Cụ muốn mua lại à? Năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi để em làm căn cứ giảm giá cho?Cái ống nhòm kỷ niệm thời trẻ cụ còn giữ không?

Cụ muốn mua lại à? Năm nay cụ bao nhiêu tuổi rồi để em làm căn cứ giảm giá cho?Cái ống nhòm kỷ niệm thời trẻ cụ còn giữ không?

Không đọc sách nhiều vì không có nhiều sách để đọc. Em vẫn chưa ngộ được... thôi đi ra!Là không cần đọc sách, báo nhiều trừ mục đích học ngoại ngữ. Vì số lượng sách có giá trị thật sự rất ít. Cả lịch sử loài người rất ít tác phẩm trong từng lĩnh vực như:
- Quân sự: Binh Pháp Tôn Tử
- Văn học: Tam Quốc Chí, Chiến Tranh Hòa Bình, Không Gia Đình.
- Kinh tế: Kinh Tế Học của Gregory Mankiw
- Chính trị thế giới: Va Chạm Các Nền Văn Minh của Samuel Huntington.
Nói chung, trong từng lĩnh vực có vài cuốn sách đáng giá để đọc vài lần.
Truyền thông nhồi vào đầu dân chúng tư tưởng "đọc sách nâng cao hiểu biết, dân trí". Thật ra chỉ làm lợi cho người kiếm tiền bằng nghề viết sách, nhà xuất bản bán lấy tiền. Không có chuyện năm nào cũng có sách hay đáng để đọc. Nếu để học ngoại ngữ thì đọc nhiều thể loại sách. Còn vì mục đích nâng cao hiểu biết thì phải chọn lọc.
Đa số sách thể hiện quan điểm của người viết chứ chẳng có giá trị gì trong việc nâng cao dân trí.
Nếu đọc sách mà thành tài thì giám đốc nhà xuất bản sách đã thành triệu phú.
Kinh nghiệm quan sát "đọc lắm sách chỉ thành con mọt, tẩu hỏa nhập ma, loạn não. Nói chung có hại."
Sách cũng chỉ là một nguồn thông tin. Thời đại này, không nhất thiết phải đọc nhiều sách để có thông tin.
Thay vì đọc nhiều sách, em chú trọng kỹ năng xử lý thông tin. Thời đại AI, việc tìm thông tin rất dễ. Quan trọng năng lực xem xét độ tin cậy, tính hợp lý của thông tin nhận được. Thông tin từng lĩnh vực sẽ có đặc thù riêng.
E nói thật là cụ nói đúng vì đúng là cụ đọc ít sách nên suy nghĩ, tâm tư thế nàyLà không cần đọc sách, báo nhiều trừ mục đích học ngoại ngữ. Vì số lượng sách có giá trị thật sự rất ít. Cả lịch sử loài người rất ít tác phẩm trong từng lĩnh vực như:
- Quân sự: Binh Pháp Tôn Tử
- Văn học: Tam Quốc Chí, Chiến Tranh Hòa Bình, Không Gia Đình.
- Kinh tế: Kinh Tế Học của Gregory Mankiw
- Chính trị thế giới: Va Chạm Các Nền Văn Minh của Samuel Huntington.
Nói chung, trong từng lĩnh vực có vài cuốn sách đáng giá để đọc vài lần.
Truyền thông nhồi vào đầu dân chúng tư tưởng "đọc sách nâng cao hiểu biết, dân trí". Thật ra chỉ làm lợi cho người kiếm tiền bằng nghề viết sách, nhà xuất bản bán lấy tiền. Không có chuyện năm nào cũng có sách hay đáng để đọc. Nếu để học ngoại ngữ thì đọc nhiều thể loại sách. Còn vì mục đích nâng cao hiểu biết thì phải chọn lọc.
Đa số sách thể hiện quan điểm của người viết chứ chẳng có giá trị gì trong việc nâng cao dân trí.
Nếu đọc sách mà thành tài thì giám đốc nhà xuất bản sách đã thành triệu phú.
Kinh nghiệm quan sát "đọc lắm sách chỉ thành con mọt, tẩu hỏa nhập ma, loạn não. Nói chung có hại."
Sách cũng chỉ là một nguồn thông tin. Thời đại này, không nhất thiết phải đọc nhiều sách để có thông tin.
Thay vì đọc nhiều sách, em chú trọng kỹ năng xử lý thông tin. Thời đại AI, việc tìm thông tin rất dễ. Quan trọng năng lực xem xét độ tin cậy, tính hợp lý của thông tin nhận được. Thông tin từng lĩnh vực sẽ có đặc thù riêng.
. Cũng may cụ chưa nổi tiếng, có tiếng nói trong XH, cụ mà nổi tiếng chắc toi ;()...Gio mn thích tiktok, tin 24h vì nó ngắn gọn đủ thông tinCụ chủ thớt nói đúng với góc nhìn của cụ, cái này e nghĩ mình nên tôn trọng, mỗi người một hoàn cảnh, 1 trải nghiệm mà. E thì e nể cụ chủ vì dám đưa ra một quan điểm trái chiều với số đông như vậy, cái này không phải ai cũng dám đứng dậy phát biểu đâu ạ.
Tất nhiên, số đông đôi khi chưa chắc đã đúng. Cũng như phong trào đọc sách hiện nay, nhiều bố đọc dc vài quyển sách dạy làm giàu, rồi đi làm 1 thời gian mà mãi chẳng thấy giàu, rồi quay ra bảo đọc sách là vô bổ
Cá nhân e, U50, thì đọc sách và chạy bộ là 2 thói quen hữu ích nhất và cũng duy trì được lâu nhất, và tất nhiên, nó phải thật hữu ích thì mình mới duy trì được lâu như vậy.
2 thói quen này ảnh hưởng đến mọi mặt c/s của e. Ước mơ về già của e là lập 1 tủ sách thật đồ sộ để các cháu đến mượn/ đọc sách free.
Đôi lời chia sẻ cùng các cụ!

