Những đánh giá như thế này đều là ý kiến cá nhân thôi, không có thống kê cụ thể nào cả. Có bác nào có bài phân tích thấu đáo, khoa học hơn không ạ?
Kể cả có 3000km ngay từ đầu cũng không thể có hàng hải/hải quân phát triển nếu nền sx không phát triển.Lấy cái bờ biển dài hiện tại (3000km) để áp vào suốt tiến trình lịch sử thì không giải thích được (vì nước Việt đâu có ngay một lúc 3000km bờ biển).
Cần phải lấy mốc thời gian từ lúc nước Việt có trọn vẹn 3000km bờ biển (thời Vua Gia Long) và phân tích hàng hải/hải quân. Nếu lấy mốc thời gian triều Vua Gia Long thì cũng không tệ đâu ạ (Hoàng Sa, Trường Sa mà không có hải đoàn mạnh thì sao Việt Nam có được).
Có lẽ là như vậy ạ (sản xuất không phát triển). Giống như Nhật Bản, cho đến trước thời kỳ Tokugawa (năm 1600), các lãnh chúa đánh nhau liên miên, nguồn lực của xã hội dồn hết cho chiến tranh, dù là một quốc đảo nhưng thương mại hàng hải của Nhật hầu như không có gì. Chỉ đến sau thời kỳ Tokugawa, xã hội yên ổn, sản xuất phát triển, hàng hóa có dư nên thúc đẩy thương mại hàng hải. Việt Nam cũng là một điểm đến của các thương nhân Nhật Bản (Hội An, Đàng Trong, thế kỷ 17).Kể cả có 3000km ngay từ đầu cũng không thể có hàng hải/hải quân phát triển nếu nền sx không phát triển.
Sx phải phát triển mạnh thì nhu cầu giải phóng hàng hoá dư thừa ra nơi khác mới phát triển, kích thích logistics pt với không chỉ hàng hải mà còn đường bộ nữa.
Có lẽ là như vậy ạ (sản xuất không phát triển). Giống như Nhật Bản, cho đến trước thời kỳ Tokugawa (năm 1600), các lãnh chúa đánh nhau liên miên, nguồn lực của xã hội dồn hết cho chiến tranh, dù là một quốc đảo nhưng thương mại hàng hải của Nhật hầu như không có gì. Chỉ đến sau thời kỳ Tokugawa, xã hội yên ổn, sản xuất phát triển, hàng hóa có dư nên thúc đẩy thương mại hàng hải. Việt Nam cũng là một điểm đến của các thương nhân Nhật Bản (Hội An, Đàng Trong, thế kỷ 17).
Có cái đam mê đấy đã chả bị chê, tìm được người có đam mê đấy có mà đốt đuốc giữa trưa may ra mới thấyĐặc điểm thứ 13: Đam mê
Cái đel gì cũng đam mê, mở mồm ra là đam mê này đam mê nọ. Chơi gì cũng đam mê, mỗi lao động là tiệt không thấy đam mê bao giờ.
E công nhận. Nội dung cis cái đúng, có cái chưa đủ.Dạo trước em có đọc 6-7 phần gì đó nhưng trừ cái phần 1 tổng hợp thì kiểu tin cũng được không tin cũng được. Các phần còn lại thể hiện người viết có hiểu biết rộng về 3 ngôn ngữ Việt, Anh, Hoa nhưng khả năng phân tích tổng hợp kết nối thông tin yếu. Phong cách viết là liệt kê rông dài làm người đọc chán nản hoặc quên mất luận điểm ban đầu là gì (người Việt hời hợt, tiếng Việt hời hợt, hay người Việt co cụm nhút nhát, ...) rồi nhảy bụp tới kết luận.
Quá đúng, bác ạ.Cơ mà mọi thành viên trong gia đình đều là sản phẩm của giáo dụcBác lột tả rất chính xác, theo em để các cháu hình thành và phát triển được một nhân cách đầy đủ cần nhiều yếu tố. Em xin nêu ra 2 yêu tố cơ bản là: gia đình và nhà trường.
* Theo em việc giáo dục của gia đình là quan trọng nhất, nhưng bố mẹ cũng hời hợt, tào phào thì làm sao uốn nắn đc cho con. Các cụ nói "rau nào sâu nấy" ko hề sai.
* Đối với thầy cô: thầy cô sâu sắc đã không có nhiều, nhưng cái cơ chế nghành, rồi sự nghi ngờ đối kháng của phụ huynh với giáo viên đang giết chết tâm huyết của thầy cô.
Luật GD quy định "giáo viên ko đc đánh mắng, xúc phạm nhân cách người học" - đánh, xúc phạm nhân cách học sinh cấm là đúng. Nhưng đến mắng cũng ko đc mắng thì dạy dỗ cái gì? Hồi đi dạy em đã từng nói với phụ huynh "ông bà ko chấp nhận được sự rèn rũa thì mang con về nhà mà dạy"
Giờ toàn con vàng con bạc, thầy cô có cho cái roi vào mông thì làm ầm lên, suốt ngày đi rình rập quay video với cả kiện cáo thầy cô thì dạy dỗ cái gì nữa.
