[Funland] Truyện em đang viết

yadih

Xe tải
Biển số
OF-800791
Ngày cấp bằng
19/12/21
Số km
409
Động cơ
32,191 Mã lực
Truyện này mà uỷ ban Nobel không phát hiện ra thì hơi phí. =))=)). Nên thêm đoạn tăng đoàn Tú bịp sang gieo duyên cho nhân dân Hàn xẻng thì sẽ kịch tính hơn. Xạ thu xạ thu. =))=)).
 

TTViet

Xe buýt
Biển số
OF-42487
Ngày cấp bằng
6/8/09
Số km
590
Động cơ
489,205 Mã lực
Cụ tác giả nên phát triển thêm sách nói, bây giờ người ta ko đọc sách mà là nghe sách, xem ca nhạc và đọc tranh, thẩm phim các cụ ạ!
 

mitsu.auto.audio

Xe đạp
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
46
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
Em cũng sẽ làm kênh youtube, khá mất thời gian. Giờ tập trung viết cho được nhiều tý đã.
 

mitsu.auto.audio

Xe đạp
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
46
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
Đêm qua khác hẳn mọi đêm trong đời. Người dì thân thương đã được gặp Kyoko lần đầu tiên, trở thành người trước tiên tiếp đón, trong đêm duy nhất nàng đến nơi này. Trên cao vời vợi, ngàn tia sáng thăm thẳm lung linh trần điện; dưới xa ngăn cách, ngàn ngàn người trùng điệp ngất ngây chứng kiến. Họ gắng gượng để tiết chế. Bất cứ ý nguyện bột phát nào đều được chấp nhận - ít nhất là khoan thứ trên danh nghĩa, nhưng hậu quả dẫn đến thì lại chẳng ai chấp nhận nổi. Họ, dù miệng cố nín, lòng cố yên, vẫn không sao ngăn được nỗi tiếc nuối lan tràn như nước triều dâng. Và Kyoko, bằng cách nào đó biết những trái tim kia chưa thể cam tâm. Và Kyoko, bằng cách nào đó giải tỏa một lần trong khoảnh khắc sau cùng cho tất cả. Đêm qua đổi khác mọi đêm trong đời.

Thời gian cô đặc lại. Cơn say của đám đông, nỗi bàng hoàng của chính dì, sự hiện hữu hoàn toàn có thực của Kyoko. Hơi thở ấm của nàng. Những điều đã biết và chưa biết, chúng đan xen giao cắt hỗn loạn, chế ngự hoàn toàn. Seok-rim, lúc đó, Kyoko nói chuẩn xác suy tư trong dì. Dì ngỏ lời thỉnh cầu và nàng đáp lại. Seok-rim à, tận tay này còn được nàng trao một kỷ vật thiêng liêng. Một kỷ niệm se từ ngàn mảnh nhỏ, sẽ khiến tâm hồn rung động bất cứ khi nào nhìn lại. Khi được dẫn lối lui vào hậu trường, dì vẫn thấy ánh mắt muôn người đổ dồn, bám chặt như thể họ nghĩ toàn thân này bắt đầu được bọc ánh sáng, hay tự nó tỏa ra thứ gì như hào quang.

Chuyến thăm này ẩn một tình yêu, câu chuyện này giấu một khoảng trống, từ đó đến nay người dì đã cưu mang Seok-rim suốt tuổi thơ vẫn chừa ra không đả động. Ông lớn dần lên với những lần ngược dòng nhìn lại vùng im lặng đó bằng lòng tri ân: Dì từ tỉnh xa vội trở về, lảng tránh cả chồng con, chẳng ngại chui vào cái xó xỉnh dơ dáy, chẳng phải cốt biến thằng cháu trai tầm thường này thành người trước tiên được mó vào kẻ được chạm đầu tiên bởi Kyoko thì là gì…? Mà hơn cả động chạm, đó là cái ôm ghì. Dì xiết Seok-rim chặt tới mức ông e bà đã đinh ninh rằng chỉ bằng cách ấy, dấu ấn linh diệu nguyên sơ kia mới không tuột khỏi hiện thực.

