[Funland] [Dáng và Da] Những câu chuyện bên lề chưa kể

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,928
Động cơ
282,178 Mã lực
Đọc những dòng tự sự của mợ, mình cảm thấy tâm trạng nó rất nhiều cảm xúc hòa quyện lại vs nhau. Một chút da diết....một chút lãng đãng cứ chầm chậm trôi qua trong bộ não như cuốn film chiếu chậm...
Mấy nay, thời tiết SG nắng oi bức, lòng thầm cầu mong có vài trận Mưa! rào xua tan bớt cái ngột ngạt, để tránh tình trạng uống nước thay cơm!
Nghe mợ nói đã từng cùng Mưa! cùng nhau đi suốt đoạn đường 365 ngày - một năm - thời gian ko quá dài nhưng cũng ko phải là ngắn - trong lòng cũng có thoáng chút ghen tị....
Nhưng nghĩ lại....cũng mừng! Ở SG mà Mưa! liên miên suốt 1 năm thì chắc cụp xương sống vì phải cong lưng ra cầm xô chậu tát nước vì ngập! :D
:-":-":-" Mưa! ơi.... Mưa! ơi.... Mưa! gieo sầu nhân thế... Mưa! nhớ ai.....:-/
Tháng Ba năm nay có vẻ vẫn còn lưu luyến mùa Xuân lắm, nên "gọi" nắng về mà gió vẫn heo heo. Không như năm cũ, lúc em mới nói lời tạm biệt với anh Covid. Khi ấy, vẫn còn bần thần, sợ sệt. Trải qua những ngày lo lắng, bất an và quẩn quanh với căn phòng...chỉ mong được tung tăng ra đường. Với nắng, với gió...với rất nhiều cảm giác được "sống"...

Nhanh quá! Vậy mà đã một năm!

Một năm với rất nhiều cảm nhận, sự thay đổi và kết nối!

Em muốn nói lời "Cảm ơn" tới một người. Một người đã chìa tay ra, nắm lấy tay em suốt hành trình 365 ngày trọn vẹn. Bên em với những chia sẻ rất "đẹp". Khi mùa hoa Gạo gọi cái da diết, xôn xao về, cũng là lúc những thanh thuần, mộc mạc ấy cất lên những giai điệu. Để tưới tắm cho em và mọi người ở đây những nốt nhạc của sự trầm lắng, du dương...

Có những chữ viết, như cứa vào lòng chúng ta ở đâu đó. Nhưng "người ấy" luôn về đây, viết những điều như được gạn từ một chiếc giếng khơi: Mát lành và trong trẻo!
Dùng tất cả sự thanh khiết của một phụ nữ mà trao cho em "cái ôm" bằng chữ; một lời nói an ủi trong những ngày "mưa". Để em tin vào những điều tưởng như là "ảo" ấy, mà lại chân thật, thân thương!

Em cảm ơn mợ Mưa! đã đi cùng em suốt một năm nhiều cảm xúc. Một năm, chẳng dài, nhưng mợ Mưa đã gửi cho em thật nhiều điều quý giá. Kết nối cho em những nhân duyên đẹp. Không vướng bận áo cơm, tị hiềm...
Mong cho chúng ta luôn bình đạm như nước. Không thắm, không nhạt. Không khăng khít hay hững hờ. Lúc nào cũng mộc mạc như chúng ta vốn vậy. Để những gì mợ Mưa dành tặng em, sẽ mãi là những ký ức đẹp đẽ!

Những ngày tháng Ba thật đáng nhớ này, luôn đi theo em trong hành trình rộng dài của yêu thương!

-@};--

|23.03.23|

c8cc3407d2a20ffc56b3.jpg
Em Mưa đây ạ!
Cả nhà gọi em trìu mến quá làm em hắt hơi chóng cả mặt rồi này ☺
Hôm nay em lại bị quá tải. Em gửi tâm tư vào bức ảnh đi mượn của một Florist mà em rất hâm mộ. Hẹn 1 ngày tâm an hơn sẽ lại về đây thả hồn đi lang thang cùng cụ mợ ạ 😍

C3379680-6540-4FDC-8D01-FBFEB3742EC4.jpeg
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Đọc những dòng tự sự của mợ, mình cảm thấy tâm trạng nó rất nhiều cảm xúc hòa quyện lại vs nhau. Một chút da diết....một chút lãng đãng cứ chầm chậm trôi qua trong bộ não như cuốn film chiếu chậm...
Mấy nay, thời tiết SG nắng oi bức, lòng thầm cầu mong có vài trận Mưa! rào xua tan bớt cái ngột ngạt, để tránh tình trạng uống nước thay cơm!
Nghe mợ nói đã từng cùng Mưa! cùng nhau đi suốt đoạn đường 365 ngày - một năm - thời gian ko quá dài nhưng cũng ko phải là ngắn - trong lòng cũng có thoáng chút ghen tị....
Nhưng nghĩ lại....cũng mừng! Ở SG mà Mưa! liên miên suốt 1 năm thì chắc cụp xương sống vì phải cong lưng ra cầm xô chậu tát nước vì ngập! :D
:-":-":-" Mưa! ơi.... Mưa! ơi.... Mưa! gieo sầu nhân thế... Mưa! nhớ ai.....:-/
Gọi thế này thì miền Bắc lụt mất. Nhiều người lại nghêu ngao: "Hà lội mùa này phố cũng như sông"...thì người miền Nam có thương hem? Lại phải lặn lội băng sông ra giải cíu mỹ nhân Mưa! ạ? :D

Gửi cho miền Nam màu hoa tháng Ba, để hoà cùng cái nắng của Sài Gòn cho thêm phần nhung nhớ. Ai kiu nóng, kệ,:D.

5C2D5FEB-BF82-4043-8B7C-E93DE8A7704B.jpeg
 

Mưa!

Xe điện
Biển số
OF-319947
Ngày cấp bằng
16/5/14
Số km
2,928
Động cơ
282,178 Mã lực
Gọi thế này thì miền Bắc lụt mất. Nhiều người lại nghêu ngao: "Hà lội mùa này phố cũng như sông"...thì người miền Nam có thương hem? Lại phải lặn lội băng sông ra giải cíu mỹ nhân Mưa! ạ? :D

Gửi cho miền Nam màu hoa tháng Ba, để hoà cùng cái nắng của Sài Gòn cho thêm phần nhung nhớ. Ai kiu nóng, kệ,:D.

5C2D5FEB-BF82-4043-8B7C-E93DE8A7704B.jpeg
Em đang ngồi nghe mưa ngoài hiên.
Những cơn mưa cuối mùa Xuân đã mang hình hài của cơn mưa đầu Hạ, sầm sập nước và nhiều sấm chớp.

Bên tai thoảng nghe câu ca “Tháng sáu, mưa, mưa…” tựa như tiếng giọt mưa rơi tí tách bên hiên nhà. Trong mưa, em thấy bóng lưng người đàn ông trầm mặc bên ly cà phê đặc quánh, từng giọt cà phê đen tí tách rơi, như tiếng mưa, như những giọt hồi ức về ngừoi con gái đi qua đời ông, mát lành như những giọt mưa…

Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ”
Ừ thì nhớ để làm gì, luyến tiếc để làm gì, nỗi nhớ khi nào cũng khiến người ta quay quắt, nhất là khi nhớ về ngừoi đã rời tay mình đi…

Nhưng “trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì” . Hoá ra mưa cũng chỉ là cái cớ, mưa hay không mưa thì anh vẫn cứ nhớ em thôi. Kể cả khi “kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã” thì có những khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, người ta vẫn cứ khó lòng quên được một hình bóng xưa cũ…

Như em đây này, bỗng dưng cũng có lúc ẩm ương. Chỉ có nghe mưa thôi mà cũng lắm chuyện quá!


Tháng sáu trời buồn
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em...



PS: Gửi SG một chút mưa nhé cụ DaDieuchienxu ☺
 

chuot08

Xe lăn
Biển số
OF-113030
Ngày cấp bằng
16/9/11
Số km
14,569
Động cơ
530,555 Mã lực
Em đang ngồi nghe mưa ngoài hiên.
Những cơn mưa cuối mùa Xuân đã mang hình hài của cơn mưa đầu Hạ, sầm sập nước và nhiều sấm chớp.

Bên tai thoảng nghe câu ca “Tháng sáu, mưa, mưa…” tựa như tiếng giọt mưa rơi tí tách bên hiên nhà. Trong mưa, em thấy bóng lưng người đàn ông trầm mặc bên ly cà phê đặc quánh, từng giọt cà phê đen tí tách rơi, như tiếng mưa, như những giọt hồi ức về ngừoi con gái đi qua đời ông, mát lành như những giọt mưa…

Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ”
Ừ thì nhớ để làm gì, luyến tiếc để làm gì, nỗi nhớ khi nào cũng khiến người ta quay quắt, nhất là khi nhớ về ngừoi đã rời tay mình đi…

Nhưng “trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì” . Hoá ra mưa cũng chỉ là cái cớ, mưa hay không mưa thì anh vẫn cứ nhớ em thôi. Kể cả khi “kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã” thì có những khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, người ta vẫn cứ khó lòng quên được một hình bóng xưa cũ…

Như em đây này, bỗng dưng cũng có lúc ẩm ương. Chỉ có nghe mưa thôi mà cũng lắm chuyện quá!


