1M không ra việc. 1M mà cụ đảm bảo ra việc thì em đầu tư ngay 

Từng này tiền chưa mua được đủ đồ để thử, thử xong có ra được KQ mong đợi hay không còn là chuyện khác.1M không ra việc. 1M mà cụ đảm bảo ra việc thì em đầu tư ngay![]()
Từng này tiền chưa mua được đủ đồ để thử, thử xong có ra được KQ mong đợi hay không còn là chuyện khác.
Đào giếng sâu vào lòng đất chẳng phải là công việc đại trà, không phải ai cũng muốn làm và muốn chưa chắc đã làm được vì không chỉ khó mà là 1 việc rất đắt!
Đầu tiên cụ thớt tiết kiệm 90%, sau 10 trang thì áng chừng 50%, sau 20 trang thì ~30%.Khi đi gọi vốn mà kiểu: "nếu 1M không đủ thì tối đa 5M sẽ đủ" thì nhà đầu tư rén là phải.
Bao nhiêu % chắc không quá quan trọng, mà kêu gọi 1 số tiền rất lớn không được thì quy kết không yêu khoa học. Lại còn đặt đết lain cho những người được coi có yêu 1 chút.Đầu tiên cụ thớt tiết kiệm 90%, sau 10 trang thì áng chừng 50%, sau 20 trang thì ~30%.![]()
1M và 5 năm là e đảm bảo hoàn thành đến bước tạo đc hệ thống có thể khoan sâu 1-2km vào lòng đất. Làm bước đó thành công nghĩa là e đã thử nghiệm thành công kỹ thuật khoan nhiệt trên hiện trường.1M không ra việc. 1M mà cụ đảm bảo ra việc thì em đầu tư ngay![]()
Tiết kiệm 90% với tỉ lệ chi phí cho xử lí sự cố là 25%, lấy tương tự với khoan sâu hiện tại.Đầu tiên cụ thớt tiết kiệm 90%, sau 10 trang thì áng chừng 50%, sau 20 trang thì ~30%.![]()
Ý tưởng hay và của tương lai. E nghĩ 1tr usd là ko nhiều với các tập đoàn mà cụ nói đã gặp. Có thể còn lý do khác ngoài các lý do liệt kê trên mà họ chưa chấp nhận hợp tác. Tuy nhiên, E sẽ lưu ý việc này, hồi âm cụ sau khi có thông tin.Chào các cụ. Em muốn chia sẻ chút về câu chuyện của em.
Em hiện đang làm PhD ở Trung Quốc (tháng 9 này mới chính thức bắt đầu, trước đó em học thạc sĩ ở cùng trường). Em nghiên cứu về mảng năng lượng địa nhiệt.
Trong quá trình học thạc sĩ, ngoài làm luận án, em có một ý tưởng nghiên cứu độc lập (không dưới sự hướng dẫn của giáo sư, ko sử dụng cơ sở vật chất của trường), về kỹ thuật khoan sâu trong địa nhiệt. Đó là ý tưởng sử dụng nhiệt để khoan (xem trong bài này), khi đọc được, em vô cùng hào hứng và chế ra một mô hình nhỏ để thí nghiệm thử. Kết quả thì không như mong đợi, ý tưởng này không thực hiện được.
Nhưng em ko bỏ cuộc. Sau một thời gian suy nghĩ, em nảy ra một ý tưởng khác, khi thí nghiệm thử thì thành công vượt mong đợi! Sau đó em thực hiện các tính toán lý thuyết, và kết quả thì không thể tin nổi: về chi phí cho một hố khoan sâu 10km, kỹ thuật khoan thông thường tốn 10-20 triệu USD để thực hiện, còn ý tưởng của em chỉ tốn 0.5-1 triệu USD (em đã xét đến tất cả các hệ số hao hụt, lỗi ở mức cao, lấy mọi đơn giá ở cận trên, và khấu hao thiết bị cho chỉ một dự án).
