Cụ copy lại giúp em với. Nhóm riêng tư nên em không đọc được ạ.
Rất nhiều bạn đọc comment rằng đây là bức tranh vẽ nghệ sĩ chèo LB. Có bạn còn kéo link bài báo “Bí mật về người yêu cuối cùng của Lưu Quang Vũ” (10-2013) trong đó có những tâm sự rất chân thật của em gái nhà thơ Lưu Quang Vũ, PGS TS Lưu Khánh Thơ. Xin trích đoạn bài báo :
- PV: Tình yêu của hai nhà thơ Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh có điều gì đó giống như một huyền thoại,ngay cả khi phải ra đi họ vẫn tay trong tay, ở bên nhau đến phút cuối cùng.Chị Lưu Khánh Thơ có thể cho độc giả biết thêm về chuyện này, vì nghe nói trong 2 năm cuối đời, đã có một bóng hồng khác trong cuộc đời của thi sĩ của Lưu Quang Vũ,và chị Xuân Quỳnh cũng mong manh biết chuyện ấy, sự thật ra sao khi trong 1 số bài thơ tình viết cuối đời,hình như Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh vẫn dành cho nhau sự thương yêu nồng nàn?
- PGS.TS Lưu Khánh Thơ: Anh Vũ em là một người rất tài hoa, đa tình và phải công nhận có nhiều cô gái phải lòng anh Vũ và anh ấy yêu cũng khá nhiều người.Sau này, khi em đọc thư của anh Vũ và chị Quỳnh, em mới biết, lần đầu khi anh Vũ(đang sống độc thân và có một con riêng)đến tỏ tình với chị Quỳnh(cũng đang sống độc thân và có một con riêng) là chị ấy từ chối ngay, không phải vì chị không yêu mà chị ấy biết là không lâu bền được. Lúc đó, chị Quỳnh bảo chị chẳng có gì cả, chị không tin là ông Vũ yêu chị ấy. Chị Quỳnh nghĩ anh Vũ thương hại chị vì thời gian rất ngắn sau mối tình đổ vỡ của chị Quỳnh với một ông nhà thơ khác…
Chị Quỳnh rất cực đoan, đã yêu là phải lấy, không có chuyện cặp bồ, cái thời đấy nó thế với cả cái tính chị ấy cũng thế. Rồi sau đó, chị Quỳnh yêu anh Vũ, một tình yêu thật đặc biệt...
Mẹ em sống với vợ chồng anh Vũ, chị Quỳnh với thằng cháu,còn em cứ đi đi về về thôi. Anh Vũ mà đi công tác là anh ấy lại gọi thì em lại về nhà ở với mẹ em.Chị Quỳnh hồi đấy hay bị ốm, những năm cuối đời thì chị ấy bị bệnh tim rất nặng,anh Vũ nói với em là bác sĩ bảo chị Xuân Quỳnh giỏi lắm cũng chỉ sống được 2-3 năm thôi, phải có chế độ chăm sóc đặc biệt… Chị Quỳnh không hề biết. Sau khi điều trị ở bệnh viện về thì chị thấy có đỡ hơn. Anh Vũ dặn mẹ với em,nhữg lúc chị Quỳnh ở viện về thì chăm sóc nhưng giấu chị, chỉ nói là bị bệnh nhẹ thôi, và bảo chị đừng có tham công tiếc việc, đừng thức đêm thức hôm, phải nghỉ ngơi.
Trong mấy năm cuối đời,đúng là có “một bóng hồng” trong tình yêu của anh Vũ. Thật ra, chị Quỳnh có tính ghen khá mạnh mẽ.Trong cái chuyến đi nghỉ cuối cùng ở Hải Phòng,lúc bấy giờ dẫu anh Vũ có gàn không cho chị Quỳnh đi thì sợ chị lại nghĩ ngợi, nên anh Vũ cũng vì nể.Em nghĩ nó như định mệnh ấy…
Em nói thật, cái chết này với chị Quỳnh là một sự giải thoát bởi vì chị ấy yêu anh Vũ kinh khủng chị là người vô cùng thông minh, chị Quỳnh ý thức được cái giới hạn của chị ấy. Trong con người của anh Vũ, sự phát triển về tài năng, về con người, về thể chất, chị Quỳnh rất biết và chị là người ghen tuông kinh khủng và năm sau,cái năm mà chị Quỳnh ốm đau thì chị không ghen tuông nữa mà chị ấy rất đau đớn vì chị ấy ý thức được cái bất lực, cái giới hạn của mình.Trước sau thì anh Vũ cũng vẫn là người rất tình nghĩa,rất thương chị Quỳnh nhưng em biết anh ấy có chuyện nọ chuyện kia.Phải nói,chị Quỳnh là người có lòng tự trọng, chị ấy không thể nào sống giả vờ,nếu anh Vũ yêu người khác thì chị Quỳnh sẽ chia tay,chị ấy sẽ chủ động...