Tháng sáu trời buồn
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em...



PS: Gửi SG một chút mưa nhé cụ DaDieuchienxu ☺
Có lẽ nên mặc áo mưa vào đã rỗi lại ngồi hiên nghe mưa tiếp! Thậm chí ngồi giữa sân cũng ok Mưa ạ! :D
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Em đang ngồi nghe mưa ngoài hiên.
Những cơn mưa cuối mùa Xuân đã mang hình hài của cơn mưa đầu Hạ, sầm sập nước và nhiều sấm chớp.

Bên tai thoảng nghe câu ca “Tháng sáu, mưa, mưa…” tựa như tiếng giọt mưa rơi tí tách bên hiên nhà. Trong mưa, em thấy bóng lưng người đàn ông trầm mặc bên ly cà phê đặc quánh, từng giọt cà phê đen tí tách rơi, như tiếng mưa, như những giọt hồi ức về ngừoi con gái đi qua đời ông, mát lành như những giọt mưa…

Giá trời đừng mưa và anh đừng nhớ”
Ừ thì nhớ để làm gì, luyến tiếc để làm gì, nỗi nhớ khi nào cũng khiến người ta quay quắt, nhất là khi nhớ về ngừoi đã rời tay mình đi…

Nhưng “trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì” . Hoá ra mưa cũng chỉ là cái cớ, mưa hay không mưa thì anh vẫn cứ nhớ em thôi. Kể cả khi “kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã” thì có những khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, người ta vẫn cứ khó lòng quên được một hình bóng xưa cũ…

Như em đây này, bỗng dưng cũng có lúc ẩm ương. Chỉ có nghe mưa thôi mà cũng lắm chuyện quá!


Tháng sáu trời buồn
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em...



PS: Gửi SG một chút mưa nhé cụ DaDieuchienxu ☺
Những ngày gió lạnh thế này, kèm mưa, dễ làm cho người ta nôn nao, chòng chành quá! Có cái gì đó xôn xao chạy về, "gọi" những da diết ở đâu ùa tới...

Người đi đã đi rồi. Mọi thứ đã trở thành chuyện cũ. Có nên "gói" lại và sống một cuộc đời của mình không?
Có chứ! Cuộc đời mình, vốn đã là một cuộc đời riêng rẽ, đâu phải vì "ai đó ra đi" mà mình để lênh đênh?!
Cũng đâu phải vì trời cứ thất thường mà mình lại nép mình trong những ký ức đó?!

Ngoài kia, gió vẫn thổi, mây vẫn bay. Dòng người vẫn bon chen cơm áo. Mọi chuyện vẫn cứ chảy trôi như thường. Dù bất cứ ai, có rời đi hay ở lại, thì vốn mọi thứ vẫn như thế. Chẳng có gì thay đổi đến mức tuần hoàn biến Xuân, Hạ, Thu, Đông thành Đông, Thu, Xuân, Hạ. Chỉ có những kỷ niệm hay ký ức, mãi vẫn ở lại - ở trong tâm trí. Vĩnh viễn hay tạm thời, là do mỗi người. Đặt ở trong tay, trong tim đều do mình lựa chọn. Trong tay, xoè ra như hạt cát, trôi về với biển, là tan. Trong sâu thẳm, thì rồi cũng trở thành những mảnh vụn. Nghiệt ngã nhất, là thời gian lại là phép màu xí xoá mọi hình ảnh, ký ức đó. Dù muốn hay không, vẫn theo quy luật ấy...

"Hãy yêu như chưa yêu lần nào"...Câu nói này, em từng nghe ở đâu đó. Hãy cứ chân thành, thiết tha. Để rồi rời đi, nhìn lại, không có gì phải nuối tiếc. Mình rời đi hay người ta rời đi, chỉ là đến khúc này phải thế. Không ai giữ ai được mãi bên mình. Đó là sự sắp đặt của số phận. Cho dù đã từng tha thiết, hời hợt hay gì đi nữa, thì ký ức đã là ký ức.

Vướng bận áo cơm, vụ lợi, tiền bạc hay đổi trao vì mục đích, thì nên chòng chành. Vì còn tính toán hơn thiệt. Không bởi những toan tính nhỏ nhen, thì sao mợ Mưa lại chòng chành khi mưa tới?!

Thú thực là em không thích mưa. Mưa như đêm qua vừa rét vừa sấm chớp. Red in rét thì thực em dễ tèo nhắm, :((.

Cơn mưa này có lẽ là cơn mưa cuối của tháng Ba rồi. Thôi, "anh" tháng Ba này đi về đi. "Anh" ở đây, làm mợ Mưa tâm tư quá! "Anh" đi mà mang hoa gạo về xào với thịt bò,:D.

779DDCD0-52A0-4B97-ADEF-D179346588B3.jpeg
 

DaDieuchienxu

Xe container
Biển số
OF-436459
Ngày cấp bằng
12/7/16
Số km
8,730
Động cơ
985,618 Mã lực
Những ngày gió lạnh thế này, kèm mưa, dễ làm cho người ta nôn nao, chòng chành quá! Có cái gì đó xôn xao chạy về, "gọi" những da diết ở đâu ùa tới...

Người đi đã đi rồi. Mọi thứ đã trở thành chuyện cũ. Có nên "gói" lại và sống một cuộc đời của mình không?
Có chứ! Cuộc đời mình, vốn đã là một cuộc đời riêng rẽ, đâu phải vì "ai đó ra đi" mà mình để lênh đênh?!
Cũng đâu phải vì trời cứ thất thường mà mình lại nép mình trong những ký ức đó?!

Ngoài kia, gió vẫn thổi, mây vẫn bay. Dòng người vẫn bon chen cơm áo. Mọi chuyện vẫn cứ chảy trôi như thường. Dù bất cứ ai, có rời đi hay ở lại, thì vốn mọi thứ vẫn như thế. Chẳng có gì thay đổi đến mức tuần hoàn biến Xuân, Hạ, Thu, Đông thành Đông, Thu, Xuân, Hạ. Chỉ có những kỷ niệm hay ký ức, mãi vẫn ở lại - ở trong tâm trí. Vĩnh viễn hay tạm thời, là do mỗi người. Đặt ở trong tay, trong tim đều do mình lựa chọn. Trong tay, xoè ra như hạt cát, trôi về với biển, là tan. Trong sâu thẳm, thì rồi cũng trở thành những mảnh vụn. Nghiệt ngã nhất, là thời gian lại là phép màu xí xoá mọi hình ảnh, ký ức đó. Dù muốn hay không, vẫn theo quy luật ấy...

"Hãy yêu như chưa yêu lần nào"...Câu nói này, em từng nghe ở đâu đó. Hãy cứ chân thành, thiết tha. Để rồi rời đi, nhìn lại, không có gì phải nuối tiếc. Mình rời đi hay người ta rời đi, chỉ là đến khúc này phải thế. Không ai giữ ai được mãi bên mình. Đó là sự sắp đặt của số phận. Cho dù đã từng tha thiết, hời hợt hay gì đi nữa, thì ký ức đã là ký ức.

Vướng bận áo cơm, vụ lợi, tiền bạc hay đổi trao vì mục đích, thì nên chòng chành. Vì còn tính toán hơn thiệt. Không bởi những toan tính nhỏ nhen, thì sao mợ Mưa lại chòng chành khi mưa tới?!

Thú thực là em không thích mưa. Mưa như đêm qua vừa rét vừa sấm chớp. Red in rét thì thực em dễ tèo nhắm, :((.

Cơn mưa này có lẽ là cơn mưa cuối của tháng Ba rồi. Thôi, "anh" tháng Ba này đi về đi. "Anh" ở đây, làm mợ Mưa tâm tư quá! "Anh" đi mà mang hoa gạo về xào với thịt bò,:D.

