Bà con mình giờ ra đường dễ “dính bẫy” lắm.
Yoga nhìn thì dẻo dai sang chảnh, nhưng tập không hiểu thân mình, uốn éo sai là máu huyết chạy loạn, cột sống kêu cứu trước.
Thiền nghe cao siêu thật, nhưng không biết gốc ngọn là dễ bị dẫn vào mây mù, câu chữ bay bổng mà túi tiền thì nhẹ hẳn.
Cầu cúng, dâng sao giải hạn thì đông vui như hội, nhưng lật kinh sách ra không thấy mục nào ghi “đóng tiền là hết hạn”.
Vũ trụ quay ào ào mấy triệu cây số mỗi ngày, rảnh đâu mà ngồi ghi sổ từng số phận.
Tử vi, bói quẻ, coi số coi mạng bây giờ sách sửa tới sửa lui, coi xong chưa chắc sáng ra, chỉ thấy lo thêm.
Mấy khóa “chữa lành”, “vá rách tâm hồn”, “tiền kiếp mười đời” nghe như phim nhiều tập, coi cho vui thì được, tin là dễ “đứt sóng”.
Sống đơn giản thôi, giữ cái đầu tỉnh, thờ cha mẹ tổ tiên tử tế, khỏi cần đi lạy bố con thằng nào cho mệt.
Hôm nay em có thời gian uống trà, viết lan man,ý chia sẻ từ Thầy Hiếu Đức:
"Nếu ai đã từng có nhân duyên tiếp cận cả Tử Vi lẫn giáo pháp Nikāya của Phật giáo nguyên thủy, hẳn sẽ có lúc tự nhận ra: hai con đường ấy thực ra không đối lập. Chúng chỉ khác nhau ở cách nói, còn điều được nói đến thì là một - nghiệp.
Tử Vi vì sao lại ứng nghiệm?
Có lẽ bởi vì Tử Vi chưa bao giờ thực sự là việc “đoán tương lai”. Nó giống như một cách đọc lại những dấu vết nghiệp lực mà thức tái sinh mang theo khi bước vào đời này. Sao và cung không quyết định số phận ai cả; chúng chỉ là những ký hiệu (properties), giúp ta nhìn thấy dòng nghiệp đã tích lũy từ rất lâu, rất sâu
trổ quả ra sao ở kiếp này.
Khi một hữu tình tái sinh, thức (viññāṇa) không đến với đời này bằng một trang giấy trắng. Nó mang theo những khuynh hướng, tập khí, những yêu - ghét, những món nợ, những phước lành… đã được huân tập từ trước. Những điều ấy không biến mất, chỉ đổi hình thức, giống như nước bốc hơi rồi lại rơi xuống thành mưa: hình dạng thay đổi, nhưng bản chất thì vẫn còn đó.
Ở góc nhìn này, nghiệp giống như một thứ “mật mã”, còn Tử Vi là cách ký hiệu hóa để đọc lại mật mã ấy. Vì thế, sự ứng nghiệm của Tử Vi không nằm ở chỗ nói trúng tương lai, mà ở chỗ phản ánh khá trung thực dòng nghiệp đang vận hành.
Nhiều người cũng từng băn khoăn: nếu nghiệp theo ta, vì sao ký ức về các kiếp trước lại không?
Trong Nikāya có một câu rất giản dị: hữu tình bị che phủ bởi vô minh, trôi lăn trong sinh tử đã lâu dài. Vô minh ở đây không hẳn là không biết, mà là một lớp sương mờ, khiến ta không còn thấy trọn vẹn chuỗi nhân duyên đã tạo nên chính mình.
Khi rời một đời sống để bước sang đời khác, thức tái sinh mang theo nghiệp lực, nhưng không mang theo ký ức rõ ràng. Nó giống như ngọn lửa được chuyền từ cây đèn này sang cây đèn khác: sức nóng và ánh sáng vẫn còn, nhưng hình dáng ngọn lửa thì không thể giữ nguyên.
Có lẽ, nếu nhớ hết những khổ đau mình từng gây ra, những oán kết đã tạo, những sai lầm đã lặp lại, thì tâm khó mà có đủ khoảng trống để sống trọn vẹn đời này. Sự quên đi ấy, nhìn theo cách nào đó, lại là một dạng từ bi của vũ trụ, để con người có cơ hội bắt đầu lại, học những bài học cũ bằng một thân tâm mới.