Như thể ngần ấy khác thường là chưa đủ cho một ngày, dì còn nhất mực lay ông dậy giữa đêm, nói năng lộn xộn, sau khi nán lại mấy tiếng chờ hết ca làm chỉ để lôi thằng bé về nhà lúc trời đã tối sập. Nhìn đây này, cháu thấy chưa, nó đó. Không, đừng mở hộp ra vội. Được rồi, chuẩn bị tinh thần đi. Sớm muộn gì nó cũng dẫn cháu đến với ngài Qihyeon. Vì sao à? Vì dì biết vậy, thế thôi. À không, có khi chính nhờ cái tên Seok-rim cũng nên. Dù sao thì, chớ có nhắc tí gì về xin việc hết. Cái gì cơ? Không. Nấp váy phụ nữ làm gì! Không đời nào dì đi cùng. Cách tốt nhất để cháu tự tin thể hiện là đến gặp ngài một mình.

0_cb7c090b-d653-4528-ab27-ce67a5dcbe8d_1760409847866_obsh5h.jpg
 

yadih

Xe tải
Biển số
OF-800791
Ngày cấp bằng
19/12/21
Số km
409
Động cơ
32,191 Mã lực
Continue:
Nào ngờ đúng vào thời gian ấy, tăng đoàn Tú bịp từ Nepal sau một hồi gieo duyên thất bại nơi đất Phật, bèn xin được visa tu hú đổi hướng chuyển sang gieo duyên cho nhân dân Hàn xẻng. Hôm ấy người dì vừa đến gặp cháu xong đang trên đường ra về thì bất ngờ gặp đoàn Tú bịp đang thất thểu đi lang thang tại Seul. Vốn có lòng từ bi, người dì bèn quỳ xuống dâng bố thí cho Tú bịp vài cái bánh bao. Tú bịp nhận bánh bao, mắt đảo láo liên mồm liên tục xạ thu xạ thu. Hôm sau hôm sau nữa người dì tò mò lại đón đường xem đoàn Tú bịp đi đâu, thấy đang cắm trại lôi thôi lếch thếch cạnh bãi rác Seul bèn mở lượng từ bi dâng tiếp đồ ăn. Tú bịp nhận thực nhân tiện giảng pháp cho người dì, thế là từ đó trở đi dì như bị thôi miên hôm sau rút hết tiền tiết kiệm nộp cho đoàn Tú bịp. Vậy là thôi xong con ong xạ thu xạ thu. =))=)).
 

yadih

Xe tải
Biển số
OF-800791
Ngày cấp bằng
19/12/21
Số km
409
Động cơ
32,191 Mã lực
...
Thế dồi sau khi bị đoàn Tú bịp dụ dỗ thôi miên rằng cuộc đời là phù du vô lượng kiếp, hãy từ bỏ mà tu theo 250 giới cùng 12 hạnh đầu bờ, người dì mà từ đây sẽ gọi là dì Kim Ong Eo bỗng dưng thoát mê đốn ngộ, từ bỏ đoàn Tú bịp mà trở lại cuộc sống đời thường hiền dịu nết na. Chuyện thôi không lói nữa.

Một hôm mùa thu trăng thanh gió mát hiu hiu, Kim Ong Eo tự nhủ ta phải viết văn để kể lại đời mình, dù sao cũng là một bậc mệnh phụ phu nhân lịch lãm, viết văn với ta dễ như thò tay vào túi lấy chữ ra, vì vậy ta sẽ viết sao cho con mọi HanKang vừa may mắn trúng giải Lobel phải cảm thấy xấu hổ. Và nàng bắt tay vào viết, soạn ngay một đề cương trường thiên tiểu thuyết dạng xuyên không pha lẫn kinh dị lại đẫm mùi diễm tình ướt át Quỳnh Dao và lai phim bộ Hàn xẻng nhiều tập dài như rau muống.

Trong xóm có ông bác tên là Chim Đang Sun-ông quả là đã già và đang sun thật, bèn ngứa mồm góp ý này phu nhân, ta chỉ là một gã thợ xây già lẩm cẩm nhưng theo ta, việc viết văn chương không phải như thế. Ta nghe nói viết văn nên phải đọc nhiều và đọc các thứ tử tế chứ không phải đọc truyện xuyên không và diễm tình rẻ tiền rồi hạ bút viết văn. Nếu viết như thế tả cảnh lăng nhăng mây gió dây cà dây muống quan hệ lắt léo yêu qua yêu lại kể nọ yêu người kia đến cả đời con cháu chưa hết truyện mà gọi là văn thì các thiếu nữ ngây thơ và các chàng trai gen Z đã thành nhà văn cả lượt đếm không xuể. Văn học không phải là như thế. Văn học nói gì thì nói, cuối cùng phải nói về tính thiện và nhân bản của con người, một cách tiết chế và có tư tưởng sâu sắc, chứ không phải tràng giang đại hải liên miên vô tích sự, chả ai quan tâm đâu nếu không đánh thức trong lòng người đọc điều gì đó có ích.

