(Trọng) Tế đóng quân ở Lạc Đạo樂道, sai người đi do thám, thì Vân đã không còn ở đó. Chỉ thấy hai đạo quân trèo lên lũy, xông vào giết chóc khắp nơi. Người do thám hoảng sợ, chạy về báo gấp. (Trọng) Tế nghe tin biến cố liền đứng dậy, trong lòng đang rối loạn, không biết phải xử trí thế nào, chúng thuộc hạ cũng theo đó mà tản mát khắp nơi. Nhìn trước ngó sau, không còn cách nào khác, ngửa mặt lên trời kêu lên:
- Chỉ vì trời không phù hộ nhà vương, nên mới đến nông nỗi này!
Thế là ông dẫn theo vài người tùy tùng, vượt qua lũy mà bỏ chạy. Tối đó, họ đến Ngọc Xá玉舍, thì Dương Vân đuổi kịp. Đêm ấy, chú cháu bàn bạc, ngủ trọ trong nhà dân. [Ngọc Xá, thời Lê, là tên một xã thuộc tổng Phù Lương, huyện Võ Giàng, phủ Thuận An, trấn Kinh Bắc (nay là xã Ngọc Xá, thị xã Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh).] Dương Vân xin trước hết đến Quế Ổ để yết kiến vương:
"Vương từ trước vẫn tin cậy và trọng dụng chú. Gặp chú, người ắt sẽ mừng. Nơi đây toàn là võ nhân; có chú là văn thần, làm mưu sĩ, có sự chỉ huy, chắc chắn họ sẽ nghe theo. Vì vậy, chúng ta có thể tập hợp lại quân lính tan tác, để mưu tính lại cuộc khởi binh. Không đầy mười ngày, thế lực sẽ phục hồi trở lại, có thể đạt được chí nguyện."
(Trọng) Tế nói:
- Không thể được. Mấy hôm trước vương hạ lệnh triệu tập, ta đã từ chối không đi. Nay bị vây khốn thua trận mà đến, lấy lời nào để cáo với thiên hạ đây? Còn mặt mũi nào nữa? Người nhà ở Quế Ổ sẽ nói ta thế nào? Ta và Nhưỡng công cùng công cùng việc, rất hợp nhau. Nay nghe nói y đang chiếm giữ Hàm Giang, chiêu dụ binh lính ở An Quảng, quân số hợp lại mấy vạn, thuyền bè che kín sông. Nhượng công lại là tướng giỏi cầm quân, ta nên nhanh chóng đến Hàm Giang, cùng y bàn kế trở lại, rồi thỉnh cầu vua dời giá đến đây, Quế Ổ sẽ không thể không hộ giá đến hội hợp. Sau đó, sai y (Nhưỡng) từ đường phía Bắc khởi binh, cháu (Vân) dẫn một cánh quân cùng với y. Nhưỡng công sẽ từ đường phía Đông khởi binh. Ta sẽ theo vua đốc chiến. Hẹn ngày cùng tiến đánh, việc lớn có thể thành, không như lần trước quân ta đơn độc bị giặc cướp mất.
Dương Vân nói:
- Rất tốt! Nhưng từ Ngọc Xá đến Hàm Giang, đường khá xa xôi. Vội vã chỉ năm sáu người, lếch thếch mà đến, dáng vẻ thê lương, trông không đẹp mắt. Hơn nữa, vạn nhất có biến cố, dọc đường tay không làm sao chống đỡ? Cháu xin mộ năm sáu mươi chiến sĩ, khí giới tinh nhuệ, đánh trống mà đi, sáng xuất phát tối đến nơi. Nhượng công thấy vậy cũng sẽ không coi thường cháu.
(Trọng) Tế nói:
- Cũng tốt. Cháu có thể gấp rút đi chiêu mộ, hẹn đến tối phải đến.
Không ngờ cuộc nói chuyện của họ, từng lời bị dân làng nghe lén qua vách tường, biết rõ mười mươi. Đến nửa đêm, họ kể hết mọi chuyện cho lý trưởng của thôn. Đến sáng, khi Vân đã đi, vị lý trưởng kia dẫn theo mấy chục đồ đệ, mỗi người cầm vũ khí, khiêng một cái cũi đến, nói với (Trọng) Tế:
- Xin quan nhân vào đây. Quân của Tuyển Quận Công選郡公 [Hoàng Viết] Tuyển đã ở gần rồi, chúng tôi sẽ hộ tống về kinh, yết kiến Bằng Trung [Nguyễn Chỉnh] cũng tốt đấy ạ.
(Trọng) Tế giả vờ kinh ngạc nói:
- Chư vị nhầm rồi! Tôi là học trò Hải Dương, thuê nhà ở kinh đô, ngẫu nhiên gặp binh lửa, nên mới trở về phía Đông. Có việc gì mà phải yết kiến quý nhân của triều đình?
