[Funland] Tiện bút của Cao Việt Dũng: Trai Hà Nội như thế nào?

Honghen2008

Xe lăn
Biển số
OF-423435
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
13,472
Động cơ
548,029 Mã lực
Thôi, cụ đừng nhắc tới Thu nữa, e là e rất thích MuathuHN252 nhưng ai dè Thu lại thích Bụp. Cạnh tranh với quyền thế là cái dại, nên e out cho ló lành ;))
Thu này di chuyển ra chỗ khác rồi hay sao Bác nhỉ😂 thu chỗ khác thì không đẹp bằng Thu hà nội đâu. Kệ cho ông Bụp ôm😇
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,946
Động cơ
174,572 Mã lực
Một cái tát giữa trời thu Hà nội, ông này chắc thuê nhà thôi Cụ😂

Thật ra mình cũng có thể thừa nhận theo cách rất khoa học, không có gì là tuyệt đối cả ạ 😂. Chê cũng đâu có sao. Mà khen thì ví dụ như em, cứ đơn giản nghĩ em khen trai Hà Nội như khen bố em, thì thấy cũng bình thường.

Cụ ngoại em (bên nhà mẹ) từng có cửa hàng dọc một dãy phố Hà Nội, sau này chỉ giữ lại gian nhà thờ tổ, mặt tiền nhỏ xinh hiện một người con trai (em gọi là bác) ở lại đó kinh doanh. Mặt bác khó đăm đăm, mà em chắc với tính cách thường thấy, bác cũng dám đuổi người dừng xe chặn trước cửa nhà lắm 😂

Anh trai lớn em, hồi đầu bố dạy học bị đánh nhé. Sau này bố em thừa nhận giả sử bổ đầu ra cũng khó nhét chữ vào được, mà cũng không dạy ngoan hơn được. Lấc cấc ối giời ơi luôn, mặc dù đẹp trai, và khéo nói, chuyện trò thì cô dì chú bác đều ưng. Vợ của anh sinh 3 đứa con, một tay lo nhà cửa, mà chồng đi một bước vợ theo một bước "Anh ơi!...". Em không biết anh trai em hư hỏng ở đâu, nhưng em biết anh chiều em, không có tiền mua đồ mới thì trên người còn cái gì chắc cũng lột sạch để cho em được. Chị gái em vừa khóc vừa che chắn cũng cố không mách tội anh với bố.

Học vấn khác nhau, tính cách khác nhau, tạo ra các sản phẩm có những phần khác biệt và bị coi "lỗi" so với khuôn khổ chung mà người lớn mong muốn sắp đặt. Nhưng mà chất Hà Nội cốt lõi không chỉ nằm ở lời chào, cách đặt muôi,... hay một câu nói nặng lời. Em nghĩ là như thế ạ.
 

TorienT

Xe container
Biển số
OF-824061
Ngày cấp bằng
18/12/22
Số km
9,232
Động cơ
190,867 Mã lực
Thật ra mình cũng có thể thừa nhận theo cách rất khoa học, không có gì là tuyệt đối cả ạ 😂. Chê cũng đâu có sao. Mà khen thì ví dụ như em, cứ đơn giản nghĩ em khen trai Hà Nội như khen bố em, thì thấy cũng bình thường.

Cụ ngoại em (bên nhà mẹ) từng có cửa hàng dọc một dãy phố Hà Nội, sau này chỉ giữ lại gian nhà thờ tổ, mặt tiền nhỏ xinh hiện một người con trai (em gọi là bác) ở lại đó kinh doanh. Mặt bác khó đăm đăm, mà em chắc với tính cách thường thấy, bác cũng dám đuổi người dừng xe chặn trước cửa nhà lắm 😂

