[Funland] Tiểu thuyết chiến tranh Việt Nam

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,910
Động cơ
716,257 Mã lực
Nỗi buồn chiến tranh - cuốn tiểu thuyết em đọc vật vã cả 1 tháng trời mới xong, dù nó mỏng tèo, trong khi đó Vượt Côn Đảo, Tuổi thơ dữ dội, Quân khu Nam Đồng...em đọc nghiến là 1 hoặc 2 ngày là hết. Quân Khu Nam Đồng em đi Tây Tạng đêm nào cũng mở ra đọc đi đọc lại đến thuộc nhuần. Nhưng với NBCT thì khác, do truyện lột tả tâm trạng của người quen cầm súng, bị lạc lõng giữa đời thường, với hàng vô số tả tâm trạng khiến chính bản thân người đọc cũng bị bí bách, nặng nề, nên thật sự khó đọc.
1 số người coi tác phẩm là p..hả.n đ.ộ.n.g, nhưng dưới góc nhìn của em thì NBCT là dạng chấn thương tâm lý hậu chiến, dù tác phẩm không gọi tên. Hiện tại – quá khứ – mộng mị đan xen, chồng lấn trong tâm trí.
Vượt Côn Đảo tuyệt hay.
Dù viết về toàn mất mát, đau khổ.
Nhưng ngay cả trong đau khổ nhất, thì cũng không tuyệt vọng. Người tù Côn Đảo vẫn có đồng đội, có Đ.ảng làm chỗ dựa tinh thần.
Đó mới là tiểu thuyết chiến tranh đích thực.
 

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,910
Động cơ
716,257 Mã lực
"Hòa bình" ập tới phũ phàng, choáng váng đất trời và xiêu đảo lòng người, gây bàng hoàng, đau đớn nhiều hơn là mừng vui.
Bàng hoàng, đau đớn khi hòa bình "ập đến", thì chỉ có con dân vnch, đã từng kiếm được nhiều lợi trong thời này, đang yên ổn kiếm ăn, hưởng thụ là cảm nhận rõ thôi. Còn dân thường cả 2 miền, bom đạn chết chóc mấy chục năm, ai chẳng mong đến ngày hòa bình, in tiếng súng để sống bình thường.
À, còn 1 loại đối tượng nữa không muốn hòa bình, không muốn chiến tranh chấm dứt. Đó là những con người khát máu, say sưa bắn giết, say sưa chiến chiến công...; đó chính là Kiên và các đồng đội của Kiên, những người đã được Kiên miêu tả suốt từ đầu truyện.
Cụ lưu ý, em không dùng từ 'giải phóng', 'giải phóng' là cách nói của người chiến thắng, còn trong mắt con cháu của đám người đã từng phục vụ cho chế độ cộng hòa, thì đó là thời điểm "mất nước", thời điểm " giặc " chiếm đóng Hòn Ngọc Viễn Đông. Bây giờ xem vẫn thấy anh em bên đó dùng các từ này. Và nhân vật Kiên này, cũng dùng từ " chiếm Sài Gòn" để miêu tả sự kiện này.
Huỵt toẹt vậy cho nhanh.
Mà BN là thằng viết thuê, trở cờ, chứ biết cái gì như dân theo VNCH đâu để bảo rằng"Hòa bình ập tới phũ phàng, bàng hoàng đau đớn"
 

Bingboong

Xe hơi
Biển số
OF-52100
Ngày cấp bằng
4/12/09
Số km
124
Động cơ
454,843 Mã lực
Một bài thơ rất cảm xúc, đầy tâm tư của một nhà thơ từng rất "đỏ" - đúng là một "nỗi buồn chiến tranh"... Cụ Chế có bị công kích, "đấu tố" gì sau bài thơ này không hả cụ?
Cụ viết trong sổ tay năm 87 đến năm 89 cụ mất nên bài thơ chỉ lưu hành trên mạng. Mãi gần đây bài thơ mới được in trong bộ Di cảo.
 
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
371
Động cơ
65,731 Mã lực
Tuổi
45
Đoạn này kể về cảm xúc của Kiên đêm 30/4/1975. Nếu đúng là cảm xúc của Kiên thì không có cơ sở nào để chèn vào cái "30 năm", vì đơn giản là Kiên không hề trải qua 30 năm chiến tranh để có cảm xúc.



Đó chính là cái 2 mặt của cuốn sách này: kể về Kiên, đồng thời chèn các ý nghĩ đương thời của chính mình vào làm như của chính Kiên. Nhân vật Kiên ở đây thực ra là kết hợp của 2 phần: tình thế/tình huống năm 1974-1977 nhưng cảm xúc, suy nghĩ lại là của năm 1987, lúc tác phẩm được viết ra.

