[Funland] Tại sao Vin chọn Siemens

songchamlai

Xe điện
Biển số
OF-876048
Ngày cấp bằng
19/2/25
Số km
2,463
Động cơ
38,707 Mã lực
Tuổi
51
Shin Osaka - Tokyo (550km) vé 1 chiều hiện tại tính tiền mình thì rẻ hơn trước đây chút, tầm 2,5 triệu(do Yên thấp). Đi lại hàng ngày thì khứ hồi 2 chiều = 5 triệu/ ngày. Tháng 20 ngày thì tốn khoảng 100 triệu. Mark xoăn thì chi trả đc chứ dân Nhật lấy đâu ra tiền để mà chơi ngu kiểu đó ạ? :D
Đấy là chưa kể cái ngại hơn là từ nhà đến ga và từ ga đến chỗ làm chứ ko phải chỉ thời gian ngồi tàu siêu tốc. Ví dụ sau này mình có tàu siêu tốc HN - SG. Các cụ ở Phố muốn đi làm hàng ngày ở Vinh chẳng hạn thì hàng ngày phải di chuyển Phố => Ngọc Hồi, lên tầu ST di chuyển đến ga Vinh. Từ ga Vinh di chuyển đến chỗ làm. Di chuyển kiểu đó hàng ngày thì ốm rồi chứ làm ăn gì đc nữa đâu.
Giống sale đang vẽ ở Cần Giờ đi làm tt SG hết 13 phút đó cụ. Khó thế mà các cháu cũng nghĩ ra.
 

rachfan

Xe container
Biển số
OF-365216
Ngày cấp bằng
3/5/15
Số km
7,894
Động cơ
527,662 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Cầu Tứ Liên cũng vượt sông Hồng!
Mặc dù như cụ (chuyên gia) đã phân tích là dự án đã "phân cấp", nhưng cụ bớt chút thời gian phân tích lưu lượng vận chuyến của 2 tuyến: metro Nội bài và ĐSCT Cần giờ được không?
Tàu Cần giờ là Sài gòn, còn metro Nội bài là Hà nội, không so sánh được cụ ợ. Vì là 2 địa phương khác nhau, có những quan điểm và tính toán khác nhau.

Nếu muốn so, cụ có thể so tuyến Văn cao-Hòa lạc với metro Nội bài. Rõ ràng metro Nội bài thiết thực hơn nhưng Văn cao-Hòa lạc lại được khởi công trước.

So sánh cầu Tứ liên với cầu metro vượt sông Hồng cũng không ổn lắm cụ ợ. Cầu Tứ liên là cầu đường bộ cho cả ô-tô, xe máy, xe đạp và người đi bộ. Và như cụ thấy, bất cứ cầu đường bộ nào nối với nội thành HN đều có mật độ giao thông cực cao. Còn cầu metro thì chỉ cho metro, không chạy được bất cứ phương tiện nào khác.
 
Chỉnh sửa cuối:

songchamlai

Xe điện
Biển số
OF-876048
Ngày cấp bằng
19/2/25
Số km
2,463
Động cơ
38,707 Mã lực
Tuổi
51
Đúng thật, giao ông Tho này tôi vẫn lo ngại tiến độ. Nhìn cách ông ấy, gián tiếp qua Đại QUang Minh, làm cái dự án Thủ thiêm mà ko tin tưởng lắm cho ông ấy. Ông ấy chỉ là nhà cung cấp đầu máy các kiểu thì còn tin tưởng được, Vin thì nhiều kinh nghiệm hơn làm các dự án lớn và rất lớn. Quá nhiều kn ở mảng này.
Sala,Thủ Thiêm cụ chê không hiểu ai sẽ làm hơn. Nếu hàng cao cấp thì nó trên tầm các ông cđt ở VN cụ nhé.
 

TQA

Xe buýt
Biển số
OF-795614
Ngày cấp bằng
3/11/21
Số km
912
Động cơ
54,234 Mã lực
Tuổi
47
cụ ơi đội code Nga toàn thứ dữ quái vật thôi. Nga họ cũng vận hành thệ thống metro cực khủng rồi nên mấy cái này không phải việc khó với họ đâu cụ. Cơ khí chế tạo, luyện kim họ cũng đỉnh cao lắm. Họ chỉ thua mấy cái chip điều khiển tinh vi AI thôi chứ mấy cái chip cơ khí ntn thì họ tự làm tốt.
Đây chính là lý do vì sao tôi nói
Trước khi xây tàu cao tốc, nên làm chủ và tự mình làm được tất cả các loại tàu hỏa chậm hơn (dưới 250 km/h) thì khi xây tàu cao tốc mới tự chủ được.

Nga họ đã có tự mình chế tạo các loại tàu hỏa không phải cao tốc (chạy điện, chạy diesel) và họ đã xây dựng hệ thống tín hiệu, hệ thống đường sắt của mình, nên họ cũng tự mình phát triển phần mềm, phần cứng của hệ thống tín hiệu của riêng mình, xây dựng hệ thống hạ tầng, luyện kim thép của riêng mình cho hệ thống đường sắt của họ.

Khi xây thêm tàu cao tốc thì chỉ là tiếp tục phát triển loại tàu mới, còn hệ thống tín hiệu thì đã có, họ chỉ cần mở rộng nó cho tàu cao tốc, không cần bị lệ thuộc vào hệ thống tín hiệu nước ngoài.
 

TQA

Xe buýt
Biển số
OF-795614
Ngày cấp bằng
3/11/21
Số km
912
Động cơ
54,234 Mã lực
Tuổi
47
Họ sẵn sàng bán, nếu trả đủ tiền. Công nghệ tàu tốc độ 350 km giờ không còn giá trị cốt lõi vì họ đã phát triển sang 450-600 rồi.

Không nên ảo tưởng mua cái tốt nhất họ đang có, đi sau thì mua cái bỏ của người ta là may rồi. Mấy ông làm chính sách ở bộ khoa học công nghệ cấm nhập khẩu thiết bị cũ quá 10-20 năm là tự làm khó mình vì thiết bị sản xuất cũ của Mỹ, Nhật, Tây Âu còn rất tốt, bán rẻ nhưng không mua được, chỉ lợi cho TQ, máy có cái vỏ mới nhưng công nghệ chắc gì hơn cái máy cũ từ phương Tây.
Bác bảo muốn mua mã nguồn phần mềm Windows 3.X, 95, 98 thời những năm 1990s họ có cho k?
Ngoài ra, như đã nói, phải không có sự phản đối của nhà nước với những công nghệ quan trọng thì mới bán được, chứ không phải cứ là công ty tư nhân là thích làm gì thì làm đâu. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Với tàu hỏa cao tốc là phần cứng, không phải phần mềm thì dù là loại tàu mới cũng sẽ có nhiều điểm chung với loại cũ. Nắm được công nghệ tàu cao tốc 350 là đòn bẩy lớn để tự mình tìm cách vươn lên, họ không chuyển đâu.
Có những thứ bao nhiêu tiền cũng không đủ .
 
Chỉnh sửa cuối:

TQA

Xe buýt
Biển số
OF-795614
Ngày cấp bằng
3/11/21
Số km
912
Động cơ
54,234 Mã lực
Tuổi
47
Các cụ nên biết thế này: 20 năm về trước thì có mua bán chuyển giao công nghệ ĐSCT (như Alstom Pháp với Hàn, và Kawasaki/Bombardier/Siemens với Trung quốc). Nhưng hiện tại thì lĩnh vực ĐSCT không còn mua bán chuyển giao công nghệ gì cả, nước nào hãng nào có cũng giữ chặt.