Lúc ấy con giai ông Chim Đang Sun là Chim Đang To vừa đi học trên Seul về nghỉ hè, nghe vậy bảo không sao đâu. Cô cứ viết đi. Truyện là để giải trí, cứ có lâm ly bi đát pha tí mùi mẫn diễm tình cảnh nóng là được, đọc xong rồi quên giống như nghe nhạc giải trí kpop mì ăn liền ấy chả sao đâu. Ông Chim Đang Sun nghe vậy quát, tổ sư mày biết cái gì nói luyên thuyên, âm nhạc với văn chương của chúng mày đến nay ai còn nhớ, chỉ sau ba tháng là người ta quên sạch, đọc cứ hao hao nhau như anh em sinh đôi sinh ba.

Dì Kim Ong Eo nghe vậy thì bần thần, không biết giữa ông Chim Dang Sun với thằng Chim Đang To thì ai đúng. Thôi có lẽ lại quay ra bãi rác Seul hỏi khầy Tú bịp nhờ giải đáp, xạ thu xạ thu =)) =))=)).
 

mitsu.auto.audio

Xe đạp
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
46
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
Thế là cửa vận mệnh mở toang, hút tọt cậu nhóc Seok-rim vào. Bẵng đi già một tháng, thư mời tham quan tập đoàn đã đậu lên tay ông, hư thực như cánh tiên hạ xuống từ thiên đường. Chuyến đi được đài thọ toàn phần. Thằng nhóc ông, năm ấy mười bốn, còn chưa đủ tuổi lao động, cô quạnh, thương khó, nghèo. Mảnh thư giữ khư khư trong tay không rời. Chuyến tàu KTX tốc hành đưa ông rời Jeollanam-do, vượt từng khoảnh rừng cùng những rặng núi xa, vụt qua triền sông, cánh đồng hoa cải xen kẽ lác đác nếp làng, băng qua nông trang, đồi cỏ, đường quê và tất cả. Mọi thứ nhập vào với nhau thành một dòng thác màu sắc ồ ạt tuôn ngang. Mũi tàu tắm ánh trời ảm đạm đầu xuân, xuyên dọc đất nước, chỉ chạm tới ga Seoul mới dừng hẳn lại. Seoul, thủ đô hùng vĩ, choáng ngợp. Seoul trong ông mê hoặc, tơi bời.

Thế nào là trưởng thành?
Trở nên rối loạn.
Nếu tôi từ chối?
Bạn sẽ lạc giữa thế giới.
Cuộc đời là phi lý?
Không, nó chỉ khó hiểu.

Thế giới người lớn vẩn đục, mù mờ, Seok-rim chưa thích nghi nổi. Làm thế nào những thứ chẳng tí liên quan gì tự dưng xoắn xuýt lẫn nhau và buộc phải hợp thành bức tranh duy nhất? Biển người sùng tín, đêm ra mắt phi thực, người đẹp Kyoko bí ẩn… Sự may mắn đến phát hờn của bà dì… Mẩu tặng vật be bé nằm lọt thỏm góc cặp, cái tên không phát âm nổi của vị đại gia kếch xù. Seok-rim không thể suy nghĩ về bất cứ chuyện gì khác khi được trang trọng tháp tùng lên văn phòng với những cái cúi đầu chào đón, chờ gặp Qihyeon trong tòa cao ốc chót vót gắn logo “HqisM” như chiếu rọi ánh ngời khắp Seoul của tập đoàn khổng lồ đang chờ ban phát cái cơ hội nghề nghiệp mà nếu không thể giành được, đời ông chỉ còn nước lụi tàn.

Nào ngờ chủ tịch Qihyeon trẻ đến vậy, còn chưa chạm tứ tuần. Seok-rim nhớ nét tái xanh trên gương mặt điển trai đanh lại như sắt đá, dáng đi thiểu não lạc nhịp với bộ âu phục sang trọng, nhớ cái gật đầu chào khi ngài bước qua căn phòng rộng tênh, chưa quên mình đã cố thế nào để tránh nhìn vào vết băng bó quanh bàn tay ngài.