Năm 1987 VN ở vào thời điểm kiệt quệ và khủng hoảng lòng tin nghiêm trọng vì chính sách bao cấp và hậu quả chiến tranh. Nhân vật của tác phẩm, thân xác ở năm 1974-75 nhưng từ đầu đến cuối bị nhét vào các cảm xúc trống rỗng và vô vọng của năm 1987, nhưng lại giả danh là các cảm xúc của năm 1974-75! Đó chính là cái mà tôi nói là "không thật" ở tác phẩm này.

Tôi rất ngạc nhiên khi một sự thật rõ ràng như vậy mà dường như chưa 1 ai phát hiện ra, lại còn tung hô và trao giải cho nó như 1 tác phẩm hay và tiêu biểu về chiến tranh.
Cảm ơn cụ vì đã cung cấp bối cảnh ra đời của tác phẩm này. Em đọc truyện có nhớ đoạn bà mẹ Kiên nói về gia đình bố Kiên- 1 người Đảng viên. Đoạn này bà mẹ chê ông chồng là" cả dòng họ " ngu dốt và nghèo, vì vậy nên bà này bỏ đi. Em đọc cũng thấy là lạ, ĐV thời ấy cũng như dân thường, đói như nhau. Giờ cụ nói về giai đoạn 87-9x, các nước XHCN quanh VN đều nghèo đói và suy sụp. Đúng là dòng họ này có anh cả LX và chị hai TQ.
Đúng là nhà văn đẳng cấp, con trai của Viện trưởng Viện ngôn ngữ học có khác, nói Sơn Đông động Sơn Tây.
 
Chỉnh sửa cuối:

X_axe

Xe container
Biển số
OF-868186
Ngày cấp bằng
18/9/24
Số km
5,910
Động cơ
52,834 Mã lực
Chiến tranh là khốc liệt và chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra. Thế nên khoan hãy nhận xét điều gì là bịa đặt, các cụ ạ!

Mời các cụ đọc bài thơ cuối đời của cụ Chế Lan Viên viết năm 1987:
Nói chung năm 1987 là thất vọng tràn trề rồi, không Đổi Mới e vỡ trận? Tháng 12/1986 xác định : Đổi mới là một yêu cầu sống còn của đất nước ...
 

belo

Xe điện
Biển số
OF-76592
Ngày cấp bằng
29/10/10
Số km
3,702
Động cơ
807,893 Mã lực
Nơi ở
Da nang
Cảm ơn cụ vì đã cung cấp bối cảnh ra đời của tác phẩm này. Em đọc truyện có nhớ đoạn bà mẹ Kiên nói về gia đình bố Kiên- 1 người Đảng viên. Đoạn này bà mẹ chê ông chồng là" cả dòng họ " ngu dốt và nghèo, vì vậy nên bà này bỏ đi. Em đọc cũng thấy là lạ, ĐV thời ấy cũng như dân thường, đói như nhau. Giờ cụ nói về giai đoạn 87-9x, các nước XHCN quanh VN đều nghèo đói và suy sụp. Đúng là dòng họ này có anh cả LX và chị hai TQ.
Đúng là nhà văn đẳng cấp, con trai của Viện trưởng Viện ngôn ngữ học khác, nói Sơn Đông động Sơn Tây.
Cụ đọc ra đến thế này là rất đáng nể.
 

belo

Xe điện
Biển số
OF-76592
Ngày cấp bằng
29/10/10
Số km
3,702
Động cơ
807,893 Mã lực
Nơi ở
Da nang
"Hòa bình" ập tới phũ phàng, choáng váng đất trời và xiêu đảo lòng người, gây bàng hoàng, đau đớn nhiều hơn là mừng vui.
Bàng hoàng, đau đớn khi hòa bình "ập đến" , thì chỉ có con dân vnch, đã từng kiếm được nhiều lợi trong thời này, đang yên ổn kiếm ăn, hưởng thụ là cảm nhận rõ thôi. Còn dân thường cả 2 miền, bom đạn chết chóc mấy chục năm, ai chẳng mong đến ngày hòa bình, in tiếng súng để sống bình thường.
À, còn 1 loại đối tượng nữa không muốn hòa bình, không muốn chiến tranh chấm dứt. Đó là những con người khát máu, say sưa bắn giết, say sưa chiến chiến công...; đó chính là Kiên và các đồng đội của Kiên, những người đã được Kiên miêu tả suốt từ đầu truyện.
Cụ lưu ý, em không dùng từ 'giải phóng', 'giải phóng' là cách nói của người chiến thắng, còn trong mắt con cháu của đám người đã từng phục vụ cho chế độ cộng hòa, thì đó là thời điểm "mất nước", thời điểm " giặc " chiếm đóng Hòn Ngọc Viễn Đông. Bây giờ xem vẫn thấy anh em bên đó dùng các từ này. Và nhân vật Kiên này, cũng dùng từ " chiếm Sài Gòn" để miêu tả sự kiện này.
Em tin là cụ hiểu những dòng cụ bôi đen.
 