Công nghệ ĐSCT, chính xác là công nghệ đoàn tàu EMU trên 200km/h, vẫn đang là hợp thời đối với thế giới, hoàn toàn không phải là "công nghệ cũ" như một số cụ tưởng, và được không ít nước muốn có. Ví dụ điển hình tôi nêu cho các cụ là trường hợp mua bán cổ phần của công ty Talgo SAU Tây Ban Nha.

Talgo (Tây Ban Nha) là 1 trong vài công ty độc lập trên thế giới nắm được công nghệ đoàn tàu EMU. Có điều công ty này chỉ chính thức làm chủ công nghệ EMU đến 250km/h. Đến tốc độ 300km/h thì Talgo rẽ ngang làm đoàn tàu kéo đẩy (không phải EMU) có tên Avril với mục đích giảm giá thành, nhưng công nghệ Avril 300km/h của Talgo mắc quá nhiều lỗi, được gọi là "Tàu cao tốc tồi nhất Châu Âu", đến nỗi bị chính Tây Ban Nha loại khỏi đội tàu cao tốc và chỉ dùng tàu Talgo EMU 230km/h.

Thế mà năm 2023 khi công ty đầu tư đang giữ 24% cổ phần Talgo rao bán số cổ phiếu này thì gần chục nước nhảy vào tranh mua: Ba-lan, Séc, UAE, Algeria, Ấn độ, thậm chí cả Malaysia. Mục đích các nước này không phải bản thân công ty Talgo mà là thông qua sở hữu cổ phần để tiếp cận công nghệ tàu EMU của Talgo, mặc dù nó chỉ hoàn chỉnh đến 250km/h.

Diễn biến tiếp theo là, Chính phủ TBN tuyên bố công nghệ của Talgo là tài sản quốc gia, chặn tất cả các chào mua, cấm Talgo chuyển nhượng. Sau đó chính phủ TBN góp 1 phần, chính quyền xứ Basque góp 1 phần mua lại 24% Talgo, để công nghệ EMU không bị thất thoát ra nước ngoài.

Còn cụ nào cho rằng "Có tiền là mua được công nghệ ĐSCT" nữa không?
Trường hợp với TQ và Hàn Quốc là những trường hợp cụ thể, do áp lực và sức hấp dẫn của 2 nước này đòi phải chuyển giao công nghệ, và họ thành công, chứ chuyển giao công nghệ chưa bao giờ là chính sách của họ.
Nhật và Đức hồi đó đã từ chối chuyển giao công nghệ, chỉ có Pháp đồng ý.

TQ hồi đó cũng nhận chuyển giao công nghệ cả từ Alstom Pháp nữa, chứ không phải chỉ từ 3 hãng kia đâu bác rachfan
Hồi đó Alstom vẫn chưa mua lại Bombardier đâu. Đây chính là cái tài của TQ, ép được cả 4 nước, mỗi nước chuyển giao một ít công nghệ
 
Chỉnh sửa cuối:

huyhung123

Xe điện
Biển số
OF-42755
Ngày cấp bằng
9/8/09
Số km
3,552
Động cơ
511,321 Mã lực
Người ta làm song song cụ, HN và SG đều đang bò ra làm mỗi nơi 3 tuyến trong 2026, hòm hòm 2,3 năm nữa lại làm tiếp 3 tuyến tiếp, đến năm 2035 mỗi thành phố sẽ có 7,8 line tàu metro.

Metro cho hai thành phố không lo thiếu quyết tâm để làm, không thiếu nhà đầu tư, thiếu tiền, mà vấn đề là không có mặt bằng để làm. Triển khai đồng loạt một lúc 5 line tàu thì nó phải quây một nửa cái thành phố lại, rồi tắc đường từ 4h sáng đến 12h đêm toàn thành phố.
Thôi cụ, cố làm cái VD4 Hà Nội với VD3 Sài Gòn đã. Vài năm nữa thông xe được là e biết ơn lắm rồi!
 

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,870
Động cơ
479,597 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
Thế ai mang được công nghệ đường sắt về cho Việt Nam là công đức vô lượng à :D
Bác bảo muốn mua mã nguồn phần mềm Windows 3.X, 95, 98 thời những năm 1990s họ có cho k?
Ngoài ra, như đã nói, phải không có sự phản đối của nhà nước với những công nghệ quan trọng thì mới bán được, chứ không phải cứ là công ty tư nhân là thích làm gì thì làm đâu. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Với tàu hỏa cao tốc là phần cứng, không phải phần mềm thì dù là loại tàu mới cũng sẽ có nhiều điểm chung với loại cũ. Nắm được công nghệ tàu cao tốc 350 là đòn bẩy lớn để tự mình tìm cách vươn lên, họ không chuyển đâu.
Có những thứ bao nhiêu tiền cũng không đủ .
Em lại không nghĩ giống bác. Thế giới bây giờ con chip có thể không chia sẻ nhưng tàu hoả, máy bay hay tàu thuỷ đều có thể chia sẻ.

Việc bán công nghệ hay không bán công nghệ cho đối tác còn nằm ở nguy cơ tiềm tàng nếu người mua trở thành đối thủ cạnh tranh tương lai.

Việt Nam không phải là đối thủ mà là đối tác. Đó là lý do họ bán những công nghệ cho VN mà không bán cho đối tác khác. Tất nhiên những việc như thế đều có liên quan, thoả thuận, bật đèn xanh từ phía chính phủ cả hai nước.

Có những cam kết dựa trên sự tin tưởng giữa hai đối tác. Trong làm ăn với phương Tây, hình thức Win-Win rất phổ biến.

Muốn giành được hợp đồng cho đường sắt cao tốc bắt buộc phải chuyển giao công nghệ. Qua vụ Cát Linh Việt Nam đã hiểu TQ dành loại công nghệ gì cho Vn nên không có cái thứ 2 đâu. Do địa chính trị nên nước bạn luôn muốn Vn đi sau họ 30 năm để dễ bề kiểm soát. May mắn thay, cũng do địa chính trị nên các nước “bạn” khác lại muốn giúp Việt nam phát triển nhanh hơn không quá tụt hậu với Trung Quốc. Không phải vì họ tốt, mà vì khi không còn cơ hội làm ăn tốt với TQ họ phải chuyển sang các nơi khác, trong đó có Vn nên để đảm bảo nồi cơm của mình họ cũng phải giúp đỡ Vn có cơ sở hạ tầng tốt. Chúng ta cảm ơn đất nước Nhật Bản và nhân dân Nhật Bản đã hỗ trợ vốn ODA để chúng ta phát triển hạ tầng, và cũng chính nhờ hạ tầng tốt mà các doanh nghiệp Nhật Bản làm ăn rất tốt tại Việt nam. Ai cũng có lợi ích thì tất yếu là bạn bè tốt thôi.
 

vingraux

Xe điện
Biển số
OF-118779
Ngày cấp bằng
31/10/11
Số km
3,779
Động cơ
968,354 Mã lực
Em thì lại muốn có hệ thống metro phủ khắp Hà Nội và HCM trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể vì cái này có thể đi hàng ngày tiết kiệm rất nhiều thời gian. Đường sắt cao tốc bắc nam chưa có thì máy bay vẫn ổn.
Mong muốn của bác cũng là mong muốn của em và nhiều người khác. Giờ em đi xe buýt có 6km không phải đổi xe trong giờ cao điểm cũng mất ngót 2 tiếng. Đi phương tiện cá nhân thì nhanh hơn chút. Thông điệp: hãy sử dụng phương tiện giao thông công cộng để giảm ùn tắc và hạn chế tai nạn giao thông là thông điệp đúng đắn, văn minh nhưng ở ta chưa phát triển đầy đủ phương tiện đủ tốt.