Anh trai lớn em, hồi đầu bố dạy học bị đánh nhé. Sau này bố em thừa nhận giả sử bổ đầu ra cũng khó nhét chữ vào được, mà cũng không dạy ngoan hơn được. Lấc cấc ối giời ơi luôn, mặc dù đẹp trai, và khéo nói, chuyện trò thì cô dì chú bác đều ưng. Vợ của anh sinh 3 đứa con, một tay lo nhà cửa, mà chồng đi một bước vợ theo một bước "Anh ơi!...". Em không biết anh trai em hư hỏng ở đâu, nhưng em biết anh chiều em, không có tiền mua đồ mới thì trên người còn cái gì chắc cũng lột sạch để cho em được. Chị gái em vừa khóc vừa che chắn cũng cố không mách tội anh với bố.

Học vấn khác nhau, tính cách khác nhau, tạo ra các sản phẩm có những phần khác biệt và bị coi "lỗi" so với khuôn khổ chung mà người lớn mong muốn sắp đặt. Nhưng mà chất Hà Nội cốt lõi không chỉ nằm ở lời chào, cách đặt muôi,... hay một câu nói nặng lời. Em nghĩ là như thế ạ.
Ngang mợ ạ, một phần trong giai HN là sự ngang (không phải ngang tàng) với lụy tình thân. Giai HN trông thế rất lụy tình thân.
Em kể một câu chuyện khác về một đám giai HN, bọn e vừa mới quyết định cắt một tình bạn 50 năm. Bạn lên vụ trưởng vụ lớn, rồi bạn khác. Bọn em kiên nhẫn với sự khác đó nhưng giờ thì chịu rồi, ngồi với nhau không có bạn em chỉ nói "Giờ tôi không muốn nghe chuyện X nữa", không ai nói gì cả chỉ lặng độ vài s rồi câu chuyện đi sang hướng khác, bạn sẽ mãi mãi bước ra khỏi nhóm.
P/s: Bà em, mẹ em đều là những người phụ nữ HN tuyệt vời có tất cả mọi điều mọi người kể ở trên, hạnh phúc được lớn lên trong vòng tay của họ.
 

my.eb

Xe container
Biển số
OF-758749
Ngày cấp bằng
29/1/21
Số km
6,420
Động cơ
216,799 Mã lực
Ngang mợ ạ, một phần trong giai HN là sự ngang (không phải ngang tàng) với lụy tình thân. Giai HN trông thế rất lụy tình thân.
Ôi cái này chuẩn 100% huhu.
Nhưng các cụ ông HN ơi vậy vợ có xếp vào đối tượng "tình thân"ko ạ, em lại huhu tiếp đây.
 

Thỏ móm

Xe container
Biển số
OF-542866
Ngày cấp bằng
24/11/17
Số km
5,460
Động cơ
143,836 Mã lực
Nơi ở
Vườn cà rốt màu mỡ
Cũng còn tùy vào người vợ ấy có thực sự vì chồng vì con và thực sự Thuyền theo lái gái theo chồng không? Vì ở đây mang nghĩa : nhẫn nhịn, hy sinh cái Tôi. Phần lớn trai Hà nội, bề ngoài thì bảnh chọe hoặc amateur không có vẻ gì là thương vợ xót con nhưng bên trong thì ngược lại. Họ tuy gia trưởng nhưng không bao giờ lấn nếu vợ " biết điều" và khi vợ đã " biết điều" thì sẽ nhận lại sự " biết điều" từ chồng còn lớn hơn nhiều.