hoaoaihuong

Xe điện
Biển số
OF-313492
Ngày cấp bằng
27/3/14
Số km
2,305
Động cơ
367,523 Mã lực
"Hòa bình" ập tới phũ phàng, choáng váng đất trời và xiêu đảo lòng người, gây bàng hoàng, đau đớn nhiều hơn là mừng vui.
Bàng hoàng, đau đớn khi hòa bình "ập đến" , thì chỉ có con dân vnch, đã từng kiếm được nhiều lợi trong thời này, đang yên ổn kiếm ăn, hưởng thụ là cảm nhận rõ thôi. Còn dân thường cả 2 miền, bom đạn chết chóc mấy chục năm, ai chẳng mong đến ngày hòa bình, in tiếng súng để sống bình thường.
À, còn 1 loại đối tượng nữa không muốn hòa bình, không muốn chiến tranh chấm dứt. Đó là những con người khát máu, say sưa bắn giết, say sưa chiến chiến công...; đó chính là Kiên và các đồng đội của Kiên, những người đã được Kiên miêu tả suốt từ đầu truyện.
Cụ lưu ý, em không dùng từ 'giải phóng', 'giải phóng' là cách nói của người chiến thắng, còn trong mắt con cháu của đám người đã từng phục vụ cho chế độ cộng hòa, thì đó là thời điểm "mất nước", thời điểm " giặc " chiếm đóng Hòn Ngọc Viễn Đông. Bây giờ xem vẫn thấy anh em bên đó dùng các từ này. Và nhân vật Kiên này, cũng dùng từ " chiếm Sài Gòn" để miêu tả sự kiện này.
Em nhớ nghe tin chiến thắng các cụ nhà mình vỡ òa: Hòa bình, nghĩa là sống sót, là được về với mẹ, ở đây chả có tư tưởng gân cốt gì hết, về với cái nhu cầu bản năng của con người. Đoạn bôi đậm như lính đánh thuê Wagner, hết chiến tranh là mất job. >:)
À mà hình như cụ ấy có ý chối bỏ mẹ, bơ vơ chả biết về với ai, đến tội! =))
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
371
Động cơ
65,731 Mã lực
Tuổi
45
Em nhớ các nghe tin chiến thắng các cụ nhà mình vỡ òa: Hòa bình, nghĩa là sống sót, là được về với mẹ, ở đây chả có tư tưởng gân cốt gì hết, về với cái nhu cầu bản năng của con người. Đoạn bôi đậm như lính đánh thuê Wagner, hết chiến tranh là mất job. >:)
À mà hình như cụ ấy có ý chối bỏ mẹ, bơ vơ chả biết về với ai, đến tội! =))
Cụ nhắc đến đánh thuê, làm em lại nhớ đến cái clip này. Bài phát biểu của tt Thiệu trước khi từ chức, ngay trong clip này đã thấy rõ: VNCH chỉ là đánh thuê cho Mỹ mà thôi, Mỹ hứa đưa đội đến đánh Bắc Việt nhưng ko làm được.
"Người Mỹ đánh giặc ở đây, không đánh được, đi về; đặt ra cái chương trình Việt Nam. Chúng ta chấp nhận dù không muốn VN hóa. Việt Nam hóa, hứa cs hành động thì sẽ phản ứng mà không phản ứng..Thì chỉ có 1 thứ tối thiểu là đưa đội đến đánh mà không đưa được..."
Rõ ràng là Mỹ đã bỏ rơi đám lính đánh thuê kém cỏi này.
TT này là tt đúng giai đoạn cụ Kiên của BN đi chiến đấu đấy. Vậy mà ông ta bảo : đó là cuộc nội chiến.
 

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,910
Động cơ
716,257 Mã lực
Cụ nhắc đến đánh thuê, làm em lại nhớ đến cái clip này. Bài phát biểu của tt Thiệu trước khi từ chức, ngay trong clip này đã thấy rõ: VNCH chỉ là đánh thuê cho Mỹ mà thôi, Mỹ hứa đưa đội đến đánh Bắc Việt nhưng ko làm được.
"Người Mỹ đánh giặc ở đây, không đánh được, đi về; đặt ra cái chương trình Việt Nam. Chúng ta chấp nhận dù không muốn VN hóa. Việt Nam hóa, hứa cs hành động thì sẽ phản ứng mà không phản ứng..Thì chỉ có 1 thứ tối thiểu là đưa đội đến đánh mà không đưa được..."
Rõ ràng là Mỹ đã bỏ rơi đám lính đánh thuê kém cỏi này.
TT này là tt đúng giai đoạn cụ Kiên của BN đi chiến đấu đấy. Vậy mà ông ta bảo : đó là cuộc nội chiến.
Nên BN câm miệng hến đúng rồi.
Há là mắc ngay.
 