Song le, phát triển được một hệ thống GTCC thật tốt sẽ đồng nghĩa với việc ngân sách thành phố phải trợ cấp rất nhiều tiền để chạy nó đấy các bác ah. Singapore mỗi năm trợ cấp gần 2 tỷ đô. NYC, Paris tiền tỷ. Tokyo đông khách và trông hiệu quả thế mà mỗi năm cũng trợ cấp 400 triệu đô.

Em nghĩ Hà Nội chưa có tiền để chạy nên các bác ở trển chỉ cho triển khai từ từ thôi.
 

DeêpMan007

Xe hơi
Biển số
OF-876214
Ngày cấp bằng
21/2/25
Số km
111
Động cơ
488 Mã lực
Tuổi
49
Sao em thấy tv công bố vin rút khỏi dự án ĐS cao tốc này rồi mà nhỉ
 

TQA

Xe buýt
Biển số
OF-795614
Ngày cấp bằng
3/11/21
Số km
912
Động cơ
54,234 Mã lực
Tuổi
47
Em lại không nghĩ giống bác. Thế giới bây giờ con chip có thể không chia sẻ nhưng tàu hoả, máy bay hay tàu thuỷ đều có thể chia sẻ.

Bạn đang đùa hay đang nói thật vậy?
Máy bay, tàu thủy đều là ngành công nghệ chiến lược chả ai chia sẻ cả. Tàu hỏa cao tốc tuy không quan trọng bằng 2 cái kia nhưng cũng không ai chia sẻ hết. Những trường hợp được chuyển giao công nghệ như Hàn Quốc được Pháp chuyển giao là do sức ép của họ với nhà cung cấp, chứ đó không phải là chính sách chung của họ. Nhật và Đức đã từ chối chuyển giao công nghệ này cho Hàn Quốc, chỉ có Pháp đồng ý. Trường hợp Trung Quốc là họ phải lấy từ 4 hãng Canada (Bombardier), Pháp (Alstom), Nhật (Kwashaki), Đức (Siemens) mỗi thứ một ít, chứ cũng không có hãng nào chuyển giao cho họ đầy đủ cả

Tầm quan trọng của máy bay, tàu thủy (loại cao cấp) không hề kém gì chip, chắc bác tưởng chip là thứ thần thánh trên trời duy nhất à?

Có được những công nghệ cần thiết để làm máy bay, nghĩa là trình độ mọi mặt công nghệ đều tăng, từ công nghệ vật liệu, động lực, khí động, điều khiển, mô hình hóa, tính toán khoa học, etc. đều đỉnh. Và từ những năng lực này, bạn có thể làm vô số thứ khác, trong mọi lĩnh vực khác. Bạn thật sự tin là người ta sẵn sàng chuyển giao công nghệ sản xuất máy bay miễn là cho thật nhiều tiền?

Với tàu thủy (không tính loại tàu đơn giản), nắm được công nghệ làm ra nó cũng có ý nghĩa nâng tầm công nghệ như với máy bay ở trên. Các nước khác không chuyển. May mắn lắm thì họ cho bản thiết kế một hai loại tàu chiến nhất định, nhưng ta sẽ phải mua linh kiện của họ để ráp lại, chứ ai dạy cho bác những bí quyết công nghệ làm ra những thành phần cốt lõi kia.

Tương tự như vậy với tàu cao tốc. Ngay với năng lực thiết kế họ còn chả muốn chuyển giao cho đồng minh, như trường hợp bác rachfan đã kể, đừng nói đến việc họ dạy cho bác làm ra những thứ như hệ thống động lực, truyền động, hệ thống tín hiệu (phần cứng và phần mềm), etc. may ra họ dạy cho cách làm được loại thép đạt yêu cầu tàu cao tốc đã là may lắm rồi.



Việc bán công nghệ hay không bán công nghệ cho đối tác còn nằm ở nguy cơ tiềm tàng nếu người mua trở thành đối thủ cạnh tranh tương lai.

Việt Nam không phải là đối thủ mà là đối tác. Đó là lý do họ bán những công nghệ cho VN mà không bán cho đối tác khác. Tất nhiên những việc như thế đều có liên quan, thoả thuận, bật đèn xanh từ phía chính phủ cả hai nước.

Có những cam kết dựa trên sự tin tưởng giữa hai đối tác. Trong làm ăn với phương Tây, hình thức Win-Win rất phổ biến.
Chỗ này bác ngây thơ thật hay ngây thơ giả vờ vậy? Tôi không tin là suy nghĩ của bác lại chỉ đơn giản như vậy. Việc từ chối chuyển giao công nghệ diễn ra rất nhiều, hoặc là hãng từ chối, hoặc là hãng đồng ý nhưng bị nhà nước can thiệp không cho phép. Chuyện này xảy ra không ít lần giữa các đồng minh phương Tây, như đã nói.

Muốn giành được hợp đồng cho đường sắt cao tốc bắt buộc phải chuyển giao công nghệ. Qua vụ Cát Linh Việt Nam đã hiểu TQ dành loại công nghệ gì cho Vn nên không có cái thứ 2 đâu. Do địa chính trị nên nước bạn luôn muốn Vn đi sau họ 30 năm để dễ bề kiểm soát.
Loại công nghệ gì là loại gì? Do phía TQ hay phía VN muốn mua loại đó?
Ngoài ra, có cái thứ 2 hay không không phải do bác nói là được.
Tuyến Lào Cai - Hà Nội - Hải Phòng, chủ đầu tư VN đã chấp nhận vay vốn từ China Eximbank. Dù đây không phải là nguồn tài chính duy nhất, nhưng là nguồn vốn rất quan trong để khởi công được. Mà đã vay vốn của TQ, lại còn dùng khổ đường sắt tiêu chuẩn 1.435 mm - là chuẩn quốc tế, và cũng là chuẩn mà Trung Quốc sử dụng cho mạng đường sắt của họ, thế thì khả năng Trung Quốc tham gia cung cấp thiết bị (bao gồm đoàn tàu) là khá cao đấy


May mắn thay, cũng do địa chính trị nên các nước “bạn” khác lại muốn giúp Việt nam phát triển nhanh hơn không quá tụt hậu với Trung Quốc. Không phải vì họ tốt, mà vì khi không còn cơ hội làm ăn tốt với TQ họ phải chuyển sang các nơi khác, trong đó có Vn nên để đảm bảo nồi cơm của mình họ cũng phải giúp đỡ Vn có cơ sở hạ tầng tốt. Chúng ta cảm ơn đất nước Nhật Bản và nhân dân Nhật Bản đã hỗ trợ vốn ODA để chúng ta phát triển hạ tầng, và cũng chính nhờ hạ tầng tốt mà các doanh nghiệp Nhật Bản làm ăn rất tốt tại Việt nam. Ai cũng có lợi ích thì tất yếu là bạn bè tốt thôi.
Ở đây, đến giờ này rồi mà bác còn hô khẩu hiệu ngợi ca cảm ơn đất nước nhân dân gì đó à. Cái ODA của Nhật Bản thì mọi người ở đây quá rõ rồi còn gì. Và là bạn bè thì sao nào? Bạn bè không có nghĩa là chuyển giao công nghệ, đồng minh còn khó nữa là bạn bè
 
Chỉnh sửa cuối:

hoviethung

Xe lăn
Biển số
OF-98736
Ngày cấp bằng
5/6/11
Số km
14,630
Động cơ
559,216 Mã lực
Sao em thấy tv công bố vin rút khỏi dự án ĐS cao tốc này rồi mà nhỉ
Cụ có lẽ nhầm rút khỏi dự án Đsct quốc gia với tư cách chủ đầu tư thôi. Mình dự với tư cách nhà thầu anh ý không bỏ đâu mà sẽ còn cống hiến nhiều.
 

