[Funland] Review sách hay 02

Jue

Xe tải
Biển số
OF-518211
Ngày cấp bằng
25/6/17
Số km
326
Động cơ
181,961 Mã lực
Sách này mua ở đâu ah? Thanks
Quyển này bác mua ở mấy nhà sách đối diện chùa Quán Sứ, Hà Nội. Em nhớ giá có 10k. Hoặc có thể mua ở các thiền viện Trúc Lâm. Em đi chơi thiền viện Sùng Phúc bên Gia Lâm và được tặng quyển này. Lần đến thiền viện Thường Chiếu trong Đồng Nai cũng thấy có.

Em cũng gặp hòa thượng Thích Thanh Từ 1 lần. Hôm đến chơi thiền viện Thường Chiếu nói với sư phụ trách xin được gặp hòa thượng. Sư bảo hòa thượng yếu rồi, không rõ có tiếp khách không. Nói chuyện một hồi thì sư kể hồi trước đã từng như vầy như vầy. Em nghe rồi tự mình, à, à, nghĩ thầm sư giúp cho chút. Một lúc sau sư nói người dẫn đến 1 cái nhà tre. Đứng ngoài hàng rào và thấy 2 người dìu hòa thượng từ trong nhà ra ngoài cửa. Giữa trưa nắng và thấy cái jì jì mát, lạnh tỏa vào người. :).
 

xittalin

Xe điện
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
2,023
Động cơ
303,066 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Untitled-1.jpg


“Chiến tranh không có một khuôn mặt phụ nữ”
được viết khá lạ kỳ, chỉ có vài trang là câu chữ của tác giả. Svetlana Alexievich bị ám ảnh bởi chiến tranh, và quyết tâm làm rõ những năm tháng không thể nào quên khi một người liền bà phải trải qua cuộc chiến, dù là trực tiếp hay gián tiếp, dù là tiến tuyến hay hậu phương.

Các nhân vật chánh, tất nhiên đúng dư tên sách, tuyền là phụ nữ. Svetlana thâu thập hàng trăm mẩu chuyện của hàng trăm các bà các cô, chuyện vắn chuyện dài, lời khóc lời cười… thôi thì gồm đủ. Niên 1986, tác giả tròn 38 tuổi, tác phẩm được hoàn thành và có nhiều đoạn bị các NXB Liên Sô yêu cầu cắt bỏ, với những ný nuận hết sức hùng hồn, hết sức đẳng cấp…

“Cô học ở đâu những tư tưởng ấy? Chúng xa lạ với chúng ta, chúng không Sô Viết. Cô chế diễu những nạn nhân nằm trong các hô chôn chung. Cô đọc quá nhiều Remarque. Ở ta chủ nghĩa Remarque không sống được đâu. Người phụ nữ Liên Sô không phải là một con vật”.

Hoặc…

“Tất cả những chi tiết sinh lý nầy để làm gì? Cô hạ thấp người phụ nữ ( Liên Sô) với cái thứ chủ nghĩa tự nhiên sơ đẳng của cô. Cô tước đi ánh hào quang của họ, những người phụ nữ anh hùng.Cô biến họ thành người phụ nữa bình thường, một con cái. Mà ở ta thì đó là những nữ thánh”.

Cuốn sách này là sự thực trần trụi về mặt sau của tấm huy chương. Thi thoảng có những tiếng hò reo, thi thoảng có tiếng cười đùa, thì thoảng có tình yêu tình báo, dưng tất cả đều chìm trong nỗi thống khổ đau buồn. Có nhiều thứ không bao giờ có lại sau khi chiến tranh đã đi qua.

Cuốn sách này quả là ngộp thở và nặng nề, tất tần tật, cả trong và ngoài cuộc chiến. Và ác mộng có lẽ sẽ theo duổi rất nhiều người, trong và ngoài cuốn sách nầy, cho đến khi họ đi gặp cụ Các mác cụ Lê Nin.

Dịch giả Nguyên Ngọc, một nhân chứng sống của thời đạn bom, đã dịch tuyệt hay tác phẩm nầy, tác phẩm được viết bằng tiếng Nga đã đưa nữ tác giả người Bê La Rút được trao giải Nô Beo niên 2015.
 

Lienxo

Xe máy
Biển số
OF-165271
Ngày cấp bằng
5/11/12
Số km
69
Động cơ
347,577 Mã lực
Cụ copy lại giúp em với. Nhóm riêng tư nên em không đọc được ạ.

Rất nhiều bạn đọc comment rằng đây là bức tranh vẽ nghệ sĩ chèo LB. Có bạn còn kéo link bài báo “Bí mật về người yêu cuối cùng của Lưu Quang Vũ” (10-2013) trong đó có những tâm sự rất chân thật của em gái nhà thơ Lưu Quang Vũ, PGS TS Lưu Khánh Thơ. Xin trích đoạn bài báo :

- PV: Tình yêu của hai nhà thơ Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh có điều gì đó giống như một huyền thoại,ngay cả khi phải ra đi họ vẫn tay trong tay, ở bên nhau đến phút cuối cùng.Chị Lưu Khánh Thơ có thể cho độc giả biết thêm về chuyện này, vì nghe nói trong 2 năm cuối đời, đã có một bóng hồng khác trong cuộc đời của thi sĩ của Lưu Quang Vũ,và chị Xuân Quỳnh cũng mong manh biết chuyện ấy, sự thật ra sao khi trong 1 số bài thơ tình viết cuối đời,hình như Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh vẫn dành cho nhau sự thương yêu nồng nàn?

- PGS.TS Lưu Khánh Thơ: Anh Vũ em là một người rất tài hoa, đa tình và phải công nhận có nhiều cô gái phải lòng anh Vũ và anh ấy yêu cũng khá nhiều người.Sau này, khi em đọc thư của anh Vũ và chị Quỳnh, em mới biết, lần đầu khi anh Vũ(đang sống độc thân và có một con riêng)đến tỏ tình với chị Quỳnh(cũng đang sống độc thân và có một con riêng) là chị ấy từ chối ngay, không phải vì chị không yêu mà chị ấy biết là không lâu bền được. Lúc đó, chị Quỳnh bảo chị chẳng có gì cả, chị không tin là ông Vũ yêu chị ấy. Chị Quỳnh nghĩ anh Vũ thương hại chị vì thời gian rất ngắn sau mối tình đổ vỡ của chị Quỳnh với một ông nhà thơ khác…

Chị Quỳnh rất cực đoan, đã yêu là phải lấy, không có chuyện cặp bồ, cái thời đấy nó thế với cả cái tính chị ấy cũng thế. Rồi sau đó, chị Quỳnh yêu anh Vũ, một tình yêu thật đặc biệt...

Mẹ em sống với vợ chồng anh Vũ, chị Quỳnh với thằng cháu,còn em cứ đi đi về về thôi. Anh Vũ mà đi công tác là anh ấy lại gọi thì em lại về nhà ở với mẹ em.Chị Quỳnh hồi đấy hay bị ốm, những năm cuối đời thì chị ấy bị bệnh tim rất nặng,anh Vũ nói với em là bác sĩ bảo chị Xuân Quỳnh giỏi lắm cũng chỉ sống được 2-3 năm thôi, phải có chế độ chăm sóc đặc biệt… Chị Quỳnh không hề biết. Sau khi điều trị ở bệnh viện về thì chị thấy có đỡ hơn. Anh Vũ dặn mẹ với em,nhữg lúc chị Quỳnh ở viện về thì chăm sóc nhưng giấu chị, chỉ nói là bị bệnh nhẹ thôi, và bảo chị đừng có tham công tiếc việc, đừng thức đêm thức hôm, phải nghỉ ngơi.

