Vâng, đi ngược chiều dễ bị xe tông lắm.Vâng, đó là cái giá phải trả của những người dám đi ngược lại đám đông!![]()
![]()
Tai nạn vẫn xảy ra như thế là do người chứ không phải do số.
Vâng, đi ngược chiều dễ bị xe tông lắm.Vâng, đó là cái giá phải trả của những người dám đi ngược lại đám đông!![]()
![]()
Vào đây đọc em thấy phục các cụ mợ quá!VC E cũng đã từng ôm con vào lòng mà nước mắt ko thể nào rơi ra được,trong đầu vc e chỉ có 2 từ phải làm mọi thứ bằng ty thương và trí tuệ
Con Gái thứ 2 e đã từng chui vào 1 góc riêng,đã từng gào thét,đuổi bố và mẹ,đã từng ném mọi thứ vào bố mẹ.....
Con gái út thì 4t thì 2 MẮT đục thủy tinh thể bẩm sinh vc tuần 2 lần đi HN
Tất cả mọi diều yêu và thương được dồn nén trong tâm. E VÀ VỢ hứa với tâm rằng bố và mẹ phải làm mọi thứ trở lại bình thường và sau mọi khó khăn thì giờ con Gái e đã học lớp 3 và trở về trang thái mọi đứa trẻ khác.
Tất cả mọi việc nếu có tình yêu thương thì sắt đá cũng thành cơm.vc e đã làm được và e tin Tất cả Các Bố mẹ khác cũng làm được![]()
![]()
Đây là lần đầu tiên e chia sẻ về chuyện này trên không gian mạng
Và đây là thứ gia đình e làm được
![]()
![]()
Cụ nói phải, chỗ em có trường hợp lúc nhỏ gia đình kiểu như ko chấp nhận thực tế, ko biết cách dạy hòa nhập, ko làm xác nhận. Lớn lên chút, ko học hành đc, gđ bỏ mặc, giờ lớn hẳn nó tồ tồ, chứ ko phải dạng thần kinh điên dại, mất mấy năm nhờ vả nọ kia mới xin đánh giá khuyết tật để nhận hỗ trợ y tế, chăm sóc!Một cách chắc chắn làm được là đi khám bệnh viện công lớn một chút, rồi chuyển hồ sơ ra phường/xã. Họ sẽ lập hội đồng thẩm định, phân loại khuyết tật. Trợ cấp (cho cả trẻ và người nuôi) hàng tháng kèm theo bảo hiểm y tế sẽ được xác lập. Theo em thấy, việc này không khó và mất ít thời gian.
Nhưng còn việc tiếp theo phải/nên làm cho trẻ khi nó đến tuổi thì không hề đơn giản, nếu tự làm đường đường chính chính có thể mất thời gian tính bằng năm, vừa mất nhiều tiền, thời gian, và công sức đi lại.
chúc mừng Bạn nhỏ và Gia đìnhVào đây đọc em thấy phục các cụ mợ quá!
F1 bé nhà em sinh non ở tháng thứ 7, sinh được 1.5 kg, phải ở lồng kính nên thể trạng đến 6t vẫn còn kém, hai tuổi mới biết đi. Và cũng bị mắc tự kỷ nhẹ (chậm nói, giảm tập trung, rối loạn ngôn ngữ). Em phát hiện lúc khoảng 18th và bắt đầu có can thiệp. Hai tuổi em vẫn cho đi học trường MN công lập vì thấy việc ăn uống cũng như các sinh hoạt đều ổn. Cứ mỗi buổi chiều em đón sớm và cho qua lớp học can thiệp nhưng mãi vẫn chưa biết nói. Đợt covid căng quá em cho f1 về quê sống với ông bà nội 1 tháng thì f1 bắt đầu biết nói, sau đấy thì nói nhiều nhưng vẫn kiểu khó diễn đạt.