MAYa

Xe tải
Biển số
OF-53010
Ngày cấp bằng
16/12/09
Số km
229
Động cơ
453,029 Mã lực
Tranh cãi hoài!
Ở đây có 1 khái niệm cần thống nhất, như thế nào thì được gọi là CHUYỂN GIAO CÔNG NGHỆ?
Ở VN đi làm các nhà máy, sau khi nhà thầu xây dựng lắp đặt xong, đến phần “chuyển giao công nghệ” thì chỉ là hướng dẫn sử dụng, vận hành, bảo trì bảo dưỡng…. thôi.
Mà thường thì học sử dụng đủ để vận hành thì 3~6 tháng, còn hiểu được nguyên lý khá sâu cách hệ thống vận hành thì cũng 5~7 năm sau rất nhiều sự cố.
Vậy với những hệ thống tinh vi hàng đầu thế giới, bạn chờ đợi gì ở việc “CHUYỂN GIAO CÔNG NGHỆ” thật sự? Bạn đã chuẩn bị gì để nhận chuyển giao “nếu có”. Và bạn nghĩ mình là ai chứ?
Nhớ xưa mê chuyện kiếm hiệp, một giấc mơ quay tay được cuốn bí kíp đọc xong vươn mình thành con người khác. Giờ thì ngẫm 99% những ông như vậy sẽ tẩu hoả nhập ma thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

BMW X11

Xe container
Biển số
OF-833968
Ngày cấp bằng
17/5/23
Số km
6,858
Động cơ
669,727 Mã lực
Tuổi
23
Cụ chắc cố tình ngây thơ hay là như thế thật đấy ạ? Cụ đem cái con wave ghẻ ra hàng cầm đồ thì có khi vay được 2 triệu chứ vào bank mà đúng cửa thì cầm ra được tiền mua 10 con wave mới đấy.

Em thì ko dám cho cụ xem giấy vay tiền đâu nên cụ đừng bắt em chưng bằng chứng.
Ô, năm xưa có anh cầm con Wave tàu giá hình như 2
10 năm mà xong siêu dự án này, ngày chạy tàu em sẽ ra đường vẫy cờ.
5 năm nữa mà Khởi công được Dự án này, dù là ĐSCT cao hay ĐSCT thấp, tôi sẽ ra cầm cờ cho bác vẫy.
Mặc dù việc cải thiện hệ thống vận tải hàng bắc nam đang là siêu bức xúc rồi.
 

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,870
Động cơ
479,597 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
Bạn đang đùa hay đang nói thật vậy?
Máy bay, tàu thủy đều là ngành công nghệ chiến lược chả ai chia sẻ cả. Tàu hỏa cao tốc tuy không quan trọng bằng 2 cái kia nhưng cũng không ai chia sẻ hết. Những trường hợp được chuyển giao công nghệ như Hàn Quốc được Pháp chuyển giao là do sức ép của họ với nhà cung cấp, chứ đó không phải là chính sách chung của họ. Nhật và Đức đã từ chối chuyển giao công nghệ này cho Hàn Quốc, chỉ có Pháp đồng ý. Trường hợp Trung Quốc là họ phải lấy từ 4 hãng Canada (Bombardier), Pháp (Alstom), Nhật (Kwashaki), Đức (Siemens) mỗi thứ một ít, chứ cũng không có hãng nào chuyển giao cho họ đầy đủ cả

Tầm quan trọng của máy bay, tàu thủy (loại cao cấp) không hề kém gì chip, chắc bác tưởng chip là thứ thần thánh trên trời duy nhất à?

Có được những công nghệ cần thiết để làm máy bay, nghĩa là trình độ mọi mặt công nghệ đều tăng, từ công nghệ vật liệu, động lực, khí động, điều khiển, mô hình hóa, tính toán khoa học, etc. đều đỉnh. Và từ những năng lực này, bạn có thể làm vô số thứ khác, trong mọi lĩnh vực khác. Bạn thật sự tin là người ta sẵn sàng chuyển giao công nghệ sản xuất máy bay miễn là cho thật nhiều tiền?

Với tàu thủy (không tính loại tàu đơn giản), nắm được công nghệ làm ra nó cũng có ý nghĩa nâng tầm công nghệ như với máy bay ở trên. Các nước khác không chuyển. May mắn lắm thì họ cho bản thiết kế một hai loại tàu chiến nhất định, nhưng ta sẽ phải mua linh kiện của họ để ráp lại, chứ ai dạy cho bác những bí quyết công nghệ làm ra những thành phần cốt lõi kia.

Tương tự như vậy với tàu cao tốc. Ngay với năng lực thiết kế họ còn chả muốn chuyển giao cho đồng minh, như trường hợp bác rachfan đã kể, đừng nói đến việc họ dạy cho bác làm ra những thứ như hệ thống động lực, truyền động, hệ thống tín hiệu (phần cứng và phần mềm), etc. may ra họ dạy cho cách làm được loại thép đạt yêu cầu tàu cao tốc đã là may lắm rồi.




Chỗ này bác ngây thơ thật hay ngây thơ giả vờ vậy? Tôi không tin là suy nghĩ của bác lại chỉ đơn giản như vậy. Việc từ chối chuyển giao công nghệ diễn ra rất nhiều, hoặc là hãng từ chối, hoặc là hãng đồng ý nhưng bị nhà nước can thiệp không cho phép. Chuyện này xảy ra không ít lần giữa các đồng minh phương Tây, như đã nói.


Loại công nghệ gì là loại gì? Do phía TQ hay phía VN muốn mua loại đó?
Ngoài ra, có cái thứ 2 hay không không phải do bác nói là được.
Tuyến Lào Cai - Hà Nội - Hải Phòng, chủ đầu tư VN đã chấp nhận vay vốn từ China Eximbank. Dù đây không phải là nguồn tài chính duy nhất, nhưng là nguồn vốn rất quan trong để khởi công được. Mà đã vay vốn của TQ, lại còn dùng khổ đường sắt tiêu chuẩn 1.435 mm - là chuẩn quốc tế, và cũng là chuẩn mà Trung Quốc sử dụng cho mạng đường sắt của họ, thế thì khả năng Trung Quốc tham gia cung cấp thiết bị (bao gồm đoàn tàu) là khá cao đấy




Ở đây, đến giờ này rồi mà bác còn hô khẩu hiệu ngợi ca cảm ơn đất nước nhân dân gì đó à. Cái ODA của Nhật Bản thì mọi người ở đây quá rõ rồi còn gì. Và là bạn bè thì sao nào? Bạn bè không có nghĩa là chuyển giao công nghệ, đồng minh còn khó nữa là bạn bè
Cụ nên nhìn vào những thứ Việt Nam đang có và sẽ có. Chuyển giao công nghệ như em đã nói là những thứ không còn giá trị cốt lõi với họ nhưng vẫn là rất quan trọng với Việt Nam. Cụ không nên hiểu là mình đang đòi chuyển giao cái tốt nhất (thì tất nhiên họ không bán) mà mình muốn cái mình cần nhất (thì họ sẽ bán)

Lựa chọn công nghệ là lựa chọn nền tảng để phát triển, và việc này nó cũng bình thường thôi, quan hệ tốt thì vẫn là mua bán nhưng có ưu đãi, tư vấn tốt và tử tế cho nhau.

Còn về vốn ODA, lãi suất cao, bị rang buộc phải dùng hàng hóa dịch vụ của họ (đương nhiên rồi), nhưng cần hiểu trong hoàn cảnh của Việt Nam khi đó, không có ODA thì VN rất khó có vốn để phát triển. Khi ta nghèo và khó mà có người chìa tay ra thì nên trân trọng. Không ai cho không cái gì, tất cả dựa trên lợi ích, ở góc độ kinh doanh đó là nguyên tắc. Em không lạm bàn chuyện hiệu quả sử dụng ODA vì nó thuộc một phạm trù khác, tranh luận ở đây loãng chủ đề của thớt.

