[Funland] Truyện em đang viết

Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
56
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
Hội ngộ có mùi vị gì?

Câu hỏi thật kỳ quặc. Ngày trước, nếu ai đó dám hỏi Qihyeon về thứ mơ hồ đến vô lý như thế, ông hẳn đã bật cười mà bảo “Tôi chịu! Không biết được!” hoặc “Hỏi gì kỳ vậy?” rồi quay đi. Những thứ không rõ ràng chỉ tổ làm đầu óc rối thêm, tốt nhất là bỏ qua. Nhưng giờ, đứng sau lưng Kyoko, chỉ còn cách một khoảng nhỏ, Qihyeon lại ngửi được mùi hương của khung cảnh này, bâng khuâng mà lãng mạn. Bà vẫn tựa lan can, tóc mềm phơ phất, cố ý làm như không biết ông đã lại gần.

Hội ngộ lần này có mùi vị của cơ may mong manh. Hệt như một kẻ túng tiền cầm tờ vé cũ mèm quên bẵng cả tuần, dò từng ký tự, thấy khớp năm chữ cuối giải độc đắc. Chỉ còn một số nữa ẩn dưới ngón tay lạnh ngắt. Tim hắn đập, nhưng không dám nhích.

Hội ngộ một người quan trọng nhất, nhưng lại không rõ đó thực là ai. “Người yêu còn nhớ” hay “người yêu vẫn quên”? Qihyeon như đang chạm vào một vết thơm cô đơn, hít sâu vào mùi của ký ức, vị của xa cách, hương của vận mệnh vô định.

“Linh-san.”

“Em đứng đây lâu chưa? Nắng trưa rồi, cẩn thận kẻo cảm.”

“Anh gọi em bằng tên Việt, lại thêm kính ngữ Nhật. Mà chúng ta đang ở Hàn.” Một giọng tinh nghịch đáp lại ông.

Chao ôi, đúng là Kyoko này rồi! Cách trêu đùa ấy - không lẫn vào đâu được. Không còn là Kyoko chìm trong quên lãng nữa.

“Kyoko Còn Nhớ.” Qihyeon suýt thốt lên biệt danh ấy. Dù niềm vui dâng tràn khó kìm nén, ông vẫn cố giữ vẻ trầm tĩnh:

“Vậy... giờ anh nên gọi em thế nào?”

“Cứ “Kyoko” như sáng nay thôi anh. Dù sao đây cũng là con tàu của anh mà. Cả thủy thủ đoàn đang dõi theo tụi mình...”

“Anh hiểu rồi. Em vẫn luôn thấu đáo đến thế...” ông nói. “Kyoko, em thật sự đã trở về! Anh mừng quá… không gì diễn tả nổi.”

Bà quay lại. Ánh mắt sáng trong, thanh thản và nụ cười thật đẹp. Không còn chút mơ hồ nào. Đúng là Kyoko của những tháng năm đầy ắp kỷ niệm.

“Anh cuối cùng cũng về rồi,” bà thì thầm bằng giọng nhẹ nhõm. “Em đã đợi anh rất lâu.”

“Anh mới đi có bốn tiếng thôi, mà chuyến câu còn do em gợi ý đấy,” như sợ bà không hiểu, ông tiếp: “Vắng anh, em sẽ có không gian hồi tưởng lại mọi chuyện.”

“Em gợi ý ư? Anh nói thật đấy chứ?”

“Thật chứ,” ông đáp, tay nhẹ nhàng gỡ vài sợi tóc rối vương trên áo Kyoko, cẩn thận chọn từng lời: “Khi em nhớ lại cả cuộc đời, lạ một chỗ là em không nhớ rõ những gì “Kyoko Quên” đã làm. Gia đình em đều nói với các bác sĩ như vậy. Chẳng ai hiểu tại sao.”

“Em biết,” Kyoko khẽ cắn môi, bàn tay trái đặt lên tay áo ông. “Như một dòng sông bị rẽ đôi. Như thể em sống hai cuộc đời song song vậy. Nửa em thấu suốt, nửa em trôi dạt. Nhưng có lẽ anh không tin đâu, đôi khi, em vẫn chọn được mình sẽ nhớ gì khi sắp quên...”