Trong mấy năm cuối đời,đúng là có “một bóng hồng” trong tình yêu của anh Vũ. Thật ra, chị Quỳnh có tính ghen khá mạnh mẽ.Trong cái chuyến đi nghỉ cuối cùng ở Hải Phòng,lúc bấy giờ dẫu anh Vũ có gàn không cho chị Quỳnh đi thì sợ chị lại nghĩ ngợi, nên anh Vũ cũng vì nể.Em nghĩ nó như định mệnh ấy…

Em nói thật, cái chết này với chị Quỳnh là một sự giải thoát bởi vì chị ấy yêu anh Vũ kinh khủng chị là người vô cùng thông minh, chị Quỳnh ý thức được cái giới hạn của chị ấy. Trong con người của anh Vũ, sự phát triển về tài năng, về con người, về thể chất, chị Quỳnh rất biết và chị là người ghen tuông kinh khủng và năm sau,cái năm mà chị Quỳnh ốm đau thì chị không ghen tuông nữa mà chị ấy rất đau đớn vì chị ấy ý thức được cái bất lực, cái giới hạn của mình.Trước sau thì anh Vũ cũng vẫn là người rất tình nghĩa,rất thương chị Quỳnh nhưng em biết anh ấy có chuyện nọ chuyện kia.Phải nói,chị Quỳnh là người có lòng tự trọng, chị ấy không thể nào sống giả vờ,nếu anh Vũ yêu người khác thì chị Quỳnh sẽ chia tay,chị ấy sẽ chủ động...

Chị Quỳnh là người quyết liệt lắm, sống đến tận cùng với tất cả tình cảm. Chị rất yêu anh Vũ nhưng chị ấy không chấp nhận được anh Vũ có cô này cô nọ. Có thể là anh Vũ vẫn đưa tiền cho chị ấy, vẫn tử tế, tình nghĩa, thương và biết ơn nhưng tình yêu thì nó khác. Đàn ông ai chả thế. Chị ấy biết thế mà.Chị Quỳnh cứ kể mọi chuyện với em, còn em cứ gạt đi bảo chị đừng nghĩ anh Vũ tầm thường như thế, anh ấy là một người nghệ sĩ và anh ấy yêu chị...

Chị Quỳnh chua xót bảo:”Không!Thơ đừng nghĩ là chị coi thường anh ấy,chị không nghĩ đấy là xấu mà là con người anh ấy thế, bản năng con người nó là thế, đó là chuyện rất bình thường của con người!”. Và chị Quỳnh đau đớn chấp nhận cái điều ấy,chị không trách móc gì nữa nhưng chị ấy rất đau. Sau này em nghĩ:Nếu mà ko chết chắc gì được bền có khi lại chia tay mà đối với chị Quỳnh thì đó là điều sống rất què quặt, chị ấy ko chịu nổi.Cho nên với chị Quỳnh đó là sự giải thoát trước cái chết này.Chỉ có đau là anh Vũ, nếu như có định mệnh thì em cho là chị Quỳnh lôi đi đấy, chị ấy không chấp nhận anh Vũ vào tay ai. Những câu thơ chị Quỳnh viết ngày ấy, đọc xong thấy đau đớn, gần như cái di chúc của chị ấy:

Trái tim em nay mỗi phút mỗi giờ
Chỉ có đập cho mình em đau đớn
Trái tim nay chẳng còn có ích
Cho anh yêu, cho công việc, bạn bè...

Chị Quỳnh rất cô đơn. Người bị bệnh tim như thế mà ôm một nỗi đau như thế thì không thể chịu đựng được Đó là cái chết giải quyết mọi nỗi đau, có lẽ cũng toại nguyện với chị ấy.

Lúc đó anh Vũ yêu một cô diễn viên trẻ vừa có tài vừa có sắc, chị Quỳnh biết chuyện. Khi anh Vũ mất khoảng 1 tuần hay 10 ngày gì đó em đi tìm gặp cô diễn viên ấy nhưng không gặp được em có để lại mấy chữ. Sau đó, cô ta đến cơ quan em,em mời ra quán cà phê, em nói : Anh Vũ với chị Quỳnh mất rồi,chị biết là anh Vũ với em có tình cảm gắn bó..(Việc này chỉ có em với ông anh trai biết thôi,chính em cũng chưa nghĩ ra đâu, ông anh trai bảo phải gặp cô gái đó càng sớm càng tốt kẻo nó đang hoang mang. Em nghĩ cô ấy còn trẻ thế, bây giờ may mà còn giữ được giọt máu của anh mình thì quý hóa quá...)

Em bảo:Anh Vũ mất rồi chị thay mặt gia đình đến nói chuyện với em,nếu em còn giữ được giọt máu của anh Vũ thì chị sẽ thay mặt anh Vũ&gia đình có trách nhiệm với em. Cô ấy bật khóc quán cà phê thì vắng nên mọi người cứ nhìn. Người cô ấy run lên bần bật,mình cũng khóc vừa mừng vừa sợ, chắc là đúng rồi..Cô ấy khóc 5phút xong thì bảo:Chị ơi,tiếc là không có,nếu mà có thì không cần gia đình, em cũng sẽ giữ gìn và nuôi nấng được,chứng tỏ cô ấy cũng rất yêu anh Vũ.Năm đó anh Vũ có làm một cái lịch.Anh Vũ rất có khiếu hội họa năm nào anh ấy cũng vẽ một cái tranh rồi dán lên cái lịch và ở dưới là cái blốc.Trên cái lịch năm ấy,trong bức tranh anh Vũ vẽ,có nét của cô gái này, nét vẽ rất siêu thực...

Trong một bài viết của tôi về nữ sĩ Xuân Quỳnh năm ngoái,tôi có nói rằng,cuối đời,tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh vẫn nồng nàn,sâu sắc nhưng đượm nỗi thảng thốt lo âu của một thiếu phụ trên đườg truy đuổi hạnh phúc,một hạnh phúc rất gần nhưng luôn muốn trượt ra ngoài tầm tay với. Bài thơ “Hoa cỏ may” là một ví dụ, Bài này Xuân Quỳnh viết khi nữ sĩ cảm thấy người yêu đã rời bỏ mình chuyển sang một tình yêu khác:

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm dày
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?”

Đúng là tình yêu như hoa cỏ may. Vương thì dễ nhưng giữ thì rất khó.

Tình cờ được ngắm bức tranh, tình cờ được đọc bài báo tôi xin chia sẻ để bạn đọc hiểu và đồng cảm hơn nữa với nhà thơ mà mình yêu quý..

Bài & Ảnh : sưu tầm
Ẩn bớt
 

Semi-auto

Xe buýt
Biển số
OF-160319
Ngày cấp bằng
11/10/12
Số km
679
Động cơ
353,413 Mã lực
Ở trong 1 quyển khác, hòa thượng Thích Thanh Từ viết:

Tu Thiền có nhiều pháp mà ngày xưa chính tôi khi tu cũng rất khổ sở. Bởi vì thời của tôi nói tu Thiền nhưng người tu ít giản trạch, nên có những phái Thiền không phải của đạo Phật mà người ta vẫn đem ra tu. Như vậy tu theo Phật để cầu giác ngộ, để giải thoát sanh tử mà lại tu đường lối khác. Đã tu đường lối khác thì khi nhắm mắt sẽ đi lối khác, trái với bản nguyện ban sơ của mình. Vì vậy quí vị cần phải nhận định kỹ, Thiền nào của đạo Phật, Thiền nào không phải của đạo Phật. Trước tiên, tôi nói Thiền không phải của đạo Phật.

Hòa thượng Thiền sư Thích Thanh Từ.

Hòa thượng Thiền sư Thích Thanh Từ.

Một là Thiền chuyển luân xa. Tức là tưởng từ rún chạy lên đầu, vòng ra sau lưng rồi lại về rún, lên đầu. Chạy vòng tròn như vậy gọi là chuyển luân xa. Chuyển luân xa là pháp tu ở ngoài, không phải của đạo Phật.

Hai là Thiền xuất hồn. Xuất hồn là mở những khiếu huyệt của mình, phóng tinh thần (hay gọi là hồn) bay đi học đạo với những bậc thầy mà mình chưa từng biết; hoặc xuất hồn mong tìm gặp vị minh sư. Khi xuất hồn, không biết minh sư là ai, nên vị nào nói minh sư liền tin, người ta dạy cái gì cũng làm theo. Đó là họa lớn vô cùng, lớn ở hai mặt. Mặt thứ nhất là trong khi mở khiếu huyệt để xuất hồn, có người mở không khéo phát điên. Mặt thứ hai là khi mình xuất hồn tìm bậc minh sư, gặp ai xưng minh sư mình cũng nhận liền, không có cái nhìn giản trạch ai chánh, ai tà. Vì vậy dễ bị những vị thần linh đánh lừa, xưng là minh sư nhận mình làm đệ tử, mình liền đi theo. Như vậy đã lạc hướng mà mình không hay. Thiền này của ngoại đạo, không phải của đạo Phật.