Lý trưởng cười nói:
- Quan nhân đừng hòng dùng lời lẽ mà lừa người! Trước đây ngài từng tung hoành Thăng Long, hô phong hoán vũ ở Kinh Bắc, tự cho mình là người đứng đầu đất nước phương Nam. Một học trò Hải Dương làm sao có được cái khí thế đó? Bây giờ, ngài chỉ cần mau chóng vào trong cái cũi này, để chúng tôi khiêng đi sớm. Xin đừng nói nhiều, chỉ phí công vô ích mà thôi.
Lập tức, họ đưa (Trọng) Tế vào cũi, giải đến quân của Tuyển. Dân chúng tụ tập đứng chật hai bên đường xem, có người còn reo lên:
- Ông tiến sĩ sao lại đến nông nỗi này! Vẫn còn tiếc tên giặc vô lại kia sao lại thoát lưới được. (Ý nói Dương Vân).
Trước đó, Tuyển cùng các tướng khác ra quân, trực tiếp nhận lệnh răn đe của Chỉnh. Đến lúc này, quân của Tế đã rút về, mọi việc đều như đã liệu trước. Các quan triều đình đến chúc mừng Chỉnh về chiến thắng, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi và thán phục. Riêng Trần Công Xán nói:
- Không phải công (tức Chỉnh) liệu địch như thần, mà chỉ là do sự sai lầm vô mưu của Tế mà thôi. Đồng loại bị tổn thương, lại càng đáng thương xót!
“Vô mưu” ở đây chỉ việc Tế ban bố hịch văn. Vua ra lệnh luận tội Tế để xử theo pháp luật. Chỉnh tấu:
- Xin lôi hắn ra cửa Bắc chém đi, chết là đủ rồi, không cần làm bẩn giấy mực làm gì.
Duy Phiên nói:
- Giặc khác thì thôi, chứ như Trọng Tế này vốn là người đọc sách đậu khoa, xuất thân là quan triều đình, mà lại dám làm phản nghịch, đây thực sự là tội nhân trong luân thường đạo lý, sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Nên tuân theo thánh chỉ, rõ ràng ghi lại tội ác lớn, để người khác lấy Tế làm gương răn, thì những kẻ bất hảo sẽ bị ngăn chặn.
Ngay lập tức, ông cầm bút thảo luận rồi dâng lên rằng:
“Với tội thần phản vua, không thể dung thứ giữa trời đất, tên hắn là giặc, đáng để người trong nước cùng diệt trừ. Nên cách bỏ chức Tiến sĩ, dâng tù đến Thái Học, để rõ ràng đoạn tuyệt khỏi giới sĩ phu, không để làm ô nhơ dòng Nho.”
Chiếu rằng: “Được.”
Ngay lập tức, vua ra lệnh cho [Hoàng Viết] Tuyển và các tướng khác mặc binh phục áp giải Tế đến cổng Thái Học太學門 [Cổng Thái Học trong Kinh thành Thăng Long thời Lê không phải là một cổng riêng biệt mà là tên gọi của khu vực bên trong Văn Miếu - Quốc Tử Giám, cụ thể là khu vực phía sau Văn Miếu và xung quanh Quốc Tử Giám. Khu vực này bao gồm các công trình như Khuê Văn Các, giếng Thiên Quang, các tòa nhà để học tập và thờ cúng, và đặc biệt là khu vực dành cho các sĩ tử theo học tại Quốc Tử Giám] để xét hỏi, sau đó đem chém ở trường thi Võ武試場 [trong kinh thành Thăng Long thời Lê, trường thi võ (nơi tổ chức các khoa thi võ) được gọi là Giảng Võ đường, nằm ở phía tây kinh thành, khu vực nay thuộc phường Ngọc Khánh, quận Ba Đình. Đây là một trung tâm luyện tập, khảo hạch và diễn tập quân sự quan trọng, nơi các sĩ tử thi võ và quân lính được huấn luyện. Giảng Võ đường là một khu vực rộng lớn, bao gồm cả khu vực Giảng Võ, Kim Mã, và Ngọc Khánh ngày nay. Các di tích và địa danh liên quan đến trường thi võ như Trạ Bảng, Trảng trên, Trảng dưới cũng nằm trong khu vực này. Các cuộc thi võ và các hoạt động quân sự của triều đình thường được tổ chức tại đây]. Vua gia phong công trạng cho Tuyển và các tướng khác, đồng thời ban thưởng tiền bạc cho binh sĩ tùy theo công trạng. Thế là, các quan triều đình nghị tấu xin tấn phong Chỉnh tước một chữ Công, mở phủ Vũ Thành Quân武城軍, đúc ấn Vũ Thành Quân, viện Xu Mật cũng thuộc về đó. Chỉnh nhân đó tấu xin lấy con trai mình là Hữu Du有攸 làm doanh tướng, lãnh đạo quân đội của mình, Vua đã đồng ý. Từ đó, mọi việc quân vụ đều do Hữu Du điều độ.
