- Biển số
- OF-319947
- Ngày cấp bằng
- 16/5/14
- Số km
- 2,928
- Động cơ
- 282,178 Mã lực


"Em giấu mùa Thu trong tóc láEm cầm trên tay một nửa mùa Thu
Còn một nửa ai người đem giấu mất
Em thẹn thùng giấu vào Thu điều bí mật
Có anh về trọn vẹn mùa Thu em
Sớm mùa Thu nghe gió lao xao, nghe nắng vàng ươm vờn trên vòm lá sau vườn, nghe mùi món ăn thơm lừng toả ra từ còm của mợ Red, chỉ thèm trốn việc ngồi ở nhà nhâm nhi 1 ly trà pha từ những bông cúc hái sau vườn và đợi “ai đó” về là trọn vẹn 1 mùa Thu
![]()
Sữa vẫn xanh rì, chửa bung hoaEm góp tí con cóc cũ theo mạch mùa Thu của thớt. Có lẽ bao nhiêu tử tế đàng hoàng nhất của em đặt cả đây rồi; giờ kiểu gì cũng đục ngàu!
Em ơi
Nắng vàng ngọt lịm, trời xanh trong
Hoài niệm tay thơm cốm làng Vòng
Thu về bao mắt buồn man mác
Chẳng biết nhớ gì, cứ đợi mong.
Mùa thu như cô gái kiêu kỳ
Năm trước dùng dằng dỗi anh đi
Cà phê góc phố anh đợi mãi
Bên gốc me già, mấy cội si.
Thu đã về đây, rất nhẹ nhàng
Heo may len lỏi phố lang thang
Anh muốn chạm tay mà chỉ sợ
Sợ thu rơi mất, tựa lá vàng.
Thu đã về rồi, sữa nở chưa?
Những chiều thả gió rắc hoa mưa
Em đi, đi mãi vào phố Phái
Nắng rơi hè phố, nắng đung đưa.
![]()
Tháng tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ?Thu về sắc lá chuyển vàng
Anh đi để lại trong nàng thằng cu![]()
![]()

Váy áo của cô gái trong hình cụ post mang cả mùa Thu, đẹp quá.
Trong thời kỳ lên cân, mợ nên làm việc nhẹ nhàng, kết hợp bồi dưỡng và nghỉ ngơi tĩnh dưỡngTháng tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ?
Từ độ người đi em lên mấy cân liền...
![]()

Mợ chủ đang "sổ sữa" mà cụ nỡ tư vấn ntn thì mợ í lại tốn tiền nới cửa đấy!Trong thời kỳ lên cân, mợ nên làm việc nhẹ nhàng, kết hợp bồi dưỡng và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng![]()

Đủ nhị bát thập ngày là lại gọn gàng thôi mà cụMợ chủ đang "sổ sữa" mà cụ nỡ tư vấn ntn thì mợ í lại tốn tiền nới cửa đấy!![]()

Thu về nhắc đến cốm, em nhớ 1 câu trong bài hát “Paris có gì lạ không em” phổ thơ Nguyên Sa, Elvis Phương hay hát bài này:Sữa vẫn xanh rì, chửa bung hoa
Lòng riêng ai đó vẫn thật thà
Trời Thu man mác, chiều Thu vắng
Đêm nặng tình ai giữa ánh trăng
Anh có nhớ ngày Thu rất trong
Tay em thơm mãi cốm làng Vòng
Gói hương trong lá, Sen bọc Cốm
Mang cả tình ai những đợi mong
Thu đến bên nhà, Thu rất Thu
Vẳng nghe đâu đó tiếng chim gù
Màu Thu nhuộm tím trong thương nhớ
Ai thả giữa đời một lời ru?
Em vẫn se sua với lụa là
Vẫn hay phù phiếm với muôn hoa
Vẫn thường hay hát như ngày trẻ
Sợ một sớm mai, em sẽ già...
[...]Thu về nhắc đến cốm, em nhớ 1 câu trong bài hát “Paris có gì lạ không em” phổ thơ Nguyên Sa, Elvis Phương hay hát bài này:
Ví thử lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen.
Em nhầm đấy ạ. Chuẩn gốc là “Vẫn hỏi lòng mình...” và câu kia là “... lá khởi vàng chưa nhỉ?” Nhiều khi đồng âm điệu dễ bị nhầm, nhưng giá trị thì chữ “khởi” rất hay và đắt giá hơn rơi rất nhiều![...]
"Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay"...
Em cũng thích đọc thơ Nguyên Sa, vừa mộc mạc, nhưng lại có gì đó rất "thanh" rất "trong". Vẻ đẹp mà Nguyên Sa viết trong thơ, dung dị nhưng cảm tưởng có một ánh sáng phủ mờ lên chủ thể; đôi khi cảm thấy hơi liêu trai...
Em có một vài điều cần "Tháo gỡ" đây này:
..."Trời cao có núi bắc cầu
Trong ta vực thẳm cúi đầu nghe mưa"...
Trong "Paris có gì lạ không em", Nguyên Sa viết bản gốc là "ví thử" hay "vẫn hỏi lòng mình là hương cốm" vậy cụ Chuột? Như Tô Như Châu viết: "Tháng tá mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ?", mà em thấy nhiều người gõ lại là "tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ?". Em đang bị nhầm lẫn ở đâu chăng?


