Em xem Mưa đỏ tối qua, ngay hình ảnh đầu phim là người mẹ mặc áo dài tiễn con ở sân ga, mà đi giày cao gót mũi nhọn gót nhọn, em thấy mất hết cảm xúc. Thời chiến ở hầm hào mà bác sĩ quân y áo blue trắng lốp cũng khiến e thấy sạn. Tóm lại e ko có cảm nhận giống với đa số anh em trên mạng, ko xúc động như mọi ng tả.
Em chỉ thực sự thắt lòng khi đứng giữa Thành Cổ vào chiều nắng hè, đứng giữa nghĩa trang đường 9, nghĩa trang Trường Sơn, giữa những hành bia mộ khắc những cái tên non trẻ mười tám đôi mươi. Thật xót xa.
Đọc những trích đoạn hồi ký của ng lính Nguyễn Quang Vinh mà cụ nào post trên kia, đó mới là những dòng chữ lay động tâm can. Em lên mạng tìm mua sách thì Fahasa đang tạm hết hàng.