Nghe cụ tả e muốn đọc luôn roàiTrong dòng chảy văn học Việt Nam hiện đại, Vũ Bằng là một cây bút đặc biệt, không chỉ bởi tài năng mà còn bởi thân phận và nỗi niềm sâu kín. Tác phẩm Thương nhớ mười hai là minh chứng rõ nét cho điều đó, khi ông gửi gắm vào từng trang viết nỗi nhớ da diết về Hà Nội, miền Bắc và người vợ thân yêu.
Thương nhớ mười hai là tập tùy bút gồm 14 phần, trong đó 12 phần chính tương ứng với 12 tháng âm lịch, mỗi phần là một bức tranh sinh động về thiên nhiên, phong tục, ẩm thực và con người miền Bắc. Tác phẩm được Vũ Bằng khởi bút từ tháng Giêng năm 1960 và hoàn thành vào năm 1971, trong bối cảnh ông sống xa quê hương tại Sài Gòn. Mỗi trang viết đều thấm đẫm nỗi nhớ da diết về Hà Nội, nơi ông đã sinh ra và lớn lên.
Trong tác phẩm, Vũ Bằng miêu tả từng tháng với những đặc trưng riêng biệt:
- Tháng Giêng với "mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh".
- Tháng Tư là mùa của hoa gạo nở đỏ chói ở ven hồ Hoàn Kiếm, rơi xuống nước xanh, rụng xuống cỏ xanh.
- Tháng Mười gợi nhớ những buổi tối có gió bấc thổi lành lạnh, mưa rơi rầu rầu, cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm áp.
Qua từng dòng chữ, Vũ Bằng không chỉ tái hiện cảnh sắc thiên nhiên mà còn khắc họa sâu sắc đời sống văn hóa, phong tục tập quán của người dân miền Bắc. Đó là những ký ức không thể phai mờ trong tâm trí ông, là nguồn cảm hứng bất tận cho ngòi bút của nhà văn.
Một trong những điểm nổi bật trong Thương nhớ mười hai là tình cảm sâu nặng mà Vũ Bằng dành cho người vợ của mình, bà Nguyễn Thị Quỳ. Dù sống xa nhau hàng ngàn cây số, tình yêu và nỗi nhớ của ông dành cho bà vẫn luôn hiện hữu trong từng trang viết.
Trong tác phẩm, ông viết:
Ông nhớ những buổi tối tháng Mười ở Bắc, có gió bấc thổi lành lạnh, mưa rơi rầu rầu, cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm áp. Ông nhớ người vợ tảo tần, lo toan từng bữa ăn, từng công việc trong nhà. Những hình ảnh ấy không chỉ là ký ức mà còn là nguồn động lực giúp ông vượt qua những tháng ngày cô đơn nơi đất khách.
Tình yêu của Vũ Bằng dành cho vợ không chỉ là tình cảm vợ chồng mà còn là sự tri ân, sự kính trọng đối với người đã cùng ông chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống. Bà Quỳ không chỉ là người bạn đời mà còn là nguồn cảm hứng, là hậu phương vững chắc để ông yên tâm sáng tác.
Sau năm 1954, theo sự phân công của tổ chức, Vũ Bằng vào Nam hoạt động tình báo dưới vỏ bọc nhà văn, nhà báo. Với bí danh X10, ông hoạt động đơn tuyến, không có liên lạc thường xuyên với tổ chức, chấp nhận sống trong cô đơn và bị hiểu lầm. Suốt hơn hai thập kỷ, ông chịu đựng những lời đàm tiếu, bị xem là người quay lưng với kháng chiến, phản bội quê hương.
Chỉ đến năm 2000, Tổng cục II – Bộ Quốc phòng mới chính thức xác nhận ông là chiến sĩ tình báo, và năm 2007, ông được truy tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật. Trong suốt thời gian đó, ông sống trong nỗi cô đơn, xa gia đình, xa quê hương, nhưng vẫn giữ vững niềm tin và lý tưởng cách mạng.
Thương nhớ mười hai không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc mà còn là bản trường ca về tình yêu người, yêu quê hương, tình cảm gia đình và lòng yêu nước thực sự dung dị mà sâu lắng. Qua tác phẩm, Vũ Bằng đã khắc họa sâu sắc nỗi nhớ da diết về Hà Nội, về miền Bắc, về người vợ thân yêu, đồng thời thể hiện sự kiên định, lòng dũng cảm can trường bền bỉ của một người chiến sĩ tình báo trong hoàn cảnh đặc biệt."