Dream Thai

Xe container
Biển số
OF-70813
Ngày cấp bằng
16/8/10
Số km
6,331
Động cơ
525,673 Mã lực
Nói chung là nói chuyện đọc sách thì OK, chứ nói chuyện chính trị, với chửi tác giả em không theo được.
Ngày xưa mỗi 1 tác phẩm dịch hay có phần lời nói đầu trong đó có phần phân tích tp dưới quan điểm đấu tranh giai cấp :)
 

hoaoaihuong

Xe điện
Biển số
OF-313492
Ngày cấp bằng
27/3/14
Số km
2,305
Động cơ
367,523 Mã lực
Ngày xưa mỗi 1 tác phẩm dịch hay có phần lời nói đầu trong đó có phần phân tích tp dưới quan điểm đấu tranh giai cấp :)
Cụ làm em nhớ quả xem phim ở rạp, hễ có hơi hướng tý là luôn mở đầu “hình ảnh thân thể người PN được sử dụng trong phim để minh hoạ cho abcd gì đấy…” làm cứ phải căng mắt đợi xem mỗi cái khúc minh hoạ đấy, nhiều phim buồn ngủ muốn chết =)) .
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,803
Động cơ
204,924 Mã lực
Cụ nghĩ với chất lượng như vậy, vì sao nó được một số giải thưởng ở nước ngoài không? Thậm chí Mỹ mua bản quyền để làm phim?
Các lý do đầy đủ nằm trong bài phân tích dưới đây của 1 bác CCB:


HIỆU ỨNG “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” VÀ CÁI BẪY TRUYỀN THÔNG PHƯƠNG TÂY - MỘT CẢNH BÁO VỀ SỰ LỆCH CHUẨN TRONG TƯ DUY PHÊ BÌNH VĂN HỌC

Trong nhiều năm, cuốn “Nỗi Buồn Chiến Tranh” đã được một số người trong Hội Nhà Văn Việt Nam, đặc biệt gần đây là Trần Đăng Khoa và một số nhân vật trong hội nhà văn, nâng lên thành “tác phẩm hay nhất thời hậu chiến”, với những luận điểm quen thuộc và cái nhìn theo tôi là rất "sến":

• Được dịch ra nhiều thứ tiếng,

• Được vài tờ báo phương Tây ca ngợi,

• Được một số học giả Âu – Mỹ đánh giá cao.

Nhưng chính những lý lẽ đó lại bộc lộ một vấn đề: sự lệch chuẩn trong tư duy phê bình khi giá trị của một tác phẩm Việt Nam bỗng được đo bằng “chuẩn phương Tây”, chứ không phải bằng chuẩn của lịch sử, văn hóa dân tộc.

1. Khi truyền thông phương Tây tạo cái bẫy: “lật sử bằng cảm xúc”?

Những lời tán dương từ một số tờ báo phương Tây không phải tự nhiên mà có. Trong suốt nhiều thập niên, họ vẫn cố gắng viết lại cuộc chiến tranh Việt Nam theo hướng:

• Giảm nhẹ vai trò xâm lược của Mỹ,

• Mô tả người Việt Nam như nạn nhân của một cuộc nội chiến,

• Biến kháng chiến chống ngoại xâm của Việt Nam thành bi kịch giữa người Việt với người Việt.

Nỗi Buồn Chiến Tranh, với góc nhìn cá nhân cực đoan, hoàn toàn phù hợp với “khẩu vị” ấy: một cuộc chiến vô nghĩa, một người lính lạc lõng, một đất nước ngập trong u buồn không rõ lý tưởng. Đó chính là cái bẫy truyền thông, khi phương Tây muốn nhìn Việt Nam theo cách giúp họ giảm nhẹ trách nhiệm lịch sử. Và tiếc thay, một số cây bút trong nước đã rơi vào cái bẫy đó một cách “hồn nhiên”

2. Khi lời khen trở thành thước đo: một sự ấu trĩ trong phê bình

Việc một số nhân vật trong hội nhà văn Việt Nam liên tục “đánh đàn”, tâng bốc tác phẩm bằng những luận điểm: • “Được dịch ra nhiều thứ tiếng”, • “Được quốc tế ca ngợi”, • “Phương Tây đánh giá cao”, Cần phải đặt một câu hỏi:

Chúng ta cần sự thừa nhận của ai để hiểu đúng lịch sử của chính mình?

Đây là biểu hiện rõ ràng của một tư duy yếm thế và lệch lạc, khi giá trị văn học không còn đặt trên nền tảng của:

• Chân lý lịch sử,

• Đạo lý dân tộc,

• Trách nhiệm trước nhân dân,

• Và sự liêm chính của người cầm bút.

Đáng nói hơn, lời phát biểu của Trần Đăng Khoa đã gây nên một làn sóng phản ứng mạnh từ cộng đồng, đặc biệt là từ những người từng cầm súng, từng chứng kiến chiến tranh bằng máu và sự hy sinh thật sự.