- Chỉ vì trời không phù hộ nhà vương, nên mới đến nông nỗi này!
Thế là ông dẫn theo vài người tùy tùng, vượt qua lũy mà bỏ chạy. Tối đó, họ đến Ngọc Xá玉舍, thì Dương Vân đuổi kịp. Đêm ấy, chú cháu bàn bạc, ngủ trọ trong nhà dân. [Ngọc Xá, thời Lê, là tên một xã thuộc tổng Phù Lương, huyện Võ Giàng, phủ Thuận An, trấn Kinh Bắc (nay là xã Ngọc Xá, thị xã Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh).] Dương Vân xin trước hết đến Quế Ổ để yết kiến vương:
"Vương từ trước vẫn tin cậy và trọng dụng chú. Gặp chú, người ắt sẽ mừng. Nơi đây toàn là võ nhân; có chú là văn thần, làm mưu sĩ, có sự chỉ huy, chắc chắn họ sẽ nghe theo. Vì vậy, chúng ta có thể tập hợp lại quân lính tan tác, để mưu tính lại cuộc khởi binh. Không đầy mười ngày, thế lực sẽ phục hồi trở lại, có thể đạt được chí nguyện."
(Trọng) Tế nói:
- Không thể được. Mấy hôm trước vương hạ lệnh triệu tập, ta đã từ chối không đi. Nay bị vây khốn thua trận mà đến, lấy lời nào để cáo với thiên hạ đây? Còn mặt mũi nào nữa? Người nhà ở Quế Ổ sẽ nói ta thế nào? Ta và Nhưỡng công cùng công cùng việc, rất hợp nhau. Nay nghe nói y đang chiếm giữ Hàm Giang, chiêu dụ binh lính ở An Quảng, quân số hợp lại mấy vạn, thuyền bè che kín sông. Nhượng công lại là tướng giỏi cầm quân, ta nên nhanh chóng đến Hàm Giang, cùng y bàn kế trở lại, rồi thỉnh cầu vua dời giá đến đây, Quế Ổ sẽ không thể không hộ giá đến hội hợp. Sau đó, sai y (Nhưỡng) từ đường phía Bắc khởi binh, cháu (Vân) dẫn một cánh quân cùng với y. Nhưỡng công sẽ từ đường phía Đông khởi binh. Ta sẽ theo vua đốc chiến. Hẹn ngày cùng tiến đánh, việc lớn có thể thành, không như lần trước quân ta đơn độc bị giặc cướp mất.
Dương Vân nói:
- Rất tốt! Nhưng từ Ngọc Xá đến Hàm Giang, đường khá xa xôi. Vội vã chỉ năm sáu người, lếch thếch mà đến, dáng vẻ thê lương, trông không đẹp mắt. Hơn nữa, vạn nhất có biến cố, dọc đường tay không làm sao chống đỡ? Cháu xin mộ năm sáu mươi chiến sĩ, khí giới tinh nhuệ, đánh trống mà đi, sáng xuất phát tối đến nơi. Nhượng công thấy vậy cũng sẽ không coi thường cháu.
(Trọng) Tế nói:
- Cũng tốt. Cháu có thể gấp rút đi chiêu mộ, hẹn đến tối phải đến.
Không ngờ cuộc nói chuyện của họ, từng lời bị dân làng nghe lén qua vách tường, biết rõ mười mươi. Đến nửa đêm, họ kể hết mọi chuyện cho lý trưởng của thôn. Đến sáng, khi Vân đã đi, vị lý trưởng kia dẫn theo mấy chục đồ đệ, mỗi người cầm vũ khí, khiêng một cái cũi đến, nói với (Trọng) Tế:
- Xin quan nhân vào đây. Quân của Tuyển Quận Công選郡公 [Hoàng Viết] Tuyển đã ở gần rồi, chúng tôi sẽ hộ tống về kinh, yết kiến Bằng Trung [Nguyễn Chỉnh] cũng tốt đấy ạ.
(Trọng) Tế giả vờ kinh ngạc nói:
- Chư vị nhầm rồi! Tôi là học trò Hải Dương, thuê nhà ở kinh đô, ngẫu nhiên gặp binh lửa, nên mới trở về phía Đông. Có việc gì mà phải yết kiến quý nhân của triều đình?