Nhiều cô hình như chữ công bằng bị nhầm thành cào bằng nên tự cho giỏi giang và lên mặt đòi thay đổi cách sống, cách ứng xử trong khi phong cách đó đã tồn tại cả trăm năm thì đợi đấy mà có khái niệm " lụy tình thân" từ chồng. Trai HN đã thương yêu vợ con thì nói thẳng không thua kém bất kỳ vùng nào nếu không nói là hơn dù họ có thể k đầu tắt mặt tối hoặc ra vẻ lăng xăng ga lăng lấy lòng nhưng nếu người phụ nữ cố tình bước qua lằn ranh đỏ thì ngay lập tức sẽ trở về con số 0 và tới 80% người chồng sẽ sớm có một người khác nâng khăn sửa túi. Không phải là họ quen được chiều, không phải họ sợ khổ hoăc lười mà cần người mới. Đơn giản là họ luôn nhạy cảm tinh tế pha chút lãng tử nên không khó để tìm kiếm người khác
 

Honghen2008

Xe lăn
Biển số
OF-423435
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
13,472
Động cơ
548,029 Mã lực
Thật ra mình cũng có thể thừa nhận theo cách rất khoa học, không có gì là tuyệt đối cả ạ 😂. Chê cũng đâu có sao. Mà khen thì ví dụ như em, cứ đơn giản nghĩ em khen trai Hà Nội như khen bố em, thì thấy cũng bình thường.

Cụ ngoại em (bên nhà mẹ) từng có cửa hàng dọc một dãy phố Hà Nội, sau này chỉ giữ lại gian nhà thờ tổ, mặt tiền nhỏ xinh hiện một người con trai (em gọi là bác) ở lại đó kinh doanh. Mặt bác khó đăm đăm, mà em chắc với tính cách thường thấy, bác cũng dám đuổi người dừng xe chặn trước cửa nhà lắm 😂

Anh trai lớn em, hồi đầu bố dạy học bị đánh nhé. Sau này bố em thừa nhận giả sử bổ đầu ra cũng khó nhét chữ vào được, mà cũng không dạy ngoan hơn được. Lấc cấc ối giời ơi luôn, mặc dù đẹp trai, và khéo nói, chuyện trò thì cô dì chú bác đều ưng. Vợ của anh sinh 3 đứa con, một tay lo nhà cửa, mà chồng đi một bước vợ theo một bước "Anh ơi!...". Em không biết anh trai em hư hỏng ở đâu, nhưng em biết anh chiều em, không có tiền mua đồ mới thì trên người còn cái gì chắc cũng lột sạch để cho em được. Chị gái em vừa khóc vừa che chắn cũng cố không mách tội anh với bố.

Học vấn khác nhau, tính cách khác nhau, tạo ra các sản phẩm có những phần khác biệt và bị coi "lỗi" so với khuôn khổ chung mà người lớn mong muốn sắp đặt. Nhưng mà chất Hà Nội cốt lõi không chỉ nằm ở lời chào, cách đặt muôi,... hay một câu nói nặng lời. Em nghĩ là như thế ạ.
Em đùa Cụ ý thôi😂 chứ ông Bác kia có nhắc chắc cũng nhắc kiểu hơi xỏ xiên chút chứ không nhắc đơn giản thế😭
 

The Silent

Xe điện
Biển số
OF-781086
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
2,701
Động cơ
146,719 Mã lực
Cũng còn tùy vào người vợ ấy có thực sự vì chồng vì con và thực sự Thuyền theo lái gái theo chồng không? Vì ở đây mang nghĩa : nhẫn nhịn, hy sinh cái Tôi. Phần lớn trai Hà nội, bề ngoài thì bảnh chọe hoặc amateur không có vẻ gì là thương vợ xót con nhưng bên trong thì ngược lại. Họ tuy gia trưởng nhưng không bao giờ lấn nếu vợ " biết điều" và khi vợ đã " biết điều" thì sẽ nhận lại sự " biết điều" từ chồng còn lớn hơn nhiều.