IMG_20251015_121540.jpg
 

mitsu.auto.audio

Xe đạp
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
46
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
cụ cứ viết xong hết rồi tóm tắt lại cho em nhé, chứ em sợ đọc chữ dài lắm ạ
Tóm tắt siêu ngắn: Người phụ nữ ấy đã xoay sở thế nào giữa một cuộc đời đầy bổn phận hỗn loạn và định mệnh rắn đanh như tạc vào đá?
 

mitsu.auto.audio

Xe đạp
Biển số
OF-493456
Ngày cấp bằng
1/3/17
Số km
46
Động cơ
189,136 Mã lực
Tuổi
40
Đối diện Qihyeon, ông không khỏi kinh ngạc khi hay tin Kyoko đã biến mất.

Một vụ mất tích điên rồ, dị thường, rõ ràng đã đẩy con người quyền lực kia vào tâm trạng bất ổn, không muốn nói là khủng hoảng. Ra là vậy sao? Cuộc đời rốt cuộc vẫn điên đảo khó lường, biến cố không buông tha ai. Nó rượt đuổi, tóm được, ung dung bám chằng chằng lấy, rồi bất thình lình bùng nổ ngay trên vai ta một ngày nào đó.

Phải. Ta mất Kyoko rồi.
Im lặng.

Chị đang ở nơi nào?
Đâu đó gần biên giới.
Gáy Seok-rim lạnh ngắt.

Liệu chị ấy còn sống?
Ta không rõ.
Ngài trông thành thật.

Có ai kiếm tìm chị?
Ta đã tìm,
Và thất bại.
Vết thương kia hẳn không vô cớ.

Chúng ta làm gì ở đây?
Làm gì ư?
Ta không biết.
Cậu bé nhìn Qihyeon đăm đăm.
Cháu không hiểu ý ngài.

Ta còn biết làm gì?
Hồi lâu, không ai nói.
Ngài đợi chị ấy được không?
Ta sẽ đợi.

Ngài sẽ ổn hơn chứ,
Nếu nhìn lại kỷ vật của Kyoko?
Được, làm ơn.
Dù ta biết nó là gì.

Chiếc hộp được mở. Không động tay vào, toàn thân vị chủ tịch bắt đầu run lên giữa cuộc nhìn trân trối. Seok-rim bất đồ chột dạ. Chắc bởi có mặt mình, người ấy buộc phải kìm nén. Không thể tự do buông lòng quằn quại trong cơn đau.

Cảm ơn…
Rũ liệt, cạn khô, Qihyeon nói:
Trả cho cậu.
Vâng.
Không.
Ngài hãy giữ nó.
Biết đâu giúp được gì.

Mười bốn tuổi. Tuổi của nhân hậu, ngây thơ, và liều lĩnh. Với tất cả nhận thức, Seok-rim biết mình vừa lỡ lời. Hiện dần trước mặt là viễn cảnh tồi tệ: món bảo vật mượn của dì sẽ nằm lại Seoul; trong khi bản thân, im lìm tựa cái bóng, đành chịu biến mất khỏi đô thành này. Ai thèm quan tâm một thằng nhóc bơ vơ vô danh muốn gì cơ chứ?

Chợt, bàn tay quấn băng đưa ra:
Cậu đang theo nghề bếp?
Thưa vâng.
Có muốn thực hành tại HqisM?
Seok-rim đỡ lấy nó, mở to mắt.
Tập đoàn sẽ tài trợ cậu học hành chính quy.
Một lời đơn giản, đủ sức chuyển hướng hiện thực.

Qihyeon rời ghế, nhổm hẳn dậy.
Hãy đứng cao hơn mọi điều đã dìm cậu xuống.

Chiếc hộp mở nắp vẫn trên bàn tay nhỏ. Seok-rim nói trong cơn lúng túng:
Thứ này… chủ tịch quên sao?
Nó là của dì cậu.

Dì mình ư?
Dì nói gì cũng đúng.
Nhưng không lời nào nói về chị.
Vì dư hương chị còn đây, qua một đêm mình có tất cả.
Kyoko, người đàn bà gây nhung nhớ còn chưa biết mặt.
Không thể nhớ một người chưa từng gặp.
Mình nhớ Kyoko.
Mình ước chi, dì đã nói, chị còn đây, thật bình yên, được quan tâm, và hạnh phúc, chỉ vậy thôi.

Cậu bé ngước lên:
Dì ấy muốn chúng ta làm gì?
Với nó?
Đặng nhìn xoáy xuống tay: ngay nơi đây - một phần, phải, một phần của Kyoko nằm gọn trong hộp.

Học bài học của chúng ta.
Bài học?
Về gì chứ?
Bằng lòng và chấp nhận.
Ta bằng lòng chính ta,
Ta chấp nhận Kyoko khi nàng ra đi như thế.

***

2017 - qihyeon.jpg
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top