“Cả lần hẹn hò này của chúng mình cũng vậy. Em biết thời khắc gặp lại anh sắp đến, nên những lúc thức tỉnh em đã nghĩ về anh rất nhiều. Nhiều đến nỗi tâm trí em gần như chỉ có anh, lấp đầy bằng mọi đoạn đời chúng ta từng sống. Để dù, lỡ em có trở thành “Kyoko Quên” đúng lúc gặp nhau, thì anh vẫn ngự trị trong cõi tâm thức này, còn mọi vùng trí nhớ khác thì ngập giữa sương mù, anh biết không.”

“Anh là người sau cùng mà Kyoko Quên sẽ lãng quên.”

“Làm sao anh có thể chịu nổi khi nghe em nói vậy,” Qihyeon nhắm mắt chua xót. “Bao nhiêu ngày tháng khó khăn em phải chống chọi một mình, còn anh thì bị gạt ra ngoài chỉ vì một lời hứa chết tiệt năm mươi ba năm trước."

Cả hai đứng lặng. Rồi nước mắt lăn dài trên má người phụ nữ. Kyoko là người khóc trước.

“Đừng nói thế, anh. Chúng ta bị ràng buộc bởi tình thế không thể vượt qua.”

“Anh có thể! Anh không vượt qua chỉ vì tôn trọng em,” Qihyeon nhấn mạnh từng từ, vẫn cố kiềm chế để không đi quá xa trong khoảnh khắc tái hợp xao xuyến này. “Em nhìn xem, bệnh tình đang nghiền nát em rồi! Em biết là không thể cản anh bước qua thỏa thuận cũ rích đó và đạp đổ mọi giới hạn để cứu được em!”

“Đó là Alzheimer mà anh. Không gì trên đời đẩy lùi nó được... kể cả tình yêu.” Dù nói lời vô vọng, Kyoko vẫn bước tới ngả vào lòng, tựa mái đầu mềm mại vào ngực Qihyeon. Sự ấm áp của nàng xuyên cả qua làn áo, dịu nhẹ lan tỏa sâu đến tận trái tim, vỗ về tâm trạng bực bội của ông.

2073 - kyoko con nho.jpg
 
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
56
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
“Em chỉ lạc hướng khi nghĩ đến anh thôi. Nói em nghe... anh đã chờ đợi, đã chịu đựng em bao lâu rồi?”

“Thật ra không lâu đâu. Không phải anh. Đến quyền ở bên em, công khai chăm sóc, anh còn không có. Người được ở cạnh mỗi ngày là chồng em, là các con em ở Nhật - họ mới là người chứng kiến những lúc em tan loãng,” Qihyeon dường như không thể kìm thêm nữa. “Đôi khi anh không hiểu nổi Hải Vỹ đang ở đó để làm gì. Đến khi anh phát hiện ra thì bệnh đã diễn tiến rộng rồi. Anh ta gặp em hàng ngày mà không biết não vợ mình đã hình thành đám rối sợi, thùy đỉnh hai bên đã bắt đầu thoái hóa rồi sao?”

“Anh nói gì thế?” Kyoko sững nhìn ông, mở to đôi mắt ngấn nước. “Làm sao anh có thể nói vậy được?”

“Vỹ… anh Ryuji… cũng đã chín mươi hai tuổi rồi. Anh ấy bệnh gần như nằm liệt giường cả năm nay. Ryuji đã lặng lẽ chuyển đến bệnh viện liên kết với công ty gia đình, không muốn trở thành gánh nặng cho em, ở đó còn nhiều hơn ở nhà. Lẽ nào anh không thấy được cả cuộc đời anh Ryuji đã lùi lại phía sau, chịu đựng bấy nhiêu năm chỉ vì mối quan hệ lén lút của hai chúng ta sao? Làm sao anh có thể nghĩ đến chuyện giúp đỡ gì cho em nếu như ngay cả hiện thực em đang sống, anh cũng không thể nhìn thấy?”

“Anh hoàn toàn có thể đoạt lấy em khỏi tay Ryuji từ cách đây rất lâu,” Qihyeon giận dữ. “Để hai ta chưa bao giờ phải lén lút! Anh chịu đựng xa cách em chính vì không muốn anh ta tan vỡ! Trò cá cược điên rồ năm xưa anh đã thua em nên phải chấp nhận. Anh không hằn học đâu, nhưng Vỹ đúng. Anh ấy uống thuốc khi bệnh và đi viện khi không tự chăm sóc được nữa. Nhưng em thì không. Em ở mãi tận Tokyo, tỏ ra ổn để không cần anh, tự quán xuyến chịu đựng tất cả, sáu tháng mới cho anh gặp một lần, còn cố gắng nhớ mọi thứ để che giấu bệnh tật với anh, anh đã tin em để bị qua mặt như một kẻ ngốc và bây giờ thì sắp mất em mãi!”