3. “Nỗi Buồn Chiến Tranh” và làn sóng phản đối từ các tầng lớp xã hội

Không phải ngẫu nhiên hàng triệu cựu chiến binh — những con người từng đi qua bom đạn — phản đối cuốn sách. Họ phản đối không phải vì nghệ thuật của tác phẩm, mà vì nội dung của nó đã mờ hóa ranh giới ta – địch, mô tả cuộc chiến chống ngoại xâm như một bi kịch vô nghĩa.

Nhưng lịch sử đã rõ ràng:

• Không có cuộc nội chiến nào ở Việt Nam.

• Đây là cuộc kháng chiến chống xâm lược.

• Là cuộc chiến để bảo vệ độc lập dân tộc.

• Và hàng triệu người đã ngã xuống vì mục tiêu ấy.

Một tác phẩm văn chương, nếu làm mờ đi sự thật này, không thể đứng trên bục cao của giá trị lịch sử hay văn học.

4. Khi tư duy phê bình thoái hóa: trách nhiệm thuộc về ai?

Phản ứng dữ dội của quần chúng nhân dân không chỉ hướng vào cuốn sách, mà còn hướng vào những người có trách nhiệm dẫn dắt tư duy văn học Việt Nam. Bởi lẽ:

• Người viết sai có thể là chuyện cá nhân.

• Nhưng người phê bình sai — đó là chuyện của cả một thiết chế văn hóa.

Khi một số người trong Hội Nhà Văn ca ngợi tác phẩm theo chuẩn phương Tây, bỏ qua chuẩn dân tộc, điều đó phản ánh một sự thoái hóa trong nhận thức, một sự lệch hướng nghiêm trọng trong trách nhiệm của những người đại diện cho tiếng nói văn hóa quốc gia.

5. Cuộc kháng chiến chống xâm lược là chính nghĩa — và phải được bảo vệ

Không một thế lực chính trị, truyền thông hay văn chương nào có quyền làm phai nhạt bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến của dân tộc Việt Nam, bởi:

• Đó là cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc.

• Đó là cuộc chiến của nhân dân.

• Đó là cuộc chiến của độc lập và phẩm giá.

Văn chương có thể khai thác nỗi đau, nhưng không được quyền bóp méo sự thật lịch sử, càng không được quyền biến một cuộc chiến chính nghĩa thành một bi kịch vô nghĩa chỉ để thỏa mãn quan điểm của truyền thông ngoại quốc.

Một điều tệ hại hơn và hệ lụy không lường là nó (tác phẩm NBCT) còn được đưa vào giáo trình học tập của lớp trẻ.

Lời kết: Không ai muốn chiến tranh và tất cả những người dân nước Việt Nam yêu tự do, dân chủ và hòa bình đều nâng niu và trân trọng lịch sử.

Sự thật lịch sử là nền tảng cho bản sắc dân tộc. Bảo vệ sự thật ấy không phải chỉ là công việc của sử gia — mà là trách nhiệm của tất cả những người cầm bút. Và trong bối cảnh hỗn độn của truyền thông toàn cầu, càng cần tỉnh táo trước những lời tán dương đến từ bên ngoài.

Văn chương Việt Nam phải đứng trên đôi chân của chính mình

— chứ không phải trên chiếc bóng của truyền thông phương Tây.

Trần Minh Hoà
 

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,910
Động cơ
716,257 Mã lực
Các lý do đầy đủ nằm trong bài phân tích dưới đây của 1 bác CCB:


HIỆU ỨNG “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH” VÀ CÁI BẪY TRUYỀN THÔNG PHƯƠNG TÂY - MỘT CẢNH BÁO VỀ SỰ LỆCH CHUẨN TRONG TƯ DUY PHÊ BÌNH VĂN HỌC

Trong nhiều năm, cuốn “Nỗi Buồn Chiến Tranh” đã được một số người trong Hội Nhà Văn Việt Nam, đặc biệt gần đây là Trần Đăng Khoa và một số nhân vật trong hội nhà văn, nâng lên thành “tác phẩm hay nhất thời hậu chiến”, với những luận điểm quen thuộc và cái nhìn theo tôi là rất "sến":

• Được dịch ra nhiều thứ tiếng,

• Được vài tờ báo phương Tây ca ngợi,

• Được một số học giả Âu – Mỹ đánh giá cao.

Nhưng chính những lý lẽ đó lại bộc lộ một vấn đề: sự lệch chuẩn trong tư duy phê bình khi giá trị của một tác phẩm Việt Nam bỗng được đo bằng “chuẩn phương Tây”, chứ không phải bằng chuẩn của lịch sử, văn hóa dân tộc.

1. Khi truyền thông phương Tây tạo cái bẫy: “lật sử bằng cảm xúc”?

Những lời tán dương từ một số tờ báo phương Tây không phải tự nhiên mà có. Trong suốt nhiều thập niên, họ vẫn cố gắng viết lại cuộc chiến tranh Việt Nam theo hướng:

• Giảm nhẹ vai trò xâm lược của Mỹ,

• Mô tả người Việt Nam như nạn nhân của một cuộc nội chiến,

• Biến kháng chiến chống ngoại xâm của Việt Nam thành bi kịch giữa người Việt với người Việt.