Ba là Thiền thai tức. Nghĩa là hít vô tới đan điền nín lại mười phút, năm phút hay ba phút rồi thở ra. Lâu ngày bụng nó phì ra, gọi đó là thai, vì giống như phụ nữ có thai. Bụng lớn là do hơi thở nên gọi là tức. Vì vậy Thiền này được gọi là Thiền thai tức. Thiền này không phải là Thiền của đạo Phật.

Bốn là Thiền luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Nhiều người trẻ tu thấy khổ về bệnh tinh khí quá, nên dùng tưởng đem tinh lên không cho xuống, để luyện thành thần khí. Đó là Thiền của những vị tu Tiên, chớ không phải Thiền của đạo Phật. Thiền này chỉ đưa đến kết quả sung sướng được bay đi, được thần thông v.v... chớ không giải thoát.

Năm là thiền Yoga, còn gọi là Du-già. Thiền này cũng có nhiều cách, khi ứng dụng tu phát tâm từ bi, thương yêu tất cả. Nhưng trọng tâm của Thiền này là luyện cho thân thể khỏe mạnh, mục đích trị bệnh nhiều hơn cầu giải thoát.



Ở trên hòa thượng viết linh hồn bay đi để học đạo nghĩa là linh hồn có tồn tại. Tu Là Chuyển Nghiệp hòa thượng viết Đạo Phật không thừa nhận có linh hồn. Vụ này quả thật không thể luận bàn. :)
Cho em hỏi thiền của đạo Phật là thiền như thế nào? Vào link kia thấy lan man quá.
 

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
Nói về NẮNG ĐỒNG BẰNG tý.
2015 em có dịp vô công tác miền Tây, đi chơi bưng biền chợt nhớ câu chuyện về nhân vật Linh trong sách hồi ở bưng biền, các em 9x, 8x ở trỏng mắt tròn mắt dẹt : sao anh biết rõ quê em zi
Cụ đọc Nắng đồng bằng mà chém với các em miền tây về miền tây mà các em ý mắt tròn mắt dẹt thì kinh rồi. Người lính đặc công Chu Lai và đơn vị của ông k hoạt động ở miền tây, truyện cũng mô tả về miền đông Nam Bộ, chủ yếu tỉnh Sông Bé nay là Bình Phước và Bình Dương.
 

Jue

Xe tải
Biển số
OF-518211
Ngày cấp bằng
25/6/17
Số km
326
Động cơ
181,961 Mã lực
Cho em hỏi thiền của đạo Phật là thiền như thế nào? Vào link kia thấy lan man quá.
Bác kéo xuống dưới là thấy phần viết của hòa thượng Thích Thanh Từ. Em copy bên dưới

Thiền của đạo Phật có chia ra các hệ phái Thiền Nguyên thủy và hệ phái Thiền Phát triển.

1. Hệ phái Thiền Nguyên thủy

1.1 Pháp quán Tứ niệm xứ:

- Quán thân bất tịnh: Thân này có nguồn gốc nhớp nhúa, bẩn thỉu.

- Quán thọ thị khổ: Sự cảm thọ hay cảm giác của sáu căn đều là đau khổ, không vui.

- Quán tâm vô thường.

- Quán pháp vô ngã.

1.2 Minh sát tuệ: Thiền này cũng dùng trí tuệ xem xét rõ ràng tất cả các vật. Có khi các ngài dùng Minh sát tuệ để quán Tứ đế, có khi các ngài dùng Minh sát tuệ để quan sát hơi thở: hít vô bụng phình ra, thở ra bụng xẹp xuống. Hít vô phình, thở ra xẹp. Đó là lối quán của Thiền Minh sát tuệ. Chúng ta thấy tu theo Nguyên thủy cũng là tu Thiền. Hoặc Thiền Tứ niệm xứ, Minh sát tuệ, Ngũ đình tâm v.v... Đó là phương pháp tu của đạo Phật theo hệ Nguyên thủy.

... Và 1 số pháp khác hòa thượng không kể ra

2. Hệ phái Thiền Đại thừa

2.1 Lục Diệu Pháp Môn: Sổ tức, Tùy tức, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh.

2.2 Pháp quán Không, Giả, Trung: Quán Không là quán sát tất cả pháp trên thế gian này đều do duyên hợp mà có hình tướng, có danh tự, tên tuổi, chớ thật tình nó không thật, không có thực thể, nên gọi là Không. Tuy Không nhưng duyên hợp thì giả có. Giả có nên đâu phải là không ngơ. Vì vậy nói quán Giả. Người thấy được nghĩa Không, Giả hòa hợp, đó gọi là quán Trung.
 

Jue

Xe tải
Biển số
OF-518211
Ngày cấp bằng
25/6/17
Số km
326
Động cơ
181,961 Mã lực
" Chuyện nghề của Thủy" là cuốn hồi ký khá thú vị với nhiều chiện thâm cung bí sử trong làng điện ảnh nươc nhà. Sách "cóa vấn đề" nên bị kiểm duyệt nhiều phen, đã in da dồi mà vẫn bị làm khó dễ trong việc phát hành.

Niên 1960, thanh niên Trần Văn Thủy hăng hái xung phong lên vùng cao gây dựng đời sống mới, viết 1 vài bản báo cáo dồi được biên chế vào ty văn hóa Lai Châu. Niên 1965, thanh niên đà hăm nhăm , bỗng đâu đọc được 1 mẩu tin chiêu sinh vào “ khóa chống Mỹ cứu nước” của trường điện ảnh ở tựn Hà Nội và con tạo bắt đầu xoay vần từ đó.





Trần Văn Thủy cuốc bộ từ Lai Châu, tới Hà Nội thì khóa học đã khai giảng được đôi tuần, cơ mà không sao, hồi ý có nhiều người tốt và Văn Thủy vẫn được vào học để rồi ít lâu sau, Văn Thủy có tên trong trong danh sách đoàn điện ảnh đi Nam thực tế.

Một chuyến đi bi tráng mà dư tác giả nói thì ông cảm thấy…” vô lý vì mình chưa chết”. Trần Văn Thủy đã quay nhiều cảnh trong những giây phút gian khó nhất, đã đói đến nỗi định ăn cả gạo rang là thứ không thể động vào ( vì là thứ chống ẩm cho các cuốn phin), đã được chính liệt sĩ Đặng Thùy Trâm thoa thuốc vào vết thương trong 1 lần tình cờ gặp gỡ…

Cuốn phim quay trong ranh giới sống còn được cụ Thủy mang ra Bắc và… oái ăm thay, người ta không thể… tráng được nó vì nó là phin…Tây Đức. Không rõ ai đã đưa cho cụ Thủy những cuốn phin hệ agFA trong khi ở VN chỉ tráng được loại phin hệ ORWO ( phin Đông Đức sản xuất). Khắp nơi người ta rêu rao rằng Trần Văn Thủy là kẻ nói khoác, có quay quắt gì đâu, chắc thấy chiến sự ác liệt quá thì bấm đại cho hết chỗ phin rồi chuồn chuồn ý chứ...

Người tráng phin đã trổ hết tài nghệ để nhưng cũng chỉ cho ra những hình ảnh chỗ có màu chỗ không. Ai mà ngờ được rằng cuốn phin tráng lỗi đó bỗng đâu lại cho ra 1 thứ hiệu ứng đặc biệt, làm cho hình ảnh trong phin đột nhiên dữ dằn và mang tánh nghệ thuật rất cao, đến nỗi làm nhiều người choáng váng, ông Rồ Man Tráng Men ( Roman Karmen) đạo diễn nổi tiếng của Nga La Tư thì tưởng đó là …kỹ xảo điện ảnh. Phin được gởi đi dự liên hoan phin Leipzig niên 1970, xây xúc động mạnh cho người xem và đoạt luôn giải bồ câu bạc .

