Hic, cậu cứ khoét vào nỗi đau người tàn tật thếCác chủ trại nhớn thiệt hại nặng nề đâm ra tâm tư nhề, có người còn mất ngủ kìa![]()

Mà này nhá, mất ngủ do cái dư âm 22/12 làm tớ hồi tưởng lại đấy, chứ không phải vì tâm tư " nát đêm " như cậu nghĩ đâu

Hic, cậu cứ khoét vào nỗi đau người tàn tật thếCác chủ trại nhớn thiệt hại nặng nề đâm ra tâm tư nhề, có người còn mất ngủ kìa![]()


Hổi cuối người lính rôm rả thế này hả cụ ?Bận gì mà bận, bị mất ngựa nên buồn. Anh em gạ gẫm đi chén Rắn nhân 22/12, để bò tiếp trong thớt này, nhưng do vụ bị ảnh hưởng vụ trộm ngựa, ăn không ăn chỉ ngồi ngắm thôi
![]()
![]()
Ì![]()
![]()
![]()
![]()
![]()

Rôm rả vừa vừaHổi cuối người lính rôm rả thế này hả cụ ?![]()
Hôm đấy có người định bảo gọi cho cậu đó, nhưng lại thấy bảo cậu đang ..... ýHổi cuối người lính rôm rả thế này hả cụ ?![]()

Rôm rả vừa vừa
Vì hôm ấy có người ốm nên ko rôm lắm
Em bận trông Cụ Lính nhà em nằm 108. Tiếc không tham gia vui cùng mọi người được ạHôm đấy có người định bảo gọi cho cậu đó, nhưng lại thấy bảo cậu đang ..... ý![]()

Sau đợt học võ thuật, bọn em bắt đầu bước vào tập luyện bắn súng và ném lựu đạn thật. Bắn súng học xong phải thi 2 môn: súng AK và súng ngắn, còn lưu đạn là lựu đạn chày.
Ném lựu đạn thật
Sau 1 tuần học môn ném lựu đạn là thi. Môn này em cũng từng tập qua khi tập dân quân tự vệ ở nhà nên thấy nó rất bình thường
Bãi ném nằm ở một khu đất trống trong khu vực bãi bắn, có rất nhiều đoạn giao thông hào để lỉnh tiên lên vị trí, ném xong thoát ra và quay về
Lần đầu tiên ném lựu đạn thật, nhiều thằng hồi hộp thấy rõ, thể hiện ở việc chúng nó đi đái liên tục.
Lưu đạn ở thao trường nổ ầm ầm, góc có thể đi tiểu là 1 đoạn hào, mới có vài chục thằng ném xong mà góc ấy sặc mùi a mô ni ắc
Đến lượt em ném, đúng thao tác tay thuận cầm chuôi lựu đạn, ngả người, tay kia giật nụ xoè đếm 1, 2, 3 và ném. Em nhìn theo quả lựu đạn bay sát ô đích, lăn lộc cộc và đếm 4, 5 rồi hụp xuống. Ầm một tiếng nổ vang và từ đài quan sát cách vài trăm mét phía sau có cái cờ phất phất
Loại giỏi rồi, thầy dẫn ném phấn khởi hô, em mừng quá và theo đoạn hào rất dài quay về vị trí tập kết rồi cùng những thằng đã ném xong hành quân đi về trường.
Gần tới trường bỗng đằng sau có tiếng xôn xao, tiếng xe ô tô lao ầm ầm
Sau này hỏi ra mới biết, tại đài quan sát, một thầy giáo bị mảnh lựu đạn bay lạc găm vào người phải đi cấp cứu
Tài thật, rõ ràng đài quan sát đã được tính toán nằm ngoài tầm của mảnh nổ lựu đạn, vậy mà vẫn có mảnh gây sát thương ở đó.
Đúng là không thể đùa được
TRẬN ỐM BẤT NGỜViệc không may vẫn chưa hết
Sau đợt ném lựu đạn, một hôm lúc đang tập trên sườn đồi trơn, em lơ ngơ trượt chân ngã, tay trái chống xuống đất và bị bong gân.
Lên y tế được băng bó và cố định, nhưng chuẩn bị học bắn súng rồi, bó thế này thì bắn làm sao.
Thằng Sơn ái hiểu đc nỗi khổ tâm của em nên kiếm lá láng nướng lên ấp vào cho mau lành.
Mấy lần đầu thì ổn, nó cũng sốt ruột nên nướng lá láng thật nóng, ấp vào tay em. Nóng quá em giãy ra, nó dỗ: ông chịu khó để tôi ấp nóng cho mau khỏi và nó dùng 2 tay bóp chặt cái lá láng nóng bỏng vào mu bàn tay trái của em.
Nóng quá em đẩy bật được nó ra thì mu bàn tai trái đã bị bỏng nặng, ít phút sau nó phồng rộp lên
Vừa đau, vừa chán cái thằng bạn nhiệt tình quá mức, em phi ngay ra bề nước ngâm cái tay bỏng, sau đó bảo thằng Sơn đang tò tò theo em lên quân y xin mấy viên dầu cá.
Ơn trời da em cũng lành, 3 hôm sau cả vết bỏng và bong gân coi như gần khỏi, em vẫn vác súng ra thao trường tập luyện bình thường