E hơi băn khoăn là trí thức được lưu đời sau = sách vật lý, ko hiểu đến thời số như bgio, lưu giữ dưới dạng 0 1, 1 thời gian han gỉ hết thì đời sau lại chui vào hang cc nhỉCon người vượt xa loài vật, 1 phần là nhờ khả năng ngôn ngữ, và lưu giữ tri thức, kinh nghiệm truyền lại cho thế hệ sau qua truyền miệng ( chuyện kể... ), qua kí tự (truyện, sách...).
Quay lại vài nghìn năm trước, các cụ tổ cũng bảo k phải đọc đâu, thì h nhân loại chắc vẫn ở trong hang.

Sách giấy cũng mục nhiều mà cụ.E hơi băn khoăn là trí thức được lưu đời sau = sách vật lý, ko hiểu đến thời số như bgio, lưu giữ dưới dạng 0 1, 1 thời gian han gỉ hết thì đời sau lại chui vào hang cc nhỉ![]()

Nhà thờ Đức Bà Pari của Victo Huygo có những chương mấy chục trang chỉ tả cảnh...đọc mà không ngẫm nghĩ thì chẳng hiểu ông ấy định tả cái cảnh đấy làm gì...Thực ra cái cảnh đó có liên hệ rất mật thiết với những nội dung sau.Gio mn thích tiktok, tin 24h vì nó ngắn gọn đủ thông tin
Còn dc 1 sách văn học nhiều khi cả 3-4trang ko có lời thoại, toàn tả cảnh mưa gió, ao hồ, giữa 1 XH phát triển đến chóng mặt như bgio, đâu phải ai cũng kiên nhẫn để đọc![]()
Cụ Victo Huygo là chúa lan man, e đọc Lao động và biển cả cũng thế, may bgio e hưu sớm nên nhiều thời gian để tiếp chuyện cụ VictoNhà thờ Đức Bà Pari của Victo Huygo có những chương mấy chục trang chỉ tả cảnh...đọc mà không ngẫm nghĩ thì chẳng hiểu ông ấy định tả cái cảnh đấy làm gì...Thực ra cái cảnh đó có liên hệ rất mật thiết với những nội dung sau.

Không dám thốt, vì đọc dồi nên không dám nhận đã đọc. Ngoài Cô dố Thổ em còn đọc Hũ Mật thành Ba Lê nữa, đọc xong mới biết nó không viết một chữ nào về thành Ba lê ngoài việc mượn cái tên.Cụ đọc 'cô dố thổ' chưa
Vợ bảo làm việc xong..... là việc gì nhỉHôm vừa rồi e lên nhà thằng bạn làm it. Thời gian làm việc của nó cũng kín ngày. Nhưng thấy kệ làm việc có nhiều sách tưởng nó trang trí. Vợ bảo là làm việc xong nhà e đọc sách 1 lúc rồi ngủ
Thế là về e cũng thử, đang đọc Muôn kiếp nhân sinh! Đầu óc đang tơ vương nhiều thứ nhưng đọc sách để loại bỏ những cái đấy trong đầu cũng là 1 cảm giác để trải nghiệm. Ko biết e duy trì đc thành thói quen hay chỉ là nhất thời![]()