HỒI THỨ MƯỜI MỘT
西山再入城據國, 嗣皇三起駕復都.
Tây Sơn tái nhập thành cứ quốc, Tự Hoàng tam khởi giá phục đô
[Tây Sơn lại vào thành chiếm cứ đất nước, Vua ba lần rời giá phục hồi kinh đô]
Lại nói nhà vua đích thân đến xem quân lính, trong đền thờ Trần Hưng Đạo Vương陳興道王祠, triệu Châu đến hỏi rằng:
- Có bao nhiêu quân lính?
Châu đáp:
- Trừ những người mới theo ra, hạ thần chỉ có một trăm người tinh nhuệ đã được rèn luyện thôi!
Vua nói:
- Tiếc là ít quá.
Châu đáp:
- Binh cốt tinh nhuệ chứ không cốt đông, có một trăm người liều chết thì đủ sức tung hoành thiên hạ. Thần đã thử rồi, quân địch che kín cả đồng mà kéo đến, chỉ cần cử vài chục người xông lên vung đao chém loạn, không ai không tan tác.
Vua nói:
- Nếu quả như lời khanh nói, thì bất ngờ xuất kích thì được, chứ đối trận mà đánh thì không được. Nay quân lính tan tác còn lại, lòng người dễ loạn, phải hành động thật vạn toàn, mới có thể tự lập mà mưu tính khôi phục. Vạn nhất mà sai sót, thì không thể cứu vãn được nữa. Đây giống như việc vua Việt Vương Câu Tiễn ẩn mình ở Cối Kê會稽, hoặc như vua Thục Hán Lưu Bị ẩn mình ở Ba Xuyên巴川, người xưa phải nhẫn nhục để tự bảo toàn, không dám vọng động mà chuốc lấy thất bại. Nay việc nước ta cũng gần giống như vậy, trước tiên cần chiêu mộ quân cần vương để tăng thêm thế lực, chưa thể vội vàng ra quân được. Trẫm đã phái các quan đi chiêu mộ binh lính. Ở Kinh Bắc có Phạm Đình Dư范廷璵, Chu Doãn Lệ朱允勵; ở Sơn Nam có Trương Đăng Quỹ張登揆, Phạm Văn Lân范文璘, mấy ngày nữa tất sẽ có tin báo về. Khanh cứ đợi đó, đóng quân trong núi, luyện tập quân lính mới theo, khiến họ tinh nhuệ, để đợi lúc trưng phát vậy.
Vua lại sai Đình Giản đi thượng du Sơn Tây, chiêu mộ nghĩa binh Tuyên Hưng宣興 [Tuyên Quang-Hưng Hóa], hẹn ngày cùng đến; còn tự mình đi về phía đông đến Hải Dương, truyền hịch chiêu dụ. Vua ở Chí Linh至靈, những văn thần theo hầu giá có Trần Danh Án陳名案 cùng Vũ Trinh武楨, Ngô Thì Chí吳時俧 ba người mà thôi. Chí dâng kế sách trung hưng rằng:
"Thần trộm nghĩ: dẹp loạn nên xét thời cơ, dùng binh tất phải có nơi. Thiếu Khang少康 có được ấp Luân綸邑 mới phấn phát trung hưng; Tiên chủ (Lưu Bị) chiếm giữ Ích Châu益州 mới có thể chống chọi ngoại xâm. Địa thế bản triều, vùng Cao Bằng Lạng Sơn ở phía đông bắc, giáp với nội địa, núi sông hiểm trở, đủ sức cố thủ; binh mã hùng mạnh, đủ sức tiến công. Nếu Bệ hạ đến đó, sai một sứ giả chạy sang báo với nhà Thanh, khiến họ đem quân áp sát biên giới, làm thanh thế cho ta; lại mật chỉ cho hào kiệt bốn trấn khiến họ hưởng ứng, lòng người phấn chấn, ai dám không theo, các quan chưa kịp theo, ai dám không đến? Bên ngoài dựa vào thế lực nước lớn, bên trong tập hợp quân cần vương, sẽ khiến thế giặc ngày càng cô lập, thế ta ngày càng lớn mạnh. Từ đó sắp đặt phương lược, tiến quân khôi phục kinh thành, công cuộc trung hưng có thể thành công trong nay mai!
Vua triệu Chí đến bảo rằng:
- Lời khanh nói rất hợp ý trẫm. Trước đây trẫm đã phái em trai và các cận thần hộ giá Thái hậu đến Cao Bằng, mật chỉ cho đốc đồng Nguyễn Huy Túc阮輝宿, khiến ông ấy lấy nghĩa mà khích lệ, liên kết các tướng phiên, tập hợp quân biên thùy. Việc ấy đã chuẩn bị sẵn địa điểm rồi, chỉ riêng Lạng Sơn chưa có ai đi sứ.
