Theo cảm giác về hướng di chuyển thì cái đền, chùa ở vị trí số 3 so với nhà em, cái khu sau nhà em không rộng lắm, và ngay giáp khu đó là một khu em rất thông thạo nên nếu em đi quãng đường xa đúng bằng vận tốc x thời gian thì chắc chắn không có chỗ nào như thế. Nghĩa là em cứ loanh quanh ở một chỗ nào đó không xa nhà em, mà em lại không thấy lại được. Hic.
Đúng cảm giác rơi vào một không gian, thời gian khác các cụ ạ.

P/S: sao em up cái hình lên nó mờ mịt như MA làm vậy các cụ mợ?! :((
Từ khi mợ chuyển về ở ngôi nhà đó cho đến khi đi lạc ra cổng đền, mợ chưa đến lễ lần nào đúng không?
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top