Anh chịu khó gõ thật,em giờ gõ ngại kinhHồi ký có 3 phần và chưa hết phần 1![]()


Light dích ra em ngồi míHồi ký dài phết. Em cập nhật tiếp![]()

Con voi của lão khi ấy cao 1m68 và nặng 56kgEm hóng chuyện voi ốm.![]()

Có bộ xa lông, Hu ngồi tự nhiênLight dích ra em ngồi mí![]()
Thế bằng có già nửa bây giờ thôi ạCon voi của lão khi ấy cao 1m68 và nặng 56kg
Có bộ xa lông, Hu ngồi tự nhiên



Những năm 8x con gái HN mà đi Mifa tuyền cô xinh cụ Tửu nhểMáu thanh niên nổi lên, em hỏi nó: ông có nhớ mặt thằng kia không? Liệu sau này nó có gây sự tiếp không? Anh em mình tìm thằng ôn kia đi
Nó cười bảo: tôi biết cả tông ti họ hàng nhà nó, việc nó lấy lê xiên tôi là nó toi rồi, nhưng tôi để bố tôi làm việc với bố mẹ nó. Ông yên tâm
Em biết bố Thắng cũng là công an có cỡ nên nó nói vậy em cũng thôi không đòi đi xử lý thằng kia nữa.
Ở Bệnh xá vài hôm, vết thương không có gì nguy hiểm, Thắng xin về ngủ ở nhà. Bác sĩ (hình như cũng biết gia đình của Thắng vì em thấy nó gọi bác sĩ là chú) sau khi xem xét bệnh án, khám kỹ lại vết thương cũng đã đồng ý.
Vậy là sáng sáng nó đạp cuốc lái 1 tay lệu nghệu vào bệnh xá, chiều thì về nhà. Biết em đang trong giai đoạn ăn trả bữa, ăn như hùm như hổ nên bữa chiều nó để nguyên suất ăn của nó cho em. Cái thằng thế mà được
Thằng Thắng có cô người yêu cực xinh và cũng đang học lớp 12 như H.
Cách một hôm cô lại đạp xe Mifa xanh ngọc vào thăm nó vào các buổi trưa. Đôi chim câu ấy cứ ríu ra ríu rít suốt buổi, em giữ ý nên thấy cô gái đến, nó có gọi em ra ngồi chơi thì cũng chào hỏi dăm ba câu là kiếm cớ rút.
Tuy chỉ gặp vài lần nhưng em có ấn tượng rất tốt về cô gái này: một cô gái hiểu biết, thuỳ mị và thông minh. Giọng Hà Nội chuẩn điệu đàng của cô cất lên nói làm người đối diện như em không thể không nghe.
Tranh thủ vào thăm người yêu vào buổi trưa, nhưng đến giờ học thêm là cô từ biệt, chưa thấy cô nấn ná chậm trễ bao giờ
Một buổi trưa ăn cơm xong, Thắng bảo em: Hôm nay ông đi chơi tối với bọn tôi nhé, người yêu tôi có con bạn cực xinh, tôi đảm bảo ông thấy là thích luôn, 4 đứa mình đi chơi với nhau.
Nghe nó nói em vừa thích lại vừa hồi hộp. Tưởng dư lào hoá ra em vẫn thế, cán bộ áp bức thì cóc sợ, nhưng cái tính nhát gái thì mãi vẫn thế thôi!
Trời sinh tính vậy chứ ai muốn đâuẤy dà
Thật là giống hệt em đi ah![]()