Nỗi Buồn Chiến Tranh, với góc nhìn cá nhân cực đoan, hoàn toàn phù hợp với “khẩu vị” ấy: một cuộc chiến vô nghĩa, một người lính lạc lõng, một đất nước ngập trong u buồn không rõ lý tưởng. Đó chính là cái bẫy truyền thông, khi phương Tây muốn nhìn Việt Nam theo cách giúp họ giảm nhẹ trách nhiệm lịch sử. Và tiếc thay, một số cây bút trong nước đã rơi vào cái bẫy đó một cách “hồn nhiên”

2. Khi lời khen trở thành thước đo: một sự ấu trĩ trong phê bình

Việc một số nhân vật trong hội nhà văn Việt Nam liên tục “đánh đàn”, tâng bốc tác phẩm bằng những luận điểm: • “Được dịch ra nhiều thứ tiếng”, • “Được quốc tế ca ngợi”, • “Phương Tây đánh giá cao”, Cần phải đặt một câu hỏi:

Chúng ta cần sự thừa nhận của ai để hiểu đúng lịch sử của chính mình?

Đây là biểu hiện rõ ràng của một tư duy yếm thế và lệch lạc, khi giá trị văn học không còn đặt trên nền tảng của:

• Chân lý lịch sử,

• Đạo lý dân tộc,

• Trách nhiệm trước nhân dân,

• Và sự liêm chính của người cầm bút.

Đáng nói hơn, lời phát biểu của Trần Đăng Khoa đã gây nên một làn sóng phản ứng mạnh từ cộng đồng, đặc biệt là từ những người từng cầm súng, từng chứng kiến chiến tranh bằng máu và sự hy sinh thật sự.

3. “Nỗi Buồn Chiến Tranh” và làn sóng phản đối từ các tầng lớp xã hội

Không phải ngẫu nhiên hàng triệu cựu chiến binh — những con người từng đi qua bom đạn — phản đối cuốn sách. Họ phản đối không phải vì nghệ thuật của tác phẩm, mà vì nội dung của nó đã mờ hóa ranh giới ta – địch, mô tả cuộc chiến chống ngoại xâm như một bi kịch vô nghĩa.

Nhưng lịch sử đã rõ ràng:

• Không có cuộc nội chiến nào ở Việt Nam.

• Đây là cuộc kháng chiến chống xâm lược.

• Là cuộc chiến để bảo vệ độc lập dân tộc.

• Và hàng triệu người đã ngã xuống vì mục tiêu ấy.

Một tác phẩm văn chương, nếu làm mờ đi sự thật này, không thể đứng trên bục cao của giá trị lịch sử hay văn học.

4. Khi tư duy phê bình thoái hóa: trách nhiệm thuộc về ai?

Phản ứng dữ dội của quần chúng nhân dân không chỉ hướng vào cuốn sách, mà còn hướng vào những người có trách nhiệm dẫn dắt tư duy văn học Việt Nam. Bởi lẽ:

• Người viết sai có thể là chuyện cá nhân.

• Nhưng người phê bình sai — đó là chuyện của cả một thiết chế văn hóa.

Khi một số người trong Hội Nhà Văn ca ngợi tác phẩm theo chuẩn phương Tây, bỏ qua chuẩn dân tộc, điều đó phản ánh một sự thoái hóa trong nhận thức, một sự lệch hướng nghiêm trọng trong trách nhiệm của những người đại diện cho tiếng nói văn hóa quốc gia.

5. Cuộc kháng chiến chống xâm lược là chính nghĩa — và phải được bảo vệ

Không một thế lực chính trị, truyền thông hay văn chương nào có quyền làm phai nhạt bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến của dân tộc Việt Nam, bởi:

• Đó là cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc.

• Đó là cuộc chiến của nhân dân.

• Đó là cuộc chiến của độc lập và phẩm giá.

Văn chương có thể khai thác nỗi đau, nhưng không được quyền bóp méo sự thật lịch sử, càng không được quyền biến một cuộc chiến chính nghĩa thành một bi kịch vô nghĩa chỉ để thỏa mãn quan điểm của truyền thông ngoại quốc.

Một điều tệ hại hơn và hệ lụy không lường là nó (tác phẩm NBCT) còn được đưa vào giáo trình học tập của lớp trẻ.

Lời kết: Không ai muốn chiến tranh và tất cả những người dân nước Việt Nam yêu tự do, dân chủ và hòa bình đều nâng niu và trân trọng lịch sử.

Sự thật lịch sử là nền tảng cho bản sắc dân tộc. Bảo vệ sự thật ấy không phải chỉ là công việc của sử gia — mà là trách nhiệm của tất cả những người cầm bút. Và trong bối cảnh hỗn độn của truyền thông toàn cầu, càng cần tỉnh táo trước những lời tán dương đến từ bên ngoài.