Nếu ý tưởng này thực hiện thành công, thì:
- Các bác có thể khoan ở bất cứ đâu để lấy nhiệt (cứ khoan đủ sâu là có nhiệt), từ đó khai thác địa nhiệt điện. Chi phí điện địa nhiệt theo kỹ thuật của em chỉ 1.300/kWh. Điện sạch (không thải CO2), hoàn toàn ổn định (không như mặt trời hay gió), an toàn (không sợ rủi ro như hạt nhân), chi phí vận hành gần bằng 0 (không như điện than hoặc LNG), và có thể xây nhà máy ở bất cứ đâu (không như thủy điện). Nói nôm na, nó gần như năng lượng vĩnh cửu.
- Cho dù không khai thác địa nhiệt điện được, thì nguồn nhiệt trực tiếp cũng đủ để phục vụ nhu cầu sấy, phơi, tiệt trung chất lỏng, xúc tác hóa chất,.... Nhu cầu năng lượng cho những hoạt động trên chiếm khoảng 5-7% tổng nhu cầu điện của Việt Nam.
- Kỹ thuật khoan này còn có thể áp dụng để khoan thăm dò dầu khí, khoảng sản,....
Tóm lại, tiềm năng của nó là cực kỳ lớn. Tất nhiên, để đi từ ý tưởng đến hiện thực thì em cần thí nghiệm - và việc này cần tiền. Em ước tính cần khoảng 0.8-1 triệu USD (tất nhiên là không cần 1 cục, có thể giải ngân theo từng bước, chi phí cho các bước đầu thì khá nhỏ thôi). Sau khi nảy ra ý tưởng, em không báo ngay cho giáo sư hướng dẫn bên Trung Quốc. Em mang về Việt Nam, và cố liên hệ với một vài đơn vị để hi vọng có thể phát triển ý tưởng này ở Việt Nam - mặc dù chắc chắn làm ở Trung Quốc hay phương Tây thì sự hỗ trợ sẽ tốt hơn nhiều. Em hi vọng Việt Nam có thể nắm độc quyền công nghệ này, hoặc ít nhất là đi trước thế giới, với hướng nghiên cứu của mình.
Tuy nhiên, trong mùa hè này, em đã cố liên hệ, bằng nhiều cách: đến gặp trực tiếp, gửi mail, gửi công văn giấy, cho nhiều bên: các Bộ, các tập đoàn nhà nước (EVN, PVN, Viettel,...), các tập đoàn tư nhân (Vin, Hòa Phát, Trung Nam,...). Cũng có một số bên phản hồi, còn lại phần lớn là không hồi âm. Một số bên mời em qua họp, và họ cũng đánh giá cao ý tưởng của em, nhưng cuối cùng thì không bên nào chốt, lí do thường xoay quanh: không có quy trình cho việc này, không có tiền lệ, hoặc quá mới,.... Hay nói cách khác, họ SỢ VIỆC ĐI ĐẦU - em cảm nhận rõ ràng như vậy. Họ thích làm những thứ quen thuộc, an toàn, chứ không phải một thứ mới tinh, cho dù chi phí không hề lớn - em sẵn sàng bắt đầu với một mức hỗ trợ nhỏ, tăng dần theo tiến độ.
Trong tuần tới, em còn đi họp với một bên nữa, nhưng không hi vọng gì nữa rồi. Nếu hè này em không tìm được đối tác nào ở Việt Nam, thì em sẽ quay lại Trung Quốc và trình bày vs giáo sư hướng dẫn, và thực hiện nghiên cứu ở Trung Quốc, hoặc tìm các nguồn hỗ trợ từ phương Tây. Tất nhiên, dù làm ở đâu thì em cũng sẽ cố gắng hết sức để biến ý tưởng thành hiện thực. Và có thể 5-10 năm sau, kỹ thuật này thử nghiệm thành công, Trung Quốc bắt đầu spam địa nhiệt điện và tận hưởng nguồn năng lượng sạch siêu rẻ, siêu ổn định, còn Việt Nam thì vẫn đang loay hoay với cái gông "năng lượng xanh" trên cổ.
Cứ nghĩ đến việc này là em lại thoáng buồn, nhưng đành chấp nhận - không phải tự nhiên mà có nước giàu nước nghèo trên đời. "Chim khôn chọn cành mà đậu", em phải tự biết tìm nơi có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình thôi.