Trước khi vào lớp 1 em cũng lo, và có đưa f1 nhà em đến định nhờ mty MyMac hỗ trợ điều trị hệ thần kinh, và mợ ấy đã nhận lời. Nhưng đợt ấy mợ MM bận nhiều việc quá, em chưa kịp làm gì thì sau đợt hè, vào lớp 1 thì f1 nhà em vượt qua được ngưỡng khó khăn, chỉ thể trạng còn hơi non thôi. Đến giờ so với nhiều bạn thì vẫn khó khăn việc diễn đạt ý tưởng, đọc kém (một phần bị một mắt cận nặng bẩm sinh), nhưng học toán, vẽ và tiếng Anh thì khá ổn.
Em không ép f1 học hành mà tập trung vào vấn đề thể lực như đi bộ đến trường (trường trong khu cc, cách tòa nhà em tầm 500m), sau bữa ăn tối 30' là đi bộ cùng em, tập boxing (môn này xưa em cũng ưa thích và f1 nhà em cũng thích tập). Đến giờ thì f1 đã to lớn tốp nhất nhì của lớp 2 rồi. Rất ga lăng với bạn nữ, hiền lành - hơi cục, đã hai lần tương bạn nam cùng lớp quá tay tẹo.
![]()
P/S: Hy vọng đến giữa năm xx 26 cu cậu cao 1m35 để em khỏi phải mua ghế ngồi trong xe hơi.
Trẻ sinh non mấy năm đầu dặt dẹo lắm. Nằm lồng kính 1th rồi về nhà, sau 1th tiếp theo chưa tăng lạng nào (vẫn 1.5 kg). Ông nội lên nhìn và nghĩ trong đầu "không biết có nuôi nổi không" (sau này ông mới nói lại).chúc mừng Bạn nhỏ và Gia đình.
Nếu Bố và mẹ cùng chung 1 chí hướng thì e nghĩ tất cả mọi việc sẽ được tốt đẹp cả
Ui là trời, em phải note những dòng của cụ lạiLâu lắm tôi không vào quán cafe đọc bài, nay tình cờ thấy post của cụ nên mạn phép góp chút câu chuyện. Tôi còn vài năm nữa bước qua tuổi 60, con tôi cũng sắp bước vào đại học, cũng như cụ, tôi có con tự kỷ và cũng độc thân nuôi con, đến nay cũng đã 15 năm, tôi độc thân trở lại (single again) vì nhiều lý do. 17 năm trong đó có hơn 14 năm tôi đi cùng con trong mọi bước chân của cháu. Tôi kiên quyết không đi bước nữa vì muốn dành hết tâm sức để dành trọn tình thương cho con, kiên nhẫn lặp đi lặp lại những việc làm hàng ngày để giúp con tập thói quen đúng đắn trong sinh hoạt và học tập. Năm con vào học cấp 1 tôi ngày hai buổi đến truờng cùng con, con học trên lớp thì cha ngồi ghế đá sân thể dục sau trường với cái laptop tranh thủ làm việc, để cô chủ nhiệm gọi cái thì chạy lên lớp luôn hỗ trợ cô và làm dịu con, con nhiều lúc không tự chủ được chuyện ... vệ sinh cá nhân nên trong ba lô của cha luôn có sẵn bộ đồ dự phòng để rửa ráy và thay cho con.
...
Hành trình giúp con hoà nhập với các bạn nó đòi hỏi sự nhẫn nại ghê gớm, đến mức dễ làm người ta gục ngã, nhưng vì thương con nên vẫn phải gắng gượng và tự nhủ với bản thân "Mình làm sai rồi, chưa đúng, phải làm lại cho đúng, làm lại ...". Tôi đã phải tự ám thị và lảm nhảm với chính mình câu nói đấy hàng đêm khi nhìn con ngủ và hàng ngàn lần mỗi khi cần vực dậy bản thân để mình bước tiếp. Ngày qua ngày, năm qua năm và đến nay chúng tôi đã đi được con đường ấy gần 17 năm. Giờ nhiều lúc nhìn lại cũng không hiểu được sức lực đâu ra mà mình làm được chuyện này, kiểu như chỉ biết cắm đầu mà đi về phía trước thôi, mệt quá thì gượng lại một chút lấy sức rồi.. lại đi tiếp, đi tiếp.