Văn chương Việt Nam phải đứng trên đôi chân của chính mình

— chứ không phải trên chiếc bóng của truyền thông phương Tây.

Trần Minh Hoà
Chuẩn quá!
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,803
Động cơ
204,924 Mã lực
- ĐH Fullbright đc đặt tên theo tên của William Fullbright, một thượng nghị sỹ đã phản đối việc Mỹ hỗ trợ VNCH và tham chiến trong chiến tranh VN.
- Gọi Bảo Nình là nhà văn nổi tiếng nhất VN thì có lẽ cũng đúng thôi. Có nhà văn VN nào với các tác phẩm đc thế giới biết đến và tôn vinh hơn ông này nhỉ? Chắc chắn ko phải là Chu Lai với Mưa Đỏ rồi.
Việc dùng những lý lẽ như

• Được dịch ra nhiều thứ tiếng,

• Được vài tờ báo phương Tây ca ngợi,

• Được một số học giả Âu – Mỹ đánh giá cao.

Vv
Để ca ngợi rác phẩm NBCT lẫn ông tác giả m dạy.

Bộc lộ một vấn đề: sự lệch chuẩn trong tư duy phê bình khi giá trị của một tác phẩm Việt Nam bỗng được đo bằng “chuẩn phương Tây”, chứ không phải bằng chuẩn của lịch sử, văn hóa dân tộc.

Những lời tán dương từ phương Tây không phải tự nhiên mà có. Trong suốt nhiều thập niên, họ vẫn cố gắng viết lại cuộc chiến tranh Việt Nam theo hướng:

• Giảm nhẹ vai trò xâm lược của Mỹ,

• Mô tả người Việt Nam như nạn nhân của một cuộc nội chiến,

• Biến kháng chiến chống ngoại xâm của Việt Nam thành bi kịch giữa người Việt với người Việt.

Nỗi Buồn Chiến Tranh, với góc nhìn cá nhân cực đoan, hoàn toàn phù hợp với “khẩu vị” ấy: một cuộc chiến vô nghĩa, một người lính lạc lõng, một đất nước ngập trong u buồn không rõ lý tưởng.

Đó chính là cái bẫy truyền thông, khi phương Tây muốn nhìn Việt Nam theo cách giúp họ giảm nhẹ trách nhiệm lịch sử. Và tiếc thay, một số người trong nước đã rơi vào cái bẫy đó một cách “hồn nhiên”. Trong đó có cụ, người tự xưng Bắc Hà Sĩ Phu!

Khi lời khen từ phương Tây trở thành thước đo. Đó là một sự ấu trĩ trong phê bình/ nhận định!

Là bởi:
Chúng ta cần sự thừa nhận của ai để hiểu đúng lịch sử của chính mình?

Nên nhớ. Giá trị văn học cần phải đặt trên nền tảng của:

• Chân lý lịch sử,

• Đạo lý dân tộc,

• Trách nhiệm trước nhân dân,

• Và sự liêm chính của người cầm bút.

Hàng triệu độc giả và cựu chiến binh — những con người từng đi qua bom đạn phản đối rác phẩm Nbct. Không chỉ đơn thuần ở khía cạnh văn chương tầm thường của nó. Mà cái chính là vì nội dung của nó đã mờ hóa ranh giới ta – địch, mô tả cuộc chiến chống ngoại xâm như một bi kịch vô nghĩa.

Bởi vì lịch sử đã rõ ràng:

• Không có cuộc nội chiến nào ở Việt Nam.

• Đây là cuộc kháng chiến chống xâm lược.

• Là cuộc chiến để bảo vệ độc lập dân tộc.

• Và hàng triệu người đã ngã xuống vì mục tiêu ấy.

Một tác phẩm văn chương, nếu làm mờ đi sự thật này, không thể đứng trên bục cao của giá trị lịch sử hay văn học.

Và phản ứng dữ dội của quần chúng nhân dân không chỉ hướng vào cuốn sách, mà còn hướng vào những người có trách nhiệm dẫn dắt tư duy văn học Việt Nam.

Bởi lẽ:

• Người viết sai có thể là chuyện cá nhân.

• Nhưng người phê bình sai — đó là chuyện của cả một thiết chế văn hóa.

Khi một số người trong Hội Nhà Văn ca ngợi tác phẩm theo chuẩn phương Tây, bỏ qua chuẩn dân tộc, điều đó phản ánh một sự thoái hóa trong nhận thức, một sự lệch hướng nghiêm trọng trong trách nhiệm của những người đại diện cho tiếng nói văn hóa quốc gia.

Cuộc kháng chiến chống xâm lược là chính nghĩa — và phải được bảo vệ

Không một thế lực chính trị, truyền thông hay văn chương nào có quyền làm phai nhạt bản chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến của dân tộc Việt Nam, bởi:

• Đó là cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc.

• Đó là cuộc chiến của nhân dân.