Chí đáp:
- Xưa vào năm Đinh Dậu đời Cảnh Hưng [1777], tiên phụ thần (cha thần) vâng chiếu xây dựng tiết việt ở Lạng Sơn, tuyên bố uy đức, chiêu tập dân lưu tán, dân chúng của châu đã mất đến nay vẫn còn nhớ ơn. Thần xin đi khuyên dụ họ, nhân tiện báo việc này cho Túc tâu lên Thái hậu, ước định ngày dẫn quân đến đón xa giá, một việc mà được cả hai.
Vua khen phải, bèn sai Chí đi. Khi đi đến Phượng Nhãn, gặp lúc bệnh phát không thể đi tiếp, bèn dâng biểu xin nghỉ để chữa bệnh. Vua bèn ban mười lạng bạc trắng để dùng vào việc thuốc men. Chí dâng biểu tạ ơn có nói:
- Trong nguy hiểm mà chí hướng hợp nhau, khó có được cuộc gặp gỡ quân thần ngàn năm một thuở này. Đạo lý cương thường xử trí hài hòa thắm thiết, không khác gì tình thân phụ tử một nhà. Khi nước nhà đang lúc đa sự, chính là ngày thần tử phải xả thân, dám vì tình riêng mà tự yêu mình, nguyện chịu bệnh mà kiêm việc đi đường.
Vua vì thế mà cảm động. Đúng lúc đó, Đình Dư, Doãn Lệ và những người khác, sai người mang mật biểu về tâu rằng:
"Các vùng Kim Hoa金華, Vũ Giang武江, Quế Dương 桂陽ở bờ Đông, lòng người không ai là không căm phẫn. Chúng thần vâng chiếu dụ các hào trưởng, đều nguyện đem quân cần vương, kính xin xa giá trở về Kinh Bắc, để họ được vào yết kiến, trực tiếp nhận thánh dụ, về nhà loan báo cho nhau, ai mà không theo, phò giá ra khỏi thành ở nơi này, người trong thiên hạ đều hướng về như mặt trời ban ngày. Đình Giản đi Sơn Tây, Văn Lân đi Sơn Nam, cũng nhờ uy danh mà có quân đến hội họp, hà tất phải đi xa đến Lạng Sơn, vùng thành trì bị ngăn trở, e rằng kéo dài năm tháng, ngồi mà mất cơ hội, bỏ gần cầu xa, đó không phải là kế sách hay.”
Vua cho là phải. Vũ Trinh xin rước giá về thôn Xuân Liên春蓮 ở Lương Tài良才. Cha của Trinh là Vũ Chiêu dâng biểu tiến hai trăm lạng bạc trắng để làm quân nhu. Vua nhận lấy, bèn lấy phủ đệ của Vũ Chiêu làm hành cung.
[Kim Hoa là tên một huyện cũ, thuộc phủ Bắc Hà (sau đổi là phủ Thiên Phúc) xứ Kinh Bắc. Huyện này tồn tại từ thời vua Lê Thánh Tông (năm Quang Thuận, 1460-1469) đến thời nhà Nguyễn, và sau đó được đổi tên thành Kim Anh]
[Vũ Giang, hay còn gọi là Vũ Giàng, là tên gọi thời Lê của huyện Quế Võ ngày nay, thuộc tỉnh Bắc Ninh. Trước đó, vùng này từng là châu Vũ Ninh dưới thời Lý, Trần]
Nói về việc ban đầu Bắc Bình Vương sai Vũ Văn Nhậm Bắc tiến, đã có mệnh lệnh rõ ràng, nhưng trong lòng lại khá nghi ngờ. Vương sai Ngô Văn Sở吳文楚, Phan Văn Lân潘文璘 [làm] tham tán quân vụ để chia bớt quyền của Nhậm, mật bảo Sở rằng:
- Nhậm là con rể của vương huynh, ta và anh có hiềm khích, e rằng bụng hắn sẽ không yên khi đi chuyến này. Nắm trọng binh đi đánh nước người, việc biến không thể lường trước được. Điều ta lo bây giờ không phải ở Bắc Hà, mà chính là Nhậm đó! Ngươi nên dò xét từ những điều nhỏ nhặt, báo ngay cho ta biết, giống như lửa vừa mới bùng lên, dập tắt từ khi nó mới bắt đầu thì dễ dàng hơn.