Giải quốc tế cho một sinh viên là một bước đệm lò so để Trần Văn Thủy sang Liên Xô và lại được chính tôn ông Tráng Men nhận làm học trò. Chả hiểu thày dạy trò dư lào mà trò lại làm không giống dư những gì thầy chỉ dẫn. Ông thày tuyền làm phin tài liệu với kiểu … dàn dựng kỹ càng, còn học trò người Việt lại làm phin với kiểu cao hứng, cắt ghép.

Trần Văn Thủy về nước làm phin kiểu cũ, cơ mà không ăn thua, tài liệu là tài liệu và bản thân hình ảnh tài liệu đã là sự thật, có dàn dựng cũng chỉ là mô phỏng sự thật mà thôi. Đương lúc bí bách vì… sự thật, Trần Văn Thủy đã bấm máy những thước phin không hề có kịch bản từ trước để dồi "Hà Nội trong mắt ai""Chuyện tử tế" da đời.

Trần Văn Thủy kể lại vinh quang, sóng gió quanh hai cuốn phin nầy, nhiều đoạn cứ dư phin trinh thám. Tác giả được các lãnh đạo cho yết kiến dưng cũng bị các chú côngan đi theo. Nhiều nhân viên của đại sứ các nước anh em( dư CHDC Đức chả hạn) muốn gặp đạo diễn phin cũng phải khá là dấm dúi.

Khi “Chuyện tử tế” được bí mật mang đi dự liên hoan phin Leipzig, cụ Thủy đã oánh canh bạc số phận 50/50, cuốn phin chìm nghỉm đồng nghĩa với việc đạo diễn sẽ phải sống liu vong. Cơ mà cuốn phin gây tiếng vang nhớn, đoạt giải cao. Cụ Thủy biết tin ( qua báo vì khi đó ông đã " phát vãng" sang Pháp) bèn hét lên : Aha, ta được vìa nước rồi!

Hồi ký dày gần 500 trang có nhẽ vẫn làm cho người đọc thòm thèm vì rõ ràng còn nhiều bí mật chưa được tác giả kể hết. Cơ mà thế cũng hay dồi.
Một đoạn trích trong Chuyện nghề của Thủy:

Hồi năm 2000, khi ấy hắn đã tròn sáu mươi, có Ðại hội Hội Nhà báo ở nhà khách HùngVương - cánh làm phim tài liệu, được người ta cấp cho cái thẻ nhà báo cho nên hắn đến dự. Lâurồi chẳng nhớ nội dung cuộc họp, chỉ biết gặp nhau bô lô ba la rồi bia bọt... Họp hai, ba ngày,hôm đó là buổi gặp cuối cùng để liên hoan sau mấy ngày đại hội.

Từ đường Hoàng Hoa Thám (lại Hoàng Hoa Thám) rẽ xuống Ngọc Hà, đến lưng chừng dốcthấy người xe ùn tắc, kẹt cứng hết cả lại. Hắn cũng dừng xe. Thấy một cậu người cao lớn, dựngchân chống chiếc xe mô tô lên, hằm hằm đi đến chiếc taxi đang đỗ quay ngang giữa đường. Tên côn đồ giật cửa rồi lôi cậu lái xe ra đấm túi bụi vào mặt vào mũi. Cậu lái xe trông hiền lành kiểu như ở nhà quê ra Hà Nội kiếm việc. Người đông như thế mà chẳng có ai nói năng gì. Thủy mới hô lên:

- Này các anh ơi, có chuyện gì phải trái thì có công an có pháp luật chứ tại sao lại đánh người như thế này!

Nói thật, khi nó đấm cậu kia Thủy có cảm giác như nó đấm vào mặt con mình. Ai cũng biết bây giờ mà can thiệp vào chuyện giữa đường giữa chợ thì dễ mang vạ vào thân lắm nhưng thấynó dã man quá, không thể kiềm chế được, Thủy hét lên:

- Dừng lại ngay! Không thể đánh người như thế được. Tôi là nhà báo đây!

Tên côn đồ buông người lái xe ra, quay ngoắt lại xông tới nắm cổ áo Thủy, xốc lên và dằngiọng:

- Ð. mẹ thằng cộng sản già!

Hắn choáng hết cả người. Mấy bà xung quanh bảo: “Bác ơi bác đi đi, bác đi đi...”

Biết làm thế nào! Ðây không phải là chỗ nói phải trái. Nói thêm gì nữa!

Hắn đành nuốt cục hận vào trong bụng rồi tìm cách thoát đi.Trên đường đến nhà khách Hùng Vương ở ngay gần đó, hắn đi như người mộng du.

Tại sao nó biết mình là thằng cộng sản nhỉ? À! Là nhà báo ắt phải là đảng viên, là cộng sản. Mà tại sao nó lại chửi mình nặng lời thế nhỉ? Nếu ngày đó mình không phải đi B, không trở thành đảng viên thì nó chửi thế có là hồ đồ vô lối không nhỉ?Mà đảng viên thì cũng có năm bảy đường. Người ta còn buôn chuyện: “...anh ta tuy là đảng viên nhưng mà là người tốt” đó thôi!

..... (Lược 1 đoạn)

Nhưng năm đó, cũng là năm cuối cùng hắn sinh hoạt đảng. Hắn làm việc trong biên chế nhà nước, sáu mươi tuổi thì hưu, nhưng hắn chỉ thôi việc với cơ quan nhà nước thôi, không hề “hưu” mà vẫn phải làm việc cật lực: Làm phim ba bốn tâp, viết sách, tham dự những hoạt động nghề nghiệp, Liên hoan phim, hội thảo liên miên trong và ngoài nước, rồi những việc hiếu nghĩa...cho đến bây giờ chưa ngưng nghỉ. Hắn cũng muốn “hưu” lắm nhưng chưa được, chỉ được cái thanh thản là bây giờ ra đường, nếu có gì sơ suất bọn trẻ có réo “thằng cộng sản già” ra mà chửi thì chúng chửi ai đó chứ không phải hắn.

Một đoạn trích về học giả Hoàng Xuân Hãn trong Chuyện Nghề Của Thủy. Đoạn này Trần Văn Thủy viết trong chương 4 Nếu Đi Hết Biển, Thời Văn Mỹ xuất bản năm 2003.

Người tôi muốn nói kỹ hơn một chút đó là học giả Hoàng Xuân Hãn. Sau khi chúng tôi ghi hình, phỏng vấn ông được 6 năm thì ông qua đời. Tưởng nhớ đức độ, công lao và sự nghiệp của ông, một nhóm tác giả ở Hà Nội do nhà nghiên cứu Hữu Ngọc, nhà văn Nguyễn Văn Hiền chủ trương cho ra 3 tập đồ sộ với tên:" La Sơn Yên Hồ Hoàng Xuân Hãn."

Nhà văn Nguyễn Văn Hiền đặt tôi viết một bài, tôi nhận lời với tình cảm kính trọng sâu sắc dành cho học giả Hoàng Xuân Hãn. Bài viết được gửi đi và lên khuôn. Tôi hỏi ông HIền:" Có bị cắt xén gì không?" Ông Hiền trả lời:" Bài của cậu sẽ đăng nguyên si. Yên chí!"

Sách ra, ông Hiền mời tôi tới Nhà xuất bản Giáo dục dự buổi gặp mặt, ra mắt cuốn " La Sơn Yên Hồ Hoàng Xuân Hãn". Không khí buổi gặp mặt rất thân mật, hồ hởi. Một vị trong Ban Tổ Chức nhấn mạnh: " Đây là một cuốn sách đầu tiên của một tri thức không phải Đảng viên ************* mà được in trang trọng, nhiều tập, công phu như thế này." Tôi được tặng tập 1, trong đó có bài của tôi. Yên chí bài của mình không bị cắt xén, mấy ngày sau giở ra đọc, tôi thấy có nhiều bài qua hay của những người được ít nhiều tiếp cận với ông Hoàng Xuân Hãn. Rồi tôi đọc lại bài của tôi từ trang 297, tôi ngờ ngợ và nhận ra rằng bài đã bị thiến đi một đoạn khá dài. và đấy là đoạn ông Hoàng Xuân hãn nói đôi điều (rất khiêm nhường) về cải cách ruộng đất. Nguyên văn bài viết của tôi như sau (những chỗ in đậm là bị cắt*):

Vọng về một cố nhân.