• Đó là cuộc chiến của độc lập và phẩm giá.

Văn chương có thể khai thác nỗi đau, nhưng không được quyền bóp méo sự thật lịch sử, càng không được quyền biến một cuộc chiến chính nghĩa thành một bi kịch vô nghĩa chỉ để thỏa mãn quan điểm của truyền thông ngoại quốc.

Một điều tệ hại hơn và hệ lụy không lường là nó (tác phẩm NBCT) còn được đưa vào giáo trình học tập của lớp trẻ.

Sự thật lịch sử là nền tảng cho bản sắc dân tộc. Bảo vệ sự thật ấy không phải chỉ là công việc của sử gia — mà là trách nhiệm của tất cả những người cầm bút. Và trong bối cảnh hỗn độn của truyền thông toàn cầu, càng cần tỉnh táo trước những lời tán dương đến từ bên ngoài.

Văn chương Việt Nam phải đứng trên đôi chân của chính mình

— chứ không phải trên chiếc bóng của truyền thông phương Tây.
 
Chỉnh sửa cuối:

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,803
Động cơ
204,924 Mã lực
Mời các cụ đọc về hòa bình trong Nỗi buồn chiến tranh (Chương 3):

"Hòa bình ập tới phũ phàng, choáng váng đất trời và xiêu đảo lòng người, gây bàng hoàng, đau đớn nhiều hơn là mừng vui. Kiên ngồi trong căng tin của hàng không Pháp, gác chân lên mặt bàn lặng lẽ uống. Ly này tiếp ly khác, ực một hơi cạn mà mặt chẳng nhăn. Kiểu uống man di. Kiểu uống chửi cha cuộc đời. Nhiều người đã đổ kềnh anh thì mặc kệ vẫn tì tì thả phanh.

Đêm lạnh lùng. Đêm kinh khủng. Khắp phi trường, từ ngoài đường băng vào đến trong nhà ga, tiếng súng rầm rộ quay lồng tràn lên trên mọi tiếng ầm à khác. Pháo hiệu xanh, đỏ, vàng, tím, cùng những loạt đạn vạch đường làm ửng hồng vòm trời. Dường như một trận động đất, dường như một cuộc đại náo thiên cung. Không thể nào không rùng mình cảm thấy rằng ra đi cùng với ba chục năm trường chiến trận là cả một thời, là cả một thế giới với biết bao nhiêu là cuộc đời và số phận, là sự sụp đổ của cả một góc trời cùng đất đai và sông núi.

Còn Kiên, trong bầu không khí càng gần về sáng càng huyên náo anh cảm thấy sâu sắc cái lặng yên ghê gớm của ban mai hòa bình đang ruổi tới ngược chiều với bóng đêm. Và anh đột nhiên thấy tràn ngập trong cảm giác cô đơn trơ trọi. Trơ trọi hơn bao giờ hết, trơ trọi từ đây..."


Những người nước ngoài, đặc biệt những học sinh trung học VN, đọc các dòng trên sẽ thấy gì: Hòa bình nhưng lòng "trống rỗng, trơ trọi", thậm chí gây "bàng hoàng đau đớn". Đây có phải là kiểu hòa bình đáng chờ đợi và trân trọng không?

Các cụ để ý đoạn giữa "Đêm lạnh lùng. Đêm kinh khủng." Năm 1975 Kiên chỉ mới gần 30 tuổi, nhập ngũ từ 1969. Có nghĩa là tất cả những gì gọi là "cảm xúc" của Kiên trước 1969 đều là không có thật. Thế nhưng, tác giả đã không nhịn được, phóng tay cho Kiên đến "ba chục năm trường chiến trận", tức là từ 1946 là lúc Kiên chưa sinh ra, để khái quát thành 1 câu "là sự sụp đổ của 1 góc trời cùng đất đai và sông núi".

Đọc các dòng trên, thấy rõ rằng tác giả phủ nhận không những 20 năm chống Mỹ mà cả 9 năm Kháng chiến chống Pháp. Với Bảo Ninh thì 2 cuộc kháng chiến của dân tộc là vô nghĩa, thậm chí phi nghĩa, khi thiêu đốt mạng người, phá hoại đất đai sông núi và dù chiến thắng, chỉ mang lại cảm giác trống rỗng, trơ trọi và đau đớn.

Gạt những vấn đề về quan điểm sang 1 bên thì 1 điều chắc chắn là không thể nói "đọc Nỗi buồn chiến tranh để trân trọng hòa bình". Vì hòa bình trong NBCT không có gì khác ngoài tăm tối, trống rỗng, bất công và vô vọng, là 1 kiểu vô nhân tính không khác gì chiến tranh, chỉ có không mất mạng người.
Cụ chuẩn ạ. Ai nói là đọc Nbct để trân trọng hoà bình. Chắc chắn là chưa hề đọc rác phẩm này. Chỉ là a dua, ăn theo nói leo cho có ...
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top