Em cũng hóng chia sẻ của cụ coolpix8700.
Nhưng cái cụ so sánh nhiều khi có thể hơi lệch lạc. Thời điểm đầu phát triển sự nghiệp, lại ở đất khách quê người ai chả vất vả. Lúc cụ về thì lại vững tay rồi. Biết đâu khi cụ ở lại Đức vài năm nữa thì cũng vừa nhàn lại vừa kiếm nhiều tiền, môi trường lại tốt cho con cái?
Thôi, em không đoán mò nữa, mong cụ chia sẻ

.
Thực ra không phải khi lên máy bay là trong đầu em chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ ở lại nên em mới quay về.
Em sang tới nơi đã bắt tay vào làm giấy tờ cho bà xã và đứa đầu sang.
Cũng vì không có ý định ở lại nên làm được bao nhiêu tiền, chỉ bớt lại làm vốn, còn gửi hết về. Em cũng may có người ở nhà khá nhanh nhẹn và vô tư nên tiền gửi về được chuyển hết thành nhà cửa đất đai nên khi về cũng có được một ít, chứ chỉ dựa vào việc cầy cuốc bên ấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Khi về cũng xin cho bà xã vào làm ngân hàng, nhưng bà xã quen cách làm bên kia, chỉ sau 2 năm bỏ về nhà sinh con.
Em về không trở lại cơ quan cũ, mà xin lên chỗ cao hơn. Nhờ ngồi ở vị trí nhà nước nên em được đi đông/tây/nam/bắc, gặp gỡ đủ mọi người. Lương nhà nước chỉ ba cọc, ba đồng nhưng em chẳng tiếc thời gian làm việc ở đó vì học được rất nhiều.
Khi thấy cơ quan cũ bán cổ phần, lúc ấy bà xã cũng đang ở nhà, em bảo vào mua để bà xã vào làm cho đỡ buồn.
Đầu tiên cũng chẳng suôn sẻ lắm, hội cổ đông là cán bộ nhà nước cũ toàn cây đa, cây đề không bằng lòng vì không được ôm các chức vụ cao, có 1 nhóm khác thì chỉ muốn vào mua lấy đất ý định đánh sụp cty,... nên bất đồng quan điểm rất căng thẳng. Cuối cùng mấy ông quan cách cũ phối hợp với nhóm kia họp nhau lại boycott tụi em, vì họ nghĩ không có họ chắc chắn tụi em cũng sẽ cho cty sập tiệm (chỉ có mình bà xã, còn em chỉ đứng đằng sau vì vẫn đang ở Nhà nước; họ bảo bà xã em từ xưa đến lúc ấy chưa bao giờ mò được lên chức tổ trưởng). Họ đồng loạt làm đơn xin nghỉ, bà xã về hỏi em nói ký luôn. Cũng may hồi đó Nhà nước vẫn đang có chính sách hỗ trợ, nên các cộm cán nghỉ hết mà về sau họ cũng chẳng trách được gì (bây giờ hàng năm tụi em vẫn tổ chức mời tất cả cán bộ-nhân viên cũ của cty gặp mặt đầu năm).
Khi làm phương án CPH họ giấu lẹm số tiền đang nợ ngân hàng (lúc ấy cty gần như sập tiệm, cán bộ-công nhân viên đại đa số đang nghỉ không lương), 1 cơ sở ở Hà Tây cũ đã bị tỉnh thu (vị trí đất rất đẹp và bị tính vào giá trị khi cổ phần hóa)!
Nhưng tụi em gặp may, ngay sau khi số kia nghỉ, sắp xếp lại cty thì thị trưởng khởi sắc, chỉ trong 2 năm tụi em trả sạch nợ ngân hàng.
Nhóm cổ đông có ý định đánh sập tiệm cty lúc ấy mới tỉnh ra, quay lại xin giàn hoà. Tụi em sắp xếp, nhóm họ lại chia cho họ 1 cơ sở. Lúc đó nhiều người quen phản đối: "Tụi mày đang ở thế thượng phong, việc gì phải nhường!". Em chỉ bảo bà xã: "Họ bỏ bao nhiêu tiền vào, làm sao ăn không được của họ".
Đến bây giờ họ phát triển rất khá và có vẻ rất thân thiện với tụi em, kể cả khi nói chuyện với người khác họ vẫn ghi nhận cách làm của tụi em.
Tụi em mua lại và bắt Nhà nước khắc phục, trừ vào chỗ gian dối cho nên bây giờ nắm cổ phần chi phối tuyệt đối trong cty.
Sau đó em cũng bỏ Nhà nước, vì công việc nhiều hơn một mình bà xã không kham hết. Làm ăn có lúc được, lúc mất, nhưng rất vui, được mình tự sướng, mất mình tự buồn. Em cũng viết thật, dù chỉ có mỗi 2 V/C mà lắm lúc cũng tức chẳng ngủ được vì có khi chỉ ý thích của phụ nữ mà mất cả đống tiền. Nhưng chỉ một lúc thôi, vì cũng hiểu đó là xã hội thu nhỏ vào gia đình mình!
Em viết ở VN làm ăn dễ dàng hơn, không phải nói về mua được cổ phần, vì bây giờ thời đó đã qua, còn chỗ nào thì chỉ tay rất to mới thò vào được, mà nói về hiện trạng kinh doanh của tụi em.