Nhiều người bảo tại sao không đưa vào trường giáo dục trẻ đặc biệt ? Tôi nói luôn là không phải đứa trẻ tự kỷ nào được đưa vào trường giáo dục đặc biệt sau vài năm đều hoàn toàn tốt và bình thường như mọi đứa trẻ khác cả, không bao giờ có chuyện đó, 10 cháu thì sẽ có độ 3-4 cháu sẽ tiến bộ rất chậm trong những năm đầu, thậm chí không đạt kết qủa nào cả, thậm chí là tệ hơn, ngoài ra vết sẹo tinh thần là một trẻ tự kỷ tái hoà nhập sẽ đi theo con suốt đời, và con tôi có thể nằm trong số đó. Giáo dục trẻ tự kỷ và hỗ trợ cộng đồng ở VN ta chưa thể bằng các nước phát triển và còn cách một quãng rất xa, gia đình sẽ phải chủ động hoàn toàn trong việc dạy dỗ và hỗ trợ con mình. Vì thế nên tôi đã không đưa con vào trường trẻ đặc biệt, tự mua sách, tài liệu về giáo dục trẻ tự kỷ, home schooling nếu nhà trường từ chối tiếp nhận, để tự mình làm bạn và làm giáo viên tại nhà nếu cần.... Khi nó lớn lên vào bước vào giai đoạn dậy thì và phát triển sinh lý, tôi phải học và nghiên cứu cách tiếp cận hơi khác kiểu truyền thống, tham khảo nhiều bạn bè có kiến thức và hành nghề về tâm lý học để dạy cho nó hiểu, để giúp nó có những nhận thức, hành vi đúng đắn về tình dục thông thường và bình thường, nếu không sẽ rất dễ dẫn đến lệch lạc, giai đoạn này mà ta sai lầm hoặc né tránh thì sẽ tạo ra nhiều hệ luỵ về sau cho con, và điều này sẽ bắt ta phải động não rất nhiều để nghĩ ra cách phù hợp trong hướng dẫn con.
....
15 năm trôi qua, con tôi giờ đã là một thanh niên trưởng thành và rất khó nhận ra những dấu hiệu đặc trưng của trẻ từng tự kỷ nếu không tinh ý qua sát. Cháu giờ đã sang với mẹ ở bên kia được hơn 2 năm để học tiếp high school và chuẩn bị vào đại học năm tới, cháu chơi thể thao và học rất tốt, kết quả học tập rất khá, cháu sẽ chọn nghành klhoa học máy tính để theo học, năm lớp 11 cháu đồng thời học luôn được hơn nữa số tín chỉ của chương trình cao đẳng, hết 12 thì dự kiến sẽ xong nốt số tín chỉ còn lại của chương trinh cao đẳng và ghi danh vào Đh luôn, rút ngắn lại thời gian được gần 1,5 năm khi học xong đại học.
Có con mắc tự kỷ thì người cha luôn phải là chỗ dựa tinh thần cho cả nhà , chỉ có ý chí và sự bền bỉ của người đàn ông mới có thể kỳ vọng tạo ra sự chuyển biến và đột phá, phụ nữ thường sẽ không bền chí và kiên cường như đàn ông trong nhiều tình huống, nhất là ở gia cảnh có con mắc tự kỷ nặng. Tìm kiếm sự giúp đỡ của XH, cộng đồng không bao giờ là đủ, chỉ có chính ta , những người cha, người mẹ mới là yếu tố then chốt quyết định thành bại.
Khi ta độc thân và phải nuôi con một mình và nhất là con bị tự kỷ thì nó đòi hỏi một sự kiên cường và kiên nhẫn ghê gớm lắm cụ ạ (kể cả tài chính), chỉ có tình yêu vô bờ bến với con mới giúp ta vượt qua được hoàn cảnh. Chúc cụ chủ và con luôn suông xẻ và hanh thông mọi việc trong hiện tại và tương lai.
Cố lên cụ, cụ đã làm rất tốt rồi, không phải ai cũng làm được như cụ đâu, cứ tiếp tục đi, chặng đường phiá trước vẫn còn dài lắm, nhưng ít ra cũng đã thấy được ánh sáng cuối đường hầm rồi, vững niềm tin đi cụ.