Vậy mà tới tận hôm qua 17.3, sau hơn 1 năm kể từ ngày xảy ra tai nạn, phòng giao thông Brno mới triệu tập mẹ tụi nhỏ tới để làm việc. Khi tụi em lên tới nơi thì mới biết là phòng giao thông cũng mời cả hai mẹ con bà Tây bị tai nạn tới.
Ông nhân viên phòng giao thông mời tất cả vào phòng làm việc và nói sơ lại về toàn bộ hồ sơ của vụ tai nạn, bao gồm cả những giấy tờ về việc điều trị của bà Tây, cũng như hồ sơ về việc giải quyết của bên bảo hiểm xe. Theo như các chứng nhận của bác sỹ thì bà Tây đã nghỉ hưu, vai và xương cánh tay phải được bó bột và sau khi tháo bột thì bà ấy phải đi tập vật lý trị liệu trong 3 tháng. Trong thời gian đó bà ấy cũng không làm được việc nặng. Ba tuần đầu con trai phải tới giúp bà ấy mua đồ đạc cũng như thực phẩm vì bà ấy không xách nặng được.
Dựa trên toàn bộ hồ sơ thì phía phòng giao thông đưa ra khung hình phạt dành cho mẹ tụi nhỏ là 25 ngàn tới 50 ngàn Kc (khoảng từ 25 triệu tới 50 triệu VND) và không được phép lái xe từ 12 tháng tới 24 tháng. Nhưng ông ấy cũng nói thêm là trong tình huống này, hai bên cũng có thể tự thoả thuận với nhau để kết thúc hồ sơ, thì không phải chuyển lên toà án giải quyết. Khi bà Tây rút hồ sơ bệnh án về thì mẹ tụi nhỏ chỉ phải trả thêm 1000 Kc tiền lệ phí cho buổi làm việc ngày hôm nay và không bị treo bằng lái xe nữa. Nếu hai bên có nhu cầu thoả thuận về vấn đề này thì có thể ra sảnh trao đổi, và sau 30 phút thì vào giải quyết.
Em có hỏi mẹ con bà Tây có đồng ý ra ngoài trao đổi thêm không thì họ cũng đồng ý. Khi ngồi nói chuyện cụ thể, em cũng có nói mong mẹ con bà ấy thông cảm. Việc mẹ tụi nhỏ do lơ đễnh, chủ quan nên đã gây ra hậu quả không nhỏ, nhưng tụi em hy vọng hai mẹ con bà ấy tha thứ, mà rút hồ sơ y tế lại. Phí tổn thế nào hai mẹ con bà ấy cứ đề đạt. Bà Tây nói là bà ấy cũng bị ảnh hưởng nhiều trong cuộc sống sau khi tai nạn xảy ra, cũng như bà ấy đã trình bày trong hồ sơ. Giờ tuy là mọi thứ đã hồi phục, mọi chi phí đã có bảo hiểm y tế lo, nhưng đúng là trải qua cũng không hề dễ dàng.
Bà ấy quay sang hỏi ông con trai, theo mày thì lấy của tụi nó bao nhiêu. Ông con trai trả lời con cũng không biết rồi lại hỏi em là thế hai anh chị định gửi mẹ tôi là bao nhiêu? Em cũng không biết trả lời thế nào nên đành nói, thật sự chúng tôi cũng không biết bồi thường thế nào cho đủ, bà cứ nói cho chúng tôi biết số bồi thường theo mong muốn của bà.
Suy nghĩ một lát rồi bà nói với ông con trai là, thôi thì mọi cái cũng qua rồi, chuyện tai nạn là không ai mong muốn. Ơn Chúa là mọi người đều bình an. Vậy theo tao thì lấy của cô ấy 10 ngàn Kc là được rồi. Mày thấy thế nào. Ông con trai trả lời là con nghĩ vậy cũng hợp lý. Sau đó họ quay sang nói với tụi em là họ đưa ra mức bồi thường như vậy (tính ra tiền Vn là khoảng 10 triệu đồng). Em và mẹ tụi nhỏ cũng đều đồng ý luôn để cho đóng hồ sơ. Rồi có số điện thoại với địa chỉ liên lạc của mẹ con Bà ấy rồi, thì tụi em có dịp sẽ cảm ơn mẹ con bà ấy sau.
Vậy là mọi người vui vẻ quay lại phòng làm việc của ông nhân viên chính phủ để kết thúc hồ sơ. Sau đó tụi em chuyển khoản trả luôn cho Bà Tây số tiền đó, có sự chứng kiến của ông nhân viên và biên bản xác nhận. Tụi em đều rất cảm kích mẹ con bà Tây đã thông cảm và bỏ qua sai xót trước đây. Trên đường về em vẫn nói với mẹ tụi nhỏ là cô ấy đã quá may mắn khi được mẹ con bà ấy tha thứ và không truy cứu nữa.