Nhiều cô hình như chữ công bằng bị nhầm thành cào bằng nên tự cho giỏi giang và lên mặt đòi thay đổi cách sống, cách ứng xử trong khi phong cách đó đã tồn tại cả trăm năm thì đợi đấy mà có khái niệm " lụy tình thân" từ chồng. Trai HN đã thương yêu vợ con thì nói thẳng không thua kém bất kỳ vùng nào nếu không nói là hơn dù họ có thể k đầu tắt mặt tối hoặc ra vẻ lăng xăng ga lăng lấy lòng nhưng nếu người phụ nữ cố tình bước qua lằn ranh đỏ thì ngay lập tức sẽ trở về con số 0 và tới 80% người chồng sẽ sớm có một người khác nâng khăn sửa túi. Không phải là họ quen được chiều, không phải họ sợ khổ hoăc lười mà cần người mới. Đơn giản là họ luôn nhạy cảm tinh tế pha chút lãng tử nên không khó để tìm kiếm người khác
Mợ be bé cái mồm thôi. Đang ở nhà đấy. Tai vách mạch rừng. Nguy hiểm lắm. Đừng có cạy hôm nay là ngày 19/11 (một cái ngày hết sức vớ vẩn mà em mới được biết trong chiều nay) mà rồi lại lên bờ xuống ruộng vì giải trình.
 

Thỏ móm

Xe container
Biển số
OF-542866
Ngày cấp bằng
24/11/17
Số km
5,460
Động cơ
143,836 Mã lực
Nơi ở
Vườn cà rốt màu mỡ
Mợ be bé cái mồm thôi. Đang ở nhà đấy. Tai vách mạch rừng. Nguy hiểm lắm. Đừng có cạy hôm nay là ngày 19/11 (một cái ngày hết sức vớ vẩn mà em mới được biết trong chiều nay) mà rồi lại lên bờ xuống ruộng vì giải trình.
Thỏ đương Tây nguyên chịu trận mưa rừng. Sạt lở kinh hãi... sáng nay lộn từ ĐN lên qua đèo Lo xo nhìn nước thượng nguồn xối mà hãi. Nghĩ cũng liều vì bảo aen cứ nhấn ga vọt qua... Lên tới nơi thì thấy bảo sạt lở chỗ đó. Phúc to như cột đình, các cụ Tiên Tổ đêm nay phải dán Salonpas:D
 

my.eb

Xe container
Biển số
OF-758749
Ngày cấp bằng
29/1/21
Số km
6,420
Động cơ
216,799 Mã lực
Ôi các cụ nhất trí cao thế này hoá ra em là một người vợ ko ra dì rồi, trước em cứ tưởng em ra dì và này nọ phết.
Em buồn quá :((
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,946
Động cơ
174,572 Mã lực
Ôi các cụ nhất trí cao thế này hoá ra em là một người vợ ko ra dì rồi, trước em cứ tưởng em ra dì và này nọ phết.
Em buồn quá :((

Không phải là mợ không ra gì đâu mợ ạ, là vì có điểm chưa phù hợp. Có những chỗ thì người kia lùi rất dễ, nhưng lấn vào vùng cấm kỵ sẽ đưa tất cả về 0. Ví dụ giằng xé "tại sao anh không gần gũi ông này ông khác, tại sao anh không cố chạy chọt này nọ này kia", hoặc "mẹ với em ra bờ ao cùng ngã thì anh cứu ai". Chắc chắn người vợ hỏi câu ngớ ngẩn như thế sẽ nhận được cái nhìn cùng im lặng. Hỏi thế thì tự bơi từ ao về. Nhưng đóng cửa lại thì đàn ông Hà Nội cũng có thể đội vợ lên đầu để chiều, miễn là đừng thể hiện điều riêng tư đó qua ngưỡng cửa phòng.

Chẳng có ai sai cả. Chỉ là không phù hợp trong tư tưởng, là cái cốt lõi ấy chứ không phải xới cơm như thế nào, thì khó khăn. Khách quan em đọc chia sẻ thì mợ cũng cố gắng từng chi tiết nhỏ theo lề thói nhà chồng rồi, không được thì biết làm sao.
 