Tôi nhớ lại nếu đi metro, đổi tàu lòng vòng vài ba lần đến ga Mirabo, chui lên đi bộ một khúc qua phố nhỏ có những hàng cây lá to và những quán cà phê rất Paris, thì đụng avenue Théophile Gautier. Ngôi nhà số 60 có cung cách một ngôi nhà của những người khá giả. Bấm thang máy lên tầng 5, ấn chuông và bà Hoàng Xuân Hãn hiện ra trước khung cửa với một nụ cười cởi mở, thân quen.

Cũng không nhớ được là tôi đã tới ngôi nhà của ông bà bao nhiêu lần. Lúc thì thăm viếng. Lúc thì ăn cơm cùng ông bà. Lúc thì chỉ để nghe ông nói về La Sơn Phu Tử. Và nhiều nhất là đến để quay phim ông bà.

Đấy là chuyến tôi đi Tây Âu dài dài, từ cuối năm 1988, 1989 đến tháng 6 năm 1990. Qua mấy chục điểm quay, ở hầu hết các thành phố lớn của Anh, Ý, Đức, Bỉ, Pháp, tôi dừng lại ở ngôi nhà của ông bà Hoàng Xuân Hãn lâu hơn cả. Có lẽ đấy cũng chẳng phải chuyện tình cờ. Bạn bè gợi ý và linh tính mách bảo tôi ghi lại những gì có thể ghi. Vậy là chúng tôi quyết định đặt camera (do nhà quay phim Dỗ Khánh Toàn quay) ở nhà ông bà trong nhiều buổi. Mỗi buổi chúng tôi đều mời được một người tương đồng, là những nhà nghiên cứu, những người hiểu biết, ngưỡng mộ ông, để hỏi chuyện ông. Câu chuyện thần tích cực đóng góp vào công cuộc kiến thiết, chắc chắn đất nước sẽ khá lên nhanh chóng.

Chúng tôi đã giành nhiều thì giờ ghi hình và phỏng vấn bà Điềm Phùng Thị, nhà điêu khắc nổi tiếng, Viện sĩ Viện Hàn lâm Nghệ thuật Âu Châu. Bà đã nói những điều rất sâu sắc về văn hoá Huế, về nghệ thuật điêu khắc đương đại và những ước mơ của bà cho xứ sở.

Ghi hình và phỏng vấn nhạc sỹ Trần Văn Khê, chúng tôi có sự hâm mộ, yêu mến đặc biệt với người nhạc sỹ, nhà dân tộc học, nhà văn hoá uyên thâm và có tài hùng biện này. Ông đã nói những điều vô cùng tâm huyết về âm nhạc truyền thống Việt Nam, về nghệ thuật ẩm thực, về văn hoá Phương Đông và đặc biệt là về những mắc mớ, hiểu lầm ông trong quá trình ông về nước sưu tầm nhạc cổ dân tộc và giới thiệu ra với thế giới. Lúc đó ông là người Việt Nam có một vai trò quan trọng ở UNESCO.

Chúng tôi ghi hình những buổi tập dượt của các dàn nhạc giao hưởng Pháp dưới sự điều khiển của nhạc sỹ tài ba Nguyễn Thiện Đạo. Người ta cho chúng tôi biết rằng, các cơ quan hữu trách của Pháp đã đặt ông viết 4 bản giao hưởng trong dịp kỷ niệm 200 năm Cách mạng Pháp.

Chúng tôi đã ghi hình và phỏng vấn hoạ sỹ Lê Bá Đảng, người được báo chí phương Tây tặng danh hiệu Họa sư của hai thế giới Đông-Tây. Sự nghiệp hội họa của Lê Bá Đảng đã mang lại niềm hãnh diện cho người Việt Nam và trong câu chuyện trước máy quay của chúng tôi, ông quan tâm tha thiết đến việc kiến thiết làng quê của ông: Làng Bích La Đông, Triệu Phong, Quảng Trị. Ông cũng không nề hà bày tỏ sự bất bình trước những điều mà ông cho là ngang trái, suy đồi cản trở sự đi lên của xã hội Việt Nam.

lai rai của ông trước máy quay giờ đây đã trở thành một tư liệu hiếm có. Tôi cũng chưa bao giờ có điều kiện và có ý dựng thành phim. Vừa rồi, sau khi ông Hoàng Xuân Hãn qua đời, các bạn tôi ở Paris thư về nói rằng: Bác Hãn mất đi, bọn mình tụ tập nhau xem lại cuộn băng quay bác dạo này thấy quý và cảm động quá.

Trước máy quay phim của chúng tôi, ông nói nhiều nhất về lịch sử, về văn hóa Việt Nam. Ông nói về dân tộc, dân chủ. Ông nói về sự kìm hãm dưới thời thuộc Pháp, về ảnh hưởng của văn hoá Pháp. Ông có nói về cụ Hồ, về Hội nghị Đà Lạt...Nói chung, những đề tài ông đề cập đến đều là những đề tài hữu ích cho hậu thế, còn ngôn từ ông dùng thì rất chi là cổ xưa.

Buổi cuối cùng ông bà ngồi trước máy quay, tôi là người hỏi chuyện:

_Thưa hai bác, hai bác yêu nhau từ bao giờ ạ?

Ông bà bỗng buột cười như con trẻ. Bà kể rằng:

_Thuở ấy chúng tôi cùng du học qua Pháp bằng tàu thuỷ. Tàu đi trên biển được ít ngày thì ông ấy đã để ý đến tôi rồi. Qua Pháp chúng tôi có lòng với nhau. Tôi biên thư về Hà Nội xin ý kiến của thầy mẹ. Thầy mẹ tôi biên thư bảo tôi hỏi xem anh ấy tuổi gì. Lúc ấy tôi hỏi:" Anh tuổi gì ạ?" thì ông ấy bảo:" Tôi tuổi con vịt." Thế là tôi cũng biên thư về Hà Nội thưa với thầy mẹ tôi: "Anh ấy tuổi con vịt."

Kể đến đây thì cả hai ông bà đều cười ra nước mắt. Tôi bỗng nhận ra bà vẫn giữ được những nét đẹp của tuổi xâun thì bác dù bà đã ở tuổi ngoài 80.

Tôi hỏi ông:

_Thưa bác, sống ở nước ngoài đã ngần ấy năm sao bác chỉ viết sách bằng tiếng Việt?

_Tôi không có ý viết sách bằng tiếng nước ngoài để mưu cầu danh lợi. Tôi viết sách bằng tiếng Việt cốt để đồng bào ta, con cháu ta đọc. Đọc để mà biết lịch sử, tin tưởng vào tổ tiên, cha ông mình. Còn người nước ngoài muốn đọc sách của tôi thì họ phải học tiếng Việt. Nếu họ không học được thì đến tôi, tôi giảng giải cho mà hiểu.


*Trước ống kính máy quay, ông cũng đã trầm tư kể lại những mất mát to lớn của gia đình ông ở quê nhà trong thời kỳ cải cách ruộng đất. Ông đặc biệt quan tâm đến sự thịnh suy của nông thôn Việt Nam. Ông nói:

_Sau cải cách ruộng đất cũng đã có sửa sai. Ông Cụ đã nhìn thấy cái sai. Vậy là may. Cái hậu quả của sai lầm trong cải cách ruộng đất không chỉ trên bình diện kinh tế, chính trị, văn hoá. Theo chỗ tôi hiểu, cái mất mát lớn nhất bởi những sai lầm trong cải cách ruộng đất là nó đã phá vỡ mất nông thôn Việt Nam và phá vỡ mất lòng tin.

Tôi mạnh dạn hỏi ông:

_Thưa bác, cháu hỏi thế này, nếu không phải xin bác bỏ quá. Cháu chưa hiểu được tại sao những người như bác có những mất mát ít nhiều bởi những lầm lẫn của chế độ, vậy mà vẫn bền lòng hướng về đất nước, gắn bó với quê hương, thuận hoà với thể chế?

