Bầu vi phạm quy tắc của em rồi. Sa thải, sa thải! Mời bầu tiếp theoĐã là bầu thì quản lý hết. Mợ chỉ việc hát thôi. Mọi cái bầu lo![]()
Bầu vi phạm quy tắc của em rồi. Sa thải, sa thải! Mời bầu tiếp theoĐã là bầu thì quản lý hết. Mợ chỉ việc hát thôi. Mọi cái bầu lo![]()
Cụ nhận lời giúp được mợ ấy thì tốt quá. Mợ Hoàng Trang công nhận cụ ấy đại diện để toàn dân còn bít đường.Chia rứa, muốn xem tay hả ? 1 tay 100k, 2 tay 200k. Chuyển khoản đê![]()
![]()
![]()
Mợ chưa đọc comment ngay bên trên của em rồi. Em không bán dịch vụ nên không có giá, không báo giá. Cụ angkorwat sai nguyên tắc của em nên đã bị sa thải khi chưa kịp nhận việc.Cụ nhận lời giúp được mợ ấy thì tốt quá. Mợ Hoàng Trang công nhận cụ ấy đại diện để toàn dân còn bít đường.
Bầu vi phạm quy tắc của em rồi. Sa thải, sa thải! Mời bầu tiếp theo![]()
Cụ ấy fun chút với cụ kia thôi. Mợ suy nghĩ xem cách nào thuận lợi và đúng theo nguyên tắc thì bàn với cụ ấy đi. Kiểu làm như thời gian vừa qua của mợ không ổn chút nào.Mợ chưa đọc comment ngay bên trên của em rồi. Em không bán dịch vụ nên không có giá, không báo giá. Cụ angkorwat sai nguyên tắc của em nên đã bị sa thải khi chưa kịp nhận việc.
Ý gì đây cụ Phỗng???Em nghi mấy vị tự nhận là vua chúa lắm![]()
Ôi, ông chú thất lạc của cháu đây dồi. Cháu đi cửa sau xếp số nhé.Đã là bầu thì quản lý hết. Mợ chỉ việc hát thôi. Mọi cái bầu lo![]()
phải chăng nên có hẳn một bộ môn gọi là khoa học về cái chết hoặc chuyên nghành về đám ma chăng ? , xưa nay coi chết là hết , tuy nhiên với những phát hiện gần đây của các cụ các mợ Of thì việc tang ma hữu sự còn quan trọng hơn cả phần còn lại, e hỏi chút theo cụ thì có nên cho người chết vì bệnh dùng moorphin vào giai đoạn cuối như một thủ pháp Tâm Linh không , về lý là giúp họ ra đi đuọc nhẹ nhàng , bằng ngược lại đi trong tâm trạng xuống cấp vs đau đớn dằn vặt hẳn là điều ko tốt đẹp?!!Vâng
Nó cũng giống 1 ví dụ đơn giản như này ạ: 1 nhiệm kỳ lãnh đạo 5 năm, 4 năm đầu làm tốt, nhưng 1 năm cuối lộn xộn, 3 tháng sát Đại hội thì toang toác, ấy là công sức bỏ sông bỏ bể cả, mất ghế tái nhiệm như chơi
Còn về khoa học, thời điểm cận tử cũng là 1 trong những vấn đề rất được quan tâm và nghiên cứu từ lâu
Ý kiến của cụ là chủ quan cụ, và không chính xác, cụ thể như sau:phải chăng nên có hẳn một bộ môn gọi là khoa học về cái chết hoặc chuyên nghành về đám ma chăng ? , xưa nay coi chết là hết , tuy nhiên với những phát hiện gần đây của các cụ các mợ Of thì việc tang ma hữu sự còn quan trọng hơn cả phần còn lại, e hỏi chút theo cụ thì có nên cho người chết vì bệnh dùng moorphin vào giai đoạn cuối như một thủ pháp Tâm Linh không , về lý thì việc đó giúp họ ra đi đuọc nhẹ nhàng , bằng ngược lại đi trong tâm trạng xuống cấp vs đau đớn dằn vặt hẳn là điều ko tốt đẹp?!!
nghe thương quá mợ nhỉNhiều nhà con nhỏ chẳng may mất còn đánh dấu bằng son đỏ sau đó con lộn kiếp về lại nhà đó có đúng cái bớt đỏ chỗ đánh dấu mà cụ.