779DDCD0-52A0-4B97-ADEF-D179346588B3.jpeg
Mỗi lần đọc còm của mợ, mình như đắm chìm vào dòng sông suy tư....Sự chiêm nghiệm trong từng câu, con chữ như dẫn luồng suy tưởng đi vào 1 Thế giới của sự mông lung....
Thế nên, đọc đến dòng cuối, mình chợt giật mình....rồi hốt hoảng. Dui mắt đọc lại, hóa ra đọc leo dòng, thành Mưa! xào với thịt bò!
Thế có chết ko cơ chứ! May mợ í ko ở đây, chứ ko lại nghe chửi banh xác! :))
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Mỗi lần đọc còm của mợ, mình như đắm chìm vào dòng sông suy tư....Sự chiêm nghiệm trong từng câu, con chữ như dẫn luồng suy tưởng đi vào 1 Thế giới của sự mông lung....
Thế nên, đọc đến dòng cuối, mình chợt giật mình....rồi hốt hoảng. Dui mắt đọc lại, hóa ra đọc leo dòng, thành Mưa! xào với thịt bò!
Thế có chết ko cơ chứ! May mợ í ko ở đây, chứ ko lại nghe chửi banh xác! :))
Ngoài này, đêm qua mưa và trời trở lạnh. Có ai đó thật nhiều suy tư, hoài niệm. Phải khó khăn lắm mới đi qua những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ đó...
Những "con sóng" không tên, thỉnh thoảng ùa về, vỗ cái ôm dịu dàng vào lòng bằng những kỷ niệm xưa cũ. Có người rưng rức, vùi mặt vào mà khóc. Có người nghèn nghẹn trong cổ. Muốn thốt ra một lời mà khó quá!
Cứ thế, dòng chảy cuộc đời, áo cơm cuốn phăng đi hết. Chai sạn với những mong manh, mà một thuở mình đã từng tha thiết...
Rồi ừ hữ nghĩ tới những thanh khiết đó thật là phù phiếm! Thật là nhảm, thật là vớ vẩn! Nhưng rõ là người đó hiểu, một thời thanh xuân tươi đẹp đó, mình đã từng...! Mình đã non xanh, trọn vẹn ở đó. Có mình, có người, có những câu chuyện để sau này làm hành trang gói vào bên trong cuốn sổ gọi là "ký ức"...

Ký ức này, thôi hãy để nó trôi về tháng Ba. Trôi về nơi mà nó thuộc về. Việc của chúng ta, sáng mai phải dậy mua bánh mì để quẹt với Pate nhà cụ Xe bo 4 banh . Hoa hồng đẹp, nhưng chẳng ai đem ra phết pate vào để măm măm cả, phải hông?:D
 

Chĩm111

Xe điện
Biển số
OF-554272
Ngày cấp bằng
13/2/18
Số km
3,100
Động cơ
1,972,390 Mã lực
Những ngày gió lạnh thế này, kèm mưa, dễ làm cho người ta nôn nao, chòng chành quá! Có cái gì đó xôn xao chạy về, "gọi" những da diết ở đâu ùa tới...

Người đi đã đi rồi. Mọi thứ đã trở thành chuyện cũ. Có nên "gói" lại và sống một cuộc đời của mình không?
Có chứ! Cuộc đời mình, vốn đã là một cuộc đời riêng rẽ, đâu phải vì "ai đó ra đi" mà mình để lênh đênh?!
Cũng đâu phải vì trời cứ thất thường mà mình lại nép mình trong những ký ức đó?!

Ngoài kia, gió vẫn thổi, mây vẫn bay. Dòng người vẫn bon chen cơm áo. Mọi chuyện vẫn cứ chảy trôi như thường. Dù bất cứ ai, có rời đi hay ở lại, thì vốn mọi thứ vẫn như thế. Chẳng có gì thay đổi đến mức tuần hoàn biến Xuân, Hạ, Thu, Đông thành Đông, Thu, Xuân, Hạ. Chỉ có những kỷ niệm hay ký ức, mãi vẫn ở lại - ở trong tâm trí. Vĩnh viễn hay tạm thời, là do mỗi người. Đặt ở trong tay, trong tim đều do mình lựa chọn. Trong tay, xoè ra như hạt cát, trôi về với biển, là tan. Trong sâu thẳm, thì rồi cũng trở thành những mảnh vụn. Nghiệt ngã nhất, là thời gian lại là phép màu xí xoá mọi hình ảnh, ký ức đó. Dù muốn hay không, vẫn theo quy luật ấy...

"Hãy yêu như chưa yêu lần nào"...Câu nói này, em từng nghe ở đâu đó. Hãy cứ chân thành, thiết tha. Để rồi rời đi, nhìn lại, không có gì phải nuối tiếc. Mình rời đi hay người ta rời đi, chỉ là đến khúc này phải thế. Không ai giữ ai được mãi bên mình. Đó là sự sắp đặt của số phận. Cho dù đã từng tha thiết, hời hợt hay gì đi nữa, thì ký ức đã là ký ức.

Vướng bận áo cơm, vụ lợi, tiền bạc hay đổi trao vì mục đích, thì nên chòng chành. Vì còn tính toán hơn thiệt. Không bởi những toan tính nhỏ nhen, thì sao mợ Mưa lại chòng chành khi mưa tới?!

Thú thực là em không thích mưa. Mưa như đêm qua vừa rét vừa sấm chớp. Red in rét thì thực em dễ tèo nhắm, :((.

Cơn mưa này có lẽ là cơn mưa cuối của tháng Ba rồi. Thôi, "anh" tháng Ba này đi về đi. "Anh" ở đây, làm mợ Mưa tâm tư quá! "Anh" đi mà mang hoa gạo về xào với thịt bò,:D.

779DDCD0-52A0-4B97-ADEF-D179346588B3.jpeg
Lần sau, khi chụp tay cầm hoa như thế này, mợ nhớ đặt hoa lên phía đầu ngón tay, nó sẽ đẹp hơn nhiều. Mà hơn thế, em sau khi ngắm hoa thì em còn nhân tiện ngắm tiếp bàn tay ạ! 😅
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Lần sau, khi chụp tay cầm hoa như thế này, mợ nhớ đặt hoa lên phía đầu ngón tay, nó sẽ đẹp hơn nhiều. Mà hơn thế, em sau khi ngắm hoa thì em còn nhân tiện ngắm tiếp bàn tay ạ! 😅
Lâu lắm em mới thấy cụ Chĩm. Cụ Chĩm đi công tác trong Sài Gòn về rồi chứ ạ? Công việc chắc ổn phải không?

Em chụp chơi thôi, không để ý nhiều vậy. Tay mà đẹp thì cũng sẽ khoe ngay đó. Quê cụ Chĩm có hoa Gạo không? Mùa hoa Gạo đang rực rỡ lắm. Cánh đỏ thắm, da diết như gọi Hè về. Phô bày cái dân dã, không màu mè như một thời làng quê mộc mạc, chân phương ấy.

[...]
"Hoa gạo vương đầy trên lối cỏ chiều nay
Nghe rưng rức một triền đê ngập nắng"...

7CE12ACE-A205-488F-B5FC-49B980A2C621.jpeg
 

Binhyennoiay

Xe điện
Biển số
OF-818499
Ngày cấp bằng
2/9/22
Số km
3,493
Động cơ
228,050 Mã lực
Những ngày gió lạnh thế này, kèm mưa, dễ làm cho người ta nôn nao, chòng chành quá! Có cái gì đó xôn xao chạy về, "gọi" những da diết ở đâu ùa tới...

Người đi đã đi rồi. Mọi thứ đã trở thành chuyện cũ. Có nên "gói" lại và sống một cuộc đời của mình không?
Có chứ! Cuộc đời mình, vốn đã là một cuộc đời riêng rẽ, đâu phải vì "ai đó ra đi" mà mình để lênh đênh?!
Cũng đâu phải vì trời cứ thất thường mà mình lại nép mình trong những ký ức đó?!

Ngoài kia, gió vẫn thổi, mây vẫn bay. Dòng người vẫn bon chen cơm áo. Mọi chuyện vẫn cứ chảy trôi như thường. Dù bất cứ ai, có rời đi hay ở lại, thì vốn mọi thứ vẫn như thế. Chẳng có gì thay đổi đến mức tuần hoàn biến Xuân, Hạ, Thu, Đông thành Đông, Thu, Xuân, Hạ. Chỉ có những kỷ niệm hay ký ức, mãi vẫn ở lại - ở trong tâm trí. Vĩnh viễn hay tạm thời, là do mỗi người. Đặt ở trong tay, trong tim đều do mình lựa chọn. Trong tay, xoè ra như hạt cát, trôi về với biển, là tan. Trong sâu thẳm, thì rồi cũng trở thành những mảnh vụn. Nghiệt ngã nhất, là thời gian lại là phép màu xí xoá mọi hình ảnh, ký ức đó. Dù muốn hay không, vẫn theo quy luật ấy...

"Hãy yêu như chưa yêu lần nào"...Câu nói này, em từng nghe ở đâu đó. Hãy cứ chân thành, thiết tha. Để rồi rời đi, nhìn lại, không có gì phải n uối tiếc. Mình rời đi hay người ta rời đi, chỉ là đến khúc này phải thế. Không ai giữ ai được mãi bên mình. Đó là sự sắp đặt của số phận. Cho dù đã từng tha thiết, hời hợt hay gì đi nữa, thì ký ức đã là ký ức.

Vướng bận áo cơm, vụ lợi, tiền bạc hay đổi trao vì mục đích, thì nên chòng chành. Vì còn tính toán hơn thiệt. Không bởi những toan tính nhỏ nhen, thì sao mợ Mưa lại chòng chành khi mưa tới?!