Ông im lặng một khắc rồi ngước lên, tiếng nói vẫn pha giọng miền Trung:

_Chẳng riêng tôi mà có lẽ đó là nét chung của dân tộc Việt mình. Cái lòng ái quốc của dân Việt mình nó lớn lắm. Cho dù có buồn phiền, thương tổn, riêng tư gì nhưng đứng trước cái vận mệnh, cái thịnh suy của đất nước thì đều bỏ qua cả. Tôi vẫn muốn nói rằng cái lòng ái quốc của dân Việt mình nó lớn lắm.


Mùa hè năm 1989, theo thường lệ ông bà rời Paris lên miền Bắc nước Pháp nghỉ tại nhà nghỉ riêng ở D''eauville. Tôi đã có dịp được cùng các bạn tôi đến thăm ông bà. Đấy là một khu nghỉ tuyệt vời. Rừng thông già cao vút trên đồi. Nhìn xuống lũng sâu là biển. Biển Manche. Tôi tưởng tượng nếu nhắm mắt nhảy xuống, bơi một hồi là tới Anh quốc. Ông Hoàng Xuân Hãn tới đây cũng chẳng có thì giờ để nghỉ. Ông bảo bọn tôi cứ đi dạo đi, còn ông lại vùi đầu bên một mớ những sách chữ Hán, chữ Nôm và cuốn Kiều. Ông bảo:" Tôi không biết là tôi còn đủ thì giờ nữa không. Tôi muốn đối chiếu và tìm cho ra nguyên bản của Truyện Kiều. Tôi cho là các bản dịch đều có chỗ sai lệch."

Biệt thự tĩnh lặng của ông bà có hai ngôi nhà lớn xây theo kiểu cổ. Một trong hai ngôi nhà đó hoàn toàn bằng gỗ, nhiều phòng, rất đẹp, ông bà đã hiến cho nhà nước Việt Nam.

Có lẽ cũng nên nói thêm rằng ông bà Hoàng Xuân Hãn luôn giành sự ưu ái đặc biệt cho các trí thức, văn nghệ sĩ từ trong nước sang. Tuy tuổi già, việc bận, ông vẫn giành nhiều thì giờ chăm chú nghe chuyện quê nhà.

Khi ở Paris, có ba lần tôi đi nói chuyện, chiếu phim thì cả ba lần tôi đều thấy ông bà ngồi ở những hàng ghế đầu. Lần cuối, phim của tôi được chiếu trong khuôn khổ Liên hoan phim Hiện thực (Festival du Cinema du Réel) tại Trung tâm văn hoá Pompidou ngày 9 tháng 3 năm 1989. Phòng chiếu lớn trên năm trăm chỗ chật cứng, tôi vẫn nhận ra ông bà ngồi ở hàng ghế thứ năm. Hồi đó mắt ông đã yếu lắm. Đọc sách, hay viết ông phải dùng một kính đeo và một kính lúp. Ông đến là để khuyến khích tôi, còn có thể là để bày tỏ với mọi người về sự quan tam của ông tới đất nước Việt Nam. Chứ còn để xem phim thì tôi chắc rằng không, vì mắt ông không nhìn thấy. Cho phép tôi nói lời cảm tạ từ đáy lòng gửi tới hương hồn ông, như lời tôi đã nói trước đông đảo khán giả Paris khi buổi chiếu phim của tôi kết thúc:

_Thưa quí bà, quí ông. Theo phong tục của người Việt Nam chúng tôi, cho phép tôi tặng lại bó hoa này tới người cao tuổi nhất trong phòng chiếu phim ngày hôm nay. Một người sống với Paris đã lâu năm. Một người suốt cả cuộc đời vì nền văn hoá của dân tộc mình, đất nước mình. Một người mà tôi hết kính trọng. Đó là bác (tonton) Hoàng Xuân Hãn.

Tôi thấy phòng chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay hồi lâu. Người cháu cùng đi đỡ ông đứng dậy. Ông cầm lấy bó hoa màu tím, rơm rớm nước mắt.

Giờ đây, tôi xin kính cẩn thắp một nén hương để vọng về ông, vọng về một cố nhân.

Trần Văn Thủy.


Nếu Đi Hết Biển là tập hợp 12 bài của Trần Văn Thủy, viết trong chương trình nghiên cứu của William Joiner Center, đại học Massachusetts Boston. Đọc Nếu Đi Hết Biển sẽ gặp những người Việt nặng lòng với quê hương tuy ở bên kia đại dương. Sách do Thời Văn Mỹ xuất bản năm 2003, gồm các chương:

01 - Mấy lời rào đón
02 - Nếu đi hết biển...
03 - Một bức thư
04 - Thầy mù xem voi
05 - Tản mạn với Cao Xuân Huy
06 - Trò chuyện với nhà văn Nhật Tiến
07 - Nguyễn Thị Hoàng Bắc
08 - Biểu diễn lập trường
09 - Gặp Gỡ Tại Khu Green Lantern Village
10 - Chuyện Trò Cùng Trương Vũ
11 - Wayne Kalin
12 - Tuyết và Chris
Phụ lục - Vũ Ánh đọc Nếu Đi Hết Biển.


1598979650880.png


Chuyện Nghề của Thủy trích dẫn 5 chương đầu Nếu Đi Hết Biển.

Nếu Đi Hết Biển có những câu đoc khá ấm áp:

Lake Forest, một buổi tối đông bạn bè, kết thúc chương 5 - Tản mạn với Cao Xuân Huy

Năm xưa -10/5/1969 - tôi có ghi chép... Chris shared, “How much time left for us to love our life partner? Would it be enough time? Would it be too little time? For my whole life, I wonder how much time I’ll need to love mine? (Chris tâm sự, thời gian của chúng ta còn bao nhiêu nữa để ta có thể yêu người bạn đời của mình? Ta còn đủ thời gian không? Hay ta chẳng còn bao nhiêu? Suốt đời tôi luôn tự hỏi: Mình cần bao nhiêu thời gian để yêu người mình yêu). Chương 12 - Tuyết và Chris.

Em cho rằng khi nhắc về Trần Văn Thủy với Chuyện Tử Tế, Hà Nội Trong Mắt Ai thì người ta còn nhắc đến Nếu Đi Hết Biển.
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,661
Động cơ
987,182 Mã lực
Cụ đọc Nắng đồng bằng mà chém với các em miền tây về miền tây mà các em ý mắt tròn mắt dẹt thì kinh rồi. Người lính đặc công Chu Lai và đơn vị của ông k hoạt động ở miền tây, truyện cũng mô tả về miền đông Nam Bộ, chủ yếu tỉnh Sông Bé nay là Bình Phước và Bình Dương.
Cụ trả lời cực chuẩn. Cuốn "Nắng đồng bằng" nhà cháu xem rách bươm vì đọc thấy lôi cuốn quá.
Trong truyện có chi tiết B52 đánh bom. Trong chiến tranh VN, B52 chỉ đánh bom từ QK II trở ra (vùng Nam Trung bộ).
 

Semi-auto

Xe buýt
Biển số
OF-160319
Ngày cấp bằng
11/10/12
Số km
679
Động cơ
353,413 Mã lực
Bác kéo xuống dưới là thấy phần viết của hòa thượng Thích Thanh Từ. Em copy bên dưới

Thiền của đạo Phật có chia ra các hệ phái Thiền Nguyên thủy và hệ phái Thiền Phát triển.

1. Hệ phái Thiền Nguyên thủy

1.1 Pháp quán Tứ niệm xứ:

- Quán thân bất tịnh: Thân này có nguồn gốc nhớp nhúa, bẩn thỉu.

- Quán thọ thị khổ: Sự cảm thọ hay cảm giác của sáu căn đều là đau khổ, không vui.

- Quán tâm vô thường.

- Quán pháp vô ngã.