Kyoko lặng thinh.

“Được rồi, nếu anh không có đủ danh phận để đưa em đến bệnh viện… thì cũng không ai cản được anh mang bệnh viện đến với em. Nếu thuyền không chịu ra biển, thì anh sẽ xới tung cả bờ cát để đưa biển đến với thuyền.”

Vai Kyoko rung lên. Bà vẫn nhìn ông, dòng lệ vẫn chảy từ đôi mắt buồn bã như nước mưa trong suốt thấm qua vết nứt gương cửa sổ ngày giông.

“Không phải trò cá cược đâu anh. Đó là karma - định mệnh của chúng ta. Dù có sống lại cuộc đời này mười lần, anh và em vẫn sẽ chạm phải nhau, vẫn sẽ yêu thương và chia cách đến tận cuối trời. Trong mười lần đó, thì đây… chính là lần tươi sáng nhất mà em có thể sống, để trao cho anh trọn vẹn.”

Qihyeon đứng yên, rộng vòng tay ôm nàng. Bóng đổ của ông phủ lên mình Kyoko, che mát cho người yêu giữa nắng thu tháng Mười.

“Anh xin lỗi. Anh không định làm em khóc. Anh đã quá nóng nảy, để rồi nói ra những lời không đúng mực. Anh thực lòng xin lỗi.”

“Em chỉ muốn được bên anh. Đừng xa em nữa, như sáng nay, dù em có cầu xin. Em sẽ không lặp lại điều ngốc nghếch đó đâu. Sáng nay trống vắng quá, nghĩ lại thôi em đã không thể chịu nổi rồi.”

“Và đừng để chuyến đi này của tụi mình ngập trong thuốc thang, xét nghiệm, nước mắt. Cuộc đời chưa từng dày vò em đâu, mà chính những nỗ lực y khoa tuyệt vọng… có khi lại làm điều đó.”

“Đừng lo lắng, em yêu,” Qihyeon nói, giọng ông trượt dài trong một tầng rời rã. “Anh không tuyệt vọng. Anh biết mình phải làm gì. Anh không để ngày mai sai lạc. Vì đó là logic, là định mệnh của anh - hay karma như em nói. Ngày xưa em đã đúng. Em đúng vào cả sáng nay, và hãy tin là mai này anh cũng vậy. Em, và sự nhạy bén linh cảm ấy của em nữa - thực sự phi thường.”

Ông dìu Kyoko vào trong khu Skybar, xin lỗi lần nữa vì giờ mới để ý thấy vết thương nhỏ nơi chân. Ông lau sơ dấu máu cho bà, nhấn nút gọi y tế và yêu cầu nhà bếp dọn bữa trưa. Qihyeon mở tủ mát lấy vài trái cam xanh rồi tự tay vắt. Trao ly nước cho Kyoko, ông ngồi cạnh bên, chờ bà uống được phân nửa. Bàn tay ông: lớn, hơi gầy, giờ đã bớt lạnh - khẽ ấp lên bàn tay nhỏ nhắn của bà.

2073 - skybar.jpg


“Hứa với anh,” ông gần như thì thầm. “Chìa bàn tay phi thường của em ra với anh, vào một ngày sau anh thực sự cần nó.”

“Em sẽ làm mọi điều vì anh. Nhưng với một điều kiện,” Kyoko nghiêng đầu, nháy mắt cười tươi tắn: “Phải vui trọn vẹn kỳ nghỉ này với em. Bằng không, em sẽ để mặc khi anh cần nhất đấy.”

“Sẽ như ý quý cô muốn,” Qihyeon bật cười, cúi sát để mũi hai người chạm nhau. “Chúng ta sẽ có cả hai: vừa chạy đua với thời gian, vừa thư giãn hạnh phúc. Không chỉ hai. Mà dần dà, anh sẽ có cùng em tất cả.”
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải
Top