Tàu hỏa, máy bay, tàu thủy là những sản phẩm ra đời cách đây hàng trăm năm rồi. Trong số đó có những công nghệ vượt trội thì không ai bán và chúng ta đều hiểu Việt Nam cũng không muốn mua. Chỉ nên hiểu rằng Việt Nam đang rất cần công nghệ để đặt nền móng phát triển chứ không phải là cần công nghệ để dẫn dắt thế giới. Nội hàm đó cũng đủ hiểu thứ công nghệ ta cần mua là thứ người khác có thể bán. Các nước chẳng cần phải lo mất công nghệ vì họ đã đi xa hơn thế rất nhiều rồi. Làm đường sắt chẳng hạn công nghệ đường ray và toa xe họ giữ làm gì, họ bán cho ta vì ta có thể làm nhà máy thép, thứ mà ta có lợi thế mà chưa chắc họ có lợi thế sản xuất hơn ta. Cho dù ta chủ động sản xuất được toa xe hay ray thì cũng không thể cạnh tranh gì với họ. Công nghệ sản xuất động cơ ta có mua bây giờ cũng chưa chắc đã sản xuất được vì chưa đủ tầm, mà có đủ tầm cũng chưa có thị trường. Việt Nam mua công nghệ để làm gì, là để làm chủ công nghệ, để giảm giá thành chứ không phải mua công nghệ là vượt qua họ, Các nước họ bán công nghệ để làm gì, để qua đó hợp tác phát triển cùng với Việt nam, bạn làm đa số các phần tôi làm một số các phần để ai cũng win.

Đừng thần thánh hóa công nghệ quá, có những công nghệ giờ là phổ biến, chỉ là thuận mua vừa bán. Thế giới đang phát triển như vũ bão, đừng bao giờ nghĩ Việt nam mình không đủ tầm để mua và các nước họ giữ công nghệ không thèm bán.

Khi Việt Nam làm xong đường sắt 350 km thì nó đã rất bình thường, không có hạng kiểu nhất châu Á hay thậm chí Đông Nam Á đâu. Nhưng đó là thứ mình cần và thế là đù trong 30-40 năm sau nếu Việt nam phát triển đến một chu kỳ mới thì lại mua hoặc tự phát triển lên tầm cao mới.

Chuyện đơn giản thế thôi, người Việt mình giỏi mà, Không có ghì ghê gớm với đường sắt 350 km đâu, chỉ khó ở bài toán đầu tư liệu có đủ tiền không thôi. Còn làm thì rất nên, tuyến đường sắt nó như xương sống và mạch máu nuôi cơ thể của cả đất nước, đừng bàn về chi phí đầu tư và kể cả chi phí vận hành lúc ban đầu, Có những quyết định của các cụ lãnh đạo nhà mình như hệ thống truyền tải điện 500KV phải nói là huyền thoại, giữa một rừng ý kiến không khả thi và thất bại thì chỉ đến khi hòa dòng điện mới thấy hiệu quả cực kỳ to lớn, và chiến lược cho đến tận ngày nay.

An ninh quốc phòng, phát triển kinh tế, động lực phát triển, an sinh xã hội ..... dựa vào tuyến đường sắt này rất nhiều. Bất kể là ai làm, khi nó hoàn thành là chỉ có lợi cho Việt Nam. Quy mô nền kinh tế của mình bây giờ rất lớn rồi, không bao giờ phải lo bẫy nợ - tất nhiên là với điều kiện không bị tham nhũng, quan liêu vô trách nhiệm làm hỏng dự án
 
  • Vodka
Reactions: THH

X_axe

Xe container
Biển số
OF-868186
Ngày cấp bằng
18/9/24
Số km
5,997
Động cơ
53,401 Mã lực
Tham khảo 1 bài viết về mức độ nội địa hoá công nghiệp đường sắt Trung Quốc (tham khảo thêm thông tin, mình chưa kiểm tra nguồn gốc)

TRUNG QUỐC VẪN CHƯA LÀM CHỦ ĐƯỢC CÔNG NGHỆ SẢN XUẤT TÀU CAO TỐC (High-Speed Train).

Những ai ngộ nhận Trung Quốc đã tự làm chủ được công nghệ sản xuất tàu cao tốc thì nên đọc bài này của ANBOUND là một tổ chức nghiên cứu (think tank) danh tiếng của Trung Quốc có trụ sở ở Bắc Kinh.

Đây là nghiên cứu của chính Trung Quốc và từ Trung Quốc. Và mình đã kiểm tra chéo xem kết quả kinh doanh của Siemens Mobility (quản lý ngành sản xuất đường sắt cao tốc) thì kết quả kinh doanh của họ ở TQ vẫn tăng trưởng mạnh trong hơn 10 năm qua chứ không giảm, chứng tỏ những nghiên cứu của ANBOUND phản ánh đúng tình hình.

Bên dưới là toàn văn của ANBOUND, bài dài nhưng đáng đọc.

Từ góc độ toàn cầu, sự phát triển nhanh chóng của đường sắt cao tốc tại Trung Quốc là một hiện tượng khá hiếm gặp. Thật vậy, có thể nói đường sắt cao tốc phần nào đã trở thành “danh thiếp” của Trung Quốc, nhưng danh thiếp này thực chất lại là một điểm đau của ngành sản xuất Trung Quốc. Ngược lại, ngành sản xuất toàn cầu đã hưởng lợi rất lớn từ sự phát triển nhanh chóng của đường sắt cao tốc Trung Quốc, chủ yếu vì một phần đáng kể nguồn vốn đã chảy vào ngành sản xuất toàn cầu, mặc dù cách thức cụ thể mà điều này xảy ra đến nay vẫn còn là một bí ẩn.

Thông tin thu được từ một kỹ sư kỹ thuật từng tham gia vào nỗ lực nhập khẩu các đoàn tàu điện nhiều toa (EMU) vào Trung Quốc cho thấy rằng, mặc dù chúng ta có thể dựa vào bản vẽ của các bên nước ngoài để sản xuất bogie, động cơ và máy biến áp; mặc dù có thể lắp ráp các bộ biến đổi và hệ thống điều khiển tự động bằng các linh kiện lõi nhập khẩu, nhưng thực tế chúng ta không hiểu cơ sở thiết kế và nguyên lý thiết kế, cũng như không biết liệu việc tăng độ rộng toa xe có kéo theo rủi ro nào hay không.
Nguyên nhân là vì chúng ta không thể tiếp cận các phép tính của thiết kế gốc từ phía nước ngoài, cũng không có thông tin về các tham số hay phương pháp nâng cấp bogie, cũng như không nắm được công nghệ đồng mô phỏng đa chiều dùng để tính toán trường điện từ, trường nhiệt và trường lực của động cơ và máy biến áp, chưa nói đến các phương pháp thiết kế độ tin cậy kết cấu. Hơn nữa, chúng ta cũng không được tiếp cận các cơ sở dữ liệu về tiêu chuẩn kiểm tra và đặc tính mỏi của các vật liệu liên quan, và mã nguồn của phần mềm hệ thống điều khiển tự động vẫn nằm ngoài tầm với. Những điều này có thể trông như là các vấn đề rất cơ bản, nhưng chúng lại chính là những yếu tố cốt lõi nhất, và chúng ta đã không thể nắm được bất kỳ điều nào trong số đó chỉ bằng việc nhập khẩu các đoàn tàu EMU (EMU là viết tắt của Electric Multiple Unit, nghĩa là Tàu điện động lực phân tán).