The Silent

Xe điện
Biển số
OF-781086
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
2,701
Động cơ
146,719 Mã lực
Thỏ đương Tây nguyên chịu trận mưa rừng. Sạt lở kinh hãi... sáng nay lộn từ ĐN lên qua đèo Lo xo nhìn nước thượng nguồn xối mà hãi. Nghĩ cũng liều vì bảo aen cứ nhấn ga vọt qua... Lên tới nơi thì thấy bảo sạt lở chỗ đó. Phúc to như cột đình, các cụ Tiên Tổ đêm nay phải dán Salonpas:D
Mợ Thỏ móm trốn vợ đi công tác có khác. Khẩu khí khác hẳn ngày thường. Oách kinh :))
 

haiyen1012

Xe điện
Biển số
OF-586932
Ngày cấp bằng
26/8/18
Số km
3,853
Động cơ
310,531 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
TRAI PHỐ CỔ – NHỮNG HÀO HOA THẮP SÁNG THÀNH HÀ NỘI (Bài viết hay đến từng câu, thậm chí từng chữ).

Tôi sinh ra ở Hà Nội, lớn lên tại số 91 Trần Hưng Đạo – nơi khi ấy là Nhà hát Nhân dân, dựng trên nền khu Đấu Xảo cũ, trước khi biến thành Cung Văn hoá Hữu nghị Việt Xô. Tôi học cấp một ở trường Trưng Vương, hít thở mùi hoa sấu và long não trên con phố ấy, rồi theo gia đình chuyển về những khu tập thể thời bao cấp, nơi cầu thang sắt rỉ và tiếng loa phường thay cho đồng hồ báo thức. Vì thế, tôi không tự nhận mình là trai phố cổ – tôi không thuộc về những con phố Hàng với mái ngói nghiêng và bức tường vàng rêu phong – nhưng tôi là chứng nhân, là kẻ từng sống giữa họ, từng ngồi quán cà phê Giảng, từng nghe họ nói, từng học được ở họ một thứ mà cả đời vẫn chưa thôi biết ơn: cách sống có phong độ trong thiếu thốn.

Tôi đã thấy họ, những “cậu Hà Nội” của thời bao cấp – không cần sang trọng, vẫn sang; không cần nhiều tiền, vẫn có khí chất; không cần dạy ai, vẫn khiến người khác học theo. Họ không nói về đạo đức, họ là đạo đức trong hành vi. Không tuyên ngôn về văn hoá, họ chính là văn hoá trong dáng đi, trong lời nói, trong cách đặt chén trà xuống bàn. Tôi lớn lên giữa những người như thế, và có lẽ chính họ đã dạy tôi hiểu điều này: một thành phố không được đo bằng số toà nhà hay ánh đèn, mà bằng tư thế của những người đàn ông biết cúi đầu chào nhau giữa ngã tư.

Hà Nội từng có một lớp người như thế – những chàng trai sinh ra giữa lòng thành phố, lớn lên trong mùi hoa sữa, tiếng tàu điện leng keng, và những buổi chiều phố Trần Hưng Đạo rơi đầy lá sấu. Họ không cần nhiều tiền, không cần chức tước, chỉ cần một chiếc áo len Tiệp cũ, một đôi giày da đánh sáng, và một nụ cười biết giữ chừng mực. Họ đi qua thời bao cấp không bằng sức mạnh, mà bằng phong độ. Họ có thể thiếu mọi thứ, trừ cách sống. Có người gọi họ là công tử, có người gọi là trai phố, có người chỉ bảo: “Cái cậu ấy, Hà Nội lắm.” Ừ, đúng, Hà Nội lắm – nghĩa là không ồn ào, không vội, biết nhìn xa mà vẫn giữ lòng gần, biết nói ít mà khiến người khác muốn nghe thêm.