1.2 Minh sát tuệ: Thiền này cũng dùng trí tuệ xem xét rõ ràng tất cả các vật. Có khi các ngài dùng Minh sát tuệ để quán Tứ đế, có khi các ngài dùng Minh sát tuệ để quan sát hơi thở: hít vô bụng phình ra, thở ra bụng xẹp xuống. Hít vô phình, thở ra xẹp. Đó là lối quán của Thiền Minh sát tuệ. Chúng ta thấy tu theo Nguyên thủy cũng là tu Thiền. Hoặc Thiền Tứ niệm xứ, Minh sát tuệ, Ngũ đình tâm v.v... Đó là phương pháp tu của đạo Phật theo hệ Nguyên thủy.

... Và 1 số pháp khác hòa thượng không kể ra

2. Hệ phái Thiền Đại thừa

2.1 Lục Diệu Pháp Môn: Sổ tức, Tùy tức, Chỉ, Quán, Hoàn, Tịnh.

2.2 Pháp quán Không, Giả, Trung: Quán Không là quán sát tất cả pháp trên thế gian này đều do duyên hợp mà có hình tướng, có danh tự, tên tuổi, chớ thật tình nó không thật, không có thực thể, nên gọi là Không. Tuy Không nhưng duyên hợp thì giả có. Giả có nên đâu phải là không ngơ. Vì vậy nói quán Giả. Người thấy được nghĩa Không, Giả hòa hợp, đó gọi là quán Trung.
Đoạn nói về các thiền không phải đạo Phật đơn giản dễ hiểu. Còn đoạn này em cũng đọc và không hiểu được thực hành thiền thì như thế nào.
 

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
Untitled-1.jpg


“Chiến tranh không có một khuôn mặt phụ nữ”
được viết khá lạ kỳ, chỉ có vài trang là câu chữ của tác giả. Svetlana Alexievich bị ám ảnh bởi chiến tranh, và quyết tâm làm rõ những năm tháng không thể nào quên khi một người liền bà phải trải qua cuộc chiến, dù là trực tiếp hay gián tiếp, dù là tiến tuyến hay hậu phương.

Các nhân vật chánh, tất nhiên đúng dư tên sách, tuyền là phụ nữ. Svetlana thâu thập hàng trăm mẩu chuyện của hàng trăm các bà các cô, chuyện vắn chuyện dài, lời khóc lời cười… thôi thì gồm đủ. Niên 1986, tác giả tròn 38 tuổi, tác phẩm được hoàn thành và có nhiều đoạn bị các NXB Liên Sô yêu cầu cắt bỏ, với những ný nuận hết sức hùng hồn, hết sức đẳng cấp…

“Cô học ở đâu những tư tưởng ấy? Chúng xa lạ với chúng ta, chúng không Sô Viết. Cô chế diễu những nạn nhân nằm trong các hô chôn chung. Cô đọc quá nhiều Remarque. Ở ta chủ nghĩa Remarque không sống được đâu. Người phụ nữ Liên Sô không phải là một con vật”.

Hoặc…

“Tất cả những chi tiết sinh lý nầy để làm gì? Cô hạ thấp người phụ nữ ( Liên Sô) với cái thứ chủ nghĩa tự nhiên sơ đẳng của cô. Cô tước đi ánh hào quang của họ, những người phụ nữ anh hùng.Cô biến họ thành người phụ nữa bình thường, một con cái. Mà ở ta thì đó là những nữ thánh”.

Cuốn sách này là sự thực trần trụi về mặt sau của tấm huy chương. Thi thoảng có những tiếng hò reo, thi thoảng có tiếng cười đùa, thì thoảng có tình yêu tình báo, dưng tất cả đều chìm trong nỗi thống khổ đau buồn. Có nhiều thứ không bao giờ có lại sau khi chiến tranh đã đi qua.

Cuốn sách này quả là ngộp thở và nặng nề, tất tần tật, cả trong và ngoài cuộc chiến. Và ác mộng có lẽ sẽ theo duổi rất nhiều người, trong và ngoài cuốn sách nầy, cho đến khi họ đi gặp cụ Các mác cụ Lê Nin.

Dịch giả Nguyên Ngọc, một nhân chứng sống của thời đạn bom, đã dịch tuyệt hay tác phẩm nầy, tác phẩm được viết bằng tiếng Nga đã đưa nữ tác giả người Bê La Rút được trao giải Nô Beo niên 2015.
Cuốn này e cũng đọc rồi nhưng e nghĩ nó được trao giải Nobel có lẽ do yếu tố chính trị nhiều hơn. E quote lại còm của cụ phần về Chu Lai và Bảo Ninh chút. Như cụ nhận xét sau Nắng đồng bằng các tác phẩm sau này của Chu Lai có vẻ thợ viết nhiều hơn chứ k còn cảm xúc như cuốn sách đầu tay xuất bản vào năm 1978,e biết qua mục đọc truyện đêm khuya sau này mới được đọc. Việc nhà văn Chu Lai tham gia đoàn kịch trước khi đi lính chắc do người cha là nhà văn, soạn giả Học Phi, Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam, cụ nghi ngờ nhà văn k trực tiếp chiến đấu nhưng e k nghĩ vậy. Với nhà văn Bảo Ninh và tác phẩm Nỗi buồn chiến tranh (tựa đầu Thân phận tình yêu là do yêu cầu của Biên tập và NXB lúc đó) e đánh giá rất cao cả về mặt tư tưởng và trình độ. Nó cho thấy chiến tranh dưới một góc nhìn khác và số phận người lính sau chiến tranh. Ngôn ngữ đậm chất điện ảnh, như đoạn người con gái tắm bên đầm nước vào buổi chiều nhập nhoạng tối, hay những con phố Hà Nội về đêm lúc 0h,ướt át, lạnh lẽo và da diết buồn. Nhà văn Nguyên Ngọc của Đất nước ngồi xuống 😁có khen quá lời một chút thì cũng phải thôi, vì thời kỳ ông làm TBT báo Văn Nghệ cùng lúc với tướng Trần Độ làm Trưởng Ban Văn Nghệ với Đề cương Văn hóa đã góp phần cho sự xuất hiện của những Nguyễn Huy Thiệp, Dương Hướng(Bến không chồng), Nguyễn Khắc Trường (Mảnh đất lắm người nhiều ma) và tất nhiên Bảo Ninh. Những tác giả tác phẩm trên đều đã được chuyển thể sang điện ảnh, duy có Bảo Ninh là chưa,e cũng hơi ngạc nhiên chút về điều này, có thể vấn đề kinh phí, cũng có thể do đụng chạm hoặc do chưa ai có đủ tài năng để chuyển thể cuốn Nỗi buồn chiến tranh thành tác phẩm điện ảnh. E dài dòng chút và hơi ngược ý kiến của cụ về tác giả tác phẩm này
 

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
Cụ trả lời cực chuẩn. Cuốn "Nắng đồng bằng" nhà cháu xem rách bươm vì đọc thấy lôi cuốn quá.
Trong truyện có chi tiết B52 đánh bom. Trong chiến tranh VN, B52 chỉ đánh bom từ QK II trở ra (vùng Nam Trung bộ).
Hihi đang có thớt rất xôm tụ về củi lửa, k biết nên k dám tham gia, e giới thiệu cụ cuốn này k biết cụ đọc chưa. Nó về tham nhũng quyền lực ở cấp cao nhất của đất nước mạnh nhất trong thế giới tự do. Cuốn này cũng đã dựng phim với diễn viên gạo cội Clint Eastwood, rất tiếc hiện nay vì lý do bản quyền các web lậu đều đã gỡ bỏ. Sách được xuất bản ở Việt Nam hơn chục năm rồi sau khi đã có phim
 

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
Có hai cuốn sách đều là tác giả người Nga viết, một phân tích những nguyên do của cuộc chiến vùng đất Kavkaz và một về cuộc chiến không gian mạng e thấy rất đáng để đọc, xin giới thiệu với các cụ
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,661
Động cơ
987,182 Mã lực
Hihi đang có thớt rất xôm tụ về củi lửa, k biết nên k dám tham gia, e giới thiệu cụ cuốn này k biết cụ đọc chưa. Nó về tham nhũng quyền lực ở cấp cao nhất của đất nước mạnh nhất trong thế giới tự do. Cuốn này cũng đã dựng phim với diễn viên gạo cội Clint Eastwood, rất tiếc hiện nay vì lý do bản quyền các web lậu đều đã gỡ bỏ. Sách được xuất bản ở Việt Nam hơn chục năm rồi sau khi đã có phim
Có hai cuốn sách đều là tác giả người Nga viết, một phân tích những nguyên do của cuộc chiến vùng đất Kavkaz và một về cuộc chiến không gian mạng e thấy rất đáng để đọc, xin giới thiệu với các cụ
Cảm ơn cụ đã chia sẻ, dạng sách này nhà cháu rất thích, tiếc là lúc này nhà cháu bận quá, ít có thời gian thỏa chí đam mê.
Cứ note lại, khi công việc ổn thỏa nhà cháu sẽ tìm đọc.
 