Câu chuyện của em là như vậy, cám ơn các cụ đã đọc.
e nghĩ từ thử nghiệm đến thương mại vẫn còn xa vời lắm cụ ah. mấy năm trước e có làm 1 dự án ( bắt nguồn từ 1 đề tài bảo vệ luận án gì ấy của thầy giáo khoa polymer trong trường Bách Khoa) với 1 thầy ở Bách Khoa, nếu thành công thì giờ chắc số 1 Việt Nam ( trong 1 dòng sp của ngành filler masterbatch) vì nguồn khách có, tiền có, nhân lực có ... Nhưng rồi cũng thất bại khi sx bán ra thị trường. Sau ấy nghĩ lại tại sao bọn Ấn, Trung ... nó ko làm? chắc chắn là nó ko khả thi khi ra thị trường rồi.1M và 5 năm là e đảm bảo hoàn thành đến bước tạo đc hệ thống có thể khoan sâu 1-2km vào lòng đất. Làm bước đó thành công nghĩa là e đã thử nghiệm thành công kỹ thuật khoan nhiệt trên hiện trường.
Còn khoan sâu hơn sau đó thì tùy yêu cầu của người thuê mà làm. Còn ý cụ nói "ra việc" nghĩa là làm được gì?
1. E ko gọi số tiền lớn từ đầu, e sẵn sàng chia nhỏ ra theo tiến độ. E trân trọng mọi sự hỗ trợ dù là nhỏ nhất.Bao nhiêu % chắc không quá quan trọng, mà kêu gọi 1 số tiền rất lớn không được thì quy kết không yêu khoa học. Lại còn đặt đết lain cho những người được coi có yêu 1 chút.
Mức độ chặt chẽ của quản lý ngân sách nhà nước không nói, người ký duyệt không thể vô tư thích thì cho vì cho không đúng sẽ bị truy tố. Chỉ với vài ba cái quảng cáo như thế này thì ông nào dám cho, dù chỉ 1 đồng thôi để đánh đổi sự an toàn của họ?
Với tư nhân thì dù người không đánh giá khả năng sinh lời, chỉ muốn lấy tiếng họ cũng phải cân nhắc số tiền bỏ ra với khả năng thành công để lấy về được tiếng "yêu khoa học". Liệu có người nào chẳng thấy cái gì phía trước lại bỏ ra số tiền cực lớn không?
Cám ơn cụ!Ý tưởng hay và của tương lai. E nghĩ 1tr usd là ko nhiều với các tập đoàn mà cụ nói đã gặp. Có thể còn lý do khác ngoài các lý do liệt kê trên mà họ chưa chấp nhận hợp tác. Tuy nhiên, E sẽ lưu ý việc này, hồi âm cụ sau khi có thông tin.
Cám ơn cụ.e nghĩ từ thử nghiệm đến thương mại vẫn còn xa vời lắm cụ ah. mấy năm trước e có làm 1 dự án ( bắt nguồn từ 1 đề tài bảo vệ luận án gì ấy của thầy giáo khoa polymer trong trường Bách Khoa) với 1 thầy ở Bách Khoa, nếu thành công thì giờ chắc số 1 Việt Nam ( trong 1 dòng sp của ngành filler masterbatch) vì nguồn khách có, tiền có, nhân lực có ... Nhưng rồi cũng thất bại khi sx bán ra thị trường. Sau ấy nghĩ lại tại sao bọn Ấn, Trung ... nó ko làm? chắc chắn là nó ko khả thi khi ra thị trường rồi.
Năng lượng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi mà chỉ chuyển hoá từ dạng này qua dạng khác.Em thì luôn mong muốn có 1 loại vật liệu gì luôn giữ đc nhiệt độ cao hơn môi trường để làm cái nắp bồn cầu, mùa đông ngồi cho ấm đít. Nguyên lý này chắc là ko thể vì sự trao đổi nhiệt. Loại nắp điện thì giá hơi cao và có vẻ cồng kềnh
vâng, ý e chỉ là để đến thành công thì phải trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng vì thế mà ko làm thì ko thành công được. Chúc dự án của cụ thành côngCám ơn cụ.
Tất nhiên, e có tìm hiểu xem đã có bên nào thử nghiệm hệ thống tương tự của e chưa. E ko tìm thấy, và cũng không thấy lí do gì khiến nó không khả thi. E kết luận, đơn giản là thiên hạ chưa nghĩ ra thôi.