Thực tế, Trung Quốc đã có năng lực sản xuất EMU ở quy mô lớn, bởi chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã cho ra đời hàng trăm đoàn tàu EMU. Tuy nhiên, những đoàn tàu EMU được cho là do doanh nghiệp Trung Quốc sản xuất này thực chất chỉ được lắp ráp tại Trung Quốc — các linh kiện then chốt vẫn phải nhập khẩu từ nước ngoài. Đây là một tình huống quá quen thuộc, bởi chúng ta đã từng gặp điều tương tự trong ngành công nghiệp ô tô. Điểm khác biệt duy nhất là chiến lược “đổi thị trường lấy công nghệ” mà ngành ô tô áp dụng đã được xem rộng rãi là một thử nghiệm thất bại. Trên thực tế, đây chính là “bí mật” đằng sau cái gọi là bước “Đại Nhảy Vọt” của công nghệ đường sắt cao tốc Trung Quốc trong thời kỳ Lưu Chí Quân (Liu Zhijun). Vào thời điểm đó, linh kiện nhập khẩu từ Siemens chiếm gần một nửa tổng số linh kiện ban đầu, nhưng chỉ vì việc lắp ráp các linh kiện này được thực hiện tại Trung Quốc, nên sản lượng vẫn được tính vào tỷ lệ nội địa hóa của ngành. Điều này có nghĩa là các con số về tỷ lệ nội địa hóa trên thực tế là không đáng tin cậy.

Theo một nhân viên kỹ thuật của Siemens, công nghệ của đoàn tàu gồm ba hệ thống chính: hệ thống điều khiển kéo, bogie và hệ thống phanh, trong đó quan trọng nhất là hệ thống điều khiển kéo — được coi là “trái tim của đoàn tàu”. Trong khi các nhà cung cấp nước ngoài không có kế hoạch giảm giá các công nghệ này, họ cũng không có ý định chuyển giao chúng cho phía Trung Quốc. Trong toàn bộ các linh kiện cần thiết cho hệ thống điều khiển kéo, chỉ một phần nhỏ là tương đối ít hàm lượng công nghệ hơn và có nhiều nhà sản xuất nội địa hơn, được đưa vào trong quá trình nội địa hóa. Trên thực tế, giá động cơ kéo của dòng CRH2 đã giảm 12,5% trong giai đoạn thứ hai của quá trình nội địa hóa ngành.

Mặt khác, hệ thống phần mềm là bộ phận quan trọng nhất và có hàm lượng công nghệ cao nhất trong toàn bộ hệ thống điều khiển kéo. Theo đó, nhiều chuyên gia trong ngành tiết lộ rằng Siemens, Kawasaki và Alstom đều chưa chuyển giao công nghệ này cho phía Trung Quốc.
“Một khi chưa làm chủ được hệ thống điều khiển, thì chúng ta chỉ có thể thiết lập các tham số cho từng bộ phận, chứ chưa thể có năng lực thiết kế thực sự. Trong khi đó, công nghệ này là kết tinh của nhiều năm lao động gian khổ của [các nhà cung cấp nước ngoài], vì vậy khó có khả năng họ sẽ chuyển giao cho người khác.” Bổ sung thêm, một kỹ thuật viên ở miền Bắc Trung Quốc cho biết rằng dòng CRH380B được gọi là ‘do Trung Quốc tự chủ phát triển’ trên thực tế vẫn phụ thuộc vào Siemens, đặc biệt khi xảy ra các sự cố trong quá trình vận hành.

“Một mặt, việc nâng cấp phần mềm phải do Siemens thực hiện; mặt khác, dữ liệu thử nghiệm cũng cần được gửi về trụ sở chính của Siemens. Tất cả những điều này kéo dài đáng kể thời gian chỉnh sửa và khắc phục.”
Vậy một công nghệ lõi như hệ thống điều khiển kéo chiếm tỷ trọng bao nhiêu trong tổng chi phí của một đoàn tàu EMU? Con số này có thể lên tới 20–30%. Tiếp đó, hệ thống điều khiển tàu tự động — bộ phận mang lại lợi nhuận cao nhất — chiếm hơn một nửa tổng chi phí. Một nhân viên của bộ phận mua sắm Siemens thậm chí còn thừa nhận rằng: “Hiện nay Siemens chủ yếu dựa vào việc bán hệ thống điều khiển kéo.” Điều này cũng đúng với Alstom. Tương tự, công nghệ của hệ thống phanh cũng không được chuyển giao, vì các nhà cung cấp nước ngoài coi đây là nguồn thu nhập nền tảng của họ. Thay vào đó, hệ thống này được sản xuất bởi các bên nước ngoài trong các nhà máy liên doanh đặt tại Trung Quốc. “Tuy vậy, ngay cả trong các nhà máy liên doanh này cũng không hề có sự chuyển giao công nghệ, thậm chí nhân sự Trung Quốc có thể còn không được phép xem bản vẽ thiết kế.” Vì thế, có thể thấy rõ rằng không chỉ thị trường hệ thống phanh đường sắt cao tốc bị Knorr-Bremse độc quyền, mà công nghệ cốt lõi của hệ thống này cũng hoàn toàn không được chuyển giao.

Trong ba hệ thống lớn, chỉ có hợp đồng chuyển giao công nghệ đối với việc chế tạo bogie, và ngay cả điều đó cũng chỉ giới hạn ở việc bán bản vẽ thiết kế. Điều này có nghĩa là phía Trung Quốc vẫn chưa thực sự hiểu các nguyên lý thiết kế. Một người khác từng tham gia vào việc nhập khẩu EMU tiết lộ rằng CRRC đã từng hỏi Siemens về cách thiết lập các tham số của bogie, nhưng Siemens chỉ trả lời quanh co, né tránh. Hiện nay, các bộ phận của bogie được CRRC hàn lắp, trong khi các linh kiện còn lại vẫn phải nhập khẩu từ nước ngoài. Điều này khiến một kỹ sư ở miền Nam nhận xét rằng:
“Mua EMU từ nhiều công ty nước ngoài cũng giống như mua cá; chúng ta có thể sờ tận tay, nhưng rốt cuộc vẫn không có cần câu để tự mình đi câu. Ở thời điểm này, các linh kiện then chốt của hệ thống điều khiển tự động vẫn phải nhập khẩu, và tương tự, mã nguồn của phần mềm điều khiển tự động vẫn chưa được chuyển giao cho chúng ta.” Trong quá trình du nhập công nghệ đường sắt cao tốc, Trung Quốc đã tạo ra một thị trường khổng lồ. Tuy nhiên, những người thu được lợi nhuận thực sự ở đỉnh kim tự tháp vẫn là các công ty nước ngoài, và họ tiếp tục duy trì vị thế dẫn đầu bằng cách nắm chặt các công nghệ lõi và linh kiện then chốt. Mặc dù có thể nói rằng đường sắt cao tốc đã tạo nên một kỳ tích, nhưng đối với ngành sản xuất Trung Quốc, nó thực chất lại là một điểm đau. Giống như dự án “Superjet”, ngành chế tạo của Trung Quốc vẫn còn một chặng đường dài trước khi có thể được coi là “tiên tiến”, và nỗ lực này sẽ không hề kém phần gian nan so với con đường mà ngành công nghiệp ô tô đã trải qua.

Sau ngần ấy năm, có thể thấy rõ rằng ngành sản xuất của Trung Quốc vẫn đang mắc kẹt trong một thế tiến thoái lưỡng nan: một mặt là sản xuất dư thừa ở phân khúc thấp, mặt khác là thị trường đấu thầu đã đi đến mức gần như tự cạnh tranh với chính mình, lao vào cuộc đua hạ giá ngày càng thấp để giành thị phần. Trong khi đó, nhiều lĩnh vực của ngành sản xuất cao cấp cũng rơi vào trạng thái trì trệ, không thể tiến lên, còn nguồn lực của họ lại đang mang lại lợi ích cho các bên bên ngoài. Tóm lại, Trung Quốc đã phải gánh chịu mặt trái của toàn cầu hóa, không chỉ đối diện với làn sóng chỉ trích rộng khắp của công chúng, mà còn không thu được bao nhiêu lợi ích tương xứng. Giữa tất cả sự hỗn loạn này, người lao động trên toàn thế giới đã bị tước đi nhiều cơ hội việc làm, và đã đến lúc Trung Quốc cần phải suy ngẫm và nhìn lại những “oan ức” mà mình đã gây ra.