Thú thực là em không thích mưa. Mưa như đêm qua vừa rét vừa sấm chớp. Red in rét thì thực em dễ tèo nhắm, :((.

Cơn mưa này có lẽ là cơn mưa cuối của tháng Ba rồi. Thôi, "anh" tháng Ba này đi về đi. "Anh" ở đây, làm mợ Mưa tâm tư quá! "Anh" đi mà mang hoa gạo về xào với thịt bò,:D.

779DDCD0-52A0-4B97-ADEF-D179346588B3.jpeg
Em đọc xong những dòng tâm tư của Red, lại lan man nghĩ ...
Rồi tìm lại bài hát ưa thích để chìm vào ...

 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Em đọc xong những dòng tâm tư của Red, lại lan man nghĩ ...
Rồi tìm lại bài hát ưa thích để chìm vào ...

Em tệ thật. "Nhà" mình mà cứ vẩn vơ đâu đâu, để cho mợ Yên phải nặng lòng nghe anh Nguyên Khang hát những lời buồn đến thế...!

Ngoài này, hôm nay thời tiết chỉ 20, 21 độ. Rét len vào trong áo. Nghe "Biên niên phố 198x" chú Nguyễn Hữu Chiến Thắng đọc, nghe đâu đây dư âm ngọt ngào của một thời Hà Nội xưa cũ. Màu trời và cái rét trong ấy, giống giống như hôm nay: Âm u một màu hơi man mác...

Âm điệu trong "Biên niên phố..." như ráng lúc chiều tà. Chậm rãi. Những hình ảnh hiện ra rõ mồn một qua giọng nam trầm mà có khi luyến chữ nghe mới ngọt làm sao?! Như lúc đứng trên bờ sông quê hôm em về chơi. Mặt trời còn lừng chừng chưa muốn xuống núi. Vẫn cố luyến lưu chỉa những tia nắng cuối ngày xiên sang sông. Mặt nước nhấp nhánh, lững lờ trôi đi chầm chậm. Bờ sông trải những dải cát mịn và mát. Ngắt một bông hoa dại thả xuống sông, nhìn những con sóng dập dềnh vỗ oàm oạp vào ghềnh đá...thấy mình lênh đênh say nghiêng ngả...

...rồi chiều nọ, đi ngang qua quán cafe cũ. Thấy người ta treo biển "Cho thuê", mới hay mình cũng vừa rời tay một kỷ niệm cũ. Mọi thứ im lìm. Như chưa hề có những cốc cafe màu nâu sóng sánh; chưa từng có những âm thanh du dương trong cái không gian phảng phất màu thời gian cũ cũ. Chưa từng có những cuộc chuyện trò rôm rả của những người đàn ông ham vui và nhiều tiền. Nhìn là thấy mùi của sự giàu có toát lên từ những chiếc thắt lưng và khoá đeo lủng lẳng bên hông...Chiếc bàn cũ, đã không còn "Em" đến. Không còn cốc trà gừng thơm ngọt bốc hơi trên tay...



Cúi mặt cắm cúi bước đi. Nghe đâu đây tiếng cái gì đó vụn vỡ...! Nước mắt hay là một giọt mừng tủi cho cái quán mà người ta đã từng chê "nhà quê"?!
 

Binhyennoiay

Xe điện
Biển số
OF-818499
Ngày cấp bằng
2/9/22
Số km
3,493
Động cơ
228,050 Mã lực
Những năm bao cấp em vẫn còn nhỏ nhưng là chị gái cả nên những việc như xếp hàng mua gạo, dầu rau củ thức ăn bằng tem phiếu là em kiêm nhiệm, đúng là một thời để nhớ.
Bà Nội bà Ngoại của em đều răng đen, vấn khăn và chít khăn mỏ quạ, áo chẽn lụa trắng bên trong là áo yếm. Trời lành lạnh, làm em lại nhớ món bánh đúc riêu cua bà Nội em nấu da diết. Bà em nấu món đấy ngon cực kỳ, từ khi Bà đi về cõi Phật là nhà em ko còn món đó trong thực đơn nữa...
Ngày hôm nay đầu tuần nhưng em cảm giác như cuối tuần, có lẽ do thời tiết lành lạnh âm u nên tạo cho mình cảm giác lười biếng...
20230324_083402.jpg
0
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Những năm bao cấp em vẫn còn nhỏ nhưng là chị gái cả nên những việc như xếp hàng mua gạo, dầu rau củ thức ăn bằng tem phiếu là em kiêm nhiệm, đúng là một thời để nhớ.
Bà Nội bà Ngoại của em đều răng đen, vấn khăn và chít khăn mỏ quạ, áo chẽn lụa trắng bên trong là áo yếm. Trời lành lạnh, làm em lại nhớ món bánh đúc riêu cua bà Nội em nấu da diết. Bà em nấu món đấy ngon cực kỳ, từ khi Bà đi về cõi Phật là nhà em ko còn món đó trong thực đơn nữa...
Ngày hôm nay đầu tuần nhưng em cảm giác như cuối tuần, có lẽ do thời tiết lành lạnh âm u nên tạo cho mình cảm giác lười biếng...
20230324_083402.jpg
0
...có những ký ức đẹp, theo chúng ta mãi trong cuộc đời ấy nhỉ?! Cất vẹn nguyên vào một góc, không điều gì làm "vấy bẩn" hay "chạm" được tới. Thanh khiết. Giản dị. Dù có được thử bao nhiêu món ăn đi nữa, kỷ niệm cũ được bện chặt với mùi, vị và không gian ấy...mãi mãi không phai mờ!

Em thấy mình thật là phù phiếm. Lúc nào cũng cất giữ những thứ thanh thuần đó ở một nơi trong hàng ngàn vạn ngăn của trái tim. Xếp nếp phẳng phiu và nâng niu những thứ đó như là cổ vật ấy. Dù bất cứ giá nào, cũng không mang đi đổi chác. Và, tự cảm thấy mình rất giàu...!

Hôm kia kìa, em mới qua cửa hàng nọ mua một chiếc khăn cho tiệp màu áo. Cầm trên tay thứ lụa là mềm mịn, mát mượt đó, ngỡ như cả mùa Đông chỉ còn là xa vắng...
10C3FBC4-3B7E-4693-B71D-468342A5323D.jpeg
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Dọn dẹp lại các thư mục, em thấy có bài này. Có rất nhiều cảm xúc khi đọc đến những dòng cuối cùng. Gửi về đây để mọi người cùng đọc.
Trong tất cả các cuộc chiến tranh, ngoài khoác lên mình sự đau thương, tàn khốc, còn là một màu lãng mạn bởi những mối tình...

----------------------***-------------------
NẾU CÓ KIẾP SAU, XIN EM ĐỪNG NÓI CÂU XIN LỖI !

Câu chuγện kể của một người Phụ nữ Saigon trước năm 1975 – Một câu chuγện tình đầγ cảm động của chị trong thời li loạn.

Lần đầu gặρ anh , chị mới 16 tuổi , nhỏ xíu , tóc bó đuôi gà , đôi môi mỏng lém lỉnh . Hôm ấγ ba chị đưa về nhà một thanh niên trẻ người Mỹ , giới thiệu người ρhụ tá của mình với gia đình , anh đã nhìn chị không chớρ mắt …

Đến khi chị vênh mặt hỏi anh : “ Tôi có chỗ nào không ổn …? Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh , lí nhí … nói câu xin lỗi !

Không biết sao anh bị chị thu hút , đến mất hồn , mất vía , còn chị thì tỉnh rụi , chẳng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệρ của ba mình . Sau đó anh hỏi ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở , thì chị và anh gặρ nhau mỗi ngàγ… Sống chung nhà nhưng đường ai nấγ đi , đối với chị , anh là đồng nghiệρ của ba , người lớn rồi , nên chị không coi anh như bạn bè của mình . Nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi , đến từ Washington DC , nhiệm sở ở Vietnam nàγ là công việc đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệρ Đại học . Tuγ còn bỡ ngỡ với xã hội Vietnam , nhưng lạ một điều là anh nói tiếng Việt giọng Bắc rất chuẩn và lưu loát như được Đào tạo qua trường lớρ đàng hoàng . Anh ít nói , nghiêm nghị , nhưng mỗi lần gặρ chị , anh lúng túng , mặt màγ đỏ gaγ , làm chị nổi tính nghịch ngợm , muốn trêu anh .Có lần trong bữa ăn , chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ , rất đẹρ , chị bỏ nguγên một trái vô miệng và nói với anh “: Ngon lắm …!” Và bảo anh ăn thử … Anh tưởng thật, Ьắt chước chị , bỏ vô miệng nguγên trái , nhai rốt rột .., rồi anh sặc , anh ho , anh khóc …còn chị nhả trái ớt ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo . Anh caγ quá , có ý giận, cầm cốc nước bỏ lên lầu một mạch .

