Cảm ơn mợ về những ký ức đẹp đến thế. Em ko ở HN vào những ngày đó nhưng đọc mỗi dòng chữ của mợ, như thấy cả 1 vùng ký ức tuổi thơ. Tuổi thơ của em là những buổi tối chơi trò “dán bóng” với lũ bạn quanh gốc cây phi lao trước cửa nhà. Là những ngày trung thu rước đèn kéo quân, hay xách lồng đèn đi khắp phố, ở trong nhà í ới nhại theo tiếng rao bánh mỳ nóng nhg đổi thành bánh mỳ nguội

, là cảnh 2 chị em đi xe đạp tìm hàng nổ bỏng rồi lại mang nhầm gạo nếp chứ ko phải gạo tẻ... Cũng êm đềm lắm

HN với em khi đó là những lần được hsg, nhà trường cho đi thăm lăng Bác, đi vườn bách thú, QTG. Hay những lần bố mẹ cho đi chơi để ăn món “cơm bụi”, mà trong cái suy nghĩ ngây ngô của 1 đứa trẻ con như em thì cứ luôn thắc mắc cơm toàn bụi thì ăn kiểu j nhỉ

. Và món “cơm bụi” HN đầu tiên em được ăn là món chả rươi và cả món bún chả. Không biết có phải vì những kỷ niệm ngọt ngào đó mà sau này món chả rươi nói riêng và các món ăn nói chung, luôn là niềm đam mê bất tận của em ^^. Giờ nghĩ lại hồi đó nhà mình thiếu thốn đủ thứ mà đi chơi là được bố mẹ cho ăn đủ món ngon lạ. Giờ cũng vẫn thế, có đồ j ngon là bố mẹ lại để phần cho con gái hoặc gọi về ăn

Công việc của em đa phần là bận rộn, và em chưa có gia đình, nên có lẽ em dung hoà cs và cv dễ hơn mợ. Bên cạnh những quay cuồng cơm áo gạo tiền, em luôn giành cho mình 1 góc nhỏ để “sống chậm”. Khi thì lang thang phố hoặc đi 1 vòng quanh hồ Tây xem rộng bn km, khi thì rẽ bất chợt vào 1 quán cafe ngồi nhâm nhi 1 cốc nâu nóng, khi thì xách máy ảnh đi chụp hoa sưa hoa ban tháng 3, hay chỉ đơn giản là loanh quanh phố cổ những ngày giáp tết hoặc những sáng mùa thu nắng vàng hanh hao... Nói chung là có rất nhiều cách để tận hưởng và ngắm những khoảnh khắc đẹp ở HN mà ko nơi nào có được. Mợ thử hôm nào cho phép mình và bọn trẻ “sống chậm” 1 chút và làm những việc mình chưa từng làm xem. Cũng khá thú vị và rất đáng để làm ạ ^^