 

Cap Còm

Xe điện
Biển số
OF-203939
Ngày cấp bằng
28/7/13
Số km
2,346
Động cơ
836,510 Mã lực
Nơi ở
Caugiay
Vde là muốn tạo dấu ấn cụ ạ, bệnh sỹ chết trc bệnh tim :(

Chứ giờ mỗi TP có 1-2 tuyến metro rồi, nhiệm kỳ của mềnh làm thêm 2-3 cái nữa nó ko có tiếng vang như làm đsct :)

Nguồn lực có hạn bày ra nhiều thứ cuối cùng chả đâu vào đâu
Ngoài lề tí, Em cũng thấy bệnh phông bạt lan đến thượng tầng rồi, suốt ngày đồng loạt khởi công, khánh thành hàng trăm dự án rất khiên cưỡng, các dự án thì toàn vô đối từ trước đến nay
 

Dream Thai

Xe container
Biển số
OF-70813
Ngày cấp bằng
16/8/10
Số km
6,388
Động cơ
526,117 Mã lực
Ngoài lề tí, Em cũng thấy bệnh phông bạt lan đến thượng tầng rồi, suốt ngày đồng loạt khởi công, khánh thành hàng trăm dự án rất khiên cưỡng, các dự án thì toàn vô đối từ trước đến nay
Đại lộ cảnh quan 0.8tr tỷ , mấy ông chạy rồi, chắc lúc đầu nghĩ thầm gia để kiếm vài lô đất, giờ thấy to quá khó nhằn nên rút.

Đội còn lại chắc làm vài chỗ ngon ngon, còn lại đắp chiếu giống ông này :(

 

.Bo My

Xe lăn
Biển số
OF-795404
Ngày cấp bằng
1/11/21
Số km
14,980
Động cơ
349,199 Mã lực
Tham khảo 1 bài viết về mức độ nội địa hoá công nghiệp đường sắt Trung Quốc (tham khảo thêm thông tin, mình chưa kiểm tra nguồn gốc)

TRUNG QUỐC VẪN CHƯA LÀM CHỦ ĐƯỢC CÔNG NGHỆ SẢN XUẤT TÀU CAO TỐC (High-Speed Train).

Những ai ngộ nhận Trung Quốc đã tự làm chủ được công nghệ sản xuất tàu cao tốc thì nên đọc bài này của ANBOUND là một tổ chức nghiên cứu (think tank) danh tiếng của Trung Quốc có trụ sở ở Bắc Kinh.

Đây là nghiên cứu của chính Trung Quốc và từ Trung Quốc. Và mình đã kiểm tra chéo xem kết quả kinh doanh của Siemens Mobility (quản lý ngành sản xuất đường sắt cao tốc) thì kết quả kinh doanh của họ ở TQ vẫn tăng trưởng mạnh trong hơn 10 năm qua chứ không giảm, chứng tỏ những nghiên cứu của ANBOUND phản ánh đúng tình hình.

Bên dưới là toàn văn của ANBOUND, bài dài nhưng đáng đọc.

Từ góc độ toàn cầu, sự phát triển nhanh chóng của đường sắt cao tốc tại Trung Quốc là một hiện tượng khá hiếm gặp. Thật vậy, có thể nói đường sắt cao tốc phần nào đã trở thành “danh thiếp” của Trung Quốc, nhưng danh thiếp này thực chất lại là một điểm đau của ngành sản xuất Trung Quốc. Ngược lại, ngành sản xuất toàn cầu đã hưởng lợi rất lớn từ sự phát triển nhanh chóng của đường sắt cao tốc Trung Quốc, chủ yếu vì một phần đáng kể nguồn vốn đã chảy vào ngành sản xuất toàn cầu, mặc dù cách thức cụ thể mà điều này xảy ra đến nay vẫn còn là một bí ẩn.

Thông tin thu được từ một kỹ sư kỹ thuật từng tham gia vào nỗ lực nhập khẩu các đoàn tàu điện nhiều toa (EMU) vào Trung Quốc cho thấy rằng, mặc dù chúng ta có thể dựa vào bản vẽ của các bên nước ngoài để sản xuất bogie, động cơ và máy biến áp; mặc dù có thể lắp ráp các bộ biến đổi và hệ thống điều khiển tự động bằng các linh kiện lõi nhập khẩu, nhưng thực tế chúng ta không hiểu cơ sở thiết kế và nguyên lý thiết kế, cũng như không biết liệu việc tăng độ rộng toa xe có kéo theo rủi ro nào hay không.
Nguyên nhân là vì chúng ta không thể tiếp cận các phép tính của thiết kế gốc từ phía nước ngoài, cũng không có thông tin về các tham số hay phương pháp nâng cấp bogie, cũng như không nắm được công nghệ đồng mô phỏng đa chiều dùng để tính toán trường điện từ, trường nhiệt và trường lực của động cơ và máy biến áp, chưa nói đến các phương pháp thiết kế độ tin cậy kết cấu. Hơn nữa, chúng ta cũng không được tiếp cận các cơ sở dữ liệu về tiêu chuẩn kiểm tra và đặc tính mỏi của các vật liệu liên quan, và mã nguồn của phần mềm hệ thống điều khiển tự động vẫn nằm ngoài tầm với. Những điều này có thể trông như là các vấn đề rất cơ bản, nhưng chúng lại chính là những yếu tố cốt lõi nhất, và chúng ta đã không thể nắm được bất kỳ điều nào trong số đó chỉ bằng việc nhập khẩu các đoàn tàu EMU (EMU là viết tắt của Electric Multiple Unit, nghĩa là Tàu điện động lực phân tán).

Thực tế, Trung Quốc đã có năng lực sản xuất EMU ở quy mô lớn, bởi chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã cho ra đời hàng trăm đoàn tàu EMU. Tuy nhiên, những đoàn tàu EMU được cho là do doanh nghiệp Trung Quốc sản xuất này thực chất chỉ được lắp ráp tại Trung Quốc — các linh kiện then chốt vẫn phải nhập khẩu từ nước ngoài. Đây là một tình huống quá quen thuộc, bởi chúng ta đã từng gặp điều tương tự trong ngành công nghiệp ô tô. Điểm khác biệt duy nhất là chiến lược “đổi thị trường lấy công nghệ” mà ngành ô tô áp dụng đã được xem rộng rãi là một thử nghiệm thất bại. Trên thực tế, đây chính là “bí mật” đằng sau cái gọi là bước “Đại Nhảy Vọt” của công nghệ đường sắt cao tốc Trung Quốc trong thời kỳ Lưu Chí Quân (Liu Zhijun). Vào thời điểm đó, linh kiện nhập khẩu từ Siemens chiếm gần một nửa tổng số linh kiện ban đầu, nhưng chỉ vì việc lắp ráp các linh kiện này được thực hiện tại Trung Quốc, nên sản lượng vẫn được tính vào tỷ lệ nội địa hóa của ngành. Điều này có nghĩa là các con số về tỷ lệ nội địa hóa trên thực tế là không đáng tin cậy.

