- Biển số
- OF-149832
- Ngày cấp bằng
- 20/7/12
- Số km
- 13,897
- Động cơ
- 454,116 Mã lực
Khi nào ra sách tặng em cuốn cụ nhé, em vẫn thuộc thể loại mê truyện
Tốc độ viết vs tốc độ post thế này thì bảo giờ mới xong hả cụ thớt. Kịch bản, dàn chương cụ lên xong hết rồi chứ ? Tiểu thuyết dự định bao nhiêu từ tiếng việt. ( Word count)Bất chợt, dây của Mi-eun căng. Không như cá, nó không giật, không lao. Chỉ là cảm giác nặng dần, trì dần, như có một vật gì bám vào chằng kéo. Mi-eun thở nhẹ, giữ nguyên tư thế, cẩn thận thu dây. Lúc đầu chẳng ai để ý. Song đến khi phần lưỡi crab snare dần nổi lên mặt nước, mang theo một cặp càng xanh óng ánh vung dữ dội, thì ai nấy đều sững lại, ồ lên. Con ghẹ xanh đực, lớp mai lấm tấm đốm trắng, càng to dài nhọn hoắt, hung dữ. Nó bị thắt chặt từ bốn phía, vùng vẫy nhưng không thể thoát ra.
“A ha!” Chốt Sắt có vẻ ngượng, cười cười đưa ngón cái ra.
“Thấy chưa nào! Dân kỹ thuật không đùa được đâu!” Mi-eun cười đắc chí. Bếp trưởng Yoon cũng cười lớn, chỉ biết lắc đầu thán phục:
“Ghẹ đại thần, nặng cả ký chứ đùa. Chắc thịt phải biết. Tối nay sẽ có món mới.”
“Sao không chứ, nhưng em chẳng có phần đâu nhé, chàng cơ bắp…” Mi-eun làm bộ bực mình liếc qua.
“Chị đúng là! Thôi được rồi,” cậu chàng nói giọng dàn hòa. “Nhưng hấp nó thì để em.” Anh ta vừa cười vừa liếc nhìn Yoon Seok-rim như chờ sự đồng ý.
“Tốt thôi.” Ông nhún vai, lòng nhẹ nhàng khi thấy mọi người vui vẻ. Bầu không khí thoải mái vẫn là quan trọng nhất. Bọn trẻ đúng là khác xa tụi già chúng ta, ông trộm nhìn chủ nhân Qihyeon đang đứng ở mũi thuyền, tay cầm điện thoại, ánh mắt lại xa xăm.
Dù tuổi “cổ lai hy”, ông chủ vẫn mang một sức hút khó lý giải, một vẻ thanh nhã hiếm gặp, như thể thời gian tạm thời giảng hòa với ông. Seok-rim kém Qihyeon ngót hai lăm tuổi, nhưng với làn da sạm nắng và dáng vẻ khắc khổ, chưa chắc người ngoài đã đoán đúng ai già hơn ai. Chỉ có điều, xét về chiều sâu tri thức và cõi lòng, ông biết mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đứa trẻ sẵn lòng làm từng điều cần thiết để giữ cho Qihyeon, người như một người cha, đã nâng đỡ dìu dắt ông suốt hơn nửa thế kỷ, được tạm quên nỗi ưu tư trước khi thuyền câu rời bãi đá ngầm, trở về Sonamu, chiếc tổ chim lặng lẽ bay trên mặt biển, nhưng đã trống vắng từ lâu, bởi đôi chim uyên ương chủ nhân của nó chưa bao giờ có cơ hội cùng hiện diện trọn vẹn và mãi mãi.
***
View attachment 9345418
Em đặt gạch theo cụ.Có cụ nào tóm tắt xong nhớ tag em vào nhé. Vì em lười đọc.
Em cũng tìm hiểu HQ qua sách báo phim ảnh thôi. Bối cảnh Hq phù hợp nên e lấy để viếtChắc cụ chủ có kiến thức cực kỳ sâu rộng , ít nhất cũng về Văn hóa con người HQ … chưa bàn đến nghệ thuật viết lách !
Tính e cũng kiểu day-dreamer 1 tí nên giờ ổn định rồi có thời gian và ý tưởng đến thì triển luôn thôi cụ, cảm ơn cụ rất nhìu đã động viên eEm lười biếng, không kiên nhẫn đọc truyện, nhưng em phục cụ chủ quá. Thời buổi của fb, tiktok, hóng hớt, chém gió...mà cụ chủ vẫn có tâm hồn viết lách, trí tưởng tượng phong phú. Đúng là của hiếm. E ủn lên động viên cụ!
E viết còn chậm, ráng tập trung vô chất lượng ổn chút rùi đẩy tiến độ lên cụ ạ. Viết nhiều mà ko hay thì... uổng kịch bảnTốc độ viết vs tốc độ post thế này thì bảo giờ mới xong hả cụ thớt. Kịch bản, dàn chương cụ lên xong hết rồi chứ ? Tiểu thuyết dự định bao nhiêu từ tiếng việt. ( Word count)
Cụ tập trung viết, dẹp phần ảnh AI đi, vừa xấu vừa mất thời gian.
Vâng bác, viết nhiều khi là cái duyên, đợt này tự dưng sắp xếp xong mọi việc rồi ý tưởng tới, em mới viết chứ gần 20 năm rồi em cũng ko viết gì.Cố gắng lên bác chủ.
Viết một cái gì đó là mong muốn của em từ lúc trẻ và một vài người cũng động viên em viết một cái gì đó vì cho rằng em có khả năng.
Nhưng cho đến hiện tại, câu chuyện vẫn dừng ở hai chữ mong muốn.
E thực lòng cảm ơn bác đã thích truyện. Sự quan tâm của quý độc giả như bác là động lực lớn để e tiếp tục gắng viếtEm thấy hay. Hấp dẫn hơn truyện Sợi Xích của nữ nhà văn kiêm ca sĩ lừng danh Lê Kiều Như nhiều lắm.
Hay quá, cụ thớt tiếp đi ạ. Em hóng.
Sẽ có nặng đô cho bác nhé kkk (tuy rất khó... khó nhất)E vào hóng đoạn nặng đô
Mọi thứ từng có đó bao gồm luôn cả trí nhớ, sức khỏe, gia đình, ty, tình thân, danh tính và tính mạng luôn bác ah...Đọc lời giới thiệu như một chuỗi bi ai của nhân vật trung tâm. Dòng chảy thời gian cuốn người phụ nữ ấy với đầy đủ những cung bậc cảm xúc của tình trường. Và đọng lại là câu hỏi lớn: Ta là ai? (Rất tiếc câu hỏi này lại chỉ bao hàm tính sở hữu - mọi thứ ta từng có).
Mặt khác, "tội lỗi", "bản án" là một vài từ khóa (nếu chỉ dừng lại ở đó) khiến câu chuyện rất khó chạm tới một cái gì đó. Nếu những trải nghiệm thăng trầm ấy được hướng tới như lời mời gọi con người "buộc ta phải tìm lại để tự cứu rỗi" thì có lẽ sẽ là bản trường ca mang màu sắc khác hơn.
Mạo muội cùng bác vài lời.