Cũng từ đó mà có câu hỏi: giờ sinh có phải là “cửa nhập nghiệp” không?
Giờ sinh không quyết định đời người. Thứ quyết định vẫn là nghiệp. Nhưng nghiệp cần một điều kiện phù hợp để biểu hiện, giống như hạt giống chỉ nảy mầm khi gặp đúng đất và đúng khí hậu. Thức tái sinh dường như “tìm đến” một thời khắc tương ứng với tập hợp nghiệp mà mình mang theo. Giờ sinh chỉ là tọa độ; lực đẩy để rơi vào đúng tọa độ ấy vẫn là nghiệp.
Vì vậy, Tử Vi không áp đặt điều gì lên con người. Nó chỉ cho thấy ta đã bước vào đời này với hành trang nghiệp lực ra sao.
Những gì Tử Vi kế thừa từ vô lượng kiếp không phải là các sự kiện cụ thể hay những con số phước đức rõ ràng, mà là những điều tinh tế hơn: khuynh hướng hành vi, năng lực bẩm sinh, điểm mạnh - điểm yếu, cách ta phản ứng trước cuộc đời, những gút nghiệp chưa tháo, và cả những duyên lành còn giữ.
Có người dễ nóng giận, phản ứng mạnh; có người lại thường gặp cơ hội; có người dễ tích lũy tài sản; cũng có người hay lặp lại những mô thức tổn thương trong các mối quan hệ. Tử Vi chỉ diễn đạt những điều ấy bằng ngôn ngữ của sao và cung, trong khi Nikāya gọi tên chúng bằng ngôn ngữ của nghiệp. Khác cách nói, nhưng cùng một bản thể.
Và rồi lại có câu hỏi khác: nghiệp có chuyển được không?
Có. Trong giáo pháp của Đức Phật, con đường ấy không hề bí hiểm: dừng tạo nghiệp xấu, tạo nghiệp thiện mạnh hơn, và quan trọng nhất là thay đổi nhận thức - chánh kiến. Khi tâm sáng hơn, nghiệp cũ không còn trói buộc theo cách cũ.
Khi nghiệp chuyển, lá số vẫn vậy, nhưng người đi trong lá số đã khác. Cùng một tấm bản đồ, người mê thì lạc, người tỉnh thì tìm được lối ra. Nhìn theo cách ấy, Tử Vi không phải là định mệnh khép kín, mà giống như một tấm gương để ta hiểu mình và điều chỉnh mình.
Với người hữu duyên, có lẽ chỉ cần nhớ một điều này: lá số ứng nghiệm không phải vì nó linh,
mà vì dòng nghiệp tích luỹ là thật, và Tử Vi phản ánh khá trung thực điều đó,
nó là hiện thực khách quan, và cũng hoàn toàn duy vật, có tính quy luật. Nghiệp không phải xiềng xích, mà là dấu chân do chính mỗi chúng ta đã để lại từ muôn kiếp. Ta vẫn có thể rẽ trái, rẽ phải, dừng lại hay bước tiếp - tất cả tùy vào chánh niệm và hành động ở hiện tại.
Tử Vi không đọc số phận. Tử Vi cho thấy cách ta đã tích luỹ những gì trong tiền kiếp để tạo nên đời này. Và khi hiểu được điều ấy, có lẽ ta sẽ thấy rõ hơn rằng: đường đời không hoàn toàn do trời định. Nó được nắn thành bởi chính mỗi chúng ta, từ vô lượng kiếp trước. Và ngay lúc này, trong chính kiếp này ta vẫn còn khả năng hiệu chỉnh lại nó thêm một lần nữa.
Và hãy nhớ, theo ngôn ngữ fun, cách dùng Tử vi là các dùng bản đồ nghiệp, là bản đồ đường đời, bản đồ chạy xe đường dài, đừng lầm lẫn dùng như đồng hồ hẹn giờ.
Tử Vi không nói ta sẽ đi đâu.
Nó cho thấy ta đã đi như thế nào để đến đây.
Còn đi tiếp ra sao, vẫn nằm trong từng sát-na chánh niệm của hiện tại.
Ý dẫn đầu các pháp” - là vì thế."