Nếu làm cái gì mới cũng đinh ninh "chắc cái này phải có vấn đề gì nên chưa ai làm" thì mãi mãi chả bao giờ làm đc cái gì mới. E có nghi ngờ và tìm hiểu (chắc chắn e đã tìm hiểu kỹ hơn bất cứ ai ở đây), nhưng không tìm ra lí do để dừng lại, thì phải làm tiếp thôi.
Cám ơn cụ!vâng, ý e chỉ là để đến thành công thì phải trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng vì thế mà ko làm thì ko thành công được. Chúc dự án của cụ thành công
Không từ đầu, nhưng đến được KQ (dù có tốt hay xấu) thì cũng phải chi đủ để làm xong, không phải người này chỉ chi 1 triệu VN Đồng xong chờ người sau 2-3 triệu VN Đồng và người cuối cùng cả mấy triệu đô!1. E ko gọi số tiền lớn từ đầu, e sẵn sàng chia nhỏ ra theo tiến độ. E trân trọng mọi sự hỗ trợ dù là nhỏ nhất.
2. E không yêu cầu họ xuất tiền trực tiếp. Họ có thể làm 1 đề tài nghiên cứu cho chính họ, mua thiết bị máy móc, rồi thuê e làm. E chỉ cần có thiết bị để làm.
3. E cũng không đặt deadline gì cả. Nếu có bên nào bày tỏ thiện chí muốn trao đổi sâu hơn thì e sẵn sàng chờ. Nhưng không có bên nào, vậy thì e tự đi tiếp mà không chờ thôi. Việc đợi đến hết tháng 8 là lịch trình cá nhân của e, e ko yêu cầu phải đạt thỏa thuận nào trong tháng 8 cả.
1. Chi theo tiến độ thì tránh được rủi ro. Chẳng hạn e thất bại ngay ở bước đầu, thì nhà đầu tư không mất tiền cho bước tiếp theo. Còn tất nhiên để ra đến sản phẩm thì phải chi đủ.Không từ đầu, nhưng đến được KQ (dù có tốt hay xấu) thì cũng phải chi đủ để làm xong, không phải người này chỉ chi 1 triệu VN Đồng xong chờ người sau 2-3 triệu VN Đồng và người cuối cùng cả mấy triệu đô!
Còn dù bác có gọi đết lain hay không, nhưng đừng nói tháng 9, tháng 10 mà em cam đoan trong năm nay thì việc xem trong cái đơn xin cấp bản quyền (chắc gọi đúng hơn là pây sần) của bác, nếu được xét thì họ chưa đủ thời gian để xem trên thế giới này có cái bản quyền nào được cấp mà mô tả gần giống với nội dung của bác, chứ đừng nói đến các bước khác trong cả thủ tục để công nhận.
Khi chưa có cái này thì bác hãy quên về tiền từ ngân sách Nhà nước. Thủ tục không chỉ rườm rà, mà để cấp như bác đang viết thì chắc QH nước CHXHCNVN cần họp 1 phiên để bàn ngoại lệ giống như cho cái DA đường sắt cao tốc.
Còn tư nhân thì có thể họ thoáng hơn 1 chút, nhưng họ sẽ đòi hỏi như em viết ở trên, nếu không phải vì lợi nhuận thu được thì cũng phải là cái tiếng "yêu khoa học". Tiền họ chỉ chi ra khi cái xác suất nhận về đủ cao, chi ra bao nhiêu phụ thuộc vào độ cao của cái danh tiếng ấy. Chi đến cỡ triệu đô thì mấy cái danh hiệu đang được trao chỉ "hít khói"!
Ai biết em (trong này khá nhiều người biết) thì sẽ biết em sợ khó đến đâu.Nói thật, em chả lạ gì giọng của cụ. Cao cao tại thượng, cái gì cũng "khó lắm, rắc rối lắm, phải đảm bảo quy trình này, thủ tục kia, nhiều rủi ro phải xem xét lắm". Cái đó ai cũng biết, khác biệt là giữa việc chỉ ngồi đưa ra đống khó khăn ấy và phủi tay, và việc cùng nhau đưa ra phương án hợp tác để giải quyết vấn đề.
...