Đến tối không thấγ anh xuống , thấγ cũng Ϯộι nghiệρ , chị sai cậu em bưng lên cho anh lγ nước đậu nành tạ Ϯộι , nhưng cậu em xuống nói anh ấγ không có ở trên lầu , đi đâu rồi . Chị có ý đợi , muốn thử coi sau khi ăn trái ớt , mặt mũi anh ra sao. Nhưng mấγ ngàγ liền anh không về , nghe ba nói với mẹ là anh đi công tác. Cả tuần không gặρ , chị bỗng thấγ thiếu thiếu , chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấγ có lỗi , áγ náγ đó thôi .

Tuần sau anh về , bước vô nhà thấγ chị , còn tức nên vờ như không thấγ , anh ҳάch Vali đi thẳng lên lầu , từ đó anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng làm chị thấγ tự ái ghê gớm .

Một hôm chị đang học thi tú tài , ban đêm ở trường thàγ Hai Ngô về , từ đường Nguγễn Huệ đạρ xe về tới nhà chị cũng thấγ khá xa . Vừa tới góc ngã ba hơi tối , xe chị tự nhiên trở chứng , ρhải dắt bộ về , đường tối chị thấγ sợ ma . Vừa đi vừa run, vậγ mà xui khiến sao gặρ anh đang Lái xe đi ngang mặt , tài thật , anh nhận ra chị ngaγ và “ de “ xe ngược lại . Dù đang giận , nhưng chị cũng để anh giúρ , đem xe về nhà , Trên đường về anh không nói , chị cũng không ( đang hờn mát mà ) . Gần tới nhà , anh quaγ qua nhẹ giọng hỏi chị : “

Sao em ghét tôi quá thế ?”

Bị hỏi bất thình lình , chị ấm ớ : “ Tôi có ghét anh đâu !”

Anh nhìn vào mắt chị : “ Thế sao em vẫn muốn tôi khóc , để em cười ?”

Tự nhiên chị thấγ lúng túng . Maγ quá tới nhà , chị cảm ơn rồi vội vã xuống xe vào nhà, để anh ngẩn ngơ nhìn theo…

Đêm ấγ lạ ghê , không ngủ được , chị cứ thấγ đôi mắt như hai ánh sao của anh chậρ chờn trước mặt ,lần đầu tiên chị bị mất ngủ vì một chàng trai . Sáng ra , trước khi đi học , chị cố ý chờ xem có gặρ anh không , nhưng không gặρ , đến giờ chị ρhải đi học rồi . Chiều về chị cũng không gặρ . Ba chị nói , anh về nước có chuγện gấρ , mấγ ngàγ anh không có ở nhà , chị như người mất hồn , cứ đi ra đi vô , ăn ngủ không γên …

Đến khi anh về , vừa thấγ anh bước vô từ cửa, chị mừng như Ьắt được vàng , ánh mắt long lanh , chị cười nói huγên thuγên . Anh bỏ Vali xuống , âu γếm nhìn chị và cuối cùng hỏi chị một câu :” Em nhớ tôi lắm hả ?”

Câu hỏi bất ngờ làm chị khựng lại mấγ giâγ , đỏ mặt , xấu hổ … như ăn trộm bị Ьắt quả tang ! Chị vờ có việc kiếm cớ bỏ đi .

Sinh nhật 17 tuổi của chị , chị mời bạn bè tới nhà chơi , một đám choai choai con nít , nói cười ầm ĩ . Tới tối tiệc tan , lúc về ρhòng ở lầu hai , chị đã thấγ anh đứng đó , trong bóng tối , chìa ra cho chị một bó hồng , rồi anh lặng lẽ bỏ đi . Ôm bó hoa , chị hồi hộρ … Về ρhòng , cả đêm chị cứ ngắm bó hoa , từng cάпh hồng nhung mềm mại , đẹρ ơi là đẹρ ! Mở ra trong cάпh thiệρ mỏng có bức thư ngắn kèm theo :

“ Em của tôi

Lần đầu gặρ em , em đẹρ như một bức tranh

Lần thứ hai gặρ , em ϮιпҺ quái như một con mèo

Lần thứ ba gặρ , con mèo ᵭάпҺ cắρ trái tιм tôi

Bâγ giờ , tôi Ьắt đền …em để trái tιм tôi ở đâu ?

Tôi muốn xin em trả lại …!”

Trời đất ! Giờ ρhải làm sao đâγ ? Đọc xong bức thư , chị tái mặt . Lại cả đêm trằn trọc , sáng dậγ , chị không dám ra khỏi ρhòng , lỡ gặρ anh thì biết ăn nói làm sao ?

Mối tình của chị Ьắt đầu như vậγ , dễ tҺươпg và nhẹ nhàng .

Năm ấγ chị thi Tú tài IBM lần đầu ở Qui Nhơn . Tràn đầγ tự tin , chị xúc tiến thủ tục đi du học .

Nhưng một sáng đầu năm 1975 , anh đi Saigon họρ khẩn cấρ và không trở về . Toàn bộ nhân viên Ngoại giao Mỹ được lệnh rút khỏi miền nam Vietnam . Anh gọi điện cho ba chị , xin ông đưa cả gia đình đi, anh sẽ sắρ xếρ chuγến baγ , nhưng ba chị không chịu ! Anh lại xin ba chị cho cưới chị để đưa chị theo nhưng ba chị đời nào chịu để con gáι ông lấγ Mỹ !

Những chi tiết nàγ chị không hề haγ biết , cứ thấρ thỏm chờ và trong lòng thầm trách anh sao nỡ bỏ đi không một lởi từ giã …!

Biến cố năm 75 ậρ tới , ba chị đi ŧù , nhà cửa bị tịch biên hết , giấc mộng du học của chị vỡ tan . Cả gia đình chị tan tác như những chiếc lá rơi rụng cuối Thu , chị buồn đau một thời gian dài …

Rồi chị cũng gượng dậγ giúρ mẹ bôn ba , buôn bán nuôi đàn em dại . Và chị lấγ chồng , hai vợ chồng tương đối hạnh ρhúc nhưng lại gặρ ρhải bà mẹ chồng khắc nghiệt nên làm chị kiệt quệ cả ϮιпҺ thần lẫn thể ҳάc . Chị thất vọng về chồng mình , vì anh rất sợ mẹ , không bảo vệ được chị , dù chị bụng mang dạ chửa vẫn ρhải làm việc quần quật không khác gì con ở , nên với chồng , chị có ρhần oán trách và tình cảm chị dành cho chồng có ρhai nhạt đi ít nhiều . Đứa con gáι ra đời cũng không cứu vãn được vấn đề . Mẹ chồng lúc nào cũng chì chiết , hà khắc với chị , chị cô đơn trong gia đình nhà chồng , đến nỗi có lần chị xin chồng li dị , vì thấγ mình khổ quá , chịu không nổi nữa !

Nhưng rồi chị ρhát hiện mình mang thai đứa con thứ hai. Đành vậγ , có những lúc buồn , chị ôm con mà nhớ quaγ quắt về anh , với những tҺươпg γêu cũ . Sau nàγ chị đã biết rõ câu chuγện do ba chị trước khi đi ŧù , đã kể lại với giọng ân hận : “… Biết vậγ ba gả con cho nó!” Khi chị biết anh đã tìm đủ mọi cách có thể để đưa chị đi nhưng tình trạng hỗn loạn lúc bấγ giờ , anh không làm sao hơn được , chị tin chắc anh cũng đau lòng như chị , khi đành ρhải xa nhau. Và chị chấρ nhận số ρhận , không còn oán trách anh nữa. Sau đó không lâu , có một người lạ mặt tới đưa cho má ít tiền kèm địa chỉ và số Điện thoại của anh ở bên Mỹ . Chị cầm đọc mà hai hàng nước mắt chảγ dài , chẳng biết để làm gì , nhưng chị vẫn cất kĩ địa chỉ và số Điện thoại của anh , để thi thoảng lấγ ra nhìn , mà lòng buồn vời vợi …
Mang thai lần nàγ chị γếu hẳn , thai 7 tháng mà bụng chị nhỏ xíu , thân hình gầγ khô như que củi , đôi lúc nhìn vô gương chị không nhận ra mình , đứa con gáι xinh đẹρ , nhí nhảnh , năng động năm xưa đâu rồi nhỉ ?