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
Cảm ơn cụ đã chia sẻ, dạng sách này nhà cháu rất thích, tiếc là lúc này nhà cháu bận quá, ít có thời gian thỏa chí đam mê.
Cứ note lại, khi công việc ổn thỏa nhà cháu sẽ tìm đọc.
Vâng cụ, e thành thói xấu cứ lên giường là phải có quyển truyện đọc một lúc mới chịu được
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,661
Động cơ
987,182 Mã lực
Vâng cụ, e thành thói xấu cứ lên giường là phải có quyển truyện đọc một lúc mới chịu được
Nếu cụ gọi việc đọc sách khi nằm trên giường là thói xấu thì nhà cháu phải thuộc dạng tệ lậu. :))
Cứ bới tô cơm là phải có quyển sách trước mặt, dù rất nhiều người bảo như thế sẽ bị đau bao tử.
 

xittalin

Xe điện
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
2,023
Động cơ
303,066 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Cuốn này e cũng đọc rồi nhưng e nghĩ nó được trao giải Nobel có lẽ do yếu tố chính trị nhiều hơn. E quote lại còm của cụ phần về Chu Lai và Bảo Ninh chút. Như cụ nhận xét sau Nắng đồng bằng các tác phẩm sau này của Chu Lai có vẻ thợ viết nhiều hơn chứ k còn cảm xúc như cuốn sách đầu tay xuất bản vào năm 1978,e biết qua mục đọc truyện đêm khuya sau này mới được đọc. Việc nhà văn Chu Lai tham gia đoàn kịch trước khi đi lính chắc do người cha là nhà văn, soạn giả Học Phi, Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam, cụ nghi ngờ nhà văn k trực tiếp chiến đấu nhưng e k nghĩ vậy. Với nhà văn Bảo Ninh và tác phẩm Nỗi buồn chiến tranh (tựa đầu Thân phận tình yêu là do yêu cầu của Biên tập và NXB lúc đó) e đánh giá rất cao cả về mặt tư tưởng và trình độ. Nó cho thấy chiến tranh dưới một góc nhìn khác và số phận người lính sau chiến tranh. Ngôn ngữ đậm chất điện ảnh, như đoạn người con gái tắm bên đầm nước vào buổi chiều nhập nhoạng tối, hay những con phố Hà Nội về đêm lúc 0h,ướt át, lạnh lẽo và da diết buồn. Nhà văn Nguyên Ngọc của Đất nước ngồi xuống 😁có khen quá lời một chút thì cũng phải thôi, vì thời kỳ ông làm TBT báo Văn Nghệ cùng lúc với tướng Trần Độ làm Trưởng Ban Văn Nghệ với Đề cương Văn hóa đã góp phần cho sự xuất hiện của những Nguyễn Huy Thiệp, Dương Hướng(Bến không chồng), Nguyễn Khắc Trường (Mảnh đất lắm người nhiều ma) và tất nhiên Bảo Ninh. Những tác giả tác phẩm trên đều đã được chuyển thể sang điện ảnh, duy có Bảo Ninh là chưa,e cũng hơi ngạc nhiên chút về điều này, có thể vấn đề kinh phí, cũng có thể do đụng chạm hoặc do chưa ai có đủ tài năng để chuyển thể cuốn Nỗi buồn chiến tranh thành tác phẩm điện ảnh. E dài dòng chút và hơi ngược ý kiến của cụ về tác giả tác phẩm này
1. Iem nghĩ Svetlana được trao nô beo sau khi bị... Chánh trị kiểm duyệt, thế là đu đủ chánh trị dồi. Về mẹt vô chánh trị thì iem tin tưởng ban bánh khảo nô beo hơn.
2. Cụ Chu Lai không hề tham gia đoàn kịch nào TRƯỚC khi đi lính. Sau khi đi lính thì (chắc vì Lã Bố) cụ ý mới vào đoàn kịch của quân đội. Sau cụ Lai theo học quân y một thời gian ngắn dồi mới đột ngột chuyển sang đặc công. Trận đánh gớm nhất cụ ấy kể đã từng tham gia là ... Bơi vượt sông SG dưới đám lục bình, ngay sát đồn địch. Dồi thêm 1 số thông tin công khai khác... Cơ mà thôi.
3. Cuốn sách của cụ Bảo Ninh bị cấm khá lâu dồi mới được tái bản. Gây nhiều tranh cãi (với nhiều người), văn chương hình ảnh (với em) chỉ ở mức trung bình, dưng có nhẽ cái tinh thần "phản chiến" (và cả bị... cấm) đã làm cuốn sách ...nổi tiếng chăng? Sách có vấn đề thì ai dám chuyển thể thành phin (ở nước ta)?
 
Chỉnh sửa cuối:

barca6996

Xe container
Biển số
OF-724771
Ngày cấp bằng
10/4/20
Số km
7,469
Động cơ
151,222 Mã lực
1. Iem nghĩ Svetlana được trao nô beo sau khi bị... Chánh trị kiểm duyệt, thế là đu đủ chánh trị dồi. Về mẹt vô chánh trị thì iem tin tưởng ban bánh khảo nô beo hơn.
2. Cụ Chu Lai không hề tham gia đoàn kịch nào TRƯỚC khi đi lính. Sau khi đi lính thì (chắc vì Lã Bố) cụ ý mới vào đoàn kịch của quân đội. Sau cụ Lai theo học quân y một thời gian ngắn dồi mới đột ngột chuyển sang đặc công. Trận đánh gớm nhất cụ ấy kể đã từng tham gia là ... Bơi vượt sông SG dưới đám lục bình, ngay sát đồn địch. Dồi thêm 1 số thông tin công khai khác... Cơ mà thôi.
3. Cuốn sách của cụ Bảo Ninh bị cấm khá lâu dồi mới được tái bản. Gây nhiều tranh cãi (với nhiều người), văn chương hình ảnh (với em) chỉ ở mức trung bình, dưng có nhẽ cái tinh thần "phản chiến" (và cả bị... cấm) đã làm cuốn sách ...nổi tiếng chăng? Sách có vấn đề thì ai dám chuyển thể thành phin (ở nước ta)?
Cấm lúc đầu thôi cụ, sau đó là cho xuất bản, e vẫn còn giữ bản lần đầu với tựa Thân phận tình yêu, Bảo Ninh sau đó cũng có tập truyện ngắn. Mà sách cũng như đàn bà ý cụ nhỉ,mỗi người cảm nhận khác nhau mà
 

xittalin

Xe điện
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
2,023
Động cơ
303,066 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Cấm lúc đầu thôi cụ, sau đó là cho xuất bản, e vẫn còn giữ bản lần đầu với tựa Thân phận tình yêu, Bảo Ninh sau đó cũng có tập truyện ngắn. Mà sách cũng như đàn bà ý cụ nhỉ,mỗi người cảm nhận khác nhau mà
Vầng. Em thì oánh mất dồi cũng không mua lại nắng đồng bằng, thân phận tình yêu và rất nhiều cuốn khác.
 

xittalin

Xe điện
Biển số
OF-324766
Ngày cấp bằng
24/6/14
Số km
2,023
Động cơ
303,066 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Nếu cụ gọi việc đọc sách khi nằm trên giường là thói xấu thì nhà cháu phải thuộc dạng tệ lậu. :))
Cứ bới tô cơm là phải có quyển sách trước mặt, dù rất nhiều người bảo như thế sẽ bị đau bao tử.
thủa xa xưa Iem giống cụ, cơ mà bị nhiều người bẩu " đọc sách thế là không sang choảnh!".
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top