.Cô giáo ơi em bảo này, ai inbox nhờ xem tay thì cô giáo inbox lại luôn bảo em xem mất phí nhang đèn cho các ngài, tất nhiên là tùy tâm nhưng cũng nên có giá sàn ( nhỡ gặp người chuối người ta chuyển 10k thì toi) Đồng ý thì ting ting rồi vào việc. Đơn giản!Tình hình không ổn rồi cụ Wat ạ. Em đã trình bày rất rõ tình cảnh của em nhưng một số cụ vẫn inbox nhờ xem free. Rồi lúc em bị quật thì các cụ ấy có gánh thay cho em đâu. Em tha thiết đề nghị các cụ mợ có nhu cầu xem free tìm thầy khác ạ, đừng inbox em làm chi, đỡ mất thời gian cho cả hai bên.
À em thấy tỷ lệ vua, thái y, nông dân nhiều quá. Chả thấy kỹ nữ đâu cả, có nhẽ đâu thế. Nên em nghi nhiều vị bốc vào ô kỹ nữ nên giấu, mà đã mất công giấu thì nhận luôn là vua cho nó bõ công.Ý gì đây cụ Phỗng???

Giải pháp đây rồi! Em cảm ơn cụ Phỗng! Thế mà em không nghĩ ra, cứ loay hoay mãi.Cô giáo ơi em bảo này, ai inbox nhờ xem tay thì cô giáo inbox lại luôn bảo em xem mất phí nhang đèn cho các ngài, tất nhiên là tùy tâm nhưng cũng nên có giá sàn ( nhỡ gặp người chuối người ta chuyển 10k thì toi) Đồng ý thì ting ting rồi vào việc. Đơn giản!
Chứ em thấy cô giáo kêu vấn đề này nhiều quá, mệt mỏi lắm.
Cụ mà là thần dân sống ở đời Trần ấy là em cho trảm sớm, heheÀ em thấy tỷ lệ vua, thái y, nông dân nhiều quá. Chả thấy kỹ nữ đâu cả, có nhẽ đâu thế. Nên em nghi nhiều vị bốc vào ô kỹ nữ nên giấu, mà đã mất công giấu thì nhận luôn là vua cho nó bõ công.
Mà hình như mợ là vua thì phải?![]()
Rất tiếc em lại là hiệp sỹ xách cây trường thương nặng trịch, rong ruổi chinh phục mấy nàng quận chúa bên trời tây, nên ngài vua tự phong bên Đại Việt sao chém em đcCụ mà là thần dân sống ở đời Trần ấy là em cho trảm sớm, hehe

Em góp cái ảnhRất tiếc em lại là hiệp sỹ xách cây trường thương nặng trịch, rong ruổi chinh phục mấy nàng quận chúa bên trời tây, nên ngài vua tự phong bên Đại Việt sao chém em đc![]()
Cụ hiệp sĩ này chuyên đi chinh phục cối xay gió. Đánh không xong bị táng cho tơi tả.Em góp cái ảnh
P/s: Hình ảnh mang tính minh họa, mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên
![]()
Em nợ rượuEm góp cái ảnh
P/s: Hình ảnh mang tính minh họa, mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên
![]()

À tay này bên Tây bán nhà, râu ria có tuổi thế nom giống cụ Angko nhỉ?Em góp cái ảnh
P/s: Hình ảnh mang tính minh họa, mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên
![]()
xởi lởi trời cho, là cảm nhận của em khi đọc chuyện mợ kể.Nay rảnh rỗi, về sớm lại không có chồng con bên cạnh, em kể hầu các cụ một chuyện vặt của em, không biết có phải tâm linh không. Đấy là chuyện em bị thôi thúc khi mua vài mảnh đất đặc biệt.
Mảnh thứ nhất hai mặt tiền, ở bìa làng, hội tụ đủ các thứ xấu: có đao đình chĩa thẳng vào, rất gần đình cổ, có 1 cây đa rất to ở trong đất, và cuối mặt tiền phụ của mảnh đất đó là cái cổng cổ của làng, dân làng không đi cổng đó nữa, nó đổ xiêu vẹo, hoang tàn, trông rất ma mị.
Bạn em mua mảnh đất đó, rao mãi chả bán được cho ai, dù đang lúc sốt đất hầm hập và đã chia thành 3 mảnh đất kích thước xinh xắn.
Khi em xem mảnh này một cái, như có cái gì đó rất thôi thúc, em chuyển hết tiền cho bạn luôn, không sang tên gì cả, bảo bạn sau này kí bán cho người mua luôn. Chị họ em là người làm đất kì cựu, nghe tin, gọi điện can ngăn không tiếc lời, chê dữ dằn lắm, nhất là việc có cái đao đình chĩa thẳng vào góc vuông 2 mặt tiền. Em bỏ ngoài tai, mà không bỏ ngoài tai cũng không được, vì đã chuyển khoản hết rồi. Lòng em vẫn nhẹ nhàng, không lo sợ gì cả dù đó là số tiền khá lớn và là toàn bộ gia tài của em.