Theo một nhân viên kỹ thuật của Siemens, công nghệ của đoàn tàu gồm ba hệ thống chính: hệ thống điều khiển kéo, bogie và hệ thống phanh, trong đó quan trọng nhất là hệ thống điều khiển kéo — được coi là “trái tim của đoàn tàu”. Trong khi các nhà cung cấp nước ngoài không có kế hoạch giảm giá các công nghệ này, họ cũng không có ý định chuyển giao chúng cho phía Trung Quốc. Trong toàn bộ các linh kiện cần thiết cho hệ thống điều khiển kéo, chỉ một phần nhỏ là tương đối ít hàm lượng công nghệ hơn và có nhiều nhà sản xuất nội địa hơn, được đưa vào trong quá trình nội địa hóa. Trên thực tế, giá động cơ kéo của dòng CRH2 đã giảm 12,5% trong giai đoạn thứ hai của quá trình nội địa hóa ngành.

Mặt khác, hệ thống phần mềm là bộ phận quan trọng nhất và có hàm lượng công nghệ cao nhất trong toàn bộ hệ thống điều khiển kéo. Theo đó, nhiều chuyên gia trong ngành tiết lộ rằng Siemens, Kawasaki và Alstom đều chưa chuyển giao công nghệ này cho phía Trung Quốc.
“Một khi chưa làm chủ được hệ thống điều khiển, thì chúng ta chỉ có thể thiết lập các tham số cho từng bộ phận, chứ chưa thể có năng lực thiết kế thực sự. Trong khi đó, công nghệ này là kết tinh của nhiều năm lao động gian khổ của [các nhà cung cấp nước ngoài], vì vậy khó có khả năng họ sẽ chuyển giao cho người khác.” Bổ sung thêm, một kỹ thuật viên ở miền Bắc Trung Quốc cho biết rằng dòng CRH380B được gọi là ‘do Trung Quốc tự chủ phát triển’ trên thực tế vẫn phụ thuộc vào Siemens, đặc biệt khi xảy ra các sự cố trong quá trình vận hành.

“Một mặt, việc nâng cấp phần mềm phải do Siemens thực hiện; mặt khác, dữ liệu thử nghiệm cũng cần được gửi về trụ sở chính của Siemens. Tất cả những điều này kéo dài đáng kể thời gian chỉnh sửa và khắc phục.”
Vậy một công nghệ lõi như hệ thống điều khiển kéo chiếm tỷ trọng bao nhiêu trong tổng chi phí của một đoàn tàu EMU? Con số này có thể lên tới 20–30%. Tiếp đó, hệ thống điều khiển tàu tự động — bộ phận mang lại lợi nhuận cao nhất — chiếm hơn một nửa tổng chi phí. Một nhân viên của bộ phận mua sắm Siemens thậm chí còn thừa nhận rằng: “Hiện nay Siemens chủ yếu dựa vào việc bán hệ thống điều khiển kéo.” Điều này cũng đúng với Alstom. Tương tự, công nghệ của hệ thống phanh cũng không được chuyển giao, vì các nhà cung cấp nước ngoài coi đây là nguồn thu nhập nền tảng của họ. Thay vào đó, hệ thống này được sản xuất bởi các bên nước ngoài trong các nhà máy liên doanh đặt tại Trung Quốc. “Tuy vậy, ngay cả trong các nhà máy liên doanh này cũng không hề có sự chuyển giao công nghệ, thậm chí nhân sự Trung Quốc có thể còn không được phép xem bản vẽ thiết kế.” Vì thế, có thể thấy rõ rằng không chỉ thị trường hệ thống phanh đường sắt cao tốc bị Knorr-Bremse độc quyền, mà công nghệ cốt lõi của hệ thống này cũng hoàn toàn không được chuyển giao.

Trong ba hệ thống lớn, chỉ có hợp đồng chuyển giao công nghệ đối với việc chế tạo bogie, và ngay cả điều đó cũng chỉ giới hạn ở việc bán bản vẽ thiết kế. Điều này có nghĩa là phía Trung Quốc vẫn chưa thực sự hiểu các nguyên lý thiết kế. Một người khác từng tham gia vào việc nhập khẩu EMU tiết lộ rằng CRRC đã từng hỏi Siemens về cách thiết lập các tham số của bogie, nhưng Siemens chỉ trả lời quanh co, né tránh. Hiện nay, các bộ phận của bogie được CRRC hàn lắp, trong khi các linh kiện còn lại vẫn phải nhập khẩu từ nước ngoài. Điều này khiến một kỹ sư ở miền Nam nhận xét rằng:
“Mua EMU từ nhiều công ty nước ngoài cũng giống như mua cá; chúng ta có thể sờ tận tay, nhưng rốt cuộc vẫn không có cần câu để tự mình đi câu. Ở thời điểm này, các linh kiện then chốt của hệ thống điều khiển tự động vẫn phải nhập khẩu, và tương tự, mã nguồn của phần mềm điều khiển tự động vẫn chưa được chuyển giao cho chúng ta.” Trong quá trình du nhập công nghệ đường sắt cao tốc, Trung Quốc đã tạo ra một thị trường khổng lồ. Tuy nhiên, những người thu được lợi nhuận thực sự ở đỉnh kim tự tháp vẫn là các công ty nước ngoài, và họ tiếp tục duy trì vị thế dẫn đầu bằng cách nắm chặt các công nghệ lõi và linh kiện then chốt. Mặc dù có thể nói rằng đường sắt cao tốc đã tạo nên một kỳ tích, nhưng đối với ngành sản xuất Trung Quốc, nó thực chất lại là một điểm đau. Giống như dự án “Superjet”, ngành chế tạo của Trung Quốc vẫn còn một chặng đường dài trước khi có thể được coi là “tiên tiến”, và nỗ lực này sẽ không hề kém phần gian nan so với con đường mà ngành công nghiệp ô tô đã trải qua.

Sau ngần ấy năm, có thể thấy rõ rằng ngành sản xuất của Trung Quốc vẫn đang mắc kẹt trong một thế tiến thoái lưỡng nan: một mặt là sản xuất dư thừa ở phân khúc thấp, mặt khác là thị trường đấu thầu đã đi đến mức gần như tự cạnh tranh với chính mình, lao vào cuộc đua hạ giá ngày càng thấp để giành thị phần. Trong khi đó, nhiều lĩnh vực của ngành sản xuất cao cấp cũng rơi vào trạng thái trì trệ, không thể tiến lên, còn nguồn lực của họ lại đang mang lại lợi ích cho các bên bên ngoài. Tóm lại, Trung Quốc đã phải gánh chịu mặt trái của toàn cầu hóa, không chỉ đối diện với làn sóng chỉ trích rộng khắp của công chúng, mà còn không thu được bao nhiêu lợi ích tương xứng. Giữa tất cả sự hỗn loạn này, người lao động trên toàn thế giới đã bị tước đi nhiều cơ hội việc làm, và đã đến lúc Trung Quốc cần phải suy ngẫm và nhìn lại những “oan ức” mà mình đã gây ra.

Bài này không có Link gốc à, nên nhớ TQ cũng có /// Tàu. Miễn là họ có công nghệ để bán, còn ai bảo không có thì kệ họ.
 
Chỉnh sửa cuối:

Cap Còm

Xe điện
Biển số
OF-203939
Ngày cấp bằng
28/7/13
Số km
2,346
Động cơ
836,510 Mã lực
Nơi ở
Caugiay
Đại lộ cảnh quan 0.8tr tỷ , mấy ông chạy rồi, chắc lúc đầu nghĩ thầm gia để kiếm vài lô đất, giờ thấy to quá khó nhằn nên rút.

Đội còn lại chắc làm vài chỗ ngon ngon, còn lại đắp chiếu giống ông này :(

Đại lộ cảnh quan đã khởi công trong khi chưa có quy hoạch thì phải, em thấy mấy người quen ngoài đê cứ nháo nhào không biết nhà mình có dính hay không
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top