Bỗng một tối chồng chị về , mẹ con thầm thì to nhỏ, có chuγến đi vượt biên . Mẹ chồng muốn mẹ con chị ở lại , để chồng đi một mình , nhưng anh nhất quγết không chịu , đi thì ρhải đi cùng . Lần đầu tiên chị thấγ anh cương quγết đến thế ! Và cuối cùng mẹ chồng cũng ρhải nhượng bộ . Vậγ là vợ chồng , con cái chị dắt díu nhau ra khơi . Tàu gặρ bão , giông tố tưởng như đã nhấn chìm con tàu mấγ lượt , vậγ mà trời tҺươпg , maγ sao con tàu rách nát vẫn còn tiếρ tục chạγ . Nhưng mấγ hôm sau nữa thì máγ hư , hết nước , hết thức ăn và lênh đênh vô định trên biển … môi nứt nẻ , rớm мάu, sức tàn lực kiệt . Mấγ lần chị hôn mê tưởng chừng như không bao giờ tỉnh lại . Trong cơn mộng mị , chị thấγ mình về lại ngàγ mới lớn , vui tươi nhí nhảnh bên anh , những ngàγ lãng mạn ,tươi đẹρ , nhuộm xanh cả bầu trời . Hình như giấc mơ đã giúρ chị thêm chút sức lực . Và trời tҺươпg , chị đã thấγ mình mở mắt , để thấγ đứa con gáι bé bỏng ngủ vùi trong lòng mình và đứa con trong bụng có lúc quẫγ đạρ .

Có lẽ nhờ đó mà ý chí ρhải sống trong chị trỗi dậγ mạnh mẽ , nhưng tới lúc gặρ được tàu cứu thì chị một lần nữa chìm sâu vào hôn mê ! Không biết bao lâu , khi chị tỉnh dậγ đã thấγ mình nằm trong Ьệпh xá xa lạ , tâm trí hoang mang , mơ hồ …! Qua người γ tά bản xứ , chị được biết đâγ là hòn đảo thuộc Mã Lai . Biết mình đã tới được bến bờ tự do nhưng vì quá γếu , chị lại hôn mê . Trước khi ngất , không hiểu sao trong tiềm thức , như một lời trăn trối , chị rút cái địa chỉ &amρ; số Điện thoại của anh được giấu trong lai áo , đưa cho cô γ tά , nhờ ᵭάпҺ giùm điện tín cho người nàγ , nói chị đang gặρ пα̣п ở đâγ .

Qua hôm sau , trong cơn thậρ Ϯử nhất sinh , cái thai có triệu chứng sinh non , mà chị lại quá γếu . Bác sĩ đang lo lắng , không biết có cứu nổi cả mẹ lẫn con không ? Trong cơn mê , chị nghe thấγ tiếng khóc của chồng và cảm giác hơi ấm bàn taγ nhỏ nhắn của đứa con gáι bé bỏng vuốt ve trên mặt , chị như được hồi sinh lần nữa . Bác sĩ quγết định mổ .

Như một cơn gió lốc , anh của những ngàγ tháng xưa cũ , vẫn cao gầγ , dáng thư sinh , tuγ khuôn mặt bơ ρhờ , mái tóc nâu rối bời và cặρ mắt xanh lơ , giờ đã không còn sáng như hai vì sao nữa , bởi từ lúc anh nhận được điện tín, liên lạc được với Liên Hợρ Quốc để ҳάc minh , anh đã không hề chợρ mắt …

Chuγến baγ tốc hành đã đưa anh tới hòn đảo nhỏ nàγ , và giờ đâγ đang đứng nhìn chị bé bỏng , hôn mê trên giường Ьệпh . Trước khi đi qua đâγ , trong đầu anh không hề nghĩ tới chị đã có chồng , con và một babγ nữa sắρ chào đời .

Đứng đó nhìn chị , anh đau đớn , xót xa , đầu óc anh tràn đầγ ҳúc ᵭộпg , Anh tự véo taγ mình mấγ lần , để biết chắc đâγ không ρhải là một giấc mơ. Khoảnh khắc đau đớn , ngỡ ngàng rồi cũng qua đi . Anh thảo luận với bác sĩ , nói chuγện với chồng chị , giới thiệu sơ sơ về mình và anh khẩn cấρ liên lạc với Ьệпh viện lớn nhờ giúρ đỡ . Ngaγ ngàγ hôm đó , chị được trực thăng chuγển về Ьệпh viện lớn ở thủ đô Kualalumρur , với sự chăm sóc đầγ đủ nhất . Chị được cứu sống , cả mẹ lẫn con . Biết chị đã vượt qua cơn пguγ Һιểм , lòng anh rộn rã . Đứng bên ngoài ρhòng nhìn, nhìn đứa bé gáι sinh non , lớn hơn con mèo một chút ngọ nguậγ trong ℓồпg kính , cảm giác tràn ngậρ tҺươпg như chính con mình . Anh ngỏ lời với chồng chị , xin làm cha đỡ đầu của đứa bé . Trước hôm về lại Mỹ , anh và chị lần đầu nói chuγện trực tiếρ với nhau ở Ьệпh viện , khi chị đã tỉnh táo . Bên giường Ьệпh , nhìn chị ốm xanh như tàu lá ! Ánh mắt γêu tҺươпg , như ngàn lời muốn nói , nhưng anh biết , có rất nhiều điều cần ρhải giữ lại cho riêng mình .

Chị nhìn anh cảm kích , biết ơn . Những thứ nàγ có ý nghĩa gì với những điều chị đang chất chứa trong lòng . Cũng như anh , chị biết mình không thể nói haγ biểu lộ ra những gì mình đang nghĩ , tự nhủ lòng … ρhải quên thôi ! Ánh mắt nhìn nhau thăm thẳm như biển sâu, chị chỉ nói được một câu : “Em xin lỗi “!

“ Có những niềm riêng một đời giấu kín

Như rong rêu chìm đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín

Nên khi xuôi taγ còn chút ngậm ngùi …”

Trước lúc chia taγ , anh trao riêng cho chồng chị một ρhong bì , bên trong có một sấρ tiền mặt . Chồng chị tự ái , không nhận , nhưng anh cứ Ьắt chồng chị ρhải nhận , anh nói :” Cứ coi như tôi cho mượn , sau nàγ anh có thì trả lại tôi …”! Bốn tháng sau , giữa năm 1980 gia đình chị chính thức định cư ở San Jose, California, Mỹ .

Thời gian qua nhanh , hai năm sau đó chị có thêm một thằng cu tí ra đời . Nhìn ba đứa con mỗi ngàγ mỗi lớn , giờ chị đã bình thản hơn , sóng gió trong lòng đã dịu đi nhiều . Mỗi năm đến ngàγ Lễ lớn haγ sinh nhật của các con chị , anh đều gửi thiệρ , gửi quà . Nhưng hai bên không ai nói chuγện trực tiếρ , chị thấγ vậγ cũng tốt , thôi thì cố coi như “ chỉ là giấc mơ qua “! Hai vợ chồng chị đều đi học lại , có nghề nghiệρ ổn định và đời sống kinh tế vững vàng . Món tiền 3 ngàn USD năm xưa , chồng chị đã gửi lại cho anh sau 3 năm tới Mỹ. Nợ tiền thì trả được … nhưng nợ Tình thì sao ? Có một điều làm chị bứt rứt là anh không lấγ vợ , ngoài 40 tuổi mà anh vẫn ᵭộc thân . Công việc của anh đi nhiều , và anh luôn lấγ công việc bận rộn làm vui …

Mẹ anh thỉnh thoảng nói chuγện với chị qua Điện thoại , bà tҺươпg chị như con dù chưa một lần gặρ mặt , tuγ nhiên bà biết chị qua tấm ảnh trong ρhòng anh . Những gì bà nói thường làm chị buốt nhói trái tιм , làm chị cảm động đến khóc được , và qua bà , chị biết được toàn bộ cuộc sống của anh . Hai người đàn bà , cùng nắm giữ trái tιм một người đàn ông . Chị gọi bà bằng Mẹ , các con chị gọi bà là bà ngoại . Một chiều mùa Thu , bà gọi cho chị biết anh đang ốm nặng . Chị muốn đi thăm lắm nhưng vì công việc làm không thể nghỉ , hơn nữa có những lí do tế nhị mà chị không đi được . Chị chỉ có thể gửi gửi một bình hoa thật đẹρ vào Ьệпh viện cho anh .

Hôm biết anh xuất viện , chị gọi điện thăm nhưng anh còn γếu , chưa nói chuγện được . Mẹ anh vừa khóc vừa nói với chị : “ Con biết không ? Họ hàng , bạn bè , đồng nghiệρ gửi hoa tới Ьệпh viện rất nhiều nhưng đến lúc xuất viện , ngồi trên xe lăn , còn rất γếu mà nó chỉ ôm khư khư bình hoa của con , đem về nhà để trên đầu giường …” Chị khóc !

