Đối diện Qihyeon, ông không khỏi kinh ngạc khi hay tin Kyoko đã biến mất.
Một vụ mất tích điên rồ, dị thường, rõ ràng đã đẩy con người quyền lực kia vào tâm trạng bất ổn, không muốn nói là khủng hoảng. Ra là vậy sao? Cuộc đời rốt cuộc vẫn điên đảo khó lường, biến cố không buông tha ai. Nó rượt đuổi, tóm được, ung dung bám chằng chằng lấy, rồi bất thình lình bùng nổ ngay trên vai ta một ngày nào đó.
Phải. Ta mất Kyoko rồi.
Im lặng.
Chị đang ở nơi nào?
Đâu đó gần biên giới.
Gáy Seok-rim lạnh ngắt.
Liệu chị ấy còn sống?
Ta không rõ.
Ngài trông thành thật.
Có ai kiếm tìm chị?
Ta đã tìm,
Và thất bại.
Vết thương kia hẳn không vô cớ.
Chúng ta làm gì ở đây?
Làm gì ư?
Ta không biết.
Cậu bé nhìn Qihyeon đăm đăm.
Cháu không hiểu ý ngài.
Ta còn biết làm gì?
Hồi lâu, không ai nói.
Ngài đợi chị ấy được không?
Ta sẽ đợi.
Ngài sẽ ổn hơn chứ,
Nếu nhìn lại kỷ vật của Kyoko?
Được, làm ơn.
Dù ta biết nó là gì.
Chiếc hộp được mở. Không động tay vào, toàn thân vị chủ tịch bắt đầu run lên giữa cuộc nhìn trân trối. Seok-rim bất đồ chột dạ. Chắc bởi có mặt mình, người ấy buộc phải kìm nén. Không thể tự do buông lòng quằn quại trong cơn đau.
Cảm ơn…
Rũ liệt, cạn khô, Qihyeon nói:
Trả cho cậu.
Vâng.
Không.
Ngài hãy giữ nó.
Biết đâu giúp được gì.
Mười bốn tuổi. Tuổi của nhân hậu, ngây thơ, và liều lĩnh. Với tất cả nhận thức, Seok-rim biết mình vừa lỡ lời. Hiện dần trước mặt là viễn cảnh tồi tệ: món bảo vật mượn của dì sẽ nằm lại Seoul; trong khi bản thân, im lìm tựa cái bóng, đành chịu biến mất khỏi đô thành này. Ai thèm quan tâm một thằng nhóc bơ vơ vô danh muốn gì cơ chứ?
Chợt, bàn tay quấn băng đưa ra:
Cậu đang theo nghề bếp?
Thưa vâng.
Có muốn thực hành tại HqisM?
Seok-rim đỡ lấy nó, mở to mắt.
Tập đoàn sẽ tài trợ cậu học hành chính quy.
Một lời đơn giản, đủ sức chuyển hướng hiện thực.
Qihyeon rời ghế, nhổm hẳn dậy.
Hãy đứng cao hơn mọi điều đã dìm cậu xuống.
Chiếc hộp mở nắp vẫn trên bàn tay nhỏ. Seok-rim nói trong cơn lúng túng:
Thứ này… chủ tịch quên sao?
Nó là của dì cậu.
Dì mình ư?
Dì nói gì cũng đúng.
Nhưng không lời nào nói về chị.
Vì dư hương chị còn đây, qua một đêm mình có tất cả.
Kyoko, người đàn bà gây nhung nhớ còn chưa biết mặt.
Không thể nhớ một người chưa từng gặp.
Mình nhớ Kyoko.
Mình ước chi, dì đã nói, chị còn đây, thật bình yên, được quan tâm, và hạnh phúc, chỉ vậy thôi.
Cậu bé ngước lên:
Dì ấy muốn chúng ta làm gì?
Với nó?
Đặng nhìn xoáy xuống tay: ngay nơi đây - một phần, phải, một phần của Kyoko nằm gọn trong hộp.
Học bài học của chúng ta.
Bài học?
Về gì chứ?
Bằng lòng và chấp nhận.
Ta bằng lòng chính ta,
Ta chấp nhận Kyoko khi nàng ra đi như thế.