Cái thời ấy, phố phường còn yên tĩnh, và đàn ông Hà Nội có một đặc quyền: được nghèo mà vẫn sang. Họ nghèo đến mức tem phiếu cũng phải đếm từng ô, nhưng sáng nào vẫn cạo râu gọn, chải tóc bóng, và đi qua gương như thể đang duyệt đội hình của phẩm giá. Họ không mặc để khoe, họ mặc để tôn trọng chính mình. Chiếc áo sơ mi được là phẳng bằng bàn là than tổ ong, đôi quần kaki thẳng ly, cái khăn lụa mẹ để lại, tất cả đều mang dáng vẻ của sự chỉn chu đến mức thành đạo đức. Một “cậu Hà Nội” bước ra phố giống như một đoạn nhạc jazz: vừa ngẫu hứng, vừa có kỷ luật, vừa tự tin, vừa man mác buồn. Họ không khoe tri thức, vì tri thức thật không cần chứng minh. Họ đọc nhiều, hiểu nhiều, và biết cách im lặng đúng lúc – vì im lặng, ở Hà Nội, từng là dấu hiệu của người thông minh.

Trong quán cà phê Giảng mờ khói, trong tiếng nhạc từ chiếc radio Liên Xô rè rè, họ bàn chuyện thơ, chuyện đời, chuyện đàn bà, bằng giọng nửa đùa nửa thật, nửa châm biếm nửa thương cảm. Họ tin rằng sự hào hoa là thứ duy nhất không bị đánh thuế. Có người ngồi cả buổi chỉ để nhìn ra phố, ngắm dòng người đi qua, nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, như thể đang uống nỗi buồn của thành phố bằng thìa bạc. Họ yêu Hà Nội như người yêu một người đàn bà – không cần phải chiếm hữu, chỉ cần được ở gần. Ai đã từng thấy họ bước đi trong những chiều sương ở Nguyễn Du, lặng lẽ mà tự tin, sẽ hiểu: có những người chỉ cần xuất hiện cũng đủ làm cho không khí trở nên có văn hóa.

Nhiều người hỏi, tại sao trai Hà Nội hiếm khi làm chính khách. Có lẽ vì họ yêu cái đẹp quá. Mà quyền lực, vốn là một trò chơi của giả vờ, không hợp với những người thật sự biết sống. Họ chọn nghệ thuật, chọn báo chí, chọn thơ ca, chọn những con đường không bao giờ dẫn đến giàu có, nhưng luôn dẫn đến lòng tự trọng. Họ sống không để thắng ai, mà để không thua chính mình. Giữa một xã hội đang tập quen với khẩu hiệu, họ giữ lại điều mà người khác quên: quyền tự do của cái đầu và sự tinh tế của trái tim. Họ tin rằng một người đàn ông không cần phải lớn tiếng mới mạnh mẽ, không cần phải giành giật mới chiến thắng, không cần phải được tung hô mới có giá trị. Họ sinh ra để cảm, để chơi, để viết, để nghĩ – chứ không để giành giật. Những người học Chu Văn An, Trưng Vương, Lý Thường Kiệt, Việt Đức… – con trai phố cổ, lớn lên với tiếng đàn guitar, với “Giọt mưa Thu”, với những tập thơ chép tay của Xuân Quỳnh, Hoàng Cầm, hay Onga Becgon. Họ học giỏi, đọc nhiều, tranh luận thông minh – nhưng đến khi phải chọn, họ chọn sống cho cái đẹp, chứ không cho quyền lực.

Có người bảo trai Hà Nội lười. Không đúng. Họ chỉ biết rõ giá trị của nhịp sống. Họ không chạy, vì biết rằng kẻ chạy vội thường không thấy gì ngoài bụi. Họ không chen lấn, vì biết rằng đó là biểu hiện của người không tin mình có chỗ tại nơi cần thiết . Họ sống thong thả như thể đang đối thoại với thời gian. Thói quen uống trà một mình, đi bộ chậm rãi, đọc sách bên cửa sổ, không phải là nhàn hạ, mà là một cách phản kháng âm thầm với thế giới vội vàng. Trong họ, có một niềm kiêu hãnh lặng lẽ: Ta có thể mất tất cả, nhưng ta không để mất cách ta sống.