Thế rồi việc bán mảnh đất ấy mới buồn cười: Mảnh 2 mặt tiền thì một bác bên ngân hàng BIDV rất thích, dù biết đao đình nhưng vẫn mua. Mảnh có cái cổng cổ đổ nát thì gặp đúng ông văn nghệ văn gừng, chỉ sợ mình mua rồi làng lại dỡ cái cổng cổ ý đi thì phí; sau này về ở sẽ đặt cái chum chỗ này, cái bình gốm chỗ kia, bla bla... Mảnh cuối cùng là buồn cười nhất. Ông bác ấy mua mảnh cây đa rất hoan hỉ, vì bảo bán cho giới buôn cây nọ kia được cả trăm triệu cũng không chừng, nhưng thôi bán làm gì, để cho mát. Cây đa đó to lắm, mảnh đất đấy mặt tiền khoảng 5m, mà nó choán gần hết, chừa lại hơn 2m để đi vào thì phải.
Mảnh đất đấy ra lãi lớn, chóng vánh. Em còn cho lại bạn em cả hơn trăm triệu.
Mảnh đất thứ hai là ở làng em. Mảnh này xưa là cái gò cổ, ông bà tổ tiên quê em đều chôn cất ở đây, có mấy lớp tiểu chồng lên nhau. Chỗ giáp ruộng, gò bị lở, còn nhìn rõ cả tiểu. Không hiểu nhà bác ấy làm sao lại làm được sổ đỏ, lúc cần bán, bán lay lứt không ai mua, một phần vì nó khá to. Chị môi giới trong làng đến gặp vợ chồng em, nhờ mua giúp nhà bác ấy (bác này em có chút ơn nghĩa, thời sinh viên bác đã từng giúp bạn của em). Em đồng ý mua, nhưng chồng em phản đối kịch liệt. Chồng em ra sức môi giới cho các nhà đầu tư, đương nhiên không ai mua cả. Em quyết định đặt cọc. Bác ấy và cô cháu ruột chung (cô cháu không ở làng em), mừng ra mặt. Khi em đi tách thửa đó cũng ra làm 3, đưa vào một cửa để thẩm định rồi, thì chị H. một nhà đầu tư Hà Nội khá có tiếng ở vùng em, về năn nỉ mua cả 3 mảnh, trong khi em hứa với 1 cậu người làng làm ở VCB để cho cậu ấy 1 mảnh. Cả hai đều được em thông báo rất rõ về việc mồ mả. Chị H ấy cuối cùng, rất buồn, nhưng cũng chỉ được lấy 2 trong 3 mảnh đó. Và có một chuyện xảy ra là, biết tin có người tranh nhau mua mảnh đất đấy của em, cô cháu kia cho rằng em lừa họ để mua giá rẻ, giờ bán giá cao. Trong khi giá là họ phát ra cho môi giới, mãi không bán được. Họ nói sẽ không kí công chứng cho em. Không kí em cũng chẳng sợ, vì em nhận cọc của chị H và em K kia có điều khoản đặc biệt về hoàn cọc, cùng lắm chỉ là bị đọng hình như là 200 triệu tiền cọc của em, em cũng chẳng cần. Đổi lại, nếu em không kí rút thẩm định, thì nhà ấy cũng chẳng bao giờ lấy được sổ đỏ ra để bán hay sử dụng. Sau một hồi đem cả người nhà công an ra dọa nạt em, thì phải nhờ ông bác xuống nước ngọt nhạt. Nhưng vẫn yêu sách tăng giá từ 14tr lên 17tr/1m2 (tổng hơn 300m2) mới kí công chứng. Vì họ biết em nhận cọc 21tr/1m2.
Em định không thỏa hiệp, không phải vì em tiếc tiền, mà vì em ghét những trò bẩn. Nhưng chồng em động viên, với lại em nghĩ tặc lưỡi, thôi cho nhẹ đầu. Thế là chốt. Được một ít tiền mà mất anh mất em, mất tình làng nghĩa xóm. Giờ ông bác coi em như chưa có chuyện gì xảy ra. Em thì không coi được thế nhưng vẫn kính trọng người già, bác đi viện vẫn qua thăm hỏi, động viên.
Em bị nhiều lần kiểu trời xui đất khiến như thế. Và em luôn có cảm nhận phần chắc thắng nắm trong lòng bàn tay. 100% là cảm nhận thuần túy.
Vài câu chuyện nhạt, mong các cụ, mợ không chê cười ạ.
.