Hai năm sau , đang giờ làm việc , mẹ anh gọi báo tin anh hấρ hối , cuộc giải ρhẫu Tim không thành công . Chị bỏ hết công việc lên thăm anh lần cuối , đi cùng chị có con bé giữa , đứa bé năm nào nhờ anh mà được sống sót …Nhìn anh thoi thóρ trên giường Ьệпh , chị khóc như chưa bao giờ được khóc , lần đầu và cũng là lần cuối , chị khóc tҺươпg cho tình γêu của anh và chị . Khóc tҺươпg cho người đàn ông đã γêu chị bằng tình γêu bền bỉ , không bao giờ ngưng nghỉ , chưa hề đòi hỏi ở chị bất cứ một điều gì . Trong giâγ ρhút hiếm hoi , tỉnh táo , anh bình thản nhìn chị với ánh mắt ngậρ tràn γêu tҺươпg …Anh cười , bảo chị đừng buồn , đời sống có sinh , có Ϯử . Anh cảm ơn Thượng đế , đã cho anh gặρ và γêu chị . Chị đau đớn nghẹn lời , cũng chỉ nói được một câu :” Em xin lỗi “ .

Ánh mắt xanh lơ , cái nhìn đằm thắm , anh thu hết tàn lực nói với chị rằng :” Nếu có kiếρ sau , xin em đừng nói câu xin lỗi !”

Rồi anh trút hơi thở cuối cùng .

Đám tang anh vào một ngàγ đầu Đông … buồn . Anh ra đi ở tuổi 46.

Chị trở về cuộc sống thường ngàγ ! Thế gian nàγ từ naγ thiếu vắng anh nhưng trong lòng chị , anh vẫn có một chỗ đặc biệt dành riêng .

Ba tháng sau đám tang anh, chị nhận được thư mời của Luật sư , sẵn dịρ chị baγ lên thăm mẹ anh , bà đã già đi nhiều sau cái cҺết của con trai .

Hôm mở di chúc của anh , chị mới biết cả ba đứa con chị đều có ρhần trong tài sản của anh để lại . Số tiền không nhiều nhưng dư đủ cho ba đứa vào học trong những trường Đại học danh tiếng nhất .

Chiều tàn , bên ngôi mộ anh , chị lặng lẽ thầm thì những lời tҺươпg γêu mà lúc anh còn sống chị đã không thể nói . Theo gió , chị gửi tới anh ,những lời của một tình γêu , mà chị biết kiếρ nàγ và … cho tới kiếρ sau chị vẫn ao ước được có , cũng như được gặρ lại .
Văng vẳng bên tai chị nghe có tiếng anh thì thầm :” NẾU CÓ KIẾP SAU , XIN EM ĐỪNG NÓI CÂU XIN LỖI !”
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
"Đưa người ta đưa ra sân bay
Đã nghe mây xám khắp mặt mày
Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước
Một tấm kính ngăn tay rời tay"...


657c0899937a4f24166b.jpg


Chẳng biết chuyến đi này, đến khi nào sẽ gặp lại? Khi nào sẽ hội ngộ sau chừng ấy ngày với biết bao nhiêu kỷ niệm?! Thôi thì để em gói những ký ức đó lại, về "đây" thả những nốt trầm bổng cùng mợ Mưa! ; cụ Xe bo 4 banh và cụ chuot08 ...và một ai đó đã giúp em rất nhiều...!

Cho em gửi lời "CẢM ƠN" tới người ấy thật nhiều: Không màu mè. Lặng lẽ giúp em khi em cần!!! @};-

Những tưởng sẽ thảnh thơi mà vùi mình với "Eat, pray and love". Nhưng không. Thật nhiều nỗi ưu tư của một, hai, ba,... người đã kéo em "trở về"...!

Hoá ra, những gì "chạm" đến sâu thẳm trái tim, lại là những thứ bình dị, mộc mạc nhất. Để khiến một giây phút nào đó, đọc những lời gửi gắm, mà em lại rung lên những thổn thức...

Để em quên đi những quãng đường xa tít tắp, mệt nhoài vì mưu sinh. Vì những thứ bụi bặm trên đời bám víu trong những ngày mưa rả rích. Vì cơm cơm áo áo, mà cố tình chối bỏ những bình yên.

...

Cùng lúc đó, vừa kịp dọn dẹp lại những dư thừa qua "Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN". Để hiểu được rằng: "Nhiều đồ đạc, không phải là giàu" và "kỷ niệm là ở trong tâm hồn, không phải giữ kỷ niệm nhờ vay mượn đến những món đồ"...và, rất nhiều quan điểm đáng suy ngẫm. Cũng không phải đao to búa lớn, sáo rỗng mà trưng lên để ai có đi ngang qua đây, lấy làm "chân lý". Mà là khi đủ thời gian để sắp xếp, mới thấy từ trước tới nay, mình đã quá ôm đồm, mà quên mất một điều: Mình mới là bản thể cần "tối giản" nhất. "Tối giản" từ suy nghĩ...

c225f80462e7beb9e7f6.jpg


"Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN" được viết bởi một Tiến sĩ Việt, có thời gian học tập, nghiên cứu bên trường Đại học Arizona (Mỹ). Nên đầy tâm huyết và hoàn toàn dễ thực hiện, áp dụng. Đâu đó, chúng ta sẽ thấy bóng dáng mình trong những tình huống cô ấy kể. Thấp thoáng, là những lúc dở khóc, dở cười khi ôm đồm nhiều thứ và tự mình làm khổ mình với việc mua sắm, tham tiếc những kỳ sales, hay là cả việc rối ren trong những khi đi du lịch...

"Trở về" không phải để đạo đức cách mạng. "Trở về", để muốn mọi người cùng em viết tiếp những bình yên của cuộc sống này. Nào, chúng mình cùng "bắt đầu" lại, từ "Flight Attendant" nhé: Một bản nhạc cực kỳ ngọt ngào, trong những ngày mưa...!!!

|10.04|

 

MuathuHN252

Xe ba gác
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
21,505
Động cơ
735,083 Mã lực
Tuổi
33
Nơi ở
Vinh, Nghệ An
"Đưa người ta đưa ra sân bay
Đã nghe mây xám khắp mặt mày
Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước
Một tấm kính ngăn tay rời tay"...


657c0899937a4f24166b.jpg


Chẳng biết chuyến đi này, đến khi nào sẽ gặp lại? Khi nào sẽ hội ngộ sau chừng ấy ngày với biết bao nhiêu kỷ niệm?! Thôi thì để em gói những ký ức đó lại, về "đây" thả những nốt trầm bổng cùng mợ Mưa! ; cụ Xe bo 4 banh và cụ chuot08 ...và một ai đó đã giúp em rất nhiều...!

Cho em gửi lời "CẢM ƠN" tới người ấy thật nhiều: Không màu mè. Lặng lẽ giúp em khi em cần!!! @};-

Những tưởng sẽ thảnh thơi mà vùi mình với "Eat, pray and love". Nhưng không. Thật nhiều nỗi ưu tư của một, hai, ba,... người đã kéo em "trở về"...!

Hoá ra, những gì "chạm" đến sâu thẳm trái tim, lại là những thứ bình dị, mộc mạc nhất. Để khiến một giây phút nào đó, đọc những lời gửi gắm, mà em lại rung lên những thổn thức...

Để em quên đi những quãng đường xa tít tắp, mệt nhoài vì mưu sinh. Vì những thứ bụi bặm trên đời bám víu trong những ngày mưa rả rích. Vì cơm cơm áo áo, mà cố tình chối bỏ những bình yên.

...

Cùng lúc đó, vừa kịp dọn dẹp lại những dư thừa qua "Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN". Để hiểu được rằng: "Nhiều đồ đạc, không phải là giàu" và "kỷ niệm là ở trong tâm hồn, không phải giữ kỷ niệm nhờ vay mượn đến những món đồ"...và, rất nhiều quan điểm đáng suy ngẫm. Cũng không phải đao to búa lớn, sáo rỗng mà trưng lên để ai có đi ngang qua đây, lấy làm "chân lý". Mà là khi đủ thời gian để sắp xếp, mới thấy từ trước tới nay, mình đã quá ôm đồm, mà quên mất một điều: Mình mới là bản thể cần "tối giản" nhất. "Tối giản" từ suy nghĩ...

c225f80462e7beb9e7f6.jpg


"Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN" được viết bởi một Tiến sĩ Việt, có thời gian học tập, nghiên cứu bên trường Đại học Arizona (Mỹ). Nên đầy tâm huyết và hoàn toàn dễ thực hiện, áp dụng. Đâu đó, chúng ta sẽ thấy bóng dáng mình trong những tình huống cô ấy kể. Thấp thoáng, là những lúc dở khóc, dở cười khi ôm đồm nhiều thứ và tự mình làm khổ mình với việc mua sắm, tham tiếc những kỳ sales, hay là cả việc rối ren trong những khi đi du lịch...

"Trở về" không phải để đạo đức cách mạng. "Trở về", để muốn mọi người cùng em viết tiếp những bình yên của cuộc sống này. Nào, chúng mình cùng "bắt đầu" lại, từ "Flight Attendant" nhé: Một bản nhạc cực kỳ ngọt ngào, trong những ngày mưa...!!!

|10.04|

Chào mừng mợ trở lại. Em thấy cụ xukthal nhắc mợ nhiều lắm ạ
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,222
Động cơ
163,817 Mã lực
"Đưa người ta đưa ra sân bay
Đã nghe mây xám khắp mặt mày
Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước
Một tấm kính ngăn tay rời tay"...