Thế hệ ấy không có nhiều người giàu, nhưng họ có nhiều người tử tế. Họ sống bằng trí óc và lòng tự tôn, bằng sự trung thành với cái đẹp và niềm tin rằng văn minh bắt đầu từ cách một người đàn ông rót nước cho người khác. Họ là thế hệ mà bàn tay có thể chai, nhưng cử chỉ thì mềm. Họ biết lắng nghe người khác nói, biết cúi đầu chào, biết giữ lời hứa như giữ một giao ước thiêng. Và khi yêu, họ yêu bằng sự thông minh – không hứa nhiều, nhưng đã nói thì nhớ mãi. Có người tặng người yêu một cuốn thơ Nguyễn Bính, có người chỉ viết vài dòng chữ trên giấy pơ-luya rồi cất trong ví. Yêu như thế, làm sao quên được.
Họ không có nhà lầu, xe hơi, nhưng có những buổi tối ngồi ở hồ Thiền Quang, gảy guitar gỗ, hát “Diễm xưa” cho những cô gái tóc dài đi qua. Trong bóng đêm, giọng hát ấy vừa buồn vừa trong, vừa như lời cầu nguyện, vừa như lời khẳng định: “Chúng tôi vẫn sống đẹp, dù không ai khen.” Họ không đòi hỏi thành phố phải hiểu mình, chỉ mong giữ được sự tử tế của một kẻ biết mỉm cười khi bị đời hiểu nhầm.Họ không tạo ra quyền lực, nhưng họ tạo ra khí chất.Và đôi khi, trong lịch sử, chính khí chất mới là thứ khiến một thành phố không bị xoá tên.

Người Hà Nội thật sự không bao giờ cũ. Họ chỉ lùi dần, như một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Họ không cần ai nhớ tên, vì họ biết, văn hóa thật không nằm trong bảng vàng, mà trong khí hậu tinh thần của một nơi chốn . Mỗi thành phố có một thứ hương riêng, và hương của Hà Nội là do chính họ tạo ra – những người đàn ông điềm tĩnh, biết mặc đẹp trong nghèo thiếu , biết nói chuyện có duyên, biết lặng lẽ chịu đựng, và biết cười khi mọi thứ xung quanh xô lệch.

Ngày nay, giữa phố sáng đèn và tiếng xe ồn ào, bóng dáng họ thưa dần. Nhưng nếu ta đi qua một góc Bà Triệu lúc chiều nghiêng, thấy một người đàn ông trung niên, áo dạ sẫm, tay đút túi, bước chậm, ta sẽ biết: “Cậu Hà Nội” vẫn còn đó. Không phải để hoài cổ, mà để nhắc rằng, từng có một giống người đã sống đẹp đến mức thời gian cũng phải chậm lại khi họ đi qua.

Tôi tin, mỗi thành phố cần có những người như thế – những người không cần quyền lực để tạo ảnh hưởng, không cần giàu để sang, không cần ồn ào để được nhớ. Họ là thước đo của văn minh, là nhịp tinh thần của đô thị, là phần nhân hậu trong từng viên gạch xám. Họ chứng minh rằng, dù ở bất kỳ thời nào, đàn ông thật sự không được định nghĩa bằng ví tiền, mà bằng cách anh ta bước qua một buổi chiều gió lạnh – có thể nghèo, có thể đơn độc, nhưng vẫn ngẩng đầu.

