View attachment 9400272
Em ngồi suy nghĩ rất kỹ, không biết có nên viết tiếp câu chuyện đang còn dang dở hay không. Một phần vì thấy một số Cụ có góc nhìn khác về trường hợp của em, một phần vì các “cảnh sát chính tả” rà soát từng lỗi nhỏ. Nhưng tính tới tính lui, em thấy mình vẫn nên hoàn thiện nốt câu chuyện này — biết đâu lại là chút kinh nghiệm cho những người chưa, hoặc sắp rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Sau khi tòa tống đạt hồ sơ, Thẩm phán (TP) có gọi em lên viết bản tường trình vụ việc, rồi sau đó em tường thuật lại trực tiếp cho TP nghe. Khi xem những bằng chứng em đưa ra, TP nói rằng dù sao thì đây cũng là quan hệ mua bán sức lao động. Nếu em thấy công ty đơn phương chấm dứt trái luật, thì yêu cầu hợp lý nhất vẫn là buộc họ thực hiện nghĩa vụ theo Điều 41 và hoàn tất BHXH. Không nên đi quá xa vì sẽ rất tốn thời gian và “mất hay”.
Nghe đến đó, cộng với những gì em đã chuẩn bị, em cũng hiểu ngầm được ý TP muốn định hướng thế nào rồi. Tuy vậy, em vẫn thể hiện rõ thiện chí, không hề muốn làm khó công ty, sẵn sàng hòa giải sớm nhất có thể.
Hôm đó em ra về. À, hôm ấy TP tống đạt đến
hai lần mà phía công ty vẫn không lên. TP còn bảo, nếu họ cứ nhất quyết tránh mặt, TP sẽ nhờ Thư ký xuống tận nơi.
Một tuần sau, có hai người phía công ty chủ động gọi cho em, tự xưng là luật sư, xin hẹn gặp — và họ còn đòi vào
tận nhà em để trao đổi. Em từ chối ngay. Thực ra, em cũng lo vì trong đơn phải ghi địa chỉ nhà (do tòa yêu cầu để tống đạt hồ sơ), nên sợ công ty dựa vào đó mà tới gây sức ép.
Em đề nghị chỉ làm việc tại công ty, tòa án, hoặc quán cà phê mà em chọn.
Tối hôm đó, canh lúc em vừa bước ra khỏi nhà thì hai anh ấy… đi thẳng vào trong, tự xưng là phó giám đốc. Vợ em thấy vậy hoảng quá gọi em về gấp. Em quay video và yêu cầu hai người đó bước ra khỏi nhà, nhưng họ vẫn cố ở lại. Em buộc phải gọi CA khu vực tới giải quyết.
Khi thấy tình hình căng lên, họ nói rằng “thừa lệnh công ty đến để hỗ trợ chi phí nghỉ việc” cho em. Em từ chối làm việc trong nhà khi chưa có sự đồng ý của em. (Em có đính kèm email gửi công ty về việc này.)
Sau đó, hai bên đồng ý gặp tại công ty (lúc này văn phòng đại diện đã đổi địa điểm). Sau một hồi tranh luận, có vẻ họ bị đuối lý về mặt luật, nên đề xuất bồi thường cho em 4 tháng lương cơ bản. Đương nhiên là em không đồng ý.
Họ hỏi em muốn gì. Em không dám đưa ra con số, vì sợ họ vin vào để gán tội “tống tiền” — phần này em cực kỳ cẩn trọng. Nên em chỉ nêu rõ quan điểm: vì công ty không chứng minh được lý do đơn phương, cũng không báo trước đúng luật, vậy nên em chỉ yêu cầu thực hiện
đầy đủ và đúng Điều 41 Bộ Luật Lao Động 2019, hoàn tất nghĩa vụ BHXH từ 2024 đến 2025, thu hồi quyết định cũ và xác lập lại bản chất vụ việc.
Họ đề xuất 30 triệu. Em từ chối và nói sẽ chờ tòa ra bản án. Em không yêu cầu bất kỳ khoản tiền nào. Em tự tin vì mình nắm khá rõ quy định.
Hai bên không tìm được tiếng nói chung, em về và việc đầu tiên là trình báo lại sự việc với CA khu vực.
Đến đây, em cũng đính kèm email đã gửi công ty về toàn bộ vụ việc. Cá nhân em nhận thấy công ty xử lý thiếu triệt để, sai sót nhưng không chịu nhận, cố chấp và ngụy biện. Mà càng kéo dài thì chi phí cho luật sư, đi lại Hà Nội – TP.HCM còn tốn hơn rất nhiều so với việc thực hiện nghĩa vụ theo luật. Và nếu đi đến cùng, thì
Bảo hiểm xã hội và Thuế TNCN chắc chắn cũng không để yên, vì trong đơn em đã đưa ra bằng chứng rất chi tiết và thuyết phục.