Tả như cụ thà không tả còn hơn, ý em là ảnh đâu?sân Pic cờ bôn chỗ cơ quan em đông thôi rồi, chiều cuối ngày toàn các em lên đồ sexy hết cỡ vào chơi và chụp ảnh![]()
Tả như cụ thà không tả còn hơn, ý em là ảnh đâu?sân Pic cờ bôn chỗ cơ quan em đông thôi rồi, chiều cuối ngày toàn các em lên đồ sexy hết cỡ vào chơi và chụp ảnh![]()
Mua được con vợt thì để lại cho cháu chị vợt nhéE phải mua con vợt gấp thôi

Em đi xe máy nhưng em thề là xe em mầu đỏ nhéVề nhà, tôi gọi vợ về dưới danh nghĩa trông con. Khi cô ấy bước vào, tôi ngồi trong bóng tối phòng khách.
"Con đâu?" cô hỏi, giọng hơi run.
"Gửi nhà bà ngoại rồi," tôi đáp, bật đèn. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cô, làm lộ rõ vẻ hoảng hốt. "Hôm nay em chơi pickleball vui không?"
"V... vui ạ," cô ấp úng.
"Với ai?" tôi hỏi, giọng băng giá.
Cô ấy cố trấn tĩnh: "Với chị Hoa, chị Lan như mọi khi..."
Tôi đứng dậy, tiến đến gần. "Chị Hoa, chị Lan hay là với một người đàn ông lái xe máy màu đen? Tại nhà nghỉ Hương Giang?"
Mặt cô ấy biến sắc. "Anh... anh đi theo em?"
"Chiếc vợt pickleball còn mới tinh đã tố cáo em," tôi nói, giọng nghẹn lại. "Một năm qua, em không hề chơi thể thao. Em đi gặp nhân tình."
Cô ấy ngã quỵ xuống sàn, nước mắt giàn giụa. "Em xin lỗi... em không cố ý... chỉ là..."
"Chỉ là gì?" tôi gằn giọng. "Chỉ là tình cờ cởi đồ với hắn? Chỉ là tình cờ lên giường với hắn?"
Cô ấy ôm chặt lấy chân tôi. "Anh tha thứ cho em... vì con, vì chúng ta..."
Tôi nhìn xuống người phụ nữ đang khóc nức nở, lòng đau như cắt. Đứa con gái bé bỏng của chúng tôi, mái ấm 8 năm, tất cả như đang vỡ vụn trước mắt.
.
)))Link trên #1 đó cụOF giờ thành vnexpress. Cụ copy cái link luôn đi.
K chơi Píc nữa, chỉ chơi xếp hình thôi cụ nhỉ.Tất cả cũng chỉ tại pickleball. Thôi thì từ giờ không chơi nữa. Haizz
Nvc cần phải hỏi em có chơi pickleball không chứNgày thứ ba chúng tôi gặp nhau, Mai đề nghị: "Anh có muốn đưa con gái đi chơi công viên không? Em biết một chỗ có nhiều hoa rất đẹp."
Buổi chiều đó, ba chúng tôi cùng nhau dạo bước trong công viên. Bảo Ngọc chạy nhảy trước mặt, thi thoảng quay lại khoe với Mai một bông hoa hay chiếc lá đặc biệt. Nhìn cảnh hai người phụ nữ nhỏ bé trong đời tôi cười đùa với nhau, tim tôi thổn thức theo cách mà tôi đã quên mất cảm giác ấy.
"Em và cháu có vẻ hợp nhau," tôi nói khi Mai cúi xuống buộc lại dây giày cho con gái tôi.
Mai ngước lên, đôi mắt nheo lại vì nụ cười: "Trẻ con chân thành lắm, anh ạ. Chúng yêu bằng cả trái tim."


em bán vợt đâyyyyE phải mua con vợt gấp thôi
Trước chỉ biết lão 17cm nay mới phát hiện ra còn biệt tài này, bảo sao đào hoa thếMột buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Tôi và Mai trú mưa dưới mái hiên của một tiệm sách cũ. Tiếng mưa rơi lộp độp tạo nên khung cảnh lãng mạn khó tả.
"Anh Minh," Mai bỗng nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. "Em không biết tương lai thế nào, nhưng em muốn ở bên anh. Em muốn cùng anh chữa lành những vết thương, và xây dựng một thứ gì đó mới mẻ, lành mạnh hơn."
Tôi nhìn cô - mái tóc ướt dính vào gò má, đôi mắt long lanh như có nước mưa lấp lánh trong đó. Và tôi biết mình đã yêu.
"Em có biết không," tôi nói, giọng khàn khàn vì xúc động. "Từ ngày gặp em, trái tim tôi mới bắt đầu đập lại những nhịp thực sự. Tôi sợ, rất sợ, nhưng tôi cũng muốn thử."
Mai mỉm cười, một giọt nước mắt - hay là nước mưa - lăn dài trên má. Tôi đưa tay lau nó đi, và khoảnh khắc ấy, tôi cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn đầu tiên sau nhiều tháng đau khổ - ngọt ngào, ấm áp, và đầy hứa hẹn. Nó không cuồng nhiệt như những nụ hôn thời trẻ, mà sâu lắng, chân thành, như một lời hứa về sự bắt đầu mới.
Dưới tiếng mưa rơi, hai chúng tôi đứng đó, tay trong tay, trái tim đang dần hàn gắn vết nứt của nhau. Con đường phía trước còn nhiều thử thách - vẫn còn những vấn đề với vợ cũ, vẫn còn nỗi đau cần thời gian chữa lành, vẫn còn một đứa con cần được bảo vệ.
Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy ánh sáng cuối đường hầm. Và ánh sáng ấy có tên là Mai - cô giáo mầm non với nụ cười ấm áp, trái tim nhân hậu, và một tình yêu chân thành dành cho một người đàn ông từng tan vỡ và đứa con gái bé bỏng của anh ta.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những nhịp đập mới, những cơ hội mới. Và lần này, tôi quyết định sẽ nắm lấy cơ hội ấy, cẩn trọng nhưng cũng đầy hy vọng.
