Việc áp thuế thu nhập cá nhân theo thời gian nắm giữ bất động sản, thay vì áp mức cố định hay dựa vào kê khai giá mua – giá bán, mang lại nhiều lợi ích hệ thống rõ rệt cho nền kinh tế và xã hội.
Trước hết, chính sách này giúp giảm thiểu đầu cơ ngắn hạn, vốn là nguyên nhân chính đẩy giá nhà đất lên cao bất thường trong các chu kỳ “sốt ảo”. Khi các giao dịch lướt sóng bị áp thuế suất cao (tới 10% nếu bán trong vòng 2 năm), động lực mua đi bán lại liên tục sẽ bị triệt tiêu đáng kể. Nhờ đó, thị trường bất động sản sẽ dần trở lại đúng vai trò là nơi “an cư” thay vì “đầu cơ”. Từ đó, giá nhà được điều tiết ổn định hơn, giúp người có nhu cầu thật sự dễ tiếp cận.
Thứ hai, quy định mới này minh bạch hóa việc thu thuế, đặc biệt trong các trường hợp không chứng minh được giá mua. Tránh được tình trạng cố tình khai thấp giá chuyển nhượng để lách thuế – một thực trạng phổ biến hiện nay – đồng thời giảm gánh nặng chứng minh cho cả người dân và cơ quan thuế. Mức thuế được tính theo thời gian nắm giữ sẽ phản ánh công bằng hành vi đầu tư.
Một điểm tích cực khác là chính sách ưu đãi rõ ràng với người nắm giữ tài sản lâu dài hoặc nhận thừa kế. Việc chỉ áp thuế 2% với người giữ bất động sản trên 10 năm hoặc có nguồn gốc thừa kế khuyến khích tâm lý ổn định, không đầu cơ – từ đó hỗ trợ nhóm dân cư có nhu cầu ở thật, đặc biệt là người lớn tuổi và người được truyền lại tài sản.
Tuy nhiên, lợi ích sâu xa và có tính chiến lược nhất nằm ở việc nắn dòng vốn ra khỏi bất động sản – vốn lâu nay là “miếng bánh dễ ăn” cho giới đầu cơ. Khi đầu tư ngắn hạn vào đất không còn siêu lợi nhuận, dòng tiền trong xã hội sẽ dịch chuyển sang các lĩnh vực mang lại giá trị thật và năng suất cao hơn như sản xuất, công nghệ, giáo dục, hạ tầng… Đây chính là yếu tố giúp nền kinh tế thoát khỏi mô hình “tăng trưởng dựa trên đất”, từng khiến nhiều quốc gia rơi vào bẫy bong bóng tài sản.
Xa hơn, việc điều tiết dòng vốn đúng hướng sẽ tái cấu trúc nền kinh tế, giúp giảm nguy cơ phụ thuộc vào chu kỳ bất động sản, hạ nhiệt lạm phát cấu trúc, và từng bước giảm rủi ro hệ thống tài chính – nơi mà ngân hàng đang quá lệ thuộc vào tài sản đảm bảo là đất.
Cuối cùng, chính sách này còn có ý nghĩa xã hội lớn: trao lại cơ hội an cư cho thế hệ trẻ, vốn đang ngày càng bị “bóp nghẹt” bởi giá nhà phi lý do thế hệ trước đẩy lên. Khi bất động sản không còn là kênh làm giàu dễ dàng, xã hội sẽ quay lại đề cao giá trị lao động, năng lực sáng tạo và cạnh tranh lành mạnh.