Chị Quỳnh là người quyết liệt lắm, sống đến tận cùng với tất cả tình cảm. Chị rất yêu anh Vũ nhưng chị ấy không chấp nhận được anh Vũ có cô này cô nọ. Có thể là anh Vũ vẫn đưa tiền cho chị ấy, vẫn tử tế, tình nghĩa, thương và biết ơn nhưng tình yêu thì nó khác. Đàn ông ai chả thế. Chị ấy biết thế mà.Chị Quỳnh cứ kể mọi chuyện với em, còn em cứ gạt đi bảo chị đừng nghĩ anh Vũ tầm thường như thế, anh ấy là một người nghệ sĩ và anh ấy yêu chị...
Chị Quỳnh chua xót bảo:”Không!Thơ đừng nghĩ là chị coi thường anh ấy,chị không nghĩ đấy là xấu mà là con người anh ấy thế, bản năng con người nó là thế, đó là chuyện rất bình thường của con người!”. Và chị Quỳnh đau đớn chấp nhận cái điều ấy,chị không trách móc gì nữa nhưng chị ấy rất đau. Sau này em nghĩ:Nếu mà ko chết chắc gì được bền có khi lại chia tay mà đối với chị Quỳnh thì đó là điều sống rất què quặt, chị ấy ko chịu nổi.Cho nên với chị Quỳnh đó là sự giải thoát trước cái chết này.Chỉ có đau là anh Vũ, nếu như có định mệnh thì em cho là chị Quỳnh lôi đi đấy, chị ấy không chấp nhận anh Vũ vào tay ai. Những câu thơ chị Quỳnh viết ngày ấy, đọc xong thấy đau đớn, gần như cái di chúc của chị ấy:
Trái tim em nay mỗi phút mỗi giờ
Chỉ có đập cho mình em đau đớn
Trái tim nay chẳng còn có ích
Cho anh yêu, cho công việc, bạn bè...
Chị Quỳnh rất cô đơn. Người bị bệnh tim như thế mà ôm một nỗi đau như thế thì không thể chịu đựng được Đó là cái chết giải quyết mọi nỗi đau, có lẽ cũng toại nguyện với chị ấy.
Lúc đó anh Vũ yêu một cô diễn viên trẻ vừa có tài vừa có sắc, chị Quỳnh biết chuyện. Khi anh Vũ mất khoảng 1 tuần hay 10 ngày gì đó em đi tìm gặp cô diễn viên ấy nhưng không gặp được em có để lại mấy chữ. Sau đó, cô ta đến cơ quan em,em mời ra quán cà phê, em nói : Anh Vũ với chị Quỳnh mất rồi,chị biết là anh Vũ với em có tình cảm gắn bó..(Việc này chỉ có em với ông anh trai biết thôi,chính em cũng chưa nghĩ ra đâu, ông anh trai bảo phải gặp cô gái đó càng sớm càng tốt kẻo nó đang hoang mang. Em nghĩ cô ấy còn trẻ thế, bây giờ may mà còn giữ được giọt máu của anh mình thì quý hóa quá...)
Em bảo:Anh Vũ mất rồi chị thay mặt gia đình đến nói chuyện với em,nếu em còn giữ được giọt máu của anh Vũ thì chị sẽ thay mặt anh Vũ&gia đình có trách nhiệm với em. Cô ấy bật khóc quán cà phê thì vắng nên mọi người cứ nhìn. Người cô ấy run lên bần bật,mình cũng khóc vừa mừng vừa sợ, chắc là đúng rồi..Cô ấy khóc 5phút xong thì bảo:Chị ơi,tiếc là không có,nếu mà có thì không cần gia đình, em cũng sẽ giữ gìn và nuôi nấng được,chứng tỏ cô ấy cũng rất yêu anh Vũ.Năm đó anh Vũ có làm một cái lịch.Anh Vũ rất có khiếu hội họa năm nào anh ấy cũng vẽ một cái tranh rồi dán lên cái lịch và ở dưới là cái blốc.Trên cái lịch năm ấy,trong bức tranh anh Vũ vẽ,có nét của cô gái này, nét vẽ rất siêu thực...
Trong một bài viết của tôi về nữ sĩ Xuân Quỳnh năm ngoái,tôi có nói rằng,cuối đời,tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh vẫn nồng nàn,sâu sắc nhưng đượm nỗi thảng thốt lo âu của một thiếu phụ trên đườg truy đuổi hạnh phúc,một hạnh phúc rất gần nhưng luôn muốn trượt ra ngoài tầm tay với. Bài thơ “Hoa cỏ may” là một ví dụ, Bài này Xuân Quỳnh viết khi nữ sĩ cảm thấy người yêu đã rời bỏ mình chuyển sang một tình yêu khác:
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm dày
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?”
Đúng là tình yêu như hoa cỏ may. Vương thì dễ nhưng giữ thì rất khó.
Tình cờ được ngắm bức tranh, tình cờ được đọc bài báo tôi xin chia sẻ để bạn đọc hiểu và đồng cảm hơn nữa với nhà thơ mà mình yêu quý..
Bài & Ảnh : sưu tầm
Ẩn bớt