“Đừng sống nhỏ bé, vì thế giới cần thấy ánh sáng của bạn” - có lẽ nếu ai đó từng nói vậy, thì trai phố cổ thời bao cấp chính là minh chứng sống. Họ thắp sáng Hà Nội không bằng điện, mà bằng cách giữ phong độ giữa thiếu thốn. Họ tin rằng tình yêu, cũng như cuộc đời, chỉ thật sự đẹp khi không hoàn hảo , khi trong dở dang vẫn có ánh sáng của nhân phẩm và lòng tự trọng. Và họ hiểu hơn ai hết rằng: kiêu hãnh không bao giờ là điều có thể mặc cả. Người đàn ông Hà Nội có thể mất việc, mất tiền, thậm chí mất cả cơ hội, nhưng không bao giờ mất tư thế. Bởi chính cách họ đứng giữa đời, lặng lẽ, đàng hoàng, và không cần chứng minh đã là một ngọn đèn.

Thành phố này còn sống là nhờ họ. Những người đàn ông từng biết xấu hổ khi ăn nói to, từng lau giày mỗi sáng, từng cúi đầu khi đi qua tượng đài, từng giữ trong ngăn ví một tấm ảnh người yêu cũ – như một mảnh Hà Nội riêng. Và tôi tin, khi gió đầu mùa lại về, thổi dọc phố Trần Hưng Đạo, qua hàng sấu già, mùi ấy – cái mùi kiêu bạc dịu dàng – vẫn còn ở lại. Vì Hà Nội, rốt cuộc, không nằm trong bản đồ, mà trong cách một người đàn ông bước đi giữa phố, chậm rãi, tự tin, thanh lịch, và một chút… buồn.

Bài viết của người Hà Nội phố cổ Nguyen Tien Thanh
 
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
353
Động cơ
64,977 Mã lực
Tuổi
45
Một cái tát giữa trời thu Hà nội, ông này chắc thuê nhà thôi Cụ😂
Cái này cụ chắc đúng rồi. Cụ chủ nhà thì ở tầng trên hoặc ở phía trong, không kinh doanh gì nên đỗ xe hay không cũng kệ. Còn người thuê thì đỗ xe chắn cửa ảnh hưởng nên họ ra họ đuổi.
 

Garrard_1967

Xe tăng
Biển số
OF-844852
Ngày cấp bằng
11/12/23
Số km
1,423
Động cơ
71,223 Mã lực
Cũng còn tùy vào người vợ ấy có thực sự vì chồng vì con và thực sự Thuyền theo lái gái theo chồng không? Vì ở đây mang nghĩa : nhẫn nhịn, hy sinh cái Tôi. Phần lớn trai Hà nội, bề ngoài thì bảnh chọe hoặc amateur không có vẻ gì là thương vợ xót con nhưng bên trong thì ngược lại. Họ tuy gia trưởng nhưng không bao giờ lấn nếu vợ " biết điều" và khi vợ đã " biết điều" thì sẽ nhận lại sự " biết điều" từ chồng còn lớn hơn nhiều.

Nhiều cô hình như chữ công bằng bị nhầm thành cào bằng nên tự cho giỏi giang và lên mặt đòi thay đổi cách sống, cách ứng xử trong khi phong cách đó đã tồn tại cả trăm năm thì đợi đấy mà có khái niệm " lụy tình thân" từ chồng. Trai HN đã thương yêu vợ con thì nói thẳng không thua kém bất kỳ vùng nào nếu không nói là hơn dù họ có thể k đầu tắt mặt tối hoặc ra vẻ lăng xăng ga lăng lấy lòng nhưng nếu người phụ nữ cố tình bước qua lằn ranh đỏ thì ngay lập tức sẽ trở về con số 0 và tới 80% người chồng sẽ sớm có một người khác nâng khăn sửa túi. Không phải là họ quen được chiều, không phải họ sợ khổ hoăc lười mà cần người mới. Đơn giản là họ luôn nhạy cảm tinh tế pha chút lãng tử nên không khó để tìm kiếm người khác
Thỏ nay tâm tư thế ;))
 

Thỏ móm

Xe container
Biển số
OF-542866
Ngày cấp bằng
24/11/17
Số km
5,460
Động cơ
143,836 Mã lực
Nơi ở
Vườn cà rốt màu mỡ
Thông tin thớt
Đang tải
Top