- Biển số
- OF-836509
- Ngày cấp bằng
- 4/7/23
- Số km
- 3,252
- Động cơ
- 191,539 Mã lực
Giống voz. Mà ko, dark voz.OF giờ thành vnexpress. Cụ copy cái link luôn đi.
Giống voz. Mà ko, dark voz.OF giờ thành vnexpress. Cụ copy cái link luôn đi.
ảnh thì chờ e nhéTả như cụ thà không tả còn hơn, ý em là ảnh đâu?
toàn cực phẩmthành f77 OFGiống voz. Mà ko, dark voz.


Còn ạTruyện còn nữa không cụ hay hết rồi![]()
Cơ mà rồi sao nữa???Về nhà, tôi gọi vợ về dưới danh nghĩa trông con. Khi cô ấy bước vào, tôi ngồi trong bóng tối phòng khách.
"Con đâu?" cô hỏi, giọng hơi run.
"Gửi nhà bà ngoại rồi," tôi đáp, bật đèn. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cô, làm lộ rõ vẻ hoảng hốt. "Hôm nay em chơi pickleball vui không?"
"V... vui ạ," cô ấp úng.
"Với ai?" tôi hỏi, giọng băng giá.
Cô ấy cố trấn tĩnh: "Với chị Hoa, chị Lan như mọi khi..."
Tôi đứng dậy, tiến đến gần. "Chị Hoa, chị Lan hay là với một người đàn ông lái xe máy màu đen? Tại nhà nghỉ Hương Giang?"
Mặt cô ấy biến sắc. "Anh... anh đi theo em?"
"Chiếc vợt pickleball còn mới tinh đã tố cáo em," tôi nói, giọng nghẹn lại. "Một năm qua, em không hề chơi thể thao. Em đi gặp nhân tình."
Cô ấy ngã quỵ xuống sàn, nước mắt giàn giụa. "Em xin lỗi... em không cố ý... chỉ là..."
"Chỉ là gì?" tôi gằn giọng. "Chỉ là tình cờ cởi đồ với hắn? Chỉ là tình cờ lên giường với hắn?"
Cô ấy ôm chặt lấy chân tôi. "Anh tha thứ cho em... vì con, vì chúng ta..."
Tôi nhìn xuống người phụ nữ đang khóc nức nở, lòng đau như cắt. Đứa con gái bé bỏng của chúng tôi, mái ấm 8 năm, tất cả như đang vỡ vụn trước mắt.

Như này thì đã cởi lớp trang phục cuối cùng đâu ? cụ cứ bốc phétHọ cởi bỏ những lớp trang phục cuối cùng. Cơ thể vợ tôi - cơ thể mà tôi nghĩ mình biết rõ từng đường cong - giờ đây uốn lượn dưới bàn tay người đàn khác. Tiếng rên rỉ quen thuộc mà tôi từng nghe trong phòng ngủ vọng ra trong tâm trí tôi, nhưng giờ đây nó thuộc về kẻ khác.
View attachment 9446238

... tôi khẽ gạt tay cô ta ra khỏi chân thì "choang" tôi lách người tỉnh dậy sau tiếng cốc vỡ. Hóa ra tôi ngồi uống trà đá mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Về nhà, tôi gọi vợ về dưới danh nghĩa trông con. Khi cô ấy bước vào, tôi ngồi trong bóng tối phòng khách.
"Con đâu?" cô hỏi, giọng hơi run.
"Gửi nhà bà ngoại rồi," tôi đáp, bật đèn. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cô, làm lộ rõ vẻ hoảng hốt. "Hôm nay em chơi pickleball vui không?"
"V... vui ạ," cô ấp úng.
"Với ai?" tôi hỏi, giọng băng giá.
Cô ấy cố trấn tĩnh: "Với chị Hoa, chị Lan như mọi khi..."
Tôi đứng dậy, tiến đến gần. "Chị Hoa, chị Lan hay là với một người đàn ông lái xe máy màu đen? Tại nhà nghỉ Hương Giang?"
Mặt cô ấy biến sắc. "Anh... anh đi theo em?"
"Chiếc vợt pickleball còn mới tinh đã tố cáo em," tôi nói, giọng nghẹn lại. "Một năm qua, em không hề chơi thể thao. Em đi gặp nhân tình."
Cô ấy ngã quỵ xuống sàn, nước mắt giàn giụa. "Em xin lỗi... em không cố ý... chỉ là..."
"Chỉ là gì?" tôi gằn giọng. "Chỉ là tình cờ cởi đồ với hắn? Chỉ là tình cờ lên giường với hắn?"
Cô ấy ôm chặt lấy chân tôi. "Anh tha thứ cho em... vì con, vì chúng ta..."
Tôi nhìn xuống người phụ nữ đang khóc nức nở, lòng đau như cắt. Đứa con gái bé bỏng của chúng tôi, mái ấm 8 năm, tất cả như đang vỡ vụn trước mắt.
Đừng ra sớm nhéKhi chúng tôi hòa làm một, cả căn phòng như nín thở. Mai nhắm nghiền mắt, đôi môi mím chặt. Tôi cảm nhận được sự co thắt nhẹ, sự đón nhận nồng nhiệt từ cơ thể cô.
"Chậm thôi anh," Mai thều thào, tay ôm chặt lấy lưng tôi.
Chúng tôi tìm thấy nhịp điệu chung - không vội vã, không cuồng nhiệt, mà chậm rãi, sâu lắng. Mỗi chuyển động như một lời thì thầm, mỗi cái chạm như một lời hứa.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, trên cổ. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp hơn, hòa quyện vào nhau trong không gian ấm áp. Cái lạnh bên ngoài không còn quan trọng nữa - bên trong căn phòng này, nhiệt độ đang tăng lên từng phút.


Đúng lúc đó cụ DurexXL thò cổ vào bảo, mua 1 tặng 1 đây, mại dzô mại dzô.Khi chúng tôi hòa làm một, cả căn phòng như nín thở. Mai nhắm nghiền mắt, đôi môi mím chặt. Tôi cảm nhận được sự co thắt nhẹ, sự đón nhận nồng nhiệt từ cơ thể cô.
"Chậm thôi anh," Mai thều thào, tay ôm chặt lấy lưng tôi.
Chúng tôi tìm thấy nhịp điệu chung - không vội vã, không cuồng nhiệt, mà chậm rãi, sâu lắng. Mỗi chuyển động như một lời thì thầm, mỗi cái chạm như một lời hứa.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, trên cổ. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp hơn, hòa quyện vào nhau trong không gian ấm áp. Cái lạnh bên ngoài không còn quan trọng nữa - bên trong căn phòng này, nhiệt độ đang tăng lên từng phút.