Em vừa xem xong "Trọn đời trọn kiếp" của Trung Quốc cách đây mấy hôm. Thấy có nhiều điểm na ná với bài tản văn mà cụ Xù chia sẻ. Hai nhân vật, cũng ở cách xa nhau. Một ở Bắc Kinh, một ở Mỹ. Tuổi thơ lớn lên với sự "lẽo đẽo" của cậu bạn Triệu Vĩnh Viễn, An Nhiên mặc định họ sẽ đi cùng nhau đến khi trưởng thành, và sẽ có một kết thúc thật sự "trọn vẹn".Tình cờ đọc đc bài viết, lòng cứ thấy nao nao...Xin chia sẻ vs cả nhà:
Hãy cứ để cho thu Sài Gòn – Hà Nội nhớ nhau(Tấm Gương)- Chiều Hà Nội về ngang con phố, sắc vàng nhuộm sáng một khoảng trời. Gió cuốn lá ướp nắng bay ngược chiều vòng xe. Đưa tay khẽ vén lại tóc, em thấy hoa sữa rơi cài lên tóc tự bao giờ.
Sài Gòn chắc bây giờ vẫn đôi cơn mưa còn vương màu nắng hạ. Nhưng anh à! Ở đây áo thu đã buông nửa mùa.
Sài Gòn vào thu đôi khi chỉ là một khoảnh khắc, nhưng Hà Nội vào thu trong biết bao nỗi nhớ dài… Ngày anh bảo em quên là lúc em chưa bao giờ thôi nhớ.
Chiều Hà Nội tan tầm,kéo em qua con đường nghẹn xe và ngập ngụa khói bụi… anh vòng xe đưa em qua Hồ Tây lộng gió.Em ghé cằm vào vai anh hỏi nhỏ “Con đường quanh hồ này, điểm mình bắt đầu cũng chính là điểm kết thúc phải không anh?”… Anh cười “Đặt chân đến nơi này cùng người thương, dẫu anh có băng qua nó hàng trăm lần đến thuộc thì vẫn không biết đâu là điểm dừng”. Nước Hồ Tây vẫn trong xanh và mênh mang như ngày ấy,chỉ có điều sóng vỗ vào đáy mắt em gợn buồn: Anh đã dừng chân nhưng bao giờ kết thúc ?
Hà Nội không đẹp trước mắt ai vội vàng.Phải! Câu cửa miệng của hai đứa vẫn là “Hà Nội không vội được đâu”. Là đôi lúc dành hẳn một buổi chiều để cùng đạp xe rong ruổi khắp những con đường trên chiếc xe đạp cũ màu xanh lá chuối, lang thang vào con hẻm yên bình có cây sấu già canh gác, như thể đi hẹn hò với ngõ nhỏ. Vào lại ra, ra lại vào như để nhắc U già mỗi khi rót cho ai cốc nhân trần ngòn ngọt thì đừng quên hai đứa. Ánh mắt ai hiền hòa và tĩnh lặng đến nỗi sự hối hả dòng người ngoài kia cũng phải thôi vội vàng.
Ngón tay đan chặt vào nhau cũng có lúc phải chia lìa.Anh rời Hà Nội.Còn ngõ và em.Chúng em vẫn có đôi, chúng em không khóc. Niềm thương vẫn ở đây, sao anh cứ vội vàng ...
Thu Hà Nội nồng nàn, Tháng Chín về nhắc nhớ “Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ. Cốm sữa vỉa hè thơm bước chân qua”, em có thể tự tay mua cho mình thứ cốm xanh quý giá ấy - món quà quê xinh xinh bọc trong những lá sen xanh mướt vẫn còn chỗ đứng giữa cuộc đời sôi động . Nhưng biết bao giờ em lại được nhận gói cốm thơm gói ghém cẩn thận ấy từ anh, liệu anh có quay về đặt Thu vào đôi tay em một lần nữa,yêu thương gửi đi nhưng sao không giữ chặt …
Từ nửa kia đất nước, anh gọi về: “Nắng ở đây ngủ quên đến tận chiều em ạ,buồn lắm những cơn mưa” Em nhoẻn cười và nói bâng quơ như thói quen để che đi cảm xúc.Sài Gòn chào thu khi tờ lịch tháng 9 bị bóc vội vàng, hơi thở mùa mờ nhạt có làm anh nhớ đến thu Hà Nội và liệu rằng có bao giờ ngồi giữa thành phố hơn bảy triệu con người bất chợt nhìn thấy bóng em băng qua nỗi nhớ? Đâu đó trong lòng thu Hà Nội vẫn giữ một góc riêng đợi bước chân Sài Thành, cũng như những khung ảnh cũ kĩ của thời gian Thu cũng không nỡ cất riêng để ngắm mãi một mình.
Chơi vơi trong sự nhớ quên,giữa công việc và hoài bão của cả đời hai đứa theo đuổi,giật mình đặt tay lên ngực trái mới sực nhớ rằng con tim mình đã lạc nhịp từ lâu. Tại sao sự nhẹ nhàng và bao dung của lòng thu Hà Nội không thể nối hai nhịp lạc nhau ấy trở về thành một...Thôi đừng cố, hãy cứ để cho Sài Gòn – Hà Nội nhớ nhau…