657c0899937a4f24166b.jpg


Chẳng biết chuyến đi này, đến khi nào sẽ gặp lại? Khi nào sẽ hội ngộ sau chừng ấy ngày với biết bao nhiêu kỷ niệm?! Thôi thì để em gói những ký ức đó lại, về "đây" thả những nốt trầm bổng cùng mợ Mưa! ; cụ Xe bo 4 banh và cụ chuot08 ...và một ai đó đã giúp em rất nhiều...!

Cho em gửi lời "CẢM ƠN" tới người ấy thật nhiều: Không màu mè. Lặng lẽ giúp em khi em cần!!! @};-

Những tưởng sẽ thảnh thơi mà vùi mình với "Eat, pray and love". Nhưng không. Thật nhiều nỗi ưu tư của một, hai, ba,... người đã kéo em "trở về"...!

Hoá ra, những gì "chạm" đến sâu thẳm trái tim, lại là những thứ bình dị, mộc mạc nhất. Để khiến một giây phút nào đó, đọc những lời gửi gắm, mà em lại rung lên những thổn thức...

Để em quên đi những quãng đường xa tít tắp, mệt nhoài vì mưu sinh. Vì những thứ bụi bặm trên đời bám víu trong những ngày mưa rả rích. Vì cơm cơm áo áo, mà cố tình chối bỏ những bình yên.

...

Cùng lúc đó, vừa kịp dọn dẹp lại những dư thừa qua "Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN". Để hiểu được rằng: "Nhiều đồ đạc, không phải là giàu" và "kỷ niệm là ở trong tâm hồn, không phải giữ kỷ niệm nhờ vay mượn đến những món đồ"...và, rất nhiều quan điểm đáng suy ngẫm. Cũng không phải đao to búa lớn, sáo rỗng mà trưng lên để ai có đi ngang qua đây, lấy làm "chân lý". Mà là khi đủ thời gian để sắp xếp, mới thấy từ trước tới nay, mình đã quá ôm đồm, mà quên mất một điều: Mình mới là bản thể cần "tối giản" nhất. "Tối giản" từ suy nghĩ...

c225f80462e7beb9e7f6.jpg


"Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN" được viết bởi một Tiến sĩ Việt, có thời gian học tập, nghiên cứu bên trường Đại học Arizona (Mỹ). Nên đầy tâm huyết và hoàn toàn dễ thực hiện, áp dụng. Đâu đó, chúng ta sẽ thấy bóng dáng mình trong những tình huống cô ấy kể. Thấp thoáng, là những lúc dở khóc, dở cười khi ôm đồm nhiều thứ và tự mình làm khổ mình với việc mua sắm, tham tiếc những kỳ sales, hay là cả việc rối ren trong những khi đi du lịch...

"Trở về" không phải để đạo đức cách mạng. "Trở về", để muốn mọi người cùng em viết tiếp những bình yên của cuộc sống này. Nào, chúng mình cùng "bắt đầu" lại, từ "Flight Attendant" nhé: Một bản nhạc cực kỳ ngọt ngào, trong những ngày mưa...!!!

|10.04|

May quá mợ Red lại trở về rồi🌹🌹🌹
 

Binhyennoiay

Xe điện
Biển số
OF-818499
Ngày cấp bằng
2/9/22
Số km
3,493
Động cơ
228,050 Mã lực
"Đưa người ta đưa ra sân bay
Đã nghe mây xám khắp mặt mày
Chiều xuống trăng lên sầu vạn thước
Một tấm kính ngăn tay rời tay"...


657c0899937a4f24166b.jpg


Chẳng biết chuyến đi này, đến khi nào sẽ gặp lại? Khi nào sẽ hội ngộ sau chừng ấy ngày với biết bao nhiêu kỷ niệm?! Thôi thì để em gói những ký ức đó lại, về "đây" thả những nốt trầm bổng cùng mợ Mưa! ; cụ Xe bo 4 banh và cụ chuot08 ...và một ai đó đã giúp em rất nhiều...!

Cho em gửi lời "CẢM ƠN" tới người ấy thật nhiều: Không màu mè. Lặng lẽ giúp em khi em cần!!! @};-

Những tưởng sẽ thảnh thơi mà vùi mình với "Eat, pray and love". Nhưng không. Thật nhiều nỗi ưu tư của một, hai, ba,... người đã kéo em "trở về"...!

Hoá ra, những gì "chạm" đến sâu thẳm trái tim, lại là những thứ bình dị, mộc mạc nhất. Để khiến một giây phút nào đó, đọc những lời gửi gắm, mà em lại rung lên những thổn thức...

Để em quên đi những quãng đường xa tít tắp, mệt nhoài vì mưu sinh. Vì những thứ bụi bặm trên đời bám víu trong những ngày mưa rả rích. Vì cơm cơm áo áo, mà cố tình chối bỏ những bình yên.

...

Cùng lúc đó, vừa kịp dọn dẹp lại những dư thừa qua "Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN". Để hiểu được rằng: "Nhiều đồ đạc, không phải là giàu" và "kỷ niệm là ở trong tâm hồn, không phải giữ kỷ niệm nhờ vay mượn đến những món đồ"...và, rất nhiều quan điểm đáng suy ngẫm. Cũng không phải đao to búa lớn, sáo rỗng mà trưng lên để ai có đi ngang qua đây, lấy làm "chân lý". Mà là khi đủ thời gian để sắp xếp, mới thấy từ trước tới nay, mình đã quá ôm đồm, mà quên mất một điều: Mình mới là bản thể cần "tối giản" nhất. "Tối giản" từ suy nghĩ...

c225f80462e7beb9e7f6.jpg


"Một cuốn sách về CHỦ NGHĨA TỐI GIẢN" được viết bởi một Tiến sĩ Việt, có thời gian học tập, nghiên cứu bên trường Đại học Arizona (Mỹ). Nên đầy tâm huyết và hoàn toàn dễ thực hiện, áp dụng. Đâu đó, chúng ta sẽ thấy bóng dáng mình trong những tình huống cô ấy kể. Thấp thoáng, là những lúc dở khóc, dở cười khi ôm đồm nhiều thứ và tự mình làm khổ mình với việc mua sắm, tham tiếc những kỳ sales, hay là cả việc rối ren trong những khi đi du lịch...

"Trở về" không phải để đạo đức cách mạng. "Trở về", để muốn mọi người cùng em viết tiếp những bình yên của cuộc sống này. Nào, chúng mình cùng "bắt đầu" lại, từ "Flight Attendant" nhé: Một bản nhạc cực kỳ ngọt ngào, trong những ngày mưa...!!!

|10.04|

Mừng Mợ lại nhà :D
Em lại có chốn để khi thấy mình chùng xuống cần những gì mềm mại đẹp đẽ là vào đây ...
Em gửi tặng Mợ bài hát em rất thích nhé Red...

 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Em "CẢM ƠN " những nồng ấm của cụ DaDieuchienxu ; của mợ Nắng nhạt ; mợ Binhyennoiay và cả mợ MuathuHN252 ...cùng những động viên bằng rịu cho em!
Dù là mạng ảo, nhưng em đã nhận được rất nhiều sự thông cảm và dang rộng vòng tay đón em "trở về". Bằng những cuốn sách, món quà...và hơn hết, là sự khích lệ em trở lại! Những tình cảm này, em vẫn gói ghém trong mình, để khi nào đó, quá mệt với đời, lại mang ra gặm nhấm...

Em như một người lính, lúc mệt vì phải chiến đấu, vứt "xoạch" chiếc súng xuống đất. Thì mọi người ở "đây", đi qua "đây", đọc khẩu lệnh hay huýt còi để em cầm lại vũ khí mà đánh "giặc". "Giặc" là những tị hiềm, bon chen, nhọc nhằn...mà phủi những bụi bặm đó, về pha trà, nghỉ ngơi. Ngâm thơ, đọc truyện hay là dí dủm chuyện trò cùng mọi người ấy...!

Như vậy cũng chưa đủ. Bởi một vài sự ngọt ngào lan toả:
"- Em ổn không?".
...

Rồi sự im lặng như để em trở về và "dựa" vào vai ai đó, lặng lẽ, nghẹn ngào...
Trên hết, là về để viết tiếp những ngày tháng mình đã từng đi qua, từng gom lại trong cuộc đời của một phụ nữ...!

Đôi khi, chúng mình cũng chẳng phải mạnh mẽ để cho ai xem. Mạnh mẽ trong đời, là thứ dịu dàng của đàn bà mà có lỡ phút giây nào đó, em hay các mợ đã bỏ quên:
"Có ai bán cái dịu dàng
Để em mua chút đem về làm duyên?!"...


Cảm ơn mợ Nắng, mợ Yên và mợ Thu ạ! Đợi em ở phía trước, được hông?
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top