Chuyện bạo lực học đường là có, nhưng rất hãn hữu. Các vị đừng lấy cái đó ra để ngờ vực rồi đối kháng với thầy cô. Vì điều đó chỉ dập tắt nhiệt huyết của người thầy, họ sẽ HỜi HỢT với các con, họ chỉ hoàn thành nhiệm vụ thôi thì cũng ko ai nói gì đc họ. Nhưng con quý vị là những người thiệt thòi vì ko nhận đc sự tận tình, ân cần gọt rũa của thầy cô.
Cảm ơn bác chủ thớt, bài viết của bác rất sâu sắc và đáng để lưu lại nghiền ngẫm tiếp.
Nhìn chung người Việt mình còn hời hợt, chưa quyết liệt trong cv cụ ạ! Những người thành công là những người chăm chỉ, quyết liệt trong cv!Chuẩn đấy Cụ à. Nhiều chữ mà kiến thức tổng hợp em vào đánh dấu đọc sau để còn thay đổi. Em cũng đánh giá em là người hời hợt, đặc biệt là trong công việc
Cụ Huỳnh Chí Viễn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tiếng Anh cũng giỏi, tiếng Hán cũng tài, nhưng tiếng Việt thì còn kém nhà cháu cụ ợ.Người Việt hời hợt (phần 6)
4. Nói tắt gây tai hại: Có lần một người Mỹ nhờ tôi giải thích câu thành ngữ “chó treo, mèo đậy” ra tiếng Anh và tôi giải thích rằng: “thức ăn nếu muốn chó không đụng tới thì phải treo lên, còn đối với mèo thì phải đậy lại”, người này ôm đầu thốt lên: “Nói tắt kiểu đó thì tao chịu, không thể nào hiểu được”. Thật sự, những người chưa từng nghe qua câu này hoặc được giải thích sẽ có thể không hiểu hoặc hoàn toàn hiểu sai khi cấu trúc của câu thành ngữ này được tối giảng và thay đổi thứ tự đến mức không thể hiểu nó nói gì.
Không chỉ có những câu thành ngữ mà trong cách nói chuyện hàng ngày, chúng ta có khuynh hướng nói tắt bất chấp ngữ nghĩa và ngữ pháp miễn sao thuận miệng và người khác vẫn hiểu. Có một phần yếu tố vùng miền trong những cách nói tắt, nói rút gọn. Ví dụ người miền Bắc nói “áo (để giữ) ấm” thì miền Nam lại gọi đó là “áo (mặc cho khỏi) lạnh” và thế là “áo ấm” và “áo lạnh” trở thành hai từ đồng nghĩa mặc dù “lạnh” và “ấm” hoàn toàn trái nghĩa. Miền Bắc có từ “kẻo” mang nghĩa “để không” ví dụ “Đi cẩn thận kẻo ngã” (Đi cẩn thận để không ngã) thì miền Nam lại có khuynh hướng bỏ bớt từ “không” trong cụm “để không” khi nói “Đi cẩn thận để té” hoặc “mặc thêm cái áo vô để lạnh”. Cách nói này nếu người nghe đã quen vẫn hiểu đúng nghĩa nhưng đối với người nước ngoài, nó gây ra sự hoang mang vô cùng (tại sao lại phải đi cẩn thận ĐỂ té? Hoặc tại sao phải mặc thêm cái áo vào ĐỂ lạnh?). Miền Bắc rút gọn cụm từ “giấy dùng để chùi miệng sau khi ăn” thành “giấy ăn” (miền Nam gọi là “khăn giấy”) khiến cho nhiều người nếu không phải ở miền Bắc sẽ nghĩ rằng “giấy này dùng để ăn”.
Một trong những nguyên nhân khiến người Việt Nam học tiếng Anh rất khổ sở khi học về giới từ (preposition) vì trong tiếng Việt, giới từ cũng có khuynh hướng bị lượt bỏ rất nhiều. Ví dụ “đi để làm việc” hoặc “đi để chơi” sẽ được nói gọn thành “đi làm” và “đi học”. “Đi đến Châu Âu” sẽ được nói gọn thành “đi Châu Âu” và “đi bằng xe máy” sẽ được nói gọn thành “đi xe máy”. Lưu ý rằng những trường hợp này giới từ “để” ,”tới” và “bằng” đều có ý nghĩa khác nhau nhưng đều được tùy tiện giản lược trong khi trong tiếng Anh, những giới từ này không thể lượt bỏ.
Nguồn: https://www.facebook.com/barry.gibson.142/posts/10157158331717017
-----------
Phần này tác giả viết một cách ngụy biện.
Nghĩa là dùng sự khác biệt ngôn ngữ vùng miền ở Việt Nam (miền Bắc, miền Nam) để cố chứng minh tiếng Việt tệ hơn tiếng Anh.
Trên thực tế thì tiếng Anh ở các quốc gia nói tiếng Anh cũng khác nhau, và người ở quốc gia nói tiếng Anh này vẫn hiểu nhầm tiếng Anh của người nói tiếng Anh ở quốc gia khác.