Vầng, lúc ấy miền Bắc gái HP đi mini 2 gióngNhững năm 8x con gái HN mà đi Mifa tuyền cô xinh cụ Tửu nhể
Giờ anh đã gặp lại người thầy, người đồng chí yêu dấu của anh lần nào chưa ạỐm thì ốm nhưng sức em vẫn tốt, em chạy lên thao trường xin thày lịch thi môn bắn AK bài 3 viên vì đây là môn thi chính thức tính vào kết quả học tập rồi chạy về lớp báo cáo anh Tuyên lớp trưởng, sau đó thu xếp đồ đạc
để về HN nằm viện.
Anh Tuyên gặp anh Kỳ báo cáo việc của em xong rồi lên phòng Giáo vụ, Tài vụ làm thủ tục cho em.
Đang lúi húi sắp xếp quần áo thì anh Kỳ gọi với sang: Hưng sang đây!
Dù phòng em giáp vách phòng chủ nhiệm, đầu giường em nằm ngay cái cửa sổ các cửa phòng CN của anh Kỳ, anh Tuyên chưa đến 2 mét nhưng từ ngày anh chê ko nhận bao thuốc của em, em chẳng còn cớ gì để sang bên ấy. Công việc có thì báo cáo chứ ko trò chuyện.
Được gọi, em bước sang chào đúng điều lệnh, anh Kỳ hỏi như gắt:
- Cậu làm sao, ốm đau gì?
- Báo cáo đc Chủ nhiệm, tôi bị viêm phế quản và nghi viêm phổi, quân y cho giấy GT về bệnh xá của BTL. Giấy tôi đã đưa đc Tuyên lớp trưởng xem. Mời đc xem lại.
- Lộn xà lộn xộn, có sao cậu phải báo tôi trước tiên, tôi là chỉ huy cao nhất ở đây, tại sao lại báo cáo với đc Tuyên trước?
- Báo cáo đc CN, trước đây mọi việc tôi đều báo đc trước, nhưng có lần báo, đc bảo: cứ báo lớp trưởng, để LT báo tôi cũng đc nên tôi chấp hành theo chỉ thị của đc.
- Lộn xà lộn xộn...
- Vậy bây giờ tôi báo cáo đc và xuất trình giấy GT của Quân y, đề nghị đồng chí giải quyết cho tôi được đi viện.
Anh Kỳ ngó tôi lom lom, nét mặt bực dọc, lầm bà lầm bầm nhưng em cóc thèm nghe.
Em giờ chẳng còn là thằng học sinh non tơ mới vào trường, gần 1 năm qua em đã trưởng thành hơn và không sợ run lên khi bị anh chất vấn, không còn đau khổ khi bị những tháng cờ vàng vô lý; không còn buồn tủi day dứt khi mà hết môn học đạt loại giỏi nhưng không hề có trong DS lớp đề nghị nhà trường tuyên dương.
Chính cách hành xử của người chỉ huy trực tiếp đã làm em như vậy và em với anh trở nên xa lạ và sẵn sàng giở lý ra đốp chát. Đc chỉ huy ạ anh đì tôi thì cứ việc, còn bắt nạt tôi thì... xin lỗi nhé!
Anh Tuyên trở về kịp thời đã giải toả sự căng thẳng, anh đưa giấy tờ cho em và nói với anh Kỳ:
- Hưng bị nghi viêm phổi, quân y đề nghị đi càng sớm càng tốt. Hiện xe đang đợi, anh xem còn gì nữa không
Anh Kỳ khoát tay ra nói Không và quay đi, anh Tuyên cùng em về phòng lấy đồ đạc rồi ra xe ngay, anh hỏi:
- Hưng với anh Kỳ vừa có chuyện hả
- Vâng, chắc anh không lạ gì việc em luôn bị gây khó dễ.
- Thôi việc đó nói sau, xem lại quân tư trang đi.
Lính có gì nhiều đâu, em đã thu xếp xong nên cùng anh Tuyên ra xe:
- Anh Tuyên em nhờ anh thông báo với anh em giúp em, chưa ai biết em phải đi viện cả.
- Yên tâm đi
- Ngày xyz bắn đạn thật AK, em sẽ về để thi anh ạ
- Lo điều trị cho khoẻ đi, sau thi đợt 1 những ng chưa đạt còn thi đợt 2 mà.
Từ ngày ra trường tháng 12.1987 đến nay em chưa gặp lại vị chỉ huy ấyGiờ anh đã gặp lại người thầy, người đồng chí yêu dấu của anh lần nào chưa ạ