Lý trưởng cười nói:
- Quan nhân đừng hòng dùng lời lẽ mà lừa người! Trước đây ngài từng tung hoành Thăng Long, hô phong hoán vũ ở Kinh Bắc, tự cho mình là người đứng đầu đất nước phương Nam. Một học trò Hải Dương làm sao có được cái khí thế đó? Bây giờ, ngài chỉ cần mau chóng vào trong cái cũi này, để chúng tôi khiêng đi sớm. Xin đừng nói nhiều, chỉ phí công vô ích mà thôi.
Lập tức, họ đưa (Trọng) Tế vào cũi, giải đến quân của Tuyển. Dân chúng tụ tập đứng chật hai bên đường xem, có người còn reo lên:
- Ông tiến sĩ sao lại đến nông nỗi này! Vẫn còn tiếc tên giặc vô lại kia sao lại thoát lưới được. (Ý nói Dương Vân).
Trước đó, Tuyển cùng các tướng khác ra quân, trực tiếp nhận lệnh răn đe của Chỉnh. Đến lúc này, quân của Tế đã rút về, mọi việc đều như đã liệu trước. Các quan triều đình đến chúc mừng Chỉnh về chiến thắng, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi và thán phục. Riêng Trần Công Xán nói:
- Không phải công (tức Chỉnh) liệu địch như thần, mà chỉ là do sự sai lầm vô mưu của Tế mà thôi. Đồng loại bị tổn thương, lại càng đáng thương xót!
“Vô mưu” ở đây chỉ việc Tế ban bố hịch văn. Vua ra lệnh luận tội Tế để xử theo pháp luật. Chỉnh tấu:
- Xin lôi hắn ra cửa Bắc chém đi, chết là đủ rồi, không cần làm bẩn giấy mực làm gì.
Duy Phiên nói:
- Giặc khác thì thôi, chứ như Trọng Tế này vốn là người đọc sách đậu khoa, xuất thân là quan triều đình, mà lại dám làm phản nghịch, đây thực sự là tội nhân trong luân thường đạo lý, sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Nên tuân theo thánh chỉ, rõ ràng ghi lại tội ác lớn, để người khác lấy Tế làm gương răn, thì những kẻ bất hảo sẽ bị ngăn chặn.
Ngay lập tức, ông cầm bút thảo luận rồi dâng lên rằng:
“Với tội thần phản vua, không thể dung thứ giữa trời đất, tên hắn là giặc, đáng để người trong nước cùng diệt trừ. Nên cách bỏ chức Tiến sĩ, dâng tù đến Thái Học, để rõ ràng đoạn tuyệt khỏi giới sĩ phu, không để làm ô nhơ dòng Nho.”
Chiếu rằng: “Được.”
Ngay lập tức, vua ra lệnh cho [Hoàng Viết] Tuyển và các tướng khác mặc binh phục áp giải Tế đến cổng Thái Học太學門 [Cổng Thái Học trong Kinh thành Thăng Long thời Lê không phải là một cổng riêng biệt mà là tên gọi của khu vực bên trong Văn Miếu - Quốc Tử Giám, cụ thể là khu vực phía sau Văn Miếu và xung quanh Quốc Tử Giám. Khu vực này bao gồm các công trình như Khuê Văn Các, giếng Thiên Quang, các tòa nhà để học tập và thờ cúng, và đặc biệt là khu vực dành cho các sĩ tử theo học tại Quốc Tử Giám] để xét hỏi, sau đó đem chém ở trường thi Võ武試場 [trong kinh thành Thăng Long thời Lê, trường thi võ (nơi tổ chức các khoa thi võ) được gọi là Giảng Võ đường, nằm ở phía tây kinh thành, khu vực nay thuộc phường Ngọc Khánh, quận Ba Đình. Đây là một trung tâm luyện tập, khảo hạch và diễn tập quân sự quan trọng, nơi các sĩ tử thi võ và quân lính được huấn luyện. Giảng Võ đường là một khu vực rộng lớn, bao gồm cả khu vực Giảng Võ, Kim Mã, và Ngọc Khánh ngày nay. Các di tích và địa danh liên quan đến trường thi võ như Trạ Bảng, Trảng trên, Trảng dưới cũng nằm trong khu vực này. Các cuộc thi võ và các hoạt động quân sự của triều đình thường được tổ chức tại đây]. Vua gia phong công trạng cho Tuyển và các tướng khác, đồng thời ban thưởng tiền bạc cho binh sĩ tùy theo công trạng. Thế là, các quan triều đình nghị tấu xin tấn phong Chỉnh tước một chữ Công, mở phủ Vũ Thành Quân武城軍, đúc ấn Vũ Thành Quân, viện Xu Mật cũng thuộc về đó. Chỉnh nhân đó tấu xin lấy con trai mình là Hữu Du有攸 làm doanh tướng, lãnh đạo quân đội của mình, Vua đã đồng ý. Từ đó, mọi việc quân vụ đều do Hữu Du điều độ.